Chương 23: Heo biết làm toán cấp cao
Ngày hôm sau, cuối cùng thì hai tên tội phạm vượt ngục đã khôi phục ý thức giúp Lục Thanh Tửu rửa sạch hiềm nghi. Sau khi kiểm tra, phát hiện rằng vết thương trên người bọn họ không nghiêm trọng lắm, đa số đều là vết thương ngoài da. Mà theo lời khai của bọn họ thì nguyên nhân bị thương là do bị gà trong nhà Lục Thanh Tửu mổ.
Bị gà mổ? Tất nhiên là các cảnh sát không tin, nhưng thái độ hai người họ vô cùng cố chấp nói quả thực là như thế, hơn nữa dù thế nào cũng không chịu sửa miệng, trông vẻ mặt của bọn họ, chắc hẳn là bị chuyện xảy ra đêm qua dọa cho té đái. Tuy cảnh sát phụ trách thẩm vấn cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, nhưng xét ra thì tính mạng bọn họ không có gì nguy hiểm, mà lại là tội phạm giết người đang bỏ trốn, nên thôi cũng chẳng thèm truy xét tìm hiểu sâu chuyện này.
Tất nhiên, trong đó không bao gồm Hồ Thứ. Năm nay Hồ Thứ hơn bốn mươi, đã được coi như là một cảnh sát lớn tuổi, những vụ án mạng từng qua tay dù chưa tới 1000 thì cũng gần 800, nhưng mà Lục Thanh Tửu đã có hai lần liên lụy đến vụ án chết người, còn mang cả yếu tố thần quái.
Vốn Hồ Thứ không tin mấy chuyện đó, nhưng án mạng lần trước của nữ quỷ kia đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ông ta. Loại đi tất cả các đáp án sai lầm, chỉ còn lại một đáp án khó mà tưởng tượng nổi kia, nhưng cũng là đáp án chính xác duy nhất.
Hồ Thứ đang suy nghĩ dở thì cấp trên đi tới vỗ vỗ bờ vai của ông ta, nói: “Thế nào rồi, án mạng kia có tiến triển gì không?”
Hồ Thứ nghe vậy cười khổ một tiếng, không nói ra đáp án khẳng định với cấp trên.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Nỗi sầu của cảnh sát kia chẳng liên quan gì đến Lục Thanh Tửu, cậu lên thị trấn viết bản tường trình xong thì lái xe vận tải nhỏ đi về nhà. Không thể không nói, từ khi được Bạch Nguyệt Hồ tặng cho chiếc xe vận tải thì việc đi lại các thứ tiện hơn rất nhiều, muốn nhập hàng hay đi lại trong thị trấn đều rất tiện lợi, quan trọng nhất chính là, xe vận tải nhỏ này không tốn tí xăng nào, nói chung là chẳng phải tiêu hao gì hết.
Trên đường trở về, Lục Thanh Tửu nhận được tin nhắn WeChat của Chu Miểu Miểu, tin nhắn gửi đến một tấm hình, trên hình là khuôn mặt của Trương Sở Dương tươi cười xán lạn đứng ở cửa công ty, nhưng thứ nổi bật nhất trong ảnh chụp không phải là Trương Sở Dương, mà là băng rôn với dòng chữ đỏ rực trên đỉnh đầu Trương Sở Dương: Chúc mừng Trương tổng có được trăm vạn sợi tóc đen!
Lục Thanh Tửu: “……” Suýt chút nữa là cậu làm rơi tụt cái điện thoại, may mà không rớt xuống dưới chân.
Đồng thời Chu Miểu Miểu còn gửi một cái tin nhắn thoại, nói sau khi Trương Sở Dương trở về thì nhận được rất nhiều sự kinh ngạc cảm thán của mọi người, mọi người ai cũng bảo là chưa từng thấy chỗ cấy tóc nào có hiệu suất cao được như vậy, hơn nữa hiệu quả tốt đến thế. Không ít người sầu đời vì vấn đề đầu tóc, bắt đầu tìm Chu Miểu Miểu và Trương Sở Dương hỏi thăm làm tóc ở đâu mà mọc tốt quá vậy, tuy nhiên hai người bọn họ vẫn chưa hé miệng tí nào, vô cùng ăn ý giữ bí mật giúp Lục Thanh Tửu.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Nếu có chuyện gì lớn phát sinh, tôi sẽ nói lại với cậu trước.” Chu Miểu Miểu nói, “Cậu đồng ý thì tôi mới đưa người đến, nếu không được cũng không sao.”
Lục Thanh Tửu nói cảm ơn với Chu Miểu Miểu, còn phát cho cô một cái phong bì đỏ thật lớn, nếu không phải chuyện này có được sự giúp đỡ của Chu Miểu Miểu, thì cậu cũng chẳng mấy khi tiếp xúc với những người như Trương Sở Dương.
Lục Thanh Tửu vừa về đến nhà đã thấy Doãn Tầm ngồi xổm trước cửa, vẻ mặt yếu đuối đáng thương nhìn cậu.
“Mắt của cậu bị cái gì thế?” Lục Thanh Tửu thấy ánh mắt cậu ta nhìn mình mà nổi da gà toàn thân.
“Cậu mãi mà chưa về, tôi với Bạch Nguyệt Hồ sắp bị chết đói cả lũ rồi đây này.” Doãn Tầm khóc lóc kể lể, “Khi đói thì tâm trạng hắn sẽ không tốt, tôi nghi ngờ có khi hắn còn muốn ăn tôi nữa.” Là từ ‘ăn’ theo đúng nghĩa chân chính.
Bạch Nguyệt Hồ ngồi một bên đung đưa ghế, nhìn thoáng qua Doãn Tầm, ánh mắt kia khiến Lục Thanh Tửu cảm thấy có hơi quen thuộc, nhớ kĩ lại thì không phải đó là ánh mắt coi Doãn Tầm như thịt heo sao.
Cậu có chút dở khóc dở cười, hôm nay cậu đi ra ngoài sớm, chưa làm cơm sáng cho bọn họ, nghĩ có thể lừa gạt hai người một chút. Nhưng sau cái vụ bị tào tháo đuổi lần trước, có thể thấy Bạch Nguyệt Hồ đã không còn mong chờ gì vào đồ ăn Doãn Tầm làm nữa.
Lục Thanh Tửu nói: “Được rồi, hai người chờ một lát, tôi nấu mì cho hai người ăn ha.”
Làm mì là nhanh nhất, lót bụng cái đã rồi tính tiếp.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lúc nấu mì, Doãn Tầm chạy ra hỏi Lục Thanh Tửu đêm qua đã xảy ra chuyện gì, Lục Thanh Tửu đang cúi đầu nhặt rau, nghe Doãn Tầm hỏi bèn nhìn cậu ta một cái, nói: “Ngày hôm qua có hai tên trộm lẻn vào nhà, sáng sớm hôm nay phải tới Cục Cảnh Sát làm bản tường trình.”
“Trộm á?” Doãn Tầm nói, “Bọn ngu nghĩ quẩn trong đầu hay gì không biết ……”
Lục Thanh Tửu nói: “Tại sao lại bảo họ nghĩ quẩn?” Động tác trong tay cậu dừng lại, nói, “Doãn Tầm, gà con nhà mình là do cậu chọn đúng không?”
Doãn Tầm nói: “Đúng vậy.”
Lục Thanh Tửu nói: “Lúc cậu chọn ấy, không phát hiện ra chúng nó có cái gì bất thường à?”
Doãn Tầm vẻ mặt vô tội: “Bất thường á? Như nào cơ, không phải chỉ là chọn gà con thôi ư.”
Lục Thanh Tửu: “Chắc chưa?”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Doãn Tầm nói: “Ừa thật mà.” Cậu ta trả lời chắc chắn như thế, không có ý muốn giải thích cuối cùng những gà con đó là như thế nào, hơn nữa ban đầu nghe cậu ta nói câu kia, hiển nhiên là đã biết sức chiến đấu của đám gà con đó, nếu không thì thứ cậu ta lo lắng sẽ không phải trộm, mà là việc Lục Thanh Tửu bị trộm theo dõi.
Lục Thanh Tửu nhìn Doãn Tầm xong cũng không muốn nhắc lại nữa, than nhẹ trong lòng sau đó vứt vấn đề này sang một bên, chuyên tâm làm mì.
Đến lúc Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm được ăn mì, bấy giờ không khí trong nhà mới dịu xuống, đừng thấy rằng bình thường trông Bạch Nguyệt Hồ biếng nhác, nhưng một khi hắn đói bụng, cặp mắt phượng xinh đẹp kia sẽ lộ ra ánh mắt đúng kiểu không mấy ai có thể chống đỡ nổi—— y như câu nói của Doãn Tầm vừa nãy, hắn nhìn ai cũng như đang tự hỏi rốt cuộc có ăn được hay không.
Sau khi làm mì xong, Lục Thanh Tửu định xuống ruộng hái chút cải trắng với ớt cay, sau đó dùng lọ thủy tinh mới mua được làm một lọ cải trắng nhảy cầu*. Thời tiết nóng thế này, làm cải trắng nhảy cầu vừa tiện vừa kích thích vị giác, rất hợp dùng để ăn với cơm vào buổi sáng.
(*)Cải trắng nhảy cầu: Còn gọi là bắp cải lặn giống với dạng bắp cải ngâm chua ngọt bên Việt Nam mình.
Thôn Thủy Phủ nằm trên núi, khá cao so với mặt nước biển, theo như bình thường thì hẳn sẽ không nóng lắm, tuy nhiên hôm nay lại hơi khác biệt, bây giờ mới cuối tháng sáu, nhiệt độ không khí cứ tăng dần tăng dần, nhiệt độ cao nhất tối ngày hôm qua đã là 37o.
Hầu như cả thôn chẳng có cái điều hòa nào, Lục Thanh Tửu định tìm thời gian rảnh lên trấn trên gọi người tới lắp điều hòa, tiện thì gắn luôn cả trong nhà Doãn Tầm nữa.
Từ lúc quay về nơi này, Doãn Tầm đã giúp Lục Thanh Tửu không ít chuyện, tất cả các quan hệ trong thôn đều do cậu ta giới thiệu, bằng không Lục Thanh Tửu là người ngoài đã lâu không về thôn sẽ có đôi chút bị người ta xa lánh. Thôn càng nhỏ thì càng có tính bài ngoại, giống thôn Thủy Phủ vậy, cơ bản là mười mấy năm nữa cũng sẽ chẳng có người ngoài nào vào ở, mà toàn thế hệ nhà Lục Thanh Tửu đã không còn nữa, nên cũng coi như là một nửa người ngoài rồi.
Lục Thanh Tửu nhổ ít cải trắng bỏ vào giỏ của mình, cải trắng do Bạch Nguyệt Hồ trồng, vị ngon hơn nhiều so với cải trắng mua trên trấn, vào miệng là ngọt lịm, dù chỉ luộc lên với nước không cũng rất ngon.
Trong tất cả chỗ ruộng này, mảnh nhà bọn họ phát triển tốt nhất, mấy ngày tới sẽ có rất nhiều cà chua chín, Triều Thiên Vũ còn gọi điện thoại nói chuẩn bị sắp xếp thời gian rảnh đến lấy hàng.
Mang cải trắng về nhà, đầu tiên Lục Thanh Tửu rửa thật sạch sẽ chỗ cải trắng, sau đó bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm cải trắng nhảy cầu. Cải trắng nhảy cầu là một loại dưa muối, có vị giòn tan khi vào miệng, vị chua cay kích thích, trước kia Lục Thanh Tửu đã tự mình làm thử để ăn, sau khi đến nơi đây thì là lần đầu tiên làm món này. Sau khi cậu nhét đầy lọ, cải trắng vẫn còn dư lại một ít, Lục Thanh Tửu nhìn xong quyết định đem đi cho Tiểu Hoa với Tiểu Hắc ăn. Thế là ngay sau đó cậu bếch chỗ cải trắng còn dư tới chuồng heo.
Lúc này trời đã hơi tối, vốn Lục Thanh Tửu còn tưởng rằng Tiểu Hoa với Tiểu Hắc đã ngủ rồi, không ngờ chưa tới gần chuồng heo đã nghe thấy tiếng khe khẽ nói nhỏ. Doãn Tầm đã về nhà, trong nhà này chỉ còn lại cậu với Bạch Nguyệt Hồ, ngày hôm qua mới có trộm lẻn vào nhà, Lục Thanh Tửu nâng cao cảnh giác lên ngay lập tức, cậu cố tình thả nhẹ bước chân, rón rén đi tới chuồng heo rồi nhìn vào bên trong.
Vừa nhìn thấy xong, cải trắng trong tay Lục Thanh Tửu rơi bịch xuống đất.
Chỉ thấy Lý Tiểu Ngư vốn đã nên về nhà từ lâu lại đang chổng mông quỳ rạp trên mặt đất viết gì đó, mà Tiểu Hắc với Tiểu Hoa cũng bệt đít xuống đất ngồi ngay bên cạnh nhóc, cúi đầu nhìn thứ gì đó với Lý Tiểu Ngư. Đây vẫn chưa phải là thứ đáng sợ nhất, thứ đáng sợ nhất chính là bọn nó có thể nói tiếng người, giọng nói em bé mềm mại như đứa nhỏ mới ba bốn tuổi, đang nghiêm túc thảo luận chuyện gì đó cùng Lý Tiểu Ngư.
Không biết có phải là do bị Bạch Nguyệt Hồ ảnh hưởng hay không, Lục Thanh Tửu thấy Tiểu Hắc với Tiểu Hoa nói chuyện được thì phản ứng đầu tiên là: Thôi toi, không được ăn chúng nó thật rồi.
“Ai ở đằng kia?” Thật ra cái tai của anh em Tiểu Hắc với Tiểu Hoa rất thính, nghe được tiếng đồ vật trong tay Lục Thanh Tửu rơi xuống đất, nó dũng cảm ra phết, phi thẳng về phía trước, chắn trước mặt Tiểu Hắc và Lý Tiểu Ngư.
“Là anh.” Lục Thanh Tửu bước ra từ chỗ ngoặt, “Mấy đứa đang làm gì vậy?”
Tiểu Hoa thấy là chủ nhân của mình, ánh mắt hơi hoảng loạn xiu xíu, sau đó nằm xuống lăn một cái trên mặt đất, làm bộ như kiểu anh đang nói cái gì tôi nghe không hiểu.
Lục Thanh Tửu: “……Mày diễn giả quá đó con lợn, ban nãy anh nghe thấy hết rồi.”
Tiểu Hoa: “……”
Tiểu Hắc núp phía sau anh trai mình, yếu ớt nói: “Tụi em không phải quái vật đâu, anh đừng đuổi tụi em ra ngoài nha, được không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Được, không đuổi tụi bây đi, à đúng rồi, vừa nãy anh nấu ăn dư chút cải trắng cho tụi bây, mau ăn nhanh đi.”
Tiểu Hắc với Tiểu Hoa nghe vậy xong lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, chắc hẳn là do không ngờ Lục Thanh Tửu lại có thể tiếp nhận sự thật heo biết nói chuyện nhanh như thế.
Toàn thân Tiểu Hắc run run, nhìn Lục Thanh Tửu bằng ánh mắt cảnh giác, nói: “Anh……Anh chấp nhận chuyện này đơn giản vậy sao?” Nó tưởng rằng nhân loại trước mắt này sau khi phát hiện sự thật thì ít nhất sẽ phải đấu tranh tâm lý một lúc lâu, không ngờ cậu lại dễ dàng tiếp nhận chuyện này như thế.
“Bằng không thì sao?” Lục Thanh Tửu nói, “Muốn anh phản ứng như nào nữa?”
Tiểu Hoa nói: “Thét chói tai mấy tiếng chẳng hạn?”
Lục Thanh Tửu nói: “Thôi bỏ đi.” Cậu nhìn về phía Lý Tiểu Ngư, lúc này trên mặt đứa nhỏ cũng lộ vẻ khẩn trương, run rẩy gọi một tiếng anh Lục.
“Tiểu Ngư.” Lục Thanh Tửu đi tới chỗ Lý Tiểu Ngư, hạ ánh mắt xuống thứ bên dưới chân bọn nó ——vậy mà đó lại là một quyển sách giáo khoa, cậu thấy thứ này xong không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, “Tiểu Ngư, đây là thứ gì?”
“Là…… Là đề Toán Olympic.” Hình như Lý Tiểu Ngư có hơi ngại ngùng, cái đầu nho nhỏ cúi xuống, lỗ tai cũng đỏ bừng lên, giọng nhóc yếu ớt như tiếng muỗi, “Anh Lục, em muốn làm bài tập ở đây.”
Lục Thanh Tửu nói: “Tại sao muốn làm bài tập ở đây thế?”
“Tiểu Hoa có thể dạy em làm đề.” Lý Tiểu Ngư nhỏ giọng giải thích, “Nó nhìn vậy thôi chứ thông minh lắm đó.”
Tiểu Hoa được khen, ưỡn thẳng cái ngực nhỏ không rắn chắc của nó.
Lục Thanh Tửu nói: “Ồ, thì ra là làm bài, thế sao em không đến hỏi anh? Anh có thể giúp em.” Cậu nghĩ mặc dù là Toán Olympic, nhưng cũng chỉ là Toán Olympic cấp tiểu học thôi mà, hẳn là không có gì khó lắm.
Lý Tiểu Ngư nói: “Em sợ làm chậm trễ thời gian của anh Lục……”
“Buổi tối anh rảnh lắm.” Cậu ngồi xổm xuống, nói, “Đề nào không biết làm?”
Lý Tiểu Ngư chỉ chỉ sách giáo khoa: “Cái này.”
Lục Thanh Tửu tập trung nhìn kĩ, trên sách giáo khoa có đề: Câu hỏi điền vào chỗ trống gọi X là số lần bắn trúng mục tiêu 10 lần liên tiếp, biết rằng xác suất của mỗi lần bắn trúng mục tiêu là 0.4, thì EX2=___.
Lục Thanh Tửu: “……” Má ơi, này đâu còn là đề Toán Olympic cấp tiểu học nữa, rõ ràng đây là đề toán cao cấp chỉ có dân đại học mới xử được thôi, sau khi cậu tốt nghiệp đại học xong thì mớ toán cao cấp đã trả lại hết cho giáo viên rồi, bây giờ nhìn đống đề mục phức tạp này, chỉ có thể trợn tròn mắt.
“Anh Lục?” Lý Tiểu Ngư thấy vẻ mặt Lục Thanh Tửu hơi sai sai, nhỏ giọng gọi một tiếng.
Lục Thanh Tửu: “……” Cậu im lặng một lát, đưa sách giáo khoa tới gần chỗ Tiểu Hoa nói, “Mày dạy trước đi, anh đi lấy chút đồ ăn vặt cho mấy đứa.”
Tiểu Hoa không ngờ Lục Thanh Tửu chẳng những không nảy sinh ác ý với bọn nó, thậm chí còn vô cùng tốt bụng lấy đồ ăn vặt ra cho bọn nó ăn, tạm thời có đôi chút không thể tin nổi, vô cùng nghi ngờ nhìn Lục Thanh Tửu nói: “Anh tốt như vậy cơ à?! Không phải anh đang định tìm cớ đi ra ngoài rồi bán chúng tôi đi đấy chứ?”
Lục Thanh Tửu nói: “Đã trễ thế này rồi anh bán cho ai được?”
Tiểu Hoa nói: “Cũng phải……”
Lục Thanh Tửu nói: “Về sau mấy đứa muốn ôn tập thì vào phòng ngồi đi, đừng bệt đít ở chuồng heo nữa.” Tuy rằng bình thường chỗ này luôn được quét tước rất sạch sẽ, nhưng dù sao vẫn là chuồng heo, trẻ con có sức đề kháng yếu, suốt ngày ngồi ở đây chắc chắn sẽ sinh bệnh.
Lục Thanh Tửu về phòng lấy trái cây, Tiểu Hoa Tiểu Hắc với Lý Tiểu Ngư nhìn bóng dáng cậu, ánh mắt hiện ra vẻ kính nể.
“Anh Lục đúng là người tốt.” Lý Tiểu Ngư vươn tay ôm Tiểu Hoa vào lòng, gãi gãi cái bụng ấm áp mềm mại của nó.
Tiểu Hoa bị gãi rất là phê, gật đầu nói: “Đúng thật là người tốt.”
“Chuẩn rồi.” Tiểu Hắc ở bên cạnh cũng vô cùng tán đồng, “Anh ta nghe thấy chúng ta nói chuyện vậy mà cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào, còn không ngăn cản chúng ta dạy học cho Tiểu Ngư, rõ ràng chính anh ta cũng có thể dạy mà……”
Lý Tiểu Ngư nghe vậy thì chảy giọt nước mắt cảm động, nói mình nhất định phải học tập thật giỏi, về sau thi vào một trường học thật tốt để báo đáp anh Lục, Tiểu Hoa dùng cái giò heo của mình xoa đầu Lý Tiểu Ngư để động viên nó, đáy lòng cảm kích Lục Thanh Tửu không cướp đi thời gian ở chung của chúng nó với Lý Tiểu Ngư, mà không ngờ rằng……
“Đề của học sinh tiểu học bây giờ khó vãi.” Lục Thanh Tửu cầm trái cây lẩm bẩm lầu bầu, “Rõ ràng đọc chữ nào cũng hiểu, thế tại sao khi đọc hết lại một lượt thì không hiểu gì hết……” Tất nhiên cậu chỉ tự nhủ với bản thân mình, dù sao người lớn thì vẫn cần sĩ diện, nếu nói chỉ số thông minh của mình còn không bằng hai con heo đen nhỏ trong nhà thì…… Nghĩ đến đây, Lục Thanh Tửu lộ vẻ mặt đau đớn như muốn chết.
Tuy nhiên sau đó Lý Tiểu Ngư cũng không nhắc lại việc để Lục Thanh Tửu dạy khóa học thêm nữa, Lục Thanh Tửu chia quả quýt trong tay cho bọn nó, nhìn bọn nó ăn vô cùng vui vẻ, thuận tiện hỏi tình hình bây giờ của bọn nó.
Không hỏi thì không biết, nhưng hỏi xong thì bị dọa cho nhảy dựng, bấy giờ Lục Thanh Tửu mới phát hiện hóa ra Lý Tiểu Ngư đã học thêm ở đó với Tiểu Hắc và Tiểu Hoa từ lâu rồi, hơn nữa sắp tới nhóc này còn tính tới chuyện nhảy lớp.
“Ba em bảo là có học lên cấp hai cũng vô dụng.” Lý Tiểu Ngư ăn quả quýt, lúc kể chuyện này ra thì có hơi buồn bực không vui, “Em nghĩ nếu không lên được cấp hai cũng không sao, nhảy thẳng lên cấp ba là ngon ngay.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy thở dài, tư duy trẻ con luôn thờ dại như vậy, nhưng sự thờ dại ấy lại đáng yêu khiến cho người khác mềm lòng, cậu xoa đầu Lý Tiểu Ngư, nghiêm túc nói: “Không sao đâu, em cứ lo học cho tốt, nếu ba em không bỏ tiền cho em đi học, anh sẽ bỏ.”
Lý Tiểu Ngư nghe vậy xong, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, nhưng hình như lại cảm thấy có chút ngại ngùng, Lục Thanh Tửu bảo nó không cần suy nghĩ nhiều, trước tiên phải học tập cho cho tốt, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng.
Lý Tiểu Ngư vui vẻ gật đầu.
Tiểu Hoa và Tiểu Hắc ngồi bên cạnh chờ Lý Tiểu Ngư lột quýt cho chúng nó ăn, hai con heo đen nhỏ được Lý Tiểu Ngư chăm sóc nên ăn cái gì cũng kén cá chọn canh, ăn quýt thì nhất định phải lột vỏ, bình thường ăn cỏ heo thì muốn phải nấu chín sau đó bỏ chút muối vào cho có vị, thỉnh thoảng sẽ ăn thêm vài món rau trong vườn, bữa ăn ngày nào cũng đủ hương đủ vị. Bảo sao mà thái độ của chúng nó với Lý Tiểu Ngư tốt như vậy, nếu không có bác nông dân chăm chỉ Lý Tiểu Ngư, chỉ sợ chúng nó sẽ không có được cuộc sống tốt như thế.
Tiểu Hoa với Tiểu Hắc ăn xong, Lục Thanh Tửu thấy thời gian đã khá muộn thì liền đưa Lý Tiểu Ngư về nhà, dặn dò nhóc về sau khi học tập thì đừng vào chuồng heo, mang Tiểu Hắc với Tiểu Hoa vào phòng là được.
Lý Tiểu Ngư ngoan ngoãn đồng ý.
Bấy giờ Lục Thanh Tửu mới thở phào nhẹ nhõm quay về nhà, về tới sân thì thấy Bạch Nguyệt Hồ đang ngồi trên ghế hưởng thụ cái lạnh về đêm, đôi mắt hắn không hề nhắm lại, mà cứ nhìn chằm chằm vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời kia, trông có vẻ như đang tự hỏi chuyện gì.
Lục Thanh Tửu đi tới bên cạnh hắn, quen tay giúp hắn đung đưa ghế dựa, nói: “Nguyệt Hồ này, tôi hỏi xíu chuyện ha.”
Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy, chẳng thèm quay đầu lại đã nói một câu: “Chúng nó không phải heo bình thường.”
Lục Thanh Tửu: “……” Thì ra anh đã biết từ lâu, cậu nói, “Vậy bọn nó là cái gì?”
“Hình như có tên là Đương Khang*.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Mùi vị cũng ổn.”
(*) Dị thú: « Đương Khang » là một loại Thụy Thú, bề ngoài trông giống heo, có răng nanh vừa to vừa dài, tên gọi Đương Khang, nó phát ra tiếng kêu giống như đang kêu tên mình. Truyền thuyết kể rằng tới vụ thu hoạch nếu thiên hạ muốn có được một mùa vụ bội thu, cần phải nhảy múa và gọi tên nó để nó xuất hiện. Cho nên mặc dù nó có vẻ ngoài khó coi, nhưng lại là một loại thú mang điềm lành.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Rốt cuộc anh đã ăn bao nhiêu loài động vật vậy.
“Đừng ăn mấy con heo trong chuồng.” Tuy rằng bình thường không thấy Bạch Nguyệt Hồ sát sinh, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn nhắc hồ ly tinh nhà mình một chút để phòng ngừa nhỡ đâu lặp lại thảm kịch xảy ra trước đó của Doãn Tầm với Tiểu Hoa, “Chúng nó rất thông minh, biết nói tiếng người, còn dạy toán cho đứa nhỏ nữa cơ.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Chỉ số thông minh của bọn nó thấp như thế mà còn dám dạy người toán học á?”
Người không giải nổi cái đề tiểu học như Lục Thanh Tửu có cảm giác những lời này như đang sỉ nhục bản thân cậu vậy, nhưng cậu không dám vạch trần nội tâm bi thương của mình, bởi vì thật sự mất mặt lắm luôn, cậu nói: “Nói chung là không được ăn, ăn rồi đứa nhỏ sẽ khóc mất.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Thì làm món nào ngon ngon để đứa nhỏ không khóc ấy?” Hắn nói rất nghiêm túc, hiển nhiên không phải là nói giỡn.
Lục Thanh Tửu che mặt lại, nhớ tới tiếng khóc la thảm thiết năm đó nhưng cuối cùng lại bị một miếng thịt kho tàu mua chuộc của Doãn Tầm, không thể không nói, tuy rằng cậu không muốn thừa nhận, nhưng kỳ thật lời Bạch Nguyệt Hồ nói rất có lý……
“Tôi đùa thôi.” Cũng may cuối cùng Bạch Nguyệt Hồ vẫn không gây khó xử cho Lục Thanh Tửu, tha cho chuyện của Tiểu Hắc với Tiểu Hoa, “Cậu muốn giữ lại thì giữ đi.”
Lục Thanh Tửu thở dài một hơi, vậy mà hắn lại bồi thêm câu: “Tôi sẽ tìm con khác nuôi.”
Lục Thanh Tửu: “……”
“Tìm con nào có chỉ số thông minh thấp chút xíu.” Bạch Nguyệt Hồ đứng lên khỏi cái ghế, biếng nhác ngáp một cái, đôi mắt hơi híp lại, toàn thân tản ra một sự lười biếng gợi cảm, hắn nói, “Ít nhất là phải không biết nói tiếng người.”
Lục Thanh Tửu nhớ tới đám gà nhà mình, bổ sung thêm: “Không cần phải có sức chiến đấu mạnh nữa đâu.”
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu, xem như đồng ý.
Bạch Nguyệt Hồ đi vào phòng, Lục Thanh Tửu thì nằm trên cái ghế hắn yêu thích hào hứng đung đưa đôi chút, thời tiết hôm nay rất đẹp, trên bầu trời không tí mây nào, chỉ có một vầng sáng tỏa ra từ ánh trăng. Sau khi mặt trời lặn xuống núi, nhiệt độ dần dần thấp xuống, thỉnh thoảng sẽ có một cơn gió lạnh thổi vào sân, nếu cứ ngồi yên ở đây sẽ tránh không khỏi có chút khó chịu, bảo sao mà Bạch Nguyệt Hồ lại thích cái ghế đung đưa này như thế.
Lục Thanh Tửu nằm trên đó, suýt chút nữa thì quên phải đi ngủ. Thần kỳ nhất là hình như trong phòng bọn họ không có muỗi, thể chất của Doãn Tầm hút muỗi cực kì, nhưng đến nhà Lục Thanh Tửu thì không bị muỗi chích nữa. Đây cũng là một trong những lí do tại sao Doãn Tầm thích đến nhà Lục Thanh Tửu nhất. Tuy nhiên nguyên nhân chính thì có thể là do nhà Doãn Tầm chỉ luôn có một mình cậu ta.
Lục Thanh Tửu tới nhà Doãn Tầm thì từng nhìn thấy, nhà Doãn Tầm không có mạng cũng không có TV, hình như không có bất kì phương thức giải trí nào hết. Trước khi Lục Thanh Tửu tới đây, cuộc sống của cậu ta chỉ toàn là việc làm ruộng. Ăn cơm một mình, ngủ một mình, xử lý mọi việc một mình, cho đến tận sau khi Lục Thanh Tửu trở về, cuộc sống của cậu ta mới được nhiễm thêm chút khói lửa nhân gian.
Lục Thanh Tửu nhìn là biết, trong lòng cũng hiểu rõ, cho nên chưa bao giờ hỏi Doãn Tầm chuyện gì hết, có một số chuyện không cần hỏi, dùng đôi mắt nhìn là biết được đáp án.
Đêm dần về khuya, Lục Thanh Tửu đứng từ ghế dậy rồi quay về phòng ngủ, sau khi rửa mặt là chìm luôn vào mộng đẹp.
Sáng sớm, ánh mặt trời rọi vào qua khung cửa sổ, đánh thức Lục Thanh Tửu từ trong cơn mơ, cậu ngáp một cái đi ra sân trước thì thấy hai con heo nhà cậu vốn nên ở trong chuồng heo giờ lại đang nằm phơi nắng la liệt trong sân, bên cạnh là đám gà con với sức chiến đấu siêu khủng xử lí được cả hai tên trộm đang chạy loạn khắp sân, mổ cỏ bới đá, cả sân là một khung cảnh vô cùng sống động.
Ngày hôm qua, phú ông nhà giàu Triều Thiên Vũ chuyên thu mua cà chua gửi tin cho Lục Thanh Tửu, nói hôm nay sẽ đến đây vận chuyển cà chua, Lục Thanh Tửu bảo rằng có khi sẽ không kịp thời gian, bởi vì ít nhất phải đến một hai ngày mới hái được hết.
Sau khi Triều Thiên Vũ nghe xong tỏ vẻ không sao hết, anh ta có thể gọi người tới đó giúp, bảo Lục Thanh Tửu không cần lo lắng, chỉ cần chờ nhận tiền là được.
Thái độ cung kính của anh ta như vậy khiến Lục Thanh Tửu có hơi không thoải mái, nhưng cảm giác sở dĩ Triều Thiên Vũ coi trọng đống cà chua đó như vậy là vì cà chua này là thành quả lao động do Bạch Nguyệt Hồ trồng.
Thế nên cậu do dự một chút, không khách khí với Triều Thiên Vũ nữa, nói: “Vậy được, anh tìm thời gian rảnh rồi tới đi.” Triều Thiên Vũ đồng ý.
Lục Thanh Tửu vừa bưng bữa sáng lên bàn thì nghe thấy tiếng còi xe ô tô vang lên bên ngoài nhà, phản ứng đầu tiên của cậu khi nghe tiếng còi xe là có phải xe vận tải nhỏ nhà mình kêu lên hay không, tuy nhiên một lúc sau, cửa sân bị ai đó gõ lộc cộc. Giọng nói của Triều Thiên Vũ truyền tới: “Lục tiên sinh, chúng tôi tới rồi đây.”
Bây giờ mới chỉ hơn 8h một chút, Lục Thanh Tửu nghĩ sao mà lại nhanh được như vậy, cuối cùng vẫn đi mở cửa cho Triều Thiên Vũ.
Triều Thiên Vũ đứng ở ngoài cửa, sau lưng còn có hai người đi theo, cười tủm tỉm chào hỏi với Lục Thanh Tửu: “Chào ngài, Lục tiên sinh.”
Nói thật, trông Triều Thiên Vũ cũng ổn ra phết, hào hoa phong nhã lại khá lễ độ, như có xuất thân là thế gia vọng tốc dòng dõi thư hương vậy, tuy nhiên bởi vì chuyện lúc trước, nên Lục Thanh Tửu chỉ có ấn tượng khá bình thường với anh ta, cậu chỉ tùy ý gật đầu, nói: “Buổi sáng tốt lành, Triều tiên sinh, đến sớm vậy sao?”
Triều Thiên Vũ nói: “Đúng vậy, bọn tôi xuất phát từ lúc 5h hơn.”
“Ăn sáng chưa?” Lục Thanh Tửu khách khí với bọn họ một chút.
“Còn chưa nữa.” Ai mà ngờ Triều Thiên Vũ lại đồng ý với lời khách sáo của Lục Thanh Tửu, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Lục Thanh Tửu, “Không biết có thể có vinh hạnh được nếm thử tay nghề của Lục tiên sinh hay không?”
Bị gà mổ? Tất nhiên là các cảnh sát không tin, nhưng thái độ hai người họ vô cùng cố chấp nói quả thực là như thế, hơn nữa dù thế nào cũng không chịu sửa miệng, trông vẻ mặt của bọn họ, chắc hẳn là bị chuyện xảy ra đêm qua dọa cho té đái. Tuy cảnh sát phụ trách thẩm vấn cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, nhưng xét ra thì tính mạng bọn họ không có gì nguy hiểm, mà lại là tội phạm giết người đang bỏ trốn, nên thôi cũng chẳng thèm truy xét tìm hiểu sâu chuyện này.
Tất nhiên, trong đó không bao gồm Hồ Thứ. Năm nay Hồ Thứ hơn bốn mươi, đã được coi như là một cảnh sát lớn tuổi, những vụ án mạng từng qua tay dù chưa tới 1000 thì cũng gần 800, nhưng mà Lục Thanh Tửu đã có hai lần liên lụy đến vụ án chết người, còn mang cả yếu tố thần quái.
Vốn Hồ Thứ không tin mấy chuyện đó, nhưng án mạng lần trước của nữ quỷ kia đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ông ta. Loại đi tất cả các đáp án sai lầm, chỉ còn lại một đáp án khó mà tưởng tượng nổi kia, nhưng cũng là đáp án chính xác duy nhất.
Hồ Thứ đang suy nghĩ dở thì cấp trên đi tới vỗ vỗ bờ vai của ông ta, nói: “Thế nào rồi, án mạng kia có tiến triển gì không?”
Hồ Thứ nghe vậy cười khổ một tiếng, không nói ra đáp án khẳng định với cấp trên.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Nỗi sầu của cảnh sát kia chẳng liên quan gì đến Lục Thanh Tửu, cậu lên thị trấn viết bản tường trình xong thì lái xe vận tải nhỏ đi về nhà. Không thể không nói, từ khi được Bạch Nguyệt Hồ tặng cho chiếc xe vận tải thì việc đi lại các thứ tiện hơn rất nhiều, muốn nhập hàng hay đi lại trong thị trấn đều rất tiện lợi, quan trọng nhất chính là, xe vận tải nhỏ này không tốn tí xăng nào, nói chung là chẳng phải tiêu hao gì hết.
Trên đường trở về, Lục Thanh Tửu nhận được tin nhắn WeChat của Chu Miểu Miểu, tin nhắn gửi đến một tấm hình, trên hình là khuôn mặt của Trương Sở Dương tươi cười xán lạn đứng ở cửa công ty, nhưng thứ nổi bật nhất trong ảnh chụp không phải là Trương Sở Dương, mà là băng rôn với dòng chữ đỏ rực trên đỉnh đầu Trương Sở Dương: Chúc mừng Trương tổng có được trăm vạn sợi tóc đen!
Lục Thanh Tửu: “……” Suýt chút nữa là cậu làm rơi tụt cái điện thoại, may mà không rớt xuống dưới chân.
Đồng thời Chu Miểu Miểu còn gửi một cái tin nhắn thoại, nói sau khi Trương Sở Dương trở về thì nhận được rất nhiều sự kinh ngạc cảm thán của mọi người, mọi người ai cũng bảo là chưa từng thấy chỗ cấy tóc nào có hiệu suất cao được như vậy, hơn nữa hiệu quả tốt đến thế. Không ít người sầu đời vì vấn đề đầu tóc, bắt đầu tìm Chu Miểu Miểu và Trương Sở Dương hỏi thăm làm tóc ở đâu mà mọc tốt quá vậy, tuy nhiên hai người bọn họ vẫn chưa hé miệng tí nào, vô cùng ăn ý giữ bí mật giúp Lục Thanh Tửu.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Nếu có chuyện gì lớn phát sinh, tôi sẽ nói lại với cậu trước.” Chu Miểu Miểu nói, “Cậu đồng ý thì tôi mới đưa người đến, nếu không được cũng không sao.”
Lục Thanh Tửu nói cảm ơn với Chu Miểu Miểu, còn phát cho cô một cái phong bì đỏ thật lớn, nếu không phải chuyện này có được sự giúp đỡ của Chu Miểu Miểu, thì cậu cũng chẳng mấy khi tiếp xúc với những người như Trương Sở Dương.
Lục Thanh Tửu vừa về đến nhà đã thấy Doãn Tầm ngồi xổm trước cửa, vẻ mặt yếu đuối đáng thương nhìn cậu.
“Mắt của cậu bị cái gì thế?” Lục Thanh Tửu thấy ánh mắt cậu ta nhìn mình mà nổi da gà toàn thân.
“Cậu mãi mà chưa về, tôi với Bạch Nguyệt Hồ sắp bị chết đói cả lũ rồi đây này.” Doãn Tầm khóc lóc kể lể, “Khi đói thì tâm trạng hắn sẽ không tốt, tôi nghi ngờ có khi hắn còn muốn ăn tôi nữa.” Là từ ‘ăn’ theo đúng nghĩa chân chính.
Bạch Nguyệt Hồ ngồi một bên đung đưa ghế, nhìn thoáng qua Doãn Tầm, ánh mắt kia khiến Lục Thanh Tửu cảm thấy có hơi quen thuộc, nhớ kĩ lại thì không phải đó là ánh mắt coi Doãn Tầm như thịt heo sao.
Cậu có chút dở khóc dở cười, hôm nay cậu đi ra ngoài sớm, chưa làm cơm sáng cho bọn họ, nghĩ có thể lừa gạt hai người một chút. Nhưng sau cái vụ bị tào tháo đuổi lần trước, có thể thấy Bạch Nguyệt Hồ đã không còn mong chờ gì vào đồ ăn Doãn Tầm làm nữa.
Lục Thanh Tửu nói: “Được rồi, hai người chờ một lát, tôi nấu mì cho hai người ăn ha.”
Làm mì là nhanh nhất, lót bụng cái đã rồi tính tiếp.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Lúc nấu mì, Doãn Tầm chạy ra hỏi Lục Thanh Tửu đêm qua đã xảy ra chuyện gì, Lục Thanh Tửu đang cúi đầu nhặt rau, nghe Doãn Tầm hỏi bèn nhìn cậu ta một cái, nói: “Ngày hôm qua có hai tên trộm lẻn vào nhà, sáng sớm hôm nay phải tới Cục Cảnh Sát làm bản tường trình.”
“Trộm á?” Doãn Tầm nói, “Bọn ngu nghĩ quẩn trong đầu hay gì không biết ……”
Lục Thanh Tửu nói: “Tại sao lại bảo họ nghĩ quẩn?” Động tác trong tay cậu dừng lại, nói, “Doãn Tầm, gà con nhà mình là do cậu chọn đúng không?”
Doãn Tầm nói: “Đúng vậy.”
Lục Thanh Tửu nói: “Lúc cậu chọn ấy, không phát hiện ra chúng nó có cái gì bất thường à?”
Doãn Tầm vẻ mặt vô tội: “Bất thường á? Như nào cơ, không phải chỉ là chọn gà con thôi ư.”
Lục Thanh Tửu: “Chắc chưa?”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Doãn Tầm nói: “Ừa thật mà.” Cậu ta trả lời chắc chắn như thế, không có ý muốn giải thích cuối cùng những gà con đó là như thế nào, hơn nữa ban đầu nghe cậu ta nói câu kia, hiển nhiên là đã biết sức chiến đấu của đám gà con đó, nếu không thì thứ cậu ta lo lắng sẽ không phải trộm, mà là việc Lục Thanh Tửu bị trộm theo dõi.
Lục Thanh Tửu nhìn Doãn Tầm xong cũng không muốn nhắc lại nữa, than nhẹ trong lòng sau đó vứt vấn đề này sang một bên, chuyên tâm làm mì.
Đến lúc Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm được ăn mì, bấy giờ không khí trong nhà mới dịu xuống, đừng thấy rằng bình thường trông Bạch Nguyệt Hồ biếng nhác, nhưng một khi hắn đói bụng, cặp mắt phượng xinh đẹp kia sẽ lộ ra ánh mắt đúng kiểu không mấy ai có thể chống đỡ nổi—— y như câu nói của Doãn Tầm vừa nãy, hắn nhìn ai cũng như đang tự hỏi rốt cuộc có ăn được hay không.
Sau khi làm mì xong, Lục Thanh Tửu định xuống ruộng hái chút cải trắng với ớt cay, sau đó dùng lọ thủy tinh mới mua được làm một lọ cải trắng nhảy cầu*. Thời tiết nóng thế này, làm cải trắng nhảy cầu vừa tiện vừa kích thích vị giác, rất hợp dùng để ăn với cơm vào buổi sáng.
(*)Cải trắng nhảy cầu: Còn gọi là bắp cải lặn giống với dạng bắp cải ngâm chua ngọt bên Việt Nam mình.
Thôn Thủy Phủ nằm trên núi, khá cao so với mặt nước biển, theo như bình thường thì hẳn sẽ không nóng lắm, tuy nhiên hôm nay lại hơi khác biệt, bây giờ mới cuối tháng sáu, nhiệt độ không khí cứ tăng dần tăng dần, nhiệt độ cao nhất tối ngày hôm qua đã là 37o.
Hầu như cả thôn chẳng có cái điều hòa nào, Lục Thanh Tửu định tìm thời gian rảnh lên trấn trên gọi người tới lắp điều hòa, tiện thì gắn luôn cả trong nhà Doãn Tầm nữa.
Từ lúc quay về nơi này, Doãn Tầm đã giúp Lục Thanh Tửu không ít chuyện, tất cả các quan hệ trong thôn đều do cậu ta giới thiệu, bằng không Lục Thanh Tửu là người ngoài đã lâu không về thôn sẽ có đôi chút bị người ta xa lánh. Thôn càng nhỏ thì càng có tính bài ngoại, giống thôn Thủy Phủ vậy, cơ bản là mười mấy năm nữa cũng sẽ chẳng có người ngoài nào vào ở, mà toàn thế hệ nhà Lục Thanh Tửu đã không còn nữa, nên cũng coi như là một nửa người ngoài rồi.
Lục Thanh Tửu nhổ ít cải trắng bỏ vào giỏ của mình, cải trắng do Bạch Nguyệt Hồ trồng, vị ngon hơn nhiều so với cải trắng mua trên trấn, vào miệng là ngọt lịm, dù chỉ luộc lên với nước không cũng rất ngon.
Trong tất cả chỗ ruộng này, mảnh nhà bọn họ phát triển tốt nhất, mấy ngày tới sẽ có rất nhiều cà chua chín, Triều Thiên Vũ còn gọi điện thoại nói chuẩn bị sắp xếp thời gian rảnh đến lấy hàng.
Mang cải trắng về nhà, đầu tiên Lục Thanh Tửu rửa thật sạch sẽ chỗ cải trắng, sau đó bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm cải trắng nhảy cầu. Cải trắng nhảy cầu là một loại dưa muối, có vị giòn tan khi vào miệng, vị chua cay kích thích, trước kia Lục Thanh Tửu đã tự mình làm thử để ăn, sau khi đến nơi đây thì là lần đầu tiên làm món này. Sau khi cậu nhét đầy lọ, cải trắng vẫn còn dư lại một ít, Lục Thanh Tửu nhìn xong quyết định đem đi cho Tiểu Hoa với Tiểu Hắc ăn. Thế là ngay sau đó cậu bếch chỗ cải trắng còn dư tới chuồng heo.
Lúc này trời đã hơi tối, vốn Lục Thanh Tửu còn tưởng rằng Tiểu Hoa với Tiểu Hắc đã ngủ rồi, không ngờ chưa tới gần chuồng heo đã nghe thấy tiếng khe khẽ nói nhỏ. Doãn Tầm đã về nhà, trong nhà này chỉ còn lại cậu với Bạch Nguyệt Hồ, ngày hôm qua mới có trộm lẻn vào nhà, Lục Thanh Tửu nâng cao cảnh giác lên ngay lập tức, cậu cố tình thả nhẹ bước chân, rón rén đi tới chuồng heo rồi nhìn vào bên trong.
Vừa nhìn thấy xong, cải trắng trong tay Lục Thanh Tửu rơi bịch xuống đất.
Chỉ thấy Lý Tiểu Ngư vốn đã nên về nhà từ lâu lại đang chổng mông quỳ rạp trên mặt đất viết gì đó, mà Tiểu Hắc với Tiểu Hoa cũng bệt đít xuống đất ngồi ngay bên cạnh nhóc, cúi đầu nhìn thứ gì đó với Lý Tiểu Ngư. Đây vẫn chưa phải là thứ đáng sợ nhất, thứ đáng sợ nhất chính là bọn nó có thể nói tiếng người, giọng nói em bé mềm mại như đứa nhỏ mới ba bốn tuổi, đang nghiêm túc thảo luận chuyện gì đó cùng Lý Tiểu Ngư.
Không biết có phải là do bị Bạch Nguyệt Hồ ảnh hưởng hay không, Lục Thanh Tửu thấy Tiểu Hắc với Tiểu Hoa nói chuyện được thì phản ứng đầu tiên là: Thôi toi, không được ăn chúng nó thật rồi.
“Ai ở đằng kia?” Thật ra cái tai của anh em Tiểu Hắc với Tiểu Hoa rất thính, nghe được tiếng đồ vật trong tay Lục Thanh Tửu rơi xuống đất, nó dũng cảm ra phết, phi thẳng về phía trước, chắn trước mặt Tiểu Hắc và Lý Tiểu Ngư.
“Là anh.” Lục Thanh Tửu bước ra từ chỗ ngoặt, “Mấy đứa đang làm gì vậy?”
Tiểu Hoa thấy là chủ nhân của mình, ánh mắt hơi hoảng loạn xiu xíu, sau đó nằm xuống lăn một cái trên mặt đất, làm bộ như kiểu anh đang nói cái gì tôi nghe không hiểu.
Lục Thanh Tửu: “……Mày diễn giả quá đó con lợn, ban nãy anh nghe thấy hết rồi.”
Tiểu Hoa: “……”
Tiểu Hắc núp phía sau anh trai mình, yếu ớt nói: “Tụi em không phải quái vật đâu, anh đừng đuổi tụi em ra ngoài nha, được không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Được, không đuổi tụi bây đi, à đúng rồi, vừa nãy anh nấu ăn dư chút cải trắng cho tụi bây, mau ăn nhanh đi.”
Tiểu Hắc với Tiểu Hoa nghe vậy xong lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, chắc hẳn là do không ngờ Lục Thanh Tửu lại có thể tiếp nhận sự thật heo biết nói chuyện nhanh như thế.
Toàn thân Tiểu Hắc run run, nhìn Lục Thanh Tửu bằng ánh mắt cảnh giác, nói: “Anh……Anh chấp nhận chuyện này đơn giản vậy sao?” Nó tưởng rằng nhân loại trước mắt này sau khi phát hiện sự thật thì ít nhất sẽ phải đấu tranh tâm lý một lúc lâu, không ngờ cậu lại dễ dàng tiếp nhận chuyện này như thế.
“Bằng không thì sao?” Lục Thanh Tửu nói, “Muốn anh phản ứng như nào nữa?”
Tiểu Hoa nói: “Thét chói tai mấy tiếng chẳng hạn?”
Lục Thanh Tửu nói: “Thôi bỏ đi.” Cậu nhìn về phía Lý Tiểu Ngư, lúc này trên mặt đứa nhỏ cũng lộ vẻ khẩn trương, run rẩy gọi một tiếng anh Lục.
“Tiểu Ngư.” Lục Thanh Tửu đi tới chỗ Lý Tiểu Ngư, hạ ánh mắt xuống thứ bên dưới chân bọn nó ——vậy mà đó lại là một quyển sách giáo khoa, cậu thấy thứ này xong không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên, “Tiểu Ngư, đây là thứ gì?”
“Là…… Là đề Toán Olympic.” Hình như Lý Tiểu Ngư có hơi ngại ngùng, cái đầu nho nhỏ cúi xuống, lỗ tai cũng đỏ bừng lên, giọng nhóc yếu ớt như tiếng muỗi, “Anh Lục, em muốn làm bài tập ở đây.”
Lục Thanh Tửu nói: “Tại sao muốn làm bài tập ở đây thế?”
“Tiểu Hoa có thể dạy em làm đề.” Lý Tiểu Ngư nhỏ giọng giải thích, “Nó nhìn vậy thôi chứ thông minh lắm đó.”
Tiểu Hoa được khen, ưỡn thẳng cái ngực nhỏ không rắn chắc của nó.
Lục Thanh Tửu nói: “Ồ, thì ra là làm bài, thế sao em không đến hỏi anh? Anh có thể giúp em.” Cậu nghĩ mặc dù là Toán Olympic, nhưng cũng chỉ là Toán Olympic cấp tiểu học thôi mà, hẳn là không có gì khó lắm.
Lý Tiểu Ngư nói: “Em sợ làm chậm trễ thời gian của anh Lục……”
“Buổi tối anh rảnh lắm.” Cậu ngồi xổm xuống, nói, “Đề nào không biết làm?”
Lý Tiểu Ngư chỉ chỉ sách giáo khoa: “Cái này.”
Lục Thanh Tửu tập trung nhìn kĩ, trên sách giáo khoa có đề: Câu hỏi điền vào chỗ trống gọi X là số lần bắn trúng mục tiêu 10 lần liên tiếp, biết rằng xác suất của mỗi lần bắn trúng mục tiêu là 0.4, thì EX2=___.
Lục Thanh Tửu: “……” Má ơi, này đâu còn là đề Toán Olympic cấp tiểu học nữa, rõ ràng đây là đề toán cao cấp chỉ có dân đại học mới xử được thôi, sau khi cậu tốt nghiệp đại học xong thì mớ toán cao cấp đã trả lại hết cho giáo viên rồi, bây giờ nhìn đống đề mục phức tạp này, chỉ có thể trợn tròn mắt.
“Anh Lục?” Lý Tiểu Ngư thấy vẻ mặt Lục Thanh Tửu hơi sai sai, nhỏ giọng gọi một tiếng.
Lục Thanh Tửu: “……” Cậu im lặng một lát, đưa sách giáo khoa tới gần chỗ Tiểu Hoa nói, “Mày dạy trước đi, anh đi lấy chút đồ ăn vặt cho mấy đứa.”
Tiểu Hoa không ngờ Lục Thanh Tửu chẳng những không nảy sinh ác ý với bọn nó, thậm chí còn vô cùng tốt bụng lấy đồ ăn vặt ra cho bọn nó ăn, tạm thời có đôi chút không thể tin nổi, vô cùng nghi ngờ nhìn Lục Thanh Tửu nói: “Anh tốt như vậy cơ à?! Không phải anh đang định tìm cớ đi ra ngoài rồi bán chúng tôi đi đấy chứ?”
Lục Thanh Tửu nói: “Đã trễ thế này rồi anh bán cho ai được?”
Tiểu Hoa nói: “Cũng phải……”
Lục Thanh Tửu nói: “Về sau mấy đứa muốn ôn tập thì vào phòng ngồi đi, đừng bệt đít ở chuồng heo nữa.” Tuy rằng bình thường chỗ này luôn được quét tước rất sạch sẽ, nhưng dù sao vẫn là chuồng heo, trẻ con có sức đề kháng yếu, suốt ngày ngồi ở đây chắc chắn sẽ sinh bệnh.
Lục Thanh Tửu về phòng lấy trái cây, Tiểu Hoa Tiểu Hắc với Lý Tiểu Ngư nhìn bóng dáng cậu, ánh mắt hiện ra vẻ kính nể.
“Anh Lục đúng là người tốt.” Lý Tiểu Ngư vươn tay ôm Tiểu Hoa vào lòng, gãi gãi cái bụng ấm áp mềm mại của nó.
Tiểu Hoa bị gãi rất là phê, gật đầu nói: “Đúng thật là người tốt.”
“Chuẩn rồi.” Tiểu Hắc ở bên cạnh cũng vô cùng tán đồng, “Anh ta nghe thấy chúng ta nói chuyện vậy mà cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào, còn không ngăn cản chúng ta dạy học cho Tiểu Ngư, rõ ràng chính anh ta cũng có thể dạy mà……”
Lý Tiểu Ngư nghe vậy thì chảy giọt nước mắt cảm động, nói mình nhất định phải học tập thật giỏi, về sau thi vào một trường học thật tốt để báo đáp anh Lục, Tiểu Hoa dùng cái giò heo của mình xoa đầu Lý Tiểu Ngư để động viên nó, đáy lòng cảm kích Lục Thanh Tửu không cướp đi thời gian ở chung của chúng nó với Lý Tiểu Ngư, mà không ngờ rằng……
“Đề của học sinh tiểu học bây giờ khó vãi.” Lục Thanh Tửu cầm trái cây lẩm bẩm lầu bầu, “Rõ ràng đọc chữ nào cũng hiểu, thế tại sao khi đọc hết lại một lượt thì không hiểu gì hết……” Tất nhiên cậu chỉ tự nhủ với bản thân mình, dù sao người lớn thì vẫn cần sĩ diện, nếu nói chỉ số thông minh của mình còn không bằng hai con heo đen nhỏ trong nhà thì…… Nghĩ đến đây, Lục Thanh Tửu lộ vẻ mặt đau đớn như muốn chết.
Tuy nhiên sau đó Lý Tiểu Ngư cũng không nhắc lại việc để Lục Thanh Tửu dạy khóa học thêm nữa, Lục Thanh Tửu chia quả quýt trong tay cho bọn nó, nhìn bọn nó ăn vô cùng vui vẻ, thuận tiện hỏi tình hình bây giờ của bọn nó.
Không hỏi thì không biết, nhưng hỏi xong thì bị dọa cho nhảy dựng, bấy giờ Lục Thanh Tửu mới phát hiện hóa ra Lý Tiểu Ngư đã học thêm ở đó với Tiểu Hắc và Tiểu Hoa từ lâu rồi, hơn nữa sắp tới nhóc này còn tính tới chuyện nhảy lớp.
“Ba em bảo là có học lên cấp hai cũng vô dụng.” Lý Tiểu Ngư ăn quả quýt, lúc kể chuyện này ra thì có hơi buồn bực không vui, “Em nghĩ nếu không lên được cấp hai cũng không sao, nhảy thẳng lên cấp ba là ngon ngay.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy thở dài, tư duy trẻ con luôn thờ dại như vậy, nhưng sự thờ dại ấy lại đáng yêu khiến cho người khác mềm lòng, cậu xoa đầu Lý Tiểu Ngư, nghiêm túc nói: “Không sao đâu, em cứ lo học cho tốt, nếu ba em không bỏ tiền cho em đi học, anh sẽ bỏ.”
Lý Tiểu Ngư nghe vậy xong, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, nhưng hình như lại cảm thấy có chút ngại ngùng, Lục Thanh Tửu bảo nó không cần suy nghĩ nhiều, trước tiên phải học tập cho cho tốt, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng.
Lý Tiểu Ngư vui vẻ gật đầu.
Tiểu Hoa và Tiểu Hắc ngồi bên cạnh chờ Lý Tiểu Ngư lột quýt cho chúng nó ăn, hai con heo đen nhỏ được Lý Tiểu Ngư chăm sóc nên ăn cái gì cũng kén cá chọn canh, ăn quýt thì nhất định phải lột vỏ, bình thường ăn cỏ heo thì muốn phải nấu chín sau đó bỏ chút muối vào cho có vị, thỉnh thoảng sẽ ăn thêm vài món rau trong vườn, bữa ăn ngày nào cũng đủ hương đủ vị. Bảo sao mà thái độ của chúng nó với Lý Tiểu Ngư tốt như vậy, nếu không có bác nông dân chăm chỉ Lý Tiểu Ngư, chỉ sợ chúng nó sẽ không có được cuộc sống tốt như thế.
Tiểu Hoa với Tiểu Hắc ăn xong, Lục Thanh Tửu thấy thời gian đã khá muộn thì liền đưa Lý Tiểu Ngư về nhà, dặn dò nhóc về sau khi học tập thì đừng vào chuồng heo, mang Tiểu Hắc với Tiểu Hoa vào phòng là được.
Lý Tiểu Ngư ngoan ngoãn đồng ý.
Bấy giờ Lục Thanh Tửu mới thở phào nhẹ nhõm quay về nhà, về tới sân thì thấy Bạch Nguyệt Hồ đang ngồi trên ghế hưởng thụ cái lạnh về đêm, đôi mắt hắn không hề nhắm lại, mà cứ nhìn chằm chằm vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời kia, trông có vẻ như đang tự hỏi chuyện gì.
Lục Thanh Tửu đi tới bên cạnh hắn, quen tay giúp hắn đung đưa ghế dựa, nói: “Nguyệt Hồ này, tôi hỏi xíu chuyện ha.”
Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy, chẳng thèm quay đầu lại đã nói một câu: “Chúng nó không phải heo bình thường.”
Lục Thanh Tửu: “……” Thì ra anh đã biết từ lâu, cậu nói, “Vậy bọn nó là cái gì?”
“Hình như có tên là Đương Khang*.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Mùi vị cũng ổn.”
(*) Dị thú: « Đương Khang » là một loại Thụy Thú, bề ngoài trông giống heo, có răng nanh vừa to vừa dài, tên gọi Đương Khang, nó phát ra tiếng kêu giống như đang kêu tên mình. Truyền thuyết kể rằng tới vụ thu hoạch nếu thiên hạ muốn có được một mùa vụ bội thu, cần phải nhảy múa và gọi tên nó để nó xuất hiện. Cho nên mặc dù nó có vẻ ngoài khó coi, nhưng lại là một loại thú mang điềm lành.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Rốt cuộc anh đã ăn bao nhiêu loài động vật vậy.
“Đừng ăn mấy con heo trong chuồng.” Tuy rằng bình thường không thấy Bạch Nguyệt Hồ sát sinh, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn nhắc hồ ly tinh nhà mình một chút để phòng ngừa nhỡ đâu lặp lại thảm kịch xảy ra trước đó của Doãn Tầm với Tiểu Hoa, “Chúng nó rất thông minh, biết nói tiếng người, còn dạy toán cho đứa nhỏ nữa cơ.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Chỉ số thông minh của bọn nó thấp như thế mà còn dám dạy người toán học á?”
Người không giải nổi cái đề tiểu học như Lục Thanh Tửu có cảm giác những lời này như đang sỉ nhục bản thân cậu vậy, nhưng cậu không dám vạch trần nội tâm bi thương của mình, bởi vì thật sự mất mặt lắm luôn, cậu nói: “Nói chung là không được ăn, ăn rồi đứa nhỏ sẽ khóc mất.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Thì làm món nào ngon ngon để đứa nhỏ không khóc ấy?” Hắn nói rất nghiêm túc, hiển nhiên không phải là nói giỡn.
Lục Thanh Tửu che mặt lại, nhớ tới tiếng khóc la thảm thiết năm đó nhưng cuối cùng lại bị một miếng thịt kho tàu mua chuộc của Doãn Tầm, không thể không nói, tuy rằng cậu không muốn thừa nhận, nhưng kỳ thật lời Bạch Nguyệt Hồ nói rất có lý……
“Tôi đùa thôi.” Cũng may cuối cùng Bạch Nguyệt Hồ vẫn không gây khó xử cho Lục Thanh Tửu, tha cho chuyện của Tiểu Hắc với Tiểu Hoa, “Cậu muốn giữ lại thì giữ đi.”
Lục Thanh Tửu thở dài một hơi, vậy mà hắn lại bồi thêm câu: “Tôi sẽ tìm con khác nuôi.”
Lục Thanh Tửu: “……”
“Tìm con nào có chỉ số thông minh thấp chút xíu.” Bạch Nguyệt Hồ đứng lên khỏi cái ghế, biếng nhác ngáp một cái, đôi mắt hơi híp lại, toàn thân tản ra một sự lười biếng gợi cảm, hắn nói, “Ít nhất là phải không biết nói tiếng người.”
Lục Thanh Tửu nhớ tới đám gà nhà mình, bổ sung thêm: “Không cần phải có sức chiến đấu mạnh nữa đâu.”
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu, xem như đồng ý.
Bạch Nguyệt Hồ đi vào phòng, Lục Thanh Tửu thì nằm trên cái ghế hắn yêu thích hào hứng đung đưa đôi chút, thời tiết hôm nay rất đẹp, trên bầu trời không tí mây nào, chỉ có một vầng sáng tỏa ra từ ánh trăng. Sau khi mặt trời lặn xuống núi, nhiệt độ dần dần thấp xuống, thỉnh thoảng sẽ có một cơn gió lạnh thổi vào sân, nếu cứ ngồi yên ở đây sẽ tránh không khỏi có chút khó chịu, bảo sao mà Bạch Nguyệt Hồ lại thích cái ghế đung đưa này như thế.
Lục Thanh Tửu nằm trên đó, suýt chút nữa thì quên phải đi ngủ. Thần kỳ nhất là hình như trong phòng bọn họ không có muỗi, thể chất của Doãn Tầm hút muỗi cực kì, nhưng đến nhà Lục Thanh Tửu thì không bị muỗi chích nữa. Đây cũng là một trong những lí do tại sao Doãn Tầm thích đến nhà Lục Thanh Tửu nhất. Tuy nhiên nguyên nhân chính thì có thể là do nhà Doãn Tầm chỉ luôn có một mình cậu ta.
Lục Thanh Tửu tới nhà Doãn Tầm thì từng nhìn thấy, nhà Doãn Tầm không có mạng cũng không có TV, hình như không có bất kì phương thức giải trí nào hết. Trước khi Lục Thanh Tửu tới đây, cuộc sống của cậu ta chỉ toàn là việc làm ruộng. Ăn cơm một mình, ngủ một mình, xử lý mọi việc một mình, cho đến tận sau khi Lục Thanh Tửu trở về, cuộc sống của cậu ta mới được nhiễm thêm chút khói lửa nhân gian.
Lục Thanh Tửu nhìn là biết, trong lòng cũng hiểu rõ, cho nên chưa bao giờ hỏi Doãn Tầm chuyện gì hết, có một số chuyện không cần hỏi, dùng đôi mắt nhìn là biết được đáp án.
Đêm dần về khuya, Lục Thanh Tửu đứng từ ghế dậy rồi quay về phòng ngủ, sau khi rửa mặt là chìm luôn vào mộng đẹp.
Sáng sớm, ánh mặt trời rọi vào qua khung cửa sổ, đánh thức Lục Thanh Tửu từ trong cơn mơ, cậu ngáp một cái đi ra sân trước thì thấy hai con heo nhà cậu vốn nên ở trong chuồng heo giờ lại đang nằm phơi nắng la liệt trong sân, bên cạnh là đám gà con với sức chiến đấu siêu khủng xử lí được cả hai tên trộm đang chạy loạn khắp sân, mổ cỏ bới đá, cả sân là một khung cảnh vô cùng sống động.
Ngày hôm qua, phú ông nhà giàu Triều Thiên Vũ chuyên thu mua cà chua gửi tin cho Lục Thanh Tửu, nói hôm nay sẽ đến đây vận chuyển cà chua, Lục Thanh Tửu bảo rằng có khi sẽ không kịp thời gian, bởi vì ít nhất phải đến một hai ngày mới hái được hết.
Sau khi Triều Thiên Vũ nghe xong tỏ vẻ không sao hết, anh ta có thể gọi người tới đó giúp, bảo Lục Thanh Tửu không cần lo lắng, chỉ cần chờ nhận tiền là được.
Thái độ cung kính của anh ta như vậy khiến Lục Thanh Tửu có hơi không thoải mái, nhưng cảm giác sở dĩ Triều Thiên Vũ coi trọng đống cà chua đó như vậy là vì cà chua này là thành quả lao động do Bạch Nguyệt Hồ trồng.
Thế nên cậu do dự một chút, không khách khí với Triều Thiên Vũ nữa, nói: “Vậy được, anh tìm thời gian rảnh rồi tới đi.” Triều Thiên Vũ đồng ý.
Lục Thanh Tửu vừa bưng bữa sáng lên bàn thì nghe thấy tiếng còi xe ô tô vang lên bên ngoài nhà, phản ứng đầu tiên của cậu khi nghe tiếng còi xe là có phải xe vận tải nhỏ nhà mình kêu lên hay không, tuy nhiên một lúc sau, cửa sân bị ai đó gõ lộc cộc. Giọng nói của Triều Thiên Vũ truyền tới: “Lục tiên sinh, chúng tôi tới rồi đây.”
Bây giờ mới chỉ hơn 8h một chút, Lục Thanh Tửu nghĩ sao mà lại nhanh được như vậy, cuối cùng vẫn đi mở cửa cho Triều Thiên Vũ.
Triều Thiên Vũ đứng ở ngoài cửa, sau lưng còn có hai người đi theo, cười tủm tỉm chào hỏi với Lục Thanh Tửu: “Chào ngài, Lục tiên sinh.”
Nói thật, trông Triều Thiên Vũ cũng ổn ra phết, hào hoa phong nhã lại khá lễ độ, như có xuất thân là thế gia vọng tốc dòng dõi thư hương vậy, tuy nhiên bởi vì chuyện lúc trước, nên Lục Thanh Tửu chỉ có ấn tượng khá bình thường với anh ta, cậu chỉ tùy ý gật đầu, nói: “Buổi sáng tốt lành, Triều tiên sinh, đến sớm vậy sao?”
Triều Thiên Vũ nói: “Đúng vậy, bọn tôi xuất phát từ lúc 5h hơn.”
“Ăn sáng chưa?” Lục Thanh Tửu khách khí với bọn họ một chút.
“Còn chưa nữa.” Ai mà ngờ Triều Thiên Vũ lại đồng ý với lời khách sáo của Lục Thanh Tửu, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Lục Thanh Tửu, “Không biết có thể có vinh hạnh được nếm thử tay nghề của Lục tiên sinh hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất