Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết
Chương 20
Tin tức thắng lợi lan nhanh như gió, đến sáng sớm ngày thứ hai, tin nghiệt tử nhà họ Giang bỏ mình truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Xảo nhi dựt vài tấm bố cáo cầm về phòng cho tiểu thư nhìn, Tả tiểu thư không nói gì, nhận bố cáo nhìn hồi lâu rồi cũng chỉ trở về phòng nằm, không chịu ăn một hạt gạo nào.
Tả lão gia cùng phu nhân đều tới khuyên nhủ, còn mang đến tin tức xấu.
Tả Liễu nghe những việc này, hoảng hốt như đang trong mơ.
Buổi trưa, Xảo nhi bưng cháo loãng tới khuyên tiểu thư, đã thấy tiểu thư lấy ra một túi vàng lá từ dưới gối, kèm theo chút trang sức vụn vặt cho nàng, đồng thời cũng đem tin tức kia truyền cho nàng.
Xảo nhi nghe, Tả Liễu nói, “Ngươi ta cũng là chủ tớ một hồi, sau này ta không còn, hi vọng ngươi có thể sống càng tốt hơn.”
Xảo nhi vừa khóc vừa quỳ xuống, Tả Liễu nói, “Đi đi.”
Xảo nhi không đi, từ khi năm tuổi Xảo nhi đã ở bên cạnh Tả Liễu, mẹ nàng cũng là vú em của Tả tiểu thư, phụ thân là hỏa phu của nhà họ Tả, hai người cùng ăn một miếng lớn lên, từ nhỏ đến lớn, trong mắt của nàng chỉ có tiểu thư.
Nàng muốn nhìn thấy tiểu thư lập gia đinh rồi em bé, nàng không thể đi luôn như thế.
Xảo nhi ‘A a’ gọi, ôm lấy eo tiểu thư eo, tiểu thư lại nói, “Xảo nhi, ngươi coi như là tác thành ta đi, hãy làm điều cuối cùng này vì ta.” Nàng chỉ vào cửa nói, “Ngươi đi kho hàng mang tấm vải phỉ đỏ đó cho ta, ta muốn nhìn lại một chút.”
Xảo nhi không hiểu tiểu thư muốn làm gì, Tả Liễu nâng nàng dậy đẩy ra ngoài cửa, “Đi đi, đi đi.”
Vải đỏ ở kho hàng không được mấy ngày, còn rất mới. Tả Liễu xoa xoa nó, lại gọi Xảo nhi đi ra ngoài, “Ta muốn yên lặng một chút, để ta yên lặng một chút.”
Xảo nhi đi rồi, Tả Liễu gỡ bỏ áo khoác lên người, tấm vải phỉ này vốn là để làm một tấm xiêm y mỹ lệ, là tấm xiêm y mà cả đời nàng chỉ dự định mặc một lần.
Tả Liễu khoác vải xoay một vòng trước bàn phấn, tuy rằng không phải xiêm y, nhưng nó vẫn là mỹ lệ, mỹ lệ chính là bản thân nàng. Nàng ngồi ở bên giường, đôin khăn voan lẳng lặng chờ đợi, đương nhiên sẽ không đợi được ai cả, là bản thân nàng tự xốc khăn voan lên.
Bên giường nàng vắng vẻ, nàng lại đứng dậy nhìn tấm gương, trong gương là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, vẫn chưa già đi, cũng sẽ vĩnh viễn không già đi.
Không có một bóng người, Tả Liễu nhìn xà nhà cao cao phía trên, quay về tấm gương, không hề có một tiếng động nở nụ cười.
Chờ Xảo nhi lấy dũng khí vào cửa, nàng tiểu thư trên cổ đã treo một vải đỏ tươi đẹp, dưới chân có chiếc ghế đã ngã xuống, thân thể ở giữa phòng đung đưa, không rõ nên hình dung thành một đóa hoa tươi đỏ rực, hay là hình dung thành chiếc lá đỏ rụng lẻ loi.
Ngoài sân truyền đến tiếng người ầm ĩ, tiếp theo đó, cửa lớn phía sau bị thô lỗ phá tan.
Xảo nhi dựt vài tấm bố cáo cầm về phòng cho tiểu thư nhìn, Tả tiểu thư không nói gì, nhận bố cáo nhìn hồi lâu rồi cũng chỉ trở về phòng nằm, không chịu ăn một hạt gạo nào.
Tả lão gia cùng phu nhân đều tới khuyên nhủ, còn mang đến tin tức xấu.
Tả Liễu nghe những việc này, hoảng hốt như đang trong mơ.
Buổi trưa, Xảo nhi bưng cháo loãng tới khuyên tiểu thư, đã thấy tiểu thư lấy ra một túi vàng lá từ dưới gối, kèm theo chút trang sức vụn vặt cho nàng, đồng thời cũng đem tin tức kia truyền cho nàng.
Xảo nhi nghe, Tả Liễu nói, “Ngươi ta cũng là chủ tớ một hồi, sau này ta không còn, hi vọng ngươi có thể sống càng tốt hơn.”
Xảo nhi vừa khóc vừa quỳ xuống, Tả Liễu nói, “Đi đi.”
Xảo nhi không đi, từ khi năm tuổi Xảo nhi đã ở bên cạnh Tả Liễu, mẹ nàng cũng là vú em của Tả tiểu thư, phụ thân là hỏa phu của nhà họ Tả, hai người cùng ăn một miếng lớn lên, từ nhỏ đến lớn, trong mắt của nàng chỉ có tiểu thư.
Nàng muốn nhìn thấy tiểu thư lập gia đinh rồi em bé, nàng không thể đi luôn như thế.
Xảo nhi ‘A a’ gọi, ôm lấy eo tiểu thư eo, tiểu thư lại nói, “Xảo nhi, ngươi coi như là tác thành ta đi, hãy làm điều cuối cùng này vì ta.” Nàng chỉ vào cửa nói, “Ngươi đi kho hàng mang tấm vải phỉ đỏ đó cho ta, ta muốn nhìn lại một chút.”
Xảo nhi không hiểu tiểu thư muốn làm gì, Tả Liễu nâng nàng dậy đẩy ra ngoài cửa, “Đi đi, đi đi.”
Vải đỏ ở kho hàng không được mấy ngày, còn rất mới. Tả Liễu xoa xoa nó, lại gọi Xảo nhi đi ra ngoài, “Ta muốn yên lặng một chút, để ta yên lặng một chút.”
Xảo nhi đi rồi, Tả Liễu gỡ bỏ áo khoác lên người, tấm vải phỉ này vốn là để làm một tấm xiêm y mỹ lệ, là tấm xiêm y mà cả đời nàng chỉ dự định mặc một lần.
Tả Liễu khoác vải xoay một vòng trước bàn phấn, tuy rằng không phải xiêm y, nhưng nó vẫn là mỹ lệ, mỹ lệ chính là bản thân nàng. Nàng ngồi ở bên giường, đôin khăn voan lẳng lặng chờ đợi, đương nhiên sẽ không đợi được ai cả, là bản thân nàng tự xốc khăn voan lên.
Bên giường nàng vắng vẻ, nàng lại đứng dậy nhìn tấm gương, trong gương là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, vẫn chưa già đi, cũng sẽ vĩnh viễn không già đi.
Không có một bóng người, Tả Liễu nhìn xà nhà cao cao phía trên, quay về tấm gương, không hề có một tiếng động nở nụ cười.
Chờ Xảo nhi lấy dũng khí vào cửa, nàng tiểu thư trên cổ đã treo một vải đỏ tươi đẹp, dưới chân có chiếc ghế đã ngã xuống, thân thể ở giữa phòng đung đưa, không rõ nên hình dung thành một đóa hoa tươi đỏ rực, hay là hình dung thành chiếc lá đỏ rụng lẻ loi.
Ngoài sân truyền đến tiếng người ầm ĩ, tiếp theo đó, cửa lớn phía sau bị thô lỗ phá tan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất