Chương 9
Mặc dù không phải là con người, nhưng cả nhà Dung An Bình vẫn rất bình thường, bản thân tộc ăn giấc mộng không quá coi trọng tình thân, cậu từ sớm đã rời khỏi nhà tự mình chăm chỉ làm việc. Dựa vào năng lực có thể dễ dàng xâm nhập vào giấc mộng của người khác, làm một bác sĩ tâm lý làm đến thuận buồm xuôi gió.
Sau đó gặp Lê Tu Triết là người hợp ý, mất rất nhiều nổ lực, cuối cùng cũng bước được vào tim của đối phương.
Nhưng mà hiện tại, cơ thể giữa những rung lắc không ngừng, Dung An Bình hiếm khi thấy hối hận, hận chính mình lúc trước tại sao lại tự tìm đường chết mà ở văn phòng trêu chọc đối phương. Cậu không giống Lê Tu Triết từng học cưỡi ngựa, dù là ở trong mơ, cũng sợ ngã xuống, gắt gao bám lấy người điều khiển dây cương không buông tay.
Lê Tu Triết lại vừa cười vừa ôm lấy người đang run rẩy, trong trường đua ngựa đang xây dựng, cùng cưỡi một con ngựa chậm rãi tiến về phía trước. Gió từ phương xa thổi đến, lướt qua bên tai, lưu lại cảm giác man mát trên da thịt. Con ngựa dưới thân hơi không kiên nhẫn mà hất đầu, móng ngựa gõ lộc cộc trên đất đan xen theo nhịp điệu, chỉ là không thể lao đi mà không gặp trở ngại, tốc độ chậm tựa tản bộ mà bước đi.
“Đừng nhanh vậy mà!” Dung An Bình khiếp sợ lên tiếng, trong giấc mơ của Lê Tu Triết cậu càng ngày càng mất quyền kiểm soát, thân là kẻ ăn giấc mộng lại bị con người áp chế hoàn toàn, lúc này đây, bản thân đang bị khóa trên lưng ngựa, hiện tại ngồi khóa trên lưng ngựa, tuy là mặc quần, nhưng mà mặt sau lại rộng mở, hệt như cái quần yếm của trẻ con, khiến cậu xấu hổ đến không muốn nghĩ đến. Không hề để ý đến lời cậu, Lê Tu Triết trái lại vung dây cương trong tay lên, con ngựa liền thở phì, mạnh mẽ chạy xung quanh trường đua.
Vốn đã không thể thích ứng với việc cưỡi ngựa, Dung An Bình bổ nhào vào trong ngực Lê Tu Triết không dám ngẩng đầu nhìn, bên trong xóc nảy cảm thấy thân mình bị nâng lên, sợ đến mức hai chân quấn lấy hông đối phương không dám nhúc nhích. Vật cứng đặt ở phía sau rộng mở, mò mẫm vài lần tìm được nơi tiến vào, liền lợi dụng rung động trên lưng ngựa cắm vào, lập tức đâm đến nơi rất sâu bên trong.
Cả người ngã xuống, bị buộc ngậm lấy cả cây cương cứng, thần kinh Dung An Bình trở nên căng thẳng, thân thể mềm xuống dựa vào Lê Tu Triết, ở trên lưng ngựa mà như đang trên một chiếc thuyền lênh đênh giữa biển. Nhưng cậu run rẩy còn mãnh liệt hơn biển cuộn trào, mỗi bước ngựa chạy, vật trong cơ thể càng đâm chọc sâu hơn, vô cùng chuẩn xác đâm ngay tuyến tiền liệt. “Mau dừng lại …” Vừa kinh vừa sợ, Dung An Bình thần trí lung lay, liên tục xin tha. Ở trong mơ làm chuyện như vậy, cũng vượt quá giới hạn rồi!
“Như vầy đã không thể chịu được?” Lê Tu Triết liếm liếm môi, mượn lúc cưỡi ngựa hai người phập phồng lên xuống, không ngừng ra vào dũng đạo nóng hổi, vật thô to kia dính đầy chất lỏng sáng lấp lánh ra ra vào vào giữa hai cánh mông trắng mịn, chẳng khác nào lưỡi dao cứng cực nóng, mỗi lần đều đâm đến nơi sâu thẳm vừa mềm mại lại mẫn cảm. Khoái cảm dần dần kịch liệt, người trong ngực trên trán đẫm mồ hôi, hai điểm đỏ tươi trước ngực cao cao đứng thẳng, y hệt trái cây mặc người đến hái. Lê Tu Triết cũng thuận theo tâm ý bản thân, dùng ngực mình ma sát, trên lớp vải hơi thô ráp đè ép viên thịt thành đủ loại hình thù.
Dung An Bình trong đầu thầm mắng bản thân tại sao lúc trước lại mạnh miệng như vậy, hoàn toàn không tưởng tượng được Lê Tu Triết vậy mà nghĩ ra cái trò làm tình trên lưng ngựa này, nhưng mà giãy giụa nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cả người cậu đều ửng hồng, đầu chôn vào bả vai Lê Tu Triết, hô hấp ướt át phả vào cổ anh. “A….” Lại là tầng tầng nghiền ép, trên đường chạy vì phải vượt qua vài chướng ngại vật thấp trên đất, ngựa dưới thân thỉnh thoảng nhảy lên, khiến nơi hai người kết hợp lại càng sâu thêm. Cả người Dung An Bình không còn chút sức lực nào, phải mất rất nhiều nỗ lực để ổn định bản thân, lại không kiềm được tiếng rên rỉ tràn ra từ cổ họng.
Dù là đang mơ, cũng đủ rực cháy, đủ để thỏa mãn những mong muốn khó khăn hơn trong thực tế.
Lê Tu Triết cũng có trêu gì người trong lòng, chỉ là trêu đùa một câu thôi, liền chuyên chú công kích bên trong huyệt thịt, đồng thời dành chút tâm trí điều chỉnh phương hướng, thoáng thô bạo hơn bình thường. Bàn tay rảnh rỗi của anh ôm cả vòng eo Dung An Bình, dần đi xuống xoa nắn cặp mông tròn trịa, kéo quần xuống, ngón tay dịu dàng vuốt ve huyệt khẩu đang phun ra nuốt vào tính khí. Nơi đó đã không thể phân biệt rõ ràng, mị thịt chỉ cần có đồ vật đưa đến gần, liền tham lam quấn chặt lấy không cho rời đi, đầu ngón tay cũng ướt một mảnh. “Sau này cứ tiếp tục nghịch nữa đi, như vậy anh có thể chậm rãi trừng phạt cưng rồi.” Hôn vành tai đầy đặn của Dung An Bình, dùng răng khẽ cắn nhẹ lên, cảm nhận người nọ không ngừng run rẩy, Lê Tu Triết lời nói đáng sợ nhưng ngữ điệu lại tràn ngập yêu thương: “Lần sau, sẽ không đơn giản như vậy đâu.”
Khép hờ đôi mắt, tầm mắt đã vì nước mắt mà trở nên mông lung, Dung An Bình nỉ non: “Không….” Lập tức bị đỉnh lộng thật sâu đến mất hồn, cả mặt trước lẫn mặt sau đều lầy lội không tả nổi, thịt mềm nơi hậu huyệt cũng từng lớp từng lớp ra sức đè ép đồ vật đang xâm phạm, tựa như có vô số miệng nhỏ mút lấy, mãi đến khi mắt ngựa nóng hổi chảy ra thật nhiều chất lỏng, cũng không chịu buông tha. “Thật thoái mái… Muốn, muốn rơi rồi…” Thân thể rung chuyển từng cơn, cậu liếm nhẹ hầu kết đối phương, trong ánh mắt tràn ngập khẩn cầu: “Dừng, dừng lại được không?”
Vừa dứt lời, cậu liền cảm giác được tốc độ bên trong tăng nhanh, không chỉ con ngựa đang chạy băng băng, còn có thứ to lớn trong cơ thể, khiến eo không khỏi mềm nhũn, nước mắt cũng tí tách trào ra. Bên tai truyền đến giọng trầm thấp của đối phương, không thể diễn tả được có bao nhiêu xấu ý bên trong: “Không được.” Sau đó đầu mút mang hình chiếc ô thật lớn trong hành lang đấu đá lung tung, hung hăng ma sát nơi mẫn cảm sâu kín nhất. Bên trong thịt huyệt chảy ra càng nhiều chất lỏng, dính ướt nơi hai người kết hợp, chảy đến lưng ngựa khiến cả yên lẫn lông ngựa cũng ướt nhẹp, vô cùng hỗn loạn. Dung An Bình không chút sức lực, cắn chặt khóe miệng chính mình, một chút màu đỏ trào ra bị Lê Tu Triết ôn nhu liếm đi, nhưng va chạm ở hạ thân vẫn không chút nào chậm đi như ý nguyện của Dung An Bình.
Gió càng lúc càng lớn, thổi rối tóc của cả hai người, bởi vì ngựa đã mất đi khống chế nên bắt đầu chạy loạn, cảm giác xóc nảy ngày càng kịch liệt, Lê Tu Triết cũng không để tâm, dù gì đây cũng là giấc mơ của anh, chỉ cần anh muốn thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Còn Dung An Bình mặt đẫm nước mắt đã sớm quên mất tăm, không tự chủ được giục người đang ôm lấy mình: “Nhanh … Còn muốn … A, a, đâm đến rồi, thật ngứa … Dùng sức một chút, ưm, ha …”
Thấp giọng mắng một tiếng, lúc gặp đối phương định lực bao giờ cũng không đủ, Lê Tu Triết lấy tay bấm chặt thắt lưng Dung An Bình, thở dốc liên hồi, bắt đầu điên cuồng thao làm, mỗi một lần đều mạnh mẽ nghiền ép điểm nhô ra, bất ngờ đâm vào rút ra, lại khuấy nhẹ một chút, làm người trong ngực thích đến khàn cả giọng, phóng đãng ngâm nga.
“Thoải mái không?” Lê Tu Triết hô hấp dồn dập trầm đục, mà Dung An Bình chỉ có thể im lặng mà thét lên, nhắm chặt hai mắt gật gật đầu. Từ từ thả chậm tốc độ, kẹp chặt hai chân để ngựa chạy chậm lại, Lê Tu Triết liếm liếm môi: “Nói lời dễ nghe, sẽ tha cho em.” Dung An Bình một lúc lâu sau mới định thần lại, mềm mại mở miệng: “Chồng à…”
Đáng ra chỉ thầm muốn ép cậu nói ra chút lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà thu hoạch hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của Lê Tu Triết, khó kiềm chế được liền gia tăng lực độ hung hăng trừu sáp, gót chân gõ một cái vào bụng ngựa, cũng làm hai người lao vào một lần điên cuồng mới: “Chồng, ưm, Tu Triết, dùng sức đâm!” Dung An Bình vừa nói lung tung vừa co rút hậu huyệt, toàn thân co giật, nhục nha phía trước đã sớm bắn ra, trọc dịch phân tán trên bụng hai người.
Bị chèn ép đến không thể kìm nén ham muốn, hai mắt Lê Tu Triết đều đỏ, lại càng ra sức thao làm một hồi, mới sảng khoái bắn ra, toàn bộ tinh dịch đều rót vào bên trong hậu huyệt tham lam kia, không dư giọt nào. Trước sau đồng thời cao trào, Dung An Bình rên rỉ sắp ngất, song con ngựa dưới thân lại đột nhiên nhảy lên lướt qua tảng đá trên mặt đất, côn th*t trong cơ thể bất ngờ mang theo rất nhiều chất lỏng trắng đâm thẳng vào điểm mẫn cảm tê dại, cậu liền không thể khống chế được, nhục nha bán nhuyễn dâng lên một cảm giác kì quái, rất nhanh từ miệng nhỏ kia chảy ra một ít chất lỏng thật loãng không giống tinh dịch.
Dung An Bình: Bị thao đến thần hồn điên đảo.
Lê Tu Triết: Đem người làm đến bắn nước tiểu.
Khóc càng thảm hơn, cảm thấy mình mất mặt vô cùng, Dung An Bình sống chết không chịu ngẩng đầu lên, níu lấy áo Lê Tu Triết không buông. Lê Tu Triết không khỏi bật cười, cúi đầu xuống hôn tóc cậu, đủ loại chất lỏng khác nhau làm cho hai người vô cùng chật vật. May là đang ở trong mộng, không cần phải dọn dẹp.
“Vô lại!” Từ trong mơ tỉnh lại, Dung An Bình đỏ mặt chôn đầu dưới gối, trốn vào góc giường. Lê Tu Triết bị mắng vẫn cười hì hì lại gần, cứng rắn đào người trong đống chăn gối ra, hôn một trận, mới tha cho người đã choáng váng, mở miệng: “Ban đầu cũng đâu phải anh giở trò nha.” Thực vậy, dù là tự ý đi vào tiềm thức, hay là ở trong mơ dụ dỗ, đều là Dung An Bình chủ động trước. Hiện tại, anh cùng lắm chỉ là đáp trả từng cái một thôi.
Răng nanh nhỏ gặm cắn ngực đối phương, lưu lại dấu răng mờ mờ, Dung An Bình nhất thời nghẹn lời, đành lặng thinh cuối đầu: “Được rồi, anh phải đến công ty.” Lê Tu Triết không tiếp tục ép buộc cậu, mà đứng dậy chuẩn bị thay quần áo ra ngoài, chợt nhớ tới điều gì đó, quay đầu nói: “Nhưng mà, vợ à em xin nghỉ một ngày đi.”
Nhớ lại trong mơ cậu gọi anh là “chồng”, Dung An Bình cực kỳ xấu hổ, hơn nữa không thể phản bác chính là, trải qua chuyện bị tổ hợp lưng ngựa cùng mất khống chế trong ý thức hung hăn tấn công, cậu hiện tại thật sự không muốn gặp ai cả, chứ nói chi là đi gặp bệnh nhân. Chờ cửa phòng ngủ “cùm cụp” một tiếng đóng lại, cậu mới kéo chăn xuống, vỗ má thầm suy xét điều gì đó.
E hèm, sẹo lành quên đau, đại khái chính là như vậy đó.
Sau đó gặp Lê Tu Triết là người hợp ý, mất rất nhiều nổ lực, cuối cùng cũng bước được vào tim của đối phương.
Nhưng mà hiện tại, cơ thể giữa những rung lắc không ngừng, Dung An Bình hiếm khi thấy hối hận, hận chính mình lúc trước tại sao lại tự tìm đường chết mà ở văn phòng trêu chọc đối phương. Cậu không giống Lê Tu Triết từng học cưỡi ngựa, dù là ở trong mơ, cũng sợ ngã xuống, gắt gao bám lấy người điều khiển dây cương không buông tay.
Lê Tu Triết lại vừa cười vừa ôm lấy người đang run rẩy, trong trường đua ngựa đang xây dựng, cùng cưỡi một con ngựa chậm rãi tiến về phía trước. Gió từ phương xa thổi đến, lướt qua bên tai, lưu lại cảm giác man mát trên da thịt. Con ngựa dưới thân hơi không kiên nhẫn mà hất đầu, móng ngựa gõ lộc cộc trên đất đan xen theo nhịp điệu, chỉ là không thể lao đi mà không gặp trở ngại, tốc độ chậm tựa tản bộ mà bước đi.
“Đừng nhanh vậy mà!” Dung An Bình khiếp sợ lên tiếng, trong giấc mơ của Lê Tu Triết cậu càng ngày càng mất quyền kiểm soát, thân là kẻ ăn giấc mộng lại bị con người áp chế hoàn toàn, lúc này đây, bản thân đang bị khóa trên lưng ngựa, hiện tại ngồi khóa trên lưng ngựa, tuy là mặc quần, nhưng mà mặt sau lại rộng mở, hệt như cái quần yếm của trẻ con, khiến cậu xấu hổ đến không muốn nghĩ đến. Không hề để ý đến lời cậu, Lê Tu Triết trái lại vung dây cương trong tay lên, con ngựa liền thở phì, mạnh mẽ chạy xung quanh trường đua.
Vốn đã không thể thích ứng với việc cưỡi ngựa, Dung An Bình bổ nhào vào trong ngực Lê Tu Triết không dám ngẩng đầu nhìn, bên trong xóc nảy cảm thấy thân mình bị nâng lên, sợ đến mức hai chân quấn lấy hông đối phương không dám nhúc nhích. Vật cứng đặt ở phía sau rộng mở, mò mẫm vài lần tìm được nơi tiến vào, liền lợi dụng rung động trên lưng ngựa cắm vào, lập tức đâm đến nơi rất sâu bên trong.
Cả người ngã xuống, bị buộc ngậm lấy cả cây cương cứng, thần kinh Dung An Bình trở nên căng thẳng, thân thể mềm xuống dựa vào Lê Tu Triết, ở trên lưng ngựa mà như đang trên một chiếc thuyền lênh đênh giữa biển. Nhưng cậu run rẩy còn mãnh liệt hơn biển cuộn trào, mỗi bước ngựa chạy, vật trong cơ thể càng đâm chọc sâu hơn, vô cùng chuẩn xác đâm ngay tuyến tiền liệt. “Mau dừng lại …” Vừa kinh vừa sợ, Dung An Bình thần trí lung lay, liên tục xin tha. Ở trong mơ làm chuyện như vậy, cũng vượt quá giới hạn rồi!
“Như vầy đã không thể chịu được?” Lê Tu Triết liếm liếm môi, mượn lúc cưỡi ngựa hai người phập phồng lên xuống, không ngừng ra vào dũng đạo nóng hổi, vật thô to kia dính đầy chất lỏng sáng lấp lánh ra ra vào vào giữa hai cánh mông trắng mịn, chẳng khác nào lưỡi dao cứng cực nóng, mỗi lần đều đâm đến nơi sâu thẳm vừa mềm mại lại mẫn cảm. Khoái cảm dần dần kịch liệt, người trong ngực trên trán đẫm mồ hôi, hai điểm đỏ tươi trước ngực cao cao đứng thẳng, y hệt trái cây mặc người đến hái. Lê Tu Triết cũng thuận theo tâm ý bản thân, dùng ngực mình ma sát, trên lớp vải hơi thô ráp đè ép viên thịt thành đủ loại hình thù.
Dung An Bình trong đầu thầm mắng bản thân tại sao lúc trước lại mạnh miệng như vậy, hoàn toàn không tưởng tượng được Lê Tu Triết vậy mà nghĩ ra cái trò làm tình trên lưng ngựa này, nhưng mà giãy giụa nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cả người cậu đều ửng hồng, đầu chôn vào bả vai Lê Tu Triết, hô hấp ướt át phả vào cổ anh. “A….” Lại là tầng tầng nghiền ép, trên đường chạy vì phải vượt qua vài chướng ngại vật thấp trên đất, ngựa dưới thân thỉnh thoảng nhảy lên, khiến nơi hai người kết hợp lại càng sâu thêm. Cả người Dung An Bình không còn chút sức lực nào, phải mất rất nhiều nỗ lực để ổn định bản thân, lại không kiềm được tiếng rên rỉ tràn ra từ cổ họng.
Dù là đang mơ, cũng đủ rực cháy, đủ để thỏa mãn những mong muốn khó khăn hơn trong thực tế.
Lê Tu Triết cũng có trêu gì người trong lòng, chỉ là trêu đùa một câu thôi, liền chuyên chú công kích bên trong huyệt thịt, đồng thời dành chút tâm trí điều chỉnh phương hướng, thoáng thô bạo hơn bình thường. Bàn tay rảnh rỗi của anh ôm cả vòng eo Dung An Bình, dần đi xuống xoa nắn cặp mông tròn trịa, kéo quần xuống, ngón tay dịu dàng vuốt ve huyệt khẩu đang phun ra nuốt vào tính khí. Nơi đó đã không thể phân biệt rõ ràng, mị thịt chỉ cần có đồ vật đưa đến gần, liền tham lam quấn chặt lấy không cho rời đi, đầu ngón tay cũng ướt một mảnh. “Sau này cứ tiếp tục nghịch nữa đi, như vậy anh có thể chậm rãi trừng phạt cưng rồi.” Hôn vành tai đầy đặn của Dung An Bình, dùng răng khẽ cắn nhẹ lên, cảm nhận người nọ không ngừng run rẩy, Lê Tu Triết lời nói đáng sợ nhưng ngữ điệu lại tràn ngập yêu thương: “Lần sau, sẽ không đơn giản như vậy đâu.”
Khép hờ đôi mắt, tầm mắt đã vì nước mắt mà trở nên mông lung, Dung An Bình nỉ non: “Không….” Lập tức bị đỉnh lộng thật sâu đến mất hồn, cả mặt trước lẫn mặt sau đều lầy lội không tả nổi, thịt mềm nơi hậu huyệt cũng từng lớp từng lớp ra sức đè ép đồ vật đang xâm phạm, tựa như có vô số miệng nhỏ mút lấy, mãi đến khi mắt ngựa nóng hổi chảy ra thật nhiều chất lỏng, cũng không chịu buông tha. “Thật thoái mái… Muốn, muốn rơi rồi…” Thân thể rung chuyển từng cơn, cậu liếm nhẹ hầu kết đối phương, trong ánh mắt tràn ngập khẩn cầu: “Dừng, dừng lại được không?”
Vừa dứt lời, cậu liền cảm giác được tốc độ bên trong tăng nhanh, không chỉ con ngựa đang chạy băng băng, còn có thứ to lớn trong cơ thể, khiến eo không khỏi mềm nhũn, nước mắt cũng tí tách trào ra. Bên tai truyền đến giọng trầm thấp của đối phương, không thể diễn tả được có bao nhiêu xấu ý bên trong: “Không được.” Sau đó đầu mút mang hình chiếc ô thật lớn trong hành lang đấu đá lung tung, hung hăng ma sát nơi mẫn cảm sâu kín nhất. Bên trong thịt huyệt chảy ra càng nhiều chất lỏng, dính ướt nơi hai người kết hợp, chảy đến lưng ngựa khiến cả yên lẫn lông ngựa cũng ướt nhẹp, vô cùng hỗn loạn. Dung An Bình không chút sức lực, cắn chặt khóe miệng chính mình, một chút màu đỏ trào ra bị Lê Tu Triết ôn nhu liếm đi, nhưng va chạm ở hạ thân vẫn không chút nào chậm đi như ý nguyện của Dung An Bình.
Gió càng lúc càng lớn, thổi rối tóc của cả hai người, bởi vì ngựa đã mất đi khống chế nên bắt đầu chạy loạn, cảm giác xóc nảy ngày càng kịch liệt, Lê Tu Triết cũng không để tâm, dù gì đây cũng là giấc mơ của anh, chỉ cần anh muốn thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Còn Dung An Bình mặt đẫm nước mắt đã sớm quên mất tăm, không tự chủ được giục người đang ôm lấy mình: “Nhanh … Còn muốn … A, a, đâm đến rồi, thật ngứa … Dùng sức một chút, ưm, ha …”
Thấp giọng mắng một tiếng, lúc gặp đối phương định lực bao giờ cũng không đủ, Lê Tu Triết lấy tay bấm chặt thắt lưng Dung An Bình, thở dốc liên hồi, bắt đầu điên cuồng thao làm, mỗi một lần đều mạnh mẽ nghiền ép điểm nhô ra, bất ngờ đâm vào rút ra, lại khuấy nhẹ một chút, làm người trong ngực thích đến khàn cả giọng, phóng đãng ngâm nga.
“Thoải mái không?” Lê Tu Triết hô hấp dồn dập trầm đục, mà Dung An Bình chỉ có thể im lặng mà thét lên, nhắm chặt hai mắt gật gật đầu. Từ từ thả chậm tốc độ, kẹp chặt hai chân để ngựa chạy chậm lại, Lê Tu Triết liếm liếm môi: “Nói lời dễ nghe, sẽ tha cho em.” Dung An Bình một lúc lâu sau mới định thần lại, mềm mại mở miệng: “Chồng à…”
Đáng ra chỉ thầm muốn ép cậu nói ra chút lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà thu hoạch hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của Lê Tu Triết, khó kiềm chế được liền gia tăng lực độ hung hăng trừu sáp, gót chân gõ một cái vào bụng ngựa, cũng làm hai người lao vào một lần điên cuồng mới: “Chồng, ưm, Tu Triết, dùng sức đâm!” Dung An Bình vừa nói lung tung vừa co rút hậu huyệt, toàn thân co giật, nhục nha phía trước đã sớm bắn ra, trọc dịch phân tán trên bụng hai người.
Bị chèn ép đến không thể kìm nén ham muốn, hai mắt Lê Tu Triết đều đỏ, lại càng ra sức thao làm một hồi, mới sảng khoái bắn ra, toàn bộ tinh dịch đều rót vào bên trong hậu huyệt tham lam kia, không dư giọt nào. Trước sau đồng thời cao trào, Dung An Bình rên rỉ sắp ngất, song con ngựa dưới thân lại đột nhiên nhảy lên lướt qua tảng đá trên mặt đất, côn th*t trong cơ thể bất ngờ mang theo rất nhiều chất lỏng trắng đâm thẳng vào điểm mẫn cảm tê dại, cậu liền không thể khống chế được, nhục nha bán nhuyễn dâng lên một cảm giác kì quái, rất nhanh từ miệng nhỏ kia chảy ra một ít chất lỏng thật loãng không giống tinh dịch.
Dung An Bình: Bị thao đến thần hồn điên đảo.
Lê Tu Triết: Đem người làm đến bắn nước tiểu.
Khóc càng thảm hơn, cảm thấy mình mất mặt vô cùng, Dung An Bình sống chết không chịu ngẩng đầu lên, níu lấy áo Lê Tu Triết không buông. Lê Tu Triết không khỏi bật cười, cúi đầu xuống hôn tóc cậu, đủ loại chất lỏng khác nhau làm cho hai người vô cùng chật vật. May là đang ở trong mộng, không cần phải dọn dẹp.
“Vô lại!” Từ trong mơ tỉnh lại, Dung An Bình đỏ mặt chôn đầu dưới gối, trốn vào góc giường. Lê Tu Triết bị mắng vẫn cười hì hì lại gần, cứng rắn đào người trong đống chăn gối ra, hôn một trận, mới tha cho người đã choáng váng, mở miệng: “Ban đầu cũng đâu phải anh giở trò nha.” Thực vậy, dù là tự ý đi vào tiềm thức, hay là ở trong mơ dụ dỗ, đều là Dung An Bình chủ động trước. Hiện tại, anh cùng lắm chỉ là đáp trả từng cái một thôi.
Răng nanh nhỏ gặm cắn ngực đối phương, lưu lại dấu răng mờ mờ, Dung An Bình nhất thời nghẹn lời, đành lặng thinh cuối đầu: “Được rồi, anh phải đến công ty.” Lê Tu Triết không tiếp tục ép buộc cậu, mà đứng dậy chuẩn bị thay quần áo ra ngoài, chợt nhớ tới điều gì đó, quay đầu nói: “Nhưng mà, vợ à em xin nghỉ một ngày đi.”
Nhớ lại trong mơ cậu gọi anh là “chồng”, Dung An Bình cực kỳ xấu hổ, hơn nữa không thể phản bác chính là, trải qua chuyện bị tổ hợp lưng ngựa cùng mất khống chế trong ý thức hung hăn tấn công, cậu hiện tại thật sự không muốn gặp ai cả, chứ nói chi là đi gặp bệnh nhân. Chờ cửa phòng ngủ “cùm cụp” một tiếng đóng lại, cậu mới kéo chăn xuống, vỗ má thầm suy xét điều gì đó.
E hèm, sẹo lành quên đau, đại khái chính là như vậy đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất