Chương 39: Bạch Húc trọng thương
Edit: Tagoon
Bạch Húc có chút suy sụp nhắm mắt lại, kinh mạch của hắn một mảnh hỗn độn, linh lực tiêu hao quá độ, thậm chí cả sinh cơ trong cơ thể hắn cũng tiêu hao gần như không còn. Thực lực của hắn so với Minh Việt chênh lệch thật sự quá lớn, có thể chống được đến hiện tại cũng đã là kỳ tích rồi.
Lúc này rồi mà hắn vẫn còn có suy nghĩ trong khổ mua vui. Hắn nếu cứ thế chết đi, liệu có được xem như là hi sinh vì nhiệm vụ không?
Không biết hệ thống vô lương kia có thể đại phát từ bi đưa hắn trở về hay không nhỉ?
Nhưng hắn quả thật vẫn chưa muốn chết thật đâu.
Trong lúc hoảng hốt nhìn đến sườn mặt tuấn mỹ của Minh Việt đang tới gần, không hiểu sao hắn lại nhớ tới tiểu hài tử kia. Nếu như hắn chết rồi, y sẽ khóc sao?
Minh Việt nhìn con ngươi gần như tan rã của Bạch Húc, trong mắt hiện lên một trận khoái ý. Đây chính là kết cục của những kẻ dám làm trái ý gã!
Gã chậm rãi tới gần Bạch Húc, gợi lên một mạt cười ác ý, "Xem ở phân thượng thiên tư xuất chúng của ngươi, bản tôn sẽ không giết ngươi. Ta sẽ đem ngươi luyện nhập Vạn Quỷ Phiên, đồng thời giữ lại thần thức của ngươi, để ngươi trơ mắt nhìn chính mình chiến đấu cùng với những kẻ đã từng là đồng môn, sư tôn. Thế nào, có phải rất kích thích hay không?"
Nói đoạn, gã chậm rãi vươn tay dán lên đỉnh đầu Bạch Húc, từ trên tay gã toát ra một sợi hắc khí trực tiếp chui vào đại não Bạch Húc. Nhưng cùng với động tác của mình, gã đột nhiên lại phát ra một tiếng kinh nghi, "Hả? Sao lại thế này?"
Sương đen của gã rõ ràng đã bám vào thức hải Bạch Húc, nhưng ngay khi nó muốn khống chế suy nghĩ của Bạch Húc, thức hải của hắn lại đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng cực kỳ cường hãn, trực tiếp tiêu diệt sương đen mà gã thả ra.
Hơn nữa phương thức vận hành của cỗ lực lượng kia thực đặc biệt, vừa không thuộc về tiên tu, cũng không thuộc về ma tu hoặc là Ma tộc. Gã đúng là chưa bao giờ gặp qua lực lượng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn làm gã có chút ngẩn ngơ.
Nếu Bạch Húc còn thanh tỉnh, hắn đã có thể phát hiện cỗ lực lượng này tương đồng với dao động phát sinh mỗi lần hệ thống xuất hiện. Nhưng hắn giờ phút này thần chí không rõ, cho nên không hề hay biết mình vừa được hệ thống mà hắn vẫn luôn âm thầm chửi rủa cứu một mạng.
Hệ thống: b( ̄▽ ̄)d nó tỏ vẻ kỳ thật nó cũng không muốn cứu tên ký chủ rác rưởi này đâu. Cơ mà một lần nữa tìm ký chủ mới quá phiền toái, cho nên cũng chỉ có thể chấp nhận dùng tạm thôi à......
Minh Việt hừ lạnh một tiếng, không thể khống chế thì trực tiếp hủy diệt là được. Dù sao gã cũng không muốn nhìn thấy thứ đồ vật chướng mắt đó thời khắc nhắc nhở chính gã cư nhiên chỉ một Kim Đan kỳ cũng không thể động tay. Vì thế gã nâng một cái tay khác lên, hung hăng thọc vào đan điền của Bạch Húc!
Trong không khí nháy mắt tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, làm Minh Việt hơi hơi nhăn lại mi, "Hương vị này......" Gã nắm lấy cằm Bạch Húc, ghé sát vào ngửi. Có một loại mùi vị thập phần hấp dẫn gã, tuy rằng thực mờ nhạt, nhưng vẫn bị gã thuận lợi nắm bắt được.
【 Cảnh báo cảnh báo! Giá trị sinh mệnh của ký chủ quá thấp, giá trị sinh mệnh của ký chủ quá thấp! Hệ thống mở ra cưỡng chế giám thị! 】
Bạch Húc trước mắt tối sầm, loáng thoáng nghe được thanh âm bén nhọn của hệ thống vang vọng, lại nghe không rõ nội dung, hắn cũng không còn tâm trí để nghe, hắn thật sự...... Quá mệt mỏi.
"Nhãi ranh ngươi dám!!!"
Xa xa truyền đến một tiếng rống giận trung khí mười phần, uy áp hỗn loạn lệnh người sợ hãi, che trời lấp đất áp bách tấn công về phía bọn họ. Ngay cả Minh Việt cũng hơi thay đổi sắc mặt, Luyện Hư kỳ?
Hừ, không thể tưởng tượng được một kẻ hèn Kim Đan kỳ cư nhiên có thể kéo Luyện Hư kỳ tới giúp đỡ. Gã trào phúng cong cong môi, "Lão thất phu, ngươi đã tới chậm, muốn tên phế vật này sao? Vậy cho ngươi!"
Nói đoạn dùng bàn tay đã thọc vào đan điền hung hăng ném hắn sang bên cạnh, rốt cuộc không rảnh lo chút lực hấp dẫn vi diệu vừa rồi, nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Thời điểm Huyền Thượng chân nhân đuổi tới vừa lúc nhìn thấy một màn đan điền của Bạch Húc bị hủy đi. Kích thích này khiến ông lập tức đỏ hốc mắt. Nhìn đến đồ đệ mà ông âu yếm bị kẻ khác phá huỷ ném đi như một con búp bê vải, ông hận không thể đem Ma tộc đáng chết kia bầm thây vạn đoạn. Nhưng lý trí lại nhắc nhở ông hiện tại cứu người mới là quan trọng nhất.
Nháy mắt tiếp theo ông đã xuất hiện trước mặt Bạch Húc. Nhìn đồ đệ khắp người toàn là máu tươi, ông run run rẩy rẩy từ trong lòng ngực móc ra một đống lớn đan dược, cũng không thèm nhìn liền đút hết cho hắn, sau đó lại thật cẩn thận bế người lên, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Thời điểm Dạ Vô Thương tưởng chừng sắp nổi điên vì đi khắp toàn bộ Thượng Thủy Phong cũng không tìm được Huyền Thượng chân nhân, vừa xoay người liền thấy Huyền Thượng chân nhân ôm một người xuất hiện trong viện. Y vội vã xông tới, lại ở cách người hai bước xa dừng lại.
Đó là...... Sư huynh?
Bạch Húc trên mặt không có một tia huyết sắc, thậm chí ngay cả hô hấp cũng dường như đã ngừng hẳn, chỉ có ngực vẫn phập phồng cực nhẹ chứng minh người này còn sống.
Lại nhìn thêm xuống phía dưới là một mảnh đỏ chói mắt. Một bộ bạch y bị máu tươi làm cho ướt sũng, lỗ hổng lớn trên bụng sâu đến mức có thể thấy được cả xương, các cơ quan máu thịt hỗn loạn rách nát, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy Kim Đan vỡ vụn!
Dạ Vô Thương run run rẩy rẩy vươn tay, như là muốn đụng vào hắn, rồi lại nhanh chóng rụt lại, sợ hắn trực tiếp chạm vào là tan.
Sư huynh...... Sư huynh...... Sư huynh!!!
Bờ môi của y mấp máy liên tục, vô thanh vô tức thì thầm hai chữ này, lại không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào, cả người tựa như rơi xuống động băng, rồi lại nóng nảy đến mức phát cuồng, hai mắt một mảnh đỏ đậm.
Y chưa từng có một giây phút nào giống hiện tại căm hận chính mình nhỏ yếu cùng vô năng như vậy. Trọng sinh lại một đời y đã tìm được bảo vật quan trọng nhất, nhưng châm chọc chính là y lại không có năng lực bảo vệ cho hắn!
Y vốn tưởng rằng mình cùng sư huynh sẽ có rất nhiều thời gian, có thể cùng nhau tu luyện, cùng nhau sinh hoạt. Nhưng những ngày tháng ấm áp ngốc bên cạnh Bạch Húc lại khiến y quên mất Tu Chân giới vốn tàn khốc vô tình. Y hận a!
Hết thảy mọi việc đều chĩa về phía y là được rồi, vì cái gì lại phải tổn thương đến sư huynh?
Minh Việt ngứa mắt chính là y, lại hại sư huynh bị liên lụy, mà y bởi vì thực lực không đủ nên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn người mình yêu vì bảo vệ mình mà bị thương!
Hận! Hận! Hận a!
Nhưng hận nhất vẫn là chính mình, vì sao lại vô dụng như vậy!
Y muốn cường đại hơn, cũng muốn thực lực không thể địch nổi cùng với địa vị vô thượng, y muốn đem thiên hạ đều đạp ở dưới chân, đem hết thảy đều nắm trong tay.
Chỉ có thực lực, mới có thể bảo hộ những thứ y quan tâm, nắm chặt thứ y muốn!
Dạ Vô Thương tròng mắt chậm rãi sung huyết, nhìn qua dữ tợn vô cùng, trên người thậm chí ẩn ẩn có ma khí tản ra, hơi thở cũng trở nên khủng bố bất thường.
Hiện tượng quỷ dị này khiến Huyền Thượng chân nhân đang định cất bước vào trong cũng phải nhăn mi lại. Chẳng qua nhớ tới tiểu đồ đệ cực kì ỷ vào đại đồ đệ, ông cũng bình thường trở lại. Tận mắt nhìn thấy sư huynh kính yêu biến thành cái dạng này, trong khoảng thời gian ngắn không tiếp thu được nhập ma cũng là bình thường, cũng không hướng suy nghĩ tới trên đầu Ma tộc.
Cho nên ông chỉ cho một bàn tay, trực tiếp đánh ngất Dạ Vô Thương ném về phòng, sau đó vội vàng đi tìm nhóm lão yêu quái luyện đan kia cầu cứu. Hiện tại thương thế của Bạch Húc đã tuyệt đối không thể chậm trễ nữa rồi!
Thiên Hoa Tông Đại sư huynh gặp phải ma tu, vì bảo hộ sư đệ nhỏ tuổi, trọng thương nặng hôn mê bất tỉnh, ngắn ngủn trong vòng hai ngày tin tức đã truyền khắp toàn bộ tông môn.
Tin tức này vừa ra, hình tượng của Bạch Húc ở trong mắt mọi người nháy mắt phóng đại lên rất nhiều. Trước kia chỉ là đệ nhất thiên tài, là bông hoa cao lãnh, bây giờ lại thêm trọng tình trọng nghĩa, yêu thương đồng môn, khiến mọi người không khỏi cực kỳ hâm mộ. Bọn họ sao lại không có được một sư huynh tốt như vậy cơ chứ!
Nhưng những lời này khi Dạ Vô Thương nghe được lại cảm thấy vô cùng chói tai. Y cỡ nào hy vọng người nằm ở nơi đó chính là y, nếu được như vậy thì thương thế có nặng hơn gấp mười lần cũng đâu có hề gì!
Nhưng mà y không được phép tiến vào trong phòng nên cứ thế ngày ngày đêm đêm canh giữ ngoài cửa, chỉ hy vọng có thể biết được tình huống của sư huynh nhanh nhất mà thôi, căn bản không có rảnh đi lo linh lực của chính mình đang sôi trào đến gần như phát nổ.
Nhưng giờ phút này, trong phòng cũng là một mảnh mây đen mù sương.
"Quý lão nhân, ngươi đây nói không cứu được là có ý tứ gì? Cái gì gọi là không cứu được? Nếu như đồ đệ bảo bối của ta xảy ra chuyện, ngươi có tin ta sẽ phá huỷ Luyện Vân Phong của ngươi hay không!"
Huyền Thượng chân nhân vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào một lão nhân đầu tóc hoa râm khác, trừng đến mặt đỏ bừng cổ nổi đầy gân, cứ như là giây tiếp theo sẽ nhào lên đánh nhau với hắn một trận ngay lập tức vậy.
Lão nhân khác kia, chính là phong chủ của Luyện Vân Phong Quý Vân Đường, tu sĩ Hóa Thần kỳ, một thân tu vi tuy không thập phần mạnh mẽ, nhưng một tay luyện đan thuật lại là xuất thần nhập hóa, là luyện đan sư cửu cấp hiếm có ở Tam Thiên Giới.
Hắn chậm rãi thu hồi ngón tay đặt trên cổ tay Bạch Húc, lắc lắc đầu, cực kì tiếc hận nói, "Đan điền của hắn bị hủy, Kim Đan vỡ vụn, mấy cái đó đều vấn đề không lớn, chỉ cần có một gốc cây Nhục Bạch Cốt trọng tố thân thể chữa trị Kim Đan là được. Nhưng mà trước đó hắn đã bị thương rất nặng, sau khi gặp thương tổn nặng như vậy, linh lực còn thừa không nhiều lắm đều được dùng để gắn kết vận chuyển cơ bản của thân thể mất rồi. Chờ đến lúc ngươi lúc chạy tới kỳ thật sinh cơ đã đoạn tuyệt, là ngươi dùng linh đan mạnh mẽ giúp hắn treo tánh mạng mới miễn cưỡng chống đỡ được đến bây giờ. Nhưng trên thực tế thương thế của hắn sớm đã vượt quá mức chịu đựng của thân thể, hiện tại ngay cả một tia mạch đập mỏng manh nhất cũng không tìm được, ngươi...... Vẫn là nén bi thương đi."
"Không có khả năng, ta không tin!" Huyền Thượng chân nhân hiếm khi thất thố như vậy giận dữ hét, "Mặc kệ Nhục Bạch Cốt gì đó đều mang hết ra cho ta. Đồ đệ của ta không chết ngươi đã nghe thấy chưa! Hắn không có khả năng chết, ngươi mau chóng đi luyện đan cho ta. Nếu chậm một chút, ta liền đập nát đan lô, san bằng Luyện Vân Phong của ngươi!"
Quý Vân Đường không thèm so đo thái độ của Huyền Thượng chân nhân, hắn có thể lý giải cảm giác của lão hiện tại. Đối với khẩn cầu này của bạn tốt hắn ngược lại không thể ra sức. Điều này khiến cho hắn không khỏi sinh ra một loại đồng tình sâu sắc thỏ tử hồ bi*.
*Nghĩa bóng: Vật thương đồng loại. Tống sử, Lý Toàn truyện: Hồ tử Thố khắp, Lý thị diệt, Hạ thị ninh độc tồn (chồn chết thỏ khóc, họ Lý bị tiêu diệt, họ Hạ có thể một mình tồn tại được không?) (Theo từ điển tiếng Việt)
Tu sĩ nghịch thiên mà đi, cho dù cường đại nhưng rốt cuộc không phải thần, ngã xuống lại càng tầm thường, chỉ là...... Hắn nhìn thanh niên tuấn mỹ trên giường, cho dù đã chật vật đến vậy, lại không một chút tổn hao gì đến vẻ tuyệt đại phong hoa* vốn có.
*Vô cùng đẹp, vô cùng phong lưu.
Hắn chỉ có thể tiếc hận đến lắc đầu, quả là làm bậy a, một đứa nhỏ tốt đến như vậy......
Huyền Thượng chân nhân ban nãy còn đang gào thét cư nhiên lúc này nước mắt chảy dài. Trong lòng ông cũng minh bạch những gì Quý lão nhân nói đều là sự thật, nhưng ông lại cực kì không muốn tin tưởng!
Đây dù sao cũng là hài tử ông đã yêu thương mười mấy năm a!
Ông cứ như một đứa trẻ quỳ rạp xuống mép giường, vươn tay nắm lấy bàn tay của Bạch Húc thật cẩn thận. Một lão nhân mấy ngàn tuổi, giờ phút này lại giống hài tử mất đi cha mẹ, khóc đến không kiềm chế nổi.
"Húc Nhi...... Là sư phó vô dụng, không bảo vệ tốt cho ngươi a!"
Quý Vân Đường nhìn bộ dạng cực kỳ bi thương kia của Huyền Thượng chân nhân, trong mắt hiện lên không đành lòng. Hắn xoay người vừa chuẩn bị rời đi, muốn dành lại chút thời gian cho đôi thầy trò này, lại đột nhiên bị người dùng lực túm lấy cánh tay kéo về.
"Quý lão nhân! Ngươi mau sờ, có phải vẫn còn mạch đập hay không? Chẳng lẽ là ảo giác của ta sao?" Huyền Thượng chân nhân vẻ mặt kinh hỉ. Quý Vân Đường lại một lần nữa bắt mạch cho Bạch Húc. Ngay khi hắn vừa nắm lấy tay Bạch Húc, cư nhiên ẩn ẩn cảm giác được mạch đập mỏng manh, đồ đệ của ông bạn già còn chưa chết!
"Sao có thể, ta vừa nãy rõ ràng xác nhận đã hoàn toàn không còn mạch đập, ngươi vẫn là...... Hả"
Quý Vân Đường kinh nghi bất định đến nhìn tròng mắt Bạch Húc, mạch đập tuy rằng mỏng manh, nhưng xác thật tồn tại, nhưng mà vừa nãy hắn rõ ràng đã......
Hệ thống: Lão tử mệt muốn chết rồi, có biết cứu sống lại một khối thi thể cần đến bao nhiêu tích phân không? Chờ đến khi rác rưởi ký chủ kia tỉnh lại, nhất định phải hung hăng trừ đi tích phân của hắn mới được!!
Quý Vân Đường cảm thấy thập phần khó tin, nhưng sau hắn lại nghĩ đến, vừa rồi có thể là do thân thể Bạch Húc quá mức suy yếu, làm cho hắn tiến vào một loại trạng thái chết giả. Nếu không phải Huyền Thượng chân nhân thận trọng, vậy thì chết giả cũng phải biến thành chết thật mất!
Hắn cũng kích động hẳn lên, móc ra từ trong ngực một cây linh chi nhục sắc, gấp gáp nói, "Còn sống thì tốt, vừa hay ngươi là Thủy linh căn, mau mau giúp đồ đệ ngươi chuyển vận linh lực treo mệnh. Ta sẽ đi luyện đan ngay lập tức, nhớ kỹ a, một khắc cũng không thể ngưng, bằng không thần tiên khó cứu!"
Huyền Thượng chân nhân vội vã gật đầu không ngừng, lập tức nắm lấy cánh tay Bạch Húc đem linh lực thuỷ hệ tinh thuần nhất cuồn cuộn không ngừng vận chuyển qua, cực kì cẩn thận chữa trị kinh mạch bị thương đồng thời kích thích sinh cơ trong thân thể hắn. Đừng nói là linh lực, cho dù là muốn mệnh của ông, ông cũng đều nguyện ý!
Một lượng lớn linh lực tựa như không có giới hạn điên cuồng dũng mãnh tiến vào trong thân thể Bạch Húc, du tẩu khắp nơi, không ngừng chữa trị kinh mạch bị hao tổn, cuối cùng thoát ra từ đan điền rách nát kia rồi tiêu tán ở trong không khí.
Bởi vì đan điền của Bạch Húc hao tổn nên mới hoàn toàn không cách nào chứa đựng linh lực. Chẳng qua như vậy cũng có chỗ tốt là không cần phải lo lắng linh lực bão hoà. Vì vậy Huyền Thượng chân nhân cơ hồ là dùng hết sức vào việc vận chuyển linh lực, một giây cũng không dám trì hoãn.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Quý Vân Đường trở về, đưa một viên thuốc màu hồng nhạt vào trong miệng Bạch Húc, thấp giọng phân phó, "Linh lực không thể ngừng, hắn hiện tại căn bản không cách nào hấp thu toàn bộ dược lực. Ngươi đến giúp hắn kích thích dược lực, chờ đan điền của hắn khôi phục lại, cần thiết phải lập tức bế quan, chữa trị Kim Đan, ai cũng không giúp được hắn. Nhớ kỹ nhé, là lập tức bế quan. Bằng không chờ đến khi Kim Đan biến thành tử đan, hắn liền coi như là hoàn toàn phế đi!"
Huyền Thượng chân nhân vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu, sự tình liên quan đến đồ đệ của ông, ông tuyệt không dám có chút chậm trễ.
Bởi vì linh lực của Huyền Thượng chân nhân thật sự quá mức tinh thuần, còn chưa tới nửa canh giờ, miệng vết thương dữ tợn nơi bụng Bạch Húc lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu khép lại, kinh mạch trong thân thể hắn dưới sự tẩm bổ của linh lực cũng dần dần nối liền. Lúc này ngoại trừ viên Kim Đan vẫn rách nát như cũ, Bạch Húc nhìn qua quả thực không hề giống bị thương chút nào.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu ngược xíu xíu thôi à, bảo đảm, từng chút từng chút hoi!
Bạch Húc có chút suy sụp nhắm mắt lại, kinh mạch của hắn một mảnh hỗn độn, linh lực tiêu hao quá độ, thậm chí cả sinh cơ trong cơ thể hắn cũng tiêu hao gần như không còn. Thực lực của hắn so với Minh Việt chênh lệch thật sự quá lớn, có thể chống được đến hiện tại cũng đã là kỳ tích rồi.
Lúc này rồi mà hắn vẫn còn có suy nghĩ trong khổ mua vui. Hắn nếu cứ thế chết đi, liệu có được xem như là hi sinh vì nhiệm vụ không?
Không biết hệ thống vô lương kia có thể đại phát từ bi đưa hắn trở về hay không nhỉ?
Nhưng hắn quả thật vẫn chưa muốn chết thật đâu.
Trong lúc hoảng hốt nhìn đến sườn mặt tuấn mỹ của Minh Việt đang tới gần, không hiểu sao hắn lại nhớ tới tiểu hài tử kia. Nếu như hắn chết rồi, y sẽ khóc sao?
Minh Việt nhìn con ngươi gần như tan rã của Bạch Húc, trong mắt hiện lên một trận khoái ý. Đây chính là kết cục của những kẻ dám làm trái ý gã!
Gã chậm rãi tới gần Bạch Húc, gợi lên một mạt cười ác ý, "Xem ở phân thượng thiên tư xuất chúng của ngươi, bản tôn sẽ không giết ngươi. Ta sẽ đem ngươi luyện nhập Vạn Quỷ Phiên, đồng thời giữ lại thần thức của ngươi, để ngươi trơ mắt nhìn chính mình chiến đấu cùng với những kẻ đã từng là đồng môn, sư tôn. Thế nào, có phải rất kích thích hay không?"
Nói đoạn, gã chậm rãi vươn tay dán lên đỉnh đầu Bạch Húc, từ trên tay gã toát ra một sợi hắc khí trực tiếp chui vào đại não Bạch Húc. Nhưng cùng với động tác của mình, gã đột nhiên lại phát ra một tiếng kinh nghi, "Hả? Sao lại thế này?"
Sương đen của gã rõ ràng đã bám vào thức hải Bạch Húc, nhưng ngay khi nó muốn khống chế suy nghĩ của Bạch Húc, thức hải của hắn lại đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng cực kỳ cường hãn, trực tiếp tiêu diệt sương đen mà gã thả ra.
Hơn nữa phương thức vận hành của cỗ lực lượng kia thực đặc biệt, vừa không thuộc về tiên tu, cũng không thuộc về ma tu hoặc là Ma tộc. Gã đúng là chưa bao giờ gặp qua lực lượng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn làm gã có chút ngẩn ngơ.
Nếu Bạch Húc còn thanh tỉnh, hắn đã có thể phát hiện cỗ lực lượng này tương đồng với dao động phát sinh mỗi lần hệ thống xuất hiện. Nhưng hắn giờ phút này thần chí không rõ, cho nên không hề hay biết mình vừa được hệ thống mà hắn vẫn luôn âm thầm chửi rủa cứu một mạng.
Hệ thống: b( ̄▽ ̄)d nó tỏ vẻ kỳ thật nó cũng không muốn cứu tên ký chủ rác rưởi này đâu. Cơ mà một lần nữa tìm ký chủ mới quá phiền toái, cho nên cũng chỉ có thể chấp nhận dùng tạm thôi à......
Minh Việt hừ lạnh một tiếng, không thể khống chế thì trực tiếp hủy diệt là được. Dù sao gã cũng không muốn nhìn thấy thứ đồ vật chướng mắt đó thời khắc nhắc nhở chính gã cư nhiên chỉ một Kim Đan kỳ cũng không thể động tay. Vì thế gã nâng một cái tay khác lên, hung hăng thọc vào đan điền của Bạch Húc!
Trong không khí nháy mắt tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, làm Minh Việt hơi hơi nhăn lại mi, "Hương vị này......" Gã nắm lấy cằm Bạch Húc, ghé sát vào ngửi. Có một loại mùi vị thập phần hấp dẫn gã, tuy rằng thực mờ nhạt, nhưng vẫn bị gã thuận lợi nắm bắt được.
【 Cảnh báo cảnh báo! Giá trị sinh mệnh của ký chủ quá thấp, giá trị sinh mệnh của ký chủ quá thấp! Hệ thống mở ra cưỡng chế giám thị! 】
Bạch Húc trước mắt tối sầm, loáng thoáng nghe được thanh âm bén nhọn của hệ thống vang vọng, lại nghe không rõ nội dung, hắn cũng không còn tâm trí để nghe, hắn thật sự...... Quá mệt mỏi.
"Nhãi ranh ngươi dám!!!"
Xa xa truyền đến một tiếng rống giận trung khí mười phần, uy áp hỗn loạn lệnh người sợ hãi, che trời lấp đất áp bách tấn công về phía bọn họ. Ngay cả Minh Việt cũng hơi thay đổi sắc mặt, Luyện Hư kỳ?
Hừ, không thể tưởng tượng được một kẻ hèn Kim Đan kỳ cư nhiên có thể kéo Luyện Hư kỳ tới giúp đỡ. Gã trào phúng cong cong môi, "Lão thất phu, ngươi đã tới chậm, muốn tên phế vật này sao? Vậy cho ngươi!"
Nói đoạn dùng bàn tay đã thọc vào đan điền hung hăng ném hắn sang bên cạnh, rốt cuộc không rảnh lo chút lực hấp dẫn vi diệu vừa rồi, nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Thời điểm Huyền Thượng chân nhân đuổi tới vừa lúc nhìn thấy một màn đan điền của Bạch Húc bị hủy đi. Kích thích này khiến ông lập tức đỏ hốc mắt. Nhìn đến đồ đệ mà ông âu yếm bị kẻ khác phá huỷ ném đi như một con búp bê vải, ông hận không thể đem Ma tộc đáng chết kia bầm thây vạn đoạn. Nhưng lý trí lại nhắc nhở ông hiện tại cứu người mới là quan trọng nhất.
Nháy mắt tiếp theo ông đã xuất hiện trước mặt Bạch Húc. Nhìn đồ đệ khắp người toàn là máu tươi, ông run run rẩy rẩy từ trong lòng ngực móc ra một đống lớn đan dược, cũng không thèm nhìn liền đút hết cho hắn, sau đó lại thật cẩn thận bế người lên, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Thời điểm Dạ Vô Thương tưởng chừng sắp nổi điên vì đi khắp toàn bộ Thượng Thủy Phong cũng không tìm được Huyền Thượng chân nhân, vừa xoay người liền thấy Huyền Thượng chân nhân ôm một người xuất hiện trong viện. Y vội vã xông tới, lại ở cách người hai bước xa dừng lại.
Đó là...... Sư huynh?
Bạch Húc trên mặt không có một tia huyết sắc, thậm chí ngay cả hô hấp cũng dường như đã ngừng hẳn, chỉ có ngực vẫn phập phồng cực nhẹ chứng minh người này còn sống.
Lại nhìn thêm xuống phía dưới là một mảnh đỏ chói mắt. Một bộ bạch y bị máu tươi làm cho ướt sũng, lỗ hổng lớn trên bụng sâu đến mức có thể thấy được cả xương, các cơ quan máu thịt hỗn loạn rách nát, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy Kim Đan vỡ vụn!
Dạ Vô Thương run run rẩy rẩy vươn tay, như là muốn đụng vào hắn, rồi lại nhanh chóng rụt lại, sợ hắn trực tiếp chạm vào là tan.
Sư huynh...... Sư huynh...... Sư huynh!!!
Bờ môi của y mấp máy liên tục, vô thanh vô tức thì thầm hai chữ này, lại không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào, cả người tựa như rơi xuống động băng, rồi lại nóng nảy đến mức phát cuồng, hai mắt một mảnh đỏ đậm.
Y chưa từng có một giây phút nào giống hiện tại căm hận chính mình nhỏ yếu cùng vô năng như vậy. Trọng sinh lại một đời y đã tìm được bảo vật quan trọng nhất, nhưng châm chọc chính là y lại không có năng lực bảo vệ cho hắn!
Y vốn tưởng rằng mình cùng sư huynh sẽ có rất nhiều thời gian, có thể cùng nhau tu luyện, cùng nhau sinh hoạt. Nhưng những ngày tháng ấm áp ngốc bên cạnh Bạch Húc lại khiến y quên mất Tu Chân giới vốn tàn khốc vô tình. Y hận a!
Hết thảy mọi việc đều chĩa về phía y là được rồi, vì cái gì lại phải tổn thương đến sư huynh?
Minh Việt ngứa mắt chính là y, lại hại sư huynh bị liên lụy, mà y bởi vì thực lực không đủ nên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn người mình yêu vì bảo vệ mình mà bị thương!
Hận! Hận! Hận a!
Nhưng hận nhất vẫn là chính mình, vì sao lại vô dụng như vậy!
Y muốn cường đại hơn, cũng muốn thực lực không thể địch nổi cùng với địa vị vô thượng, y muốn đem thiên hạ đều đạp ở dưới chân, đem hết thảy đều nắm trong tay.
Chỉ có thực lực, mới có thể bảo hộ những thứ y quan tâm, nắm chặt thứ y muốn!
Dạ Vô Thương tròng mắt chậm rãi sung huyết, nhìn qua dữ tợn vô cùng, trên người thậm chí ẩn ẩn có ma khí tản ra, hơi thở cũng trở nên khủng bố bất thường.
Hiện tượng quỷ dị này khiến Huyền Thượng chân nhân đang định cất bước vào trong cũng phải nhăn mi lại. Chẳng qua nhớ tới tiểu đồ đệ cực kì ỷ vào đại đồ đệ, ông cũng bình thường trở lại. Tận mắt nhìn thấy sư huynh kính yêu biến thành cái dạng này, trong khoảng thời gian ngắn không tiếp thu được nhập ma cũng là bình thường, cũng không hướng suy nghĩ tới trên đầu Ma tộc.
Cho nên ông chỉ cho một bàn tay, trực tiếp đánh ngất Dạ Vô Thương ném về phòng, sau đó vội vàng đi tìm nhóm lão yêu quái luyện đan kia cầu cứu. Hiện tại thương thế của Bạch Húc đã tuyệt đối không thể chậm trễ nữa rồi!
Thiên Hoa Tông Đại sư huynh gặp phải ma tu, vì bảo hộ sư đệ nhỏ tuổi, trọng thương nặng hôn mê bất tỉnh, ngắn ngủn trong vòng hai ngày tin tức đã truyền khắp toàn bộ tông môn.
Tin tức này vừa ra, hình tượng của Bạch Húc ở trong mắt mọi người nháy mắt phóng đại lên rất nhiều. Trước kia chỉ là đệ nhất thiên tài, là bông hoa cao lãnh, bây giờ lại thêm trọng tình trọng nghĩa, yêu thương đồng môn, khiến mọi người không khỏi cực kỳ hâm mộ. Bọn họ sao lại không có được một sư huynh tốt như vậy cơ chứ!
Nhưng những lời này khi Dạ Vô Thương nghe được lại cảm thấy vô cùng chói tai. Y cỡ nào hy vọng người nằm ở nơi đó chính là y, nếu được như vậy thì thương thế có nặng hơn gấp mười lần cũng đâu có hề gì!
Nhưng mà y không được phép tiến vào trong phòng nên cứ thế ngày ngày đêm đêm canh giữ ngoài cửa, chỉ hy vọng có thể biết được tình huống của sư huynh nhanh nhất mà thôi, căn bản không có rảnh đi lo linh lực của chính mình đang sôi trào đến gần như phát nổ.
Nhưng giờ phút này, trong phòng cũng là một mảnh mây đen mù sương.
"Quý lão nhân, ngươi đây nói không cứu được là có ý tứ gì? Cái gì gọi là không cứu được? Nếu như đồ đệ bảo bối của ta xảy ra chuyện, ngươi có tin ta sẽ phá huỷ Luyện Vân Phong của ngươi hay không!"
Huyền Thượng chân nhân vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào một lão nhân đầu tóc hoa râm khác, trừng đến mặt đỏ bừng cổ nổi đầy gân, cứ như là giây tiếp theo sẽ nhào lên đánh nhau với hắn một trận ngay lập tức vậy.
Lão nhân khác kia, chính là phong chủ của Luyện Vân Phong Quý Vân Đường, tu sĩ Hóa Thần kỳ, một thân tu vi tuy không thập phần mạnh mẽ, nhưng một tay luyện đan thuật lại là xuất thần nhập hóa, là luyện đan sư cửu cấp hiếm có ở Tam Thiên Giới.
Hắn chậm rãi thu hồi ngón tay đặt trên cổ tay Bạch Húc, lắc lắc đầu, cực kì tiếc hận nói, "Đan điền của hắn bị hủy, Kim Đan vỡ vụn, mấy cái đó đều vấn đề không lớn, chỉ cần có một gốc cây Nhục Bạch Cốt trọng tố thân thể chữa trị Kim Đan là được. Nhưng mà trước đó hắn đã bị thương rất nặng, sau khi gặp thương tổn nặng như vậy, linh lực còn thừa không nhiều lắm đều được dùng để gắn kết vận chuyển cơ bản của thân thể mất rồi. Chờ đến lúc ngươi lúc chạy tới kỳ thật sinh cơ đã đoạn tuyệt, là ngươi dùng linh đan mạnh mẽ giúp hắn treo tánh mạng mới miễn cưỡng chống đỡ được đến bây giờ. Nhưng trên thực tế thương thế của hắn sớm đã vượt quá mức chịu đựng của thân thể, hiện tại ngay cả một tia mạch đập mỏng manh nhất cũng không tìm được, ngươi...... Vẫn là nén bi thương đi."
"Không có khả năng, ta không tin!" Huyền Thượng chân nhân hiếm khi thất thố như vậy giận dữ hét, "Mặc kệ Nhục Bạch Cốt gì đó đều mang hết ra cho ta. Đồ đệ của ta không chết ngươi đã nghe thấy chưa! Hắn không có khả năng chết, ngươi mau chóng đi luyện đan cho ta. Nếu chậm một chút, ta liền đập nát đan lô, san bằng Luyện Vân Phong của ngươi!"
Quý Vân Đường không thèm so đo thái độ của Huyền Thượng chân nhân, hắn có thể lý giải cảm giác của lão hiện tại. Đối với khẩn cầu này của bạn tốt hắn ngược lại không thể ra sức. Điều này khiến cho hắn không khỏi sinh ra một loại đồng tình sâu sắc thỏ tử hồ bi*.
*Nghĩa bóng: Vật thương đồng loại. Tống sử, Lý Toàn truyện: Hồ tử Thố khắp, Lý thị diệt, Hạ thị ninh độc tồn (chồn chết thỏ khóc, họ Lý bị tiêu diệt, họ Hạ có thể một mình tồn tại được không?) (Theo từ điển tiếng Việt)
Tu sĩ nghịch thiên mà đi, cho dù cường đại nhưng rốt cuộc không phải thần, ngã xuống lại càng tầm thường, chỉ là...... Hắn nhìn thanh niên tuấn mỹ trên giường, cho dù đã chật vật đến vậy, lại không một chút tổn hao gì đến vẻ tuyệt đại phong hoa* vốn có.
*Vô cùng đẹp, vô cùng phong lưu.
Hắn chỉ có thể tiếc hận đến lắc đầu, quả là làm bậy a, một đứa nhỏ tốt đến như vậy......
Huyền Thượng chân nhân ban nãy còn đang gào thét cư nhiên lúc này nước mắt chảy dài. Trong lòng ông cũng minh bạch những gì Quý lão nhân nói đều là sự thật, nhưng ông lại cực kì không muốn tin tưởng!
Đây dù sao cũng là hài tử ông đã yêu thương mười mấy năm a!
Ông cứ như một đứa trẻ quỳ rạp xuống mép giường, vươn tay nắm lấy bàn tay của Bạch Húc thật cẩn thận. Một lão nhân mấy ngàn tuổi, giờ phút này lại giống hài tử mất đi cha mẹ, khóc đến không kiềm chế nổi.
"Húc Nhi...... Là sư phó vô dụng, không bảo vệ tốt cho ngươi a!"
Quý Vân Đường nhìn bộ dạng cực kỳ bi thương kia của Huyền Thượng chân nhân, trong mắt hiện lên không đành lòng. Hắn xoay người vừa chuẩn bị rời đi, muốn dành lại chút thời gian cho đôi thầy trò này, lại đột nhiên bị người dùng lực túm lấy cánh tay kéo về.
"Quý lão nhân! Ngươi mau sờ, có phải vẫn còn mạch đập hay không? Chẳng lẽ là ảo giác của ta sao?" Huyền Thượng chân nhân vẻ mặt kinh hỉ. Quý Vân Đường lại một lần nữa bắt mạch cho Bạch Húc. Ngay khi hắn vừa nắm lấy tay Bạch Húc, cư nhiên ẩn ẩn cảm giác được mạch đập mỏng manh, đồ đệ của ông bạn già còn chưa chết!
"Sao có thể, ta vừa nãy rõ ràng xác nhận đã hoàn toàn không còn mạch đập, ngươi vẫn là...... Hả"
Quý Vân Đường kinh nghi bất định đến nhìn tròng mắt Bạch Húc, mạch đập tuy rằng mỏng manh, nhưng xác thật tồn tại, nhưng mà vừa nãy hắn rõ ràng đã......
Hệ thống: Lão tử mệt muốn chết rồi, có biết cứu sống lại một khối thi thể cần đến bao nhiêu tích phân không? Chờ đến khi rác rưởi ký chủ kia tỉnh lại, nhất định phải hung hăng trừ đi tích phân của hắn mới được!!
Quý Vân Đường cảm thấy thập phần khó tin, nhưng sau hắn lại nghĩ đến, vừa rồi có thể là do thân thể Bạch Húc quá mức suy yếu, làm cho hắn tiến vào một loại trạng thái chết giả. Nếu không phải Huyền Thượng chân nhân thận trọng, vậy thì chết giả cũng phải biến thành chết thật mất!
Hắn cũng kích động hẳn lên, móc ra từ trong ngực một cây linh chi nhục sắc, gấp gáp nói, "Còn sống thì tốt, vừa hay ngươi là Thủy linh căn, mau mau giúp đồ đệ ngươi chuyển vận linh lực treo mệnh. Ta sẽ đi luyện đan ngay lập tức, nhớ kỹ a, một khắc cũng không thể ngưng, bằng không thần tiên khó cứu!"
Huyền Thượng chân nhân vội vã gật đầu không ngừng, lập tức nắm lấy cánh tay Bạch Húc đem linh lực thuỷ hệ tinh thuần nhất cuồn cuộn không ngừng vận chuyển qua, cực kì cẩn thận chữa trị kinh mạch bị thương đồng thời kích thích sinh cơ trong thân thể hắn. Đừng nói là linh lực, cho dù là muốn mệnh của ông, ông cũng đều nguyện ý!
Một lượng lớn linh lực tựa như không có giới hạn điên cuồng dũng mãnh tiến vào trong thân thể Bạch Húc, du tẩu khắp nơi, không ngừng chữa trị kinh mạch bị hao tổn, cuối cùng thoát ra từ đan điền rách nát kia rồi tiêu tán ở trong không khí.
Bởi vì đan điền của Bạch Húc hao tổn nên mới hoàn toàn không cách nào chứa đựng linh lực. Chẳng qua như vậy cũng có chỗ tốt là không cần phải lo lắng linh lực bão hoà. Vì vậy Huyền Thượng chân nhân cơ hồ là dùng hết sức vào việc vận chuyển linh lực, một giây cũng không dám trì hoãn.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Quý Vân Đường trở về, đưa một viên thuốc màu hồng nhạt vào trong miệng Bạch Húc, thấp giọng phân phó, "Linh lực không thể ngừng, hắn hiện tại căn bản không cách nào hấp thu toàn bộ dược lực. Ngươi đến giúp hắn kích thích dược lực, chờ đan điền của hắn khôi phục lại, cần thiết phải lập tức bế quan, chữa trị Kim Đan, ai cũng không giúp được hắn. Nhớ kỹ nhé, là lập tức bế quan. Bằng không chờ đến khi Kim Đan biến thành tử đan, hắn liền coi như là hoàn toàn phế đi!"
Huyền Thượng chân nhân vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu, sự tình liên quan đến đồ đệ của ông, ông tuyệt không dám có chút chậm trễ.
Bởi vì linh lực của Huyền Thượng chân nhân thật sự quá mức tinh thuần, còn chưa tới nửa canh giờ, miệng vết thương dữ tợn nơi bụng Bạch Húc lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu khép lại, kinh mạch trong thân thể hắn dưới sự tẩm bổ của linh lực cũng dần dần nối liền. Lúc này ngoại trừ viên Kim Đan vẫn rách nát như cũ, Bạch Húc nhìn qua quả thực không hề giống bị thương chút nào.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu ngược xíu xíu thôi à, bảo đảm, từng chút từng chút hoi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất