Thằng Ngốc

Chương 1: Hứa Lâm Hàn

Sau
Tiết trời của Bắc Kinh đã bắt đầu vào mùa đông, những hạt tuyết đầu mùa trắng xóa từ trên bầu trời rơi xuống, tô điểm cho buổi tối của thành phố nhộn nhịp này một vẻ đẹp lãng mạn, và lãnh lẽo vô cùng. Hứa Lâm Hàn đứng trước cửa công ty của mình, cả người mặc bộ đồ vest đen nghiêm trang, đôi mắt phượng nhìn những bông tuyết đang rơi đầy xuống đất. Không để ý đến mọi chuyện xung quanh. Bỗng nhiên, một giọng nói phát ra.

\- Hàn tổng, xe của ngài bị hỏng máy rồi. Để tôi gọi tài xế đến đón ngài, còn chiếc xe này thì để tôi gọi nhân viên hỗ trợ mang đi sửa chữa nhé ?

Thư kí của Hứa Lâm Hàn tên là Văn Khang từ đầu xe ô tô chạy đến báo cáo tình hình cho anh.... Nhưng Lâm Hàn lại cảm thấy việc hư hỏng xe này chẳng có gì nghiêm trọng. Cho nên liền phẩy tay, trầm ổn nói với Văn Khang.

\- Không cần phiền phức như thế, hôm nay là tuyết đầu mùa, bầu trời đẹp thế này tôi đi bộ về cũng được. Dù sao cũng không xa nhà của tôi là bao nhiêu cả.

\- Nhưng mà tuyết rơi nhiều như vậy, ngài đi ngoài đường sẽ rất lạnh. Như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.

Văn Khang là trợ lí đắc lực của Hứa Lâm Hàn, hắn là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, nên đối với việc thần tượng của mình là vị tổng tài đây phải tự mình đi bộ.... Hắn có chút bất ngờ không thể tưởng. Nhưng rất nhanh, Lâm Hàn liền bác bỏ lời nói ấy, đôi mắt sắc bén nhìn đến Văn Khang mà đáp.

\- Cậu không cần lo lắng, mau lấy giúp tôi chiếc ô để trong xe, tôi có thể tự đi bộ về được.

\- Nhưng sếp. . . Ngài dù gì . . .

\- Được rồi, tôi không thích nói nhiều. Mau làm theo lời của tôi đi.

Văn Khang còn chưa nói hết, Lâm Hàn đã trực tiếp ngắt lời... y biết anh không phải típ người thích nói nhiều. Cho nên liền hiểu ý mà cúi người làm theo lời của anh.

Hứa Lâm Hàn cầm cây dù trong tay, nhìn Văn Khang rồi gật đầu một cái. Sau đó cùng chiếc ô màu trong suốt sải bước đi trên đường.

Bầu trời về đêm của Bắc Kinh thật đẹp, dù là mùa xuân hay mùa đông gì cũng vậy. Những ánh đèn đủ màu sắc cứ lấp lánh hoà quyện với bông tuyết trắng.... Hứa Lâm Hàn vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Mặc dù là tổng tài của công ty lớn mang tên Hứa Thị, nhưng Lâm Hàn lại có một lối sống rất bình dị, chuyện đời tư cũng không quá ồn ào là mấy. Cho nên anh đã tạo cho mình được bản tính trầm ổn nhất định. Chuyện đi trên đường phố này, đối với anh vừa mang lại cảm giác bình yên, lại vừa có chút thoải mái sau một ngày làm việc thật dài.



Băng qua ngã tư đường lớn, Lâm Hàn tiếp tục an an ổn ổn đi bộ cùng với cây dù trên tay. Khuôn mặt sắc sảo nam tính, lại thêm thân hình hoàn hảo hòa vào cùng tuyết đầu mùa. Vô tình giúp anh thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua đường.

Dù gì cũng đã bước vào mùa đông, nhiệt độ càng giảm thời tiết thật lạnh... Lâm Hàn cũng chỉ mặc mỗi một bộ đồ vest mà không hề có thêm áo khoác ở ngoài. Cho nên có chút rùng mình, trong lòng anh tự nghĩ rằng nên về nhà sớm một chút vẫn tốt hơn.

Chỉ là lúc đi ngang qua một con hẻm tối, anh vô tình thấy một chàng trai ngồi cạnh thùng rác, hai tay cậu ấy run rẩy cầm ổ bánh mì theo như anh thấy đã nổi nấm mốc cùng bụi bẩn thật sự không thể ăn được...

Nhưng cậu trai ấy lại không hề quan tâm đến chuyện này, trực tiếp dùng sức ngấu nghiến lấy nó, Lâm Hàn trong đầu chợt hiểu ra rằng, người này chính là một tên ăn mày, hoặc kẻ lang thang nào đó đang bị cơn đói hành hạ.

Mà hình như chàng trai cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình. Vì vậy cậu liền ngước khuôn mặt bẩn thỉu của mình lên, hai người đối mặt với nhau.

Theo như đánh giá của anh thì người này có khuôn mặt đã thật sự bẩn đến không thể nhìn ra được mặt thật, đầu tóc vừa dài lại có rối bời lung tung, không gọn gàng. Mà trong đôi mắt của cậu lại chứa đầy hoảng loạn, không có chút tia cự nhất định nào. Lúc vừa nhìn thấy Lâm Hàn, người ấy liền hoảng hốt ôm ổ bánh mì mốc meo vào người. Sau đó vội vàng đứng lên  bỏ chạy đến bên cạnh thùng rác trốn tránh, thân thể run rẩy đến đáng thương. Miệng lại lẩm bẩm cái gì đó mà anh không nghe được.

Hứa Lâm Hàn nhíu mày, nhìn con người này vừa ôm chặt ổ bánh mì, vừa làm ra vài hành động ngớ ngẩn. Liền nghiêng đầu khó hiểu...

Nhưng mà để ý kĩ lại thấy, giữa tiết trời lạnh lẽo này. Cậu ấy mặc một bộ đồ rách rưới, mỏng manh. Nhiệt độ đã xuống thấp, vài hạt tuyết rơi xuống cũng đủ làm cho người này lạnh đến thấu xương.

Không biết bởi vì lí do gì, Hứa Lâm Hàn lại xoay người lại, bước đi thẳng đến một tiệm bán bánh bao gần đó. Gọi ông chủ cửa tiệm bán cho mình hai cái. Sau đó lại bình thản đi đến trước mặt chàng trai kia, đưa bánh bao còn bốc hơi nóng cho cậu. Âm thanh trầm thấp phát ra nói.

\- Cho cậu, mau cầm lấy đi. Đừng ăn cái thứ đã ôi thiu đó nữa, sẽ mang bệnh vào người.

Sau đó còn đứng đến gần, dùng ô che chắn đi những hạt tuyết đang rơi xuống người cậu. Thấy người kia không trả lời, anh vẫn bình thản, không hề tỏ ra chút khó chịu nào. Tiếp tục nói.

\- Ăn đi, tôi che ô giúp cậu một lúc rồi về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau