Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết
Chương 33
Hai người tiếp tục xuất phát đi trên trấn, được tận mắt chứng kiến Giang Vô Ngôn cứu người, đôi mắt Dư Thu Bạch lóe sáng như những ngôi sao nhỏ, hưng phấn hỏi Giang Vô Ngôn, “Thúc thúc thật lợi hại! Ngươi làm thế nào vậy?”
Giang Vô Ngôn suy nghĩ một chút, “Ta không biết.”
Anh cũng cảm thấy mình rất lợi hại, nếu thuốc này mà đưa về hiện đại để nghiên cứu thì tuyệt đối sẽ gây náo động cả thế giới. Nhưng nguyên nhân không phải không biết, mà là không thể nói, viên thuốc cứu mạng kia sở dĩ có hiệu quả, là bởi vì trong đó chứa máu của anh.
Bộ thân thể này là thuốc, gần như đã là loại “Thuốc vạn năng” mà thế nhân theo đuổi.
[ Hệ thống: Sao nào Ký chủ, thân thể của anh bây giờ là hậu đại của thần y, người bình thường không lấy được đâu, có phải là rất lợi hại, kích động không, vui sướng không nè? ]
[ Giang Vô Ngôn: Phiền phức. ]
Thật sự phiền phức, chẳng trách nguyên chủ ẩn cư, là anh thì anh cũng sẽ trốn, bí mật này một khi bị phát hiện, sau này tuyệt đối không sống yên lành được.
Nhưng nguyên chủ là đại phu, lấy lấy trị bệnh cứu người làm chức, nếu gặp tình huống không thể cứu chữa, lại không thể thật sự nhìn người chết, vì thế nguyên chủ thường chế tác những viên thuốc cho tình huống khẩn cấp như này.
Giang Vô Ngôn tâm mệt thở dài, anh có thể hiểu được tu dưỡng nghề nghiệp của một đại phu, nhưng lại cực kỳ đau đầu với tu dưỡng này.
Dư Thu Bạch thấy anh cau có, bèn đưa tay sờ mặt anh, miệng còn hỏi, “Thúc thúc, thúc thúc, ngươi làm sao? Không thoải mái sao?”
Giang Vô Ngôn, “... Không sao, chúng ta đi thôi.”
Khi hai người đến được trấn trên, tin tức Giang thần y có diệu thủ hồi xuân đã truyền khắp nơi, hầu như gặp phải ai đều phải dừng lại nói chuyện. Mãi mới đến được y quán, trạng thái tinh thần của anh đã uể oải không thể tả, đến khi bắt gặp con chim ưng lúc trước truyền tin đang ở trong viện mới dễ chịu chút.
Con ưng kia đứng trên đỉnh cây hòe, mắt mở to dò xét chung quanh, Giang Vô Ngôn nhìn mà trong lòng ngứa ngáy muốn lại gần trêu đùa nó, nhưng lại bị một thanh âm ngăn lại.
“Chim mẹ bảo vệ con kỹ lắm, con ưng này vài ngày trước mới ấp nở ưng con, rất bảo hộ con nó, cho nên Giang tiên sinh đừng đến gần thì hơn.”
Giang Vô Ngôn quay đầu lại nhìn, thì ra là một nam nhân trung niên đầu đội mũ chiên đang xách theo hai cái khuông trúc lớn từ cửa lớn đi vào trong viện, tìm một chỗ sạch sẽ để phơi thuốc – hắn họ Tiết, là ông chủ y quán này.
“Bệnh nhân mà ngươi cần khám đang ở trong phòng, ngươi nếu đã đến thì vào đi, đừng để người ta đợi lâu.” Ông chủ vừa đặt phơi vừa nhắc nhở, hắn ngẩng đầu nhìn hướng về phía Dư Thu Bạch đang bày ra khuôn mặt ngày thơ, ám chỉ: “Đừng mang người không liên quan đi vào, bên trong không phải người dễ chọc đâu.”
Giang Vô Ngôn gật gù, không lập tức đi vào mà chậm rãi ngồi xổm xuống giúp hắn phơi thuốc, không hề sợ hãi bình luận, “Là Hồng Môn yến à.”
Ông chủ mở tay nắm lá thuốc của anh ra, “Biết thì đi vào nhanh một chút, bên ta không cần ngươi hỗ trợ, đi đi đi, đừng để đến lúc đó mệnh còn không có.”
“Không phải bệnh nhân thành tâm, có thể chờ lâu như vậy thì hẳn cũng không phải bệnh cấp tính gì, còn lấy thế đè người, chậm một chút thì làm sao?” Tuy Giang đại phu nói như vậy, nhưng vẫn đứng dậy trước sự nhắc nhở của ông chủ Tiết. Trước khi đi còn không quên dặn Dư năm tuổi phải ở yên chờ anh.
Y quán của ông chủ Tiết là y quán bình dân, diện tích không lớn, hắn để khách chờ trong căn phòng tốt nhất. Giang Vô Ngôn đến gần, phát hiện ngoài cửa có hai nam nhân khí thế bất phàm đang đứng gác.
Anh đứng suy nghĩ một lúc, đoán ra đại khái thân phận hai người mới không nhanh không chậm tiến lên tiếp lời.
Giang thần y rất dễ nhận ra, hai người không suy nghĩ nhiều là cho thả người vào. Giang Vô Ngôn không sốt ruột đi vào ngay mà đứng ở cửa đánh giá qua bên trong: Bên trong chỉ có một người, nhìn thân hình thì có thể đoán là nam nhân, người dấu sau màn sa, hình như đang uống trà. Thấy cửa mở, hắn còn rất lễ phép nói vài lời khách khí, mời anh ngồi xuống đàm luận.
Nếu đối phương đến khám bệnh, vậy trong thời gian ngắn sẽ làm khó mình, Giang Vô Ngôn nghe hắn ngồi xuống. Hai người khách sáo nói chuyện phiếm một lúc, nam nhân mới bắt đầu nói đề tài chính.
Hắn nói như thật, “Thật không dám giấu giếm Giang tiên sinh, ta có một ngườ bạn trúng độc Phu Nam, tìm mãi cũng không có người nghĩ ra cách giải, lần này tại hạ đến đây, chính là vì hắn.”
Giang Vô Ngôn kinh ngạc, “Phu Nam? Độc này không dễ giải, thử hỏi người bạn của các hạ khi phát hiện đã phát bệnh bao lâu, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Người kia nói, “Nói ra thật xấu hổ, người hạ độc là huynh đề thân thiết của hắn, ân tình mỏng lạnh, khi phát hiện đã có hai năm. Khi đó chính là lần đầu tiên phát bệnh, sau đó mỗi mười lăm giữa tháng đều như bị ngọn lửa hừng hực đốt người một lần, thân thể cũng càng suy yếu. Các huynh đệ không biết phải làm thế nào, tại hạ trằn trọc trở minh mãi mới tìm đến Giang thần y.”
Giang Vô Ngôn cảnh giác, “Bao nhiêu thầy thuốc cũng không có cách nào trị bệnh, vì sao tìm một đại phu xa xôi như ta?”
Nam nhân cười nói, “Tại hạ trước khi đến đã cẩn thận điều tra, thần y ra tay chưa bao giờ thất thủ. Huống hồ anh hùng xuất thiếu niên, Giang tiên sinh ắt hẳn là có rất nhiều biện pháp mà các lão đại phu cũng không nghĩ đến.”
Giang Vô Ngôn nói, “Ngươi điều tra ta, vậy ngươi nói vậy cũng biết ta có ba không cứu, một không cứu người có quyền cao chức trọng, hai không cứu người có gia tài bạc triệu, ba không cứu người một lòng muốn chết. Dưới cái nhìn của ta, người mà ngươi cầu ta đã toàn chiếm hai mục này, dựa vào đâu mà ta phải cứu hắn?”
“Nhưng mà người này có đức vận lớn, sẽ làm nên công to, cứu hắn sau này sẽ tạo phúc bách tính ngàn vạn, dù là vậy ngài cũng không cứu?” Nghe Giang Vô Ngôn từ chối, ngữ khí nam nhân trở nên hơi cấp thiết, “Nếu ngài cứu hắn, hắn sẽ cho ngài ba nguyện vọng, muốn cái gì đều có, tội gì phải ở trong thôn sơn hoang dã sống uổng niên hoa?”
Giang Vô Ngôn không hé miệng, “Tương lai còn nhiều người có thể việc lớn, có chiến tranh thì dù gì cũng chỉ có khổ ngàn vạn bách tính, còn ta muốn cái gì — ẩn cư sơn dã chính là thứ ta muốn, như vậy là tốt.”
Đã nói đến nước này, Giang Vô Ngôn vỗ tay áo định cáo từ. Thấy thái độ Giang Vô Ngôn rất kiên định, nam nhân vội vã đứng lên ngăn cản anh. Có lẽ do trong lòng cấp thiết, lời hắn nói ra gần như không kịp nghĩ lại, “Ngươi không sợ ta sẽ nói ra bí mật của ngươi?”
Thấy Giang Vô Ngôn dừng lại, hắn lại nói, “Giang đại phu làm nghề y bao năm chưa bao giờ thất thủ, nếu như truyền ra sự thật sẽ làm sao, chắc hẳn là không cần ta nhiều lời, vọng tiên sinh cân nhắc sau đó làm.”
Vấn đề mà Giang Vô Ngôn lo lắng bị hắn trắng trợn nói ra, anh hơi buồn bực nhíu nhíu mày, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, cười lạnh nói, “Ngươi muốn nói thì nói đi, cá chết lưới rách quá mức thì bạn ngươi cũng không chiếm được kết quả tốt.”
“Ngươi!” Người uy hiếp lại bị nghẹn lời, hắn đứng sau Giang Vô Ngôn nói như thể hiện thái độ quyết tâm, “Ta sẽ không bỏ qua.”
“Vậy lần sau ngươi đến tìm ta thì nhớ kéo mạnh lên.” Giang Vô Ngôn nhắc nhở hắn trước khi đóng cửa, “Quân tử bằng phẳng, ta không thích nói chuyện cùng người giấu đầu lòi đuôi.”
Thấy anh từ chối xong rời đi, người trong phòng lấy ra một tấm lệnh bài từ trong ngực, nhẹ nhàng niệm một tiếng “Tướng quân”, hạ quyết tâm trong lòng rồi mới cất tấm lệnh bài đi, suy tính bước kế tiếp.
Giang Vô Ngôn đi không bao xa đã nhìn thấy Dư Thu Bạch đang ngồi xổm ở chân tường. Hắn vô cùng đáng thương nhổ cỏ chơi, giống chú cún cô đơn bị người vứt bỏ. Thấy Giang Vô Ngôn ra rồi, vẻ mặt hắn mới dịu lại.
Giang Vô Ngôn tiến lên xoa đầu hắn, ôn nhu hỏi, “Sao không đợi ở trong viện?”
“Ông chủ không cho ta gọi ông ấy là thúc thúc, rất tức giận đuổi ta ra ngoài, ta muốn ăn kẹo hồ lô!”
Mấy câu nói này không câu nào ăn khớp với câu nào, Giang Vô Ngôn miễn cưỡng sắp xếp lại mới hiểu tình hình, có nghĩa là bị Tiết lão bản đuổi ra thì thấy trên đường có người bán kẹo hồ lô, thế là thèm ăn.
Giang Vô Ngôn lại xoa đầu hắn, “Được, lúc nữa đi ra ngoài sẽ mua cho ngươi, nhưng trước tiên chúng ta phải đi tìm Tiết thúc thúc muốn ít đồ.”
Dư năm tuổi, “Mua đồ gì?”
“Một con ưng non.”
[ Hệ thống: Anh muốn ưng non làm gì? ]
[ Giang Vô Ngôn: Lên núi hái thuốc nguy hiểm lắm, lần sau để chim hái thuốc về cho tôi. ]
Giang Vô Ngôn suy nghĩ một chút, “Ta không biết.”
Anh cũng cảm thấy mình rất lợi hại, nếu thuốc này mà đưa về hiện đại để nghiên cứu thì tuyệt đối sẽ gây náo động cả thế giới. Nhưng nguyên nhân không phải không biết, mà là không thể nói, viên thuốc cứu mạng kia sở dĩ có hiệu quả, là bởi vì trong đó chứa máu của anh.
Bộ thân thể này là thuốc, gần như đã là loại “Thuốc vạn năng” mà thế nhân theo đuổi.
[ Hệ thống: Sao nào Ký chủ, thân thể của anh bây giờ là hậu đại của thần y, người bình thường không lấy được đâu, có phải là rất lợi hại, kích động không, vui sướng không nè? ]
[ Giang Vô Ngôn: Phiền phức. ]
Thật sự phiền phức, chẳng trách nguyên chủ ẩn cư, là anh thì anh cũng sẽ trốn, bí mật này một khi bị phát hiện, sau này tuyệt đối không sống yên lành được.
Nhưng nguyên chủ là đại phu, lấy lấy trị bệnh cứu người làm chức, nếu gặp tình huống không thể cứu chữa, lại không thể thật sự nhìn người chết, vì thế nguyên chủ thường chế tác những viên thuốc cho tình huống khẩn cấp như này.
Giang Vô Ngôn tâm mệt thở dài, anh có thể hiểu được tu dưỡng nghề nghiệp của một đại phu, nhưng lại cực kỳ đau đầu với tu dưỡng này.
Dư Thu Bạch thấy anh cau có, bèn đưa tay sờ mặt anh, miệng còn hỏi, “Thúc thúc, thúc thúc, ngươi làm sao? Không thoải mái sao?”
Giang Vô Ngôn, “... Không sao, chúng ta đi thôi.”
Khi hai người đến được trấn trên, tin tức Giang thần y có diệu thủ hồi xuân đã truyền khắp nơi, hầu như gặp phải ai đều phải dừng lại nói chuyện. Mãi mới đến được y quán, trạng thái tinh thần của anh đã uể oải không thể tả, đến khi bắt gặp con chim ưng lúc trước truyền tin đang ở trong viện mới dễ chịu chút.
Con ưng kia đứng trên đỉnh cây hòe, mắt mở to dò xét chung quanh, Giang Vô Ngôn nhìn mà trong lòng ngứa ngáy muốn lại gần trêu đùa nó, nhưng lại bị một thanh âm ngăn lại.
“Chim mẹ bảo vệ con kỹ lắm, con ưng này vài ngày trước mới ấp nở ưng con, rất bảo hộ con nó, cho nên Giang tiên sinh đừng đến gần thì hơn.”
Giang Vô Ngôn quay đầu lại nhìn, thì ra là một nam nhân trung niên đầu đội mũ chiên đang xách theo hai cái khuông trúc lớn từ cửa lớn đi vào trong viện, tìm một chỗ sạch sẽ để phơi thuốc – hắn họ Tiết, là ông chủ y quán này.
“Bệnh nhân mà ngươi cần khám đang ở trong phòng, ngươi nếu đã đến thì vào đi, đừng để người ta đợi lâu.” Ông chủ vừa đặt phơi vừa nhắc nhở, hắn ngẩng đầu nhìn hướng về phía Dư Thu Bạch đang bày ra khuôn mặt ngày thơ, ám chỉ: “Đừng mang người không liên quan đi vào, bên trong không phải người dễ chọc đâu.”
Giang Vô Ngôn gật gù, không lập tức đi vào mà chậm rãi ngồi xổm xuống giúp hắn phơi thuốc, không hề sợ hãi bình luận, “Là Hồng Môn yến à.”
Ông chủ mở tay nắm lá thuốc của anh ra, “Biết thì đi vào nhanh một chút, bên ta không cần ngươi hỗ trợ, đi đi đi, đừng để đến lúc đó mệnh còn không có.”
“Không phải bệnh nhân thành tâm, có thể chờ lâu như vậy thì hẳn cũng không phải bệnh cấp tính gì, còn lấy thế đè người, chậm một chút thì làm sao?” Tuy Giang đại phu nói như vậy, nhưng vẫn đứng dậy trước sự nhắc nhở của ông chủ Tiết. Trước khi đi còn không quên dặn Dư năm tuổi phải ở yên chờ anh.
Y quán của ông chủ Tiết là y quán bình dân, diện tích không lớn, hắn để khách chờ trong căn phòng tốt nhất. Giang Vô Ngôn đến gần, phát hiện ngoài cửa có hai nam nhân khí thế bất phàm đang đứng gác.
Anh đứng suy nghĩ một lúc, đoán ra đại khái thân phận hai người mới không nhanh không chậm tiến lên tiếp lời.
Giang thần y rất dễ nhận ra, hai người không suy nghĩ nhiều là cho thả người vào. Giang Vô Ngôn không sốt ruột đi vào ngay mà đứng ở cửa đánh giá qua bên trong: Bên trong chỉ có một người, nhìn thân hình thì có thể đoán là nam nhân, người dấu sau màn sa, hình như đang uống trà. Thấy cửa mở, hắn còn rất lễ phép nói vài lời khách khí, mời anh ngồi xuống đàm luận.
Nếu đối phương đến khám bệnh, vậy trong thời gian ngắn sẽ làm khó mình, Giang Vô Ngôn nghe hắn ngồi xuống. Hai người khách sáo nói chuyện phiếm một lúc, nam nhân mới bắt đầu nói đề tài chính.
Hắn nói như thật, “Thật không dám giấu giếm Giang tiên sinh, ta có một ngườ bạn trúng độc Phu Nam, tìm mãi cũng không có người nghĩ ra cách giải, lần này tại hạ đến đây, chính là vì hắn.”
Giang Vô Ngôn kinh ngạc, “Phu Nam? Độc này không dễ giải, thử hỏi người bạn của các hạ khi phát hiện đã phát bệnh bao lâu, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Người kia nói, “Nói ra thật xấu hổ, người hạ độc là huynh đề thân thiết của hắn, ân tình mỏng lạnh, khi phát hiện đã có hai năm. Khi đó chính là lần đầu tiên phát bệnh, sau đó mỗi mười lăm giữa tháng đều như bị ngọn lửa hừng hực đốt người một lần, thân thể cũng càng suy yếu. Các huynh đệ không biết phải làm thế nào, tại hạ trằn trọc trở minh mãi mới tìm đến Giang thần y.”
Giang Vô Ngôn cảnh giác, “Bao nhiêu thầy thuốc cũng không có cách nào trị bệnh, vì sao tìm một đại phu xa xôi như ta?”
Nam nhân cười nói, “Tại hạ trước khi đến đã cẩn thận điều tra, thần y ra tay chưa bao giờ thất thủ. Huống hồ anh hùng xuất thiếu niên, Giang tiên sinh ắt hẳn là có rất nhiều biện pháp mà các lão đại phu cũng không nghĩ đến.”
Giang Vô Ngôn nói, “Ngươi điều tra ta, vậy ngươi nói vậy cũng biết ta có ba không cứu, một không cứu người có quyền cao chức trọng, hai không cứu người có gia tài bạc triệu, ba không cứu người một lòng muốn chết. Dưới cái nhìn của ta, người mà ngươi cầu ta đã toàn chiếm hai mục này, dựa vào đâu mà ta phải cứu hắn?”
“Nhưng mà người này có đức vận lớn, sẽ làm nên công to, cứu hắn sau này sẽ tạo phúc bách tính ngàn vạn, dù là vậy ngài cũng không cứu?” Nghe Giang Vô Ngôn từ chối, ngữ khí nam nhân trở nên hơi cấp thiết, “Nếu ngài cứu hắn, hắn sẽ cho ngài ba nguyện vọng, muốn cái gì đều có, tội gì phải ở trong thôn sơn hoang dã sống uổng niên hoa?”
Giang Vô Ngôn không hé miệng, “Tương lai còn nhiều người có thể việc lớn, có chiến tranh thì dù gì cũng chỉ có khổ ngàn vạn bách tính, còn ta muốn cái gì — ẩn cư sơn dã chính là thứ ta muốn, như vậy là tốt.”
Đã nói đến nước này, Giang Vô Ngôn vỗ tay áo định cáo từ. Thấy thái độ Giang Vô Ngôn rất kiên định, nam nhân vội vã đứng lên ngăn cản anh. Có lẽ do trong lòng cấp thiết, lời hắn nói ra gần như không kịp nghĩ lại, “Ngươi không sợ ta sẽ nói ra bí mật của ngươi?”
Thấy Giang Vô Ngôn dừng lại, hắn lại nói, “Giang đại phu làm nghề y bao năm chưa bao giờ thất thủ, nếu như truyền ra sự thật sẽ làm sao, chắc hẳn là không cần ta nhiều lời, vọng tiên sinh cân nhắc sau đó làm.”
Vấn đề mà Giang Vô Ngôn lo lắng bị hắn trắng trợn nói ra, anh hơi buồn bực nhíu nhíu mày, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, cười lạnh nói, “Ngươi muốn nói thì nói đi, cá chết lưới rách quá mức thì bạn ngươi cũng không chiếm được kết quả tốt.”
“Ngươi!” Người uy hiếp lại bị nghẹn lời, hắn đứng sau Giang Vô Ngôn nói như thể hiện thái độ quyết tâm, “Ta sẽ không bỏ qua.”
“Vậy lần sau ngươi đến tìm ta thì nhớ kéo mạnh lên.” Giang Vô Ngôn nhắc nhở hắn trước khi đóng cửa, “Quân tử bằng phẳng, ta không thích nói chuyện cùng người giấu đầu lòi đuôi.”
Thấy anh từ chối xong rời đi, người trong phòng lấy ra một tấm lệnh bài từ trong ngực, nhẹ nhàng niệm một tiếng “Tướng quân”, hạ quyết tâm trong lòng rồi mới cất tấm lệnh bài đi, suy tính bước kế tiếp.
Giang Vô Ngôn đi không bao xa đã nhìn thấy Dư Thu Bạch đang ngồi xổm ở chân tường. Hắn vô cùng đáng thương nhổ cỏ chơi, giống chú cún cô đơn bị người vứt bỏ. Thấy Giang Vô Ngôn ra rồi, vẻ mặt hắn mới dịu lại.
Giang Vô Ngôn tiến lên xoa đầu hắn, ôn nhu hỏi, “Sao không đợi ở trong viện?”
“Ông chủ không cho ta gọi ông ấy là thúc thúc, rất tức giận đuổi ta ra ngoài, ta muốn ăn kẹo hồ lô!”
Mấy câu nói này không câu nào ăn khớp với câu nào, Giang Vô Ngôn miễn cưỡng sắp xếp lại mới hiểu tình hình, có nghĩa là bị Tiết lão bản đuổi ra thì thấy trên đường có người bán kẹo hồ lô, thế là thèm ăn.
Giang Vô Ngôn lại xoa đầu hắn, “Được, lúc nữa đi ra ngoài sẽ mua cho ngươi, nhưng trước tiên chúng ta phải đi tìm Tiết thúc thúc muốn ít đồ.”
Dư năm tuổi, “Mua đồ gì?”
“Một con ưng non.”
[ Hệ thống: Anh muốn ưng non làm gì? ]
[ Giang Vô Ngôn: Lên núi hái thuốc nguy hiểm lắm, lần sau để chim hái thuốc về cho tôi. ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất