Chương 47: Có hay không ?
Tiểu Nguyên được đưa vào trại tâm thần gần một tuần, Hứa Lâm Hàn cũng chưa từng đến đó xem tình hình của cậu ra sao. Hàng ngày anh vẫn đều đặn cùng Diệp Anh lái xe đến công ty giải quyết công việc.
Dì Linh cũng bận rộn không kém, sáng thì dọn dẹp nhà cửa. Đến trưa thì lại lật đật làm những chuyện khác, bệnh viện thì lại cách xa nhà nên bà vẫn chưa thể vào thăm cậu được.
Vẫn chưa một ai có thể đến nhìn thằng ngốc ấy!!!
Căn nhà này, từ lúc Tiểu Nguyên đi đến giờ vẫn chưa ai nghe thấy tin tức của cậu. Cũng như là tình hình cậu có ổn hay không, bầu không khí khó chịu cứ vây lấy căn biệt thự rộng lớn suốt mấy ngày qua.
———\-\*\*\*\*\*\*\*———
Hứa Lâm Hàn ngồi ở bàn làm việc, hai tay đan vào nhau đặt trước cằm. Ánh mắt nhìn sững một chỗ. Tâm tình nặng nhọc không biết diễn tả ra làm sao.
Hắn bị vậy cũng gần được một tuần rồi, kể từ sau khi Tiểu Nguyên đi hai ngày.
Nói vài ngày nay trong đầu Lâm Hàn không xuất hiện hình ảnh Tiểu Nguyên là giả. Thậm chí, bản thân không hiểu vì lí do gì mà lại nhớ thằng ngốc đó rất nhiều. Vài ngày không gặp, tâm tình Lâm Hàn cũng trở nên nặng nề rất nhiều.
Mấy hôm trước, Lâm Hàn đi làm về buổi tối. Sau khi bước vào nhà, theo thói quen anh thuận miệng gọi tên cậu.
\- Tiểu Nguyên....anh về rồi đây!!!
Chỉ là không còn tiếng người vui vẻ đáp lại lời nói đó, thay vào đó là dì Linh mang vẻ mặt buồn bã bước đến nhắc nhở anh.
\- Tiểu Nguyên được đưa vào bệnh viện để người ta chăm sóc rồi. Cậu đừng gọi nữa.
Lúc đó Hứa Lâm Hàn bỗng nhiên giật mình nhận ra thằng ngốc đó không còn ở đây nữa.... Cậu ta bị anh mang đi rồi.
Lâm Hàn nhớ lại hành động Tiểu Nguyên đã làm, bản thân tự ép chế mình không quan tâm đến cậu ta nữa..... Nhưng mà, đã một tuần qua đi. Nói hắn không nhớ đến Tiểu Nguyên thì thật sự quá giả dối.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, trực tiếp kéo anh trở về với hiện tại. Khuôn mặt ngẩn ngơ khi nãy được thay bằng sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị vốn có, Lâm Hàn nhàm nhạt nói:
\- Vào đi!!!
Văn Khang ôm tập hồ sơ đi vào để trước mặt anh, theo thói quen nói ra lịch làm việc thường ngài.
\- Chủ tịch, hôm nay ngài cuộc khảo sát công ty hàng tháng. Buổi trưa thì sẽ cùng phó giám đốc Diệp Anh đi ăn với khách hàng. Bữa tối sẽ dự tiệc ở đêm hội từ thiện.
Hứa Lâm Hàn trầm ngâm lắng nghe lịch làm việc sau đó gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Suốt cả buổi anh cũng chưa hề nói lại một lời nào.
Văn Khang cảm nhận được tâm tình của chủ tịch dạo này không tốt. Cho nên cũng không dám ở lại lâu, việc báo cáo xong. Cậu ta cũng đánh bài chuồn, trước khi đi còn không quên nói.
\- Chủ tịch, tầm ba mươi phút nữa chúng ta sẽ đi khảo sát công ty một lần. Ngài nhớ chuẩn bị thật kĩ ạ.
\- Đã biết!!!
Cánh cửa vừa đóng lại, Lâm Hàn buông vẻ mặt nghiêm nghị xuống, thở một hơi thật dài. Trong lòng tự nói.
\- Tân trạng dạo gần đây thật tệ!!!
Tắt đi máy tính trên bàn làm việc, thuận tay sắp xếp lại giấy tờ. Lúc định bỏ giấy tờ vào ngăn tủ, bỗng nhiên anh thấy một bức tranh vẻ nguệch ngoạc đủ màu sắc được đặt ở bên trong.
\-Anh Hàn... nhìn xem em vẽ heo Peppa có dễ thương không?? Tặng cho anh đó, anh Hàn nhớ giữ cho thật kĩ nha.
Hình ảnh Tiểu Nguyên cầm theo bức tranh ngây ngô chạy đến khoe với anh bức tranh, còn bắt anh phải giữ kĩ bức tranh cứ chạy ùa về trong đầu Lâm Hàn.
Đầu óc chỉ toàn hình ảnh đứa ngốc kia ngây thơ cười đùa, nói vui vẻ hoàn toàn vô hại cứ liên tục chạy đến không ngừng.
Lâm Hàn nhìn con heo màu hồng mặc áo đỏ mà Tiểu Nguyên gọi là heo Peppa được vẽ vụng về mà tâm càng ngày càng nhộn nhạo. Hắn quả thực không thể xoá được hình bóng của cậu ra khỏi đầu.
Lâm Hàn muốn xoá hình dáng Tiểu Nguyên ra khỏi đầu mình, bản thân muốn xé bức tranh rồi vứt vào thùng rác.... Nhưng mà nhìn nét vẽ ngây thơ ấy, nụ cười sung sướng sau khi hoàn thành tác phẩm của cậu cứ bám víu lấy đầu anh.
Lâm Hàn muốn xé rồi lại thôi, vò nát nó rồi lại không nỡ vứt đi. Hắn như một tên ngớ ngẩn ngồi trên bàn làm, hì hục vuốt thẳng tờ giấy nhăn nheo bị hành vo lại thành một cục kia.
Nhưng mà.... bức tranh kia hiện tại đã không còn thẳng như vừa nãy nữa rồi. Nó giống như là anh với Tiểu Nguyên hiện tại, mối quan hệ không còn tốt đẹp nữa.
\- Anh...Hàn mau xem em nè!!!
\- Anh Hàn...Tiểu Nguyên bị ngã rồi.
\- Anh Hàn.... cho em đi theo anh với.
\- Anh Hàn....Tiểu Nguyên chỉ thích đồ do anh tặng thôi.
\-Anh Hàn... mau cứu em!!!
Một tiếng anh Hàn, hai tiếng anh Hàn, ba tiếng cũng gọi tên anh Hàn trước cứ vang bên tai anh.
Tiếng nói của người đó không thể thoát khỏi đầu Hứa Lâm Hàn được.
Anh nghĩ rằng bản thân đáng lí phải là giận dữ, phải chán ghét đứa ngốc đó đến nổi không để ý đến cậu ta.
Nhưng mà sự thật vẫn là sự thật, Hứa Lâm Hàn không có cách nào để ngưng nghĩ đến Tiểu Nguyên.
Dùng một tay đỡ trán, đầu thì cúi xuống nhìn bức tranh. Hứa Lâm Hàn mệt mỏi thở dài.
Dì Linh cũng bận rộn không kém, sáng thì dọn dẹp nhà cửa. Đến trưa thì lại lật đật làm những chuyện khác, bệnh viện thì lại cách xa nhà nên bà vẫn chưa thể vào thăm cậu được.
Vẫn chưa một ai có thể đến nhìn thằng ngốc ấy!!!
Căn nhà này, từ lúc Tiểu Nguyên đi đến giờ vẫn chưa ai nghe thấy tin tức của cậu. Cũng như là tình hình cậu có ổn hay không, bầu không khí khó chịu cứ vây lấy căn biệt thự rộng lớn suốt mấy ngày qua.
———\-\*\*\*\*\*\*\*———
Hứa Lâm Hàn ngồi ở bàn làm việc, hai tay đan vào nhau đặt trước cằm. Ánh mắt nhìn sững một chỗ. Tâm tình nặng nhọc không biết diễn tả ra làm sao.
Hắn bị vậy cũng gần được một tuần rồi, kể từ sau khi Tiểu Nguyên đi hai ngày.
Nói vài ngày nay trong đầu Lâm Hàn không xuất hiện hình ảnh Tiểu Nguyên là giả. Thậm chí, bản thân không hiểu vì lí do gì mà lại nhớ thằng ngốc đó rất nhiều. Vài ngày không gặp, tâm tình Lâm Hàn cũng trở nên nặng nề rất nhiều.
Mấy hôm trước, Lâm Hàn đi làm về buổi tối. Sau khi bước vào nhà, theo thói quen anh thuận miệng gọi tên cậu.
\- Tiểu Nguyên....anh về rồi đây!!!
Chỉ là không còn tiếng người vui vẻ đáp lại lời nói đó, thay vào đó là dì Linh mang vẻ mặt buồn bã bước đến nhắc nhở anh.
\- Tiểu Nguyên được đưa vào bệnh viện để người ta chăm sóc rồi. Cậu đừng gọi nữa.
Lúc đó Hứa Lâm Hàn bỗng nhiên giật mình nhận ra thằng ngốc đó không còn ở đây nữa.... Cậu ta bị anh mang đi rồi.
Lâm Hàn nhớ lại hành động Tiểu Nguyên đã làm, bản thân tự ép chế mình không quan tâm đến cậu ta nữa..... Nhưng mà, đã một tuần qua đi. Nói hắn không nhớ đến Tiểu Nguyên thì thật sự quá giả dối.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, trực tiếp kéo anh trở về với hiện tại. Khuôn mặt ngẩn ngơ khi nãy được thay bằng sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị vốn có, Lâm Hàn nhàm nhạt nói:
\- Vào đi!!!
Văn Khang ôm tập hồ sơ đi vào để trước mặt anh, theo thói quen nói ra lịch làm việc thường ngài.
\- Chủ tịch, hôm nay ngài cuộc khảo sát công ty hàng tháng. Buổi trưa thì sẽ cùng phó giám đốc Diệp Anh đi ăn với khách hàng. Bữa tối sẽ dự tiệc ở đêm hội từ thiện.
Hứa Lâm Hàn trầm ngâm lắng nghe lịch làm việc sau đó gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Suốt cả buổi anh cũng chưa hề nói lại một lời nào.
Văn Khang cảm nhận được tâm tình của chủ tịch dạo này không tốt. Cho nên cũng không dám ở lại lâu, việc báo cáo xong. Cậu ta cũng đánh bài chuồn, trước khi đi còn không quên nói.
\- Chủ tịch, tầm ba mươi phút nữa chúng ta sẽ đi khảo sát công ty một lần. Ngài nhớ chuẩn bị thật kĩ ạ.
\- Đã biết!!!
Cánh cửa vừa đóng lại, Lâm Hàn buông vẻ mặt nghiêm nghị xuống, thở một hơi thật dài. Trong lòng tự nói.
\- Tân trạng dạo gần đây thật tệ!!!
Tắt đi máy tính trên bàn làm việc, thuận tay sắp xếp lại giấy tờ. Lúc định bỏ giấy tờ vào ngăn tủ, bỗng nhiên anh thấy một bức tranh vẻ nguệch ngoạc đủ màu sắc được đặt ở bên trong.
\-Anh Hàn... nhìn xem em vẽ heo Peppa có dễ thương không?? Tặng cho anh đó, anh Hàn nhớ giữ cho thật kĩ nha.
Hình ảnh Tiểu Nguyên cầm theo bức tranh ngây ngô chạy đến khoe với anh bức tranh, còn bắt anh phải giữ kĩ bức tranh cứ chạy ùa về trong đầu Lâm Hàn.
Đầu óc chỉ toàn hình ảnh đứa ngốc kia ngây thơ cười đùa, nói vui vẻ hoàn toàn vô hại cứ liên tục chạy đến không ngừng.
Lâm Hàn nhìn con heo màu hồng mặc áo đỏ mà Tiểu Nguyên gọi là heo Peppa được vẽ vụng về mà tâm càng ngày càng nhộn nhạo. Hắn quả thực không thể xoá được hình bóng của cậu ra khỏi đầu.
Lâm Hàn muốn xoá hình dáng Tiểu Nguyên ra khỏi đầu mình, bản thân muốn xé bức tranh rồi vứt vào thùng rác.... Nhưng mà nhìn nét vẽ ngây thơ ấy, nụ cười sung sướng sau khi hoàn thành tác phẩm của cậu cứ bám víu lấy đầu anh.
Lâm Hàn muốn xé rồi lại thôi, vò nát nó rồi lại không nỡ vứt đi. Hắn như một tên ngớ ngẩn ngồi trên bàn làm, hì hục vuốt thẳng tờ giấy nhăn nheo bị hành vo lại thành một cục kia.
Nhưng mà.... bức tranh kia hiện tại đã không còn thẳng như vừa nãy nữa rồi. Nó giống như là anh với Tiểu Nguyên hiện tại, mối quan hệ không còn tốt đẹp nữa.
\- Anh...Hàn mau xem em nè!!!
\- Anh Hàn...Tiểu Nguyên bị ngã rồi.
\- Anh Hàn.... cho em đi theo anh với.
\- Anh Hàn....Tiểu Nguyên chỉ thích đồ do anh tặng thôi.
\-Anh Hàn... mau cứu em!!!
Một tiếng anh Hàn, hai tiếng anh Hàn, ba tiếng cũng gọi tên anh Hàn trước cứ vang bên tai anh.
Tiếng nói của người đó không thể thoát khỏi đầu Hứa Lâm Hàn được.
Anh nghĩ rằng bản thân đáng lí phải là giận dữ, phải chán ghét đứa ngốc đó đến nổi không để ý đến cậu ta.
Nhưng mà sự thật vẫn là sự thật, Hứa Lâm Hàn không có cách nào để ngưng nghĩ đến Tiểu Nguyên.
Dùng một tay đỡ trán, đầu thì cúi xuống nhìn bức tranh. Hứa Lâm Hàn mệt mỏi thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất