Chương 28: Gió xoáy nhỏ Thành Hoàng
Miêu Tiểu Hằng thổi đi về hướng có mùi người nồng nhất.
Trong phòng khách bày một bàn đồ ăn lớn, có năm sáu gã đàn ông đang uống rượu ăn đồ nhắm, xác tôm xếp thành một ngọn núi nhỏ, một đám dầu mỡ đầy mặt đầy tay, một bên ha hả cười cụng ly, một bên tán gẫu.
"Lúc này vận khí không tệ, mới mấy ngày thôi mà đã có nhiều hàng ngon như vậy."
"Quay đầu lại tìm mấy người mua thích hợp bán đi, tiền giấy có bó lớn, ha ha ha! Chỉ là bọn ỷ kia tra đến càng ngày càng nghiêm, dễ lộ lắm, vẫn là phải cẩn thận."
"Chuyện đang yên đang lành, nói lời ủ rũ gì đó? Tâm tình tốt mà mày nói muốn hỏng rồi, uống rượu, uống rượu!"
"Đúng đúng, lần trước không phải có ai đó muốn mua mấy bé trai xinh đẹp sao? Tao thấy có mấy đứa được đó, sửa ngày mai mang mấy đứa đó ra ngoài, mời người đó đi theo rồi chọn."
Miêu Tiểu Hằng chăm chú nghe xong trong chốc lát, méo miệng.
Bọn chúng thừa nhận, bọn chúng chính là bọn buôn người, bé phải đi nói cho ca ca biết!
Miêu Tiểu Hằng rất thông minh, biết việc này chỉ một tiểu quỷ nhỏ như bé biết vô dụng, phải để người có thể làm chủ đến đây, cho nên bé không dám ở đây lâu, nhanh chân bay trở về, một bên bay một bên chặt chẽ nhớ rõ đường đi.
Rất nhanh đã bay tới cổng tiểu khu, tiểu quỷ buông tay phải ra, vội vội vàng vàng mà ồn ào với con dấu: "Ca ca mau tới đây! Ca ca ơi mau tới đây!"
·
Nguyễn Tiêu mới vừa tra qua vài căn nhà, không có vấn đề gì, định bay đến một căn khác. Còn chưa đi quá xa, giọng nói Miêu Tiểu Hằng đột nhiên truyền ra từ Ấn Thành Hoàng, cậu tức khắc quýnh lên, dùng cờ đen bọc lại chính mình——
Chỉ một thoáng, một cơn gió xoáy bay nhanh thổi về hướng con dấu.
Tại cổng tiểu khu, Nguyễn Tiêu thấy nhóc tiểu quỷ đang dậm chân tại chỗ, cậu đánh giá trên dưới một lần, có gì nguy hiểm đâu nào? Nếu là đứa trẻ khác, cậu chắc chắn sẽ tưởng là bé hư quậy phá, nhưng Tiểu Hằng đặc biệt ngoan, chưa bao giờ làm ầm ĩ, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì.
Miêu Tiểu Hằng thành thành thật thật mà chờ, gió xoáy thổi tới, thổi đến một thân quỷ khí của bé bay thẳng ra sau, có điều bé chẳng sợ hãi chút nào, đón gió xoáy nhảy qua, hấp tấp mà kêu lên: "Ca ca!"
Nguyễn Tiêu dừng lại, sờ sờ đầu của bé, hỏi: "Tiểu Hằng, làm sao đó, gấp gáp gọi anh như vậy?"
Miêu Tiểu Hằng bắt lấy tay Nguyễn Tiêu kéo ra ngoài.
"Ca ca mau đi cùng em, em phát hiện bọn buôn người, mấy bạn nhỏ đó rất đáng thương, chúng ta phải nhanh lên bắt lấy bọn buôn người, bằng không bọn nó bị bán đi mất!"
Lời này làm Nguyễn Tiêu hoảng sợ, vội vàng đè bé lại, hỏi: "Bọn buôn người ư?"
Miêu Tiểu Hằng gật đầu như gà con mổ thóc, nói: "Ca ca anh theo em đi, em dẫn anh đi xem!"
Nguyễn Tiêu không chần chờ, nếu thật là bọn buôn người thì không thể mặc kệ.
Cậu lấy cờ đen ra cùng bọc lấy Miêu Tiểu Hằng, nói: "Em chỉ đường cho anh là được."
·
"Ca ca, bên này!"
"Không phải này, xuyên qua xuyên qua luôn ạ——"
"Đúng đúng, cuối hẻm đó là đúng ạ!"
Gió xoáy bay nhanh xuyên qua trong ngõ nhỏ, theo Miêu Tiểu Hằng chỉ đường, đi vào cuối con hẻm nhỏ đen tối.
Căn nhà quen thuộc làm ánh mắt Miêu Tiểu Hằng sáng lên, lôi kéo Miêu Tiểu Hằng xuyên tường mà vào, nhanh chóng tiến vào tầng hầm.
Nguyễn Tiêu quả nhiên thấy được những đứa trẻ đầy đất dưới tầng hầm.
Miêu Tiểu Hằng chỉ vào mấy đứa trẻ nói: "Ca ca anh xem xem, bọn buôn người đánh bọn nó, bị thương thật nhiều. Mấy em trai em gái kia đang khóc, đáng thương quá chừng……"
Nguyễn Tiêu cũng thấy, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận.
Lũ buôn người này cũng quá đáng giận, trẻ con nhỏ như vậy cũng xuống tay được? Cũng phải, bọn chúng đều có thể làm mẹ mìn, còn trông cậy vào bọn chúng có nửa điểm lương tâm sao?
Cậu hít sâu một ngụm quỷ khí, lôi kéo Miêu Tiểu Hằng, tạm thời rời khỏi nơi này.
Ở ngõ nhỏ, mắt Miêu Tiểu Hằng trông mong mà nhìn Nguyễn Tiêu, đầy mặt đều là khẩn cầu: "Anh ơi, anh cứu các bạn đi mà."
Nguyễn Tiêu gật gật đầu, lại sờ sờ đầu Miêu Tiểu Hằng, lộ ra một nụ cười tươi với bé, nói: "Tiểu Hằng là bé ngoan. Em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu bọn nhỏ."
Thành Hoàng thưởng thiện phạt ác, loại kẻ ác như bọn buôn người này đang đả kích giới hạn của Nguyễn Tiêu.
Dựa theo đạo lý, hiện tại cậu có thể kêu gọi Đầu Trâu Mặt Ngựa lại đây câu sinh hồn của bọn buôn người ra, dẫn bọn chúng ra toà thẩm vấn nghiêm hình tra tấn, khảo vấn ra tất cả hành vi phạm tội bọn chúng phạm phải, lại tiến hành cướp đoạt dương thọ từng tên từng tên, thậm chí trừng phạt tử vong trong thời gian —— Chỉ là, cậu vẫn cảm thấy, hẳn nên cứu bọn trẻ ra trước.
Nghĩ nghĩ xong, Nguyễn Tiêu cuốn lên Miêu Tiểu Hằng, một trận gió xoáy thổi mạnh vào cục cảnh sát.
·
Nhan Bình mấy ngày nay đều phải trực, buổi tối mệt thật sự, nên sẽ ghé vào bàn ngủ một lát. Các đồng sự cũng giống y, ngẫu nhiên nằm bò một chút dưỡng tinh thần, để lúc nhận được điện thoại thì tùy thời xuất quân. Có điều cảnh sát trực đêm như bọn họ là không dám ngủ quá sâu, sợ chậm trễ việc, nhưng không biết vì sao, đêm nay y mới vừa ghé vào bàn liền ngủ mất, còn nằm mơ.
Trong mơ là một mảnh đen nhánh, đột nhiên từng luồng sương trắng bay lên, làm Nhan Bình nhớ tới phim Hồng Kông đã xem qua thật lâu trước kia. Thường là, khi cảnh tượng như vậy bắt đầu xuất hiện, thì hay có nữ quỷ…… nhỉ.
Kế tiếp, đích xác có cái gì đó xuất hiện.
Cũng không phải nữ quỷ Nhan Bình ảo tưởng, mà là một bóng người mặc quan phục cổ đại, từ sương trắng bay bay lơ lửng đi ra, trên mặt hắn đánh mosaic làm mờ, làm người ta thấy không rõ bộ dáng của hắn.
Nhan Bình mơ hồ mà nghĩ, hê, mơ này cũng thú vị ghê, có cần qua chào hỏi một cái không ta?
Nhưng còn chưa nghĩ xong đi hay không nữa, bóng người kia lại nói chuyện trước.
"Bản quan là Thành Hoàng bản địa, hôm nay khi tuần phố nhìn thấy nhà số 19 ngõ 12 phố Ngũ An, dưới hầm tiệm tạp hoá có giấu 23 hài đồng bị lừa bán, kẻ tham dự lừa bán có tất cả sáu người. Bản quan thân là quỷ thần âm giới, không tiện hành sự, cảnh sát dương thế các ngươi tốc tốc đi đến nơi, tróc nã phạm nhân về quy án!"
Nhan Bình vốn dĩ chỉ là cảm thấy cảnh tượng rất kỳ quái, nhưng sau khi nghe rõ bóng người này nói, tức khắc đồng tử đen nhánh co rụt lại.
Y vội vàng truy vấn: "Cái gì? Ông nói gì…… Này! Này!"
Nhưng bóng người kia không nói gì nữa, chỉ là không ngừng mà thối lui về phía sau.
Nhan Bình vội vàng đuổi theo, nhưng mà căn bản đuổi không kịp, đối phương càng ngày càng xa, dần dần biến mất trong sương mù thấp thoáng…… Y đuổi theo đến nóng nảy, sương mù càng ngày càng dày đặc, như là hình thành một con rắn lớn, đột nhiên nhào về phía y!
"A!" Nhan Bình bị hoảng sợ, đột nhiên mở mắt ra.
Lúc này y mới phát hiện, chính mình vẫn là ngồi trên ghế, vừa rồi là bị giấc mơ bừng tỉnh.
"Từ từ!"
"Nói rõ ràng trước đã……"
"Cái gì?!"
Tiếng nói liên tiếp vang lên, Nhan Bình nhìn quanh tbốn phía, tất cả đồng sự đang ngủ gật gần như đều đồng loạt tỉnh lại, một đám sắc mặt quái dị, hai mặt nhìn nhau.
Cổ họng Nhan Bình giật giật, chần chờ nói: "Không phải mấy ông cũng mơ thấy Thành Hoàng gia bản địa đó chứ……"
Mấy khác cảnh sát vừa nghe, không hẹn mà cùng mà mở miệng:
"Ông cũng mơ thấy?"
"Mọi người đều mơ thấy?"
"Quá mẹ nó kỳ quái, thiệt hay giả trời……"
Nhan Bình không nghĩ tới sẽ thần quái dữ vậy, không khỏi run rẩy khóe miệng: "Mọi người đều mơ thấy, hẳn là không phải trùng hợp… đi?"
Y cũng không xác định.
Có một cảnh sát nhân dân cao gầy nhíu mày nói: "Chúng ta đây làm sao bây giờ, có xuất đội không?"
Các cảnh sát nhân dân khác nghị luận sôi nổi:
"Thời gian địa điểm nhân số đều nói rõ, tôi cảm thấy vẫn là xuất đội đi, coi như là Thành Hoàng gia tới báo cảnh sát thôi."
"Mấy ông không cảm thấy chuyện này quá kỳ quái sao? Vì một giấc mơ mà xuất đội, này cũng quá như trò đùa đi."
"Cũng không thể nói như trò đùa, mấy ông đã quên trước kia chúng ta gặp phải việc lạ sao? Trên thế giới luôn có vài thứ thần thần đạo đạo tồn tại, cũng không thể nói không tin thì không tin."
"Lời nói thì nói như vậy, nhưng lỡ đâu quỷ nào đó đùa dai với chúng ta, xuất đội rồi kết quả không có việc gì thì làm sao bây giờ?"
"Tôi thấy, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, Đế Đô chúng ta vẫn luôn có rất nhiều người báo án nói mất con, luôn tìm không ra, nếu chuyện này là sự thật, đối với chúng ta mà nói cũng là một cơ hội lập công……"
(* là 1 câu thành ngữ dân gian Trung Quốc, nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ)
Ý kiến mọi người không quá thống nhất, sau khi trải qua một phen tranh, Nhan Bình vỗ lên bàn.
"Chúng ta vẫn là xuất đội đi! Có điều âm thầm tới đó. Để lại vài người canh gác, những người khác cùng tôi đi. Đến nhà số 19 thì cho vài người đi vào tra trước, còn lại thủ bên ngoài, thời khắc chú ý, có thông tin thì cùng xông vào."
Nhóm cảnh sát nhân dân tuy rằng trong lòng ôm ý tưởng khác nhau, nhưng rốt cuộc vẫn là tâm tình phá án chiếm thượng phong.
"Được rồi, coi như là có người báo án vậy."
"Trước kia báo án giả cũng không phải không có, mọi người thống nhất, có việc thì cùng nhau gánh."
"Mặc kệ nói như thế nào, thà rằng tin là có đi, bị lừa thì bị lừa, hết thảy vì đám nhỏ."
Nguyễn Tiêu dùng thần lực che chở Miêu Tiểu Hằng, đứng trong một góc nhìn bọn họ.
Thật ra cậu cũng lo lắng các cảnh sát nhân dân không tin, cho nên là cùng báo mộng để tăng lên mức độ đáng tin, hiện giờ các cảnh sát này thật sự bằng lòng xuất đội, cậu cũng nhẹ nhàng thở ra, trong lòng rất vui sướng.
Miêu Tiểu Hằng ngẩng đầu lên hỏi: "Chú cảnh sát muốn đi bắt người xấu sao?"
Nguyễn Tiêu cười cười nói: "Đúng. Chờ các chú cảnh sát được người xấu, anh sẽ bảo hai dì mang sinh hồn người xấu đến thẩm vấn, nhất định khiến bọn chúng đều nhận được trừng phạt đáng có."
Miêu Tiểu Hằng dùng sức gật đầu: "Dạ!"
Các cảnh sát nhanh chóng xuất phát, Nguyễn Tiêu lôi kéo Miêu Tiểu Hằng, cũng theo sát bọn họ.
·
Tìm được nơi mà địa chỉ chỉ định, có mấy cảnh sát gõ cửa trước, lại lấy ra giấy tờ muốn điều tra.
Bọn buôn người đó rất hung tàn, cho rằng cảnh sát không nhiều lắm liền lập tức phản kháng, có điều càng nhiều cảnh sát đang mai phục bên ngoài, nhìn thấy phản kháng liền biết không đúng rồi, họ cùng nhau xông vào, rất nhanh bắt được toàn bộ bọn chúng. Sau đó, các cảnh sát quả nhiên tìm được hơn hai mươi đứa trẻ ở tầng hầm tiệm tạp hóa.
Chuyện làm đến đây, Nguyễn Tiêu đã yên tâm, dùng khói đen cuốn lấy Miêu Tiểu Hằng rồi đi.
Gió xoáy vù vù mà thổi từ ngõ nhỏ ra bên ngoài, lúc này, Nhan Bình vừa lúc áp giải một tên buôn người ra tới, vừa nhấc đầu thì thấy ngay tình cảnh quỷ dị này. Y thình lình mà nhớ tới, trong rất nhiều bút ký tiểu thuyết cổ đại đều nhắc qua, nếu đất bằng đột ngột có gió xoáy di động, không chừng chính là quỷ thần đi ngang qua…… Bọn họ mới vừa được Thành Hoàng gia báo mộng, thuận lợi tìm được bọn nhỏ, ngay sau đó y liền nhìn thấy gió xoáy trong ngõ nhỏ…… Trong gió lốc sẽ không thật sự là Thành Hoàng gia đấy chứ?
Nhan Bình lắc lắc đầu, tạm thời không tự hỏi vấn đề này.
Bọn họ hiện tại thành công bắt được một đám buôn người, kế tiếp còn có rất nhiều việc cần hoàn thành nữa.
·
Xong xuôi việc này, trời cũng sắp sáng, Nguyễn Tiêu dứt khoát không tuần phố nữa, mang Miêu Tiểu Hằng về ký túc xá.
Không bao lâu, Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng đã trở lại, các cô xoay một vòng, lại biến thành bộ dáng hai nữ quỷ xinh xinh đẹp đẹp.
"Thành Hoàng gia."
Nguyễn Tiêu chỉ chỉ Miêu Tiểu Hằng, khen ngợi nói: "Đêm nay Tiểu Hằng rất thông minh, làm một việc rất tốt, còn không để chính mình bị thương."
Cậu đem chuyện xảy ra đêm nay nói cho hai vị cấp dưới.
Đàm Tố nghe xong, nhịn không được sờ sờ bụng mình.
Trong mắt Lý Tam Nương cũng mang theo thống hận.
Nguyễn Tiêu nhìn các cô phản ứng, hơi hơi sửng sốt, sau đó cậu nhớ tới, con của chị Đàm bị sảy mất, Tam Nương thời trẻ lại tang phu, đến chết cũng chưa có thể hoài thai…… Đối với các cô mà nói, không có con cái hẳn là tiếc nuối rất lớn, nghe xong án này về sau, có khả năng cảm xúc càng sâu hơn cả cậu.
Đàm Tố hồi thần lại trước, mỉm cười khích lệ: "Tiểu Hằng làm tốt lắm, giỏi quá."
Lý Tam Nương cũng khống chế được cảm xúc của mình, thật yêu thích mà vuốt đầu Miêu Tiểu Hằng.
Miêu Tiểu Hằng có chút ngượng ngùng, nhón chân cọ cọ lên lòng bàn tay Lý Tam Nương —— dì Lý vuốt ve khác với ca ca, giống như là mẹ vậy, bé cũng rất thích.
Trầm mặc trong chốc lát, Đàm Tố hiếm thấy mà chủ động dò hỏi: "Thành Hoàng gia, mấy tên buôn người khi nào thì thẩm vấn?"
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ nói: "Đêm nay em xem qua rồi, trên người bọn chúng mang theo rất nhiều tội nghiệt, hẳn không chỉ là từng bắt mấy đứa nhỏ này thôi đâu. Tuy rằng em có thể phán đoán lời bọn chúng nói là thật hay giả, nhưng trên phương diện thẩm vấn em còn không chuyên nghiệp bằng cảnh sát. Trước tiên cứ chờ cảnh sát nhân dân điều tra đi, chờ dương thế phán xuống xong, chúng ta lại thẩm án, tra xem có thiếu thì bổ sung, cấp ra thẩm phán."
Rất nhiều bọn buôn người đều có liên lụy rất lớn, người mua kẻ bán dính dáng với nhau, quan hệ phức tạp, chỉ sợ bản thân bọn buôn người cũng không nhớ đủ được, lúc này cần các cảnh sát thông qua miệng bọn chúng hỏi ra manh mối điều tra, thậm chí còn muốn liên lạc cảnh sát các nơi, tra hỏi những kẻ buôn người khác, tìm được những đứa trẻ bị bắt cóc và bị bán đó.
Này đó đều không phải việc Nguyễn Tiêu có thể hoàn thành —— vẫn là câu nói kia, người trong tay cậu quá ít.
Thần lực cũng không phải vạn năng.
Đàm Tố gật gật đầu nói phải: "Hết thảy đều nghe theo mệnh lệnh Thành Hoàng gia."
Lý Tam Nương nắm lấy tay nhỏ của Miêu Tiểu Hằng, hỏi: "Vậy đại khái bao lâu có thể ra hình phạt?"
Nguyễn Tiêu suy tư, trả lời: "Nếu bọn buôn người này không liên lụy nhiều thì thời gian sẽ ngắn hơn, nếu liên lụy nhiều người, ít nhất phải vài tháng."
·
Chờ linh hồn Nguyễn Tiêu nằm vào xác rồi, Lý Tam Nương và Đàm Tố khe khẽ nói nhỏ trong bình.
"Em Đàm, bây giờ em là quỷ, lại kiến thức nhiều hơn chị, em biết thường thì loại án này sẽ phán như thế nào không?"
"Ừm…… Căn cứ trình độ nghiêm trọng của tình tiết vụ án, phán mấy năm vài chục năm đều có khả năng."
"Bọn họ lừa bán nhiều trẻ con như vậy, tính là nghiêm trọng sao? Có thể phán tử hình không?"
"Này có sáu người lừa bán hơn hai mươi đứa trẻ, hẳn là không có khả năng đều phán tử hình, nhưng nếu tra ra càng nhiều thì nói không chừng. Em nghĩ, Thành Hoàng gia cũng muốn nhìn một chút dương thế phán như thế nào, lại xem làm như thế nào mới không để bọn buôn người đó được lãi đi……"
Nguyễn Tiêu ở trên giường, cũng mơ hồ nghe thấy được Đàm Tố cùng Lý Tam Nương nói chuyện, cậu nhìn công đức mới tăng lên trên người mình, tâm tình có chút phức tạp.
…… 500 công đức, cũng là một khoản lớn nhất vào túi cậu từ trước đến nay.
Theo lẽ thường mà nói, hơn hai mươi đứa trẻ này, cho dù trên người mỗi đứa đều là đầy 10 giờ, vậy cũng chỉ hơn 200 mà thôi. Nhưng vượt qua nhiều như vậy, nhất định là trên người mấy đứa trẻ này mang theo công đức, mà những công đức này, hoặc là là bởi vì nhà bọn nó công đức nhiều, phân phối công đức che chở mỗi một thành viên trong gia đình, hoặc là chính là đứa trẻ kiếp trước tích đức, đưa tới đời này.
Tuy rằng mặc kệ bọn trẻ là thế nào, Nguyễn Tiêu đều sẽ cứu người, nhưng khi biết trong số người mình trợ giúp có rất nhiều người tốt, không thể nghi ngờ cũng làm quan phụ mẫu như cậu càng thấy vui mừng.
Sau đó, Nguyễn Tiêu nghĩ tới Miêu Tiểu Hằng.
Cậu cảm thấy rất đáng tiếc, lúc này là Tiểu Hằng phát hiện bọn buôn người, cũng là Tiểu Hằng dẫn cậu qua đó, nếu là Tiểu Hằng được sách phong quỷ thần thì cũng có thể được đến một ít công đức, có lợi rất lớn cho bé.
Quỷ nếu muốn công đức thêm thân, chủ yếu có mấy con đường: Sinh thời hành thiện tích đức, sau khi chết cũng có thể mang theo; người sống lấy danh nghĩa của quỷ hành thiện tích đức, tích lên người quỷ; được sách phong quỷ thần, chăm chỉ làm việc, thiên địa phát tiền lương.
Thông qua chuyện bắt bọn buôn người lần này, Nguyễn Tiêu càng thêm cảm thấy Miêu Tiểu Hằng là một đứa bé rất thiện lương, trước khi chấp niệm chưa tiêu Tiểu Hằng sẽ vẫn luôn đi theo bên cạnh Thành Hoàng là cậu, chưa chắc không có cơ hội lại tích lũy công đức, cho nên cậu rất do dự, có phải cũng nên sách phong quỷ sai cho Tiểu Hằng hay không? Nhưng rất nhanh cậu lại đánh mất ý niệm này, một khi làm quỷ sai, cậu sẽ phải đối xử bình đẳng, không có khả năng chỉ cho Tiểu Hằng tạm giữ chức, như vậy Tiểu Hằng nhất định phải đối mặt với rất nhiều ác quỷ, tiểu quỷ thực lực không đủ, quá nguy hiểm. Hơn nữa dù Tiểu Hằng có thể đảm nhiệm, bé còn nhỏ như vậy, cũng là đầu thai thì tốt hơn……
Vẫn là nhớ kĩ công lao của Tiểu Hằng đi, Nguyễn Tiêu nghĩ.
Chờ Tiểu Hằng đầu thai thì làm ấn ký cho bé là có thể tìm được chuyển thế của bé. Đến lúc đó, thật ra có thể dùng thân phận Thành Hoàng khen thưởng cho bé một ít công đức, cũng làm kiếp sau của bé có thể càng thuận lợi hơn chút.
·
Tông Tử Nhạc ngồi đối diện Nguyễn Tiêu, đảo đảo muỗng cà phê hỏi: "Hai ngày trước…… chuyện Thành Hoàng gia đến cục cảnh sát báo mộng báo án, anh biết không?"
Nguyễn Tiêu sửng sốt, nói: "Tin tức của cậu rất linh thông nha."
Tông Tử Nhạc hạ giọng nói: "Nhà của bọn em nhiều con đường lắm, hơn nữa án này cũng rất lớn, công an bên kia phái vài đội đi tìm người rồi." Nó thở dài, "Kỳ thật cũng là vì công an bảo phụ huynh lũ trẻ đó lại lãnh người, trong những phụ huynh đó có một nhà có chút quan hệ thân thích với nhà em, nhà em mới biết được. Lại nói tiếp, hiện tại thật nhiều người làm ba mẹ mà vô tư ghê. Như thân thích nhà em nè, làm ăn không bao lớn hết mà một người hai người bận rộn đến chân không chạm đất, liền đưa trẻ cho bảo mẫu trông. Bảo mẫu kia hơi dời mắt một cái mà đứa nhỏ đã không thấy tăm hơi, cô ta nhanh chân gọi điện thoại cho ba mẹ nó, kết quả hai người kia bận đến thời gian bắt điện thoại cũng không có, bảo mẫu nghĩ đây là nhà có tiền, không dám tùy tiện báo cảnh sát, bèn tự mình tìm. Vậy đó, thẳng đến khi đứa nhỏ được tìm về rồi, hai người kia mới biết được con mình mất tích, anh nói coi có buồn cười hay không? Đây vẫn là bọn họ vận khí tốt, vừa lúc Thành Hoàng gia gặp phải nên báo án, lỡ đâu đứa nhỏ cứ vậy mà mất…. Hắc, bọn họ hối hận còn không kịp."
Nguyễn Tiêu nhíu mày nói: "Cũng quá không có trách nhiệm rồi."
Tông Tử Nhạc bĩu môi.
"Ai nói không phải chứ. Nhà bọn em thì chưa bao giờ như vậy, trưởng bối trong nhà đều cảm thấy, nếu tất cả mọi chuyện đều phải từ ông chủ đi làm, vậy còn tuyển nhiều nhân viên vậy làm gì? Cho nên nhà em bận nhất đều là trẻ tuổi, chẳng hạn như đại ma vương á, mới vừa tiếp nhận một đống công ty con, phải bận việc hết một đoạn thời gian. Những người có con đều phải giành thời gian ra ở bên con cái."
Nguyễn Tiêu nghe Tông Tử Nhạc lẩm bẩm như vậy, cảm thấy Tông gia bọn họ cũng không tệ lắm, không quan tâm có tiền hay không, loại ý thức trách nhiệm đem thân nhân đặt vị trí đầu như thế, cậu rất tán đồng…… Chỉ là khi nghe được Tông Tử Nhạc nhắc tới ba chữ "Đại ma vương", cậu nhịn không được giật khóe miệng, lại một lần nhớ tới cảm giác thất bại mình hù dọa nhiều lần cũng dọa không được của mình.
Cái tên cố chấp kia, quá mẹ nó không dễ lừa gạt.
Nguyễn Tiêu cũng dùng cái muỗng khuấy khuấy cà phê.
Tông Tử Nhạc đột nhiên phát hiện một vấn đề, hiếu kỳ nói: "Học trưởng, mỗi lần lại đây hình như anh cũng không uống cà phê, không thích uống ạ?"
Nguyễn Tiêu cứng đờ, dường như không có việc gì mà uống một ngụm nói: "Ừ, anh càng thích ngửi mùi thôi, cho nên mỗi lần uống ít lắm, sau này cậu có thể không cần gọi cho anh."
Tông Tử Nhạc sợ gây hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: "Em cũng không phải là nói học trưởng lãng phí đâu."
Nguyễn Tiêu nói: "Anh biết, bản thân anh cảm thấy rất lãng phí, vẫn luôn là cậu mời khách, anh cũng không tiện nói thẳng."
Tông Tử Nhạc là người thuộc phái yên vui, nghe Nguyễn Tiêu vừa nói vậy thì không thèm để ý nữa, tiếp tục đề tài vừa rồi.
"Thật ra em còn có chút việc muốn hỏi anh đó."
Nguyễn Tiêu: "Cậu hỏi đi."
Tông Tử Nhạc nhỏ giọng: "Em nghe nói mấy tên buôn người kia đã bị thẩm tra ra một vài thứ, bọn chúng bán rất nhiều con nít, sau lại có vài phụ huynh bị mất con biết chuyện này, cố ý đi đến cục cảnh sát hỏi thăm, muốn biết có phải lũ này bắt con nhà bọn họ hay không, nếu phải thì bán đi đâu. Bọn buôn người khai không được đầy đủ, còn có rất nhiều chuyện nhớ không rõ, hiện tại cục cảnh sát đều vội vàng tra hỏi, tìm manh mối…… Anh nói xem Thành Hoàng gia có thể tìm được bọn trẻ bị lừa bán đó không?"
Nguyễn Tiêu trầm mặc.
Nếu là trước đây thần chỉ ở khắp nơi thì thật ra không khó, có Sổ Sinh Tử mà, có thể ngược dòng trên trăm kiếp của một người, ưu khuyết điểm thị phi tất cả đều viết đến rõ ràng, chuyện trải qua cũng toàn diện, một đôi vợ chồng mất con còn là chuyện lớn, chắc chắn là có thể tìm được trên đó. Cậu thân là Thành Hoàng, có thể cho Phán Quan nhà mình đi nói chuyện với Phán Quan địa phủ, ghi chép lại một bản phụ Sổ Sinh Tử ở khu vực trực thuộc của cậu, việc điều tra hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng là hiện tại thì khác, tất cả thần chỉ đều tử tuyệt, thần vật như Sổ Sinh Tử đương nhiên cũng đã sớm hỏng mất, chỉ còn mỗi một cái Ấn Thành Hoàng, còn ăn vạ một nhân sĩ không có quan hệ gì như cậu…… Dù cậu có lập tức sách phong một vị quỷ thần Phán Quan, ngưng tụ ra Sổ Sinh Tử của khu vực mình trực thuộc, cũng không có chỗ đi làm bản phụ nha! Sổ Sinh Tử mới ngưng tụ ra nhiều nhất cũng chỉ viết ngày sinh ngày mất, chờ cậu làm Thành Hoàng thăng cấp, bên trên có khả năng nhiều thêm công đức tội nghiệt, lại thăng cấp không ngừng thăng cấp, Sổ Sinh Tử mới có thể chậm rãi càng ngày càng hoàn thiện, chuyện ghi chép lại càng ngày càng nhiều, cũng không biết muốn bao nhiêu năm sau mới có lẽ có hy vọng đến trình độ kỹ càng tỉ mỉ như Sổ Sinh Tử của địa phủ.
Có điều…… Cũng không phải hoàn toàn làm không được.
Tông Tử Nhạc nhìn ra Nguyễn Tiêu do dự, giật mạnh cổ tay áo cậu, đôi mắt sáng long lanh.
"Học trưởng, Thành Hoàng gia có phải thực sự có biện pháp không ạ?"
Nguyễn Tiêu cũng không ậm ừ, nói thẳng: "Cậu biết truyền thuyết dân gian chứ? Rất nhiều đều là sự thật, chẳng hạn như Thành Hoàng gia, thần chỉ bảo vệ dân chúng như bọn họ, sức mạnh bao nhiêu sẽ có cùng một nhịp thở với tín đồ, thường chỉ có thể nghe được tín đồ cầu xin, nhưng là toàn thành nhiều lông gà vỏ tỏi như vậy, ông ấy không có khả năng tùy thời tùy chỗ tất cả đều biết hết, trừ phi yêu cầu giúp tín đồ giải quyết một sự kiện nào đó thì mới có thể dùng thần lực câu thông với tín đồ, đi điều tra những thứ liên quan đến tín đồ… Nếu muốn giúp mấy ba mẹ kia tìm con, phải khiến bọn họ tín ngưỡng Thành Hoàng gia, sớm muộn thành kính dâng hương, còn phải vào thời gian Thành Hoàng gia chỉ định tiếp cận mấy tên buôn người, để Thành Hoàng gia tự mình đi xem sợi nhân quả giữa bọn họ, để xác định bọn buôn người có từng lừa bán con của mấy đôi cha mẹ kia không, nếu phải thì phương hướng tìm người sẽ ở hướng đó. Còn tin tức càng cụ thể, vậy phải có sinh thần bát tự, máu đầu ngón tay linh tinh để Thành Hoàng gia suy tính……"
Tông Tử Nhạc nghe, cảm thấy rất đầu muốn nổ, nó gãi đầu gãi tóc nói: "Không làm phiền Thành Hoàng gia chứ anh?"
Nguyễn Tiêu lắc đầu, nói: "Không xem như phiền. Nếu Thành Hoàng gia đã báo án, đó chính là muốn xen vào chuyện này, gặp được mấy người làm cha mẹ kia cũng là duyên phận. Có điều nếu bọn họ không tin Thành Hoàng gia, thì sẽ không thành lập được quan hệ với Thành Hoàng gia, Thành Hoàng gia cũng không giúp được bọn họ." Nói đến đây, cậu dừng một chút, "Trừ phi đứa bé bọn họ bị mất ngay trước mặt Thành Hoàng gia, thật ra có thể phân biệt cho bọn họ. Nhưng nếu phải đi đến chỗ rất xa tìm… bọn họ nhất định phải tin Thành Hoàng, còn phải thành kính khẩn cầu mới được."
Tông Tử Nhạc hiểu rõ.
"Được ạ, có gì em đi nói chuyện với mấy người đó xem sao. Nếu bọn họ tin thì dễ nói rồi, không tin cũng không còn cách nào. Chuyện này là em làm phiền Thành Hoàng gia, lát nữa em lại đi dâng hương tạ lỗi với lão nhân gia vậy, làm phiền lão nhân gia lo lắng."
Nguyễn Tiêu lộ ra tươi cười.
Tuy rằng tín đồ này hở cái là coi cậu như gốc cây trút nỗi lòng, một đống lớn vấn đề, nhưng không quan trọng, dâng hương cống hiến tín ngưỡng chính là tín đồ xịn.
·
Tông Tử Nhạc ấn vân tay lên máy quét một cái.
Cổng lớn biệt thự mở ra, nó rón ra rón rén mà đi vào đi, muốn làm chính mình giống như một cụm không khí lẳng lặng thổi qua.
Nhưng mà……
Trên sô pha là một đại ma vương ngồi ngay ngắn, trực tiếp đối mặt với nó.
Tông Tuế Trọng chỉ chỉ ghê sô pha đơn một bên, nói: "Ngồi xuống nói chuyện."
Ánh mắt đại ma vương quá sắc bén, Tông Tử Nhạc bị chấn đứng hình, cũng không dám xen mồm vào, thành thành thật thật mà ngồi xuống —— hai đầu gối khép lại, hai tay đặt lên đầu gối, đặc biệt ngoan như học sinh tiểu học.
Sắc mặt Tông Tuế Trọng lạnh lùng trầm tĩnh.
"Nghe nói, em đi đến cục cảnh sát tuyên dương mê tín à?"
Tông Tử Nhạc căng thẳng trong lòng, toi đời rồi! Nhưng nó lập tức liền trưng ra vẻ mặt cười xán lạn, phản ứng đặc biệt mau.
"Tuế Trọng ca anh nói cái gì vậy, em nào có tuyên dương mê tín? Em chỉ là thấy bọn họ cả đám mây đen mù sương, cho bọn họ một chút nơi ký thác tâm linh thôi à. Anh xem, trong bọn họ còn có hai người là tìm đã nhiều năm, cũng sắp tuyệt vọng rồi, nếu em không cho bọn họ một chút hy vọng, e rằng bọn họ sẽ hỏng mất đó."
Tông Tuế Trọng: "Nói như vậy, em còn là suy nghĩ cho bọn họ à?"
Tông Tử Nhạc chém đinh chặt sắt mà nói: "Cái đó là đương nhiên, vì nhân dân phục vụ ạ! Đây là đức tính đẹp mà công dân bình thường như chúng ta nên có."
Tông Tuế Trọng nhíu mày, nói cái gì lung tung rối loạn thế.
Tông Tử Nhạc nhìn thấy biểu cảm của anh, thầm nhủ không tốt rồi, lại nhanh chân cười nịnh nọt: "Anh đừng để ý, em cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, giảm bớt tí không khí, không có cái khác đâu."
Em họ cợt nhả đầy miệng đều là lý do, nhưng ánh mắt xác thật là chân thành tha thiết, Tông Tuế Trọng dừng một chút, rốt cuộc vẫn là không thật sự trách cứ nó, chỉ nói một câu: "Cục cảnh sát là một nơi rất nghiêm túc, không thể quậy phá mù quáng, sau này đừng có chẳng phân biệt trường cứ lôi mấy chuyện của em ra nói, biết không?"
Tông Tử Nhạc nghiêm cúi chào, tiếng nói vang dội.
"Yên tâm đi anh, sau này em nhất định chú ý ạ!"
Nhưng nội tâm nó lại là thở ngắn than dài, nó đương nhiên biết cục cảnh sát không phải chỗ quậy phá rồi, nhưng chuyện lúc này rõ ràng Thành Hoàng gia có thể hỗ trợ, nếu nó không nhắc nhở vài câu, trong lòng thấy ray rứt đó. Đại ma vương chết cũng không tin, vậy phải làm sao bây giờ, cũng không biết học trưởng Nguyễn có nghĩ đến biện pháp mới nào chưa ta….
·
Tiêu Mạn và Lý Thần Thăng là đôi vợ chồng cùng nhau tốt nghiệp, bọn họ là bạn học từ đại học năm nhất, nói chuyện yêu đương bốn năm, hơn nữa là người cùng một địa phương, học tập hay công việc đều có thể hòa hợp lẫn nhau, cho nên cũng không giống những cặp tình nhân đại học khác mới tốt nghiệp là chia tay, ngược lại là sau khi tốt nghiệp thì đăng ký kết hôn, cùng nhau xây dựng tổ ấm nhỏ.
Hai người đều cực chú trọng sự nghiệp, chỉ là kết hôn không bao lâu, Tiêu Mạn lại mang thai. Trải qua một phen kịch liệt giãy giụa, hai người trẻ tuổi rốt cuộc vẫn là thấy kết tinh tình yêu càng quan trọng hơn, cho nên Tiêu Mạn tạm thời từ chức, Lý Thần Thăng nỗ lực làm việc, làm việc nhiều nhưng Lý Thần cũng sẽ tiêu phí lượng lớn thời gian làm bạn cùng Tiêu Mạn, thay cô chia sẻ, khác với những đôi vợ chồng vì mang thai quá sớm mà khiến cho tranh chấp sự nghiệp. Trong lúc nhất thời, xung quanh luôn có rất nhiều đôi vợ chồng mới kết hôn đã có mâu thuẫn có lớn nhỏ hâm mộ bọn họ.
Sau khi sinh con xong, Tiêu Mạn một bên tự học và nhận việc làm thêm, một bên chăm sóc con, thẳng đến khi đứa trẻ ba tuổi đi nhà trẻ, cô mới chính thức đi ra ngoài làm việc. Lý Thần Thăng vẫn bận rộn như cũ, nhưng hai vợ chồng dẫu có vất vả như thế nào cũng sẽ mỗi ngày đi đón con, nếu thật sự gặp chuyện không có thời gian đi đón, bọn họ cũng sẽ nhờ cha mẹ lại đây hỗ trợ trước…… Nhưng cho dù bọn họ cẩn thận như vậy, đứa con của bọn họ vẫn bị mất. Là một giáo viên nhà trẻ làm, mang đi vài đứa trẻ trong nhà trẻ bao gồm con của bọn họ, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tiêu Mạn và Lý Thần Thăng bị đả kích rất lớn, trực tiếp kiện nhà trẻ lên toà án, chất vấn vì sao bọn họ lại thuê mướn bọn buôn người. Sau đó bọn họ thắng kiện, cũng nhận được bồi thường, nhưng này lại có ích lợi gì? Con mình đã bị mất.
Hai người trẻ tuổi vô cùng tự trách, Tiêu Mạn không làm việc nữa, bắt đầu hỏi thăm tin tức tìm con khắp nơi, Lý Thần Thăng vì bảo đảm có đủ tài chính tìm con nên vẫn đi làm bình thường, nhưng tan tầm là tìm mọi cách làm việc vặt tích cóp tiền, ngày nghỉ cũng thường xuyên cùng Tiêu Mạn đi đến phương xa tìm kiếm, mỗi lần nghe được tin tức ở đâu có bọn buôn người, họ đều sẽ chạy tới nơi đó…… Chỉ là bọn họ nỗ lực đã nhiều năm, trước sau không có tin tức.
Lúc này đây, bọn họ nghe nói tìm được hai mươi mấy đứa trẻ, vội vã mà chạy tới cục cảnh sát, nhưng những đứa trẻ này đều mới bị bắt, cũng không có con của bọn họ. Hai vợ chồng từ chỗ cảnh sát biết được bọn buôn người trước đây cũng bán sang tay trẻ bị bắt ở nhà trẻ, chỉ tiếc là tình huống cụ thể bọn chúng cũng không nhớ rõ.
Hai vợ chồng vô cùng thất vọng.
·
Trong nhà, Tiêu Mạn bụm mặt, nước mắt trong suốt từ khe hở ngón tay chảy xuôi xuống.
Lý Thần Thăng chua xót đi qua ôm lấy vai cô, khuyên nhủ: "Bà xã à, tỉnh táo lại một chút, con còn đang chờ chúng ta đó."
Tiêu Mạn vội vàng xoa xoa mặt nói: "Đúng vậy, con còn chờ mình." Nhưng nước mắt lau, vẫn là ngăn không được lã chã rơi xuống.
Lý Thần Thăng không muốn nhìn bà xã vẫn luôn đau lòng như vậy, vội vàng lấy từ túi công văn ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt cô.
"Em xem anh mua cái gì nè? Cậu bé kia nói bái Thành Hoàng gia cầu xin lão nhân gia, nói không chừng có thể tìm được, không bằng chúng ta thử xem?"
Tiêu Mạn ngơ ngác mà nhìn bức tranh Thành Hoàng này, không quá tin tưởng mà nói: "Nhưng này không phải mê tín sao, có thể hữu dụng sao?"
Lý Thần Thăng kỳ thật cũng không quá tin tưởng, nhưng là người chung quy phải có điểm hy vọng, anh không muốn bà xã hỏng mất, đột nhiên bắt lấy tay cô, khẩn thiết mà nói: "Chúng ta thử xem đi, biện pháp gì cũng thử xem, biết đâu có ích thì sao?"
Tiêu Mạn trước kia chưa bao giờ tin quỷ thần, chỉ là hiện tại…… Nếu quỷ thần có thể khiến con cô trở về, cô nguyện ý trở thành tín đồ trung thành nhất! Dùng sức mà dụi mắt, cô hít sâu một hơi nói: "Đúng vậy, chúng ta thử xem trước đi, thử xem rồi lại nói."
Nói làm thì làm ngay, hai vợ chồng lập tức công việc lu bù lên.
Lý Thần Thăng thu dọn ra một cái bàn, dán tranh Thành Hoàng lên tường sau bàn. Tiêu Mạn vội vàng tìm ra một món đồ đồng trong nhà, đi ra ban công đào chút đất cho làm, làm lư hương. Lý Thần Thăng tìm từ trong bao ra một bó nhang, Tiêu Mạn đi cầm hai cái đệm đặt trước bàn, lại lấy bật lửa……
Bận rộn xong, hai vợ chồng đứng trước cái bàn.
Yết hầu Tiêu Mạn khẽ nhúc nhích, khẩn trương hỏi: "Ông xã, nhang này anh mua thế nào, có thể dùng để kính thần sao?"
Lý Thần Thăng cũng rất hồi hộp, nói: "Hương nến mua loại tốt nhất trong tiệm đó."
Tiêu Mạn cẩn thận mở miệng: "Vậy, chúng ta bắt đầu? Có thể dùng bật lửa đốt nhang chứ? Hay là đi đốt củi lửa?"
Lý Thần Thăng ngừng thở nói: "Ừm, hẳn là đều có thể đi, trong miếu cũng đều dùng bật lửa, tâm… tâm thành thì linh?"
Hai vợ chồng liếc nhau, mỗi người điểm ba cây nhang, quỳ gối lên đệm, cung cung kính kính mà dập đầu dâng hương.
"Tín nữ Tiêu Mạn thành tâm lễ bái, xin Thành Hoàng gia giúp vợ chồng con tìm đứa con mất tích! Nếu Thành Hoàng gia phù hộ, tín nữ nhất định đi thỉnh một pho tượng thần tốt nhất về, cũng hàng năm làm việc thiện, trợ giúp những người khác……"
"Tín nam Lý Thần Thăng thành tâm lễ bái, xin Thành Hoàng gia phù hộ hai vợ chồng chúng con có thể thuận lợi tìm được con mình, đợi khi tìm được, cả nhà chúng con nhất định mỗi ngày dâng hương cho ngài, tuyệt đối không chậm trễ lão nhân gia……"
Dâng hương xong, hai người không biết đã lạy bao nhiêu cái, nên cứ lạy rất nhiều lần.
Cùng lúc đó, tâm nguyện thành kính của bọn họ đương nhiên cũng theo hương khói bọn họ dâng, vẫn luôn truyền đến nơi của Thành Hoàng gia mới nhậm chức.
·
Nguyễn Tiêu đang làm thêm, nhìn chằm chằm một chiếc xe chuẩn bị vào bãi, đột nhiên một cơn sóng tín ngưỡng lớn vọt tới, làm cậu không khỏi ngẩn người.
Chẳng lẽ có rất nhiều tín đồ? Nhưng không đúng nha, cẩn thận phân biệt, nơi phát ra cơn sóng tín ngưỡng này chỉ từ hai người thôi. Tín đồ thành kính dâng hương một lần cũng chỉ một trăm tín ngưỡng, hai vị này sao lại đến hơn một ngàn?
Nguyễn Tiêu càng cẩn thận mà cảm ứng đợt tín ngưỡng kia trong chốc lát, chợt hiểu ra.
Trong tín ngưỡng hỗn loạn tín niệm cực kỳ kiên định, là tín đồ phát lời thề, sau khi đạt thành mong muốn sẽ ban ơn cho những người khác nữa, mới cho cậu rất nhiều tín ngưỡng. Hơn nữa nếu tín đồ thật sự dựa theo lời thề mà làm mỗi năm, còn có thể chia cho cậu không ít công đức.
Không được rồi không được rồi, đây vẫn là lần đầu cậu gặp được tín đồ như vậy, phải đi qua nhìn một cái mới được.
Nửa đêm, Nguyễn Tiêu theo hướng tín ngưỡng tìm được một khu nhà ở Đế Đô.
Cậu trực tiếp bay lên tầng 16, tiến vào căn hộ 1605.
Nhà ở rất lớn, nơi Đế Đô tấc đất tấc vàng, cho dù không phải khu trung tâm thì giá nhà cũng cực kỳ đắt đỏ, căn hộ này còn hơn một trăm mét vuông, trang trí cũng không tồi, có thể thấy được chủ hộ gia đình hẳn là cũng có tài sản.
Chẳng qua, nhà tuy to nhưng lại trống trải, rất nhiều nơi vốn bày vật dụng đắt tiền đã trống không, mặt đất có dấu vết bị kéo đi…… Là bán đi rồi sao?
Nguyễn Tiêu đi vào phòng khách, nhìn thấy tranh Thành Hoàng dán trên tường cùng với bàn thờ tận lực bố trí qua, nhang đã cháy hết. Có một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang dựa vào nhau, mở máy tính bảng không ngừng tìm đọc cái gì đó, biểu cảm trên mặt rất nôn nóng.
Cậu đến gần đôi vợ chồng này, nhìn vào màn hình—— quả nhiên, tra tìm đều là tin tức liên quan đến sự kiện lừa bán trẻ con ở các nơi, trẻ em mất tích, còn có mấy trang web tìm người, bọn họ gần như là thường trú ở những trang đó.
Trong mắt hai vợ chồng đều là tơ máu, vành mắt xanh xao, hiển nhiên đã không biết bao lâu chưa nghỉ ngơi tử tế rồi.
Nguyễn Tiêu đứng bên cạnh trong chốc lát, có chút thổn thức.
Cậu trừ tín ngưỡng điều động thần lực, viết xuống một lá bùa ngủ lên trán hai vợ chồng.
Giây tiếp theo, mí mắt hai vợ chồng dần dần trở nên nặng nề, trong bất tri bất giác liền ngã xuống sô pha, ngủ mất.
Trong phòng khách bày một bàn đồ ăn lớn, có năm sáu gã đàn ông đang uống rượu ăn đồ nhắm, xác tôm xếp thành một ngọn núi nhỏ, một đám dầu mỡ đầy mặt đầy tay, một bên ha hả cười cụng ly, một bên tán gẫu.
"Lúc này vận khí không tệ, mới mấy ngày thôi mà đã có nhiều hàng ngon như vậy."
"Quay đầu lại tìm mấy người mua thích hợp bán đi, tiền giấy có bó lớn, ha ha ha! Chỉ là bọn ỷ kia tra đến càng ngày càng nghiêm, dễ lộ lắm, vẫn là phải cẩn thận."
"Chuyện đang yên đang lành, nói lời ủ rũ gì đó? Tâm tình tốt mà mày nói muốn hỏng rồi, uống rượu, uống rượu!"
"Đúng đúng, lần trước không phải có ai đó muốn mua mấy bé trai xinh đẹp sao? Tao thấy có mấy đứa được đó, sửa ngày mai mang mấy đứa đó ra ngoài, mời người đó đi theo rồi chọn."
Miêu Tiểu Hằng chăm chú nghe xong trong chốc lát, méo miệng.
Bọn chúng thừa nhận, bọn chúng chính là bọn buôn người, bé phải đi nói cho ca ca biết!
Miêu Tiểu Hằng rất thông minh, biết việc này chỉ một tiểu quỷ nhỏ như bé biết vô dụng, phải để người có thể làm chủ đến đây, cho nên bé không dám ở đây lâu, nhanh chân bay trở về, một bên bay một bên chặt chẽ nhớ rõ đường đi.
Rất nhanh đã bay tới cổng tiểu khu, tiểu quỷ buông tay phải ra, vội vội vàng vàng mà ồn ào với con dấu: "Ca ca mau tới đây! Ca ca ơi mau tới đây!"
·
Nguyễn Tiêu mới vừa tra qua vài căn nhà, không có vấn đề gì, định bay đến một căn khác. Còn chưa đi quá xa, giọng nói Miêu Tiểu Hằng đột nhiên truyền ra từ Ấn Thành Hoàng, cậu tức khắc quýnh lên, dùng cờ đen bọc lại chính mình——
Chỉ một thoáng, một cơn gió xoáy bay nhanh thổi về hướng con dấu.
Tại cổng tiểu khu, Nguyễn Tiêu thấy nhóc tiểu quỷ đang dậm chân tại chỗ, cậu đánh giá trên dưới một lần, có gì nguy hiểm đâu nào? Nếu là đứa trẻ khác, cậu chắc chắn sẽ tưởng là bé hư quậy phá, nhưng Tiểu Hằng đặc biệt ngoan, chưa bao giờ làm ầm ĩ, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì.
Miêu Tiểu Hằng thành thành thật thật mà chờ, gió xoáy thổi tới, thổi đến một thân quỷ khí của bé bay thẳng ra sau, có điều bé chẳng sợ hãi chút nào, đón gió xoáy nhảy qua, hấp tấp mà kêu lên: "Ca ca!"
Nguyễn Tiêu dừng lại, sờ sờ đầu của bé, hỏi: "Tiểu Hằng, làm sao đó, gấp gáp gọi anh như vậy?"
Miêu Tiểu Hằng bắt lấy tay Nguyễn Tiêu kéo ra ngoài.
"Ca ca mau đi cùng em, em phát hiện bọn buôn người, mấy bạn nhỏ đó rất đáng thương, chúng ta phải nhanh lên bắt lấy bọn buôn người, bằng không bọn nó bị bán đi mất!"
Lời này làm Nguyễn Tiêu hoảng sợ, vội vàng đè bé lại, hỏi: "Bọn buôn người ư?"
Miêu Tiểu Hằng gật đầu như gà con mổ thóc, nói: "Ca ca anh theo em đi, em dẫn anh đi xem!"
Nguyễn Tiêu không chần chờ, nếu thật là bọn buôn người thì không thể mặc kệ.
Cậu lấy cờ đen ra cùng bọc lấy Miêu Tiểu Hằng, nói: "Em chỉ đường cho anh là được."
·
"Ca ca, bên này!"
"Không phải này, xuyên qua xuyên qua luôn ạ——"
"Đúng đúng, cuối hẻm đó là đúng ạ!"
Gió xoáy bay nhanh xuyên qua trong ngõ nhỏ, theo Miêu Tiểu Hằng chỉ đường, đi vào cuối con hẻm nhỏ đen tối.
Căn nhà quen thuộc làm ánh mắt Miêu Tiểu Hằng sáng lên, lôi kéo Miêu Tiểu Hằng xuyên tường mà vào, nhanh chóng tiến vào tầng hầm.
Nguyễn Tiêu quả nhiên thấy được những đứa trẻ đầy đất dưới tầng hầm.
Miêu Tiểu Hằng chỉ vào mấy đứa trẻ nói: "Ca ca anh xem xem, bọn buôn người đánh bọn nó, bị thương thật nhiều. Mấy em trai em gái kia đang khóc, đáng thương quá chừng……"
Nguyễn Tiêu cũng thấy, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận.
Lũ buôn người này cũng quá đáng giận, trẻ con nhỏ như vậy cũng xuống tay được? Cũng phải, bọn chúng đều có thể làm mẹ mìn, còn trông cậy vào bọn chúng có nửa điểm lương tâm sao?
Cậu hít sâu một ngụm quỷ khí, lôi kéo Miêu Tiểu Hằng, tạm thời rời khỏi nơi này.
Ở ngõ nhỏ, mắt Miêu Tiểu Hằng trông mong mà nhìn Nguyễn Tiêu, đầy mặt đều là khẩn cầu: "Anh ơi, anh cứu các bạn đi mà."
Nguyễn Tiêu gật gật đầu, lại sờ sờ đầu Miêu Tiểu Hằng, lộ ra một nụ cười tươi với bé, nói: "Tiểu Hằng là bé ngoan. Em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu bọn nhỏ."
Thành Hoàng thưởng thiện phạt ác, loại kẻ ác như bọn buôn người này đang đả kích giới hạn của Nguyễn Tiêu.
Dựa theo đạo lý, hiện tại cậu có thể kêu gọi Đầu Trâu Mặt Ngựa lại đây câu sinh hồn của bọn buôn người ra, dẫn bọn chúng ra toà thẩm vấn nghiêm hình tra tấn, khảo vấn ra tất cả hành vi phạm tội bọn chúng phạm phải, lại tiến hành cướp đoạt dương thọ từng tên từng tên, thậm chí trừng phạt tử vong trong thời gian —— Chỉ là, cậu vẫn cảm thấy, hẳn nên cứu bọn trẻ ra trước.
Nghĩ nghĩ xong, Nguyễn Tiêu cuốn lên Miêu Tiểu Hằng, một trận gió xoáy thổi mạnh vào cục cảnh sát.
·
Nhan Bình mấy ngày nay đều phải trực, buổi tối mệt thật sự, nên sẽ ghé vào bàn ngủ một lát. Các đồng sự cũng giống y, ngẫu nhiên nằm bò một chút dưỡng tinh thần, để lúc nhận được điện thoại thì tùy thời xuất quân. Có điều cảnh sát trực đêm như bọn họ là không dám ngủ quá sâu, sợ chậm trễ việc, nhưng không biết vì sao, đêm nay y mới vừa ghé vào bàn liền ngủ mất, còn nằm mơ.
Trong mơ là một mảnh đen nhánh, đột nhiên từng luồng sương trắng bay lên, làm Nhan Bình nhớ tới phim Hồng Kông đã xem qua thật lâu trước kia. Thường là, khi cảnh tượng như vậy bắt đầu xuất hiện, thì hay có nữ quỷ…… nhỉ.
Kế tiếp, đích xác có cái gì đó xuất hiện.
Cũng không phải nữ quỷ Nhan Bình ảo tưởng, mà là một bóng người mặc quan phục cổ đại, từ sương trắng bay bay lơ lửng đi ra, trên mặt hắn đánh mosaic làm mờ, làm người ta thấy không rõ bộ dáng của hắn.
Nhan Bình mơ hồ mà nghĩ, hê, mơ này cũng thú vị ghê, có cần qua chào hỏi một cái không ta?
Nhưng còn chưa nghĩ xong đi hay không nữa, bóng người kia lại nói chuyện trước.
"Bản quan là Thành Hoàng bản địa, hôm nay khi tuần phố nhìn thấy nhà số 19 ngõ 12 phố Ngũ An, dưới hầm tiệm tạp hoá có giấu 23 hài đồng bị lừa bán, kẻ tham dự lừa bán có tất cả sáu người. Bản quan thân là quỷ thần âm giới, không tiện hành sự, cảnh sát dương thế các ngươi tốc tốc đi đến nơi, tróc nã phạm nhân về quy án!"
Nhan Bình vốn dĩ chỉ là cảm thấy cảnh tượng rất kỳ quái, nhưng sau khi nghe rõ bóng người này nói, tức khắc đồng tử đen nhánh co rụt lại.
Y vội vàng truy vấn: "Cái gì? Ông nói gì…… Này! Này!"
Nhưng bóng người kia không nói gì nữa, chỉ là không ngừng mà thối lui về phía sau.
Nhan Bình vội vàng đuổi theo, nhưng mà căn bản đuổi không kịp, đối phương càng ngày càng xa, dần dần biến mất trong sương mù thấp thoáng…… Y đuổi theo đến nóng nảy, sương mù càng ngày càng dày đặc, như là hình thành một con rắn lớn, đột nhiên nhào về phía y!
"A!" Nhan Bình bị hoảng sợ, đột nhiên mở mắt ra.
Lúc này y mới phát hiện, chính mình vẫn là ngồi trên ghế, vừa rồi là bị giấc mơ bừng tỉnh.
"Từ từ!"
"Nói rõ ràng trước đã……"
"Cái gì?!"
Tiếng nói liên tiếp vang lên, Nhan Bình nhìn quanh tbốn phía, tất cả đồng sự đang ngủ gật gần như đều đồng loạt tỉnh lại, một đám sắc mặt quái dị, hai mặt nhìn nhau.
Cổ họng Nhan Bình giật giật, chần chờ nói: "Không phải mấy ông cũng mơ thấy Thành Hoàng gia bản địa đó chứ……"
Mấy khác cảnh sát vừa nghe, không hẹn mà cùng mà mở miệng:
"Ông cũng mơ thấy?"
"Mọi người đều mơ thấy?"
"Quá mẹ nó kỳ quái, thiệt hay giả trời……"
Nhan Bình không nghĩ tới sẽ thần quái dữ vậy, không khỏi run rẩy khóe miệng: "Mọi người đều mơ thấy, hẳn là không phải trùng hợp… đi?"
Y cũng không xác định.
Có một cảnh sát nhân dân cao gầy nhíu mày nói: "Chúng ta đây làm sao bây giờ, có xuất đội không?"
Các cảnh sát nhân dân khác nghị luận sôi nổi:
"Thời gian địa điểm nhân số đều nói rõ, tôi cảm thấy vẫn là xuất đội đi, coi như là Thành Hoàng gia tới báo cảnh sát thôi."
"Mấy ông không cảm thấy chuyện này quá kỳ quái sao? Vì một giấc mơ mà xuất đội, này cũng quá như trò đùa đi."
"Cũng không thể nói như trò đùa, mấy ông đã quên trước kia chúng ta gặp phải việc lạ sao? Trên thế giới luôn có vài thứ thần thần đạo đạo tồn tại, cũng không thể nói không tin thì không tin."
"Lời nói thì nói như vậy, nhưng lỡ đâu quỷ nào đó đùa dai với chúng ta, xuất đội rồi kết quả không có việc gì thì làm sao bây giờ?"
"Tôi thấy, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, Đế Đô chúng ta vẫn luôn có rất nhiều người báo án nói mất con, luôn tìm không ra, nếu chuyện này là sự thật, đối với chúng ta mà nói cũng là một cơ hội lập công……"
(* là 1 câu thành ngữ dân gian Trung Quốc, nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ)
Ý kiến mọi người không quá thống nhất, sau khi trải qua một phen tranh, Nhan Bình vỗ lên bàn.
"Chúng ta vẫn là xuất đội đi! Có điều âm thầm tới đó. Để lại vài người canh gác, những người khác cùng tôi đi. Đến nhà số 19 thì cho vài người đi vào tra trước, còn lại thủ bên ngoài, thời khắc chú ý, có thông tin thì cùng xông vào."
Nhóm cảnh sát nhân dân tuy rằng trong lòng ôm ý tưởng khác nhau, nhưng rốt cuộc vẫn là tâm tình phá án chiếm thượng phong.
"Được rồi, coi như là có người báo án vậy."
"Trước kia báo án giả cũng không phải không có, mọi người thống nhất, có việc thì cùng nhau gánh."
"Mặc kệ nói như thế nào, thà rằng tin là có đi, bị lừa thì bị lừa, hết thảy vì đám nhỏ."
Nguyễn Tiêu dùng thần lực che chở Miêu Tiểu Hằng, đứng trong một góc nhìn bọn họ.
Thật ra cậu cũng lo lắng các cảnh sát nhân dân không tin, cho nên là cùng báo mộng để tăng lên mức độ đáng tin, hiện giờ các cảnh sát này thật sự bằng lòng xuất đội, cậu cũng nhẹ nhàng thở ra, trong lòng rất vui sướng.
Miêu Tiểu Hằng ngẩng đầu lên hỏi: "Chú cảnh sát muốn đi bắt người xấu sao?"
Nguyễn Tiêu cười cười nói: "Đúng. Chờ các chú cảnh sát được người xấu, anh sẽ bảo hai dì mang sinh hồn người xấu đến thẩm vấn, nhất định khiến bọn chúng đều nhận được trừng phạt đáng có."
Miêu Tiểu Hằng dùng sức gật đầu: "Dạ!"
Các cảnh sát nhanh chóng xuất phát, Nguyễn Tiêu lôi kéo Miêu Tiểu Hằng, cũng theo sát bọn họ.
·
Tìm được nơi mà địa chỉ chỉ định, có mấy cảnh sát gõ cửa trước, lại lấy ra giấy tờ muốn điều tra.
Bọn buôn người đó rất hung tàn, cho rằng cảnh sát không nhiều lắm liền lập tức phản kháng, có điều càng nhiều cảnh sát đang mai phục bên ngoài, nhìn thấy phản kháng liền biết không đúng rồi, họ cùng nhau xông vào, rất nhanh bắt được toàn bộ bọn chúng. Sau đó, các cảnh sát quả nhiên tìm được hơn hai mươi đứa trẻ ở tầng hầm tiệm tạp hóa.
Chuyện làm đến đây, Nguyễn Tiêu đã yên tâm, dùng khói đen cuốn lấy Miêu Tiểu Hằng rồi đi.
Gió xoáy vù vù mà thổi từ ngõ nhỏ ra bên ngoài, lúc này, Nhan Bình vừa lúc áp giải một tên buôn người ra tới, vừa nhấc đầu thì thấy ngay tình cảnh quỷ dị này. Y thình lình mà nhớ tới, trong rất nhiều bút ký tiểu thuyết cổ đại đều nhắc qua, nếu đất bằng đột ngột có gió xoáy di động, không chừng chính là quỷ thần đi ngang qua…… Bọn họ mới vừa được Thành Hoàng gia báo mộng, thuận lợi tìm được bọn nhỏ, ngay sau đó y liền nhìn thấy gió xoáy trong ngõ nhỏ…… Trong gió lốc sẽ không thật sự là Thành Hoàng gia đấy chứ?
Nhan Bình lắc lắc đầu, tạm thời không tự hỏi vấn đề này.
Bọn họ hiện tại thành công bắt được một đám buôn người, kế tiếp còn có rất nhiều việc cần hoàn thành nữa.
·
Xong xuôi việc này, trời cũng sắp sáng, Nguyễn Tiêu dứt khoát không tuần phố nữa, mang Miêu Tiểu Hằng về ký túc xá.
Không bao lâu, Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng đã trở lại, các cô xoay một vòng, lại biến thành bộ dáng hai nữ quỷ xinh xinh đẹp đẹp.
"Thành Hoàng gia."
Nguyễn Tiêu chỉ chỉ Miêu Tiểu Hằng, khen ngợi nói: "Đêm nay Tiểu Hằng rất thông minh, làm một việc rất tốt, còn không để chính mình bị thương."
Cậu đem chuyện xảy ra đêm nay nói cho hai vị cấp dưới.
Đàm Tố nghe xong, nhịn không được sờ sờ bụng mình.
Trong mắt Lý Tam Nương cũng mang theo thống hận.
Nguyễn Tiêu nhìn các cô phản ứng, hơi hơi sửng sốt, sau đó cậu nhớ tới, con của chị Đàm bị sảy mất, Tam Nương thời trẻ lại tang phu, đến chết cũng chưa có thể hoài thai…… Đối với các cô mà nói, không có con cái hẳn là tiếc nuối rất lớn, nghe xong án này về sau, có khả năng cảm xúc càng sâu hơn cả cậu.
Đàm Tố hồi thần lại trước, mỉm cười khích lệ: "Tiểu Hằng làm tốt lắm, giỏi quá."
Lý Tam Nương cũng khống chế được cảm xúc của mình, thật yêu thích mà vuốt đầu Miêu Tiểu Hằng.
Miêu Tiểu Hằng có chút ngượng ngùng, nhón chân cọ cọ lên lòng bàn tay Lý Tam Nương —— dì Lý vuốt ve khác với ca ca, giống như là mẹ vậy, bé cũng rất thích.
Trầm mặc trong chốc lát, Đàm Tố hiếm thấy mà chủ động dò hỏi: "Thành Hoàng gia, mấy tên buôn người khi nào thì thẩm vấn?"
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ nói: "Đêm nay em xem qua rồi, trên người bọn chúng mang theo rất nhiều tội nghiệt, hẳn không chỉ là từng bắt mấy đứa nhỏ này thôi đâu. Tuy rằng em có thể phán đoán lời bọn chúng nói là thật hay giả, nhưng trên phương diện thẩm vấn em còn không chuyên nghiệp bằng cảnh sát. Trước tiên cứ chờ cảnh sát nhân dân điều tra đi, chờ dương thế phán xuống xong, chúng ta lại thẩm án, tra xem có thiếu thì bổ sung, cấp ra thẩm phán."
Rất nhiều bọn buôn người đều có liên lụy rất lớn, người mua kẻ bán dính dáng với nhau, quan hệ phức tạp, chỉ sợ bản thân bọn buôn người cũng không nhớ đủ được, lúc này cần các cảnh sát thông qua miệng bọn chúng hỏi ra manh mối điều tra, thậm chí còn muốn liên lạc cảnh sát các nơi, tra hỏi những kẻ buôn người khác, tìm được những đứa trẻ bị bắt cóc và bị bán đó.
Này đó đều không phải việc Nguyễn Tiêu có thể hoàn thành —— vẫn là câu nói kia, người trong tay cậu quá ít.
Thần lực cũng không phải vạn năng.
Đàm Tố gật gật đầu nói phải: "Hết thảy đều nghe theo mệnh lệnh Thành Hoàng gia."
Lý Tam Nương nắm lấy tay nhỏ của Miêu Tiểu Hằng, hỏi: "Vậy đại khái bao lâu có thể ra hình phạt?"
Nguyễn Tiêu suy tư, trả lời: "Nếu bọn buôn người này không liên lụy nhiều thì thời gian sẽ ngắn hơn, nếu liên lụy nhiều người, ít nhất phải vài tháng."
·
Chờ linh hồn Nguyễn Tiêu nằm vào xác rồi, Lý Tam Nương và Đàm Tố khe khẽ nói nhỏ trong bình.
"Em Đàm, bây giờ em là quỷ, lại kiến thức nhiều hơn chị, em biết thường thì loại án này sẽ phán như thế nào không?"
"Ừm…… Căn cứ trình độ nghiêm trọng của tình tiết vụ án, phán mấy năm vài chục năm đều có khả năng."
"Bọn họ lừa bán nhiều trẻ con như vậy, tính là nghiêm trọng sao? Có thể phán tử hình không?"
"Này có sáu người lừa bán hơn hai mươi đứa trẻ, hẳn là không có khả năng đều phán tử hình, nhưng nếu tra ra càng nhiều thì nói không chừng. Em nghĩ, Thành Hoàng gia cũng muốn nhìn một chút dương thế phán như thế nào, lại xem làm như thế nào mới không để bọn buôn người đó được lãi đi……"
Nguyễn Tiêu ở trên giường, cũng mơ hồ nghe thấy được Đàm Tố cùng Lý Tam Nương nói chuyện, cậu nhìn công đức mới tăng lên trên người mình, tâm tình có chút phức tạp.
…… 500 công đức, cũng là một khoản lớn nhất vào túi cậu từ trước đến nay.
Theo lẽ thường mà nói, hơn hai mươi đứa trẻ này, cho dù trên người mỗi đứa đều là đầy 10 giờ, vậy cũng chỉ hơn 200 mà thôi. Nhưng vượt qua nhiều như vậy, nhất định là trên người mấy đứa trẻ này mang theo công đức, mà những công đức này, hoặc là là bởi vì nhà bọn nó công đức nhiều, phân phối công đức che chở mỗi một thành viên trong gia đình, hoặc là chính là đứa trẻ kiếp trước tích đức, đưa tới đời này.
Tuy rằng mặc kệ bọn trẻ là thế nào, Nguyễn Tiêu đều sẽ cứu người, nhưng khi biết trong số người mình trợ giúp có rất nhiều người tốt, không thể nghi ngờ cũng làm quan phụ mẫu như cậu càng thấy vui mừng.
Sau đó, Nguyễn Tiêu nghĩ tới Miêu Tiểu Hằng.
Cậu cảm thấy rất đáng tiếc, lúc này là Tiểu Hằng phát hiện bọn buôn người, cũng là Tiểu Hằng dẫn cậu qua đó, nếu là Tiểu Hằng được sách phong quỷ thần thì cũng có thể được đến một ít công đức, có lợi rất lớn cho bé.
Quỷ nếu muốn công đức thêm thân, chủ yếu có mấy con đường: Sinh thời hành thiện tích đức, sau khi chết cũng có thể mang theo; người sống lấy danh nghĩa của quỷ hành thiện tích đức, tích lên người quỷ; được sách phong quỷ thần, chăm chỉ làm việc, thiên địa phát tiền lương.
Thông qua chuyện bắt bọn buôn người lần này, Nguyễn Tiêu càng thêm cảm thấy Miêu Tiểu Hằng là một đứa bé rất thiện lương, trước khi chấp niệm chưa tiêu Tiểu Hằng sẽ vẫn luôn đi theo bên cạnh Thành Hoàng là cậu, chưa chắc không có cơ hội lại tích lũy công đức, cho nên cậu rất do dự, có phải cũng nên sách phong quỷ sai cho Tiểu Hằng hay không? Nhưng rất nhanh cậu lại đánh mất ý niệm này, một khi làm quỷ sai, cậu sẽ phải đối xử bình đẳng, không có khả năng chỉ cho Tiểu Hằng tạm giữ chức, như vậy Tiểu Hằng nhất định phải đối mặt với rất nhiều ác quỷ, tiểu quỷ thực lực không đủ, quá nguy hiểm. Hơn nữa dù Tiểu Hằng có thể đảm nhiệm, bé còn nhỏ như vậy, cũng là đầu thai thì tốt hơn……
Vẫn là nhớ kĩ công lao của Tiểu Hằng đi, Nguyễn Tiêu nghĩ.
Chờ Tiểu Hằng đầu thai thì làm ấn ký cho bé là có thể tìm được chuyển thế của bé. Đến lúc đó, thật ra có thể dùng thân phận Thành Hoàng khen thưởng cho bé một ít công đức, cũng làm kiếp sau của bé có thể càng thuận lợi hơn chút.
·
Tông Tử Nhạc ngồi đối diện Nguyễn Tiêu, đảo đảo muỗng cà phê hỏi: "Hai ngày trước…… chuyện Thành Hoàng gia đến cục cảnh sát báo mộng báo án, anh biết không?"
Nguyễn Tiêu sửng sốt, nói: "Tin tức của cậu rất linh thông nha."
Tông Tử Nhạc hạ giọng nói: "Nhà của bọn em nhiều con đường lắm, hơn nữa án này cũng rất lớn, công an bên kia phái vài đội đi tìm người rồi." Nó thở dài, "Kỳ thật cũng là vì công an bảo phụ huynh lũ trẻ đó lại lãnh người, trong những phụ huynh đó có một nhà có chút quan hệ thân thích với nhà em, nhà em mới biết được. Lại nói tiếp, hiện tại thật nhiều người làm ba mẹ mà vô tư ghê. Như thân thích nhà em nè, làm ăn không bao lớn hết mà một người hai người bận rộn đến chân không chạm đất, liền đưa trẻ cho bảo mẫu trông. Bảo mẫu kia hơi dời mắt một cái mà đứa nhỏ đã không thấy tăm hơi, cô ta nhanh chân gọi điện thoại cho ba mẹ nó, kết quả hai người kia bận đến thời gian bắt điện thoại cũng không có, bảo mẫu nghĩ đây là nhà có tiền, không dám tùy tiện báo cảnh sát, bèn tự mình tìm. Vậy đó, thẳng đến khi đứa nhỏ được tìm về rồi, hai người kia mới biết được con mình mất tích, anh nói coi có buồn cười hay không? Đây vẫn là bọn họ vận khí tốt, vừa lúc Thành Hoàng gia gặp phải nên báo án, lỡ đâu đứa nhỏ cứ vậy mà mất…. Hắc, bọn họ hối hận còn không kịp."
Nguyễn Tiêu nhíu mày nói: "Cũng quá không có trách nhiệm rồi."
Tông Tử Nhạc bĩu môi.
"Ai nói không phải chứ. Nhà bọn em thì chưa bao giờ như vậy, trưởng bối trong nhà đều cảm thấy, nếu tất cả mọi chuyện đều phải từ ông chủ đi làm, vậy còn tuyển nhiều nhân viên vậy làm gì? Cho nên nhà em bận nhất đều là trẻ tuổi, chẳng hạn như đại ma vương á, mới vừa tiếp nhận một đống công ty con, phải bận việc hết một đoạn thời gian. Những người có con đều phải giành thời gian ra ở bên con cái."
Nguyễn Tiêu nghe Tông Tử Nhạc lẩm bẩm như vậy, cảm thấy Tông gia bọn họ cũng không tệ lắm, không quan tâm có tiền hay không, loại ý thức trách nhiệm đem thân nhân đặt vị trí đầu như thế, cậu rất tán đồng…… Chỉ là khi nghe được Tông Tử Nhạc nhắc tới ba chữ "Đại ma vương", cậu nhịn không được giật khóe miệng, lại một lần nhớ tới cảm giác thất bại mình hù dọa nhiều lần cũng dọa không được của mình.
Cái tên cố chấp kia, quá mẹ nó không dễ lừa gạt.
Nguyễn Tiêu cũng dùng cái muỗng khuấy khuấy cà phê.
Tông Tử Nhạc đột nhiên phát hiện một vấn đề, hiếu kỳ nói: "Học trưởng, mỗi lần lại đây hình như anh cũng không uống cà phê, không thích uống ạ?"
Nguyễn Tiêu cứng đờ, dường như không có việc gì mà uống một ngụm nói: "Ừ, anh càng thích ngửi mùi thôi, cho nên mỗi lần uống ít lắm, sau này cậu có thể không cần gọi cho anh."
Tông Tử Nhạc sợ gây hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: "Em cũng không phải là nói học trưởng lãng phí đâu."
Nguyễn Tiêu nói: "Anh biết, bản thân anh cảm thấy rất lãng phí, vẫn luôn là cậu mời khách, anh cũng không tiện nói thẳng."
Tông Tử Nhạc là người thuộc phái yên vui, nghe Nguyễn Tiêu vừa nói vậy thì không thèm để ý nữa, tiếp tục đề tài vừa rồi.
"Thật ra em còn có chút việc muốn hỏi anh đó."
Nguyễn Tiêu: "Cậu hỏi đi."
Tông Tử Nhạc nhỏ giọng: "Em nghe nói mấy tên buôn người kia đã bị thẩm tra ra một vài thứ, bọn chúng bán rất nhiều con nít, sau lại có vài phụ huynh bị mất con biết chuyện này, cố ý đi đến cục cảnh sát hỏi thăm, muốn biết có phải lũ này bắt con nhà bọn họ hay không, nếu phải thì bán đi đâu. Bọn buôn người khai không được đầy đủ, còn có rất nhiều chuyện nhớ không rõ, hiện tại cục cảnh sát đều vội vàng tra hỏi, tìm manh mối…… Anh nói xem Thành Hoàng gia có thể tìm được bọn trẻ bị lừa bán đó không?"
Nguyễn Tiêu trầm mặc.
Nếu là trước đây thần chỉ ở khắp nơi thì thật ra không khó, có Sổ Sinh Tử mà, có thể ngược dòng trên trăm kiếp của một người, ưu khuyết điểm thị phi tất cả đều viết đến rõ ràng, chuyện trải qua cũng toàn diện, một đôi vợ chồng mất con còn là chuyện lớn, chắc chắn là có thể tìm được trên đó. Cậu thân là Thành Hoàng, có thể cho Phán Quan nhà mình đi nói chuyện với Phán Quan địa phủ, ghi chép lại một bản phụ Sổ Sinh Tử ở khu vực trực thuộc của cậu, việc điều tra hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng là hiện tại thì khác, tất cả thần chỉ đều tử tuyệt, thần vật như Sổ Sinh Tử đương nhiên cũng đã sớm hỏng mất, chỉ còn mỗi một cái Ấn Thành Hoàng, còn ăn vạ một nhân sĩ không có quan hệ gì như cậu…… Dù cậu có lập tức sách phong một vị quỷ thần Phán Quan, ngưng tụ ra Sổ Sinh Tử của khu vực mình trực thuộc, cũng không có chỗ đi làm bản phụ nha! Sổ Sinh Tử mới ngưng tụ ra nhiều nhất cũng chỉ viết ngày sinh ngày mất, chờ cậu làm Thành Hoàng thăng cấp, bên trên có khả năng nhiều thêm công đức tội nghiệt, lại thăng cấp không ngừng thăng cấp, Sổ Sinh Tử mới có thể chậm rãi càng ngày càng hoàn thiện, chuyện ghi chép lại càng ngày càng nhiều, cũng không biết muốn bao nhiêu năm sau mới có lẽ có hy vọng đến trình độ kỹ càng tỉ mỉ như Sổ Sinh Tử của địa phủ.
Có điều…… Cũng không phải hoàn toàn làm không được.
Tông Tử Nhạc nhìn ra Nguyễn Tiêu do dự, giật mạnh cổ tay áo cậu, đôi mắt sáng long lanh.
"Học trưởng, Thành Hoàng gia có phải thực sự có biện pháp không ạ?"
Nguyễn Tiêu cũng không ậm ừ, nói thẳng: "Cậu biết truyền thuyết dân gian chứ? Rất nhiều đều là sự thật, chẳng hạn như Thành Hoàng gia, thần chỉ bảo vệ dân chúng như bọn họ, sức mạnh bao nhiêu sẽ có cùng một nhịp thở với tín đồ, thường chỉ có thể nghe được tín đồ cầu xin, nhưng là toàn thành nhiều lông gà vỏ tỏi như vậy, ông ấy không có khả năng tùy thời tùy chỗ tất cả đều biết hết, trừ phi yêu cầu giúp tín đồ giải quyết một sự kiện nào đó thì mới có thể dùng thần lực câu thông với tín đồ, đi điều tra những thứ liên quan đến tín đồ… Nếu muốn giúp mấy ba mẹ kia tìm con, phải khiến bọn họ tín ngưỡng Thành Hoàng gia, sớm muộn thành kính dâng hương, còn phải vào thời gian Thành Hoàng gia chỉ định tiếp cận mấy tên buôn người, để Thành Hoàng gia tự mình đi xem sợi nhân quả giữa bọn họ, để xác định bọn buôn người có từng lừa bán con của mấy đôi cha mẹ kia không, nếu phải thì phương hướng tìm người sẽ ở hướng đó. Còn tin tức càng cụ thể, vậy phải có sinh thần bát tự, máu đầu ngón tay linh tinh để Thành Hoàng gia suy tính……"
Tông Tử Nhạc nghe, cảm thấy rất đầu muốn nổ, nó gãi đầu gãi tóc nói: "Không làm phiền Thành Hoàng gia chứ anh?"
Nguyễn Tiêu lắc đầu, nói: "Không xem như phiền. Nếu Thành Hoàng gia đã báo án, đó chính là muốn xen vào chuyện này, gặp được mấy người làm cha mẹ kia cũng là duyên phận. Có điều nếu bọn họ không tin Thành Hoàng gia, thì sẽ không thành lập được quan hệ với Thành Hoàng gia, Thành Hoàng gia cũng không giúp được bọn họ." Nói đến đây, cậu dừng một chút, "Trừ phi đứa bé bọn họ bị mất ngay trước mặt Thành Hoàng gia, thật ra có thể phân biệt cho bọn họ. Nhưng nếu phải đi đến chỗ rất xa tìm… bọn họ nhất định phải tin Thành Hoàng, còn phải thành kính khẩn cầu mới được."
Tông Tử Nhạc hiểu rõ.
"Được ạ, có gì em đi nói chuyện với mấy người đó xem sao. Nếu bọn họ tin thì dễ nói rồi, không tin cũng không còn cách nào. Chuyện này là em làm phiền Thành Hoàng gia, lát nữa em lại đi dâng hương tạ lỗi với lão nhân gia vậy, làm phiền lão nhân gia lo lắng."
Nguyễn Tiêu lộ ra tươi cười.
Tuy rằng tín đồ này hở cái là coi cậu như gốc cây trút nỗi lòng, một đống lớn vấn đề, nhưng không quan trọng, dâng hương cống hiến tín ngưỡng chính là tín đồ xịn.
·
Tông Tử Nhạc ấn vân tay lên máy quét một cái.
Cổng lớn biệt thự mở ra, nó rón ra rón rén mà đi vào đi, muốn làm chính mình giống như một cụm không khí lẳng lặng thổi qua.
Nhưng mà……
Trên sô pha là một đại ma vương ngồi ngay ngắn, trực tiếp đối mặt với nó.
Tông Tuế Trọng chỉ chỉ ghê sô pha đơn một bên, nói: "Ngồi xuống nói chuyện."
Ánh mắt đại ma vương quá sắc bén, Tông Tử Nhạc bị chấn đứng hình, cũng không dám xen mồm vào, thành thành thật thật mà ngồi xuống —— hai đầu gối khép lại, hai tay đặt lên đầu gối, đặc biệt ngoan như học sinh tiểu học.
Sắc mặt Tông Tuế Trọng lạnh lùng trầm tĩnh.
"Nghe nói, em đi đến cục cảnh sát tuyên dương mê tín à?"
Tông Tử Nhạc căng thẳng trong lòng, toi đời rồi! Nhưng nó lập tức liền trưng ra vẻ mặt cười xán lạn, phản ứng đặc biệt mau.
"Tuế Trọng ca anh nói cái gì vậy, em nào có tuyên dương mê tín? Em chỉ là thấy bọn họ cả đám mây đen mù sương, cho bọn họ một chút nơi ký thác tâm linh thôi à. Anh xem, trong bọn họ còn có hai người là tìm đã nhiều năm, cũng sắp tuyệt vọng rồi, nếu em không cho bọn họ một chút hy vọng, e rằng bọn họ sẽ hỏng mất đó."
Tông Tuế Trọng: "Nói như vậy, em còn là suy nghĩ cho bọn họ à?"
Tông Tử Nhạc chém đinh chặt sắt mà nói: "Cái đó là đương nhiên, vì nhân dân phục vụ ạ! Đây là đức tính đẹp mà công dân bình thường như chúng ta nên có."
Tông Tuế Trọng nhíu mày, nói cái gì lung tung rối loạn thế.
Tông Tử Nhạc nhìn thấy biểu cảm của anh, thầm nhủ không tốt rồi, lại nhanh chân cười nịnh nọt: "Anh đừng để ý, em cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, giảm bớt tí không khí, không có cái khác đâu."
Em họ cợt nhả đầy miệng đều là lý do, nhưng ánh mắt xác thật là chân thành tha thiết, Tông Tuế Trọng dừng một chút, rốt cuộc vẫn là không thật sự trách cứ nó, chỉ nói một câu: "Cục cảnh sát là một nơi rất nghiêm túc, không thể quậy phá mù quáng, sau này đừng có chẳng phân biệt trường cứ lôi mấy chuyện của em ra nói, biết không?"
Tông Tử Nhạc nghiêm cúi chào, tiếng nói vang dội.
"Yên tâm đi anh, sau này em nhất định chú ý ạ!"
Nhưng nội tâm nó lại là thở ngắn than dài, nó đương nhiên biết cục cảnh sát không phải chỗ quậy phá rồi, nhưng chuyện lúc này rõ ràng Thành Hoàng gia có thể hỗ trợ, nếu nó không nhắc nhở vài câu, trong lòng thấy ray rứt đó. Đại ma vương chết cũng không tin, vậy phải làm sao bây giờ, cũng không biết học trưởng Nguyễn có nghĩ đến biện pháp mới nào chưa ta….
·
Tiêu Mạn và Lý Thần Thăng là đôi vợ chồng cùng nhau tốt nghiệp, bọn họ là bạn học từ đại học năm nhất, nói chuyện yêu đương bốn năm, hơn nữa là người cùng một địa phương, học tập hay công việc đều có thể hòa hợp lẫn nhau, cho nên cũng không giống những cặp tình nhân đại học khác mới tốt nghiệp là chia tay, ngược lại là sau khi tốt nghiệp thì đăng ký kết hôn, cùng nhau xây dựng tổ ấm nhỏ.
Hai người đều cực chú trọng sự nghiệp, chỉ là kết hôn không bao lâu, Tiêu Mạn lại mang thai. Trải qua một phen kịch liệt giãy giụa, hai người trẻ tuổi rốt cuộc vẫn là thấy kết tinh tình yêu càng quan trọng hơn, cho nên Tiêu Mạn tạm thời từ chức, Lý Thần Thăng nỗ lực làm việc, làm việc nhiều nhưng Lý Thần cũng sẽ tiêu phí lượng lớn thời gian làm bạn cùng Tiêu Mạn, thay cô chia sẻ, khác với những đôi vợ chồng vì mang thai quá sớm mà khiến cho tranh chấp sự nghiệp. Trong lúc nhất thời, xung quanh luôn có rất nhiều đôi vợ chồng mới kết hôn đã có mâu thuẫn có lớn nhỏ hâm mộ bọn họ.
Sau khi sinh con xong, Tiêu Mạn một bên tự học và nhận việc làm thêm, một bên chăm sóc con, thẳng đến khi đứa trẻ ba tuổi đi nhà trẻ, cô mới chính thức đi ra ngoài làm việc. Lý Thần Thăng vẫn bận rộn như cũ, nhưng hai vợ chồng dẫu có vất vả như thế nào cũng sẽ mỗi ngày đi đón con, nếu thật sự gặp chuyện không có thời gian đi đón, bọn họ cũng sẽ nhờ cha mẹ lại đây hỗ trợ trước…… Nhưng cho dù bọn họ cẩn thận như vậy, đứa con của bọn họ vẫn bị mất. Là một giáo viên nhà trẻ làm, mang đi vài đứa trẻ trong nhà trẻ bao gồm con của bọn họ, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tiêu Mạn và Lý Thần Thăng bị đả kích rất lớn, trực tiếp kiện nhà trẻ lên toà án, chất vấn vì sao bọn họ lại thuê mướn bọn buôn người. Sau đó bọn họ thắng kiện, cũng nhận được bồi thường, nhưng này lại có ích lợi gì? Con mình đã bị mất.
Hai người trẻ tuổi vô cùng tự trách, Tiêu Mạn không làm việc nữa, bắt đầu hỏi thăm tin tức tìm con khắp nơi, Lý Thần Thăng vì bảo đảm có đủ tài chính tìm con nên vẫn đi làm bình thường, nhưng tan tầm là tìm mọi cách làm việc vặt tích cóp tiền, ngày nghỉ cũng thường xuyên cùng Tiêu Mạn đi đến phương xa tìm kiếm, mỗi lần nghe được tin tức ở đâu có bọn buôn người, họ đều sẽ chạy tới nơi đó…… Chỉ là bọn họ nỗ lực đã nhiều năm, trước sau không có tin tức.
Lúc này đây, bọn họ nghe nói tìm được hai mươi mấy đứa trẻ, vội vã mà chạy tới cục cảnh sát, nhưng những đứa trẻ này đều mới bị bắt, cũng không có con của bọn họ. Hai vợ chồng từ chỗ cảnh sát biết được bọn buôn người trước đây cũng bán sang tay trẻ bị bắt ở nhà trẻ, chỉ tiếc là tình huống cụ thể bọn chúng cũng không nhớ rõ.
Hai vợ chồng vô cùng thất vọng.
·
Trong nhà, Tiêu Mạn bụm mặt, nước mắt trong suốt từ khe hở ngón tay chảy xuôi xuống.
Lý Thần Thăng chua xót đi qua ôm lấy vai cô, khuyên nhủ: "Bà xã à, tỉnh táo lại một chút, con còn đang chờ chúng ta đó."
Tiêu Mạn vội vàng xoa xoa mặt nói: "Đúng vậy, con còn chờ mình." Nhưng nước mắt lau, vẫn là ngăn không được lã chã rơi xuống.
Lý Thần Thăng không muốn nhìn bà xã vẫn luôn đau lòng như vậy, vội vàng lấy từ túi công văn ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt cô.
"Em xem anh mua cái gì nè? Cậu bé kia nói bái Thành Hoàng gia cầu xin lão nhân gia, nói không chừng có thể tìm được, không bằng chúng ta thử xem?"
Tiêu Mạn ngơ ngác mà nhìn bức tranh Thành Hoàng này, không quá tin tưởng mà nói: "Nhưng này không phải mê tín sao, có thể hữu dụng sao?"
Lý Thần Thăng kỳ thật cũng không quá tin tưởng, nhưng là người chung quy phải có điểm hy vọng, anh không muốn bà xã hỏng mất, đột nhiên bắt lấy tay cô, khẩn thiết mà nói: "Chúng ta thử xem đi, biện pháp gì cũng thử xem, biết đâu có ích thì sao?"
Tiêu Mạn trước kia chưa bao giờ tin quỷ thần, chỉ là hiện tại…… Nếu quỷ thần có thể khiến con cô trở về, cô nguyện ý trở thành tín đồ trung thành nhất! Dùng sức mà dụi mắt, cô hít sâu một hơi nói: "Đúng vậy, chúng ta thử xem trước đi, thử xem rồi lại nói."
Nói làm thì làm ngay, hai vợ chồng lập tức công việc lu bù lên.
Lý Thần Thăng thu dọn ra một cái bàn, dán tranh Thành Hoàng lên tường sau bàn. Tiêu Mạn vội vàng tìm ra một món đồ đồng trong nhà, đi ra ban công đào chút đất cho làm, làm lư hương. Lý Thần Thăng tìm từ trong bao ra một bó nhang, Tiêu Mạn đi cầm hai cái đệm đặt trước bàn, lại lấy bật lửa……
Bận rộn xong, hai vợ chồng đứng trước cái bàn.
Yết hầu Tiêu Mạn khẽ nhúc nhích, khẩn trương hỏi: "Ông xã, nhang này anh mua thế nào, có thể dùng để kính thần sao?"
Lý Thần Thăng cũng rất hồi hộp, nói: "Hương nến mua loại tốt nhất trong tiệm đó."
Tiêu Mạn cẩn thận mở miệng: "Vậy, chúng ta bắt đầu? Có thể dùng bật lửa đốt nhang chứ? Hay là đi đốt củi lửa?"
Lý Thần Thăng ngừng thở nói: "Ừm, hẳn là đều có thể đi, trong miếu cũng đều dùng bật lửa, tâm… tâm thành thì linh?"
Hai vợ chồng liếc nhau, mỗi người điểm ba cây nhang, quỳ gối lên đệm, cung cung kính kính mà dập đầu dâng hương.
"Tín nữ Tiêu Mạn thành tâm lễ bái, xin Thành Hoàng gia giúp vợ chồng con tìm đứa con mất tích! Nếu Thành Hoàng gia phù hộ, tín nữ nhất định đi thỉnh một pho tượng thần tốt nhất về, cũng hàng năm làm việc thiện, trợ giúp những người khác……"
"Tín nam Lý Thần Thăng thành tâm lễ bái, xin Thành Hoàng gia phù hộ hai vợ chồng chúng con có thể thuận lợi tìm được con mình, đợi khi tìm được, cả nhà chúng con nhất định mỗi ngày dâng hương cho ngài, tuyệt đối không chậm trễ lão nhân gia……"
Dâng hương xong, hai người không biết đã lạy bao nhiêu cái, nên cứ lạy rất nhiều lần.
Cùng lúc đó, tâm nguyện thành kính của bọn họ đương nhiên cũng theo hương khói bọn họ dâng, vẫn luôn truyền đến nơi của Thành Hoàng gia mới nhậm chức.
·
Nguyễn Tiêu đang làm thêm, nhìn chằm chằm một chiếc xe chuẩn bị vào bãi, đột nhiên một cơn sóng tín ngưỡng lớn vọt tới, làm cậu không khỏi ngẩn người.
Chẳng lẽ có rất nhiều tín đồ? Nhưng không đúng nha, cẩn thận phân biệt, nơi phát ra cơn sóng tín ngưỡng này chỉ từ hai người thôi. Tín đồ thành kính dâng hương một lần cũng chỉ một trăm tín ngưỡng, hai vị này sao lại đến hơn một ngàn?
Nguyễn Tiêu càng cẩn thận mà cảm ứng đợt tín ngưỡng kia trong chốc lát, chợt hiểu ra.
Trong tín ngưỡng hỗn loạn tín niệm cực kỳ kiên định, là tín đồ phát lời thề, sau khi đạt thành mong muốn sẽ ban ơn cho những người khác nữa, mới cho cậu rất nhiều tín ngưỡng. Hơn nữa nếu tín đồ thật sự dựa theo lời thề mà làm mỗi năm, còn có thể chia cho cậu không ít công đức.
Không được rồi không được rồi, đây vẫn là lần đầu cậu gặp được tín đồ như vậy, phải đi qua nhìn một cái mới được.
Nửa đêm, Nguyễn Tiêu theo hướng tín ngưỡng tìm được một khu nhà ở Đế Đô.
Cậu trực tiếp bay lên tầng 16, tiến vào căn hộ 1605.
Nhà ở rất lớn, nơi Đế Đô tấc đất tấc vàng, cho dù không phải khu trung tâm thì giá nhà cũng cực kỳ đắt đỏ, căn hộ này còn hơn một trăm mét vuông, trang trí cũng không tồi, có thể thấy được chủ hộ gia đình hẳn là cũng có tài sản.
Chẳng qua, nhà tuy to nhưng lại trống trải, rất nhiều nơi vốn bày vật dụng đắt tiền đã trống không, mặt đất có dấu vết bị kéo đi…… Là bán đi rồi sao?
Nguyễn Tiêu đi vào phòng khách, nhìn thấy tranh Thành Hoàng dán trên tường cùng với bàn thờ tận lực bố trí qua, nhang đã cháy hết. Có một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang dựa vào nhau, mở máy tính bảng không ngừng tìm đọc cái gì đó, biểu cảm trên mặt rất nôn nóng.
Cậu đến gần đôi vợ chồng này, nhìn vào màn hình—— quả nhiên, tra tìm đều là tin tức liên quan đến sự kiện lừa bán trẻ con ở các nơi, trẻ em mất tích, còn có mấy trang web tìm người, bọn họ gần như là thường trú ở những trang đó.
Trong mắt hai vợ chồng đều là tơ máu, vành mắt xanh xao, hiển nhiên đã không biết bao lâu chưa nghỉ ngơi tử tế rồi.
Nguyễn Tiêu đứng bên cạnh trong chốc lát, có chút thổn thức.
Cậu trừ tín ngưỡng điều động thần lực, viết xuống một lá bùa ngủ lên trán hai vợ chồng.
Giây tiếp theo, mí mắt hai vợ chồng dần dần trở nên nặng nề, trong bất tri bất giác liền ngã xuống sô pha, ngủ mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất