Chương 180
Tâm Độc
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: TD Thảo / Beta: Andrew Pastel
Tâm độc
16.
“Ở hiện trường vụ án sát hại Lương Bình xuất hiện dấu chân của một người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi, Lỗ Châu An năm nay cũng 40 tuổi.” Hoa Sùng cụp mắt, trầm tư suy nghĩ, “Đây chỉ là trùng hợp hay là…”
Liễu Chí Tần nhìn báo cáo Lý Huấn đưa tới, “Nếu theo như phân tích của chúng ta, thì điều kiện tiên quyết là Lỗ Châu An phải còn sống, anh ta, hoặc người giống như anh ta đúng là có động cơ để giết Vương Chương Bỉnh, nhưng bây giờ người bị giết là Lương Bình. Lương Bình có thể tự mình gánh vác cuộc sống, không cần phải nhờ vào người nhà, bà ấy cũng là nạn nhân của nạn bạo hành gia đình, hung thủ có lý do gì để ra tay với bà?”
Hoa Sùng chống tay lên trán hỏi ngược lại: “Vậy theo em những ai có thể có động cơ để xuống tay với Lương Bình?”
Luông mi Liễu Chí Tần khẽ run lên, cảm giác như bị thẩm vấn.
Đúng vậy, ai có thể ra tay với một bà già bị bạo lực gia đình, tâm trí không tỉnh táo.
Ai muốn Lương Bình chết đi?
“Lúc nãy Lý Huấn có nói, phân tích kỹ dấu chân, chỉ thấy dấu vết đánh nhau của Âu Trạm.” Hoa Sùng thấp giọng nói.
Liễu Chí Tần sững sờ một lúc, đột nhiên phản ứng lại, “Âu Trạm có khai do Lương Bình phản kháng nên xảy ra xô xát với nhau. Nhưng anh ta rất có thể không phải là người giết Lương Bình, Lúc Lương Bình bị người còn lại đập đầu vào tường rõ ràng hoàn toàn không phản kháng lại!”
“Cái này nói lên được điều gì?” Hoa Sùng lạnh giọng, “Nếu như trước đó Lương Bình không biết bên trong cầu thang còn có người khác, không biết mình sẽ bị sát hại, lúc bị tấn công bà ấy sẽ phản kháng, đánh lại người kia, hét to lên cầu cứu. Nhưng bà ấy lại không hề chống cự, dễ dàng để người kia giết chết mình.”
“Bà ấy biết sự tồn tại của hung thủ, cũng biết rằng mình sắp bị giết chết!” Liễu Chí Tần không tự chủ mà siết chặt các ngón tay, “Có thể còn biết luôn mình sẽ chết như thế nào?”
“Hai giả thiết mà chúng ta đưa ra trước đó, đầu tiên là, Lương Bình quen biết với hung thủ, cũng sớm chuẩn bị tinh thần mình sẽ chết; cái thứ hai là, Lương Bình không quen biết hung thủ và đột ngột bị giết chết. Giờ nhìn lại mới thấy, giả thiết thứ hai không thể thành lập được. Lương Bình chắc chắn biết người giết mình, cũng hoàn toàn phối hợp với hắn. Bà chịu đựng sống mấy chục năm lại đột nhiên buông bỏ. Nguyên nhân có thể là do bà không thể khiêu vũ được nữa, một nguyên nhân khác, có lẽ hung thủ đã uy hϊế͙p͙ bà điều gì đó.” Ngón tay Hoa Sùng gõ lên mép bàn, chậm rãi nói.
Liễu Chí Tần im lặng lắng nghe, ánh mắt vẽ dọc theo đường nét trêи gương mặt Hoa Sùng.
“Người này chắc hẳn mới tiếp cận Lương Bình gần đây.” Hoa Sùng đột nhiên ngước mặt lên, “Điều tra những hành động trong một tháng nay của Lương Bình, tập trung vào khoảng thời gian ở tuần gần đây nhất.”
“Đã rõ.” Liễu Chí Tần dứt khoát đáp.
Hoa Sùng hơi ngạc nhiên, trước đây Liễu Chí Tần thường nói “đồng ý”, “vâng” hoặc “ừ”, chưa bao giờ đáp lại “Đã rõ” như lúc này.
Liễu Chí Tần hiểu anh đang thắc mắc điều gì, nhẹ nhàng giải thích: “Đội trưởng Hoa, lúc anh nghiêm túc phân phó nhiệm vụ, nhìn cực kỳ quyến rũ.”
Đáy lòng Hoa Sùng chợt nóng lên, buột miệng hỏi: “Chỉ có lúc phân phó nhiệm vụ trông anh mới quyến rũ sao?”
Liễu Chí Tần híp mắt, “Đương nhiên không phải.”
Thật ra lúc lời nói ra khỏi miệng Hoa Sùng đã hối hận rồi. Câu này y như tự đào hố chôn mình, đúng là không biết xấu hổ.
Liễu Chí Tần tới gần, nhẹ giọng nói: “Có lúc trông anh còn quyến rũ hơn nữa.”
Hoa Sùng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng ngưng tụ lại quanh tai, giơ tay đẩy Liễu Chí Tần ra. Liễu Chí Tần lại cúi người xuống, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Anh cũng biết mà”
Cảm giác nóng rực từ vành tai lan ra, Hoa Sùng chắc chắn tai mình đã đỏ rực. Cũng may, Liễu Chí Tần nói xong thì đứng thẳng người lên, vẫy vẫy tay, “Em tới đội điều tra kỹ thuật đây, sáng mai mang đồ ăn cho em với.”
Hoa Sùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Liễu Chí Tần, đột nhiên nhấc chân phải lên, làm động tác đạp người.
Trần Tranh đến Đội điều tra hình sự vào đêm khuya, chuyện này đúng là hiếm có.
Hoa Sùng nói sơ qua những thông tin điều tra được của vụ án Vương Chương Bỉnh và vụ án Lương Bình cho anh, anh cau mày không biết đang suy nghĩ gì, Hoa Sùng cũng không thúc giục.
“Cậu định điều tra như thế nào, tôi chưa từng can thiệp vào.” Trần Tranh có vẻ mệt mỏi, giọng nói khàn khàn hơn bình thường, “Toàn bộ manh mối trong vụ án Lương Bình đều chỉ ra Âu Trạm là hung thủ, nhưng cậu… Không phải, là cậu và Liễu Chí Tần lại cho rằng thủ phạm là một người khác. Vụ án Vương Chương Bỉnh vẫn chưa rõ ràng, những người trong nhà họ Vương, ngoại trừ Vương Tùng Tùng, đều có động cơ gây án, nhưng hai người lại cho rằng hung thủ rất có thể không phải là một trong số những người đó.”
Hoa Sùng mím môi, chờ Trần Tranh nói tiếp.
“Nếu vậy, chúng ta cứ tiếp tục điều tra đi.” Trần Tranh muốn đốt điếu thuốc, nhưng bật mãi lửa vẫn không lên, anh vứt luôn nó sang một bên, nhìn về phía Hoa Sùng.
Hoa Sùng ném bật lửa của mình qua.
Trần Tranh chộp được, “Cảm ơn.”
Khói trắng bay lên, tản ra trêи bàn làm việc, như một tấm chắn mờ ảo.
“Vẫn là câu nói đó, áp lực từ cấp trêи tôi sẽ gánh, nếu như trong lúc điều tra gặp phải vấn đề gì, nói cho tôi, tôi sẽ xử lý.” Trần Tranh tựa lưng vào ghế ngồi, xuyên qua làn khói trắng nhìn thẳng vào mắt Hoa Sùng, “Cậu với tổ trọng án dốc toàn lực phá án, những việc khác không cần quan tâm.”
Đây cũng giống như đặt vào tay Hoa Sùng một viên thuốc an thần.
Vì hai vụ án lớn ở Tiểu khu Ngô Đồng, là vụ án Vương Chương Bỉnh và vụ án Lương Bình làm dấy lên khắp Lạc Thành về vấn đề phụ cấp dưỡng lão và nạn bạo hành gia đình, khắp nơi đều quan tâm bàn tán. Vụ án Lương Chương Bỉnh tạm thời không có tiến triển, nhưng về vụ án Lương Bình, hầu như tất cả thành viên của tổ trọng án đều nhận định hung thủ chính là Âu Trạm. Nếu không phải nhờ cấp trêи chống đỡ, Hoa Sùng sẽ rất khó để thay đổi phương hướng, tiếp tục điều tra.
Thái độ của Trần Tranh vẫn như trước, "Thấy nghi ngờ thì cứ điều tra".
Hoa Sùng nhìn anh một cái, đột nhiên nói: “Đội trưởng Trần.”
“Hả?” Trần Tranh nhướng mày lười biếng.
“Dạo này anh bận cái gì sao?” Hoa Sùng hỏi.
Trần Tranh thả một ngụm khói, cười nói: “Sao vậy, tôi giúp cậu yên tâm tra án, cậu lại chạy tới điều tra tôi?”
Hoa Sùng không để anh ta dễ dàng qua mặt, “Cấp trêи làm khó anh sao?”
Trần Tranh thở dài, “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Có làm khó, cũng không làm khó trêи đầu tôi.”
“Tôi tìm anh mấy lần rồi.” Hoa Sùng nói: “Vậy mà anh vẫn không tới.”
“Này, cậu thật sự định tra hỏi tôi sao?” Trần Tranh cong môi, nhưng Hoa Sùng nhìn ra được anh không phải thật sự đang cười.
“Chỉ là hơi tò mò, anh đã đi đâu vậy?” Giọng Hoa Sùng thoải mái giống như đang nói chuyện phiếm, “Dù sao gần đây trong đội có nhiều án mạng cần phá, mà đội trưởng là anh thì lại không thấy đâu, anh em bọn tôi cũng hơi lo lắng.”
“Lo cái gì mà lo.” Trần Tranh dụi tắt thuốc vào gạt tàn, “Mấy cậu có vụ án phải phá, tôi cũng có chuyện phải làm mà.”
Hoa Sùng do dự một chút, hỏi: “Là chuyện tôi nói lần trước sao?”
Động tác của Trần Tranh khựng lại một giây, tiếp đó rút ra một tờ khăn giấy lau ngón tay.
Động tác này rất dư thừa, Hoa Sùng bình tĩnh nhìn Trần Tranh lau tay xong, lại vo giấy thành một cục vứt vào thừng rác bên cạch.
“Có thú vị không?” Trần Tranh hỏi.
Hoa Sùng nói:”Anh hỏi cái gì thú vị?”
“Nhìn tôi.” Ánh mắt Trần Tranh không biết từ lúc nào đã trở nên cực kỳ thâm thúy, “Nhìn tôi lau tay, nhìn tôi vứt giấy ăn.”
Hoa Sùng bị hỏi cũng không lung túng, “Vậy tôi nên nhìn chỗ nào? Hay nên dời mắt đi chỗ khác? Đội trưởng Trần, anh không làm chuyện xấu, sao tôi không thể nhìn?”
Những lời này nói rất nhẹ nhàng, giống như nói giỡn, nhưng còn có tầng ý nghĩa khác nữa.
Trần Tranh im lặng trong chốc lát, rồi lắc đầu cười khổ, “Hoa Nhi, lần trước tôi nói thế nào?”
Con ngươi Hoa Sùng co lại, hầu kết mơ hồ giật giật.
“Tôi chưa bao giờ hoài nghi cậu.” Giọng Trần Tranh nghiêm nghị, “Nhưng cậu hình như không tin điều đó.”
Hoa Sùng đan tay vào nhau, nhìn thẳng vào mắt Trần Tranh.
“Cũng tốt.” cuối cùng vẫn là Trần Tranh lên tiếng trước, “Nếu cậu mà tin tưởng một người không có căn cứ thì tôi cũng không yên lòng.”
“Đội trưởng Trần…”
Trần Tranh giơ tay lên ngắt lời, “Thật ra, trong lòng cậu vẫn tin tưởng tôi đúng không? Nếu không lúc nãy cậu cũng không trắng trợn thăm dò tôi như vậy.”
Hoa Sùng cười, “Anh cho rằng đó là thăm dò?”
“Có thể là không đúng nghĩa. Nhưng tôi không tìm ra được từ thích hợp.” Trần Tranh cũng cười, “Cậu về đi, đừng cứ tập trung chú ý lên tôi.”
“Vậy sự chú ý của anh thì sao?” Hoa Sùng hỏi, “Tập trung ở chỗ nào?”
“Chắc chắn không phải trêи người cậu hay Liễu Chí Tần.” Trần tranh day day sống mũi, cảm xúc trong mắt cũng hoàn toàn bị che khuất.
Hoa Sùng im lặng ngồi một lúc, rồi đứng dậy rời đi, một mình lên sân thượng.
Trời đã bắt đầu trở nên rất lạnh, gió thổi vào mặt như mang theo những mảnh tuyết nhỏ vụn.
Nhưng Lạc Thành rất ít khi có tuyết, nếu có lúc thì trong lúc rơi xuống cũng nhanh chóng hóa thành nước.
Hoa Sùng hít vào không khí lạnh lẽo ẩm ướt, cảm giác nóng nảy trong huyết dịch cũng dần tiêu tán.
Anh phiền muộn, tâm trạng bất an.
Ban nãy anh hơi kϊƈɦ động, không kìm được mới nói những lời ấy.
Trần Tranh nói đấy là thăm dò, thật ra không phải vậy. Thăm dò là khi đã xác định đối phương có vấn đề.
Hoa Sùng ngẩng đầu lên, để gió lạnh quét qua.
Cuộc đối thoại vừa rồi giống như một hồi giải bày những suy nghĩ trong lòng. Mỗi bên giao ra một phần chân tướng, nhưng vẫn giữ lại phần quan trọng nhất.
Bầu trời đêm một màu tím sẫm, ánh đèn trong thành phố cùng với tinh tú trêи bầu trời giống như màu sắc khác nhau trong hộp sơn dầu, dù chói mắt đến đâu, cuối cùng cũng sẽ bị trộn thành một màu đen tối.
Tốt xấu gì, đều cùng thành một màu sắc.
Giống như trái tim con người.
Hoa Sùng nhắm mắt lại, đứng thẳng người, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác cô đơn.
Nhưng ngay sau đó, nhịp tim trong ngực nhắc nhở anh rằng, anh chẳng hề cô độc.
Bên cạnh anh, còn có Liễu Chí Tần.
Nhớ đến cái tên này, khóe môi Hoa Sùng cong lên, cảm giác cô đơn mới lúc nãy đột nhiên rút đi như thủy triều, biến mất không còn tăm hơi, trong chớp mắt.
Trước đây anh chưa bao giờ thấy tên thì có gì đặc biệt, cũng chỉ để gọi thôi, nhưng giờ chỉ cần nghĩ tới ba chữ "Liễu Chí Tần" đã cảm thấy được hạnh phúc.
Muốn thoát khỏi cô đơn, không cần phải có nhiều bạn bè.
Đôi lúc, chỉ cần một người hiểu rõ mình là được rồi.
Hoa Sùng hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo nữa, lấy lại bình tĩnh, anh quay người đi về phòng làm việc của tổ trọng án.
Đội điều tra kỹ thuật thức cả đêm để làm việc, người nào người nấy đều mang vành mắt thâm xì.
“Hai ngày trước khi bị giết hại, Lương Bình đã từng đi ngang qua tiểu khu Ngô Đồng. Cũng chính là ngày bị Âu Hoàn Quốc tát gãy răng.” Làm việc suốt đêm, giọng nói của Liễu Chí Tần trở nên trầm khàn, quầng thâm dưới mắt rõ hơn.
Hoa Sùng đặt bát cháo nóng hổi vừa mua lên bàn, mở chiếc bánh ngọt hình tam giác đưa cho anh.
“Cháo với bánh ngọt?” Liễu Chí Tần nghiêng người sang, “Sự kết hợp thần thánh gì vậy?”
“Nhanh ăn đi, chỉ cần có dinh dưỡng, dễ tiêu hóa là được, cần gì quan tâm tới hợp hay không hợp.” Hoa Sùng nói.
Liễu Chí Tần cắn một miếng bánh ngọt, “Cháo bình thường phải ăn với xíu mại hay là bánh quẩy trứng gà gì chứ?”
Hoa Sùng hỏi: ” Ăn với bánh ngọt không ngon?”
“Cũng được, mềm hơn, ngon hơn bánh mì.”
“Vậy em còn muốn ăn xíu mại hay bánh quẩy trứng gà nữa không?”
“Em chỉ hỏi vậy thôi.” Liễu Chí Tần bưng cháo lên, “Đây là cháo khoai lang với bắp sao?”
Hoa Sùng lùi lại hai bước, khoanh tay nói: “Anh tiểu Liễu, có phải em bận làm cả tối không được nói chuyện, nên giờ rất muốn nói chuyện không?”
Liễu Chí Tần thiếu chút nữa bị sặc cháo, “Anh phát hiện rồi.”
Hoa Sùng bóp bóp hai cái trêи gáy cậu, “Anh còn không hiểu em sao?”
Liễu Chí Tần cười cười, cuối cùng cũng nghiêm túc ăn sáng.
Hoa Sùng cầm lấy con chuột, xem những video đã được phân loại.
“Lương Bình sáng sớm ra khỏi nhà một lần, mua bánh bao ở đâu phố, camera công cộng đã ghi hình được bà ấy.” Liễu Chí Tần ăn xong rất nhanh, chỉ vào bóng người không rõ lắm trêи màn hình nói: “Đay là Lương Bình.”
“Mấy ngày nay nhiệt độ xuống thấp, sáng sớm rất lạnh.” Hoa Sùng nhìn kỹ, nói, “Thế mà bà ấy lại không mặc áo khoác.”
“Lại còn bước đi rất nhanh. Đoạn dường này bà ấy đã chạy.” Liễu Chí Tần nói: “Em đoán là do ba người trong nhà thúc giục, nên bà ấy phải đi nhanh.”
Ánh mắt Hoa Sùng âm trầm, ngón tay nhấn vài lần lên con chuột.
“Vào lúc 10 giờ 49 phút, Lương Bình ra khỏi nhà lần thứ hai, lúc này có mặc áo khoác.” Liễu Chí Tần nói tiếp: “Em có so sánh qua với mấy video giám sát khác, Lương Bình luôn mặc một bộ quần áo giống nhau. Những lần trước đều mang theo loa khi ra ngoài, nhưng hôm ấy hai tay lại trống trơn. Những lúc có mang theo loa, bà thường đi bộ khoảng hai cây số, đến bên ngoài khu thương mại. Nơi đó có một chỗ trống rộng rãi, lúc trước thường có rất nhiều người khiêu vũ ở đây.”
Hoa Sùng nhìn chăm chú vào màn hình, “Hôm kia bà ấy không chỉ không mang loa, cũng không đi bộ, mà là đi thẳng đến trạm xe bus.”
“Ừm.” Liễu Chí Tần đổi sang video giám sát khác. Trong video, Lương Bình lên chiếc xe bus số 51, trong xe rất vắng, bà tìm một chỗ phía sau rồi ngồi xuống. Không lâu sau đó, người lên xe càng ngày càng đông, các ghế trống đều được lấp đầy.
“Lương Bình nhường chỗ cho một người phụ nữ có thai.” Hoa Sùng vừa xem vừa thấp giọng nói: “Mặc dù ngồi ở chỗ dành cho người già, người bị liệt, nhưng bà ấy vẫn nhường chỗ của mình cho người phụ nữ có thai.”
“Bà ấy..” Liễu Chí Tần suy nghĩ một chút, “Bà ấy chắc hẳn phải là một người tốt bụng.”
Tốt bụng, nhưng lại yếu đuối.
Tốt bụng, nhưng lại bị bắt nạt.
Tốt bụng, nhưng lại phải sống cả một đời khổ sở, tuyệt vọng.
“Chỗ này,” Hoa Sùng gõ bàn phím, video dùng lại, “Bà ấy xuống xe ở đường ven sông khu Tân Hà, bên cạnh chính là tiểu khu Ngô Đồng.”
Camera công cộng không quay được liền mạch, Liễu Chí Tần chuyển sang video giám sát khác, trong video là hình ảnh Lương Bình xuất hiện ở cửa tiểu khu Ngô Đồng.
Bà ấy không vào bên trong tiểu khu, chỉ đứng bên ngoài, muốn vào nhưng lại không dám, mãi tới khi bảo vệ xuất hiện, đuổi đi.
Hoa Sùng không tiếp tục xem nữa, anh tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi: “Bà ấy tới tiểu khu Ngô Đồng có mục đích gì? Bình thường khi ra khỏi nhà đều mang theo loa kiếm một chỗ khiêu vũ, nhưng ngày đó, bà ấy hoàn toàn không có dự định khiêu vũ gì hết..”
“Trước đây chúng ta đã từng phân tích rằng, việc khiêu vũ chính là động lực duy nhất để bà ấy tiếp tục sống.” Liễu Chí Tần nói: “Bà ấy từ bỏ việc khiêu vũ, đi đến tiểu khu Ngô Đồng, điều này chứng tỏ lúc ấy bà ấy đã nghĩ tới cái chết rồi. Bà ấy muốn nhìn thử xem, tiểu khu mà trong một đêm có tới 11 người già bị giết nó như thế nào. Có lẽ, bà ấy rất thích tiểu khu này, cũng ngưỡng mộ những người bị giết đó.”
Hoa Sùng xoa xoa sống mũi, trong lòng thổn thức, “Kế tiếp thì sao? Nguyên một ngày đó bà ấy làm cái gì nữa?”
“Camera chỉ quay được bà ấy đi bộ tới ven sông khu Tân Hà.” Liễu Chí Tần điều chỉnh video giám sát, “Những việc bà ấy làm hay người bà ấy gặp gỡ đều không quay được. Lần tiếp theo xuất hiện trong camera là buổi chiều lúc 2 giờ 12 phút, bà ấy rời khỏi khu Tân Hà, lên chuyến xe bus số 51, quay trở về. Lần ra khỏi nhà tiếp theo, cũng là lúc án mạng xảy ra, bà ấy mang khẩu trang, đi tới chỗ Âu Trạm.”
“Bà ấy đợi ở bờ sông hơn hai tiếng đồng hồ?” Hoa Sùng cau mày, “Đang là mùa đông, nhiệt độ ven sông rất thấp, còn có nhiều gió, sao bà ấy có thể đứng một mình ở đấy lâu như vậy?”
“Khoảng thời gian này coi như là trống không.” Liễu Chí Tần nói: “Em nghĩ có người đã tiếp cận bà trong khoảng thời gian hai tiếng này.”
Hoa Sùng đứng dậy, vỗ nhẹ vào lưng ghế, “Lương Bình đi đến tiểu khu Ngô Đồng mà không rõ lý do, chuyện này rất đáng nghi, còn có việc đứng hai tiếng bên bờ sông cũng vậy.. Nếu đúng thật có người tiếp cận bà ấy, vậy người này rất có thể chính là hung thủ. Hắn ta nói gì đó với Lương Bình, hoặc nói đúng hơn, hắn ta dụ dỗ Lương Bình, cộng với việc tối đó Lương Bình về nhà còn bị bạo hành nghiêm trọng, nên mất đi niềm tin, chỉ một lòng mong được chết. Thế nhưng, có thể khẳng định hắn ta không phải đột nhiên xuất hiện, hắn biết rõ Lương Bình, chắc chắn trước đây đã từng theo dõi bà ấy.”
Liễu Chí Tần lắc đầu, “Cái này em có nghĩ tới, cũng đã kiểm tra rồi, nhưng manh mối ở camera công cộng có hạn, trước mắt chưa phát hiện có ai đáng nghi xuất hiện nhiều lần bên cạnh Lương Bình. Còn vấn đề liên lạc, điện thoại Lương Bình sử dụng là một cái điện thoại cũ lâu đời, trong máy cũng không có điều gì khả nghi hết.”
“Tính cách Lương Bình mềm yếu, chắc chắn phải có người "quạt gió thổi lửa"” Hoa Sùng nói, “Nhưng nếu đúng là người xuất hiện trong khoảng hai giờ đó, thì người này cũng lớn gan thật. Mấy ngày nay xung quanh tiểu khu Ngô Đồng đều có cảnh sát, nếu có người khả nghi chắc chắn sẽ bị kiểm tra. Mà hắn ta lại dám ngang nhiên xuất hiện.”
Liễu Chí Tần nói: “Hắn ta không lo lắng sẽ bị cho là kẻ khả nghi?”
Ánh sáng trong mắt Hoa Sùng hơi ngưng lại, “Hắn ta đi chung với Lương Bình trông bình thường, không bị bất kỳ ai để ý…”
“Chồng, con gái, bạn bè, trẻ con.” Liễu Chí Tần vừa gõ ngón tay vừa liệt kê ra, đột nhiên đổi đề tài, “Nếu một người đàn ông tầm 40 tuổi ở bên cạnh Lương Bình, nhìn qua có giống như là con trai của bà ấy không?”
Hoa Sùng lập tức phản ứng lại, ” Ý em là người xuất hiện ở chỗ cầu thang?”
Liễu Chí Tần gật đầu, “Không biết có phải do định kiến ràng buộc hay không, em cứ nghĩ đến Lỗ Châu An. Căn cứ vào dấu chân suy tính ra chiều cao thì rất phù hợp với Lỗ Châu An, nhưng cân nặng lại khác biệt rất nhiều và không có giá trị tham khảo.”
“Dù người này có phải là Lỗ Châu An hay không, việc xuất hiện ở tiểu khu Ngô Đồng cũng là việc đáng ngờ.” Hoa Sùng dùng tay phải gõ nhẹ vào trán, “Vụ án cũ 13 năm trước chưa phá được, vụ án lớn ở tiểu khu Ngô Đồng, vụ án Vương Chương Bỉnh và Lương Bình, tất cả dường như tồn tại một mối liên hệ nào đó.”
Trung tâm thương mại Châu Thịnh đã hoàn thành, các cửa hàng đã ký hợp đồng đang tất bật lắp đặt, trang trí. Bà ng nhân hay nhân viên ai cũng bận rộn, khắp nơi trong trung tâm đều nhọn nhịp náo nhiệt.
Liên Phong đứng giữa trung tâm thương mại, thích thú nhìn tất cả những thứ này, hơi híp mắt, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm nhưng ấn chứa sự tàn nhẫn.
Đối với một số người, một kiến trúc "quyến rũ" nhất là khi nó đang được xây dựng.
Liễu Chí Tần cũng nghĩ như vậy.
Nhưng một kiến trúc có "quyến rũ" hay không, thời điểm nào là "quyến rũ" nhất mỗi người có một quan niệm và giải thích khác nhau.
– –
Mệt cha nội Liên Phong, toàn làm màu tỏ vẻ nguy hiểm…
Tác giả: Sơ Hòa
Chuyển ngữ: TD Thảo / Beta: Andrew Pastel
Tâm độc
16.
“Ở hiện trường vụ án sát hại Lương Bình xuất hiện dấu chân của một người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi, Lỗ Châu An năm nay cũng 40 tuổi.” Hoa Sùng cụp mắt, trầm tư suy nghĩ, “Đây chỉ là trùng hợp hay là…”
Liễu Chí Tần nhìn báo cáo Lý Huấn đưa tới, “Nếu theo như phân tích của chúng ta, thì điều kiện tiên quyết là Lỗ Châu An phải còn sống, anh ta, hoặc người giống như anh ta đúng là có động cơ để giết Vương Chương Bỉnh, nhưng bây giờ người bị giết là Lương Bình. Lương Bình có thể tự mình gánh vác cuộc sống, không cần phải nhờ vào người nhà, bà ấy cũng là nạn nhân của nạn bạo hành gia đình, hung thủ có lý do gì để ra tay với bà?”
Hoa Sùng chống tay lên trán hỏi ngược lại: “Vậy theo em những ai có thể có động cơ để xuống tay với Lương Bình?”
Luông mi Liễu Chí Tần khẽ run lên, cảm giác như bị thẩm vấn.
Đúng vậy, ai có thể ra tay với một bà già bị bạo lực gia đình, tâm trí không tỉnh táo.
Ai muốn Lương Bình chết đi?
“Lúc nãy Lý Huấn có nói, phân tích kỹ dấu chân, chỉ thấy dấu vết đánh nhau của Âu Trạm.” Hoa Sùng thấp giọng nói.
Liễu Chí Tần sững sờ một lúc, đột nhiên phản ứng lại, “Âu Trạm có khai do Lương Bình phản kháng nên xảy ra xô xát với nhau. Nhưng anh ta rất có thể không phải là người giết Lương Bình, Lúc Lương Bình bị người còn lại đập đầu vào tường rõ ràng hoàn toàn không phản kháng lại!”
“Cái này nói lên được điều gì?” Hoa Sùng lạnh giọng, “Nếu như trước đó Lương Bình không biết bên trong cầu thang còn có người khác, không biết mình sẽ bị sát hại, lúc bị tấn công bà ấy sẽ phản kháng, đánh lại người kia, hét to lên cầu cứu. Nhưng bà ấy lại không hề chống cự, dễ dàng để người kia giết chết mình.”
“Bà ấy biết sự tồn tại của hung thủ, cũng biết rằng mình sắp bị giết chết!” Liễu Chí Tần không tự chủ mà siết chặt các ngón tay, “Có thể còn biết luôn mình sẽ chết như thế nào?”
“Hai giả thiết mà chúng ta đưa ra trước đó, đầu tiên là, Lương Bình quen biết với hung thủ, cũng sớm chuẩn bị tinh thần mình sẽ chết; cái thứ hai là, Lương Bình không quen biết hung thủ và đột ngột bị giết chết. Giờ nhìn lại mới thấy, giả thiết thứ hai không thể thành lập được. Lương Bình chắc chắn biết người giết mình, cũng hoàn toàn phối hợp với hắn. Bà chịu đựng sống mấy chục năm lại đột nhiên buông bỏ. Nguyên nhân có thể là do bà không thể khiêu vũ được nữa, một nguyên nhân khác, có lẽ hung thủ đã uy hϊế͙p͙ bà điều gì đó.” Ngón tay Hoa Sùng gõ lên mép bàn, chậm rãi nói.
Liễu Chí Tần im lặng lắng nghe, ánh mắt vẽ dọc theo đường nét trêи gương mặt Hoa Sùng.
“Người này chắc hẳn mới tiếp cận Lương Bình gần đây.” Hoa Sùng đột nhiên ngước mặt lên, “Điều tra những hành động trong một tháng nay của Lương Bình, tập trung vào khoảng thời gian ở tuần gần đây nhất.”
“Đã rõ.” Liễu Chí Tần dứt khoát đáp.
Hoa Sùng hơi ngạc nhiên, trước đây Liễu Chí Tần thường nói “đồng ý”, “vâng” hoặc “ừ”, chưa bao giờ đáp lại “Đã rõ” như lúc này.
Liễu Chí Tần hiểu anh đang thắc mắc điều gì, nhẹ nhàng giải thích: “Đội trưởng Hoa, lúc anh nghiêm túc phân phó nhiệm vụ, nhìn cực kỳ quyến rũ.”
Đáy lòng Hoa Sùng chợt nóng lên, buột miệng hỏi: “Chỉ có lúc phân phó nhiệm vụ trông anh mới quyến rũ sao?”
Liễu Chí Tần híp mắt, “Đương nhiên không phải.”
Thật ra lúc lời nói ra khỏi miệng Hoa Sùng đã hối hận rồi. Câu này y như tự đào hố chôn mình, đúng là không biết xấu hổ.
Liễu Chí Tần tới gần, nhẹ giọng nói: “Có lúc trông anh còn quyến rũ hơn nữa.”
Hoa Sùng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng ngưng tụ lại quanh tai, giơ tay đẩy Liễu Chí Tần ra. Liễu Chí Tần lại cúi người xuống, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Anh cũng biết mà”
Cảm giác nóng rực từ vành tai lan ra, Hoa Sùng chắc chắn tai mình đã đỏ rực. Cũng may, Liễu Chí Tần nói xong thì đứng thẳng người lên, vẫy vẫy tay, “Em tới đội điều tra kỹ thuật đây, sáng mai mang đồ ăn cho em với.”
Hoa Sùng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Liễu Chí Tần, đột nhiên nhấc chân phải lên, làm động tác đạp người.
Trần Tranh đến Đội điều tra hình sự vào đêm khuya, chuyện này đúng là hiếm có.
Hoa Sùng nói sơ qua những thông tin điều tra được của vụ án Vương Chương Bỉnh và vụ án Lương Bình cho anh, anh cau mày không biết đang suy nghĩ gì, Hoa Sùng cũng không thúc giục.
“Cậu định điều tra như thế nào, tôi chưa từng can thiệp vào.” Trần Tranh có vẻ mệt mỏi, giọng nói khàn khàn hơn bình thường, “Toàn bộ manh mối trong vụ án Lương Bình đều chỉ ra Âu Trạm là hung thủ, nhưng cậu… Không phải, là cậu và Liễu Chí Tần lại cho rằng thủ phạm là một người khác. Vụ án Vương Chương Bỉnh vẫn chưa rõ ràng, những người trong nhà họ Vương, ngoại trừ Vương Tùng Tùng, đều có động cơ gây án, nhưng hai người lại cho rằng hung thủ rất có thể không phải là một trong số những người đó.”
Hoa Sùng mím môi, chờ Trần Tranh nói tiếp.
“Nếu vậy, chúng ta cứ tiếp tục điều tra đi.” Trần Tranh muốn đốt điếu thuốc, nhưng bật mãi lửa vẫn không lên, anh vứt luôn nó sang một bên, nhìn về phía Hoa Sùng.
Hoa Sùng ném bật lửa của mình qua.
Trần Tranh chộp được, “Cảm ơn.”
Khói trắng bay lên, tản ra trêи bàn làm việc, như một tấm chắn mờ ảo.
“Vẫn là câu nói đó, áp lực từ cấp trêи tôi sẽ gánh, nếu như trong lúc điều tra gặp phải vấn đề gì, nói cho tôi, tôi sẽ xử lý.” Trần Tranh tựa lưng vào ghế ngồi, xuyên qua làn khói trắng nhìn thẳng vào mắt Hoa Sùng, “Cậu với tổ trọng án dốc toàn lực phá án, những việc khác không cần quan tâm.”
Đây cũng giống như đặt vào tay Hoa Sùng một viên thuốc an thần.
Vì hai vụ án lớn ở Tiểu khu Ngô Đồng, là vụ án Vương Chương Bỉnh và vụ án Lương Bình làm dấy lên khắp Lạc Thành về vấn đề phụ cấp dưỡng lão và nạn bạo hành gia đình, khắp nơi đều quan tâm bàn tán. Vụ án Lương Chương Bỉnh tạm thời không có tiến triển, nhưng về vụ án Lương Bình, hầu như tất cả thành viên của tổ trọng án đều nhận định hung thủ chính là Âu Trạm. Nếu không phải nhờ cấp trêи chống đỡ, Hoa Sùng sẽ rất khó để thay đổi phương hướng, tiếp tục điều tra.
Thái độ của Trần Tranh vẫn như trước, "Thấy nghi ngờ thì cứ điều tra".
Hoa Sùng nhìn anh một cái, đột nhiên nói: “Đội trưởng Trần.”
“Hả?” Trần Tranh nhướng mày lười biếng.
“Dạo này anh bận cái gì sao?” Hoa Sùng hỏi.
Trần Tranh thả một ngụm khói, cười nói: “Sao vậy, tôi giúp cậu yên tâm tra án, cậu lại chạy tới điều tra tôi?”
Hoa Sùng không để anh ta dễ dàng qua mặt, “Cấp trêи làm khó anh sao?”
Trần Tranh thở dài, “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Có làm khó, cũng không làm khó trêи đầu tôi.”
“Tôi tìm anh mấy lần rồi.” Hoa Sùng nói: “Vậy mà anh vẫn không tới.”
“Này, cậu thật sự định tra hỏi tôi sao?” Trần Tranh cong môi, nhưng Hoa Sùng nhìn ra được anh không phải thật sự đang cười.
“Chỉ là hơi tò mò, anh đã đi đâu vậy?” Giọng Hoa Sùng thoải mái giống như đang nói chuyện phiếm, “Dù sao gần đây trong đội có nhiều án mạng cần phá, mà đội trưởng là anh thì lại không thấy đâu, anh em bọn tôi cũng hơi lo lắng.”
“Lo cái gì mà lo.” Trần Tranh dụi tắt thuốc vào gạt tàn, “Mấy cậu có vụ án phải phá, tôi cũng có chuyện phải làm mà.”
Hoa Sùng do dự một chút, hỏi: “Là chuyện tôi nói lần trước sao?”
Động tác của Trần Tranh khựng lại một giây, tiếp đó rút ra một tờ khăn giấy lau ngón tay.
Động tác này rất dư thừa, Hoa Sùng bình tĩnh nhìn Trần Tranh lau tay xong, lại vo giấy thành một cục vứt vào thừng rác bên cạch.
“Có thú vị không?” Trần Tranh hỏi.
Hoa Sùng nói:”Anh hỏi cái gì thú vị?”
“Nhìn tôi.” Ánh mắt Trần Tranh không biết từ lúc nào đã trở nên cực kỳ thâm thúy, “Nhìn tôi lau tay, nhìn tôi vứt giấy ăn.”
Hoa Sùng bị hỏi cũng không lung túng, “Vậy tôi nên nhìn chỗ nào? Hay nên dời mắt đi chỗ khác? Đội trưởng Trần, anh không làm chuyện xấu, sao tôi không thể nhìn?”
Những lời này nói rất nhẹ nhàng, giống như nói giỡn, nhưng còn có tầng ý nghĩa khác nữa.
Trần Tranh im lặng trong chốc lát, rồi lắc đầu cười khổ, “Hoa Nhi, lần trước tôi nói thế nào?”
Con ngươi Hoa Sùng co lại, hầu kết mơ hồ giật giật.
“Tôi chưa bao giờ hoài nghi cậu.” Giọng Trần Tranh nghiêm nghị, “Nhưng cậu hình như không tin điều đó.”
Hoa Sùng đan tay vào nhau, nhìn thẳng vào mắt Trần Tranh.
“Cũng tốt.” cuối cùng vẫn là Trần Tranh lên tiếng trước, “Nếu cậu mà tin tưởng một người không có căn cứ thì tôi cũng không yên lòng.”
“Đội trưởng Trần…”
Trần Tranh giơ tay lên ngắt lời, “Thật ra, trong lòng cậu vẫn tin tưởng tôi đúng không? Nếu không lúc nãy cậu cũng không trắng trợn thăm dò tôi như vậy.”
Hoa Sùng cười, “Anh cho rằng đó là thăm dò?”
“Có thể là không đúng nghĩa. Nhưng tôi không tìm ra được từ thích hợp.” Trần Tranh cũng cười, “Cậu về đi, đừng cứ tập trung chú ý lên tôi.”
“Vậy sự chú ý của anh thì sao?” Hoa Sùng hỏi, “Tập trung ở chỗ nào?”
“Chắc chắn không phải trêи người cậu hay Liễu Chí Tần.” Trần tranh day day sống mũi, cảm xúc trong mắt cũng hoàn toàn bị che khuất.
Hoa Sùng im lặng ngồi một lúc, rồi đứng dậy rời đi, một mình lên sân thượng.
Trời đã bắt đầu trở nên rất lạnh, gió thổi vào mặt như mang theo những mảnh tuyết nhỏ vụn.
Nhưng Lạc Thành rất ít khi có tuyết, nếu có lúc thì trong lúc rơi xuống cũng nhanh chóng hóa thành nước.
Hoa Sùng hít vào không khí lạnh lẽo ẩm ướt, cảm giác nóng nảy trong huyết dịch cũng dần tiêu tán.
Anh phiền muộn, tâm trạng bất an.
Ban nãy anh hơi kϊƈɦ động, không kìm được mới nói những lời ấy.
Trần Tranh nói đấy là thăm dò, thật ra không phải vậy. Thăm dò là khi đã xác định đối phương có vấn đề.
Hoa Sùng ngẩng đầu lên, để gió lạnh quét qua.
Cuộc đối thoại vừa rồi giống như một hồi giải bày những suy nghĩ trong lòng. Mỗi bên giao ra một phần chân tướng, nhưng vẫn giữ lại phần quan trọng nhất.
Bầu trời đêm một màu tím sẫm, ánh đèn trong thành phố cùng với tinh tú trêи bầu trời giống như màu sắc khác nhau trong hộp sơn dầu, dù chói mắt đến đâu, cuối cùng cũng sẽ bị trộn thành một màu đen tối.
Tốt xấu gì, đều cùng thành một màu sắc.
Giống như trái tim con người.
Hoa Sùng nhắm mắt lại, đứng thẳng người, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác cô đơn.
Nhưng ngay sau đó, nhịp tim trong ngực nhắc nhở anh rằng, anh chẳng hề cô độc.
Bên cạnh anh, còn có Liễu Chí Tần.
Nhớ đến cái tên này, khóe môi Hoa Sùng cong lên, cảm giác cô đơn mới lúc nãy đột nhiên rút đi như thủy triều, biến mất không còn tăm hơi, trong chớp mắt.
Trước đây anh chưa bao giờ thấy tên thì có gì đặc biệt, cũng chỉ để gọi thôi, nhưng giờ chỉ cần nghĩ tới ba chữ "Liễu Chí Tần" đã cảm thấy được hạnh phúc.
Muốn thoát khỏi cô đơn, không cần phải có nhiều bạn bè.
Đôi lúc, chỉ cần một người hiểu rõ mình là được rồi.
Hoa Sùng hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo nữa, lấy lại bình tĩnh, anh quay người đi về phòng làm việc của tổ trọng án.
Đội điều tra kỹ thuật thức cả đêm để làm việc, người nào người nấy đều mang vành mắt thâm xì.
“Hai ngày trước khi bị giết hại, Lương Bình đã từng đi ngang qua tiểu khu Ngô Đồng. Cũng chính là ngày bị Âu Hoàn Quốc tát gãy răng.” Làm việc suốt đêm, giọng nói của Liễu Chí Tần trở nên trầm khàn, quầng thâm dưới mắt rõ hơn.
Hoa Sùng đặt bát cháo nóng hổi vừa mua lên bàn, mở chiếc bánh ngọt hình tam giác đưa cho anh.
“Cháo với bánh ngọt?” Liễu Chí Tần nghiêng người sang, “Sự kết hợp thần thánh gì vậy?”
“Nhanh ăn đi, chỉ cần có dinh dưỡng, dễ tiêu hóa là được, cần gì quan tâm tới hợp hay không hợp.” Hoa Sùng nói.
Liễu Chí Tần cắn một miếng bánh ngọt, “Cháo bình thường phải ăn với xíu mại hay là bánh quẩy trứng gà gì chứ?”
Hoa Sùng hỏi: ” Ăn với bánh ngọt không ngon?”
“Cũng được, mềm hơn, ngon hơn bánh mì.”
“Vậy em còn muốn ăn xíu mại hay bánh quẩy trứng gà nữa không?”
“Em chỉ hỏi vậy thôi.” Liễu Chí Tần bưng cháo lên, “Đây là cháo khoai lang với bắp sao?”
Hoa Sùng lùi lại hai bước, khoanh tay nói: “Anh tiểu Liễu, có phải em bận làm cả tối không được nói chuyện, nên giờ rất muốn nói chuyện không?”
Liễu Chí Tần thiếu chút nữa bị sặc cháo, “Anh phát hiện rồi.”
Hoa Sùng bóp bóp hai cái trêи gáy cậu, “Anh còn không hiểu em sao?”
Liễu Chí Tần cười cười, cuối cùng cũng nghiêm túc ăn sáng.
Hoa Sùng cầm lấy con chuột, xem những video đã được phân loại.
“Lương Bình sáng sớm ra khỏi nhà một lần, mua bánh bao ở đâu phố, camera công cộng đã ghi hình được bà ấy.” Liễu Chí Tần ăn xong rất nhanh, chỉ vào bóng người không rõ lắm trêи màn hình nói: “Đay là Lương Bình.”
“Mấy ngày nay nhiệt độ xuống thấp, sáng sớm rất lạnh.” Hoa Sùng nhìn kỹ, nói, “Thế mà bà ấy lại không mặc áo khoác.”
“Lại còn bước đi rất nhanh. Đoạn dường này bà ấy đã chạy.” Liễu Chí Tần nói: “Em đoán là do ba người trong nhà thúc giục, nên bà ấy phải đi nhanh.”
Ánh mắt Hoa Sùng âm trầm, ngón tay nhấn vài lần lên con chuột.
“Vào lúc 10 giờ 49 phút, Lương Bình ra khỏi nhà lần thứ hai, lúc này có mặc áo khoác.” Liễu Chí Tần nói tiếp: “Em có so sánh qua với mấy video giám sát khác, Lương Bình luôn mặc một bộ quần áo giống nhau. Những lần trước đều mang theo loa khi ra ngoài, nhưng hôm ấy hai tay lại trống trơn. Những lúc có mang theo loa, bà thường đi bộ khoảng hai cây số, đến bên ngoài khu thương mại. Nơi đó có một chỗ trống rộng rãi, lúc trước thường có rất nhiều người khiêu vũ ở đây.”
Hoa Sùng nhìn chăm chú vào màn hình, “Hôm kia bà ấy không chỉ không mang loa, cũng không đi bộ, mà là đi thẳng đến trạm xe bus.”
“Ừm.” Liễu Chí Tần đổi sang video giám sát khác. Trong video, Lương Bình lên chiếc xe bus số 51, trong xe rất vắng, bà tìm một chỗ phía sau rồi ngồi xuống. Không lâu sau đó, người lên xe càng ngày càng đông, các ghế trống đều được lấp đầy.
“Lương Bình nhường chỗ cho một người phụ nữ có thai.” Hoa Sùng vừa xem vừa thấp giọng nói: “Mặc dù ngồi ở chỗ dành cho người già, người bị liệt, nhưng bà ấy vẫn nhường chỗ của mình cho người phụ nữ có thai.”
“Bà ấy..” Liễu Chí Tần suy nghĩ một chút, “Bà ấy chắc hẳn phải là một người tốt bụng.”
Tốt bụng, nhưng lại yếu đuối.
Tốt bụng, nhưng lại bị bắt nạt.
Tốt bụng, nhưng lại phải sống cả một đời khổ sở, tuyệt vọng.
“Chỗ này,” Hoa Sùng gõ bàn phím, video dùng lại, “Bà ấy xuống xe ở đường ven sông khu Tân Hà, bên cạnh chính là tiểu khu Ngô Đồng.”
Camera công cộng không quay được liền mạch, Liễu Chí Tần chuyển sang video giám sát khác, trong video là hình ảnh Lương Bình xuất hiện ở cửa tiểu khu Ngô Đồng.
Bà ấy không vào bên trong tiểu khu, chỉ đứng bên ngoài, muốn vào nhưng lại không dám, mãi tới khi bảo vệ xuất hiện, đuổi đi.
Hoa Sùng không tiếp tục xem nữa, anh tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi: “Bà ấy tới tiểu khu Ngô Đồng có mục đích gì? Bình thường khi ra khỏi nhà đều mang theo loa kiếm một chỗ khiêu vũ, nhưng ngày đó, bà ấy hoàn toàn không có dự định khiêu vũ gì hết..”
“Trước đây chúng ta đã từng phân tích rằng, việc khiêu vũ chính là động lực duy nhất để bà ấy tiếp tục sống.” Liễu Chí Tần nói: “Bà ấy từ bỏ việc khiêu vũ, đi đến tiểu khu Ngô Đồng, điều này chứng tỏ lúc ấy bà ấy đã nghĩ tới cái chết rồi. Bà ấy muốn nhìn thử xem, tiểu khu mà trong một đêm có tới 11 người già bị giết nó như thế nào. Có lẽ, bà ấy rất thích tiểu khu này, cũng ngưỡng mộ những người bị giết đó.”
Hoa Sùng xoa xoa sống mũi, trong lòng thổn thức, “Kế tiếp thì sao? Nguyên một ngày đó bà ấy làm cái gì nữa?”
“Camera chỉ quay được bà ấy đi bộ tới ven sông khu Tân Hà.” Liễu Chí Tần điều chỉnh video giám sát, “Những việc bà ấy làm hay người bà ấy gặp gỡ đều không quay được. Lần tiếp theo xuất hiện trong camera là buổi chiều lúc 2 giờ 12 phút, bà ấy rời khỏi khu Tân Hà, lên chuyến xe bus số 51, quay trở về. Lần ra khỏi nhà tiếp theo, cũng là lúc án mạng xảy ra, bà ấy mang khẩu trang, đi tới chỗ Âu Trạm.”
“Bà ấy đợi ở bờ sông hơn hai tiếng đồng hồ?” Hoa Sùng cau mày, “Đang là mùa đông, nhiệt độ ven sông rất thấp, còn có nhiều gió, sao bà ấy có thể đứng một mình ở đấy lâu như vậy?”
“Khoảng thời gian này coi như là trống không.” Liễu Chí Tần nói: “Em nghĩ có người đã tiếp cận bà trong khoảng thời gian hai tiếng này.”
Hoa Sùng đứng dậy, vỗ nhẹ vào lưng ghế, “Lương Bình đi đến tiểu khu Ngô Đồng mà không rõ lý do, chuyện này rất đáng nghi, còn có việc đứng hai tiếng bên bờ sông cũng vậy.. Nếu đúng thật có người tiếp cận bà ấy, vậy người này rất có thể chính là hung thủ. Hắn ta nói gì đó với Lương Bình, hoặc nói đúng hơn, hắn ta dụ dỗ Lương Bình, cộng với việc tối đó Lương Bình về nhà còn bị bạo hành nghiêm trọng, nên mất đi niềm tin, chỉ một lòng mong được chết. Thế nhưng, có thể khẳng định hắn ta không phải đột nhiên xuất hiện, hắn biết rõ Lương Bình, chắc chắn trước đây đã từng theo dõi bà ấy.”
Liễu Chí Tần lắc đầu, “Cái này em có nghĩ tới, cũng đã kiểm tra rồi, nhưng manh mối ở camera công cộng có hạn, trước mắt chưa phát hiện có ai đáng nghi xuất hiện nhiều lần bên cạnh Lương Bình. Còn vấn đề liên lạc, điện thoại Lương Bình sử dụng là một cái điện thoại cũ lâu đời, trong máy cũng không có điều gì khả nghi hết.”
“Tính cách Lương Bình mềm yếu, chắc chắn phải có người "quạt gió thổi lửa"” Hoa Sùng nói, “Nhưng nếu đúng là người xuất hiện trong khoảng hai giờ đó, thì người này cũng lớn gan thật. Mấy ngày nay xung quanh tiểu khu Ngô Đồng đều có cảnh sát, nếu có người khả nghi chắc chắn sẽ bị kiểm tra. Mà hắn ta lại dám ngang nhiên xuất hiện.”
Liễu Chí Tần nói: “Hắn ta không lo lắng sẽ bị cho là kẻ khả nghi?”
Ánh sáng trong mắt Hoa Sùng hơi ngưng lại, “Hắn ta đi chung với Lương Bình trông bình thường, không bị bất kỳ ai để ý…”
“Chồng, con gái, bạn bè, trẻ con.” Liễu Chí Tần vừa gõ ngón tay vừa liệt kê ra, đột nhiên đổi đề tài, “Nếu một người đàn ông tầm 40 tuổi ở bên cạnh Lương Bình, nhìn qua có giống như là con trai của bà ấy không?”
Hoa Sùng lập tức phản ứng lại, ” Ý em là người xuất hiện ở chỗ cầu thang?”
Liễu Chí Tần gật đầu, “Không biết có phải do định kiến ràng buộc hay không, em cứ nghĩ đến Lỗ Châu An. Căn cứ vào dấu chân suy tính ra chiều cao thì rất phù hợp với Lỗ Châu An, nhưng cân nặng lại khác biệt rất nhiều và không có giá trị tham khảo.”
“Dù người này có phải là Lỗ Châu An hay không, việc xuất hiện ở tiểu khu Ngô Đồng cũng là việc đáng ngờ.” Hoa Sùng dùng tay phải gõ nhẹ vào trán, “Vụ án cũ 13 năm trước chưa phá được, vụ án lớn ở tiểu khu Ngô Đồng, vụ án Vương Chương Bỉnh và Lương Bình, tất cả dường như tồn tại một mối liên hệ nào đó.”
Trung tâm thương mại Châu Thịnh đã hoàn thành, các cửa hàng đã ký hợp đồng đang tất bật lắp đặt, trang trí. Bà ng nhân hay nhân viên ai cũng bận rộn, khắp nơi trong trung tâm đều nhọn nhịp náo nhiệt.
Liên Phong đứng giữa trung tâm thương mại, thích thú nhìn tất cả những thứ này, hơi híp mắt, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm nhưng ấn chứa sự tàn nhẫn.
Đối với một số người, một kiến trúc "quyến rũ" nhất là khi nó đang được xây dựng.
Liễu Chí Tần cũng nghĩ như vậy.
Nhưng một kiến trúc có "quyến rũ" hay không, thời điểm nào là "quyến rũ" nhất mỗi người có một quan niệm và giải thích khác nhau.
– –
Mệt cha nội Liên Phong, toàn làm màu tỏ vẻ nguy hiểm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất