Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 48: Trận tuyết đầu mùa

Trước Sau
Trận tuyết đầu tiên rơi xuống vào cuối tháng 11.

Đã chuẩn bị trước từ hai tháng, gần như ngóc ngách nào trong nhà Lục Thanh Tửu cũng chứa đầy đồ ăn, thậm chí cậu còn không quên bảo Chu Miểu Miểu gửi cho cậu một đống thật nhiều kẹo nhân trái cây mà cậu thích nhất. Vốn Chu Miểu Miểu định tới lúc tết Nguyên Đán sẽ lại đến một chuyến, nhưng nghe Lục Thanh Tửu nói thôn Thủy Phủ sẽ bị tuyết rơi ngợp núi, vì thế chỉ có thể từ bỏ, nói rằng chờ đến sang năm rồi lại qua đây chơi.

Tuyết cứ nhẹ nhàng rơi, chỉ trong một đêm, thôn Thủy Phủ đã được bao phủ trong làn tuyết trắng, cành cây mặt đất tất cả là màu trắng xoá, toàn bộ thế giới đều biến thành sắc trắng mỹ lệ.

Lục Thanh Tửu đốt một chậu than trong phòng, lôi đám Tiểu Hoa Tiểu Hắc và nhóc hồ ly vào nhà hết, ba nhóc động vật mặc quần áo Lục Thanh Tửu cắt cho nằm lăn lóc gần chậu than, lười biếng sưởi ấm cơ thể của mình. Vào mùa hè cái bụng của Tiểu Hoa là mát mẻ nhất, nhưng tới mùa đông, nhóc hồ ly lại là đứa được cưng nhất, đặc biệt là cái bụng trắng trẻo mũm mĩm của nó, ôm vào trong ngực rất là ấm áp, Doãn Tầm từ bỏ Tiểu Hoa, vươn cái tay hư về phía nhóc hồ ly. Nhóc hồ ly bị Doãn Tầm nhét thẳng vào bên trong áo lông của cậu ta, vì thế thỉnh thoảng cậu ra ngoài làm việc sẽ có thể thấy trong cổ áo cậu ta lòi ra một cái đầu hồ ly ngơ ngác, Doãn Tầm sẽ lại thò tay ấn đầu bé hồ ly vào trong……

Tiểu Hoa ngồi một bên nhìn thấy cảnh này liền giận dữ mắng Doãn Tầm vô tình, bảo rõ ràng lúc mùa hè Doãn Tầm còn hứa hẹn sẽ luôn luôn vác nó theo, vậy mà bây giờ lạnh rồi thì phản bội nó để đi ôm ấp nhóc hồ ly, Doãn Tầm không lời gì để nói, chỉ có thể chấp nhận làm thằng đàn ông tệ bạc.

Lục Thanh Tửu lười quan tâm ân oán tình thù của bọn họ, đành mặc kệ.

Trời lạnh, tất nhiên sẽ muốn ăn đồ gì đó làm ấm thân thể, Lục Thanh Tửu bắt đầu thường xuyên làm đồ hầm, ngày nào trên bàn ăn cũng có gà hầm vịt hầm linh tinh đủ các loại, trong đó ăn ngon nhất vẫn là thịt Thông Lung Bạch Nguyệt Hồ mang về. Lột da Thông Lung, trông từ vẻ bề ngoài thì chẳng khác gì với dê, nhưng nếu bắt buộc thì phải nói thì thịt Thông Lung tươi và béo ngon hơn nhiều, lấy xương hầm canh là thơm phưng phức, buổi sáng lúc ra ngoài thì uống một bát to, thân thể sẽ ấm áp hẳn lên. Một phần thịt Lục Thanh Tửu dùng để hầm, chấm với tương vừng chao và ăn kèm với rau hẹ, ăn vào thì ngon phải biết, lại còn không có một chút tanh nồng nào của thịt dê, rất hợp khẩu vị Lục Thanh Tửu.

Sau khi tuyết rơi, nhiệt độ không khí bắt đầu tụt thẳng tắp, Lục Thanh Tửu không thể không mặc thêm áo lông vũ thật dày.

Mùa đông chắc là mùa mà Lục Thanh Tửu khó ở nhất, thôn Thủy Phủ không có hệ thống máy sưởi, cho nên biện pháp sưởi ấm chính là để ở trong phòng vài chậu than. Tuy nhiên đốt nhiều than thì không an toàn cho lắm, bởi vì nếu thông gió kém thì sẽ sản sinh ra một lượng lớn carbon monoxit, đây là thứ có thể giết người, vì phòng ngừa tình huống như vậy xảy ra, Lục Thanh Tửu không thể không mở hờ cửa sổ ra một chút, thế là bị gió lạnh bên ngoài thổi vào, nhưng ít ra vẫn giữ được không khí lưu thông trong nhà.

Hôm nay lạnh phát khiếp, Lục Thanh Tửu liền bọc mình thành một quả bóng nhỏ, thể chất của cậu thiên về lạnh, vào mùa hè thì không sao cả, nhưng vào mùa đông là chịu không nổi, gần như khắp tay chân từ đầu tới đuôi đều lạnh lẽo, xoa thế nào cũng không ấm áp nổi.

Bởi vì mùa đông tới quá nhanh, Bạch Nguyệt Hồ đã thu hoạch hết đồ ăn ở ngoài ruộng, nhổ hơn hai trăm cân khoai lang đỏ lên khỏi lòng đất, trong nhà thật sự đã hết chỗ để, liền dứt khoát để ở ngoài sân, đắp lên trên một lớp vải dầu để ngăn tuyết đọng.

Khoai lang đỏ làm thành cái gì ăn cũng ngon, hâm lên ăn cùng cơm, nấu thành cháo khoai lang đỏ mềm mại, hoặc cầu kì nữa thì trộn với bột mì chiên thành bánh khoai lang đỏ, tất cả đều khiến người ta thích.

Cách làm bánh khoai lang đỏ và bánh bí đỏ(*) có hơi giống nhau, chỉ cần nhào bột mì và khoai lang đỏ với nhau, sau đó nặn hình bánh rồi bỏ vào trong chảo dầu chiên lửa nhỏ. Như vậy sẽ được bánh khoai lang đỏ bên ngoài giòn, bên trong vừa mềm vừa ngọt, chuẩn bị thêm dưa muối và chao nữa, ăn mấy cái cũng không thấy ngấy.



(*)Bánh khoai lang đỏ



(*) Bánh bí đỏ

Số khoai lang đỏ này đã giải quyết được vấn đề lương thực mùa đông của đám heo và gà, vốn Lục Thanh Tửu có hơi lo lắng liệu thời tiết lạnh quá có ảnh hưởng tới bọn gà hay không, nhưng Bạch Nguyệt Hồ lại nói không cần phải quan tâm đám gà đó, chúng nó rất kiên cường, nhiệt độ thấp chẳng nhằm nhè được với chúng nó, Lục Thanh Tửu mới yên tâm.

Lục Thanh Tửu thừa dịp trời vẫn chưa quá lạnh, cùng Doãn Tầm đi lên núi, đi mót một ít quýt dại ở trên đó.

Lá cây quýt đã rụng hết, nhưng trên cành lại treo đầy những quả quýt màu vàng óng, bởi vì đêm qua có tuyết nhỏ nên những quả quýt trên cành khô đều bị đọng lại một lớp tuyết mỏng màu trắng, trông ra có vài phần tình thơ ý họa. Lục Thanh Tửu cầm cây gậy trúc, đánh rớt những quả quýt rồi bỏ vào sọt. Quýt này đều rất chua, tuy nhiên dùng để làm đồ hộp thì cũng không tồi, làm được đồ hộp rồi không cần ngâm thành nước nữa, khi nào muốn ăn chỉ cần lấy cái muỗng múc ăn luôn, mùa đông dễ thiếu vitamin, là đồ ăn vặt tuyệt vời.

Doãn Tầm nếm thử một quả, chua đến nỗi mặt nhăn như đít khỉ, Lục Thanh Tửu nhìn dáng vẻ ấy của cậu ta, cầm một quả trong tay.

Doãn Tầm tưởng Lục Thanh Tửu cũng muốn ăn, định chờ xem kịch vui, ai ngờ Lục Thanh Tửu lại tiện tay nhét quả quýt vào trong túi, cười nói: “Tôi sẽ mang quả này về cho Bạch Nguyệt Hồ.”

Doãn Tầm: “……” Lục Thanh Tửu, cậu đúng là đồ tồi.

Hai người hái quýt xong, xuống núi về nhà. So với bình thường, sau khi mùa đông bắt đầu thôn Thủy Phủ an tĩnh hơn hẳn, dọc đường đi chẳng thấy mấy người dân trong thôn, thôn thật sự im ắng, giống như tất cả mọi người đã biến mất trong một đêm vậy. Mũi Lục Thanh Tửu bị lạnh tới nỗi đỏ bừng, cậu định dùng tay che một chút, nhưng tay cũng rét buốt, vì thế chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.

Mãi mới về được tới nhà, Lục Thanh Tửu vừa vào sân đã thấy Bạch Nguyệt Hồ đang dọn sạch đống băng kết trên mặt sân, Bạch Nguyệt Hồ cúi đầu, nghiêm túc xúc khối băng ra.

“Nguyệt Hồ, Nguyệt Hồ.” Lục Thanh Tửu chạy tới, móc quả quýt trong túi ra đưa cho hắn, “Chúng tôi lên núi hái quýt, anh mau nếm thử đi.”

Bạch Nguyệt Hồ liếc mắt dò xét Lục Thanh Tửu, nhận lấy quả quýt lột vỏ ra sau đó chia làm hai nửa, nhét luôn một nửa vào trong miệng y như ngày trước.

Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đứng ở bên cạnh tò mò nhìn hắn, nhưng chỉ thấy vẻ mặt Bạch Nguyệt Hồ không hề dao động, nói: “Cậu cứ nhìn tôi làm gì?”

“Ngon không?” Lục Thanh Tửu hỏi hắn.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tàm tạm.”

“Có bị chua không?” Bây giờ Lục Thanh Tửu bắt đầu hoài nghi về vị giác của Bạch Nguyệt Hồ.

“Hơi hơi.” Vẻ mặt Bạch Nguyệt Hồ rất chi là bình tĩnh, “Làm sao vậy?”

“Không gì cả.” Xem ra Bạch Nguyệt Hồ sẽ không có bất cứ phản ứng gì như trong tưởng tượng của cậu, Lục Thanh Tửu hơi thất vọng, nói, “Vậy anh cứ dọn tiếp đi, tôi đi xử lý đống quýt.”

“Đi đi.” Bạch Nguyệt Hồ nói.

Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đi vào nhà, không hề chú ý tới sau khi hai người rời đi, Bạch Nguyệt Hồ nhẹ nhàng buông lỏng tay, cái xẻng vốn đang được hắn nắm trong tay để xử lý khối băng rơi xuống, rơi mỗi vậy thôi mà băng vỡ thành mấy khối. Bạch Nguyệt Hồ liếc mắt nhìn cái xẻng, rồi lại nhìn nửa quả quýt còn dư lại trong tay mình, yên lặng đi ra cạnh chuồng gà, ném quả quýt vào đó.

Đây chắc hẳn là lần đầu tiên từ khi sinh ra tới nay đám gà được thưởng thức đồ ăn mà Bạch Nguyệt Hồ chia sẻ ……

Lục Thanh Tửu không hề biết quả quýt chua của mình đã khiến Bạch Nguyệt Hồ tổn thương ghê gớm, cậu ngồi trong phòng lột vỏ quýt, sau đó ngâm vào nước nấu thêm với đường, nấu xong rồi bỏ vào lọ thủy tinh để bảo quản, khi nào ăn chỉ cần dùng cái muỗng múc ra là ok ngay.

Làm xong quýt, trời cũng đã sắp tối, thời gian ban ngày của mùa đông chỉ tầm khoảng chín, mười tiếng, đúng kiểu đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối.

Bữa chiều hôm nay có một nồi canh Thông Lung hầm, nồi đặt trên bếp lửa than, bốc hơi hùng hục, các loại rau dưa khá là ít, chỉ có cải trắng và đậu giá, nhưng thịt thì không sợ hết, hơn nữa còn có đủ loại hương vị. Lục Thanh Tửu kho một con gà, gà này là gà siêu nhân của nhà bọn họ, thịt rất tươi rất béo, làm thành món kho cắn một miếng là cực kì non mềm, mút phần khớp xương, chao ôi gà ngon như cơm mẹ nấu.

Lục Thanh Tửu co rúm như con sâu, ăn canh xương hầm với cải trắng, không thể không nói, canh xương hầm với cải trắng quả thực là sự phối hợp tuyệt vời, hương vị đồ ăn trở nên thơm ngon, uống thêm ngụm canh, toàn thân ấm áp hẳn.---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Mùa đông ăn được đồ thế này thật sự là quá khiến người ta hạnh phúc, Bạch Nguyệt Hồ thì không cần phải nói, Doãn Tầm còn ăn nhiều hơn mấy bát cơm so với bình thường.

Sau khi ăn xong, tầm khoảng 9 giờ tối, ngoài trời lại bắt đầu có tuyết rơi nhỏ, Lục Thanh Tửu hỏi Doãn Tầm có muốn ở tạm một đêm ở nhà cậu hay không. Doãn Tầm lại lắc đầu, bảo rằng mỗi ngày mình nhất thiết phải về nhà.



“Am thờ Phật chưa thắp nhang, với cả không về là nến trên đó sẽ tắt hết mất.” Doãn Tầm trả lời như thế.

Nếu như vậy, Lục Thanh Tửu đành không gò ép nữa.

Doãn Tầm đi rồi, Bạch Nguyệt Hồ thu dọn cái bàn, vào phòng bếp rửa sạch chén đũa. Chờ cho hắn làm xong hết việc rồi đi vào phòng, đã thấy Lục Thanh Tửu dựa vào ghế ngủ gà ngủ gật.

Chậu than đang đốt khiến căn thật ấm áp, tỏa ra ánh sáng rực rỡ mạ lên trên má Lục Thanh Tửu một ánh hồng nhàn nhạt, đôi môi cậu trông càng thêm đẹp đẽ, cả người nhìn thật ấm áp, cứ như một mặt trời ngày đông vậy.

Bạch Nguyệt Hồ không nói gì, chậm rãi đi tới bên cạnh Lục Thanh Tửu, hắn cúi đầu, ánh mắt đặt trên khóe môi Lục Thanh Tửu, nơi đó gợi lên một độ cong rất nhỏ, cảm giác như đang nói với Bạch Nguyệt Hồ răng, lúc này Lục Thanh Tửu cảm thấy rất thoải mái, cậu đang chìm đắm trong một nhiệt độ dễ chịu.

Có khi đã phát hiện ra có người đi đến bên cạnh mình, lông mi Lục Thanh Tửu run run, sau đó mở bừng mắt, con ngươi màu đen mới đầu có chút tan rã, cho đến khi thấy Bạch Nguyệt Hồ đang đứng cạnh mình thì mới dần dần tập trung lại, cậu lẩm bẩm một câu, giọng nói mềm mại vẫn còn ngái ngủ: “Tôi…… có phải đã ngủ quên rồi không……”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm.”

“À…… thoải mái thật.” Lục Thanh Tửu lắc lắc đầu, muốn cho mình tỉnh táo hơn chút, vừa ăn một bữa tối phong phú, hơn nữa nhiệt độ trong phòng lại còn ấm, trong bất tri bất giác cậu đã ngủ mất.

“Đi vào phòng ngủ đi.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Cẩn thận không lại bệnh đấy.” Nhân loại là động vật thật yếu ớt, một xíu bệnh tật đã có thể cướp đi sinh mệnh của bọn họ.

“Ừm” Lục Thanh Tửu đứng lên, miệng vẫn còn ngáp, cậu chợt nhớ tới cái gì đó, nói, “Đúng rồi, quýt mà buổi chiều cho anh ăn đã làm thành đồ hộp rồi đó, tôi lấy cho anh nếm thử chút nha?”

Bạch Nguyệt Hồ đứng hình năm giây, nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường, nói: “Không cần đâu.”

Lục Thanh Tửu: “Hả?” Cậu hơi sửng sốt, không phản ứng kịp, “Không cần thật sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không cần thật, tôi no rồi.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Lục Thanh Tửu: “……” Cậu ngây ra, không ngờ dưới tình huống như thế này mà có thể nghe được Bạch Nguyệt Hồ nói mình đã ăn no.

Lục Thanh Tửu: “No thật ư?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Ừm.” Giọng điệu hắn nghe rất chắc chắn, lại khiến Lục Thanh Tửu hoài nghi, tối nay Bạch Nguyệt Hồ cũng không ăn nhiều lắm, trình độ ấy so với hắn bình thường thật sự là kém quá nhiều, chẳng lẽ là hắn lén ăn thêm cơm…… Không…… Hình như là, có nguyên nhân khác……

Giờ Lục Thanh Tửu đã ý thức được vì cái gì mà Bạch Nguyệt Hồ lại từ chối quýt đóng hộp, cuối cùng cậu không nhịn được mà nở nụ cười: “Đóng hộp rồi không chua đâu, ngọt lắm.”

Bạch Nguyệt Hồ không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cậu.

Bị Bạch Nguyệt Hồ nhìn mãi thế cũng hơi sợ, Lục Thanh Tửu xấu hổ ho khan một tiếng: “Khụ khụ, tôi chỉ muốn chọc anh một chút mà thôi.’’

Sắc mặt Bạch Nguyệt Hồ khó lường, nhàn nhạt nói: “Khá buồn cười đó.”

Lục Thanh Tửu: “……” Anh trai ơi, xin lỗi mà, em không dám nữa đâu.

Cuối cùng, Lục Thanh Tửu vẫn đi vào phòng bếp múc một chén quýt cho Bạch Nguyệt Hồ, quýt này đã được nấu qua nước đường, vị chua bên trong đã giảm bớt, kết hợp hoàn mỹ với nhau, chua ngọt ngon miệng, là món điểm tâm ngọt số dzách sau bữa ăn. Bạch Nguyệt Hồ nếm một ngụm, thấy rằng đây không phải là quả quýt chua rụng răng buổi chiều, bấy giờ mới chậm rãi húp hết một chén.

Sau khi ăn xong, Lục Thanh Tửu mới trở lại phòng ngủ của mình để nghỉ ngơi.

Trời quá lạnh, việc tắm rửa thôi cũng biến thành tra tấn, hôm nay lúc Lục Thanh Tửu đi hái quýt đã ra đầy mồ hôi, tuy rằng sợ lạnh, nhưng vẫn cắn răng đi tắm rửa, sau khi tắm xong thì mặc quần áo chạy vọt vào ổ chăn, nhưng rúc trong ổ chăn một lúc lâu mà vẫn chưa ấm lên xíu nào, đặc biệt là phần chân, lạnh tới chết lặng.

Lục Thanh Tửu bỏ thêm mấy cục than vào chậu khiến lửa đốt mạnh hơn một chút, nhưng nhận ra đây thật sự chỉ như muối bỏ biển, cậu vẫn lạnh phát rồ như cũ.

Trong trí nhớ, mùa đông thôn Thủy Phủ có lạnh như vậy không nhỉ? Lục Thanh Tửu co rúm thành một cục ở trên giường, nhắm mắt lại. Nhưng ở trong đầu cậu, ký ức về mùa đông ở thôn Thủy Phủ lại chỉ có mỗi bà ngoại đang bắc bếp hầm thịt, còn có cả cái sân đầy tuyết được ánh trăng chiếu rọi.

Lục Thanh Tửu ngủ không ổn lắm, cùng lắm chỉ ngủ được ba bốn tiếng, lửa than bị tắt khiến cậu tỉnh lại. Cậu thật sự không ngủ được nữa, liền mặc quần áo rồi đi vào phòng bếp, chuẩn bị làm cơm sáng, nghĩ nếu làm gì đó thì sẽ thoải mái hơn chút.

Không biết từ bao giờ Bạch Nguyệt Hồ đã xuất hiện ở sau lưng Lục Thanh Tửu, đến lúc Lục Thanh Tửu nhìn qua, có vẻ hắn đã đứng yên ở cửa lâu rồi.

“Không ngủ được hả?” Bạch Nguyệt Hồ hỏi cậu.

“Ừm.” Lục Thanh Tửu gật gật đầu.

“Gặp ác mộng?” Bạch Nguyệt Hồ lại hỏi.---Đọc FULL tại dtruyen.com---

“Không phải.” Lục Thanh Tửu cười nói, “Lạnh quá nên vậy đó.”

Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy hơi nghiêng đầu, hắn không cảm giác được sự thay đổi nhiệt độ hàng ngày, cho nên cũng không thể hiểu được cảm giác khi Lục Thanh Tửu bị lạnh đến tỉnh cả ngủ, nhưng chắc hẳn việc đó cũng không phải là việc gì khiến người ta vui sướng.

“Hay tôi đi lấy giường đất(*) ra nằm nhỉ.” Lục Thanh Tửu có hơi mệt mỏi, ngáp, “Nếu không thì mùa đông này thật sự không biết phải vượt qua thế nào.”



(*) Giường đất (còn được gọi là giường lò): ảnh hơi xấu nhưng dễ hiểu nha quý dzị =)))))

Giường đất ở phòng bà ngoại cậu, Lục Thanh Tửu vẫn luôn giữ đúng dáng vẻ như ban đầu của phòng bà ngoại, có thể coi như là một kiểu nhớ mong.

Tuy nhiên bây giờ mới bắt đầu mùa đông, cậu đã không chịu lạnh nổi, chờ đến khi tới tháng mười hai, nếu không có giường đất, cậu thật sợ mình đang sống sờ sờ sẽ đột nhiên bị lạnh chết.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Để tôi làm cho, ở phòng nào?”---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Lục Thanh Tửu muốn từ chối, lại thấy Bạch Nguyệt Hồ nói: “Nhỡ đâu đụng phải nước lạnh.”

Nghe được hai chữ nước lạnh, Lục Thanh Tửu không khỏi run lẩy bẩy, tuy trong nhà có nước ấm, nhưng bởi vì thời tiết thật sự quá lạnh, nước ấm phải nấu khá lâu, cho nên cảm thấy dùng nước nào cũng vậy. Vậy nên bây giờ Lục Thanh Tửu chỉ cần không cần dùng nước thì sẽ cố hết sức để không dính vào nước……



“Được rồi, đành phiền anh vậy.” Lục Thanh Tửu không miễn cưỡng nữa, “Chính là căn phòng ở góc Đông Nam kia.”

Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu, cầm khăn lông với cái chổi, đi quét tước căn phòng.

Lục Thanh Tửu thì vào phòng bếp làm bánh trôi trứng gà nấu rượu nếp than(*), bánh trôi và rượu nếp than đều là nhà mình làm, Lục Thanh Tửu nấu một nồi to, còn bỏ vào bên trong năm quả trứng, thả hai thìa đường đỏ, Doãn Tầm với Bạch Nguyệt Hồ một người hai quả trứng, còn cậu ăn một quả là đủ rồi.



(*) Bánh trôi trứng

Ngoài trời tuyết rơi khá lớn, lúc Doãn Tầm đến đây không mang dù, trên đỉnh đầu và vai đều có một lớp tuyết hơi mỏng đọng lại. Sau khi cậu ta vào nhà thì nhìn thấy Bạch Nguyệt Hồ đang quét tước trong phòng, nói: “Sao tự dưng lại quét phòng thế?”

Lục Thanh Tửu giải thích vì mình lạnh gần chết nên muốn dùng giường đất cho ấm, Doãn Tầm nghe vậy nói: “Chỗ than kia có đủ không? Chắc tầm tháng sau là bị lấp núi đó, thiếu than là toi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Có vẻ không đủ lắm đâu, chúng ta lên thị trấn trên mua thêm một ít đi.”

Doãn Tầm nói: “Được rồi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Nguyệt Hồ, ra ăn cơm thôi.”

Một nồi bánh trôi to bị ba người chia nhau ăn, bánh trôi làm từ gạo nếp, mềm mại thơm ngọt, ăn cực kì dễ no, Lục Thanh Tửu ăn một chén nhỏ đã ngang bụng rồi, cậu nhìn thời tiết bên ngoài lại có hơi phát sầu, hôm nay lạnh cậu chẳng muốn ra cửa chút nào, hận không thể ngày nào cũng rúc cạnh cái bếp lò. Nhưng nếu muốn dùng giường đất, than trong nhà chắc chắn là không đủ dùng, còn phải lên thị trấn mua một ít.

Có vẻ trông mặt Lục Thanh Tửu sầu quá, Doãn Tầm xoa xoa cái mũi: “Không thì mỗi tôi đi thôi, cậu ở nhà đi cho lành.”

Lục Thanh Tửu nói: “Cậu biết lái xe hả?”---Đọc FULL tại dtruyen.com---

“Không.” Doãn Tầm nói, “Nhưng mà có sao đâu, dù gì xe vận tải nhỏ có thể tự động điều khiển cơ mà…… Cho nó tự chạy không phải được rồi sao.”

Lời này nghe có lý ra phết, tuy nhiên Lục Thanh Tửu vẫn không yên tâm cho lắm, đúng lúc cậu nghĩ mình vẫn nên đi cùng Doãn Tầm, Bạch Nguyệt Hồ lại mở miệng, hắn nói: “Để tôi đi cùng Doãn Tầm.” Hơn nữa hắn còn biết Lục Thanh Tửu đang lo lắng cái gì, bổ sung một câu, “Tôi có bằng lái.”

Lục Thanh Tửu kinh ngạc: “Thật không đó? Anh có cả bằng lái cơ á?”

Bạch Nguyệt Hồ ừm một tiếng.

Lục Thanh Tửu hiếu kỳ nói: “Lấy bằng lúc nào vậy? Đừng bảo anh có cả thẻ căn cước hộ khẩu gì đó nữa nhé?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đương nhiên là có rồi, nếu không tôi chẳng khác gì ở lậu.” Hắn nói rất thản nhiên, nhất thời khiến Lục Thanh Tửu cảm thấy hình như đúng là rất logic.

Vì thế cuối cùng Lục Thanh Tửu không ngại gì nữa, vung tay lên sai Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm lên trấn trên mua than, nhưng mà trước khi đi Doãn Tầm nhìn Lục Thanh Tửu muốn nói lại thôi, Lục Thanh Tửu còn tưởng rằng cậu ta sợ ở chung với Bạch Nguyệt Hồ, đang muốn an ủi vài câu thì lại nghe Doãn Tầm nhỏ giọng nói: “À…… Tiểu Tửu ơi, mua than…… tiền đâu?”

Lục Thanh Tửu: “……” Xin lỗi, cậu quên mất mình đang nắm giữ quyền tài chính trong cái nhà này, mà Sơn Thần và hồ ly tinh nhà cậu thì nghèo đến nỗi không mua nổi cái bánh bao nhỏ ……

Lục Thanh Tửu rút thẻ ra rồi đặt lên tay Doãn Tầm, tiện thể nói mật mã cho cậu ta.

Doãn Tầm nắm chặt cái thẻ ở trong tay, nói với Lục Thanh Tửu rằng cậu ta sẽ dùng cả sinh mệnh để bảo hộ tấm thẻ này, dù cho có phải đánh đổi sinh mạng của mình cũng sẽ đưa tấm thẻ an toàn về nhà.

Lục Thanh Tửu: “…… Cơ mà không phải cậu đã là người chết rồi à, lấy sinh mạng ở đâu ra nữa?”

Doãn Tầm: “……” Cậu ta cạn lời.

Doãn Tầm cầm thẻ ngồi lên xe vận tải nhỏ với Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu nhìn hai người biến mất ở đầu thôn. Đây là lần đầu tiên Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ cùng đi lên trấn trên, Lục Thanh Tửu nhìn bọn họ rời đi, tự dưng có cảm xúc rất phức tạp như kiểu mẹ tiễn con trai lên đường vậy.

Vừa vui vẻ vì con trai đã trưởng thành, nhưng lại vừa lo lắng liệu con trai có thể gặp phải chuyện gì trắc trở quá hay không. Chợt nghĩ tới gì đó, Lục Thanh Tửu chạy nhanh vào gọi điện thoại cho Doãn Tầm, bảo cậu ta đi mua than thì tiện thể mua luôn cho Bạch Nguyệt Hồ cái điện thoại, lúc trước mãi mà vẫn quên mất chuyện này, bây giờ mua luôn cho nhanh, hơn nữa Bạch Nguyệt Hồ còn ở đó, có thể chọn một cái điện thoại mình thích.---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Lục Thanh Tửu tiễn hai người đi xong rồi vào phòng, trước tiên là bỏ thêm than vào chậu, sau đó cho mấy lát khoai lang đỏ đã cắt vào chậu than, để đó nướng từ từ.

Sau khi khoai lang đỏ cắt lát được nướng xong sẽ trở nên dai dai, có thể nhai trong miệng thật lâu, là thứ đồ ăn vặt giết thời gian tuyệt vời. Mùa đông rất ít việc làm, đại đa số thời gian mọi người đều ở nhà xem TV rồi lướt mạng, Lục Thanh Tửu tiện tay chỉnh lại shop Taobao, tháng này đã giao hết hàng, về sau định nghỉ ngơi ít nhất tầm hai tháng, chờ đến mùa xuân rồi lại khai trương.

Shop vừa phát thông báo, trên mạng đã đầy người kêu rên, hiệu quả nước mọc tóc của shop “Thôn Nhỏ” này rõ như ban ngày, gần như không có bất cứ bình luận kém nào, thậm chí còn có không ít người show ảnh đối lập trước và sau khi dùng nước của mình. Tuy hiệu quả của nước mọc tóc rất tốt, nhưng có cái phiền là số lượng quá ít, mỗi tháng chỉ bán một trăm bình, mua hết rồi ông chủ cũng không thêm hàng nữa, vốn tất cả mọi người đã luyện tay để tháng sau săn nước mọc tóc, nhưng ai ngờ ông chủ tự dưng không bán nữa ……

“Ông chủ ơi, cầu xin anh đó, tôi còn đang chờ nó dài để ăn tết, không lẽ cậu nỡ ngăn cản duyên phận tóc dài và tôi như thế sao?”

“Ông chủ bán lại đi mà, tôi đang ôm hi vọng mua được nước mọc tóc nhà cậu để sống qua ngày đó.”

“Ông chủ ông chủ……”

Lục Thanh Tửu tùy tay click mở mấy khung thoại, nhìn mấy bình luận nào cũng nói về vụ đó, cậu nhất thời có hơi dở khóc dở cười, nhưng vẫn không định mở cửa hàng nữa, dù sao tháng sau thôn còn không ra được, cậu đi giao hàng kiểu gì.

Dứt khoát tắt khung chat đi, Lục Thanh Tửu không tiếp tục xem nữa.

Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ đến thị trấn trên rồi, Lục Thanh Tửu cũng lười đi nấu cơm, thế là móc mì gói ra ăn tạm. Cậu ăn qua loa xong liền đi dọn đệm chăn thật dày lên giường của bà ngoại, còn đốt than cho giường đất nóng lên nữa.

Sau khi giường đất đã ấm dần, Lục Thanh Tửu nhanh chân nằm lên, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trong ổ chăn, trong miệng cậu phát ra tiếng thở dài thoải mái.

Nhóc hồ ly cũng theo chân lên, vùi mình ở cạnh đầu cậu, Lục Thanh Tửu sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, nói: “Đến đây nào, mình cùng nhau ngủ trưa, đến khi tỉnh dậy chắc bọn họ đã về rồi.”

Nhóc hồ ly liếm liếm ngón tay Lục Thanh Tửu, thân thể co thành một cục.

Được bao bọc trong sự ấm áp, Lục Thanh Tửu chìm vào giấc ngủ nặng nề, đêm qua cậu không ngủ được, lúc này gần như vừa dính gối đã ngủ, cho đến khi bên tai loáng thoáng tiếng Doãn Tầm gọi cậu: “Thanh Tửu, Thanh Tửu cậu ở đâu đấy? Bọn tôi về rồi nè.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---

Lục Thanh Tửu mơ mơ màng màng mở mắt ra, đáp: “Tôi ở đây.”

Kẽo kẹt một tiếng, hình như có người đẩy cửa vào, một đôi tay lạnh lẽo chạm vào trán cậu, Lục Thanh Tửu lơ mơ thấy được mặt Bạch Nguyệt Hồ, cậu ú ớ nói: “Nguyệt Hồ…… Tôi nóng quá.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau