Chương 17: Trang Thành
Edit: Thanh Thạch
Cậu nhìn nơi đó thật lâu, cứ như vậy mà nhìn, cậu biết trong tay người kia có thứ có thể làm mình bị thương, cho nên cậu vẫn im lặng, nhìn người kia…
Thứ đó phát ra tiếng “Pằng pằng”, mỗi một lần vang lên là có thể giết chết một đồng loại của cậu, cho đến khi nó không phát ra tiếng nữa, cậu dùng móng vuốt gãi gãi vách tường trước mặt – hiện tại hẳn là an toàn rồi?
Cậu thật đói, đói ơi là đói, cậu đã đói bụng lâu lắm rồi, nhưng lại không muốn rời khỏi nơi này đi tìm thức ăn, mà hiện tại, thức ăn tự mình tới cửa…
Một tiếng thét dài vang lên, Lăng Thanh Vân chỉ cảm thấy đầu đau đớn, động tác cũng ngừng lại, sau đó, hắn liền nhìn thấy một bóng người nhảy từ trên tòa nhà xuống.
Người kia tốc độ rất nhanh, nhưng hắn vẫn thấy rõ bộ dáng đối phương, quần áo quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, đó là Trang Thành!
“Thành Thành!” Lăng Thanh Vân vô số lần tưởng tượng cảnh hai người gặp lại nhau, nhưng không nghĩ rằng sẽ là như vậy. Hắn cũng nghĩ tới liệu Trang Thành có biến thành tang thi hay không, hiện tại, sắc mặt tái xanh và vết thương vĩnh viễn không thể khép lại trên má phải của đối phương nói cho hắn hết thảy.
Trang Thành biến thành tang thi!
Trước kia, hắn nghĩ nếu mình nhìn thấy Trang Thành biến thành tang thi thì sẽ giết đối phương, để cậu được yên nghỉ, nhưng giây phút này, nhìn Trang Thành đang phác lại đây, hắn ngay cả gậy nanh sói cũng không muốn giơ lên!
Có lẽ, chết trong tay Trang Thành, về sau biến thành một tang thi, hắn ngược lại sẽ cảm thấy dễ chịu hơn…
Chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng đối với Lăng Thanh Vân lại như đã qua thật lâu. Bộ dáng Trang Thành không khác lúc trước nhiều, nhưng ánh mắt và khí chất lại thay đổi hoàn toàn, Trang Thành ngày xưa vĩnh viễn sẽ không lộ ra biểu tình như vậy với hắn, lại càng không dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn!
“Rầm” một tiếng, Trang Thành nhảy xuống nóc xe việt dã, cậu hơi nghiêng đầu, sau đó đánh về phía Lăng Thanh Vân.
Khác với những tang thi khác, móng tay của Trang Thành rất dài, động tác vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí vừa rồi còn từ một nơi cao như thế nhảy xuống…. Lăng Thanh Vân biết, Trang Thành biến dị vượt qua tất cả những tang thi hắn từng gặp, hắn không biết cái gì tạo thành điều đó, nhưng hắn biết mình vô lực phản kháng, cũng không muốn phản kháng.
Hắn đã giết nhiều tang thi như vậy, coi như đã báo thù cho Trang Thành, đúng không? Hiện tại, chết ở đây cũng đủ viên mãn!
Móng vuốt sắc nhọn gần ngay trước mắt, Lăng Thanh Vân không nhắm mắt lại, ngược lại mở to hai mắt muốn nhìn rõ mặt Trang Thành, đây là lần đầu tiên từ khi biết tâm ý của mình, hắn nhìn thấy Trang Thành!
Trước mặt đột nhiên đen thui, Lăng Thanh Vân nghĩ tiếp theo sẽ là cắn xé, nhưng đến khi nhìn ra xung quanh, hắn chỉ thấy một mảng cỏ xanh rờn, mà chung quanh trắng xóa một mảnh.
Đây là đâu?
Đứng trên nóc chiếc xe không một bóng người, cậu hơi nghiêng đầu, biểu tình trên mặt đã không thể thay đổi, nhưng nhìn ra được cậu đang nghi hoặc.
Cậu không rõ đã xảy ra chuyện gì, cậu cũng không biết vừa rồi một chút chần chừ kia là vì sao, từ lúc nhảy xuống xe, cậu cảm thấy hơi khác thường.
Kia không phải là thức ăn của cậu sao? Tại sao nghĩ đến ăn hắn, cậu liền thấy khác thường?
Cậu ngồi xuống nóc xe, cậu thích chỗ này, nơi này có hương vị mà cậu thích, giống như gian phòng kia.
Nằm trên mặt cỏ, đột nhiên Lăng Thanh Vân không muốn động đậy, hắn không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không định đi tìm tòi nghiên cứu. Vốn hắn đã xác định mình sẽ chết, nhìn thấy Trang Thành, hắn càng không muốn sống, nếu đã không muốn sống, đứng ở đâu thì có vấn đề gì?
“Ê! Anh không hiếu kỳ sao?” Một con cún chạy đến bên người Lăng Thanh Vân, mở miệng nói.
“Rất hiếu kỳ.” Chó nói tiếng người… đủ thần kỳ, nhưng ngay cả tang thi quái dị đều xuất hiện thì này tính là gì?
“Anh không muốn sống sao? Vì sao?” Con cún kia ngồi xuống, hỏi tiếp.
“Không vì sao cả.” Nếu không phải ở mạt thế, không có Trang Thành, hắn cũng sẽ không nghĩ đến cái chết. Nhưng hiện tại, ở nơi mà chỗ nào cũng có tang thi, hao hết sức lực thiên tân vạn khổ chỉ để cô đơn sống sót thì có ý nghĩa gì?
“Anh có muốn biết đây là chỗ nào không? Anh có muốn biết tôi là ai không?” Con cún kia lắc lắc đầu, hỏi.
Lăng Thanh Vân quay qua nhìn nó: “Đây là đâu? Mày là ai?”
Con cún nhảy lên: “Chúng ta đang ở trong ngọc công đức! Mà tôi là linh khí của ngọc công đức!”
“Chính là thứ trên đầu tao sao?”
“Đúng vậy! Đó là ngọc công đức! Anh rất may mắn đó, đúng lúc được tôi đập trúng!” Cún nhỏ đắc ý lắc lắc đuôi.
“Ồ.”
Con cún thấy Lăng Thanh Vân không hề hưng trí, không khỏi bắt đầu bất mãn, chạy qua chạy lại quanh Lăng Thanh Vân: “Tác dụng của tôi lớn lắm đó! Công đức chính là đồ tốt nha, trong thời gian ngắn như vậy mà anh có thể đạt được một ngàn công đức cũng rất lợi hại!”
“Công đức có ích lợi gì?” Trước mắt Lăng Thanh Vân hiện lên khuôn mặt Trang Thành, hắn nhớ rõ khi ở trên nóc xe cậu hơi dừng lại, nghiêng đầu… Rõ ràng đối phương đã biến thành tang thi, rõ ràng trên khuôn mặt kia không có biểu tình gì, nhưng hắn lại cảm thấy rất đáng yêu.
Cho dù biến thành tang thi, Trang Thành cũng là tang thi đáng yêu nhất… Nhưng cậu đã là tang thi, tang thi… có thể biến trở về làm người sao?
“Anh biết công đức thành Thánh không? Có công đức, về sau anh có thể trở thành Thánh thần thông quảng đại…”
“Vậy có thể cứu người không? Tao nhớ mỗi lần tao giết tang thi đều vang lên giọng nói “Siêu độ một linh hồn”. Nói như vậy tang thi vẫn có linh hồn? Thế có thể khiến tang thi sống lại được không?” Đầu óc Lăng Thanh Vân đột nhiên tỉnh táo vô cùng, hắn ngồi bật dậy hỏi.
“Tang thi? Anh nói những người bị ma khí xâm nhập ngoài kia hả?”
“Ma khí xâm nhập? Có biện pháp cứu không?” Lăng Thanh Vân nhấc con cún lên, vội vàng hỏi, nếu Trang Thành có thể biến thành người…
“Đương nhiên có thể, nhưng hiện tại anh đừng nghĩ tới, phải ít nhất một trăm triệu công đức mới được, chờ anh có một trăm triệu công đức…” Nó đột nhiên im bặt.
“Có một trăm triệu công đức, tao có thể cứu em ấy?” Lăng Thanh Vân cảm thấy tim mình đập quá nhanh, hắn muốn nhảy dựng lên cười ha ha, cũng muốn ôm lấy con cún hôn mấy cái, hắn có thể cứu Trang Thành sao? Thật tốt quá!
“Có thể! Nhưng một trăm triệu công đức… Người tu công đức thường thường đến cuối đời cũng chỉ có thể đạt đến mấy vạn công đức mà thôi.” Con cún chần chừ nói.
“Tao nhất định có thể tích được một trăm triệu công đức!” Lăng Thanh Vân đã bắt đầu suy tính, nay tang thi ở nước Z khẳng định nhiều hơn một trăm triệu, nếu nước Z không đủ tang thi, tìm nước khác! Chẳng qua, lấy thực lực của hắn… “Có công đức, tao cũng chỉ có mắt sáng hơn tai thính hơn sao? Vừa rồi sao đột nhiên tao lại vào đây? Đây là đâu? Chẳng lẽ vừa rồi không phải tao chết sao?”
Con cún nghe một đống câu hỏi, dừng một lúc mới trả lời: “Hiện tại anh đã có hơn một ngàn công đức, không chỉ thị lực, thính lực tốt hơn, mà các phương diện tố chất của cơ thể đều sẽ gia tăng! Hơn nữa, người tu công đức tuy phiền toái và gian nan hơn tu tiên rất nhiều nhưng càng về sau lại càng ưu việt. Người tu tiên nghịch thiên mà đi nên phải chịu thiên kiếp, người tu công đức thì vẫn trôi chảy đi tiếp. Đương nhiên, tu công đức rất mệt, người may mắn như anh rất ít, có một số tinh cầu, tích được một điểm công đức cũng khó khăn!”
Lăng Thanh Vân đánh giá lại khí lực của mình, vung gậy nanh sói quả thật thoải mái hơn nhiều, hắn lại sờ trán mình.
Tên: Lăng Thanh Vân
Công đức: 1234 điểm
Cấp bậc: Cấp 3 [Kích hoạt chức năng cấp 3]
“Chức năng cấp ba là gì?” Lăng Thanh Vân hỏi.
“Chức năng cấp ba? Kỳ thật thu hoạch lớn nhất của anh khi kích hoạt chức năng cấp ba chính là đánh thức tôi đó! Anh xem, tôi vừa tỉnh, anh liền có thể mở ra không gian trong ngọc công đức, về sau nếu gặp nguy hiểm chỉ cần trốn vào trong là tốt rồi!” Con cún hưng phấn nói, sau đó lại ấp úng: “Thật ra phân cấp này là tôi làm ra để có thể thuận tiện một chút. Thời điểm ngọc công đức đập vào đầu anh thì cũng từ trong đầu anh hiểu biết được toàn bộ tri thức nơi đây.”
Trách không được mấy câu đối kia bằng tiếng Trung giản thể… Nhưng mặc kệ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Lăng Thanh Vân không quan tâm, chỉ cần có thể cứu được Trang Thành là được!
Có ý niệm như vậy trong đầu, Lăng Thanh Vân tiếp tục đặt câu hỏi. Có câu con cún không chịu trả lời, có câu lại giải thích cặn kẽ. Hắn coi như hiểu được cái gì gọi là tu công đức, nói trắng ra là phải làm việc tốt, làm việc tốt sẽ có được công đức, làm chuyện xấu sẽ bị giảm công đức!
Khi công đức gia tăng thì thực lực của hắn cũng tăng theo, đến sau này còn có thể rời núi lấp biển, đương nhiên hiện nay hắn cũng chỉ cần tố chất thân thể tăng lên thôi, theo hắn nghĩ có lẽ cũng không khác người tiến hóa lắm.
Về phần nơi này, chính là không gian trong ngọc công đức, công đức đạt tới một ngàn, linh khí trong ngọc bước đầu nhận chủ, trong ngọc mới có một không gian nhỏ. Khi đó đúng là sống chết trước mắt, hắn được con cún linh khí kéo vào đây.
“Đúng rồi, tôi thấy có mấy người tu công đức có thể luyện pháp thuật, nếu anh rảnh có thể luyện, để tôi đi lấy cho anh!” Con cún đột nhiên nói, sau đó xoay người vọt vào màn sương.
Lăng Thanh Vân đi về phía sương trắng, vươn tay sờ, nhìn như sương mù mỏng manh nhưng tay hắn lại không thể xuyên qua, còn mặt cỏ không bị sương bao phủ chỉ khoảng ba mươi bốn mươi mét vuông.
Hôm nay gặp phải sự tình quá mức kỳ quái, nhưng hắn nguyện ý tin tưởng hết thảy đều là sự thật! Mà không biết hiện giờ tình hình bên ngoài thế nào, Trang Thành còn ở đó không?
Nghĩ như vậy, Lăng Thanh Vân đột nhiên thấy màn sương trước mắt uốn lượn, sau đó thế giới bên ngoài liền hiện ra, tang thi vây quanh xe việt dã đã tán đi, mà Trang Thành thì một mình ngồi trên nóc xe.
Hắn ngã ngồi trên mặt đất, nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc hiện tại lại không chút biểu cảm, ngay cả mắt cũng không chớp, trên khuôn mặt đó, vết cào đen xì cực kỳ rõ ràng.
Trang Thành… không giống những tang thi khác, cõ lẽ do cậu đã tiến hoá trước khi biến thành tang thi, hoặc có thể có nguyên nhân khác… Lăng Thanh Vân nhìn người kia ngồi trên nóc xe, quần áo cũng không bị bẩn, đột nhiên rất muốn chạm vào cậu.
Nhưng giờ đây chạm vào cũng là một loại xa xỉ, liệu có biện pháp nào có thể cho hắn và Trang Thành ở cùng một chỗ… Hắn muốn cứu Trang Thành nhưng cũng không thể cứ như thế để cậu ở đây, nếu Trang Thành bị người khác giết, hắn sẽ hối hận chết mất!
Nếu không, để Trang Thành trong không gian này thì sao?
Cậu nhìn nơi đó thật lâu, cứ như vậy mà nhìn, cậu biết trong tay người kia có thứ có thể làm mình bị thương, cho nên cậu vẫn im lặng, nhìn người kia…
Thứ đó phát ra tiếng “Pằng pằng”, mỗi một lần vang lên là có thể giết chết một đồng loại của cậu, cho đến khi nó không phát ra tiếng nữa, cậu dùng móng vuốt gãi gãi vách tường trước mặt – hiện tại hẳn là an toàn rồi?
Cậu thật đói, đói ơi là đói, cậu đã đói bụng lâu lắm rồi, nhưng lại không muốn rời khỏi nơi này đi tìm thức ăn, mà hiện tại, thức ăn tự mình tới cửa…
Một tiếng thét dài vang lên, Lăng Thanh Vân chỉ cảm thấy đầu đau đớn, động tác cũng ngừng lại, sau đó, hắn liền nhìn thấy một bóng người nhảy từ trên tòa nhà xuống.
Người kia tốc độ rất nhanh, nhưng hắn vẫn thấy rõ bộ dáng đối phương, quần áo quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, đó là Trang Thành!
“Thành Thành!” Lăng Thanh Vân vô số lần tưởng tượng cảnh hai người gặp lại nhau, nhưng không nghĩ rằng sẽ là như vậy. Hắn cũng nghĩ tới liệu Trang Thành có biến thành tang thi hay không, hiện tại, sắc mặt tái xanh và vết thương vĩnh viễn không thể khép lại trên má phải của đối phương nói cho hắn hết thảy.
Trang Thành biến thành tang thi!
Trước kia, hắn nghĩ nếu mình nhìn thấy Trang Thành biến thành tang thi thì sẽ giết đối phương, để cậu được yên nghỉ, nhưng giây phút này, nhìn Trang Thành đang phác lại đây, hắn ngay cả gậy nanh sói cũng không muốn giơ lên!
Có lẽ, chết trong tay Trang Thành, về sau biến thành một tang thi, hắn ngược lại sẽ cảm thấy dễ chịu hơn…
Chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng đối với Lăng Thanh Vân lại như đã qua thật lâu. Bộ dáng Trang Thành không khác lúc trước nhiều, nhưng ánh mắt và khí chất lại thay đổi hoàn toàn, Trang Thành ngày xưa vĩnh viễn sẽ không lộ ra biểu tình như vậy với hắn, lại càng không dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn!
“Rầm” một tiếng, Trang Thành nhảy xuống nóc xe việt dã, cậu hơi nghiêng đầu, sau đó đánh về phía Lăng Thanh Vân.
Khác với những tang thi khác, móng tay của Trang Thành rất dài, động tác vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí vừa rồi còn từ một nơi cao như thế nhảy xuống…. Lăng Thanh Vân biết, Trang Thành biến dị vượt qua tất cả những tang thi hắn từng gặp, hắn không biết cái gì tạo thành điều đó, nhưng hắn biết mình vô lực phản kháng, cũng không muốn phản kháng.
Hắn đã giết nhiều tang thi như vậy, coi như đã báo thù cho Trang Thành, đúng không? Hiện tại, chết ở đây cũng đủ viên mãn!
Móng vuốt sắc nhọn gần ngay trước mắt, Lăng Thanh Vân không nhắm mắt lại, ngược lại mở to hai mắt muốn nhìn rõ mặt Trang Thành, đây là lần đầu tiên từ khi biết tâm ý của mình, hắn nhìn thấy Trang Thành!
Trước mặt đột nhiên đen thui, Lăng Thanh Vân nghĩ tiếp theo sẽ là cắn xé, nhưng đến khi nhìn ra xung quanh, hắn chỉ thấy một mảng cỏ xanh rờn, mà chung quanh trắng xóa một mảnh.
Đây là đâu?
Đứng trên nóc chiếc xe không một bóng người, cậu hơi nghiêng đầu, biểu tình trên mặt đã không thể thay đổi, nhưng nhìn ra được cậu đang nghi hoặc.
Cậu không rõ đã xảy ra chuyện gì, cậu cũng không biết vừa rồi một chút chần chừ kia là vì sao, từ lúc nhảy xuống xe, cậu cảm thấy hơi khác thường.
Kia không phải là thức ăn của cậu sao? Tại sao nghĩ đến ăn hắn, cậu liền thấy khác thường?
Cậu ngồi xuống nóc xe, cậu thích chỗ này, nơi này có hương vị mà cậu thích, giống như gian phòng kia.
Nằm trên mặt cỏ, đột nhiên Lăng Thanh Vân không muốn động đậy, hắn không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không định đi tìm tòi nghiên cứu. Vốn hắn đã xác định mình sẽ chết, nhìn thấy Trang Thành, hắn càng không muốn sống, nếu đã không muốn sống, đứng ở đâu thì có vấn đề gì?
“Ê! Anh không hiếu kỳ sao?” Một con cún chạy đến bên người Lăng Thanh Vân, mở miệng nói.
“Rất hiếu kỳ.” Chó nói tiếng người… đủ thần kỳ, nhưng ngay cả tang thi quái dị đều xuất hiện thì này tính là gì?
“Anh không muốn sống sao? Vì sao?” Con cún kia ngồi xuống, hỏi tiếp.
“Không vì sao cả.” Nếu không phải ở mạt thế, không có Trang Thành, hắn cũng sẽ không nghĩ đến cái chết. Nhưng hiện tại, ở nơi mà chỗ nào cũng có tang thi, hao hết sức lực thiên tân vạn khổ chỉ để cô đơn sống sót thì có ý nghĩa gì?
“Anh có muốn biết đây là chỗ nào không? Anh có muốn biết tôi là ai không?” Con cún kia lắc lắc đầu, hỏi.
Lăng Thanh Vân quay qua nhìn nó: “Đây là đâu? Mày là ai?”
Con cún nhảy lên: “Chúng ta đang ở trong ngọc công đức! Mà tôi là linh khí của ngọc công đức!”
“Chính là thứ trên đầu tao sao?”
“Đúng vậy! Đó là ngọc công đức! Anh rất may mắn đó, đúng lúc được tôi đập trúng!” Cún nhỏ đắc ý lắc lắc đuôi.
“Ồ.”
Con cún thấy Lăng Thanh Vân không hề hưng trí, không khỏi bắt đầu bất mãn, chạy qua chạy lại quanh Lăng Thanh Vân: “Tác dụng của tôi lớn lắm đó! Công đức chính là đồ tốt nha, trong thời gian ngắn như vậy mà anh có thể đạt được một ngàn công đức cũng rất lợi hại!”
“Công đức có ích lợi gì?” Trước mắt Lăng Thanh Vân hiện lên khuôn mặt Trang Thành, hắn nhớ rõ khi ở trên nóc xe cậu hơi dừng lại, nghiêng đầu… Rõ ràng đối phương đã biến thành tang thi, rõ ràng trên khuôn mặt kia không có biểu tình gì, nhưng hắn lại cảm thấy rất đáng yêu.
Cho dù biến thành tang thi, Trang Thành cũng là tang thi đáng yêu nhất… Nhưng cậu đã là tang thi, tang thi… có thể biến trở về làm người sao?
“Anh biết công đức thành Thánh không? Có công đức, về sau anh có thể trở thành Thánh thần thông quảng đại…”
“Vậy có thể cứu người không? Tao nhớ mỗi lần tao giết tang thi đều vang lên giọng nói “Siêu độ một linh hồn”. Nói như vậy tang thi vẫn có linh hồn? Thế có thể khiến tang thi sống lại được không?” Đầu óc Lăng Thanh Vân đột nhiên tỉnh táo vô cùng, hắn ngồi bật dậy hỏi.
“Tang thi? Anh nói những người bị ma khí xâm nhập ngoài kia hả?”
“Ma khí xâm nhập? Có biện pháp cứu không?” Lăng Thanh Vân nhấc con cún lên, vội vàng hỏi, nếu Trang Thành có thể biến thành người…
“Đương nhiên có thể, nhưng hiện tại anh đừng nghĩ tới, phải ít nhất một trăm triệu công đức mới được, chờ anh có một trăm triệu công đức…” Nó đột nhiên im bặt.
“Có một trăm triệu công đức, tao có thể cứu em ấy?” Lăng Thanh Vân cảm thấy tim mình đập quá nhanh, hắn muốn nhảy dựng lên cười ha ha, cũng muốn ôm lấy con cún hôn mấy cái, hắn có thể cứu Trang Thành sao? Thật tốt quá!
“Có thể! Nhưng một trăm triệu công đức… Người tu công đức thường thường đến cuối đời cũng chỉ có thể đạt đến mấy vạn công đức mà thôi.” Con cún chần chừ nói.
“Tao nhất định có thể tích được một trăm triệu công đức!” Lăng Thanh Vân đã bắt đầu suy tính, nay tang thi ở nước Z khẳng định nhiều hơn một trăm triệu, nếu nước Z không đủ tang thi, tìm nước khác! Chẳng qua, lấy thực lực của hắn… “Có công đức, tao cũng chỉ có mắt sáng hơn tai thính hơn sao? Vừa rồi sao đột nhiên tao lại vào đây? Đây là đâu? Chẳng lẽ vừa rồi không phải tao chết sao?”
Con cún nghe một đống câu hỏi, dừng một lúc mới trả lời: “Hiện tại anh đã có hơn một ngàn công đức, không chỉ thị lực, thính lực tốt hơn, mà các phương diện tố chất của cơ thể đều sẽ gia tăng! Hơn nữa, người tu công đức tuy phiền toái và gian nan hơn tu tiên rất nhiều nhưng càng về sau lại càng ưu việt. Người tu tiên nghịch thiên mà đi nên phải chịu thiên kiếp, người tu công đức thì vẫn trôi chảy đi tiếp. Đương nhiên, tu công đức rất mệt, người may mắn như anh rất ít, có một số tinh cầu, tích được một điểm công đức cũng khó khăn!”
Lăng Thanh Vân đánh giá lại khí lực của mình, vung gậy nanh sói quả thật thoải mái hơn nhiều, hắn lại sờ trán mình.
Tên: Lăng Thanh Vân
Công đức: 1234 điểm
Cấp bậc: Cấp 3 [Kích hoạt chức năng cấp 3]
“Chức năng cấp ba là gì?” Lăng Thanh Vân hỏi.
“Chức năng cấp ba? Kỳ thật thu hoạch lớn nhất của anh khi kích hoạt chức năng cấp ba chính là đánh thức tôi đó! Anh xem, tôi vừa tỉnh, anh liền có thể mở ra không gian trong ngọc công đức, về sau nếu gặp nguy hiểm chỉ cần trốn vào trong là tốt rồi!” Con cún hưng phấn nói, sau đó lại ấp úng: “Thật ra phân cấp này là tôi làm ra để có thể thuận tiện một chút. Thời điểm ngọc công đức đập vào đầu anh thì cũng từ trong đầu anh hiểu biết được toàn bộ tri thức nơi đây.”
Trách không được mấy câu đối kia bằng tiếng Trung giản thể… Nhưng mặc kệ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Lăng Thanh Vân không quan tâm, chỉ cần có thể cứu được Trang Thành là được!
Có ý niệm như vậy trong đầu, Lăng Thanh Vân tiếp tục đặt câu hỏi. Có câu con cún không chịu trả lời, có câu lại giải thích cặn kẽ. Hắn coi như hiểu được cái gì gọi là tu công đức, nói trắng ra là phải làm việc tốt, làm việc tốt sẽ có được công đức, làm chuyện xấu sẽ bị giảm công đức!
Khi công đức gia tăng thì thực lực của hắn cũng tăng theo, đến sau này còn có thể rời núi lấp biển, đương nhiên hiện nay hắn cũng chỉ cần tố chất thân thể tăng lên thôi, theo hắn nghĩ có lẽ cũng không khác người tiến hóa lắm.
Về phần nơi này, chính là không gian trong ngọc công đức, công đức đạt tới một ngàn, linh khí trong ngọc bước đầu nhận chủ, trong ngọc mới có một không gian nhỏ. Khi đó đúng là sống chết trước mắt, hắn được con cún linh khí kéo vào đây.
“Đúng rồi, tôi thấy có mấy người tu công đức có thể luyện pháp thuật, nếu anh rảnh có thể luyện, để tôi đi lấy cho anh!” Con cún đột nhiên nói, sau đó xoay người vọt vào màn sương.
Lăng Thanh Vân đi về phía sương trắng, vươn tay sờ, nhìn như sương mù mỏng manh nhưng tay hắn lại không thể xuyên qua, còn mặt cỏ không bị sương bao phủ chỉ khoảng ba mươi bốn mươi mét vuông.
Hôm nay gặp phải sự tình quá mức kỳ quái, nhưng hắn nguyện ý tin tưởng hết thảy đều là sự thật! Mà không biết hiện giờ tình hình bên ngoài thế nào, Trang Thành còn ở đó không?
Nghĩ như vậy, Lăng Thanh Vân đột nhiên thấy màn sương trước mắt uốn lượn, sau đó thế giới bên ngoài liền hiện ra, tang thi vây quanh xe việt dã đã tán đi, mà Trang Thành thì một mình ngồi trên nóc xe.
Hắn ngã ngồi trên mặt đất, nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc hiện tại lại không chút biểu cảm, ngay cả mắt cũng không chớp, trên khuôn mặt đó, vết cào đen xì cực kỳ rõ ràng.
Trang Thành… không giống những tang thi khác, cõ lẽ do cậu đã tiến hoá trước khi biến thành tang thi, hoặc có thể có nguyên nhân khác… Lăng Thanh Vân nhìn người kia ngồi trên nóc xe, quần áo cũng không bị bẩn, đột nhiên rất muốn chạm vào cậu.
Nhưng giờ đây chạm vào cũng là một loại xa xỉ, liệu có biện pháp nào có thể cho hắn và Trang Thành ở cùng một chỗ… Hắn muốn cứu Trang Thành nhưng cũng không thể cứ như thế để cậu ở đây, nếu Trang Thành bị người khác giết, hắn sẽ hối hận chết mất!
Nếu không, để Trang Thành trong không gian này thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất