Chương 2: Quay trở lại
Hứa Lâm Hàn đứng thẳng người, dùng chiếc ô to của mình che chắn cho người kia. Giữa tiết trời lạnh lẽo của Bắc Kinh, hai bàn tay bẩn thỉu của cậu được nhận lấy hai cái bánh bao trắng tinh còn hơi nóng khiến sự giá rét ấy vơi bớt đi được phần nào. Chàng trai ngồi co ro ở một góc tường, cả người vẫn run rẩy mà ngước ánh mắt lên nhìn Lâm Hàn... Trong đôi mắt đó chứa đầy sự chần chừ cùng một tia xúc động. Có lẽ trong thâm tâm cậu,đây là lần đầu tiên thấy có người đối xử tốt với mình đến như vậy.
\- Tranh thủ lúc bánh bao còn nóng thì mau ăn nhanh đi, tôi còn phải đi về nhà.
Hứa Lâm Hàn mắt nhìn về thẳng phía trước, nhưng vì cảm nhận được ánh mắt cậu đang gắt gao dính trên người mình, cho nên anh liền hối thúc cậu ăn bánh bao đi. Mà cậu trai này sau khi nghe vậy, hai tay lập tức run run cầm một cái bánh bao lên, cắn một miếng thật to, sau đó đôi mắt liền mở to tròn rưng rưng nước mắt.
Lần đầu tiên có người cho cậu một miếng thức ăn tốt không có bị ôi thiu ,lần đầu tiên có thể ăn được một thứ gì đó thật nóng vào mùa đông giá rét mà không phải nhặt từ thùng rác hay trên đường, cũng lần đầu tiên có một bữa tối ngon miệng đến thế. Tất cả đều khiến cậu xúc động đến không nói lên lời, cứ như thế sau khi miếng bánh bao kia trôi xuống bụng, cậu lại tiếp tục ngấu nghiến phần còn lại của nó.
Hứa Lâm Hàn nghe rõ người ngồi ở dưới vừa ăn vừa khóc thút thít cũng để tâm chút ít. Trong lòng anh suy nghĩ rằng.
" Xem ra là bị bỏ đói lâu lắm rồi đây, nhìn cả người xem. Vừa gầy yếu lại vừa nhỏ bé không khác gì một đứa mười ba mười bốn tuổi cả "
Chưa đến năm phút sau, hai cái bánh bao đã nằm yên ổn trong bụng người kia. Hứa Lâm Hàn thấy việc tốt của mình đã xong, lập tức mặc kệ người ngồi run rẩy ở chỗ thùng rác ấy. Cứ thế mà tiếp tục bước đi về nhà.
\- A...a...a...a...a.
Tiếng nói từ phía sau lưng phát ra, Hứa Lâm Hàn dừng bước xoay đầu lại, chỉ thấy cậu trai ấy đang đứng lên, cả người vẫn như cũ sợ hãi mọi thứ xung quanh, riêng chỉ có ánh mắt ấy là chứa đầy tia cảm kích hướng về phía anh cúi ngườiy.
Hứa Lâm Hàn nhìn cậu cúi người lên xuống vài cái, lập tức hiểu ngay đó là hành động cảm ơn. Cho nên anh cũng không tỏ vẻ chán ghét gì, chỉ nhàn nhạt đáp lại.
\- Không có gì, chẳng qua cũng chỉ là hai cái bánh bao thôi. Không nhiều lắm đâu... Tôi phải về rồi...Tạm biệt!!
\- A... A...A...A
Cậu ấy luôn run rẩy như vậy, miệng chỉ phát ra được vài từ A.. A không có nghĩa, còn lại thì cái gì cũng không nói được... Hứa Hàn Lâm nhìn cậu một lần, sau đó tiếp tục xoay người đi về phía trước. Mặc kệ cậu vẫn đang đứng ở phía sau nhìn chằm chằm mình. Miệng hắn thì thầm vài từ.
\- Bị câm sao ?
Lâm Hàn về đến nhà cũng đã tầm tám giờ tối, sau khi ngâm mình trong bồn nước ấm. Anh lập tức mặc đồ đi ra ngoài phòng khách, tiện tay mở tivi lên, tự mình xuống bếp hâm thức ăn. Mặc dù là tổng tài của công ty lớn,nhưng Lâm Hàn lại có lối sống rất bình dị, không xa hoa như những người khác. Căn nhà biệt thự tuy thật sự rộng rãi, nhưng không lại chỉ có đúng một người giúp việc lâu năm.
Lâm Hàn uống xong một bát canh gà tự hâm, nhàm chán xem dự báo thời tiết.
\- Sau đây là dự báo thời tiết, thành phố Bắc Kinh đang đón tuyết đầu mùa, tiết trời hôm nay và những ngày sau sẽ rất lạn. Nhiệt độ có thể từ âm năm đến âm bốn độ. Đặc biệt, vào đêm nay cơn mưa tuyết sẽ càng lúc càng rơi dày đặc... Hy vọng mọi người chú ý giữ an toàn khi tham gia giao thông.
Hứa Lâm Hàn nhíu nhíu mày đặt tách trà nóng xuống, đôi mắt phượng quay sang nhìn lấy bầu trời ngoài kia. Cả một khoảng rộng của sân vườn nhà mình đều bị tuyết bao phủ, đến cả cành cây to lớn cũng bị một màu trắng xóa bao trọn.
Bỗng nhiên trong đầu xuất hiện hình ảnh run rẩy vì lạnh của người cậu trai tội nghiệp khi nãy, cả người cậu mặc mỗi một bộ đồ rách rưới, thân thể cùng mặt mũi của cậu cũng dơ bẩn không kém. Cộng thêm việc cả dáng người ốm yếu, khiến cho Lâm Hàn vừa nhớ đến đã không yên lòng. Miệng anh thì thầm.
\- Trời đổ tuyết lớn thế này, không biết con người kia có thể chịu đựng được hay không đây? Mà hình như cậu ấy có vấn đề về trí tuệ thì phải?
Một lần nữa,hình ảnh bàn tay toàn xương của cậu ấy đón nhận cái bánh bao do mình đưa cho, giọt nước mắt rơi xuống khi được ăn ngon làm anh không thể suy nghĩ thêm được nữa. Bản thân lại càng không thể hiểu được mình đang nghĩ cái gì mà đi lo cho một kẻ xa lạ, nhưng đại não cùng trái tim hối thúc anh phải đi tìm người đó ngay...
Mà Hứa Lâm Hàn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mặc áo khoác vào. Lấy chìa khóa chiếc xe thể thao của mình đến con đường vừa lúc nãy mình đã gặp người kia.
\- Tranh thủ lúc bánh bao còn nóng thì mau ăn nhanh đi, tôi còn phải đi về nhà.
Hứa Lâm Hàn mắt nhìn về thẳng phía trước, nhưng vì cảm nhận được ánh mắt cậu đang gắt gao dính trên người mình, cho nên anh liền hối thúc cậu ăn bánh bao đi. Mà cậu trai này sau khi nghe vậy, hai tay lập tức run run cầm một cái bánh bao lên, cắn một miếng thật to, sau đó đôi mắt liền mở to tròn rưng rưng nước mắt.
Lần đầu tiên có người cho cậu một miếng thức ăn tốt không có bị ôi thiu ,lần đầu tiên có thể ăn được một thứ gì đó thật nóng vào mùa đông giá rét mà không phải nhặt từ thùng rác hay trên đường, cũng lần đầu tiên có một bữa tối ngon miệng đến thế. Tất cả đều khiến cậu xúc động đến không nói lên lời, cứ như thế sau khi miếng bánh bao kia trôi xuống bụng, cậu lại tiếp tục ngấu nghiến phần còn lại của nó.
Hứa Lâm Hàn nghe rõ người ngồi ở dưới vừa ăn vừa khóc thút thít cũng để tâm chút ít. Trong lòng anh suy nghĩ rằng.
" Xem ra là bị bỏ đói lâu lắm rồi đây, nhìn cả người xem. Vừa gầy yếu lại vừa nhỏ bé không khác gì một đứa mười ba mười bốn tuổi cả "
Chưa đến năm phút sau, hai cái bánh bao đã nằm yên ổn trong bụng người kia. Hứa Lâm Hàn thấy việc tốt của mình đã xong, lập tức mặc kệ người ngồi run rẩy ở chỗ thùng rác ấy. Cứ thế mà tiếp tục bước đi về nhà.
\- A...a...a...a...a.
Tiếng nói từ phía sau lưng phát ra, Hứa Lâm Hàn dừng bước xoay đầu lại, chỉ thấy cậu trai ấy đang đứng lên, cả người vẫn như cũ sợ hãi mọi thứ xung quanh, riêng chỉ có ánh mắt ấy là chứa đầy tia cảm kích hướng về phía anh cúi ngườiy.
Hứa Lâm Hàn nhìn cậu cúi người lên xuống vài cái, lập tức hiểu ngay đó là hành động cảm ơn. Cho nên anh cũng không tỏ vẻ chán ghét gì, chỉ nhàn nhạt đáp lại.
\- Không có gì, chẳng qua cũng chỉ là hai cái bánh bao thôi. Không nhiều lắm đâu... Tôi phải về rồi...Tạm biệt!!
\- A... A...A...A
Cậu ấy luôn run rẩy như vậy, miệng chỉ phát ra được vài từ A.. A không có nghĩa, còn lại thì cái gì cũng không nói được... Hứa Hàn Lâm nhìn cậu một lần, sau đó tiếp tục xoay người đi về phía trước. Mặc kệ cậu vẫn đang đứng ở phía sau nhìn chằm chằm mình. Miệng hắn thì thầm vài từ.
\- Bị câm sao ?
Lâm Hàn về đến nhà cũng đã tầm tám giờ tối, sau khi ngâm mình trong bồn nước ấm. Anh lập tức mặc đồ đi ra ngoài phòng khách, tiện tay mở tivi lên, tự mình xuống bếp hâm thức ăn. Mặc dù là tổng tài của công ty lớn,nhưng Lâm Hàn lại có lối sống rất bình dị, không xa hoa như những người khác. Căn nhà biệt thự tuy thật sự rộng rãi, nhưng không lại chỉ có đúng một người giúp việc lâu năm.
Lâm Hàn uống xong một bát canh gà tự hâm, nhàm chán xem dự báo thời tiết.
\- Sau đây là dự báo thời tiết, thành phố Bắc Kinh đang đón tuyết đầu mùa, tiết trời hôm nay và những ngày sau sẽ rất lạn. Nhiệt độ có thể từ âm năm đến âm bốn độ. Đặc biệt, vào đêm nay cơn mưa tuyết sẽ càng lúc càng rơi dày đặc... Hy vọng mọi người chú ý giữ an toàn khi tham gia giao thông.
Hứa Lâm Hàn nhíu nhíu mày đặt tách trà nóng xuống, đôi mắt phượng quay sang nhìn lấy bầu trời ngoài kia. Cả một khoảng rộng của sân vườn nhà mình đều bị tuyết bao phủ, đến cả cành cây to lớn cũng bị một màu trắng xóa bao trọn.
Bỗng nhiên trong đầu xuất hiện hình ảnh run rẩy vì lạnh của người cậu trai tội nghiệp khi nãy, cả người cậu mặc mỗi một bộ đồ rách rưới, thân thể cùng mặt mũi của cậu cũng dơ bẩn không kém. Cộng thêm việc cả dáng người ốm yếu, khiến cho Lâm Hàn vừa nhớ đến đã không yên lòng. Miệng anh thì thầm.
\- Trời đổ tuyết lớn thế này, không biết con người kia có thể chịu đựng được hay không đây? Mà hình như cậu ấy có vấn đề về trí tuệ thì phải?
Một lần nữa,hình ảnh bàn tay toàn xương của cậu ấy đón nhận cái bánh bao do mình đưa cho, giọt nước mắt rơi xuống khi được ăn ngon làm anh không thể suy nghĩ thêm được nữa. Bản thân lại càng không thể hiểu được mình đang nghĩ cái gì mà đi lo cho một kẻ xa lạ, nhưng đại não cùng trái tim hối thúc anh phải đi tìm người đó ngay...
Mà Hứa Lâm Hàn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mặc áo khoác vào. Lấy chìa khóa chiếc xe thể thao của mình đến con đường vừa lúc nãy mình đã gặp người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất