Chương 34: Thi thể quỷ dị
Edit: Tagoon
Sợ Hiên Viên Dật hiểu lầm thái độ của mình, Bạch Húc vội vàng làm sáng tỏ, "Ta không có ý gì khác, chỉ là có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc chúng ta...... Đều không thuộc về nơi này, ngươi nếu vì hắn mà ở lại, vậy người nhà của ngươi tính sao bây giờ?"
Hiên Viên Dật thấy ánh mắt hắn thật sự không có một chút chán ghét hoặc phản cảm nào, tâm tình cũng tốt đẹp hơn rất nhiều. Hắn hơi nheo lại hai mắt, phiền muộn ngửa đầu nhìn vào hư không, dùng một loại ngữ khí mang theo hoài niệm mịt mờ chậm rãi hồi ức:
"Lúc vừa tỉnh lại, ta thật sự rất sợ hãi. Tuy rằng ta đã tiếp nhận ký ức của thân thể này, nhưng tất cả đều hoàn toàn lạ lẫm, không có một ai để tín nhiệm, ánh mắt của mỗi người xung quanh khi nhìn ta tựa hồ đều mang theo địch ý. Đoạn thời gian đó khiến ta cảm thấy gần như phát điên. Có lẽ là do đọc quá nhiều tiểu thuyết cung đấu trạch đấu cẩu huyết nên cảm thấy người bên cạnh đều muốn hại ta, đến nỗi ăn không dám ăn uống không dám uống. Cho đến tận khi Khải từ bên ngoài chinh chiến trở về ta mới như được giải thoát."
"Bởi vì nguyên chủ là một người cực kì ương ngạnh ích kỷ, cho nên lúc trước hắn tựa hồ đối vị đệ đệ này không có hảo cảm gì. Nhưng cho dù là vậy hắn cũng không hề mặc kệ ta suy sút. Ta vốn dĩ cho rằng hắn ngó lơ không hỏi đã là thái độ tốt nhất rồi......"
Hiên Viên Dật nhẹ nhàng mở miệng, sự dịu dàng nơi đáy mắt tràn đầy như mật ngọt, tưởng như chỉ cần nhìn vào đó thì bất cứ ai cũng đều cam tâm tình nguyện đắm chìm bên trong, hắn tiếp tục nói:
"Không nghĩ tới hắn chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là biết ta khó xử chuyện gì. Hắn cũng không hề trách cứ bất mãn, chỉ ở ngay trước mặt ta nếm qua tất cả những thứ kia một lần rồi mới đưa cho ta, ngươi có thể minh bạch tâm tình của ta ngay lúc đó không?"
Tựa hồ nói đến chỗ kích động, cả khuôn mặt Hiên Viên Dật đều phiếm hồng, khóe mắt hơi nhấp nháy, ẩn ẩn có một tia mị thái. Bạch Húc không nói tiếp, hắn biết hiện tại Hiên Viên Dật chỉ là muốn phát tiết mà lầm bầm lầu bầu, không cần hắn phải đưa ra câu trả lời.
"Ta lúc ấy liền suy nghĩ, ta về sau nhất định sẽ đối tốt với hắn hơn gấp trăm ngàn lần, ta cũng xác thật làm được, nhưng đồng thời lại khiến hắn yêu ta, tại một nơi như vậy, làm huynh đệ ruột thịt, hắn thật đúng là dám...... Đều do cả ta, cũng tự nguyện trầm luân, cho nên dù là trái với đạo đức, cũng là hai người cùng gánh vác, không có gì không tốt."
Hiên Viên Dật thấp thấp cười ra tiếng, không biết là đang cười Hiên Viên Khải hay là cười chính mình.
Bạch Húc ấp úng há miệng thở dốc, không nói chuyện, chỉ là hắn tổng cảm thấy lúc này Hiên Viên Dật nhìn qua thực bi thương, ngay cả vẻ tươi cười kia cũng thấy thật chói mắt. Nhưng mà hắn lại không còn cách nào, dù sao cũng là chuyện của người khác, nói đến cùng bọn họ chẳng qua mới nhận thức không bao lâu, hắn không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện của người khác, huống chi lại là chuyện tình cảm.
Một chữ tình, khiến người tổn thương sâu nặng nhất, cũng khiến người không thể tự chủ mà sa ngã vào.
Hơi thở dài một tiếng, hắn chưa bao giờ trải qua ái tình, cho nên không có chút hoang mang nào ở phương diện này, cũng không có bất luận ý kiến nào mang tính xây dựng, chỉ có thể lặng yên. Đôi khi một người ở bên chân thành lắng nghe thôi cũng đã có thể tiếp cho đối phương một nguồn dũng khí lớn lao rồi.
Hiên Viên Dật hơi tạm dừng một chút, tựa hồ chỉ là chút cảm khái, thực mau liền khôi phục lại bình thường, tiếp tục nói, "Ta đã từng khát vọng trở về nhà. Nơi đó có cha mẹ, ông nội bà nội mà ta yêu thương. Nhưng cho đến vừa rồi khi gặp được ngươi, ta mới thật sự bắt đầu nghiêm túc tự hỏi chuyện trở về. Ta phát hiện, ta làm không nổi...... Ma ma có ba ba, gia gia có nãi nãi. Nhưng còn Khải, hắn chỉ có ta, ta chính là toàn bộ thế giới của hắn."
"Ta còn nhớ ta đã từng nói giỡn với hắn, nói rằng nếu có một ngày, ta không còn ở đây ngươi sẽ làm sao? Ngươi biết hắn trả lời như thế nào không? Hắn nói ta sẽ đi tìm ngươi, tìm đến già, tìm đến chết, thế giới không có ngươi sẽ không còn ý nghĩa để tồn tại......"
Hiên Viên Dật cười khổ một tiếng, nửa tự giễu nửa bất đắc dĩ, "Ta thật sự sợ, nếu như thực có một ngày như vậy, hắn biết phải làm sao bây giờ? Hơn nữa ta cực kì tin rằng, dù ta có trở về, cũng không cách nào lại tìm được một người khiến ta yêu đến sâu đậm đến thế, cho nên ta muốn ở lại nơi này."
Đem phiền não đọng lại nhiều năm sâu trong lòng nói hết ra, Hiên Viên Dật cảm giác trong lòng khoan khoái rất nhiều, đồng thời cũng thêm kiên định quyết tâm muốn ở lại.
Như vậy theo lời của chính hắn, rung động, trao hết con tim, cho nên không thể từ bỏ.
Bạch Húc nhìn hắn, không hiểu sao lại cảm thấy có chút hâm mộ.
Hắn từ nhỏ đến khi lớn bằng này, tuy không tính là thuận buồm xuôi gió nhưng cũng không phải trải qua sóng to gió lớn gì. Cho dù là sau khi cha mẹ gặp tai nạn xe cộ cũng để lại cho hắn một số tiền đủ để sinh hoạt, giúp hắn sống vô ưu vô lo. Có thể nói hắn chưa từng đưa ra một quyết định nào trọng đại đến thế, cơ hồ có thể thay đổi cả nhân sinh.
Hắn biết tính tình của mình tương đối an nhàn, nói khó nghe chút thì là nhu nhược. Nên hắn mới biết chuyện này nếu đặt ở trên người mình, hắn nhất định sẽ không thể nào quyết đoán đưa đến quyết định như thế. Hiên Viên Dật cứ như vậy bừa bãi nhân sinh, thật sự khiến hắn cực kỳ hâm mộ.
Bạch Húc hơi gục đầu xuống, âm thầm tự giễu một phen. Đối với người bạn đồng hương này, hắn có một cảm giác thân cận vô hạn. Chẳng qua mỗi người có một sự lựa chọn cho riêng mình, thế nên điều hắn có thể làm chỉ là chúc phúc. Sau khi trầm tư một phen, hắn từ túi Càn Khôn móc ra một cái bình đưa qua, vô cùng chân thành nói:
"Ngươi biết ta hiện ở Trung Tam Thiên thế giới đi, nơi này có một ít linh đan, đối với các ngươi có chỗ lợi. Chỉ cần còn một hơi thở thoi thóp cũng có thể có thể cứu trở về, xem như một phen tâm ý của người đồng hương là ta. Tổng cộng có hai viên, nếu không có nguy hiểm, nó cũng có thể hộ các ngươi vô bệnh vô tai lại sống thọ hai trăm năm."
Hiên Viên Dật trừng lớn hai mắt, hắn không chút nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Bạch Húc, không khỏi vui mừng một trận. Thứ tốt như vậy, quả là một phen tâm ý chân thành. Hoan thiên hỉ địa tiếp nhận, không nghĩ tới một phần tín nhiệm này, về sau thật sự sẽ cứu hắn một mạng, giúp hắn có thể cùng với người thương bạch đầu giai lão.
Sau khi cẩn thận thu nhận cái bình, Hiên Viên Dật mới nhớ tới hỏi, "Các ngươi tới chỗ này là có chuyện gì? Chẳng lẽ nơi này cũng có cốt truyện? Nhưng sao ta lại không nhớ ra nhỉ......"
Nhờ hắn nhắc nhở mà Bạch Húc mới nhớ tới mục đích của chuyến này, thu liễm cảm xúc lại rồi nghiêm mặt nói, "Trong nguyên tác, ở thế giới này xác thật có cốt truyện, chẳng qua chúng ta đi chuyến này mục đích cũng không phải vì điều đó. ngươi biết mấy vụ án ma tu giết người trong khoảng thời gian trước không? Còn hại chết cả ba tiên tu nữa. Bọn ta vì nhận nhiệm vụ này nên mới tới."
Hiên Viên Dật rất vui. Hắn không nghĩ tới đồng hương của mình lại có năng lực như vậy. Nhưng hắn xác thật nhớ rõ Dạ Vô Thương ở trong sách là một người rất lợi hại. Như vậy có y ở đây, chuyện này hẳn là có thể giải quyết. Rốt cuộc thì mấy cái chuyện ác tính này đúng là khiến cho bọn họ khủng hoảng đã lâu. Nhìn thấy có một chút hy vọng, hắn liền vội vàng đem tất cả mọi thứ mình biết triệt để nói hết ra.
Bạch Húc cẩn thận nghe hắn tự thuật xong, mày hơi nhăn lại. Không hiểu vì sao rõ ràng cùng là cái án ma tu đả thương người rất đơn giản, lại khiến hắn ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Người tu đạo đối với Thiên Đạo và vận thế của chính mình tổng cũng có chút ẩn ẩn hiểu được, tu vi càng cao loại cảm ứng này lại càng mãnh liệt. Tuy hắn hiện tại mới chỉ Kim Đan kỳ, hẳn là còn chưa đến mức độ có thể câu thông thiên địa. Cho nên hắn chỉ có thể trấn an chính mình là suy nghĩ nhiều.
Bởi vì lúc này vẫn chưa có đầu mối về ma tu nên hắn chỉ có thể xuống tay từ người bị hại, "Ngươi có thể đưa chúng ta đi xem những thi thể đó không?"
Hiên Viên Dật không chút suy nghĩ gật đầu. Nếu là việc khác hắn thật đúng là không thể giúp vội được cái gì, nhưng cái án tử này đã được hoàng đế toàn quyền giao cho Hiên Viên Khải, dẫn bọn hắn đi xem thi thể cũng chẳng tính là việc gì khó khăn.
Hai người mở cửa, lại không nhìn thấy người mới bừng tỉnh phát hiện thế mà đã qua hơn hai giờ, hai người kia chắc là đợi đến mệt mỏi rồi. Quả nhiên, khi bọn họ vừa vào chính sảnh đã ngay lập tức đối diện với hai đôi mắt đầy u oán.
Hai người vẻ mặt 囧, vội vàng trấn an người bên cạnh. Chẳng qua ở nơi mà bọn họ không nhìn đến, biểu tình âm u của hai người kia lại giống hệt với nhau.
Thật muốn vĩnh viễn khoá chặt người này ở trong lồng ngực của chính mình!
Chẳng qua hai người đều thực thông minh lựa chọn không hỏi vừa rồi Bạch Húc bọn họ đã nói chuyện gì với nhau. Bởi vì bọn họ nếu đã không cho phép nghe, như vậy có hỏi cũng vô dụng.
Bạch Húc nói với Dạ Vô Thương muốn đi kiểm tra thi thể. Dạ Vô Thương kì thật không cảm thấy cái gì, bất kể nhiệm vụ nào với y mà nói đều là vô nghĩa, y chẳng qua chỉ muốn được ở cùng với người này thôi.
Bên này Hiên Viên Khải cũng bị Hiên Viên Dật thuyết phục, hắn đồng ý mang Bạch Húc bọn họ đi, nhưng Hiên Viên Dật thì phải ở nhà.
Hiên Viên Dật chán nản, nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Hắn biết là bởi vì bộ dáng khi lần đầu tiên nhìn thấy người chết của mình đã dọa đến hắn, cho nên mới sẽ khiến hắn như lâm đại địch như vậy. Vì thế Hiên Viên Dật tuy rằng sẽ tức giận sự ngang ngược của người yêu nhưng cũng sẽ không ngỗ nghịch lại ý tốt của hắn.
Hiên Viên Khải dẫn theo hai người đi tới nhà xác ở huyện nha. Bởi vì thời tiết hiện tại khiến thi thể phân huỷ cực nhanh nên nhà xác chỉ có thi thể của ba ngày gần nhất. Tổng cộng có bốn cái xác, nam có nữ có, đều là người già.
Bạch Húc từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy mấy thi thể này liền cảm thấy có chút không khoẻ, nhưng mà lại không thể nói ra, chỉ có thể phóng thích linh lực điều tra. Dùng linh lực lưu chuyển một vòng bên trong những thi thể đó xong, sắc mặt hắn đột nhiên trầm hẳn xuống.
Hắn cau mày, đáy mắt tràn đầy chán ghét, ngữ khí trầm thấp nói, "Những người này đều là thanh niên khoẻ mạnh. Bọn họ bị rút hết linh căn nên mới nhanh chóng già đi cho đến tận khi tử vong, trong cơ thể sinh cơ đoạn tuyệt, trơ mắt nhìn chính mình từ từ già cả mà chết, lúc chết nhất định vạn phần thống khổ, quả thực là...... Phát rồ!"
Hiên Viên Khải hiển nhiên cũng minh bạch tính nghiêm trọng của sự việc. Linh căn đối với người ở Hạ Tam Thiên thế giới mà nói không phải là một khái niệm phổ biến, thậm chí rất nhiều người ngay cả sự tồn tại của tu sĩ cũng không biết. Nhưng hắn là thành viên hoàng thất, những thứ biết được tuyệt đối không ít.
Tỷ như ở Trung Tam Thiên thế giới linh lực dư thừa hơn, gần như mỗi người đều có linh căn, chỉ là tư chất bất đồng, cấp bậc Ngũ linh căn Tứ linh căn chiếm đa số. Mà ở Hạ Tam Thiên thế giới, số người sở hữu linh căn lại càng ít.
Nhưng cũng bởi vì nơi này độ chênh lệch thực lực giữa tu sĩ rất lớn, cho nên liền trở thành bãi săn thú cho ma tu, mặc dù chất lượng không cao nhưng lại có thể lấy số lượng bù lại.
Nếu như đem tất cả linh căn của những người có tư chất đều rút hết ra thì cũng là một con số khổng lồ, lại còn không cần lo lắng phải chịu công kích của tông môn chính đạo, quả thật đúng là một nước đi hay.
Dạ Vô Thương hơi hơi nhướng mày, không nói gì.
Căn cứ vào huyết mạch truyền thừa mà đời trước y đạt được, xác thật có bí pháp có thể thông qua cắn nuốt linh căn của người khác để tăng tiến tu vi. Chẳng qua làm vậy nguy hại cũng lớn, y đối với mấy cái phương thức đó từ trước đến nay đều cực kì khinh thường.
Linh căn của mỗi người là cố định, nếu như cắn nuốt linh căn tạp nham của người khác thì đồng thời cũng sẽ cắn nuốt hết tạp chất trong linh căn của bọn họ. Như vậy trong một khoảng thời gian ngắn xác thật có thể tăng một lượng lớn tu vi. Nhưng thời gian càng dài, tạp chất đi vào trong thân thể không ngừng tích lũy, không cách nào bài trừ, sớm hay muộn cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma khiến thăng cấp thất bại. Cho nên hành vi như vậy chẳng khác nào tìm chết, nhiều nhất cũng chỉ đến Kim Đan kỳ, cuối cùng cả đời vô pháp tiến thêm một bước.
Bất quá phát hiện này lại giúp cho Bạch Húc nghĩ ra một ý tưởng, ma tu kia nếu muốn cắn nuốt linh căn, vậy bọn họ liền cho hắn linh căn!
Nghĩ nghĩ, hắn dò hỏi Hiên Viên Khải tử trạng của ba tu sĩ kia, phát hiện bọn họ đều là truy đuổi ma tu kia đến ven hồ bên ngoài thành Tịnh Nguyệt sau đó liền biến mất. Kết cục không cần nghĩ, linh căn của tu sĩ so với phàm nhân lại càng tinh thuần, khẳng định là bị cắn nuốt.
Cứ như vậy, bọn họ chỉ cần thân chinh ra làm mồi nhử, thực mau là có thể dẫn dụ ma tu kia xuất đầu lộ diện rồi.
Sợ Hiên Viên Dật hiểu lầm thái độ của mình, Bạch Húc vội vàng làm sáng tỏ, "Ta không có ý gì khác, chỉ là có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc chúng ta...... Đều không thuộc về nơi này, ngươi nếu vì hắn mà ở lại, vậy người nhà của ngươi tính sao bây giờ?"
Hiên Viên Dật thấy ánh mắt hắn thật sự không có một chút chán ghét hoặc phản cảm nào, tâm tình cũng tốt đẹp hơn rất nhiều. Hắn hơi nheo lại hai mắt, phiền muộn ngửa đầu nhìn vào hư không, dùng một loại ngữ khí mang theo hoài niệm mịt mờ chậm rãi hồi ức:
"Lúc vừa tỉnh lại, ta thật sự rất sợ hãi. Tuy rằng ta đã tiếp nhận ký ức của thân thể này, nhưng tất cả đều hoàn toàn lạ lẫm, không có một ai để tín nhiệm, ánh mắt của mỗi người xung quanh khi nhìn ta tựa hồ đều mang theo địch ý. Đoạn thời gian đó khiến ta cảm thấy gần như phát điên. Có lẽ là do đọc quá nhiều tiểu thuyết cung đấu trạch đấu cẩu huyết nên cảm thấy người bên cạnh đều muốn hại ta, đến nỗi ăn không dám ăn uống không dám uống. Cho đến tận khi Khải từ bên ngoài chinh chiến trở về ta mới như được giải thoát."
"Bởi vì nguyên chủ là một người cực kì ương ngạnh ích kỷ, cho nên lúc trước hắn tựa hồ đối vị đệ đệ này không có hảo cảm gì. Nhưng cho dù là vậy hắn cũng không hề mặc kệ ta suy sút. Ta vốn dĩ cho rằng hắn ngó lơ không hỏi đã là thái độ tốt nhất rồi......"
Hiên Viên Dật nhẹ nhàng mở miệng, sự dịu dàng nơi đáy mắt tràn đầy như mật ngọt, tưởng như chỉ cần nhìn vào đó thì bất cứ ai cũng đều cam tâm tình nguyện đắm chìm bên trong, hắn tiếp tục nói:
"Không nghĩ tới hắn chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là biết ta khó xử chuyện gì. Hắn cũng không hề trách cứ bất mãn, chỉ ở ngay trước mặt ta nếm qua tất cả những thứ kia một lần rồi mới đưa cho ta, ngươi có thể minh bạch tâm tình của ta ngay lúc đó không?"
Tựa hồ nói đến chỗ kích động, cả khuôn mặt Hiên Viên Dật đều phiếm hồng, khóe mắt hơi nhấp nháy, ẩn ẩn có một tia mị thái. Bạch Húc không nói tiếp, hắn biết hiện tại Hiên Viên Dật chỉ là muốn phát tiết mà lầm bầm lầu bầu, không cần hắn phải đưa ra câu trả lời.
"Ta lúc ấy liền suy nghĩ, ta về sau nhất định sẽ đối tốt với hắn hơn gấp trăm ngàn lần, ta cũng xác thật làm được, nhưng đồng thời lại khiến hắn yêu ta, tại một nơi như vậy, làm huynh đệ ruột thịt, hắn thật đúng là dám...... Đều do cả ta, cũng tự nguyện trầm luân, cho nên dù là trái với đạo đức, cũng là hai người cùng gánh vác, không có gì không tốt."
Hiên Viên Dật thấp thấp cười ra tiếng, không biết là đang cười Hiên Viên Khải hay là cười chính mình.
Bạch Húc ấp úng há miệng thở dốc, không nói chuyện, chỉ là hắn tổng cảm thấy lúc này Hiên Viên Dật nhìn qua thực bi thương, ngay cả vẻ tươi cười kia cũng thấy thật chói mắt. Nhưng mà hắn lại không còn cách nào, dù sao cũng là chuyện của người khác, nói đến cùng bọn họ chẳng qua mới nhận thức không bao lâu, hắn không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện của người khác, huống chi lại là chuyện tình cảm.
Một chữ tình, khiến người tổn thương sâu nặng nhất, cũng khiến người không thể tự chủ mà sa ngã vào.
Hơi thở dài một tiếng, hắn chưa bao giờ trải qua ái tình, cho nên không có chút hoang mang nào ở phương diện này, cũng không có bất luận ý kiến nào mang tính xây dựng, chỉ có thể lặng yên. Đôi khi một người ở bên chân thành lắng nghe thôi cũng đã có thể tiếp cho đối phương một nguồn dũng khí lớn lao rồi.
Hiên Viên Dật hơi tạm dừng một chút, tựa hồ chỉ là chút cảm khái, thực mau liền khôi phục lại bình thường, tiếp tục nói, "Ta đã từng khát vọng trở về nhà. Nơi đó có cha mẹ, ông nội bà nội mà ta yêu thương. Nhưng cho đến vừa rồi khi gặp được ngươi, ta mới thật sự bắt đầu nghiêm túc tự hỏi chuyện trở về. Ta phát hiện, ta làm không nổi...... Ma ma có ba ba, gia gia có nãi nãi. Nhưng còn Khải, hắn chỉ có ta, ta chính là toàn bộ thế giới của hắn."
"Ta còn nhớ ta đã từng nói giỡn với hắn, nói rằng nếu có một ngày, ta không còn ở đây ngươi sẽ làm sao? Ngươi biết hắn trả lời như thế nào không? Hắn nói ta sẽ đi tìm ngươi, tìm đến già, tìm đến chết, thế giới không có ngươi sẽ không còn ý nghĩa để tồn tại......"
Hiên Viên Dật cười khổ một tiếng, nửa tự giễu nửa bất đắc dĩ, "Ta thật sự sợ, nếu như thực có một ngày như vậy, hắn biết phải làm sao bây giờ? Hơn nữa ta cực kì tin rằng, dù ta có trở về, cũng không cách nào lại tìm được một người khiến ta yêu đến sâu đậm đến thế, cho nên ta muốn ở lại nơi này."
Đem phiền não đọng lại nhiều năm sâu trong lòng nói hết ra, Hiên Viên Dật cảm giác trong lòng khoan khoái rất nhiều, đồng thời cũng thêm kiên định quyết tâm muốn ở lại.
Như vậy theo lời của chính hắn, rung động, trao hết con tim, cho nên không thể từ bỏ.
Bạch Húc nhìn hắn, không hiểu sao lại cảm thấy có chút hâm mộ.
Hắn từ nhỏ đến khi lớn bằng này, tuy không tính là thuận buồm xuôi gió nhưng cũng không phải trải qua sóng to gió lớn gì. Cho dù là sau khi cha mẹ gặp tai nạn xe cộ cũng để lại cho hắn một số tiền đủ để sinh hoạt, giúp hắn sống vô ưu vô lo. Có thể nói hắn chưa từng đưa ra một quyết định nào trọng đại đến thế, cơ hồ có thể thay đổi cả nhân sinh.
Hắn biết tính tình của mình tương đối an nhàn, nói khó nghe chút thì là nhu nhược. Nên hắn mới biết chuyện này nếu đặt ở trên người mình, hắn nhất định sẽ không thể nào quyết đoán đưa đến quyết định như thế. Hiên Viên Dật cứ như vậy bừa bãi nhân sinh, thật sự khiến hắn cực kỳ hâm mộ.
Bạch Húc hơi gục đầu xuống, âm thầm tự giễu một phen. Đối với người bạn đồng hương này, hắn có một cảm giác thân cận vô hạn. Chẳng qua mỗi người có một sự lựa chọn cho riêng mình, thế nên điều hắn có thể làm chỉ là chúc phúc. Sau khi trầm tư một phen, hắn từ túi Càn Khôn móc ra một cái bình đưa qua, vô cùng chân thành nói:
"Ngươi biết ta hiện ở Trung Tam Thiên thế giới đi, nơi này có một ít linh đan, đối với các ngươi có chỗ lợi. Chỉ cần còn một hơi thở thoi thóp cũng có thể có thể cứu trở về, xem như một phen tâm ý của người đồng hương là ta. Tổng cộng có hai viên, nếu không có nguy hiểm, nó cũng có thể hộ các ngươi vô bệnh vô tai lại sống thọ hai trăm năm."
Hiên Viên Dật trừng lớn hai mắt, hắn không chút nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Bạch Húc, không khỏi vui mừng một trận. Thứ tốt như vậy, quả là một phen tâm ý chân thành. Hoan thiên hỉ địa tiếp nhận, không nghĩ tới một phần tín nhiệm này, về sau thật sự sẽ cứu hắn một mạng, giúp hắn có thể cùng với người thương bạch đầu giai lão.
Sau khi cẩn thận thu nhận cái bình, Hiên Viên Dật mới nhớ tới hỏi, "Các ngươi tới chỗ này là có chuyện gì? Chẳng lẽ nơi này cũng có cốt truyện? Nhưng sao ta lại không nhớ ra nhỉ......"
Nhờ hắn nhắc nhở mà Bạch Húc mới nhớ tới mục đích của chuyến này, thu liễm cảm xúc lại rồi nghiêm mặt nói, "Trong nguyên tác, ở thế giới này xác thật có cốt truyện, chẳng qua chúng ta đi chuyến này mục đích cũng không phải vì điều đó. ngươi biết mấy vụ án ma tu giết người trong khoảng thời gian trước không? Còn hại chết cả ba tiên tu nữa. Bọn ta vì nhận nhiệm vụ này nên mới tới."
Hiên Viên Dật rất vui. Hắn không nghĩ tới đồng hương của mình lại có năng lực như vậy. Nhưng hắn xác thật nhớ rõ Dạ Vô Thương ở trong sách là một người rất lợi hại. Như vậy có y ở đây, chuyện này hẳn là có thể giải quyết. Rốt cuộc thì mấy cái chuyện ác tính này đúng là khiến cho bọn họ khủng hoảng đã lâu. Nhìn thấy có một chút hy vọng, hắn liền vội vàng đem tất cả mọi thứ mình biết triệt để nói hết ra.
Bạch Húc cẩn thận nghe hắn tự thuật xong, mày hơi nhăn lại. Không hiểu vì sao rõ ràng cùng là cái án ma tu đả thương người rất đơn giản, lại khiến hắn ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Người tu đạo đối với Thiên Đạo và vận thế của chính mình tổng cũng có chút ẩn ẩn hiểu được, tu vi càng cao loại cảm ứng này lại càng mãnh liệt. Tuy hắn hiện tại mới chỉ Kim Đan kỳ, hẳn là còn chưa đến mức độ có thể câu thông thiên địa. Cho nên hắn chỉ có thể trấn an chính mình là suy nghĩ nhiều.
Bởi vì lúc này vẫn chưa có đầu mối về ma tu nên hắn chỉ có thể xuống tay từ người bị hại, "Ngươi có thể đưa chúng ta đi xem những thi thể đó không?"
Hiên Viên Dật không chút suy nghĩ gật đầu. Nếu là việc khác hắn thật đúng là không thể giúp vội được cái gì, nhưng cái án tử này đã được hoàng đế toàn quyền giao cho Hiên Viên Khải, dẫn bọn hắn đi xem thi thể cũng chẳng tính là việc gì khó khăn.
Hai người mở cửa, lại không nhìn thấy người mới bừng tỉnh phát hiện thế mà đã qua hơn hai giờ, hai người kia chắc là đợi đến mệt mỏi rồi. Quả nhiên, khi bọn họ vừa vào chính sảnh đã ngay lập tức đối diện với hai đôi mắt đầy u oán.
Hai người vẻ mặt 囧, vội vàng trấn an người bên cạnh. Chẳng qua ở nơi mà bọn họ không nhìn đến, biểu tình âm u của hai người kia lại giống hệt với nhau.
Thật muốn vĩnh viễn khoá chặt người này ở trong lồng ngực của chính mình!
Chẳng qua hai người đều thực thông minh lựa chọn không hỏi vừa rồi Bạch Húc bọn họ đã nói chuyện gì với nhau. Bởi vì bọn họ nếu đã không cho phép nghe, như vậy có hỏi cũng vô dụng.
Bạch Húc nói với Dạ Vô Thương muốn đi kiểm tra thi thể. Dạ Vô Thương kì thật không cảm thấy cái gì, bất kể nhiệm vụ nào với y mà nói đều là vô nghĩa, y chẳng qua chỉ muốn được ở cùng với người này thôi.
Bên này Hiên Viên Khải cũng bị Hiên Viên Dật thuyết phục, hắn đồng ý mang Bạch Húc bọn họ đi, nhưng Hiên Viên Dật thì phải ở nhà.
Hiên Viên Dật chán nản, nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Hắn biết là bởi vì bộ dáng khi lần đầu tiên nhìn thấy người chết của mình đã dọa đến hắn, cho nên mới sẽ khiến hắn như lâm đại địch như vậy. Vì thế Hiên Viên Dật tuy rằng sẽ tức giận sự ngang ngược của người yêu nhưng cũng sẽ không ngỗ nghịch lại ý tốt của hắn.
Hiên Viên Khải dẫn theo hai người đi tới nhà xác ở huyện nha. Bởi vì thời tiết hiện tại khiến thi thể phân huỷ cực nhanh nên nhà xác chỉ có thi thể của ba ngày gần nhất. Tổng cộng có bốn cái xác, nam có nữ có, đều là người già.
Bạch Húc từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy mấy thi thể này liền cảm thấy có chút không khoẻ, nhưng mà lại không thể nói ra, chỉ có thể phóng thích linh lực điều tra. Dùng linh lực lưu chuyển một vòng bên trong những thi thể đó xong, sắc mặt hắn đột nhiên trầm hẳn xuống.
Hắn cau mày, đáy mắt tràn đầy chán ghét, ngữ khí trầm thấp nói, "Những người này đều là thanh niên khoẻ mạnh. Bọn họ bị rút hết linh căn nên mới nhanh chóng già đi cho đến tận khi tử vong, trong cơ thể sinh cơ đoạn tuyệt, trơ mắt nhìn chính mình từ từ già cả mà chết, lúc chết nhất định vạn phần thống khổ, quả thực là...... Phát rồ!"
Hiên Viên Khải hiển nhiên cũng minh bạch tính nghiêm trọng của sự việc. Linh căn đối với người ở Hạ Tam Thiên thế giới mà nói không phải là một khái niệm phổ biến, thậm chí rất nhiều người ngay cả sự tồn tại của tu sĩ cũng không biết. Nhưng hắn là thành viên hoàng thất, những thứ biết được tuyệt đối không ít.
Tỷ như ở Trung Tam Thiên thế giới linh lực dư thừa hơn, gần như mỗi người đều có linh căn, chỉ là tư chất bất đồng, cấp bậc Ngũ linh căn Tứ linh căn chiếm đa số. Mà ở Hạ Tam Thiên thế giới, số người sở hữu linh căn lại càng ít.
Nhưng cũng bởi vì nơi này độ chênh lệch thực lực giữa tu sĩ rất lớn, cho nên liền trở thành bãi săn thú cho ma tu, mặc dù chất lượng không cao nhưng lại có thể lấy số lượng bù lại.
Nếu như đem tất cả linh căn của những người có tư chất đều rút hết ra thì cũng là một con số khổng lồ, lại còn không cần lo lắng phải chịu công kích của tông môn chính đạo, quả thật đúng là một nước đi hay.
Dạ Vô Thương hơi hơi nhướng mày, không nói gì.
Căn cứ vào huyết mạch truyền thừa mà đời trước y đạt được, xác thật có bí pháp có thể thông qua cắn nuốt linh căn của người khác để tăng tiến tu vi. Chẳng qua làm vậy nguy hại cũng lớn, y đối với mấy cái phương thức đó từ trước đến nay đều cực kì khinh thường.
Linh căn của mỗi người là cố định, nếu như cắn nuốt linh căn tạp nham của người khác thì đồng thời cũng sẽ cắn nuốt hết tạp chất trong linh căn của bọn họ. Như vậy trong một khoảng thời gian ngắn xác thật có thể tăng một lượng lớn tu vi. Nhưng thời gian càng dài, tạp chất đi vào trong thân thể không ngừng tích lũy, không cách nào bài trừ, sớm hay muộn cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma khiến thăng cấp thất bại. Cho nên hành vi như vậy chẳng khác nào tìm chết, nhiều nhất cũng chỉ đến Kim Đan kỳ, cuối cùng cả đời vô pháp tiến thêm một bước.
Bất quá phát hiện này lại giúp cho Bạch Húc nghĩ ra một ý tưởng, ma tu kia nếu muốn cắn nuốt linh căn, vậy bọn họ liền cho hắn linh căn!
Nghĩ nghĩ, hắn dò hỏi Hiên Viên Khải tử trạng của ba tu sĩ kia, phát hiện bọn họ đều là truy đuổi ma tu kia đến ven hồ bên ngoài thành Tịnh Nguyệt sau đó liền biến mất. Kết cục không cần nghĩ, linh căn của tu sĩ so với phàm nhân lại càng tinh thuần, khẳng định là bị cắn nuốt.
Cứ như vậy, bọn họ chỉ cần thân chinh ra làm mồi nhử, thực mau là có thể dẫn dụ ma tu kia xuất đầu lộ diện rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất