Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội!!
Chương 33: Thượng tướng, ngài thiên vị quá đà! _ 5
" Vậy theo cậu thấy đi cùng nhau, ăn cùng nhau, ở một cùng một nhà là quan hệ gì đây?" Xương An Diệp nhướn mày nhìn Thanh Trì Phong hô hấp cũng trì trệ.
Thanh Trì Phong gắt gao nắm tay, vẻ mặt nháy mắt như rơi vào tuyệt vọng, ánh mắt lại vùng vẫy giãy dụa: " Quan hệ gì? Người yêu? Nhưng anh ta là lão sư. Có quan hệ yêu đương với học sinh là vi phạm...."
" Tôi là thượng tướng, công việc huấn luyện này sẽ kết thúc trong vòng 1 tuần tới." Ý chính là nói không có vị phạm đạo đức nghề nghiệp. Cẩn Tư Ngôn phối hợp ôm vai Xương An Diệp.
Thanh Trì Phong vẫn nắm tay Xương An Diệp không buông, bảo trì trầm mặc giữa 3 người. Không khí có phần quái dị lại âm trầm khiến nhiều học viên tò mò cũng lén ngoái đầu nhìn.
" Đi thôi. Đừng cản đường tôi." Xương An Diệp vung tay hất Thanh Trì Phong, xoay người ôm một cánh tay Cẩn Tư Ngôn lên xe.
Thanh Trì Phong im lặng cúi đầu. Xương An Diệp nhìn xuyên qua phi hành khí, thấy thiếu niên cao lớn khí chất bất phàm cúi đầu thật sâu, ủy khuất như một chú cún con bị bỏ rơi, cả người run lên trong dòng người tấp nập, rất cô độc, lạnh lẽo.U ´꓃ ` U Lâu lắm rồi mới nhìn thấy Thanh Trì Phong như vậy. Đây không phải phong cách lúc trước của hắn sao. Tự dưng mặc cảm tội lỗi vươn lên. Đm, cậu đâu có lỗi. Là hắn cứ úp úp mở mở, chính hắn là người bơ cậu trước mà. \(ノ`Д´\)ノ彡┻━┻
Cẩn Tư Ngôn rót một ly nước ấm, đặt lên bàn cho
Xương An Diệp: " Đừng có đờ ra như vậy. Uống đi."
Xương An Diệp tiếp nhận, uống từng ngụm nhỏ.
Bỗng dưng thấy mình hơi vô lý với Thanh Trì Phong. Bỗng dưng cảm thấy mình mới là người sai. Bỗng dưng lại cảm thấy mất mát. Bỗng dưng lại cảm thấy bóng lưng u uất đó rất quen thuộc. Rất nhiều cái 'bỗng dưng' xuất hiện làm Xương An Diệp nhất thời không thở được. Cảm giác mình sắp biết cái gì đó nhưng lại không thể nghĩ ra. Khó chịu vô cùng.
Cẩn Tư Ngôn thay xong một bộ quần áo mới, vẫn thấy Xương An Diệp ngồi thẫn thờ. Hắn cũng chịu thôi, tiến lại gần bếp, nhập số liệu bữa tối nay.
Những ngày sau đó, Xương An Diệp đương nhiên vẫn luôn nghe mọi người bàn tán về Thanh Trì Phong nhưng chưa bao giờ gặp được hắn dù chỉ một lần.
Thanh Trì Phong đứng từ phòng hiệu trưởng nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn chằm chằm thân ảnh mà mình không ngày nào là không muốn chạm vào, rất muốn chạy đến ôm một cái nhưng lại sợ hãi không dám chạy lên.
Xương An Diệp cầm tập tài liệu tốt nghiệp tính toán ngày mai sẽ đến học viện đem thủ tục làm qua một lần. Cảm giác có người nhìn mình liền quay đầu. Không có ai. Hâzzz, chắc dạo này bị ảo giác quá . Xương An Diệp cất tài liệu, thấy Cẩn Tư Ngôn đã đứng đợi ở cổng liền chạy đến.
" Em chắc là muốn như vậy không? " Hiệu trưởng đưa cho Thanh Trì Phong mấy tập giấy, có chút do dự nhìn hắn. Này cũng có hơi quá thực lực.
Thanh Trì Phong gật đầu, cầm mấy tờ giấy đọc qua một lần rồi lấy bút điền đầy đủ thông tin vào giấy. Xong xuôi nộp cho hiệu trưởng.
" Tất cả nhờ thầy hết." Thanh Trì Phong cúi đầu. Hiệu trưởng xem qua, gật đầu: " Được rồi, nếu được thầy sẽ thông báo cho em. Đừng quá hy vọng nhiều nhưng thử một lần cũng được. Giống như năm đó Cẩn Tư Ngôn cũng làm vậy."
" Dạ. Cảm ơn thầy." Thanh Trì Phong khách khí cảm ơn, sau đó xoay người rời khỏi phòng, hoàn toàn không bộc lộ một tia cảm xúc.
Xương An Diệp tốt nghiệp học viện quân sự Un.Noble với tấm bằng loại tốt, lại có cha làm đại tướng nhưng cậu vẫn không nghĩ rằng sẽ dựa hơi cha mình. Dù sao cũng tự mình đi lên bằng sức lực, cùng lắm là nếu có khó khăn hoặc bị bắt nạt cáu quá sẽ tìm cha không thì tìm Cẩn Tư Ngôn nghe có vẻ không tồi. \
" Thực không cần đưa đi." Cẩn Tư Ngôn có chút lo lắng nhìn đứa nhóc kém mình 6 tuổi: " Còn một đoạn nữa là đến. Đi được không đó."
Xương An Diệp phất tay, cả khuôn mặt nhăn nhó, cậu bạnh cằm nhìn hắn: " Đã bảo không cần. Anh đến đấy không phải định phô diễn cho mọi người biết em quen người thuộc đẳng cấp thượng thừa đấy chứ. Em ở trong quân đội 4 năm rồi. Bây giờ là đại úy đấy nhé, không phải hạ sĩ như năm nào. Cha với anh lo lắng quá rồi đấy." ಠ∀ಠ
" Được. Vậy cẩn thận. Có gì cứ gọi anh." Cẩn Tư Ngôn gật đầu, chờ tên nhóc kia đi thì ly khai.
Xương An Diệp được lệnh chuyển đơn vị tác chiến đến tinh cầu Yagel. Cũng được coi là ba tinh cầu trọng điểm, tất nhiên sẽ không kém Royal. Thực cũng chẳng ra làm sao, tự dưng bị chuyển. Tinh cầu Royal , thượng tướng là Cẩn Tư Ngôn, không biết ở đây là ai. Cậu cũng hơi lười tìm hiểu. Hy vọng không có dữ, nếu không vẫn là đánh cho hắn khóc lóc gọi cha mẹ rồi quay về xin sự giúp đỡ của Cẩn Tư Ngôn cùng Xương phụ, đề phòng bị viết báo cáo dài 10 tờ giấy.
^\_\_\_\_\_\_\_\_\_^
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tuần sau đi học rồi. Buồnnn.!!!! \(。ŏ﹏ŏ\)
Thanh Trì Phong gắt gao nắm tay, vẻ mặt nháy mắt như rơi vào tuyệt vọng, ánh mắt lại vùng vẫy giãy dụa: " Quan hệ gì? Người yêu? Nhưng anh ta là lão sư. Có quan hệ yêu đương với học sinh là vi phạm...."
" Tôi là thượng tướng, công việc huấn luyện này sẽ kết thúc trong vòng 1 tuần tới." Ý chính là nói không có vị phạm đạo đức nghề nghiệp. Cẩn Tư Ngôn phối hợp ôm vai Xương An Diệp.
Thanh Trì Phong vẫn nắm tay Xương An Diệp không buông, bảo trì trầm mặc giữa 3 người. Không khí có phần quái dị lại âm trầm khiến nhiều học viên tò mò cũng lén ngoái đầu nhìn.
" Đi thôi. Đừng cản đường tôi." Xương An Diệp vung tay hất Thanh Trì Phong, xoay người ôm một cánh tay Cẩn Tư Ngôn lên xe.
Thanh Trì Phong im lặng cúi đầu. Xương An Diệp nhìn xuyên qua phi hành khí, thấy thiếu niên cao lớn khí chất bất phàm cúi đầu thật sâu, ủy khuất như một chú cún con bị bỏ rơi, cả người run lên trong dòng người tấp nập, rất cô độc, lạnh lẽo.U ´꓃ ` U Lâu lắm rồi mới nhìn thấy Thanh Trì Phong như vậy. Đây không phải phong cách lúc trước của hắn sao. Tự dưng mặc cảm tội lỗi vươn lên. Đm, cậu đâu có lỗi. Là hắn cứ úp úp mở mở, chính hắn là người bơ cậu trước mà. \(ノ`Д´\)ノ彡┻━┻
Cẩn Tư Ngôn rót một ly nước ấm, đặt lên bàn cho
Xương An Diệp: " Đừng có đờ ra như vậy. Uống đi."
Xương An Diệp tiếp nhận, uống từng ngụm nhỏ.
Bỗng dưng thấy mình hơi vô lý với Thanh Trì Phong. Bỗng dưng cảm thấy mình mới là người sai. Bỗng dưng lại cảm thấy mất mát. Bỗng dưng lại cảm thấy bóng lưng u uất đó rất quen thuộc. Rất nhiều cái 'bỗng dưng' xuất hiện làm Xương An Diệp nhất thời không thở được. Cảm giác mình sắp biết cái gì đó nhưng lại không thể nghĩ ra. Khó chịu vô cùng.
Cẩn Tư Ngôn thay xong một bộ quần áo mới, vẫn thấy Xương An Diệp ngồi thẫn thờ. Hắn cũng chịu thôi, tiến lại gần bếp, nhập số liệu bữa tối nay.
Những ngày sau đó, Xương An Diệp đương nhiên vẫn luôn nghe mọi người bàn tán về Thanh Trì Phong nhưng chưa bao giờ gặp được hắn dù chỉ một lần.
Thanh Trì Phong đứng từ phòng hiệu trưởng nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn chằm chằm thân ảnh mà mình không ngày nào là không muốn chạm vào, rất muốn chạy đến ôm một cái nhưng lại sợ hãi không dám chạy lên.
Xương An Diệp cầm tập tài liệu tốt nghiệp tính toán ngày mai sẽ đến học viện đem thủ tục làm qua một lần. Cảm giác có người nhìn mình liền quay đầu. Không có ai. Hâzzz, chắc dạo này bị ảo giác quá . Xương An Diệp cất tài liệu, thấy Cẩn Tư Ngôn đã đứng đợi ở cổng liền chạy đến.
" Em chắc là muốn như vậy không? " Hiệu trưởng đưa cho Thanh Trì Phong mấy tập giấy, có chút do dự nhìn hắn. Này cũng có hơi quá thực lực.
Thanh Trì Phong gật đầu, cầm mấy tờ giấy đọc qua một lần rồi lấy bút điền đầy đủ thông tin vào giấy. Xong xuôi nộp cho hiệu trưởng.
" Tất cả nhờ thầy hết." Thanh Trì Phong cúi đầu. Hiệu trưởng xem qua, gật đầu: " Được rồi, nếu được thầy sẽ thông báo cho em. Đừng quá hy vọng nhiều nhưng thử một lần cũng được. Giống như năm đó Cẩn Tư Ngôn cũng làm vậy."
" Dạ. Cảm ơn thầy." Thanh Trì Phong khách khí cảm ơn, sau đó xoay người rời khỏi phòng, hoàn toàn không bộc lộ một tia cảm xúc.
Xương An Diệp tốt nghiệp học viện quân sự Un.Noble với tấm bằng loại tốt, lại có cha làm đại tướng nhưng cậu vẫn không nghĩ rằng sẽ dựa hơi cha mình. Dù sao cũng tự mình đi lên bằng sức lực, cùng lắm là nếu có khó khăn hoặc bị bắt nạt cáu quá sẽ tìm cha không thì tìm Cẩn Tư Ngôn nghe có vẻ không tồi. \
" Thực không cần đưa đi." Cẩn Tư Ngôn có chút lo lắng nhìn đứa nhóc kém mình 6 tuổi: " Còn một đoạn nữa là đến. Đi được không đó."
Xương An Diệp phất tay, cả khuôn mặt nhăn nhó, cậu bạnh cằm nhìn hắn: " Đã bảo không cần. Anh đến đấy không phải định phô diễn cho mọi người biết em quen người thuộc đẳng cấp thượng thừa đấy chứ. Em ở trong quân đội 4 năm rồi. Bây giờ là đại úy đấy nhé, không phải hạ sĩ như năm nào. Cha với anh lo lắng quá rồi đấy." ಠ∀ಠ
" Được. Vậy cẩn thận. Có gì cứ gọi anh." Cẩn Tư Ngôn gật đầu, chờ tên nhóc kia đi thì ly khai.
Xương An Diệp được lệnh chuyển đơn vị tác chiến đến tinh cầu Yagel. Cũng được coi là ba tinh cầu trọng điểm, tất nhiên sẽ không kém Royal. Thực cũng chẳng ra làm sao, tự dưng bị chuyển. Tinh cầu Royal , thượng tướng là Cẩn Tư Ngôn, không biết ở đây là ai. Cậu cũng hơi lười tìm hiểu. Hy vọng không có dữ, nếu không vẫn là đánh cho hắn khóc lóc gọi cha mẹ rồi quay về xin sự giúp đỡ của Cẩn Tư Ngôn cùng Xương phụ, đề phòng bị viết báo cáo dài 10 tờ giấy.
^\_\_\_\_\_\_\_\_\_^
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tuần sau đi học rồi. Buồnnn.!!!! \(。ŏ﹏ŏ\)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất