Chương 108: Dã tâm của bọn họ
Edit + Beta: Vịt
Bệnh viện.
Lúc Cố Phong dẫn Bạch Hướng Thịnh và Dư Bảo Nguyên đến, Mạnh Mãng Long đã hôn mê, cả người là máu được đẩy vào phòng giải phẫu.
Cả người Bạch Hướng Thịnh run rẩy, trên mặt không có chút huyết sắc. Y sống chết kéo lấy Cố Phong: "Mạnh Mãng Long không phải đi nước ngoài công tác sao? Anh ấy làm sao sẽ vẫn ở đây, hai người các anh...... Rốt cuộc giấu tôi chuyện gì!"
Cố Phong hít sâu một hơi, cùng mấy trợ lý mang Bạch Hướng Thịnh vào phòng nghỉ chuyên dụng.
"Anh nói mau!" Bạch Hướng Thịnh bỗng nhiên quát to một tiếng, "Mạnh Mãng Long làm sao sẽ vẫn ở công ty? Anh ấy tại sao phải vào phòng giải phẫu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Cậu trước tiên đừng gấp," Cố Phong vỗ vỗ vai Bạch Hướng Thịnh, "Đều là có nguyên nhân."
"Tôi mặc kệ anh nguyên nhân gì!" Bạch Hướng Thịnh vọt cái đứng dậy, "Anh nói cho tôi biết, anh nói nhanh, nói đi!"
Cố Phong do dự một chút, rốt cục cũng nói thẳng ra sự tình: "Mạnh Mãng Long ở công ty thu mua cổ quyền, đứng vững gót chân, nhưng Mạnh gia có người muốn đẩy ngã hắn. Chuyện của cậu và hắn, cũng bị chọc đến chỗ Mạnh gia."
Bước chân Bạch Hướng Thịnh run lên, suýt nữa không đứng vững.
"Mạnh Mãng Long kỳ thực đã giải quyết phần lớn phiền toái, chỉ còn một Mạnh Xuyên," Ánh mắt Cố Phong thâm trầm, bàn tay cũng không tự giác nắm chặt, "Mạnh Xuyên mấy ngày trước thấy tình thế không ổn, cuỗm tiền rời đi. Mấy hôm trước, hắn lại gửi tin nhắn uy hiếp cho Mạnh Mãng Long, Mạnh Mãng Long sợ cậu bị tổn thương, cho nên mới bịa ra chuyện ra nước ngoài để gạt cậu, muốn tự mình giải quyết phiền toái, bắt Mạnh Xuyên, sau khi xác nhận cậu bình an sẽ nói cho cậu biết chân tướng."
Bạch Hướng Thịnh ngẩng đầu, trong đôi mắt đã toàn là tia máu: "Khốn khiếp!"
Dư Bảo Nguyên đứng bên người Bạch Hướng Thịnh, nhìn bác sĩ Bạch xưa nay bình tĩnh, đã đối mặt với bờ vực sụp đổ, lo lắng tiến lên vỗ vỗ vai y, bày tỏ khích lệ.
"Anh ta con mẹ nó cậy mạnh cái gì!" Trong đôi mắt Bạch Hướng Thịnh nhen lên ngọn lửa, "Tại sao phải lừa tôi, tại sao muốn tự mình đi mạo hiểm!"
"Mạnh Xuyên gửi cho hắn một bức di ảnh của cậu," Cổ họng Cố Phong chuyển động một cái, "Mạnh Mãng Long sợ cậu gặp nguy hiểm, cho nên giấu cậu tới chỗ tôi, dời lực chú ý."
Cả người Bạch Hướng Thịnh phát run, trong lúc lơ đãng, hốc mắt đã rơi xuống nước mắt nóng hổi.
"Mấy hôm nay, chúng tôi một mực bố trí bắt Mạnh Xuyên," Cố Phong hít sâu một hơi, nói, "Vốn đã sắp moi ra được nơi Mạnh Xuyên ẩn thân, nhưng không nghĩ tới, Mạnh Xuyên đã làm xong ý định vò đã mẻ lại sứt, trực tiếp lái xe, thừa dịp Mạnh Mãng Long không chuẩn bị, định đồng quy vu tận."
Huyết khí cả người Bạch Hướng Thịnh dâng trào, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng từng trận.
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Tiểu Chu từ bên ngoài đi vào.
Tiểu Chu đi tới bên cạnh Cố Phong, nói: "Cố tổng, tình huống đại khái đã biết. Mạnh tổng là lúc lái xe gần tới giao lộ đường phía Nam và đường Thiên An, bị Mạnh Xuyên theo dõi. Mạnh Xuyên thoạt nhìn hẳn là không muốn sống nữa, trực tiếp va thẳng vào xe Mạnh tổng. Xe Mạnh tổng trực tiếp bị xô ngã, hai bên cửa sổ xe nổ toàn bộ."
Bạch Hướng Thịnh gắt gao túm lấy cánh tay Tiểu Chu: "Anh ấy thì sao? Tình hình anh ấy thế nào?"
Tiểu Chu cắn răng: "Xe Mạnh tổng kịp thời bắn ra túi khí an toàn, cản lại. Mặc dù như vậy, nhưng vẫn chịu va chạm kịch liệt, trên người cũng bị đâm rất nhiều mảnh thủy tinh...... Cụ thể, vẫn phải đợi sau khi giải phẫu mới có thể biết. Ngài đừng nóng vội!"
"Tôi sao có thể không nóng vội!" Bạch Hướng Thịnh gầm nhẹ nói, "Anh ấy không thể có chuyện gì, anh ấy tuyệt đối không thể có chuyện gì......"
"Sẽ không sao đâu, nhất định sẽ bình an," Dư Bảo Nguyên nửa ôm vai Bạch Hướng Thịnh, muốn cho y chút ủng hộ, "Anh trước ổn định tâm tình mình, tình huống Mạnh tổng hiện tại thế nào vẫn chưa biết, anh trước tiên đừng tự làm rối loạn."
Sắc mặt Bạch Hướng Thịnh tái nhợt, tâm loạn như ma, một câu cũng không nghe lọt.
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, mấy người quần áo chỉnh tề đi vào.
Mắt Cố Phong híp lại, nhất thời liền nhận ra bọn họ.
Người Mạnh heo.
Cô hai của Mạnh Mãng Long, Lương Quyên, mặc đồ đắt tiền, sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Tình hình cháu tôi thế nào?"
Tiểu Chu nhìn Cố Phong một cái, lặp lại lời một lần.
Sắc mặt Lương Quyên nhất thời xanh tím, trong ánh mắt thoáng hiện cảm xúc phức tạp, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Con gái cô hai, Mạnh Huệ, kéo tay áo mẹ cô ta, dùng tay lén chỉ Bạch Hướng Thịnh mặt tái nhợt, "Mẹ, đó chính là bạn trai của anh họ Mạnh."
Lương Quyên lập tức nhíu mày, đặt tay bên môi, làm bộ cực kỳ buồn nôn chán ghét.
"Anh họ Mạnh vừa xảy ra chuyện, anh ta đã đến bệnh viện, cũng không biết là mục đích gì," Mạnh Huệ đầy mặt khinh bỉ nói, "Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt Lương Quyên lạnh lùng lắc đầu, đối với Bạch Hướng Thịnh, giống như sai người giúp việc vẫy vẫy tay: "Người kia, đến đây."
Bạch Hướng Thịnh vẫn như cũ ngồi trên ghế, không để ý đến bà ta.
Hiện tại đầy đầu đầy tim y đều là an nguy của Mạnh Mãng Long, ngoại trừ chuyện này, y không nghe được chuyện khác."
Sắc mặt Lương Quyên càng thêm khó coi: "Người kia, cậu đến chỗ tôi, tôi có lời muốn nói với cậu."
Dư Bảo Nguyên đỡ Bạch Hướng Thịnh đứng dậy, nói đỡ Bạch Hướng Thịnh: "Bà có lời gì nói thẳng là được."
"Cậu chính là người đàn ông ở cùng với cháu tôi nhỉ?" Bà cô cười lạnh hỏi.
Bạch Hướng Thịnh há miệng, một câu cũng không thể nói ra.
"Tôi mặc kệ cháu tôi nghĩ thế nào, nhưng cậu phải biết, Mạnh gia chúng tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận Mãng Long ở cùng với một người đàn ông, cậu tuyệt đối không có tư cách vào cửa Mạnh gia chúng tôi," Lương Quyên ngẩng cằm, vẻ trịnh trọng khẳng định, "Chỗ này có chúng tôi là được, cậu đi nhanh đi. Sau này cậu cũng không được có bất kỳ liên hệ gì với Mãng Long nữa."
Bạch Hướng Thịnh nuốt một ngụm, bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô hai Mạnh Mãng Long: "Chưa nhìn thấy Mạnh Mãng Long bình an ra ngoài, tôi tuyệt đối không đi."
Vừa nghe thấy Bạch Hướng Thịnh cãi lại bà ta như vậy, thần sắc Lương Quyên đã có chút tức giận. Bà ta lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc nói: "Đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi!"
"Bà dám!" Dư Bảo Nguyên trực tiếp lườm lại giúp Bạch Hướng Thịnh.
"Dì Lương," Cố Phong từ một bên đứng dậy, khí thế cả người lập tức đè lại Lương Quyên, "Bác sĩ Bạch là bạn tôi, dì Lương nên cho cậu ấy mặt mũi."
Lương Quyên giương mắt vừa nhìn, là Cố Phong, sắc mặt vừa xanh vừa trắng.
Người khác bà ta có thể ỷ vào thân phận trưởng bối khiển trách, nhưng Cố Phong, bà ta lại không có tư cách và lá gan này. Bà ta ngượng ngùng cười nói: "Cố tổng, dì ở trong đám trẻ tuổi thưởng thức nhất chính là cháu. Cháu là người hiểu chuyện, họ Bạch này cứ quấn lấy Mãng Long của chúng ta, tâm tư rất sâu, vẫn hi vọng Cố tổng không nên nhúng tay vào chuyện nhà Mạnh gia bọn ta."
"Mẹ," Con trai út của Lương Quyên, cũng là em họ Mạnh Mãng Long Mạnh Hà, vẻ mặt khinh thường nói, "Mẹ xem xem, anh Mãng Long vừa xảy ra chuyện, họ Bạch này đã vội vàng đến đây. Ai biết anh ta có phải tính toán cái gì hay không!"
"Nói chuyện chú ý chút," Dư Bảo Nguyên quăng ánh mắt dao găm qua, thẳng tắp nhìn vào trên người Mạnh Hà, "Hiện tại Mạnh tổng vẫn ở bên trong cấp cứu, các người ở bên ngoài líu ríu, tôi thấy có dị tâm chính là mấy người các người mới đúng!"
Mặt Mạnh Hà bị kích thích đỏ lên, há mồm muốn vằng lại, nhưng vừa nhấc mắt nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng của Cố Phong, nhất thời lại không dám mở mồm.
Hắn vẫn không có gan dám phân cao thấp với Cố Phong.
Sắc mặt Lương Quyên có chút nhục nhã: "Mặc kệ Mãng Long bình an hay không, đồ của Mạnh gia chúng tôi, chính là của Mạnh gia chúng tôi. Tôi tuyệt đối không cho phép ai chấm mút một phân một hào. Bạch tiên sinh, tôi khuyên cậu vẫn là nhanh chóng rời đi, nơi này không có chuyện của cậu." Mạnh Hà cũng ở một bên dùng sức gật gật đầu.
Lúc trước tranh quyền với Mạnh Mãng Long, phe bọn họ thua rất thảm. Đúng lúc bọn họ cho rằng không có cơ hội trở mình, vừa vặn truyền đến tin Mạnh Mãng Long bị xe đâm đưa vào phòng cấp cứu, lần này liền dấy lên chút hi vọng cuối cùng của bọn họ.
Nếu như Mạnh Mãng Long chết......
Như vậy cổ quyền trong tay gã, liền sẽ một lần nữa bị phân chia. Nếu như có thể nhân cơ hội này tận lực cướp nhiều đến tay, vậy thì sau này phe bọn họ ở trong gia tộc Mạnh thị phân lượng nói chuyện cũng sẽ nặng hơn, thu lợi cũng lớn hơn.
Mạnh Hà trong lúc vô ý, đã ở bên mép lộ ra nụ cười.
Hắn là em họ Mạnh Mãng Long không sai, hắn và Mạnh Mãng Long cùng chảy dòng máu Mạnh gia không sai.
Nhưng lúc này, hắn ở trong lòng điên cuồng mà cầu nguyện, vô cùng hi vọng Mạnh Mãng Long cứ như vậy chết trên bàn mổ.
Vĩnh viễn đừng sống ra ngoài!
Bệnh viện.
Lúc Cố Phong dẫn Bạch Hướng Thịnh và Dư Bảo Nguyên đến, Mạnh Mãng Long đã hôn mê, cả người là máu được đẩy vào phòng giải phẫu.
Cả người Bạch Hướng Thịnh run rẩy, trên mặt không có chút huyết sắc. Y sống chết kéo lấy Cố Phong: "Mạnh Mãng Long không phải đi nước ngoài công tác sao? Anh ấy làm sao sẽ vẫn ở đây, hai người các anh...... Rốt cuộc giấu tôi chuyện gì!"
Cố Phong hít sâu một hơi, cùng mấy trợ lý mang Bạch Hướng Thịnh vào phòng nghỉ chuyên dụng.
"Anh nói mau!" Bạch Hướng Thịnh bỗng nhiên quát to một tiếng, "Mạnh Mãng Long làm sao sẽ vẫn ở công ty? Anh ấy tại sao phải vào phòng giải phẫu? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Cậu trước tiên đừng gấp," Cố Phong vỗ vỗ vai Bạch Hướng Thịnh, "Đều là có nguyên nhân."
"Tôi mặc kệ anh nguyên nhân gì!" Bạch Hướng Thịnh vọt cái đứng dậy, "Anh nói cho tôi biết, anh nói nhanh, nói đi!"
Cố Phong do dự một chút, rốt cục cũng nói thẳng ra sự tình: "Mạnh Mãng Long ở công ty thu mua cổ quyền, đứng vững gót chân, nhưng Mạnh gia có người muốn đẩy ngã hắn. Chuyện của cậu và hắn, cũng bị chọc đến chỗ Mạnh gia."
Bước chân Bạch Hướng Thịnh run lên, suýt nữa không đứng vững.
"Mạnh Mãng Long kỳ thực đã giải quyết phần lớn phiền toái, chỉ còn một Mạnh Xuyên," Ánh mắt Cố Phong thâm trầm, bàn tay cũng không tự giác nắm chặt, "Mạnh Xuyên mấy ngày trước thấy tình thế không ổn, cuỗm tiền rời đi. Mấy hôm trước, hắn lại gửi tin nhắn uy hiếp cho Mạnh Mãng Long, Mạnh Mãng Long sợ cậu bị tổn thương, cho nên mới bịa ra chuyện ra nước ngoài để gạt cậu, muốn tự mình giải quyết phiền toái, bắt Mạnh Xuyên, sau khi xác nhận cậu bình an sẽ nói cho cậu biết chân tướng."
Bạch Hướng Thịnh ngẩng đầu, trong đôi mắt đã toàn là tia máu: "Khốn khiếp!"
Dư Bảo Nguyên đứng bên người Bạch Hướng Thịnh, nhìn bác sĩ Bạch xưa nay bình tĩnh, đã đối mặt với bờ vực sụp đổ, lo lắng tiến lên vỗ vỗ vai y, bày tỏ khích lệ.
"Anh ta con mẹ nó cậy mạnh cái gì!" Trong đôi mắt Bạch Hướng Thịnh nhen lên ngọn lửa, "Tại sao phải lừa tôi, tại sao muốn tự mình đi mạo hiểm!"
"Mạnh Xuyên gửi cho hắn một bức di ảnh của cậu," Cổ họng Cố Phong chuyển động một cái, "Mạnh Mãng Long sợ cậu gặp nguy hiểm, cho nên giấu cậu tới chỗ tôi, dời lực chú ý."
Cả người Bạch Hướng Thịnh phát run, trong lúc lơ đãng, hốc mắt đã rơi xuống nước mắt nóng hổi.
"Mấy hôm nay, chúng tôi một mực bố trí bắt Mạnh Xuyên," Cố Phong hít sâu một hơi, nói, "Vốn đã sắp moi ra được nơi Mạnh Xuyên ẩn thân, nhưng không nghĩ tới, Mạnh Xuyên đã làm xong ý định vò đã mẻ lại sứt, trực tiếp lái xe, thừa dịp Mạnh Mãng Long không chuẩn bị, định đồng quy vu tận."
Huyết khí cả người Bạch Hướng Thịnh dâng trào, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng từng trận.
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Tiểu Chu từ bên ngoài đi vào.
Tiểu Chu đi tới bên cạnh Cố Phong, nói: "Cố tổng, tình huống đại khái đã biết. Mạnh tổng là lúc lái xe gần tới giao lộ đường phía Nam và đường Thiên An, bị Mạnh Xuyên theo dõi. Mạnh Xuyên thoạt nhìn hẳn là không muốn sống nữa, trực tiếp va thẳng vào xe Mạnh tổng. Xe Mạnh tổng trực tiếp bị xô ngã, hai bên cửa sổ xe nổ toàn bộ."
Bạch Hướng Thịnh gắt gao túm lấy cánh tay Tiểu Chu: "Anh ấy thì sao? Tình hình anh ấy thế nào?"
Tiểu Chu cắn răng: "Xe Mạnh tổng kịp thời bắn ra túi khí an toàn, cản lại. Mặc dù như vậy, nhưng vẫn chịu va chạm kịch liệt, trên người cũng bị đâm rất nhiều mảnh thủy tinh...... Cụ thể, vẫn phải đợi sau khi giải phẫu mới có thể biết. Ngài đừng nóng vội!"
"Tôi sao có thể không nóng vội!" Bạch Hướng Thịnh gầm nhẹ nói, "Anh ấy không thể có chuyện gì, anh ấy tuyệt đối không thể có chuyện gì......"
"Sẽ không sao đâu, nhất định sẽ bình an," Dư Bảo Nguyên nửa ôm vai Bạch Hướng Thịnh, muốn cho y chút ủng hộ, "Anh trước ổn định tâm tình mình, tình huống Mạnh tổng hiện tại thế nào vẫn chưa biết, anh trước tiên đừng tự làm rối loạn."
Sắc mặt Bạch Hướng Thịnh tái nhợt, tâm loạn như ma, một câu cũng không nghe lọt.
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, mấy người quần áo chỉnh tề đi vào.
Mắt Cố Phong híp lại, nhất thời liền nhận ra bọn họ.
Người Mạnh heo.
Cô hai của Mạnh Mãng Long, Lương Quyên, mặc đồ đắt tiền, sắc mặt nghiêm túc hỏi: "Tình hình cháu tôi thế nào?"
Tiểu Chu nhìn Cố Phong một cái, lặp lại lời một lần.
Sắc mặt Lương Quyên nhất thời xanh tím, trong ánh mắt thoáng hiện cảm xúc phức tạp, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Con gái cô hai, Mạnh Huệ, kéo tay áo mẹ cô ta, dùng tay lén chỉ Bạch Hướng Thịnh mặt tái nhợt, "Mẹ, đó chính là bạn trai của anh họ Mạnh."
Lương Quyên lập tức nhíu mày, đặt tay bên môi, làm bộ cực kỳ buồn nôn chán ghét.
"Anh họ Mạnh vừa xảy ra chuyện, anh ta đã đến bệnh viện, cũng không biết là mục đích gì," Mạnh Huệ đầy mặt khinh bỉ nói, "Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt Lương Quyên lạnh lùng lắc đầu, đối với Bạch Hướng Thịnh, giống như sai người giúp việc vẫy vẫy tay: "Người kia, đến đây."
Bạch Hướng Thịnh vẫn như cũ ngồi trên ghế, không để ý đến bà ta.
Hiện tại đầy đầu đầy tim y đều là an nguy của Mạnh Mãng Long, ngoại trừ chuyện này, y không nghe được chuyện khác."
Sắc mặt Lương Quyên càng thêm khó coi: "Người kia, cậu đến chỗ tôi, tôi có lời muốn nói với cậu."
Dư Bảo Nguyên đỡ Bạch Hướng Thịnh đứng dậy, nói đỡ Bạch Hướng Thịnh: "Bà có lời gì nói thẳng là được."
"Cậu chính là người đàn ông ở cùng với cháu tôi nhỉ?" Bà cô cười lạnh hỏi.
Bạch Hướng Thịnh há miệng, một câu cũng không thể nói ra.
"Tôi mặc kệ cháu tôi nghĩ thế nào, nhưng cậu phải biết, Mạnh gia chúng tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận Mãng Long ở cùng với một người đàn ông, cậu tuyệt đối không có tư cách vào cửa Mạnh gia chúng tôi," Lương Quyên ngẩng cằm, vẻ trịnh trọng khẳng định, "Chỗ này có chúng tôi là được, cậu đi nhanh đi. Sau này cậu cũng không được có bất kỳ liên hệ gì với Mãng Long nữa."
Bạch Hướng Thịnh nuốt một ngụm, bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô hai Mạnh Mãng Long: "Chưa nhìn thấy Mạnh Mãng Long bình an ra ngoài, tôi tuyệt đối không đi."
Vừa nghe thấy Bạch Hướng Thịnh cãi lại bà ta như vậy, thần sắc Lương Quyên đã có chút tức giận. Bà ta lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc nói: "Đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi!"
"Bà dám!" Dư Bảo Nguyên trực tiếp lườm lại giúp Bạch Hướng Thịnh.
"Dì Lương," Cố Phong từ một bên đứng dậy, khí thế cả người lập tức đè lại Lương Quyên, "Bác sĩ Bạch là bạn tôi, dì Lương nên cho cậu ấy mặt mũi."
Lương Quyên giương mắt vừa nhìn, là Cố Phong, sắc mặt vừa xanh vừa trắng.
Người khác bà ta có thể ỷ vào thân phận trưởng bối khiển trách, nhưng Cố Phong, bà ta lại không có tư cách và lá gan này. Bà ta ngượng ngùng cười nói: "Cố tổng, dì ở trong đám trẻ tuổi thưởng thức nhất chính là cháu. Cháu là người hiểu chuyện, họ Bạch này cứ quấn lấy Mãng Long của chúng ta, tâm tư rất sâu, vẫn hi vọng Cố tổng không nên nhúng tay vào chuyện nhà Mạnh gia bọn ta."
"Mẹ," Con trai út của Lương Quyên, cũng là em họ Mạnh Mãng Long Mạnh Hà, vẻ mặt khinh thường nói, "Mẹ xem xem, anh Mãng Long vừa xảy ra chuyện, họ Bạch này đã vội vàng đến đây. Ai biết anh ta có phải tính toán cái gì hay không!"
"Nói chuyện chú ý chút," Dư Bảo Nguyên quăng ánh mắt dao găm qua, thẳng tắp nhìn vào trên người Mạnh Hà, "Hiện tại Mạnh tổng vẫn ở bên trong cấp cứu, các người ở bên ngoài líu ríu, tôi thấy có dị tâm chính là mấy người các người mới đúng!"
Mặt Mạnh Hà bị kích thích đỏ lên, há mồm muốn vằng lại, nhưng vừa nhấc mắt nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng của Cố Phong, nhất thời lại không dám mở mồm.
Hắn vẫn không có gan dám phân cao thấp với Cố Phong.
Sắc mặt Lương Quyên có chút nhục nhã: "Mặc kệ Mãng Long bình an hay không, đồ của Mạnh gia chúng tôi, chính là của Mạnh gia chúng tôi. Tôi tuyệt đối không cho phép ai chấm mút một phân một hào. Bạch tiên sinh, tôi khuyên cậu vẫn là nhanh chóng rời đi, nơi này không có chuyện của cậu." Mạnh Hà cũng ở một bên dùng sức gật gật đầu.
Lúc trước tranh quyền với Mạnh Mãng Long, phe bọn họ thua rất thảm. Đúng lúc bọn họ cho rằng không có cơ hội trở mình, vừa vặn truyền đến tin Mạnh Mãng Long bị xe đâm đưa vào phòng cấp cứu, lần này liền dấy lên chút hi vọng cuối cùng của bọn họ.
Nếu như Mạnh Mãng Long chết......
Như vậy cổ quyền trong tay gã, liền sẽ một lần nữa bị phân chia. Nếu như có thể nhân cơ hội này tận lực cướp nhiều đến tay, vậy thì sau này phe bọn họ ở trong gia tộc Mạnh thị phân lượng nói chuyện cũng sẽ nặng hơn, thu lợi cũng lớn hơn.
Mạnh Hà trong lúc vô ý, đã ở bên mép lộ ra nụ cười.
Hắn là em họ Mạnh Mãng Long không sai, hắn và Mạnh Mãng Long cùng chảy dòng máu Mạnh gia không sai.
Nhưng lúc này, hắn ở trong lòng điên cuồng mà cầu nguyện, vô cùng hi vọng Mạnh Mãng Long cứ như vậy chết trên bàn mổ.
Vĩnh viễn đừng sống ra ngoài!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất