Tâm Độc

Chương 167

Trước Sau
Tâm Độc

Tác giả: Sơ Hòa

Chuyển ngữ: Yi / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

3.

Nếu không phải khu đón khách VIP thì dù là bệnh viện tốt nhất đi chăng nữa thì cũng chen chúc ầm ĩ chẳng khác nào siêu thị hay chợ thực phẩm, đặc biệt là phòng đăng ký khám bệnh luôn xếp một hàng dài.

Đầu Hoa Sùng bị chấn thương trong vụ tai nạn xe cộ lần trước, rồi vụ án cắt cổ xảy ra, làm anh bỏ lỡ thời gian tái khám. Thật ra anh cũng cảm thấy không có gì, anh quan tâm đến ngón tay bị gãy của Liễu Chí Tần hơm, cùng với vụ án Hoàng Tài Hoa chưa được giải quyết. Nhưng mà vừa nãy tham dự cuộc họp vội với Trần Tranh và Khúc Trị, bị Trần Tranh ép đi bệnh viện tái khám ngay.

“Không cần.” Hoa Sùng không thích đi bệnh viện, đứng dậy muốn đi.

Trần Tranh cũng không cản anh, chỉ nói: “Chút nữa tôi nói với Tiểu Liễu dẫn cậu đi.”

“Anh nói với cậu ấy làm gì?” Hoa Sùng xoay người, có chút bất đắc dĩ, hơi khó xử nói.

“Chẳng phải cậu không muốn đi bệnh viện sao?”

“Chuyện này có liên quan gì đến anh Tiểu Liễu?”

Trần Tranh nói: “Đội viên tổ các cậu nói, cậu và Tiểu Liễu rất thân thiết, cậu nghe lời cậu ấy.”

Thái dương Hoa Sùng nảy một cái.

“Đúng không Khúc Trị?” Trần Tranh hỏi.

Khúc Trị nhịn cười, nhìn Hoa Sùng,

“Hoa Nhi, anh đến bệnh viện kiểm tra một chút đi cho yên tâm, cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Vụ án Doãn Tử Kiều kia hiện tại vẫn chưa có đầu mối gì, vụ Hoàng Tài Hoa cũng đang bế tắc, em thấy anh nên tranh thủ đi bệnh viện lúc này đi.”

Hoa Sùng lười đôi co với cậu ta, rời khỏi văn phòng đội trưởng đội điều tra tội phạm đến phòng nghỉ hút thuốc, đầu óc lúc thì trống rỗng, lúc thì cân nhắc hai vụ án Doãn Tử Kiều và Hoàng Tài Hoa. Xác thực như Khúc Trị nói, hai vụ án này thiếu đi manh mối cần thiết, suy nghĩ càng sâu thì càng rơi vào cục diện bế tắc.

Thường chỉ có hai trường hợp không thể tìm ra manh mối, một là kẻ giết người đã làm quá hoàn hảo, hai là nạn nhân được lựa chọn ngẫu nhiên nên không thể tìm ra điểm mấu chốt về động cơ và mối quan hệ giữa các cá nhân.

Hoàng Tài Hoa rất có thể được chọn ngẫu nhiên, nhưng chẳng lẽ Doãn Tử Kiều cũng vậy?

Hoàng Tài Hoa bị thôi miên bị lợi dụng, mục đích là tạo thành tai nạn xe cộ giả. Mà cái chết của Doãn Tử Kiều có ý nghĩa gì?

Có vẻ như không ai được lợi từ cái chết của Doãn Tử Kiều.

Trong phòng nghỉ có một cái máy pha cà phê, cà phê pha ra chẳng ra gì, không có mùi cà phê, chỉ có vị đắng. Có người thực sự uống không quen, để bên cạnh mấy bao đường và sữa, lần nào Hoa Sùng cũng phải thêm rất nhiều sữa và đường vào cà phê.

Một ly cà phê pha ra gần như thành sữa bò vị cà phê.

Ném xuống ly giấy đã uống hết, Hoa Sùng xuống lầu đi đến văn phòng tổ trọng án, mới vừa đi tới cạnh cửa, chỉ đã thấy Liễu Chí Tần đang mặc áo khoác.

“Định đi ra ngoài à?” Anh bước đến mấy bước, hỏi.

“Ừm, đội trưởng Trần kêu em dẫn anh đi bệnh viện.” Liễu Chí Tần nói xong thì cầm lấy áo khoác đưa cho anh.

“Chậc!”

“Không muốn à?” Liễu Chí Tần cười “Không sao đâu, em đi cùng anh, tái khám nhanh lắm.”

Hoa Sùng biết không tránh né được nữa, đành cầm lấy áo khoác trêи tay Liễu Chí Tần, nhưng vẫn nhịn không được oán trách vài câu: “Vấn đề không phải là nhanh hay không nhanh, chỉ là anh không muốn đến bệnh viện. Chấn động não của anh đã khỏi lâu rồi, không còn chút triệu chứng gì luôn, nên không cần đi tái khám đâu.”

Trước đây anh ấy rất ít khi phàn nàn, anh giấu kín mọi suy nghĩ của mình, cuối cùng thì tự mình tiêu hóa hết. Nhưng dạo gần đây, số lần phàn nàn ngày càng nhiều.

Có lẽ chỉ có thể trách cái người “thích nghe” bên cạnh anh.

“Cần hay không là do bác sĩ quyết định.” Liễu Chí Tần không chịu nhượng bộ, “Nếu bác sĩ nói cần tái khám thì anh nên làm theo lời bác sĩ”.

Hoa Sùng thở dài.

Hai người bước lên cầu thang, Liễu Chí Tần lại nói: “Thật ra em cũng không thích bệnh viện.”



“Hả?” Hoa Sùng không nghĩ tới cậu đột nhiên nói như vậy.

“Bệnh viện đầy rẫy những bệnh tật và cái chết, những người ở đó lộ ra tất cả sự xấu xí – cả thể chất và tâm lý.” Liễu Chí Tần cười, “Nếu đến bệnh viện một mình, em cũng không muốn đi, vừa chen chúc vừa ồn ào, vô số thủ tục, vô số đơn từ. Nhưng chúng ta bây giờ là hai người.”

Vành tai Hoa Sùng đỏ lên một cách khó hiểu.

“Anh đi kiểm tra, còn chuyện đăng ký, xếp hàng, nộp phí đều sẽ là chuyện của em, anh chỉ cần để bác sĩ kiểm tra là tốt rồi.” Liễu Chí Tần tiếp tục nói: “Anh ngại chen chúc, em sẽ đi trước mở đường cho anh, thế nào?”

Hoa Sùng nở nụ cười, “Em là máy xúc đất sao? Còn mở đường.”

“Em chỉ muốn nói với anh, đừng từ chối tái khám.” Vừa ra tới cửa, không khí lạnh lẽo ngoài trời và hơi ấm trong nhà hòa quyện vào nhau, Liễu Chí Tần nói, “Em sẽ ở bên anh, không có gì phải lo lắng”.

Giọng của người yêu giống như suối nước nóng giữa bầu trời đầy tuyết, Hoa Sùng đắm chìm trong suối nước, toàn thân nóng lên.

Nếu không phải lúc này vẫn còn ở trước mặt mọi người, anh đã ôm chặt lấy cậu, hôn môi một trận.

Xe chạy rời cục thành phố, đi được một đoạn, Hoa Sùng đột nhiên chuyển bánh, quẹo vào một rừng cây yên tĩnh.

“Hả?” Liễu Chí Tần cười hỏi: “Muốn bỏ chạy giữa chừng à?”

“Cái gì chạy.” Hoa Sùng dừng xe ở ven đường không người, nắm vạt áo Liễu Chí Tần kéo lại: “Hôn một chút.”

“Chỉ một chút?” Khóe môi Liễu Chí Tần nở nụ cười.

Xe dừng ở ven đường hồi lâu, Liễu Chí Tần ɭϊếʍ môi, đầy hứng thú nói: “Tổ trưởng Hoa, sao anh lại có mùi sữa vậy?”

Hoa Sùng trợn to mắt, “Mùi sữa?”

“Ừm, mùi sữa. Có chút thơm, cũng có chút đắng.”

Hoa Sùng nghĩ tới cà phê mình uống sau khi rời khỏi văn phòng Trần Tranh.

Nhưng chữ “mùi sữa” của Liễu Chí Tần thật gay go, thậm chí nói “mùi cà phê sữa” còn tốt hơn “mùi sữa” mà. Hoa Sùng “chậc” một tiếng, vừa khởi động xe vừa “khoan dung” giáo ɖu͙ƈ: “Miêu tả một người đàn ông là "mùi sữa" không thấy kỳ à? Nếu không phải anh, chắc bây giờ em đã bị đánh tơi tả rồi.”

Anh vốn tưởng rằng, Liễu Chí Tần sẽ nói tiếp một câu —— “Em đánh nhau lẽ nào lại thua?”

Nhưng Liễu Chí Tần lại hỏi ngược lại: “Nhưng tại sao em phải dùng "mùi sữa" để miêu tả một người đàn ông khác?”

Hoa Sùng tập trung lái xe, một hồi cũng không phản ứng kịp, “Cái gì?”

“Em hôn anh, mới nếm được trong miệng anh có "mùi sữa". Liễu Chí Tần cười, “Lẽ nào em còn sẽ đi hôn người đàn ông khác?”

Hoa Sùng bị nói, khóe miệng lại nhếch lên trêи, mắt tràn đầy ánh sáng: “Được rồi, nói không lại em mà.”

Bệnh viện đông hơn dự kiến, bệnh nhân tập trung tại phòng bệnh đa số là bệnh nhân cảm mạo nóng sốt. Liễu Chí Tần bảo Hoa Sùng đợi cậu trêи lầu, nhưng Hoa Sùng không chịu. Cả hai chen nhau xếp vào cái hàng dài rồng rắn, nhỏi giọng nói chuyện trong lúc chờ đăng ký.

Họ đứng gần sát nhau, vải vóc quần cọ vào nhau thỉnh thoảng phát ra những tiếng động nhỏ.

“Chúng ta có đứng gần nhau quá không?” Hoa Sùng thấp giọng hỏi.

“Không sao. Ở đây chỗ nào cũng người chen người mà.”

“Nhưng chúng ta không giống đang chen chúc.”

“Yên tâm, không ai sẽ chú ý chúng ta.” Liễu Chí Tần nói: “Anh quên mất nơi này là bệnh viện sao?”

Hoa Sùng rất nhanh hiểu được.

Nơi này là bệnh viện, là chỗ công cộng đặc biệt nhất.

Những người đến bệnh viện luôn sẽ lo lắng về bệnh tật của bản thân hoặc người nhà, làm sao họ rảnh rang để ý đến lời nói và hành động của người khác?

Đăng ký mất thời gian, lên lầu xếp hàng chờ khám càng mất thời gian hơn, mà thời gian khám thật chỉ mất hơn mười phút.

Hoa Sùng huơ huơ giấy kết quả, “Anh đã nói là không sao mà.”

Liễu Chí Tần cất tờ giấy kết quả cẩn thận, “Coi như tranh thủ lúc rảnh rỗi, đi ra nghỉ ngơi nửa ngày.”



“Em xem bệnh viện là nơi "nghỉ ngơi" à?”

“Em chỉ đang so sánh thôi mà.”

Hai người vừa đi vào thang máy vừa trò chuyện. Đột nhiên Hoa Sùng khựng bước chân lại.

“Sao thế?” Liễu Chí Tần hỏi.

“Liên Phong.” Hoa Sùng nhìn về phía hành lang xa: “Anh ta ở đây làm gì?”

Hành lang phòng khám nối liền với phòng phẫu thuật khoa nội trú, Liễu Chí Tần ngước mắt một cái là nhìn thấy ngay bóng lưng Liên Phong.

“Anh ta…”

Ánh mắt Hoa Sùng hơi tối lại, “Anh đi xem một chút.”

Nói xong anh bước nhanh đến khoa nội trú.

Liễu Chí Tần không hỏi gì, chỉ đi theo Hoa Sùng, còn Hoa Sùng đi theo Liên Phong.

Điều khác biệt là Liên Phong không biết mình đang bị theo đuôi, nhưng Hoa Sùng lại biết rõ rằng Liễu Chí Tần đang ở phía sau mình.

Liên Phong lên tầng 7, đó là khu phòng bệnh khoa ngoại gan mật. Hoa Sùng theo vài bước, thấy anh ta đi vào một gian phòng bệnh.

“Nằm viện là một nhân viên của trung tâm thương mại Châu Thịnh, tên Dương Triển Đường, làm phẫu thuật sỏi mật.”.” Liễu Chí Tần rời khỏi bàn y tá, “Liên Phong thân là quản lý cấp cao, lại đặc biệt đến đây thăm bệnh, có lẽ bệnh nhân này không phải là nhân viên bình thường.”

Hoa Sùng không vào phòng bệnh chào hỏi Liên Phong, mà cùng Liễu Chí Tần xuống lầu, “Trung tâm thương mại Châu Thịnh có phải sắp khai trương không?”

“Cũng sắp rồi.” Liễu Chí Tần nói: “Đã xây xong từ lâu.”

“Hơn nửa năm trước lúc anh gặp em ở đường Kiều Tây, nơi ấy còn đang đào đất cơ.” Hoa Sùng suy nghĩ một chút, cười: “Em lái mô tô, như đang biểu diễn nghệ thuật hành vi vậy.”

“Không phải anh mới là người làm nghệ thuật hành vi sao?”

“Hả? Anh có làm vậy à?”

“Anh nói anh là người làm nghệ thuật hành vi nhưng anh không lừa được em. Em biết anh là ai.” Liễu Chí Tần dừng một chút, thấp giọng hơn: “Em vẫn luôn biết anh là ai.”

Hoa Sùng gật đầu, “Anh biết.”

Liễu Chí Tần đột nhiên hỏi: “Tổ trưởng Hoa, sao anh đột nhiên muốn theo dõi Liên Phong?”

Ánh mắt Hoa Sùng hơi mờ mịt, dừng một chút mới nói: “Anh không biết nữa, thấy anh ấy đi đến khoa nội trú, anh đi theo theo bản năng.”

“Anh không nói chuyện với anh ta à.”

“Không có gì để nói.”

Liễu Chí Tần im lặng, “Tổ trưởng Hoa, có phải anh đang nghi ngờ anh ta?”

Hoa Sùng thở dài, “Anh nghi ngờ rất nhiều người. Những vụ án gần đây không có manh mối gì cả. Anh nghe đội trưởng Trần nói vụ án của Ngưu Mị và Sevoflurane ở tỉnh cũng không có tiến triển gì nhiều. Có quá nhiều vụ án tồn đọng. Chắc là anh bị lo lắng quá mức thôi. ”

“Lát nữa anh định thế nào?” Liễu Chí Tần hỏi: “Trở về cục hay là về nhà?”

“Đương nhiên là trở về cục.” Hoa Sùng nhìn đồng hồ: “Còn sớm, mọi người còn chưa tan tầm, hai chúng ta có thể lượn lờ bên ngoài được sao? Nhân tiện, Thẩm Tầm gần đây có liên lạc với em không?”

“Anh là nói Phó Hứa Hoan?”

“Anh đang nói về chuyện Phó Hứa Hoan?”

“Ừm.”

Liễu Chí Tần ngồi vào ghế phụ, giọng trầm lại: “Em không thể tìm thấy dấu vết của Phó Hứa Hoan trêи Internet. Cậu ta chưa bao giờ xuất hiện nữa, Thầm Tầm cũng tránh nói về tung tích của cậu ta.”

“Nếu lựa chọn trở về Trung Quốc, cậu ta ắt cũng đã chuẩn bị tâm lý.” Hoa Sùng thở dài, “Cậu ta muốn biết tại sao trong cuốn sách của Lâm Kiêu Phi lại có tên mình. Anh đoán cậu ta cũng đã nhận được bức thư Lâm Kiêu Phi viết. Dù thế nào, biết rằng Lâm Kiêu Phi đã không bị đánh bại cho đến giây phút cuối cùng, cũng là một loại giải thoát cho cậu ta.”

Xe phóng nhanh trêи đường, Liễu Chí Tần nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: “Em cũng muốn làm rõ vì sao anh của em lại hy sinh.”

“Ừm.” Hoa Sùng vỗ vỗ vai cậu, ánh mắt kiên định, “Sẽ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau