Đích Tử Nan Vi

Chương 137: Giao Tiếp

Trước Sau
Dùng xong tảo thiện, Minh Trạm Minh Kỳ cùng mẫu thân thương nghị một lúc, sau đó mới đi ra từ chỗ của mẫu thân.

Minh Kỳ đã trở về, Minh Trạm không muốn trì hoãn quá lâu ở Côn Minh, chuẩn bị cùng Minh Kỳ đến thư phòng thương nghị. Lúc này trời vẫn còn sớm, chân trời mới lóe lên một chút tia nắng ban mai, Minh Trạm thấy từ xa xa có một người đeo hòm thuốc đi đến, phía sau có hai người hầu. Minh Trạm cất tiếng, “A Trạc, sớm như vậy mà ngươi đã đi y quán rồi à?”

Dương Trạc ngừng chân, thấy Minh Trạm thì liền mỉm cười vái chào, “Thỉnh an điện hạ.”

Minh Trạm cùng Minh Kỳ bước đến, giới thiệu với Minh Kỳ, “Đây là Dương Trạc, trưởng tử của Dương tướng quân Dương Lộ ở biên ải Tây Tạng. Y thuật của hắn rất tốt, hiện tại trong Thiện Nhân đường hắn là người giỏi nhất.”

Minh Kỳ dè dặt gật đầu, “Dĩ vãng từng may mắn gặp được Dương tướng quân, bản lĩnh dẫn binh của tướng quân thật sự làm người ta bội phục, ngươi thay ta vấn an Dương tướng quân.”

Dương Trạc mỉm cười một cách thành thật, “Hiện tại ta cũng không gặp phụ thân, chuyện vấn an chờ về sau đi. Tiểu huynh đệ, ta thấy sắc mặt của ngươi không tốt, bọng mắt thâm quầng, buổi tối mất ngủ hay sao?” Nói xong liền cầm lấy cổ tay của Minh Kỳ, giống như gặp quỷ, đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm khuôn mặt của Minh Kỳ rồi xem tới xem lui, trong lòng của Minh Trạm trầm xuống, sợ thân thể của Minh Kỳ không ổn, vội hỏi, “Có cái gì không đúng hay sao?”

Dương Trạc kinh ngạc hỏi Minh Kỳ, “Ngươi là nữ nhân à?”

Minh Trạm thầm cười trộm, sắc mặt cũng không thay đổi mà thản nhiên giới thiệu với Dương Trạc, “Xem ngươi nói kìa, đây là tỷ tỷ của ta, Ninh Quốc quận chúa. Đường xa tới đây, vì để thuận tiện nên mới cải nam trang.”

Minh Kỳ chỉ muốn đá văng cái tên khờ khạo này đi, bình tĩnh nói, “Thấy ngươi cũng giống người biết đọc sách, có biết câu này hay không nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi cứ nắm cổ tay của ta làm cái gì?”

“Ta, ta thấy sắc mặt của quận chúa không được tốt cho nên mới bắt mạch.” Người ở Vân Nam cũng không tính là bảo thủ, với lại chẩn bệnh thì đương nhiên phải bắt mạch, Dương Trạc nói, “Mạch tượng đập nhẹ, cũng không có bệnh tật gì, chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi là được. Chú ý ăn uống một chút, thấy trong mắt của quận chúa có nhiều tơ máu, hiện tại nên đi ngủ một giấc đi.”

Trong quân cũng có không ít kẻ khờ, nhưng không dễ gặp người ngốc như Dương Trạc này, Minh Kỳ căn bản lười để ý đến hắn, chỉ túm lấy Minh Trạm, “Đi thôi.”

Dương Trạc đuổi theo, vẫn tiếp tục đi bên cạnh Minh Kỳ mà nhắc nhở, “Vì sao quận chúa không nghe lời đại phu? Như vậy sao được? Thân mình là quan trọng nhất. Ta cũng từng nghe nói mấy chuyện ở Vương phủ, ngươi đừng quá sốt ruột, Vương gia cát nhân thiên tướng. Nhưng nữ hài tử thì rất yếu ớt, phải tịnh dưỡng….Mau trở về nghỉ ngơi đi, nếu ngủ không được thì ta sắc cho quận chúa chén thuốc trợ ngủ, uống xong một chén nhỏ là quận chúa có thể đi vào giấc ngủ…”

Minh Kỳ cảm thấy bên tai giống như có một ngàn con ruồi đang bay vù vù, lập tức dừng chân muốn giáo huấn tiểu tử này. Dương Trạc không biết võ công, hắn một lòng một dạ đi theo Minh Kỳ mà lải nhải, cũng không lưu ý cho nên đụng phải sau lưng của Minh Kỳ, cái mũi đau xót, nước mắt ào ào chảy ra. Cũng không phải là quá đau mà vì cái mũi là một bộ phận đặc thù, đụng mạnh thì sẽ trực tiếp tác động vào tuyến lệ, nước mắt sẽ tự nhiên chảy ra, muốn dừng cũng không được.

Minh Kỳ cũng biết điều này, chẳng qua nàng ngại tên tiểu tử ở trước mặt tiếp tục dong dài, bèn cười lạnh nói, “Chỉ có các cô các tỷ mới dong dài, không ngờ lại là một kẻ thích khóc.” Liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái, “Đây là người mà ngươi trọng dụng à?”

Dương Trạc ở bên cạnh vừa xoa mũi vừa lau nước mắt, “Là đụng vào mũi mới rơi lệ, không sao không sao, quận chúa không cần lo lắng cho tiểu thần.” Còn khuyên Minh Kỳ, “Quận chúa đừng giận tiểu thần, kẻo không tốt cho gan.”

Minh Trạm nhịn cười mà nói, “A Trạc, ta biết rồi, trong chốc lát ta sẽ khuyên tỷ tỷ đi nghỉ ngơi. Tỷ tỷ vừa trở về, có một số việc cần phải xử lý gấp. Nếu A Trạc đã gặp tỷ tỷ thì sau này ta phải rời khỏi Vương phủ một thời gian, sức khỏe của tỷ tỷ sẽ giao cho ngươi chăm sóc.”

Trong lòng của Dương Trạc thì Minh Trạm đã là người lương thiện đệ nhất trên đời này, nghe như vậy liền nghiêm mặt nói, “Ta vốn là đại phu, chuyện này là bổn phận. Điện hạ cứ yên tâm, mỗi ngày ta sẽ đi bắt mạch cho quận chúa, nhất định sẽ để cho quận chúa bình an.”

Minh Kỳ mặc kệ Dương Trạc, chỉ quay sang nói với Minh Trạm, “Tiểu tử này mặc dù dong dài, bất quá nếu hắn đã học y thuật thì ắt hẳn là đã đi theo Liễu đại phu, không bằng ngươi dẫn hắn đến đế đô, có người như vậy thì ta và mẫu thân cũng yên tâm. Trong phủ của chúng ta có rất nhiều đại phu, thiếu mất hắn cũng không thành vấn đề.”



“Lần này đi đế đô, cho dù có mang theo thiên quân vạn mã thì cũng vô dụng, lòng ta đều đã biết rõ.”

Dương Trạc nghe bọn họ nói chuyện chính sự, hắn không hiểu lắm về chuyện này cho nên lập tức cáo lui, vội vàng đến y quán mở cửa.

Minh Trạm đưa Minh Kỳ đến thư phòng rồi đem con dấu giao cho Minh Kỳ, sau đó thuật lại đại khái tình hình Vân Quý và thần tử hiện nay.

Trước kia Minh Kỳ được Phượng Cảnh Nam nuôi dưỡng bên cạnh, khi Phượng Cảnh Nam phê công văn thì nàng thường đi theo, đến khi trưởng thành thì lại vào quân doanh….Nói đến thì cũng cảm thấy Phượng Cảnh Nam quả là một người kỳ lạ, lúc trước khi coi trọng Minh Lễ thì cũng chưa từng đối đãi như vậy, cũng không biết vì sao.

Cho nên Minh Kỳ không hề xa lạ đối với những điều này, Minh Trạm nói sơ qua thì nàng liền thông suốt, không cần phải cố sức.

Nhưng thật ra việc minh Trạm đến đế đô, đem chính sự giao cho Minh Kỳ, các đại thần quả thật không ưng ý. Liễu đại nhân nói, “Đế đô có đưa công văn đến, nay lại không rõ an nguy của Vương gia, điện hạ đạt được lòng quân, lại là hiếu tử, cho nên mới quyết định đến đế đô trước. Chẳng qua trong phủ còn có tam công tử, công vụ cứ để tam công tử điều hành là được, quận chúa là quý nữ, cần gì phải để quận chúa vì chút việc vặt mà hao tổn tinh thần.”

Liễu đại nhân là tiên sinh mà Phượng Cảnh Nam ban cho Minh Trạm, nặng nhất tôn ti, cực kỳ quy củ. Ở trong lòng hắn, tuy Minh Kỳ là ái nữ của Vương gia, thân phận cao quý nhưng không tốt, nữ nhân mà đòi cầm quyền, không chịu thành thân sinh con, hầu hạ công công bà bà, cứ cưỡi ngựa vung thương, chấp chưởng binh mã. Lúc trước Phượng Cảnh Nam sủng ái nữ nhi, một mực bênh vực, mọi người khuyên cả buổi mà không có kết quả, đành nhìn Minh Kỳ ung dung tự tại.

Minh Kỳ đi xa chấp chưởng binh quyền, cả đám người ngóng trông nàng sẽ mắc phải sai lầm, mặt xám mày tro mà trở về, nào ngờ Minh Kỳ càng ngày càng bám rễ sâu. Đám lão thần chẳng tìm được nhược điểm nào của nàng, vì vậy càng thêm kiêng kỵ nàng. Liễu đại nhân ở trong triều nhiều năm, cũng không phải kẻ điếc người mù, vì biết bản lĩnh của Minh Kỳ cho nên không dám nói quá mức khó nghe, như vậy mới có thể để lại chút thể diện cho nhau.

Nay thấy thế tử cầm quyền, làm sao mà lại kêu quận chúa trở về, nếu nữ nhân này mà tranh quyền thì càng có thể lấy mạng người. Đại thần lấp đầy cả điện, cho dù là Phạm Văn Chu cũng nhìn thấy, thay vì để cho Minh Kỳ quận chúa chấp chưởng quyền bính thì chi bằng nâng tam công tử lên.

Tuy Minh Liêm có chút thô thiển, nhưng có bọn họ phụ tá thì cầm cự đến khi Minh Trạm quay về Côn Minh cũng không thành vấn đề. Minh Kỳ đã đến thì tựa như thỉnh thần thì dễ tiễn thần thì khó.

Tào đại nhân sẽ không khách khí như Liễu đại nhân, bèn nói thẳng, “Nay tam tiểu thư, tứ tiểu thư đều gả cho người ta, quận chúa lại có xuất thân cao quý nhất, điện hạ vì huynh đệ của mình thì cũng nên lo liệu chung thân đại sự cho quận chúa.” Ý là, cầu ngài nhanh chóng thành thân đi.

Không quan tâm đến bọn đại thần này ồn ào như thế nào, trên mặt của Minh Kỳ không có nửa điểm động dung, đôi mắt như băng hàn, khiến người ta nhìn không ra sâu cạn.

Minh Trạm nâng tay, đám thần tử liền im lặng, hắn thở dài một hơi, rồi mới nói, “Nay tình thế đã như vậy, mọi người đều biết cho đến nay phụ vương vẫn bặt vô âm tín, mỗi ngày giống như có dầu sôi lửa bỏng đang hừng hực trong lòng của ta. Tam ca cũng là nhi tử, làm sao mà không có cảm giác như ta? Tin tức của đế đô luôn nhanh hơn nơi này, đại ca và nhị ca đã ở đế đô, ta cùng với tam ca đến đó, như vậy huynh đệ chúng ta cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Minh Trạm nói, “Tỷ tỷ tuy là nữ lưu, bất quá từ xưa đến nay đã không thua gì đấng tu mi, tỷ tỷ thuở nhỏ luôn đi theo bên cạnh phụ vương, có lẽ các vị đại nhân cũng không xa lạ với nàng. Tiền triều có Đoan Túc đại công chúa từng phụ tá nhiếp chính, ngay cả Võ đế của chúng ta đăng cơ lúc còn nằm trong tã, cũng do Hiếu Đoan hoàng hậu cầm quyền, trong sử sách cũng không thiếu gì nữ nhân kiệt xuất. Sự tình cấp bách, các ngươi trước tiên nên tạm thời bỏ qua thành kiến, lấy an nguy của hai tỉnh Vân Quý đặt lên hàng đầu, nên biết rằng nay đế đô đã là phiên vân phúc vũ, ta tất nhiên phải đến đó. Nếu các ngươi vì thành kiến nam nữ, khiến Vân Quý rung chuyển, dân chúng bất an, đến khi đó làm sao còn thể diện mà đối mặt với phụ vương, cũng thẹn với sự phó thác của ta.”

Câu cuối cùng đã đánh thức người sáng suốt, Minh Trạm chỉ tạm thời đến đế đô, nay mặc dù Vương gia sinh tử không rõ, bất quá việc Minh Trạm làm người thừa kế đã là ván đã đóng thuyền, lại là hắn tự mình thỉnh Minh Kỳ trở về, có lẽ là đã nắm chắc vài phần, vì thời gian ngắn cho nên cũng không sợ Minh Kỳ soán vị.

Vì vậy mặc dù không quá tình nguyện nhưng mọi người đành tuân theo ý của Minh Trạm.

Về phần Minh Trạm, có phải còn có sự an bài khác hay không thì không rõ.

Nhưng Ngụy phi, lúc đầu nghe nói Phượng Cảnh Nam gặp chuyện không may, bên người chỉ có một mình Minh Liêm còn có thể nói với nàng vài câu, nay Minh Liêm phải đi theo Minh Trạm đến đế đô, chẳng phải là muốn lấy mạng của nàng hay sao, bất chấp mọi thứ, nàng từ trên giường nỗ lực đứng dậy, để nguyên búi tóc tròn rời rạc mà chạy đến trước mặt của Vệ vương phi để khóc lóc kể lể, nói trong nói ngoài rằng luyến tiếc không nỡ xa nhi tử.



Vệ vương phi chỉ nhìn Ngụy phi một cái liền biết rõ bụng dạ của nàng ta đang nghĩ cái gì, “Ngươi và Vương gia ân ái hơn nửa đời, sinh được ba nhi tử. Ta chỉ có một mình Minh Trạm, xem ra ngươi còn hơn ta một chút.”

Ngụy phi vội nói, “Thiếp nào dám so sánh với Vương phi.”

“Thật ra ta không biết ngươi lo lắng cái gì.” Vệ vương phi uống một ngụm trà để thông cổ, thản nhiên nói, “Thái hậu nương nương là thân cô của ngươi, quý phi nương nương là thân tỷ của ngươi, bên ngoại của ngươi cũng là hầu môn, đế đô lại có huynh đệ Minh Lễ và Minh Nghĩa, ngươi cần gì phải lo lắng?”

Ngụy phi ấp úng, “Vương phi, thiếp cũng không biết như thế nào, mấy ngày nay luôn mất ngủ, nhắm mắt lại liền nhìn thấy Vương gia. Có Minh Liêm trò chuyện thì có thể an ổn một chút. Vương phi biết đó, Minh Liêm chưa từng trải qua thị phi gì, chưa bao giờ làm đại sự, cho dù có đi thì e rằng cũng chẳng thể giúp được thế tử.”

“Giúp hay không giúp được thì ta không biết.” Vệ vương phi trong lòng tràn đầy chán ghét, cũng không muốn nhiều lời với Ngụy phi mà chỉ nói, “Nếu Vương gia bình an thì nhất định sẽ muốn đế đô, đến lúc đó bốn nhi tử mà chỉ có ba người nghênh đón phụ vương của bọn họ, như vậy Minh Liêm còn mặt mũi gì nữa? Nếu ngươi thật sự không muốn để Minh Liêm rời xa ngươi thì cứ để cho hắn ru rú ở thành Côn Minh đi.”

Ngụy phi nhỏ giọng nói, “Thế tử đi đế đô, dù sao trong phủ cũng cần có nam nhân chống đỡ, Minh Liêm cũng là nhi tử của Vương phi, có một người như vậy, ngày thường mặc dù vô dụng nhưng dù sao trong lòng cũng có thể an tâm.”

“Như vậy ngươi đừng lo nghĩ nữa.” Vệ vương phi nhịn không được mà cười lạnh, “Ngụy thị, ngươi cả đời này xem như đã đủ vinh hoa phú quý. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, lòng người cũng như rắn không thể nuốt voi, rốt cục tham thì thâm. Chuyện bên ngoài không phải là ngươi có thể nhúng tay vào đâu. Lui xuống đi.”

“Nương nương, ngài đừng nói oan cho thiếp.”

Vệ vương phi đã đứng dậy, Ngụy phi kêu oan một câu, cũng không tiếp tục chạy theo minh oan mà chỉ nghĩ rằng rốt cục mình có thể giữ nhi tử ở lại, liền cảm thấy mỹ mãn mà quay về Mỹ nhân hiên.

Chính minh trong lòng tràn đầy trù tính, nào ngờ Minh Liêm lại không nguyện ý.

Ngụy phi tận tình khuyên bảo Minh Liêm, “Ngươi bị đần độn hay sao? Hiện tại đế đô đang loạn thành cái gì? Tiểu hài nhi các ngươi có từng trải hay chưa? Những năm cuối đời của Tiên đế nguy hiểm như thế nào, cho dù khi ấy Tiên đế vẫn còn tại vị. Nay ngươi cũng thấy tình hình của đế đô rồi đó!” Ngụy phi cũng xem như là nhân chứng sống trong những năm cuối đời tranh đoạt ngai vàng của Tiên đế, chẳng qua nàng không quá hiểu chuyện này, bất quá nàng vẫn không thể quên không khí khẩn trương khi đó, mỗi ngày sống trong hồi hộp, nay chỉ còn Minh Liêm đang ở bên cạnh, làm sao nỡ lòng nào để nhi tử đến đế đô, nàng lại có một chút hẹp hòi của chính mình, chậm rãi nói cho Minh Liêm nghe, “Thế tử lần này đến đế đô, chắc chắn sẽ không nhanh chóng trở về, ngươi là thân huynh đệ của thế tử, đế đô đã có đại ca và nhị ca của ngươi, ngươi ở Côn Minh, nếu có chuyện gì ở bên ngoài thì cũng có thể giúp đỡ một tay.”

“Mẫu thân, tứ đệ đã gọi Minh Kỳ trở lại, bên ngoài làm sao còn việc gì có thể cần đến ta?” Minh Liêm nói, “Tứ đệ trọng tình cảm, xưa nay chưa hề bạc đãi ta. Còn Minh Kỳ xem ta là tam ca của nàng.” Lại nói tiếp, Trấn Nam Vương phủ mặc dù dùng võ công lập nghiệp, giống như huynh đệ bốn người bọn họ, thuở nhỏ cũng có sư phụ dạy bắn cung cưỡi ngựa. Chẳng qua thế gia đệ tử khó tránh khỏi việc được chiều chuộng, cho nên cũng không có ai chân chính luyện thành võ lâm cao thủ, ngoại trừ Minh Kỳ, nha đầu kia quả thật là đã khổ công tập luyện, đừng thấy Minh Liêm lớn hơn một tuổi, từ khi bắt đầu luyện võ đã đánh không lại Minh Kỳ. Với lại, có một năm, hắn đi theo Minh Kỳ đi đến sào phỉ, Minh Kỳ liền xung phong nhập trận, giết người như thái rau, Minh Liêm nhìn Minh Kỳ sát phạt với bộ dạng như bà la sát khiến hắn nằm mơ thấy ác mộng cả ba đêm liền, bị bệnh một trận, khi trở về còn vào chùa xin một ngọn đèn dầu về để thắp cầu bình an. Nay bảo hắn ở lại Côn Minh để tranh cao thấp với Minh Kỳ, chẳng phải là bắt hắn ăn thạch tín đi tìm cái chết hay sao.

Minh Liêm tuyệt đối không dám ở lại làm chướng mắt Minh Kỳ, huống chi Minh Trạm đã sớm nhắc với hắn về chuyện đến đế đô, làm sao ngờ được mẫu thân lại có suy tính khác, nhớ đến những lời mà cữu cữu đã dặn dò, Minh Liêm khuyên nhủ, “Mẫu thân ở trong phủ ngày ngày niệm Phật đi, ta đi theo thế tử cũng sẽ không có chuyện gì. Còn nữa, tuyệt đối đừng trêu chọc Minh Kỳ.”

Ngụy phi vất vả một hồi, nào ngờ nhi tử không chịu ưng thuận, thật sự là người mù thắp đèn mà: phí công vô ích, lại tiếp tục tức giận một trận.

…………..

P/S: cũng may cho bạn Ngụy phi là có đứa con khôn ngoan như Minh Liêm.

Ta vừa nhận được tin 20/11 này ta sẽ chuyển văn phòng công ty. Tức là…ta phải dọn dẹp đống hồ sơ chất cao bằng tòa nhà 2 tầng của mình T___T (Ko phải nổ đâu), cho nên sẽ có mấy ngày ta ko edit truyện được, cho đến ngày 20/11 thì xong . Thông cảm cho ta nhé. Chuyện này là bất khả kháng. Những ngày ta ko dọn dẹp thì vẫn có truyện như bình thường. Cứ theo dõi lịch up truyện của ta là được.

Xí điều…ai thắc mắc vụ Ngụy Ninh và em Trạm thì ta spoil luôn, 146 là chính thức đoạn tụ :> (Là ĐOẠN TỤ không phải ĐOÀN TỤ đâu nha )

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau