Sau Khi Xào Cp Với Ảnh Đế, Chúng Tôi Làm Giả Hóa Thật Rồi

Chương 30: Tỏ tình

Trước Sau
Giản Văn: “Anh thích em.”



Tô Dư Phong ngơ ngác nhìn người đàn ông đẹp trai chói mắt mặc áo phao cứu sinh ở dưới bể bơi, trong đầu trống rỗng. Cậu chưa bao giờ từng nghĩ, trêи thế giới này sẽ có một người nguyện ý vì cậu mà làm đến mức này…

Tô Dư Phong đứng lên, chậm rãi đi tới cạnh bể bơi. Nước bên dưới vẫn dọa người như vậy, cảm giác có thể nuốt chửng bất cứ thứ gì. Nhưng mà, giờ này khắc này, cậu lại không còn thấy sợ hãi đến run chân nữa.

Tô Dư Phong hít sâu một hơi, bước thử lên cầu. Yêu cầu giữ thăng bằng trêи mặt nước này thật sự quá khó… Thay vì đi qua, chẳng bằng nằm sấp xuống bò qua.

Tô Dư Phong ngồi xuống, đặt đầu gối lên từng miếng phao tròn, tay giữ chặt dây thừng, nhích từng chút từng chút, chậm nhưng chắc.

“Cái này đáng sợ thật…” Tô Dư Phong lẩm bẩm.

Cậu bò qua, tuy ổn định nhưng tầm mắt vẫn phải nhìn xuống nước, lại còn ở rất gần… Nếu nhỡ may ngã xuống thì chẳng khác nào rơi xuống vực sâu vạn trượng…

Ánh mắt Giản Văn trước sau như một gắt gao dính trêи người Tô Dư Phong, một khi xuất hiện vấn đề, hắn sẽ ngay lập tức xông lên cứu cậu.

Tầm mắt Vưu Khả đảo qua đảo lại trêи người Giản Văn và Tô Dư Phong, một mình đớp đường, high muốn bay lên trời ~

Chỉ có Tiểu Phong mới được nhận loại đãi ngộ đặc thù này thôi ~

Vưu Khả âm thầm nghĩ, nếu bây giờ Tô Dư Phong ngã xuống nước thì sẽ có một màn cp ướt át ôm nhau rồi ~

Nhưng mà cơ thể Tô Dư Phong có độ mềm dẻo cao, khả năng giữ thăng bằng cũng tốt, vì không để tâm đến tốc độ nên cậu bò từ từ thong thả qua cầu, mặc dù thỉnh thoảng vẫn hơi run lên.

“Ha…”

Qua tới bờ bên kia, Tô Dư Phong nằm xụi lơ, trêи trán ướt đẫm mồ hôi. Cậu cũng không nằm nghỉ ngơi lâu, lập tức đứng lên lấy tay quẹt bớt mồ hôi trêи trán, sau đó xin khăn lông ở chỗ nhân viên.

Giản Văn cũng lên bờ, thần sắc vẫn bình thản nhẹ nhàng, vừa rồi ngâm mình trong nước lâu như vậy mà không hề bị ảnh hưởng chút gì.

“Giản Văn, anh mau đi thay quần áo đi.” Tô Dư Phong dùng khăn lông lau bớt nước trêи người hắn.

“Ừ, chúng ta cùng đi.”

Giản Văn vươn tay muốn ôm vai Tô Dư Phong nhưng được một nửa lại rút trở về. Người hắn đang ướt đẫm, không nên làm ướt cả Tiểu Phong.

Hai người sóng vai rời đi, hướng về phía phòng thay đồ. Tuy rằng Tô Dư Phong đã cố tránh nước nhưng quần và vạt áo vẫn bị nước làm ướt một chút.

Đạo diễn nhìn theo bóng dáng rời đi của bọn họ, khóe môi cong lên, cười quỷ dị như một nhân vật phản diện. Lúc trước Giản Văn tìm ông bảo muốn làm một tập về chủ đề bể bơi. Không cần đoán cũng biết là kim chủ baba muốn nhìn bé con đáng yêu của mình ướt đẫm ~

Thử thách đầu tiên xuất phát từ tư tâm của ông, dùng bóng tròn để làm lộ trạng thái chật vật của khách mời, chọc cười khán giả, tăng độ giải trí. Đến thử thách thứ hai mới bắt đầu giúp kim chủ baba làm chuyện xấu, muốn Tô Dư Phong ngã cầu rơi xuống nước, không ngờ…

“May mà tôi vẫn còn thử thách thứ ba…” Đạo diễn vuốt cằm, cười đắc ý. Nhiệm vụ của kim chủ baba giao cho, ông nhất định sẽ hoàn thành thật tốt.

Nhưng mà đạo diễn không biết kim chủ baba nào đó đang hối hận gần chết vì làm cái chủ đề này rồi.

Những người còn lại cũng không muốn rơi xuống nước, bắt chước cách bò qua của Tô Dư Phong.

Thể trọng của hai cô gái tương đối nhẹ nên bò qua khá dễ dàng. Còn Tô Minh Minh… mặc dù là bò nhưng muốn qua cũng không dễ. Vừa mới đặt chân lên cầu phao cậu ta đã không giữ được thăng bằng, trực tiếp ngã xuống nước luôn, bắn lên một đống bọt nước.

Mà bọt nước còn bắn cực mạnh, những người đứng cạnh bể bơi cho dù đã nhanh chân lùi ra sau nhưng cũng không tránh kịp, bị hất cho ướt quần áo.

“Ha ha ha…”

Mọi người điên cuồng bò lăn ra cười, trong không khí ngập tràn sự vui sướиɠ.

Tô Dư Phong và Giản Văn thay quần áo xong, từ phòng thay đồ đi ra thì nhìn thấy Diễm Tuyết và Vưu Khả đi theo hướng ngược lại, nhưng mà tóc tai quần áo mỗi chỗ ướt một ít, không giống như ngã vào nước.

Tô Dư Phong hoang mang nhíu mày hỏi: “Hai người làm sao vậy?”

“Vừa rồi Tô Minh Minh bị ngã xuống bể bơi, bọt nước lớn quá, chúng tôi dính chưởng luôn.” Vưu Khả nhún vai.

Tô Dư Phong không nhịn được bật cười thành tiếng.



“Hình ảnh kia nhất định là rất xuất sắc.”

“Đúng vậy, buồn cười lắm.” Ý cười trêи khóe môi Vưu Khả cũng không giấu được, “Giống hệt một quả bom nổ dưới nước vậy, ầm một phát không ai tránh kịp!”

Tô Dư Phong quay trở lại chỗ ghi hình, nhìn thấy Tô Minh Minh vẫn còn đang kiên cường khiêu chiến, trong lòng không khỏi thán phục.

Nổi ít nhờ nâng đỡ, bạo hồng nhờ mệnh số, Tô Minh Minh rõ ràng là một thiếu gia, có thể ở trong giới giải trí hô mưa gọi gió nhưng vẫn hấp dẫn được một lượng fan khá đông, sự cố gắng bản thân bỏ ra hẳn là cũng không ít.

Rất nhiều người lúc xem tập 1 đều phê bình Tô Minh Minh lười biếng, nhưng bây giờ thì sao, rõ ràng là một người rất chăm chỉ và hài hước mà?



Thử thách thứ ba chính là nhảy cầu.

Đứng từ trêи cầu nhảy cách mặt nước 10m nhìn xuống, bể bơi bên dưới đã thu nhỏ lại khá nhiều, nước dường như cũng có thay đổi, đáy bể bằng gạch men cũng nhìn thấy rõ ràng hơn.

Bây giờ, người sợ hãi đã không còn là một mình Tô Dư Phong nữa. Tô Dư Phong sợ nước, còn một vài người sợ độ cao.

Ở thử thách trước, nhân viên cứu hộ cách khá gần, có thể lập tức tiến lên ứng cứu nên khách mời không cần mặc áo phao. Nhưng mà ở thử thách này, để tránh việc người nhảy xuống đụng phải người bên dưới nên nhóm nhân viên cứu hộ chỉ có thể đứng trêи bờ chờ, và khách mời cũng được mặc áo phao để đề phòng tình huống ngoài ý muốn.

Bộ dạng đạo diễn đúng là chỉ lo thiên hạ không loạn, cầm loa đi qua đi lại trước mặt bọn họ.

“Ai muốn lên khiêu chiến trước?”

Mọi người trầm mặc, không ai đáp lại ngay. Tuy rằng đã có áo phao, có nhân viên cứu hộ nhưng từ cái độ cao kia nhìn xuống vẫn khiến lòng người sợ hãi, cho dù là người bơi giỏi cũng thấy sợ.

Tô Dư Phong mỉm cười, “Hồng Đạt Lực, vừa rồi anh bảo tôi không giống nam tử hán mà, bây giờ anh cũng không muốn làm đàn ông nữa à?”

Sắc mặt Hồng Đạt Lực đen thui. Tuy rất muốn lao lên đập cho Tô Dư Phong một trận nhưng chân vẫn kiềm chế đứng yên…

Giản Văn không thấy có ai muốn xung phong, dứt khoát đứng ra.

“Để tôi lên trước.”

Đạo diễn lui sang một bên, trong lòng cảm khái. Kể ra thì, những khách mời khác tới đây cũng chỉ để phục vụ cho kim chủ baba. Lúc kim chủ baba không muốn làm thì họ xung phong lên trước để bầu không khí bớt lúng túng, bây giờ thì ngược lại, mọi người không muốn làm nên kim chủ baba xung phong, nghĩ cứ bị buồn cười.

Giản Văn vững vàng đứng trêи cầu, bình tĩnh nhảy xuống. Hắn như một con cá linh hoạt chui vào trong nước, bắn lên một đống bọt nước. Tuy không phải là vận động viên chuyên nghiệp nhưng lúc Giản Văn nhảy xuống thân thể vươn ra thẳng tắp, tạo dáng cực kỳ đẹp mắt.

Giản Văn lại đứng chờ ở bên cạnh bể bơi.

Tô Dư Phong nhìn thấy từ xa, cũng hiểu rõ là Giản Văn đang đợi mình. Không còn cách nào… chỉ có thể nín thở lên nhảy thôi.

Dù sao vẫn có Giản Văn ở đó bảo vệ mình mà.

Nhỡ mai này có cảnh quay dưới nước, Giản Văn cũng không thể ở bên cạnh cậu, vì vậy…

Tô Dư Phong nhìn chằm chằm Giản Văn, rất muốn khắc ghi hình ảnh này vào nơi sâu nhất của bộ não… Cậu chậm rãi đi lên cầu, hít sâu một hơi, nhắm mắt nhảy xuống.

Tô Dư Phong cảm nhận được mình đang rơi xuống, sau đó bị nước bao vây, rơi vào vực sâu vạn trượng.

Tô Dư Phong không biết bơi. Cậu nghe lời Giản Văn, giữ nguyên tư thế không nhúc nhích không giãy giụa. Áo phao có khả năng tự nổi, mang theo Tô Dư Phong trồi lên khỏi mặt nước. Cậu há miệng hít vào hơi không khí tươi mới, bên eo bỗng nhiên được một cánh tay quấn lên, kéo cậu về phía bờ.

— là Giản Văn.

Rời khỏi bể nước đáng sợ kia, một lần nữa đặt chân lên nền gạch men, cuối cùng Tô Dư Phong mới thả lỏng được cơ thể.

“Tiểu Phong, em có ổn không?”

Tô Dư Phong lắc đầu, cười đáp lại, “Em không sao, Giản Văn, cảm ơn anh.”

Có anh ở bên cạnh rồi, em không còn sợ nữa.

“Sao lại không sao? Rơi vào nước ngất xỉu rồi, phải tiến hành hô hấp nhân tạo mới được.”



Không biết đạo diễn đứng sau lưng hai người từ khi nào, loa trong tay đã tắt, cũng không nói quá to, bằng không Tô Dư Phong sẽ xấu hổ chết mất.

“Hai người nên đi thay đồ đi.” Đạo diễn hắng giọng, “Ở đây đông người, cái gì cũng dễ bị nhìn thấy. Nếu không định công khai thì chú ý một chút, hôm nay cũng không có nhiệm vụ gián điệp nào cả.”

Mặt Tô Dư Phong đỏ bừng, “Tôi, chúng tôi không…”

Đạo diễn lười nghe cậu “giảo biện”, trực tiếp quay lưng đi luôn, chuẩn bị xem mấy khách mời khác.

Giản Văn cũng sợ Tô Dư Phong bị cảm lạnh, nhanh chóng dẫn người đi thay đồ.

Trêи người Tô Dư Phong mặc một cái áo thun trắng và quần đùi đen, bởi vì đã ngâm hết cả người vào nước nên quần áo bây giờ đang dính sát hết lên người cậu, phác họa đường cong cơ thể tràn đầy sức sống.

Vì là minh tinh, để lên hình được đẹp, Tô Dư Phong gầy hơn so với người bình thường, vòng eo rất nhỏ, hấp dẫn ánh mắt người nhìn, rất muốn nắm thử xem xúc cảm sẽ như thế nào…

Giản Văn trộm ngắm vài lần, vành tai vô thức đỏ lên. Hắn kiềm chế dời ánh mắt đi chỗ khác, tránh để lộ biểu cảm thất thố.

“Chúng ta chỉ đang xào cp, hình như đạo diễn hiểu nhầm chúng ta rồi.” Tô Dư Phong căng thẳng xoắn xuýt hai tay.

Không biết là nên vui hay nên buồn nữa…

Giản Văn: “… Để lúc khác anh giải thích với ông ấy.” Ngoài miệng thì đáp vậy nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.

Tuy rằng đài nhảy cầu rất dọa người nhưng “Khiêu Chiến Đi” đang có ratings rất cao, nhân khí tốt, bọn họ không muốn bỏ lỡ cơ hội lên hình, chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi thực hiện.

Ghi hình tập mới hoàn thành, lại chia nhau ai về nhà nấy.

Còn Giản Văn thì không kìm nén được tâm tình của mình nữa, trực tiếp kéo Tô Dư Phong đến KTV.

Ánh đèn trong phòng KTV chớp nháy đủ màu, Tô Dư Phong ngồi ở sofa cắm cúi ăn đồ ăn vặt.

Giản Văn hát xong một bài, quay đầu lại nhìn cậu.

Rõ ràng có thần tượng là một thiên vương âm nhạc nhưng lại rất ít đi KTV, có khi đi KTV cũng không chọn bài hát của thần tượng, fan này thật là thiếu trách nhiệm… Nghĩ đến đây, Giản Văn mỉm cười.

Đam mê theo đuổi thần tượng càng mỏng, càng dễ thoát fan, hắn càng nghĩ càng cao hứng.

“Tiểu Phong, gần đây anh có luyện thanh nhạc, em nghe thử nhé.”

“Vâng.”

Giản Văn mở bài “Tỏ tình”, nhạc dạo đầu vang lên.

Lúc hắn hát ánh mắt không đặt lên ca từ ở trêи màn hình mà chỉ chăm chú nhìn Tô Dư Phong. Trong tiếng hát ẩn chứa sự thâm tình, chỉ có kẻ ngốc mới nghe không ra…

Cho dù là đồ tham ăn như Tô Dư Phong, giờ phút này cũng hiểu. Cậu ngơ ngác ngồi im, bối rối không biết phải làm sao. Được người trong lòng tỏ tình là chuyện sung sướиɠ cỡ nào, nhưng cũng nhanh chóng bị một nỗi sợ hãi bao phủ…

Tầng giấy ngăn cách mỏng manh đã bị đâm thủng, bọn họ phải tiếp tục đối mặt với nhau như thế nào bây giờ?

“Tiểu Phong, anh hát có hay không?” Giản Văn bỏ mic ra.

Tô Dư Phong gian nan đáp lại, “Hay lắm.”

“So với thần tượng của em thì sao?”

Tô Dư Phong: “… Nghề chính của anh là diễn viên, đừng so sánh mình với ca sĩ.”

“Tiểu Phong, đây không phải là bài hát của thần tượng của em, em có biết vì sao anh không dùng bài hát của thần tượng em ra so sánh không?”

Tô Dư Phong trầm mặc.

Còn có thể là vì sao, vì thần tượng không có bài hát nào tên là “Tỏ tình”…

Giản Văn dường như cũng chẳng mong chờ lắm câu trả lời của Tô Dư Phong, tiếp tục nói: “Tiểu Phong, anh thích em.”

*** Hết chương 30

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau