Chương 97
Bách Du không hiểu nổi tại sao ngay lúc này, tại đây mình lại ngồi đây uống nước với cái người đang tươi cười trước mắt. Đặt tách cà phê xuống, đẩy gọng kính đen trên mũi một lần nữa nhìn Trần Ngạn. Không phải Bách Du tự luyến nhưng cậu cảm nhận được rằng có lẽ người này có ý gì đó với mình. Đáng lẽ ra, như bình thường nếu biết đối phương có ý gì đó với bản thân, Bách Du sẽ không tiếp xúc với người đó nhiều như hiện tại.
Có điều hết lần này đến lần khác gặp phải người này dù là vô tình hay là cố ý anh cảm thấy mình cũng nên xem rõ người này rốt cục là như thế nào. Bách Du công nhận Trần Ngạn là người rất khéo ăn khéo nói lại thêm gương mặt đẹp trai rất tạo sức hút đối với người khác. Nhưng không hiểu sao đối với một người như vậy Bách Du lại không cảm thấy cảm giác ấm áp nên có ở một người vui vẻ hòa đồng. Ngược lại trong nụ cười tươi rói đó có chút gì đấy khiến Bách Du không được thoải mái.
Trần Ngạn vẫn vui vẻ trước gương mặt lãnh đạm của Bách Du tìm chủ đề nói chuyện, dù anh ta nói gì Bách Du vẫn mang khuôn mặt dửng dưng ấy. Trong lòng Trần Ngạn cũng có chút khó chịu, cùng không vui nhưng vì mục đích của bản thân nên nụ cười treo trên môi chưa bao giờ dứt.
Thực ra hôm nay Trần Ngạn gặp Bách Du chỉ là sự tình cờ, sau lần trước bị Triệu Huyền phá đám Trần Ngạn vốn đã tạm gác chuyện này qua một bên. Nhưng hôm nay lại gặp phải, đâu có lí do gì mà không tiến lên nói chuyện với cậu ta phải không? Nghĩ thế, Trần Ngạn lại liếc nhìn Bách Du đang ngồi trước mặt mình. Người này rốt cục cí điểm gì khiến Lưu Triệt mê đắm như thế? Nhìn xem anh ta nói nhiều như vậy mà thi thoảng Bách Du mới ừ một tiếng người bình thường sớm đã khó chịu bỏ đi rồi. Rõ ràng là một người không giỏi giao tiếp, người như vậy cho dù tốt hay xấu thì cũng sẽ không được người khác yêu thích.
Nếu xét về vẻ bề ngoài Bách Du đẹp trai nhưng không quá mức đứng cạnh Lưu Triệt thì có chút kém. Chỉ có khí chất lãnh đạm tương đối sạch sẽ trên thân mình là tạm ổn, ngoài ra cũng không có gì đặc biệt. Hai người nói cùng đi uống nước, mỗi người đều mang tâm lí tìm hiểu đối phương. Cuối cùng cuộc nói chuyện kết thúc một cách kì lạ cũng như cách bắt đầu của nó.
Hai người trao đổi số điện thoại làm phương thức liên lạc, lần này Bách Du không từ chối anh cũng muốn xem người này muốn gì ở mình. Từ khi có số liên lạc Trần Ngạn thi thoảng sẽ nhắn tin với Bách Du như một người bạn bình thường. Mỗi lần thấy tin nhắn đến Bách Du sẽ hơi nhíu mi nhưng vẫn sẽ đáp trả tin nhắn.
Đặt điện thoại xuống, lúc đầu thì chỉ có chút nghi ngờ nhưng bây giờ cậu có thể khẳng định Trần Ngạn là người có hứng thú với đàn ông. Anh ta là song hay gay thì cậu không biết, hơn cả một người có xu hướng tình dục như vậy lại luôn làm thân với bản thân. Không khó để hiểu là người này có hứng thú đối với mình. Trần Ngạn cũng tỏ ra hứng thú, ám chỉ quan tâm cậu một cách mập mờ khiến Bách Du cảm thấy rất vi diệu.
Lí dó khiến anh cảm thấy như vậy vì anh rõ ràng Trần Ngạn không đơn giản chỉ là một người nào đó ưng ý người khác rồi tán tỉnh. Bách Du không ngốc anh có thể thấy Trần Ngạn ngay từ đầu đã nhằm vào mình rồi. Đột nhiên Bách Du nhớ ra một chi tiết mà cậu trước đây không quan tâm, lần đó Triệu Huyền đột nhiên xuất hiện và Trần Ngạn đột nhiên biến mất... Cậu cảm thấy có thể thử tìm manh mối từ đây.
Nghĩ là làm Bách Du bấm điện thoại nhắn tín cho Triệu Huyền rủ cô ngày mai cùng đi uống ước. Chưa đầy 2 giây đã có tin nhắn trả lời " ok , đúng lúc cần gặp cậu" kèm icon đang cười của Triệu Huyền. Lúc nào cũng vậy Triệu Huyền nhắn tin luôn kèm thêm icon gì đó. Bách Du cười cười rồi cất điện thoại, vui vẻ chui vào trong chăn người nào đó đang ngủ liền quay sang ôm lấy eo cậu cọ mặt vào hõm vai cậu đôi mày đang nhíu liền giãn ra, ngủ ngon lành.
------------
Sáng hôm sau
Triệu Huyền hẹn Bách Du tại một quán cà phê có phục vụ bánh ngọt có tiếng. Đừng nhìn Triệu Huyền trông giống con trai thực chất là tín đồ hảo ngọt. Hôm qua Triệu Huyền lại đi nhuộm tóc, mái tóc ngắn đã được nhuộm thành màu tím vừa vào quán đã thấy cô...quả là nổi bật. Triệu Huyền gần 29 tuổi đầu, nhưng nom ra trông trẻ nhất đám bạn nhìn rất giống một thanh niên mới 20-23 tuổi..là một anh đẹp trai phong cách hoang dã.
Thấy Bách Du, Triệu Huyền vui vẻ hươ tay ra hiệu mình đang ở đây rồi gọi cậu đi lại...thật là ngay cả giọng nói cũng rất trung tính. Nhìn mấy cô bé ríu rít đỏ mặt nhìn qua chỗ bạn mình, Bách Du không khỏi buồn cười. Triệu Huyền luôn nói " tôn thế mạnh của bản thân lên, giống con trai thì sao tôi mặc như vậy chính là đẹp nhất"
Thực ra cô mặc đồ nữ cũng đẹp nhưng không đem lại sự thu hút như hiện tại, hơn nữa đồ nam thoải mái mặc tiện nên Triệu Huyền cũng thích. Bảo sao 29 tuổi đầu vẫn không có bạn trai...
Có điều hết lần này đến lần khác gặp phải người này dù là vô tình hay là cố ý anh cảm thấy mình cũng nên xem rõ người này rốt cục là như thế nào. Bách Du công nhận Trần Ngạn là người rất khéo ăn khéo nói lại thêm gương mặt đẹp trai rất tạo sức hút đối với người khác. Nhưng không hiểu sao đối với một người như vậy Bách Du lại không cảm thấy cảm giác ấm áp nên có ở một người vui vẻ hòa đồng. Ngược lại trong nụ cười tươi rói đó có chút gì đấy khiến Bách Du không được thoải mái.
Trần Ngạn vẫn vui vẻ trước gương mặt lãnh đạm của Bách Du tìm chủ đề nói chuyện, dù anh ta nói gì Bách Du vẫn mang khuôn mặt dửng dưng ấy. Trong lòng Trần Ngạn cũng có chút khó chịu, cùng không vui nhưng vì mục đích của bản thân nên nụ cười treo trên môi chưa bao giờ dứt.
Thực ra hôm nay Trần Ngạn gặp Bách Du chỉ là sự tình cờ, sau lần trước bị Triệu Huyền phá đám Trần Ngạn vốn đã tạm gác chuyện này qua một bên. Nhưng hôm nay lại gặp phải, đâu có lí do gì mà không tiến lên nói chuyện với cậu ta phải không? Nghĩ thế, Trần Ngạn lại liếc nhìn Bách Du đang ngồi trước mặt mình. Người này rốt cục cí điểm gì khiến Lưu Triệt mê đắm như thế? Nhìn xem anh ta nói nhiều như vậy mà thi thoảng Bách Du mới ừ một tiếng người bình thường sớm đã khó chịu bỏ đi rồi. Rõ ràng là một người không giỏi giao tiếp, người như vậy cho dù tốt hay xấu thì cũng sẽ không được người khác yêu thích.
Nếu xét về vẻ bề ngoài Bách Du đẹp trai nhưng không quá mức đứng cạnh Lưu Triệt thì có chút kém. Chỉ có khí chất lãnh đạm tương đối sạch sẽ trên thân mình là tạm ổn, ngoài ra cũng không có gì đặc biệt. Hai người nói cùng đi uống nước, mỗi người đều mang tâm lí tìm hiểu đối phương. Cuối cùng cuộc nói chuyện kết thúc một cách kì lạ cũng như cách bắt đầu của nó.
Hai người trao đổi số điện thoại làm phương thức liên lạc, lần này Bách Du không từ chối anh cũng muốn xem người này muốn gì ở mình. Từ khi có số liên lạc Trần Ngạn thi thoảng sẽ nhắn tin với Bách Du như một người bạn bình thường. Mỗi lần thấy tin nhắn đến Bách Du sẽ hơi nhíu mi nhưng vẫn sẽ đáp trả tin nhắn.
Đặt điện thoại xuống, lúc đầu thì chỉ có chút nghi ngờ nhưng bây giờ cậu có thể khẳng định Trần Ngạn là người có hứng thú với đàn ông. Anh ta là song hay gay thì cậu không biết, hơn cả một người có xu hướng tình dục như vậy lại luôn làm thân với bản thân. Không khó để hiểu là người này có hứng thú đối với mình. Trần Ngạn cũng tỏ ra hứng thú, ám chỉ quan tâm cậu một cách mập mờ khiến Bách Du cảm thấy rất vi diệu.
Lí dó khiến anh cảm thấy như vậy vì anh rõ ràng Trần Ngạn không đơn giản chỉ là một người nào đó ưng ý người khác rồi tán tỉnh. Bách Du không ngốc anh có thể thấy Trần Ngạn ngay từ đầu đã nhằm vào mình rồi. Đột nhiên Bách Du nhớ ra một chi tiết mà cậu trước đây không quan tâm, lần đó Triệu Huyền đột nhiên xuất hiện và Trần Ngạn đột nhiên biến mất... Cậu cảm thấy có thể thử tìm manh mối từ đây.
Nghĩ là làm Bách Du bấm điện thoại nhắn tín cho Triệu Huyền rủ cô ngày mai cùng đi uống ước. Chưa đầy 2 giây đã có tin nhắn trả lời " ok , đúng lúc cần gặp cậu" kèm icon đang cười của Triệu Huyền. Lúc nào cũng vậy Triệu Huyền nhắn tin luôn kèm thêm icon gì đó. Bách Du cười cười rồi cất điện thoại, vui vẻ chui vào trong chăn người nào đó đang ngủ liền quay sang ôm lấy eo cậu cọ mặt vào hõm vai cậu đôi mày đang nhíu liền giãn ra, ngủ ngon lành.
------------
Sáng hôm sau
Triệu Huyền hẹn Bách Du tại một quán cà phê có phục vụ bánh ngọt có tiếng. Đừng nhìn Triệu Huyền trông giống con trai thực chất là tín đồ hảo ngọt. Hôm qua Triệu Huyền lại đi nhuộm tóc, mái tóc ngắn đã được nhuộm thành màu tím vừa vào quán đã thấy cô...quả là nổi bật. Triệu Huyền gần 29 tuổi đầu, nhưng nom ra trông trẻ nhất đám bạn nhìn rất giống một thanh niên mới 20-23 tuổi..là một anh đẹp trai phong cách hoang dã.
Thấy Bách Du, Triệu Huyền vui vẻ hươ tay ra hiệu mình đang ở đây rồi gọi cậu đi lại...thật là ngay cả giọng nói cũng rất trung tính. Nhìn mấy cô bé ríu rít đỏ mặt nhìn qua chỗ bạn mình, Bách Du không khỏi buồn cười. Triệu Huyền luôn nói " tôn thế mạnh của bản thân lên, giống con trai thì sao tôi mặc như vậy chính là đẹp nhất"
Thực ra cô mặc đồ nữ cũng đẹp nhưng không đem lại sự thu hút như hiện tại, hơn nữa đồ nam thoải mái mặc tiện nên Triệu Huyền cũng thích. Bảo sao 29 tuổi đầu vẫn không có bạn trai...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất