Chương 43: Mọc cái đuôi
Tiếng Hoắc Tranh lãnh đạm nói quỳ xuống làm gương mặt Yến Tuyết Sùng đỏ bừng, giống như bị hung hăng tát một cái, xấu hổ tới cực điểm.
Mới không lâu trước đây, Yến Tuyết Sùng kiêu căng ngạo mạn cam kết ai thua phải quỳ xuống trước mặt mọi người, giờ phút này túi tiền đã ở trong tay Bạch Tế, hắn thua.
Bốn cái gia nhân tiến lên mắng: “Ngươi là thứ gì, dám to gan nói chuyện với thiếu gia như vậy?!”
Hoắc Tranh khí phách nói: “Đã đánh cược thì phải chịu thua, hay là thiếu gia Yến gia nói được nhưng làm không được, không nhận thua?”
Người xem đã tản ra nhìn thầy đầu này tựa hồ có trò hay liền sôi nổi tụ tập lại, đem đường lộ vây chặt như nêm cối, không ít người nhận ra Yến Tuyết Sùng, nghĩ xem bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Cảnh trước mắt này làm Yến Tuyết Sùng muốn thoát thân cũng không được, y không cam lòng trừng Bạch Tế, hộc hộc thở dốc. Gia nhân giơ lên cánh tay chuẩn bị động thủ với Hoắc Tranh liền bị Yến Tuyết Sùng rống to, “Dừng tay.”
Tiếng nói vừa dứt, Yến Tuyết Sùng đẩy ra gia nhân chắn phía trước, đôi mắt cụp xuống, hai đầu gối run run đối diện Bạch Tế quỳ xuống.
Bạch Tế giật mình lùi lại một bước, sau lưng kề sát lồng ngực Hoắc Tranh.
Yến Tuyết Sùng quỳ một cái, bốn phía như sắp nổ tung, có người không thể tưởng tượng nổi dụi mắt, “Mắt ta nhìn nhầm rồi đi, Yến thiếu gia cư nhiên quỳ xuống a?!”
Thanh âm nghị luận hết đợt này đến đợt khác, Yến Tuyết Sùng vứt bỏ thể diện, quỳ xong lập tức đẩy đám người ra chạy đi, gia nhân đuổi theo phía sau, mà người khác còn chưa hoàn hồn lại trước một màn vừa rồi.
“Hắn, hắn quỳ a?”
Bạch Tế lẩm bẩm, ngẩn đầu nhìn Hoắc Tranh, trong mắt tràn đầy hâm mộ, “Tranh Tranh, ngươi thật là lợi hại!”
Hoắc Tranh chỉ cười không nói, đợi người xem tản ra mới dắt tay Bạch Tế đi dọc theo hoa đăng trên phố xá đến chổ ít người.
Phía nam Vũ Thành là nơi sông nước yên liễu, hai bên bờ sông có không ít thuyền hội. Tiếng tiêu vang lên, uyển chuyển thanh lệ, cùng tiếng hoan hô của nữ tử ẩn ẩn phía xa, Hoắc Tranh nắm tay Bạch Tế bước chậm dọc theo dòng sông.
Hoắc Tranh bỗng dừng lại, quay đầu nhìn xem động tĩnh xung quanh, cánh tay trượt xuống đến bên hông Bạch Tế, hắn đem người bế lên ôm vào trong một hẻm tối.
“Tranh Tranh, làm cái gì vậy?” Đèn lồng trong tay Bạch Tế rớt xuống bên ngoài, y định nhặt về nhưng bỗng bị Hoắc Tranh kéo lại, ngón tay hắn dọc theo gò má tinh tế vuốt ve.
“Tiểu Bạch, về sau nếu bị người khác khi dễ nhất định phải nói cho ta.”
Tuy rằng Yến Tuyết Sùng thua cuộc đã cấp Bạch Tế quỳ xuống, nhưng Hoắc Tranh mỗi khi nghĩ đến Bạch Tế ở học đường bị người ta ức hiếp, một cổ hỏa khí trong lòng làm sao cũng không dập tắt được. Hắn tự trách, qua thời gian dài như vậy mới biết chuyện.
Bạch Tế cười cười, ngẩn đầu hơi hơi bĩu môi, Hoắc Tran biết y muốn hôn, lòng bàn tay liền nắm cằm y, ngậm vào hai cánh môi mềm mại nhẹ mút, hôn lên.
Hai người ở trong hẻm tối hôn nhau đến khó tách rời, nếu có người đứng đầu hẻm nhất định có thể nghe được tiếng môi lưỡi giao triền cùng với tiếng than nhẹ mờ ám.
“Tranh Tranh ơi...”
Cả người Bạch Tế được Hoắc Tranh bế lên, y cảm thấy thân thể có phản ứng mắc cỡ, lại không thể chạy thoát liền ăn vạ cọ cọ Hoắc Tranh. Hoắc Tranh bất đắc dĩ, hai người cùng nhau từ trước đến nay luôn là Bạch Tế khơi mào, mà hôm nay hắn tức giận trong người, nhất thời kìm nén không được ôm người vào hẻm phát tiết lửa nóng trong lòng.
“Tiểu Bạch, hôm nay ta có điểm mất khống chế.”
Bạch Tế làm nũng trên người hắn không muốn xuống, Hoắc Tranh liền ôm y không buông tay, đem người cõng lên trên lưng, xuyên qua từng con hẻm chậm rãi trở về đại viện.
Bạch Tế một tay cầm đèn một tay bung dù, ghé vào trên lưng Hoắc Tranh, miệng không an phận dọc theo sau cổ hắn liếm tới liếm lui, cái mũi cũng ngửi không ngừng, tựa như khí vị trên người Hoắc Tranh thật dễ ngửi, dụ dỗ y cắn thêm mấy ngụm.
Bốp.....
Hoắc Tranh đánh một cái lên mông Bạch Tế, ngữ khí biểu lộ một chút bất đắc dĩ, “Ngoan ngoãn mằm yên, không được quậy.”
Bạch Tế ở sau lưng hắn dụi tới dụi đi, đặc biệt là chổ không an phận phía dưới, trong bóng đên Bạch Tế không thấy rõ thần sắc Hoắc Tranh, nhưng chính Hoắc Tranh hiểu rõ, hắn bị Bạch Tế cọ một đường, cả người đều nóng lên.
“Tiểu Bạch.” Cách đại viện vẫn còn một quãng dài, Hoắc Tranh khó có được xin tha, “Ngươi đừng cử động.”
Gió lạnh cũng không hòa tan được tình nồng mật ý giữ hai người, Bạch Tế hạ thấp dù, cúi đầu cười tủm tỉm hôn lỗ tai Hoắc Tranh, giống như lúc đối phương ngày thường hôn y, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt liếm liếm, cho đến khi Hoắc Tranh trừng phạt nhéo mạnh mông y, Bạch Tế mới thôi đùa bỡn.
Nhưng vào lúc này, Hoắc Tranh giống như sờ đến một vật khác thường. Mềm mại nhung nhung, tròn tròn vừa vặn nắm trong lòng bàn tay.
Hắn nhướng mày rậm, đang định hỏi rõ thì Bạch Tế đột nhiên ôm chặt cổ hắn, mông hướng về phía trước hơi hơi dẩu lên.
Bạch Tế nhịn cười, thân mình không ngừng vặn vẹo, hai chân kẹo lấy hông Hoắc Tranh, “Tranh Tranh, ngươi buông lỏng tay ra, cái đuôi của ta đột nhiên mọc ra tới, ngươi đừng có nắn...”
Hết chương 43
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
- ------
Mới không lâu trước đây, Yến Tuyết Sùng kiêu căng ngạo mạn cam kết ai thua phải quỳ xuống trước mặt mọi người, giờ phút này túi tiền đã ở trong tay Bạch Tế, hắn thua.
Bốn cái gia nhân tiến lên mắng: “Ngươi là thứ gì, dám to gan nói chuyện với thiếu gia như vậy?!”
Hoắc Tranh khí phách nói: “Đã đánh cược thì phải chịu thua, hay là thiếu gia Yến gia nói được nhưng làm không được, không nhận thua?”
Người xem đã tản ra nhìn thầy đầu này tựa hồ có trò hay liền sôi nổi tụ tập lại, đem đường lộ vây chặt như nêm cối, không ít người nhận ra Yến Tuyết Sùng, nghĩ xem bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Cảnh trước mắt này làm Yến Tuyết Sùng muốn thoát thân cũng không được, y không cam lòng trừng Bạch Tế, hộc hộc thở dốc. Gia nhân giơ lên cánh tay chuẩn bị động thủ với Hoắc Tranh liền bị Yến Tuyết Sùng rống to, “Dừng tay.”
Tiếng nói vừa dứt, Yến Tuyết Sùng đẩy ra gia nhân chắn phía trước, đôi mắt cụp xuống, hai đầu gối run run đối diện Bạch Tế quỳ xuống.
Bạch Tế giật mình lùi lại một bước, sau lưng kề sát lồng ngực Hoắc Tranh.
Yến Tuyết Sùng quỳ một cái, bốn phía như sắp nổ tung, có người không thể tưởng tượng nổi dụi mắt, “Mắt ta nhìn nhầm rồi đi, Yến thiếu gia cư nhiên quỳ xuống a?!”
Thanh âm nghị luận hết đợt này đến đợt khác, Yến Tuyết Sùng vứt bỏ thể diện, quỳ xong lập tức đẩy đám người ra chạy đi, gia nhân đuổi theo phía sau, mà người khác còn chưa hoàn hồn lại trước một màn vừa rồi.
“Hắn, hắn quỳ a?”
Bạch Tế lẩm bẩm, ngẩn đầu nhìn Hoắc Tranh, trong mắt tràn đầy hâm mộ, “Tranh Tranh, ngươi thật là lợi hại!”
Hoắc Tranh chỉ cười không nói, đợi người xem tản ra mới dắt tay Bạch Tế đi dọc theo hoa đăng trên phố xá đến chổ ít người.
Phía nam Vũ Thành là nơi sông nước yên liễu, hai bên bờ sông có không ít thuyền hội. Tiếng tiêu vang lên, uyển chuyển thanh lệ, cùng tiếng hoan hô của nữ tử ẩn ẩn phía xa, Hoắc Tranh nắm tay Bạch Tế bước chậm dọc theo dòng sông.
Hoắc Tranh bỗng dừng lại, quay đầu nhìn xem động tĩnh xung quanh, cánh tay trượt xuống đến bên hông Bạch Tế, hắn đem người bế lên ôm vào trong một hẻm tối.
“Tranh Tranh, làm cái gì vậy?” Đèn lồng trong tay Bạch Tế rớt xuống bên ngoài, y định nhặt về nhưng bỗng bị Hoắc Tranh kéo lại, ngón tay hắn dọc theo gò má tinh tế vuốt ve.
“Tiểu Bạch, về sau nếu bị người khác khi dễ nhất định phải nói cho ta.”
Tuy rằng Yến Tuyết Sùng thua cuộc đã cấp Bạch Tế quỳ xuống, nhưng Hoắc Tranh mỗi khi nghĩ đến Bạch Tế ở học đường bị người ta ức hiếp, một cổ hỏa khí trong lòng làm sao cũng không dập tắt được. Hắn tự trách, qua thời gian dài như vậy mới biết chuyện.
Bạch Tế cười cười, ngẩn đầu hơi hơi bĩu môi, Hoắc Tran biết y muốn hôn, lòng bàn tay liền nắm cằm y, ngậm vào hai cánh môi mềm mại nhẹ mút, hôn lên.
Hai người ở trong hẻm tối hôn nhau đến khó tách rời, nếu có người đứng đầu hẻm nhất định có thể nghe được tiếng môi lưỡi giao triền cùng với tiếng than nhẹ mờ ám.
“Tranh Tranh ơi...”
Cả người Bạch Tế được Hoắc Tranh bế lên, y cảm thấy thân thể có phản ứng mắc cỡ, lại không thể chạy thoát liền ăn vạ cọ cọ Hoắc Tranh. Hoắc Tranh bất đắc dĩ, hai người cùng nhau từ trước đến nay luôn là Bạch Tế khơi mào, mà hôm nay hắn tức giận trong người, nhất thời kìm nén không được ôm người vào hẻm phát tiết lửa nóng trong lòng.
“Tiểu Bạch, hôm nay ta có điểm mất khống chế.”
Bạch Tế làm nũng trên người hắn không muốn xuống, Hoắc Tranh liền ôm y không buông tay, đem người cõng lên trên lưng, xuyên qua từng con hẻm chậm rãi trở về đại viện.
Bạch Tế một tay cầm đèn một tay bung dù, ghé vào trên lưng Hoắc Tranh, miệng không an phận dọc theo sau cổ hắn liếm tới liếm lui, cái mũi cũng ngửi không ngừng, tựa như khí vị trên người Hoắc Tranh thật dễ ngửi, dụ dỗ y cắn thêm mấy ngụm.
Bốp.....
Hoắc Tranh đánh một cái lên mông Bạch Tế, ngữ khí biểu lộ một chút bất đắc dĩ, “Ngoan ngoãn mằm yên, không được quậy.”
Bạch Tế ở sau lưng hắn dụi tới dụi đi, đặc biệt là chổ không an phận phía dưới, trong bóng đên Bạch Tế không thấy rõ thần sắc Hoắc Tranh, nhưng chính Hoắc Tranh hiểu rõ, hắn bị Bạch Tế cọ một đường, cả người đều nóng lên.
“Tiểu Bạch.” Cách đại viện vẫn còn một quãng dài, Hoắc Tranh khó có được xin tha, “Ngươi đừng cử động.”
Gió lạnh cũng không hòa tan được tình nồng mật ý giữ hai người, Bạch Tế hạ thấp dù, cúi đầu cười tủm tỉm hôn lỗ tai Hoắc Tranh, giống như lúc đối phương ngày thường hôn y, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt liếm liếm, cho đến khi Hoắc Tranh trừng phạt nhéo mạnh mông y, Bạch Tế mới thôi đùa bỡn.
Nhưng vào lúc này, Hoắc Tranh giống như sờ đến một vật khác thường. Mềm mại nhung nhung, tròn tròn vừa vặn nắm trong lòng bàn tay.
Hắn nhướng mày rậm, đang định hỏi rõ thì Bạch Tế đột nhiên ôm chặt cổ hắn, mông hướng về phía trước hơi hơi dẩu lên.
Bạch Tế nhịn cười, thân mình không ngừng vặn vẹo, hai chân kẹo lấy hông Hoắc Tranh, “Tranh Tranh, ngươi buông lỏng tay ra, cái đuôi của ta đột nhiên mọc ra tới, ngươi đừng có nắn...”
Hết chương 43
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
- ------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất