Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công
Chương 49: Dùng tâm đối tâm
“Mặc kệ là có tìm được Giang Tiều hay không, hắn vẫn sẽ mãi mãi là bạn đời của ta. Ta nhất định sẽ tìm được hắn.”
Thanh âm Y Ân lại mạnh mẽ vang lên… hữu lực và kiên định vô cùng.
Làm lòng Giang Tiều nhộn nhạo, chân vô thức vọt ra quảng trường, dừng lại ngay trước mặt Y Ân, rồi cười ngây ngốc nói, “Ta đã về rồi đây. Không cần tìm nữa…”
Bộ dạng Giang Tiều lúc này chật vật vô cùng. Không chỉ có quần áo bị nhánh cây rừng rạch nát bươm, mà toàn thân thể lẫn đầu tóc, mặt mũi cũng đều lấm lem bùn đất dơ bẩn, chỉ chừa lại đôi mắt là vẫn sáng trưng.
Thấy Giang Tiều trở về như vậy, Y Ân cư nhiên lại không có chút phản ứng nào, hắn chỉ yên lặng nhìn y một hồi lâu, rồi lạnh nhạt nói: “Về là tốt rồi.”
Nếu không nghe thấy tiếng, chỉ sợ ai cũng nghi ngờ, người vừa hùng hồn lập ra lời thề ban nãy và người đang nói bây giờ là một sao? Thế nhưng, Giang Tiều – người đang đối diện y hiện tại, mới chính là người rõ ràng nhất. Đôi con ngươi xanh biếc như biển luôn tỏa hàn băng kia đang nổi từng cơn sóng gió động trời!
“Y Ân ngươi quyết định thật ư? Thật sự muốn tên thô kệch bẩn thỉu này là bạn đời của ngươi sao?”
Ngay lúc hai người còn đang chìm đắm trong tình huống đặc thù nào đó thì một giọng nói sát phong cảnh vang lên. Dù cho hắn ta có cố gắng làm cho giọng nói mình trở nên ngọt ngào và dịu dàng hơn, thì vẫn không thể giấu đi sự khinh thường mãnh liệt trong ngôn từ.
Kiều nở một nụ cười ôn hòa cực kì xinh đẹp, khóe miệng khẽ nhếch lên, bộ dáng vẫn hoàn mỹ như thường. Chỉ là lời nói không được êm tai chút thôi. Điều này làm mọi người xung quanh có chút nghi hoặc. Tại sao một người luôn ôn nhu hữu lễ như Kiều lại nói những lời như vậy?
Sự thật thì lâu nay luôn tồn tại một nhóm giống cái không thực sự thừa nhận tên “hủ bại” Giang Tiều này. Chỉ là, không ai dám nói thẳng trước mặt Y Ân như thế này thôi.
“Lớn lên trông đẹp mắt thì đã sao? Có người, mặt mũi thì đẹp đẽ nhưng lòng dạ chỉ toàn rắn rết. Ngươi cho rằng thủ đoạn của ngươi cao minh đến mức qua mặt được hết tất cả mọi người sao?”
Cát Nhĩ từ nhỏ đã không ưa Kiều. Bây giờ lại cứ thấy hắn ta xen vào giữa Y Ân và Giang Tiều, nhịn không được bèn nhảy ra nói. Hôm nay, hắn nhất định phải moi ra hết tất cả những chuyện xấu mà y đã làm.
“Ngươi nói như vậy là có ý gì? Ta không hiểu.”
Kiều khẽ nở một nụ cười, tỏ vẻ khó hiểu. Gương mặt kiều diễm không chê vào đâu được.
Những tộc nhân vây quanh sau khi nghe xong đều nghĩ, đối tượng mà Cát Nhĩ đang nhắc đến chắc không phải là Kiều đâu nhỉ? Một người nho nhã, tốt tính như Kiều thì có thể làm chuyện xấu gì chứ?
“Kiệt Kiệt mau nói đi!”
Cát Nhĩ hạ quyết tâm phải lột cho bằng được mặt nạ của tên Kiều giả dối này xuống, liền chỉ vào Kiệt Kiệt – người đang có vẻ mặt phức tạp, đứng cách đó không xa.
“Ngày trước Tatar gặp chuyện không may, đều do một tay Kiều sắp đặt. Sau đó, hắn còn sai ta phá nát áo choàng Giang Tiều làm cho Kết trong lễ trưởng thành. Còn nữa, lần Gia Lực Lực thú tập kích bộ lạc kia, cũng là do Kiều cấu kết với Lang Tộc …”
Khi Kiệt Kiệt nói ra những lời này, cậu không dám nhìn thẳng Kiều. Nếu không phải vạch trần mọi âm mưu của Kiều, thì những chuyện… mất mặt đó, cả đời cậu cũng không muốn nói ra. Bởi mỗi lần hồi tưởng lại, đều chỉ làm cho cậu thêm hối hận, tại sao ngày đó mình lại ngu ngốc đến thế.
Lời Kiệt Kiệt nói ra, tựa như một giọt nước rơi vào chảo dầu, thoáng một cái nổ tung. Đối với mọi người, Kiệt Kiệt vốn là bạn thân nhất của Kiều lúc trước, nay cậu ta lại đột ngột đứng ra làm chứng như vậy, làm mọi người bán tín bán nghi. Cũng bởi, hình tượng tốt đẹp của Kiều đã bám rễ từ rất lâu trong thâm tâm của mọi người rồi…
Quả nhiên, Kiều tỏ ra không thể tin được nhìn Kiệt Kiệt, y khổ sở nói: “Ta không biết vì sao ngươi lại nói như vậy, nhưng chúng ta không phải là bạn tốt nhất của nhau từ trước tới giờ sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình đau thương vô hạn, làm lòng người càng thêm dao động.
“…”
Kiệt Kiệt không ngờ trên đời lại có thứ người vô sỉ đến thế, nhất thời nửa câu cũng không nói được. Chỉ trách trước đây cậu bị mù mới đi làm bạn với hắn.
“Chuyện trước kia tạm thời không nhắc tới, nhưng chuyện Tiều mất tích lần này, ngươi không thể không có liên can.”
Thấy Kiệt Kiệt bí từ, Kết dùng mắt ra hiệu cậu không cần để ý, mỉm cười xen vào nói.
“Nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho là ta đã bắt cóc Giang Tiều sao? Hắn cao to như vậy, làm sao ta có thể…”
Kiều mỉm cười, bên trong tràn ngập lãnh ý. Hắn nâng giọng mình lên như đang nghe một câu chuyện cười nào đó, chỉ là trong nội tâm lại âm thầm đề phòng. Hắn có một sự kiêng kị nhất định với Kết, bởi hắn phát hiện… cái tên oắt con không có gì nổi bật này, đôi khi thông minh đến đáng sợ.
“Nếu chỉ có một mình ngươi thì đương nhiên không thể. Nhưng cấu kết Lang Tộc? Cho dù ngươi có thích Y Ân đến mức nào thì cũng không nên làm chuyện phản bội bộ lạc chứ!”
Kết trực tiếp vạch trần trọng điểm, nói ra luôn nguyên nhân phản bội bộ lạc của Kiều.
“Cái gì? Cấu kết Lang Tộc? Các ngươi nói vậy là sao? Ta còn chưa nói, Giang Tiều cũng có khả năng cấu kết Lang Tộc! Bị bắt đi lâu như vậy, nói không chừng chính bản thân hắn đã bắt đầu đi theo đám người đó rồi!”
Kiều tiếp tục cười lạnh, tay chỉ vào Giang Tiều đang chật vật chịu không nổi ở bên kia, không có chút ý tốt nào.
“Ngươi…”
Cát Nhĩ chán nản, sao lại có người có thể trợn mắt lên nói dối, mặt không đổi sắc được như thế này?
“Ngươi yên tâm, bọn ta sẽ không nói bậy nếu như không có chứng cứ. Làm chuyện xấu, bao giờ cũng để lại dấu vết cả.”
Kết vỗ vỗ Cát Nhĩ, ra hiệu y đừng nói gì cả, rồi quay đầu cười cười với Kiều, không nhanh không chậm nói.
“Ta cũng muốn nghe một chút đấy.”
Kiều suy xét mọi thứ lại một lượt, hắn không hề để lộ một chút manh mối nào, không chừng chúng đang lừa hắn.
“Khi vào hang động đá vôi nhốt Giang Tiều dưới mặt đất, bọn ta đã phát hiện người cấu kết với Lang Tộc đã dùng cỏ Chi Hoàng để che dấu thân phận của mình.”
Kết vừa nói vừa âm thầm quan sát thần sắc của Kiều, chỉ thấy sắc mặt hắn có chút cứng ngắc, bộ dạng cực lực tỏ ra bình tĩnh như thường.
“Vậy thì sao?”
Kiều hỏi lại, dù thế nào hắn cũng có một khoảng thời gian đi theo A Mạc y sư học sự, hắn tự tin hiểu biết của hắn không hề thua kém Cát Nhĩ.
“Người dùng cỏ Chi Hoàng, trên lưng sẽ xuất hiện vân hoa, mất hơn mười ngày sau mới biến mất hoàn toàn. Ngươi dám để mọi người xem không?”
Nói đến phương diện thảo dược, Cát Nhĩ tự tin hơn hẳn bất cứ ai. Mặc dù chưa có ai xác nhận nhưng nhiều người bắt đầu hoài nghi.
“Nếu cậu không có làm, vậy hãy để mọi người xem đi, để bọn nó hết hy vọng.”
Cũng có nhiều người không tin Kiều là người như vậy, thúc giục hắn nghiệm chứng ngay tại chỗ.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Kiều, cơ hồ như muốn xuyên qua lớp áo choàng kia. Sống bên cạnh nhau nhiều năm như vậy, người bọn họ cứ nghĩ là đã hiểu rất rõ, thoáng chốc lại có khả năng biến thành một con người xa lạ hoàn toàn. Ngẫm nghĩ thôi đã thấy tâm can lạnh lẽo.
Quảng trường vừa quyết đấu xong nên huyên náo vô cùng, thoáng chốc lại yên tĩnh như tờ.
“Không cần nhìn nữa, mấy chuyện bọn họ nói … đều do ta làm hết đấy.”
Kiều bất chợt cười to, bỏ lại sau lưng vẻ ưu nhã thong dong. Hắn rõ ràng là đang cười, thế mà trong tiếng cười lại tràn ngập thê lương khôn cùng. Cởi áo choàng cho mọi người kiểm tra, vậy có khác nào lột trần lớp tự tôn cuối cùng của hắn?
Nhìn Kiều điên cuồng như vậy, không ai dám nói gì, bọn họ chưa theo kịp tiến độ câu chuyện. Mặc dù ai cũng đã dự liệu kết quả như vậy nhưng trong lòng vẫn có một chút gì đó khó chấp nhận được.
“Giang Tiều, kết quả như vậy, ngươi đã thoả mãn chưa? Ta chỉ không phục, tại sao một người như ngươi lại có thể thắng được ta? Nếu không dựa vào bọn Cát Nhĩ thì ngươi thắng được sao?” Tên đần này nếu như không được người khác giúp đỡ thì đã sớm chết biết bao nhiêu lần. Tại sao vận cứt chó của hắn lại tốt đến như vậy?
Nhìn Kiều đến bây giờ vẫn chưa tỉnh ngộ, Giang Tiều nhớ lại lần đầu tiên gặp Kiều, bản thân đã ngưỡng mộ hắn đến mức nào… “Ngươi có được rất nhiều thứ, nhưng lại không hề biết quý trọng. Kết và Cát Nhĩ luôn giúp đỡ ta, đó cũng là vì ta dùng tâm đối tâm. Ngươi cứ mãi tính kế với người khác tính tới tính lui, nhưng lại không biết trên thế giới này, thứ duy nhất không thể đem cân đong đo đếm chính là tình yêu và lòng người…”
“Ta không hối hận, đến chết ta cũng sẽ không hối hận. Ta nói rồi, vì Y Ân, ta sẽ bất chấp tất cả.”
Nói một hơi, không biết Kiều nghe lọt được phần nào, ánh mắt lướt qua mọi người, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Y Ân mà chậm rãi nói. Chỉ cần có được Y Ân, cho dù hắn phải trả cái giá đắt như thế nào cũng đều đáng giá.
“Ta muốn, ngươi vĩnh viễn cũng không toại nguyện.” Có lẽ vì giọng điệu của Kiều quá ác liệt, Y Ân khẽ nhíu mày, trực tiếp cho y câu trả lời.
Thứ Y Ân muốn là một tình yêu ấm áp và bình thản, như tế thủy trường lưu, thứ này duy chỉ có Giang Tiều mới cho hắn một cảm giác gia đình hài hòa như vậy. Cho dù mỗi ngày chỉ lặp lại duy nhất một câu nói “Anh đã về rồi!” cùng với dáng cười tươi rạng rỡ… cũng đủ làm cho lòng hắn rung động.
Tình yêu của Kiều lại quá nồng nhiệt, quá nặng nề, giống như một bó đuốc rực lửa, muốn đốt cháy người khác thành tro bụi.
Không chút trở ngại, Y Ân kế nhiệm vị trí tân tộc trưởng. Nghi thức kế nhiệm cùng “hôn lễ” diễn ra trong cùng một ngày, thời gian là ba ngày sau. Cấu kết với ngoại tộc làm tổn hại đến lợi ích của tộc nhân, tội danh nghiêm trọng như vậy, cùng ngày Kiều bị trục xuất khỏi tộc, không biết vận mệnh nào đang chờ đợi y, chỉ biết là lành ít dữ nhiều…
Các giống cái trong tộc ai cũng ngưỡng mộ Giang Tiều. Cho dù có ghen tỵ thì cũng chỉ có thể len lén thở dài trong lòng, bởi ngay cả một người thông minh, xinh đẹp như Kiều còn thua trong tay y, mấy người còn lại đương nhiên không cần nghĩ rồi. Vả lại, Y Ân lạnh lùng như vậy, muốn hòa tan y phải cần có dũng khí lớn lắm…
Đợi giải quyết xong mọi chuyện, Giang Tiều mới có cơ hội giới thiệu Sâm với mọi người.
Mọi người chỉ hơi ngạc nhiên với vân thú kì lạ trên mặt y trong vài giây rồi lập tức sảng khoái tiếp nhận. Nghe Giang Tiều tường thuật lại chuyện xảy ra, ai nấy đều cảm thán vận của cậu thật sự quá may mắn. Đưa người về nhà, thì đồng nghĩa với việc trong nhà lại có thêm một cái bao tử không đáy, kiêm bóng đèn sáng siêu cấp.
“Đúng rồi, tại sao ta lại không thấy Lôi?”
Trên đường về nhà, Giang Tiều mới phát hiện là thiếu mất một người. Hôm nay không phải là thời gian tuyển tộc trưởng sao? Chấp niệm trở thành tộc trưởng của Lôi lớn như vậy, trong một ngày quan trọng như thế này mà nỡ vắng mặt sao? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Đối mặt những câu hỏi của Giang Tiều, Y Ân chỉ thản nhiên nói một câu… “Chẳng sao cả, Lôi chỉ đang chịu phạt mà thôi.”
“???” Giang Tiều khó hiểu, giương mắt nhìn về phía Cát Nhĩ, chờ đợi lời giải thích thỏa đáng, lời Y Ân nói thật sự rất khó hình dung…
“Hắn hại ngươi xém chút nữa là mất mạng, nên vì vậy phạt hắn phải từ bỏ tranh cử chức tộc trưởng. Đây là điều đương nhiên thôi, hắn cũng đã đồng ý, chúng ta đâu có ép hắn.”
Thật ra Cát Nhĩ cũng không thể ngờ được. Bởi ai cũng đều biết, từ trước đến nay Lôi sống với chấp niệm sâu sắc là phải báo thù cho gia đình. Thế nhưng hắn lại có thể vì Giang Tiều mà chấp nhận từ bỏ hết tất cả… Nếu tình địch không phải là Y Ân, thì Lôi và Giang Tiều thành một đôi cũng không tệ…
Vài ngày trước…
“Người dùng cỏ Chi Hoàng để dấu mùi của bản thân trong động đá vôi chính là Kiều!”
Ngay lúc mọi người đang loay hoay tìm kiếm Giang Tiều đến sứt đầu mẻ trán thì sau khi nghe Kiệt Kiệt nói xong, Kết đột nhiên phúc chí tâm linh (nghĩ thông suốt mọi chuyện), trực giác mách bảo hai chuyện này chắc chắn có liên hệ với nhau. Trước đó, trong đầu Kết đã mơ hồ nghĩ đến nghi vấn này, sau khi nghe Kiệt Kiệt nói xong, y đột nhiên hiểu thấu tất cả.
“Ngươi đi đâu vậy?”
Kết vừa dứt lời, thì thấy Lôi phát điên xông ra ngoài, nhưng nhanh chóng bị Y Ân giữ chặt lại.
“Đương nhiên là đi tìm tên Kiều thối tha kia, hắn nhất định đã đem Giang Tiều giấu chỗ nào đó rồi!”
Lôi nổi giận đùng đùng nói, trong giọng nói còn mang theo một tia áy náy. Nói cho cùng chuyện này cũng là do hắn mà ra. Nếu như Giang Tiều không thể bình an trở về, hắn sẽ ray rứt cả đời.
“Ngươi cứ như vậy mà đi tra hỏi hắn? Hắn ta sẽ thừa nhận sao? Sẽ khai báo hết cho ngươi sao?” Kết liếc xéo hắn. Cậu có một chút hiểu biết về cái người tên Kiều kia, hắn ta tuy làm việc âm tàn, hiểm độc, không từ bất kì thủ đoạn nào, nhưng bản thân thực chất lại cực kì ngạo nghễ. Nếu ép hắn phải nói, nhất định sẽ không bao giờ có được đáp án.
“Vậy cậu nói đi, bây giờ nên làm cái gì đây?”
Bị Kết nói hai ba câu, Lôi thoáng chốc ỉu xìu, dĩ nhiên y cũng biết một chút về tính cách của Kiều với mọi người xung quanh…
“Đến lúc này, nếu cho ngươi chọn giữa vị trí tộc trưởng và Giang Tiều, ngươi sẽ chọn cái nào?”
Kết không trực tiếp trả lời, mà ném vấn đề này ra sau đầu, yên lặng xem phản ứng của Lôi.
“Đương nhiên là……”
Hắn vốn cho rằng đáp án này cực kì dễ dàng, thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã mắc kẹt lại tại yết hầu, nghĩ đến tung tích của Giang Tiều: vị trí không rõ, sống chết chưa biết, ý nghĩ thâm căn cố đế từ lâu trong đầu bắt đầu dao động.
Tay hắn bị thương, Giang Tiều cẩn thận từng li từng tí băng bó lại cho hắn……
Trong đêm lạnh lẽo, Giang Tiều len lén mang cho hắn da thú ấm áp……
Lần trở lại nào, trên bàn cơm cũng đều có sẵn món ăn hắn thích nhất……..
Và còn rất nhiều rất nhiều chuyện khác nữa bắt đầu hội tụ lại với nhau, dần dần dần dần lấp đầy trái tim của Lôi.
“Cuối cùng cũng còn cứu chữa được, chuyện ngươi làm lúc trước có khác nào với Kiều đâu? Nếu báo thù biến ngươi thành một tên hèn hạ âm hiểm như vậy, mẹ ngươi nhất định cũng chẳng vui vẻ gì.”
Nhìn Lôi không trả lời ngay mà do dự một lúc, Kết gật gật đầu, hắn phản ứng như vậy coi như đã làm cậu rất hài lòng.
Vì vậy, tại thời điểm trọng yếu nhất, Lôi ở nhà để tỉnh táo bản thân.
Nghe những chuyện đã xảy ra, Giang Tiều cực kì cảm động, liền quyết định… “ Mọi người cùng trở về đi, ta sẽ làm thật nhiều món ngon để an ủi Lôi.”
Vừa dứt lời, lập tức có thể thấy được vài đường mắt lóe sáng bắn tới, tất cả mọi người dồn lại quanh Giang Tiều.
“Nhớ phải có thịt kho tàu, sườn kho, thịt viên…….”
Không như những người khác, Sâm cực kì “hàm súc”, trực tiếp nhắc nhở Giang Tiều, giao dịch của chúng ta, giao dịch của chúng ta!
“Ha ha ha, tất cả mọi người đều có phần mà, đều có phần, ta cam đoan sẽ no căng!”
Giang Tiều hiếm khi phóng khoáng như vậy, vỗ vỗ ngực như đồng ý, coi như là ăn mừng Y Ân lên làm tân tộc trưởng đi, còn có ăn mừng chuyện mình cuối cùng cũng nhịn được đến ngày này ……… (nhịn cái gì mà ngày gì cơ? =))))))))
Có đôi khi, đồ ăn gây ra những chấp niệm cực kì đáng sợ. Giang Tiều không bao giờ ngờ… có một ngày, chỉ vì đồ ăn mà Sâm sẽ trở thành oan gia với người nào đó.
Thanh âm Y Ân lại mạnh mẽ vang lên… hữu lực và kiên định vô cùng.
Làm lòng Giang Tiều nhộn nhạo, chân vô thức vọt ra quảng trường, dừng lại ngay trước mặt Y Ân, rồi cười ngây ngốc nói, “Ta đã về rồi đây. Không cần tìm nữa…”
Bộ dạng Giang Tiều lúc này chật vật vô cùng. Không chỉ có quần áo bị nhánh cây rừng rạch nát bươm, mà toàn thân thể lẫn đầu tóc, mặt mũi cũng đều lấm lem bùn đất dơ bẩn, chỉ chừa lại đôi mắt là vẫn sáng trưng.
Thấy Giang Tiều trở về như vậy, Y Ân cư nhiên lại không có chút phản ứng nào, hắn chỉ yên lặng nhìn y một hồi lâu, rồi lạnh nhạt nói: “Về là tốt rồi.”
Nếu không nghe thấy tiếng, chỉ sợ ai cũng nghi ngờ, người vừa hùng hồn lập ra lời thề ban nãy và người đang nói bây giờ là một sao? Thế nhưng, Giang Tiều – người đang đối diện y hiện tại, mới chính là người rõ ràng nhất. Đôi con ngươi xanh biếc như biển luôn tỏa hàn băng kia đang nổi từng cơn sóng gió động trời!
“Y Ân ngươi quyết định thật ư? Thật sự muốn tên thô kệch bẩn thỉu này là bạn đời của ngươi sao?”
Ngay lúc hai người còn đang chìm đắm trong tình huống đặc thù nào đó thì một giọng nói sát phong cảnh vang lên. Dù cho hắn ta có cố gắng làm cho giọng nói mình trở nên ngọt ngào và dịu dàng hơn, thì vẫn không thể giấu đi sự khinh thường mãnh liệt trong ngôn từ.
Kiều nở một nụ cười ôn hòa cực kì xinh đẹp, khóe miệng khẽ nhếch lên, bộ dáng vẫn hoàn mỹ như thường. Chỉ là lời nói không được êm tai chút thôi. Điều này làm mọi người xung quanh có chút nghi hoặc. Tại sao một người luôn ôn nhu hữu lễ như Kiều lại nói những lời như vậy?
Sự thật thì lâu nay luôn tồn tại một nhóm giống cái không thực sự thừa nhận tên “hủ bại” Giang Tiều này. Chỉ là, không ai dám nói thẳng trước mặt Y Ân như thế này thôi.
“Lớn lên trông đẹp mắt thì đã sao? Có người, mặt mũi thì đẹp đẽ nhưng lòng dạ chỉ toàn rắn rết. Ngươi cho rằng thủ đoạn của ngươi cao minh đến mức qua mặt được hết tất cả mọi người sao?”
Cát Nhĩ từ nhỏ đã không ưa Kiều. Bây giờ lại cứ thấy hắn ta xen vào giữa Y Ân và Giang Tiều, nhịn không được bèn nhảy ra nói. Hôm nay, hắn nhất định phải moi ra hết tất cả những chuyện xấu mà y đã làm.
“Ngươi nói như vậy là có ý gì? Ta không hiểu.”
Kiều khẽ nở một nụ cười, tỏ vẻ khó hiểu. Gương mặt kiều diễm không chê vào đâu được.
Những tộc nhân vây quanh sau khi nghe xong đều nghĩ, đối tượng mà Cát Nhĩ đang nhắc đến chắc không phải là Kiều đâu nhỉ? Một người nho nhã, tốt tính như Kiều thì có thể làm chuyện xấu gì chứ?
“Kiệt Kiệt mau nói đi!”
Cát Nhĩ hạ quyết tâm phải lột cho bằng được mặt nạ của tên Kiều giả dối này xuống, liền chỉ vào Kiệt Kiệt – người đang có vẻ mặt phức tạp, đứng cách đó không xa.
“Ngày trước Tatar gặp chuyện không may, đều do một tay Kiều sắp đặt. Sau đó, hắn còn sai ta phá nát áo choàng Giang Tiều làm cho Kết trong lễ trưởng thành. Còn nữa, lần Gia Lực Lực thú tập kích bộ lạc kia, cũng là do Kiều cấu kết với Lang Tộc …”
Khi Kiệt Kiệt nói ra những lời này, cậu không dám nhìn thẳng Kiều. Nếu không phải vạch trần mọi âm mưu của Kiều, thì những chuyện… mất mặt đó, cả đời cậu cũng không muốn nói ra. Bởi mỗi lần hồi tưởng lại, đều chỉ làm cho cậu thêm hối hận, tại sao ngày đó mình lại ngu ngốc đến thế.
Lời Kiệt Kiệt nói ra, tựa như một giọt nước rơi vào chảo dầu, thoáng một cái nổ tung. Đối với mọi người, Kiệt Kiệt vốn là bạn thân nhất của Kiều lúc trước, nay cậu ta lại đột ngột đứng ra làm chứng như vậy, làm mọi người bán tín bán nghi. Cũng bởi, hình tượng tốt đẹp của Kiều đã bám rễ từ rất lâu trong thâm tâm của mọi người rồi…
Quả nhiên, Kiều tỏ ra không thể tin được nhìn Kiệt Kiệt, y khổ sở nói: “Ta không biết vì sao ngươi lại nói như vậy, nhưng chúng ta không phải là bạn tốt nhất của nhau từ trước tới giờ sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình đau thương vô hạn, làm lòng người càng thêm dao động.
“…”
Kiệt Kiệt không ngờ trên đời lại có thứ người vô sỉ đến thế, nhất thời nửa câu cũng không nói được. Chỉ trách trước đây cậu bị mù mới đi làm bạn với hắn.
“Chuyện trước kia tạm thời không nhắc tới, nhưng chuyện Tiều mất tích lần này, ngươi không thể không có liên can.”
Thấy Kiệt Kiệt bí từ, Kết dùng mắt ra hiệu cậu không cần để ý, mỉm cười xen vào nói.
“Nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho là ta đã bắt cóc Giang Tiều sao? Hắn cao to như vậy, làm sao ta có thể…”
Kiều mỉm cười, bên trong tràn ngập lãnh ý. Hắn nâng giọng mình lên như đang nghe một câu chuyện cười nào đó, chỉ là trong nội tâm lại âm thầm đề phòng. Hắn có một sự kiêng kị nhất định với Kết, bởi hắn phát hiện… cái tên oắt con không có gì nổi bật này, đôi khi thông minh đến đáng sợ.
“Nếu chỉ có một mình ngươi thì đương nhiên không thể. Nhưng cấu kết Lang Tộc? Cho dù ngươi có thích Y Ân đến mức nào thì cũng không nên làm chuyện phản bội bộ lạc chứ!”
Kết trực tiếp vạch trần trọng điểm, nói ra luôn nguyên nhân phản bội bộ lạc của Kiều.
“Cái gì? Cấu kết Lang Tộc? Các ngươi nói vậy là sao? Ta còn chưa nói, Giang Tiều cũng có khả năng cấu kết Lang Tộc! Bị bắt đi lâu như vậy, nói không chừng chính bản thân hắn đã bắt đầu đi theo đám người đó rồi!”
Kiều tiếp tục cười lạnh, tay chỉ vào Giang Tiều đang chật vật chịu không nổi ở bên kia, không có chút ý tốt nào.
“Ngươi…”
Cát Nhĩ chán nản, sao lại có người có thể trợn mắt lên nói dối, mặt không đổi sắc được như thế này?
“Ngươi yên tâm, bọn ta sẽ không nói bậy nếu như không có chứng cứ. Làm chuyện xấu, bao giờ cũng để lại dấu vết cả.”
Kết vỗ vỗ Cát Nhĩ, ra hiệu y đừng nói gì cả, rồi quay đầu cười cười với Kiều, không nhanh không chậm nói.
“Ta cũng muốn nghe một chút đấy.”
Kiều suy xét mọi thứ lại một lượt, hắn không hề để lộ một chút manh mối nào, không chừng chúng đang lừa hắn.
“Khi vào hang động đá vôi nhốt Giang Tiều dưới mặt đất, bọn ta đã phát hiện người cấu kết với Lang Tộc đã dùng cỏ Chi Hoàng để che dấu thân phận của mình.”
Kết vừa nói vừa âm thầm quan sát thần sắc của Kiều, chỉ thấy sắc mặt hắn có chút cứng ngắc, bộ dạng cực lực tỏ ra bình tĩnh như thường.
“Vậy thì sao?”
Kiều hỏi lại, dù thế nào hắn cũng có một khoảng thời gian đi theo A Mạc y sư học sự, hắn tự tin hiểu biết của hắn không hề thua kém Cát Nhĩ.
“Người dùng cỏ Chi Hoàng, trên lưng sẽ xuất hiện vân hoa, mất hơn mười ngày sau mới biến mất hoàn toàn. Ngươi dám để mọi người xem không?”
Nói đến phương diện thảo dược, Cát Nhĩ tự tin hơn hẳn bất cứ ai. Mặc dù chưa có ai xác nhận nhưng nhiều người bắt đầu hoài nghi.
“Nếu cậu không có làm, vậy hãy để mọi người xem đi, để bọn nó hết hy vọng.”
Cũng có nhiều người không tin Kiều là người như vậy, thúc giục hắn nghiệm chứng ngay tại chỗ.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Kiều, cơ hồ như muốn xuyên qua lớp áo choàng kia. Sống bên cạnh nhau nhiều năm như vậy, người bọn họ cứ nghĩ là đã hiểu rất rõ, thoáng chốc lại có khả năng biến thành một con người xa lạ hoàn toàn. Ngẫm nghĩ thôi đã thấy tâm can lạnh lẽo.
Quảng trường vừa quyết đấu xong nên huyên náo vô cùng, thoáng chốc lại yên tĩnh như tờ.
“Không cần nhìn nữa, mấy chuyện bọn họ nói … đều do ta làm hết đấy.”
Kiều bất chợt cười to, bỏ lại sau lưng vẻ ưu nhã thong dong. Hắn rõ ràng là đang cười, thế mà trong tiếng cười lại tràn ngập thê lương khôn cùng. Cởi áo choàng cho mọi người kiểm tra, vậy có khác nào lột trần lớp tự tôn cuối cùng của hắn?
Nhìn Kiều điên cuồng như vậy, không ai dám nói gì, bọn họ chưa theo kịp tiến độ câu chuyện. Mặc dù ai cũng đã dự liệu kết quả như vậy nhưng trong lòng vẫn có một chút gì đó khó chấp nhận được.
“Giang Tiều, kết quả như vậy, ngươi đã thoả mãn chưa? Ta chỉ không phục, tại sao một người như ngươi lại có thể thắng được ta? Nếu không dựa vào bọn Cát Nhĩ thì ngươi thắng được sao?” Tên đần này nếu như không được người khác giúp đỡ thì đã sớm chết biết bao nhiêu lần. Tại sao vận cứt chó của hắn lại tốt đến như vậy?
Nhìn Kiều đến bây giờ vẫn chưa tỉnh ngộ, Giang Tiều nhớ lại lần đầu tiên gặp Kiều, bản thân đã ngưỡng mộ hắn đến mức nào… “Ngươi có được rất nhiều thứ, nhưng lại không hề biết quý trọng. Kết và Cát Nhĩ luôn giúp đỡ ta, đó cũng là vì ta dùng tâm đối tâm. Ngươi cứ mãi tính kế với người khác tính tới tính lui, nhưng lại không biết trên thế giới này, thứ duy nhất không thể đem cân đong đo đếm chính là tình yêu và lòng người…”
“Ta không hối hận, đến chết ta cũng sẽ không hối hận. Ta nói rồi, vì Y Ân, ta sẽ bất chấp tất cả.”
Nói một hơi, không biết Kiều nghe lọt được phần nào, ánh mắt lướt qua mọi người, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Y Ân mà chậm rãi nói. Chỉ cần có được Y Ân, cho dù hắn phải trả cái giá đắt như thế nào cũng đều đáng giá.
“Ta muốn, ngươi vĩnh viễn cũng không toại nguyện.” Có lẽ vì giọng điệu của Kiều quá ác liệt, Y Ân khẽ nhíu mày, trực tiếp cho y câu trả lời.
Thứ Y Ân muốn là một tình yêu ấm áp và bình thản, như tế thủy trường lưu, thứ này duy chỉ có Giang Tiều mới cho hắn một cảm giác gia đình hài hòa như vậy. Cho dù mỗi ngày chỉ lặp lại duy nhất một câu nói “Anh đã về rồi!” cùng với dáng cười tươi rạng rỡ… cũng đủ làm cho lòng hắn rung động.
Tình yêu của Kiều lại quá nồng nhiệt, quá nặng nề, giống như một bó đuốc rực lửa, muốn đốt cháy người khác thành tro bụi.
Không chút trở ngại, Y Ân kế nhiệm vị trí tân tộc trưởng. Nghi thức kế nhiệm cùng “hôn lễ” diễn ra trong cùng một ngày, thời gian là ba ngày sau. Cấu kết với ngoại tộc làm tổn hại đến lợi ích của tộc nhân, tội danh nghiêm trọng như vậy, cùng ngày Kiều bị trục xuất khỏi tộc, không biết vận mệnh nào đang chờ đợi y, chỉ biết là lành ít dữ nhiều…
Các giống cái trong tộc ai cũng ngưỡng mộ Giang Tiều. Cho dù có ghen tỵ thì cũng chỉ có thể len lén thở dài trong lòng, bởi ngay cả một người thông minh, xinh đẹp như Kiều còn thua trong tay y, mấy người còn lại đương nhiên không cần nghĩ rồi. Vả lại, Y Ân lạnh lùng như vậy, muốn hòa tan y phải cần có dũng khí lớn lắm…
Đợi giải quyết xong mọi chuyện, Giang Tiều mới có cơ hội giới thiệu Sâm với mọi người.
Mọi người chỉ hơi ngạc nhiên với vân thú kì lạ trên mặt y trong vài giây rồi lập tức sảng khoái tiếp nhận. Nghe Giang Tiều tường thuật lại chuyện xảy ra, ai nấy đều cảm thán vận của cậu thật sự quá may mắn. Đưa người về nhà, thì đồng nghĩa với việc trong nhà lại có thêm một cái bao tử không đáy, kiêm bóng đèn sáng siêu cấp.
“Đúng rồi, tại sao ta lại không thấy Lôi?”
Trên đường về nhà, Giang Tiều mới phát hiện là thiếu mất một người. Hôm nay không phải là thời gian tuyển tộc trưởng sao? Chấp niệm trở thành tộc trưởng của Lôi lớn như vậy, trong một ngày quan trọng như thế này mà nỡ vắng mặt sao? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Đối mặt những câu hỏi của Giang Tiều, Y Ân chỉ thản nhiên nói một câu… “Chẳng sao cả, Lôi chỉ đang chịu phạt mà thôi.”
“???” Giang Tiều khó hiểu, giương mắt nhìn về phía Cát Nhĩ, chờ đợi lời giải thích thỏa đáng, lời Y Ân nói thật sự rất khó hình dung…
“Hắn hại ngươi xém chút nữa là mất mạng, nên vì vậy phạt hắn phải từ bỏ tranh cử chức tộc trưởng. Đây là điều đương nhiên thôi, hắn cũng đã đồng ý, chúng ta đâu có ép hắn.”
Thật ra Cát Nhĩ cũng không thể ngờ được. Bởi ai cũng đều biết, từ trước đến nay Lôi sống với chấp niệm sâu sắc là phải báo thù cho gia đình. Thế nhưng hắn lại có thể vì Giang Tiều mà chấp nhận từ bỏ hết tất cả… Nếu tình địch không phải là Y Ân, thì Lôi và Giang Tiều thành một đôi cũng không tệ…
Vài ngày trước…
“Người dùng cỏ Chi Hoàng để dấu mùi của bản thân trong động đá vôi chính là Kiều!”
Ngay lúc mọi người đang loay hoay tìm kiếm Giang Tiều đến sứt đầu mẻ trán thì sau khi nghe Kiệt Kiệt nói xong, Kết đột nhiên phúc chí tâm linh (nghĩ thông suốt mọi chuyện), trực giác mách bảo hai chuyện này chắc chắn có liên hệ với nhau. Trước đó, trong đầu Kết đã mơ hồ nghĩ đến nghi vấn này, sau khi nghe Kiệt Kiệt nói xong, y đột nhiên hiểu thấu tất cả.
“Ngươi đi đâu vậy?”
Kết vừa dứt lời, thì thấy Lôi phát điên xông ra ngoài, nhưng nhanh chóng bị Y Ân giữ chặt lại.
“Đương nhiên là đi tìm tên Kiều thối tha kia, hắn nhất định đã đem Giang Tiều giấu chỗ nào đó rồi!”
Lôi nổi giận đùng đùng nói, trong giọng nói còn mang theo một tia áy náy. Nói cho cùng chuyện này cũng là do hắn mà ra. Nếu như Giang Tiều không thể bình an trở về, hắn sẽ ray rứt cả đời.
“Ngươi cứ như vậy mà đi tra hỏi hắn? Hắn ta sẽ thừa nhận sao? Sẽ khai báo hết cho ngươi sao?” Kết liếc xéo hắn. Cậu có một chút hiểu biết về cái người tên Kiều kia, hắn ta tuy làm việc âm tàn, hiểm độc, không từ bất kì thủ đoạn nào, nhưng bản thân thực chất lại cực kì ngạo nghễ. Nếu ép hắn phải nói, nhất định sẽ không bao giờ có được đáp án.
“Vậy cậu nói đi, bây giờ nên làm cái gì đây?”
Bị Kết nói hai ba câu, Lôi thoáng chốc ỉu xìu, dĩ nhiên y cũng biết một chút về tính cách của Kiều với mọi người xung quanh…
“Đến lúc này, nếu cho ngươi chọn giữa vị trí tộc trưởng và Giang Tiều, ngươi sẽ chọn cái nào?”
Kết không trực tiếp trả lời, mà ném vấn đề này ra sau đầu, yên lặng xem phản ứng của Lôi.
“Đương nhiên là……”
Hắn vốn cho rằng đáp án này cực kì dễ dàng, thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã mắc kẹt lại tại yết hầu, nghĩ đến tung tích của Giang Tiều: vị trí không rõ, sống chết chưa biết, ý nghĩ thâm căn cố đế từ lâu trong đầu bắt đầu dao động.
Tay hắn bị thương, Giang Tiều cẩn thận từng li từng tí băng bó lại cho hắn……
Trong đêm lạnh lẽo, Giang Tiều len lén mang cho hắn da thú ấm áp……
Lần trở lại nào, trên bàn cơm cũng đều có sẵn món ăn hắn thích nhất……..
Và còn rất nhiều rất nhiều chuyện khác nữa bắt đầu hội tụ lại với nhau, dần dần dần dần lấp đầy trái tim của Lôi.
“Cuối cùng cũng còn cứu chữa được, chuyện ngươi làm lúc trước có khác nào với Kiều đâu? Nếu báo thù biến ngươi thành một tên hèn hạ âm hiểm như vậy, mẹ ngươi nhất định cũng chẳng vui vẻ gì.”
Nhìn Lôi không trả lời ngay mà do dự một lúc, Kết gật gật đầu, hắn phản ứng như vậy coi như đã làm cậu rất hài lòng.
Vì vậy, tại thời điểm trọng yếu nhất, Lôi ở nhà để tỉnh táo bản thân.
Nghe những chuyện đã xảy ra, Giang Tiều cực kì cảm động, liền quyết định… “ Mọi người cùng trở về đi, ta sẽ làm thật nhiều món ngon để an ủi Lôi.”
Vừa dứt lời, lập tức có thể thấy được vài đường mắt lóe sáng bắn tới, tất cả mọi người dồn lại quanh Giang Tiều.
“Nhớ phải có thịt kho tàu, sườn kho, thịt viên…….”
Không như những người khác, Sâm cực kì “hàm súc”, trực tiếp nhắc nhở Giang Tiều, giao dịch của chúng ta, giao dịch của chúng ta!
“Ha ha ha, tất cả mọi người đều có phần mà, đều có phần, ta cam đoan sẽ no căng!”
Giang Tiều hiếm khi phóng khoáng như vậy, vỗ vỗ ngực như đồng ý, coi như là ăn mừng Y Ân lên làm tân tộc trưởng đi, còn có ăn mừng chuyện mình cuối cùng cũng nhịn được đến ngày này ……… (nhịn cái gì mà ngày gì cơ? =))))))))
Có đôi khi, đồ ăn gây ra những chấp niệm cực kì đáng sợ. Giang Tiều không bao giờ ngờ… có một ngày, chỉ vì đồ ăn mà Sâm sẽ trở thành oan gia với người nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất