Chương 167: Hoàng Đế Nan Vi (5)
Hai mươi tám tháng tám năm mười bảy Cảnh đế, Cảnh đế cáo thiên tế miếu, ở Cảnh Đức cung sắc lập Phượng Minh Trạm làm hoàng thái tử.
Cả ngày Minh Trạm bận bù đầu bù cổ.
Hoàng thất là nơi chuyên giảng cấp bậc lễ nghĩa, hơn nữa lập thái tử là chuyện quốc gia đại sự, không thể qua loa sơ suất, Khâm thiên giám chọn ngày lành, Phượng Cảnh Kiền đi cúng tế báo cáo tổ tông. Còn cố ý phái đại thái giám Lý Kim Phúc cho Minh Trạm, vào ngày đại điển, vị đại thái giám này rất được trọng dụng. Mỗi khi đầu óc của Minh Trạm choáng váng thì Lý Kim Phúc sẽ ở bên cạnh săn sóc thấp giọng nhắc nhở nên làm cái gì cái gì.
Hà Ngọc Phương Thanh vốn là thủ hạ đắc lực của Minh Trạm, lần này cũng được thăng cấp, rất có thể diện trong đám thái giám, hai người bọn họ chủ yếu phụ trách hậu cần, tháng tám không quá nóng, bất quá ít khi vận động như Minh Trạm, lại phải mang lễ phục quá nặng khiến mồ hôi thấm ướt ba lớp y phục, sắc mặt đỏ bừng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, Minh Trạm mệt đến mức trong lòng mắng to. Mụ nội nó, làm thái tử mà phải vất vả như vậy, đến khi đăng cơ thì không biết còn khổ đến cỡ nào.
Bởi vậy có thể thấy được làm hoàng đế là một việc cần có sức khỏe phi thường.
Minh Trạm cảm thấy kim quan trên đầu của mình nặng gần nửa cân, đồ của thái tử thì làm sao dám qua loa cho được? Vàng ròng trân châu bảo thạch, thật sự khiến người ta muốn bốc hỏa.
“Còn bao lâu nữa mới xong?” Cần cổ của Minh Trạm sắp đứa lìa, đơ người hỏi thái giám Kim Phúc ở bên cạnh.
Lý Kim Phúc rùng mình, hạ thấp giọng, “Thái tử gia, ngày hỉ sự không được nói cái từ kia đâu. Ước chừng còn một canh giờ nữa.”
“Dong dài.” Tay của Minh Trạm run lên, nâng y mệ che mặt nhét vào một miếng bánh hoa hồng nho nhỏ vào miệng, hắn sắp chết đói rồi. Sắc lập thái tử cũng không phải không cho thái tử điện hạ ăn cái gì, chỉ là mấy thứ kia chỉ có thể nhìn một chút, chứ ăn vào miệng chẳng được bao nhiêu. Nhưng lại không thể uống nhiều nước, dù sao cũng không thể đang bái tế tổ tiên mà bỗng nhiên ngươi đòi đi tiểu tiện, chẳng phải là bất kính với tổ tiên hay sao?
Sắc phong sứ thần có bốn người. Chính sứ: Đại học sĩ Lý đại nhân, Bình Dương Hầu. Phó sứ: Ngụy Quốc Công mang danh nhạc phụ của Minh Trạm cùng với Vĩnh Định Hầu.
Chính sứ một văn một võ, Lý đại nhân có thanh danh, Bình Dương Hầu lại là lão tướng sa trường, có thể thấy được Phượng Cảnh Kiền an bài rất cẩn thận.
Lý đại nhân là tam triều nguyên lão, ngay thẳng chính trực, sau khi xác định Phượng Cảnh Kiền lâm trọng bệnh, không còn sống được bao lâu, còn Minh Trạm lại là người hiền lương thục đức lại hiếu thảo, hắn mới tích cực hoạt động bồi dưỡng tân quân.
Còn Bình Dương Hầu, đáng lý Phượng Cảnh Kiền định để hắn quay về Tây Bắc, bất quá nghĩ đến ngày lập thái tử, hắn bèn lưu lại Bình Dương Hầu, lệnh cho Bình Dương Hầu tham dự đại điển lập thái tử rồi mới lên đường, hơn nữa có thể được sắc phong làm chính sự là một chuyện cực kỳ có thể diện.
Còn Ngụy Quốc Công thì vẫn mang tâm tình phức tạp đối với Minh Trạm, nhắc đến thì chuyện này quả là vừa may mắn vừa bất hạnh, Minh Trạm thú bài vị của tiểu Quận quân, tuy rằng ngay cả tay chân cũng chưa được nắm, nhưng trên lý thuyết thì tiểu Quận quân đã là chính thê của Minh Trạm. Vì vậy, trong danh sách lập Minh Trạm làm hoàng thái tử thì tiểu Quận quân được vinh danh thành thái tử phi. Ngày sau nếu Minh Trạm đăng cơ thì nàng chính là Hoàng hậu.
Ngay cả trong mộng Ngụy Quốc Công vẫn hết tiếc nuối lại than thở, chính mình là mệnh làm quốc trượng nhưng lại vô phúc làm quốc trượng.
Vĩnh Định Hầu trung thành và tận tâm, được Phượng Cảnh Kiền trọng dụng. Thân thể vừa khỏi hẳn thì liền ban thưởng cho hắn.
Đại điển kéo dài đến khi Minh Trạm hành lễ tam quỳ cửu khấu đối với Phượng Cảnh Kiền, nghiêm chỉnh tiếp nhận kim ấn và kim sách thái tử từ trong tay của Phượng Cảnh Kiền, sau đó Phượng Cảnh Kiền nói vài câu động viên, như vậy mới tính là chính thức chấm dứt.
Minh Trạm lại đứng ở Cảnh Đức cung nhận triều thần quỳ lạy.
Phượng Cảnh Kiền thu xếp chỗ ở cho Minh Trạm thật kỳ lạ, không tu sửa Đông cung mà lại lệnh cho Minh Trạm đến Cảnh Đức cung xử lý chính sự, nghỉ ngơi thì vào Chiêu Nhân điện của hắn, đương nhiên Minh Trạm ở phía tây Chiêu Nhân điện.
Quyết định này làm cho Minh Trạm có chút bất mãn, hắn oán giận, “Cảnh Đức Cung đã có người ở, hơn nữa ở phía Tây đều là chỗ của đám tiểu lão bà.”
Phượng Cảnh Kiền không muốn gây gổ, chỉ cười cười, “Hiện tại ngươi là quan hàm đệ nhị, địa vị cũng chẳng thua kém đám tiểu lão bà là bao nhiêu, chờ về sau đăng cơ thì ngươi muốn ở đâu cứ ở đó, ở nóc nhà cũng không ai quản.”
Phùng Thành tiếp xúc với Minh Trạm đã lâu, biết thái tử gia xưa nay nói năng ít khi cân nhắc, chỉ để ý hầu hạ thái tử thay thường phục, buổi tối còn phải tham gia yến hội nữa.
Đây là lần đầu tiên Lý Kim Phúc nghe thái tử điện hạ đánh đồng chức vị hoàng thái tử với tiểu lão bà, hắn run rẩy đến mức một cái nút thắt mà phải thắt đến ba lần.
“Hà Ngọc, quạt cho ta một chút.” Minh Trạm quá nóng, mặt đỏ như đánh son, bất quá tinh thần vẫn không tệ, ánh mắt trong suốt.
“Mẫu thân của ngươi đến đế đô, dù sao cũng không thể để nàng ở ngoài cung, ngươi cũng có hai tiểu thiếp, đến lúc đó cứ an bài ở hậu cung Cảnh Đức là được.” Phượng Cảnh Kiền nói ra tính toán của mình, “Thỉnh thoảng ngươi cũng có thể quay về Cảnh Đức cung ở một thời gian, cũng không còn cách nào, ngươi không quen sự vụ ở đế đô, đế đô lớn hơn Vân Quý rất nhiều, đám quan viên, chính sự, nhân sự, ngươi phải nắm chắc trong lòng mới được. Chờ đến khi ngươi quen thuộc thì dọn đến Cảnh Đức cung mà ở.”
Minh Trạm làm sao lại không biết tốt xấu, cười nói, “Hoàng bá phụ, ngài đừng quên chuyện kia nha.”
Phượng Cảnh Kiền mỉm cười ung dung, “Đã là thái tử, gọi trẫm một tiếng phụ hoàng đi!”
“Chờ một lát rồi gọi.” Minh Trạm cười xấu xa.
Kỳ thật Minh Trạm luôn bị đánh cũng không phải vì Phượng Cảnh Nam thô bạo, sự thật chứng minh là xưa nay Phượng Cảnh Nam luôn dùng ngôn ngữ để đe dọa giáo dục nhi tử. Đến phiên Minh Trạm thì Phượng Cảnh Nam phát hiện sử dụng ngôn ngữ để giáo dục hoàn toàn là phí nước miếng, chỉ có thể sử dụng vũ lực để chỉ đạo ngôn hành của Minh Trạm mà thôi. fynnz.wordpress.com
Còn Minh Trạm thì lại rất thích trêu chọc khiêu khích Phượng Cảnh Nam.
Tỷ như hắn được lập làm hoàng thái tử, Phượng Cảnh Nam liền bị hoàng thân quốc thích và các thần tử lũ lượt kéo đến chúc mừng hảo phúc khí.
Chẳng phải là hảo phúc khí hay sao? Đáng lý làm thổ hoàng đế đã quá uy phong, không ai dám đụng vào, nay lại trở thành phụ thân của hoàng thái tử. Dù lúc trước cố ý bảo trì khoảng cách với Trấn Nam Vương phủ, nhưng trước khác nay khác, mọi người đều đến đây lên tiếng kêu gọi, nói đùa vài ba câu.
Phượng Cảnh Kiền thấy Phượng Cảnh Nam xã giao một cách thành thạo, vừa cười vừa nói, “Trạm nhi, lại đây, kính phụ vương của ngươi một ly đi. Phụ vương của ngươi nuôi ngươi lớn khôn, trẫm dốc lòng dạy dỗ ngươi, cho nên ngươi mới có ngày hôm nay.”
Phượng Cảnh Nam thấy lời này chẳng dễ nghe chút nào, à, ta nuôi con lớn khôn, ngươi thì dạy dỗ? Ngươi dạy cái gì? Rõ ràng là ta dạy mà. Phượng Cảnh Nam hoàn toàn xem nhẹ việc Minh Trạm từ lúc mười tuổi đã đến đế đô ở năm năm. Chẳng qua ngại huynh trưởng là Hoàng thượng nên Phượng Cảnh Nam vẫn nhịn xuống.
Chỉ thấy Minh Trạm mặc phục sức hoàng thái tử lấp lánh, cười tủm tỉm đứng dậy, “Dạ, phụ hoàng.” Nâng ly rượu nói với Phượng Cảnh Nam, “Phụ vương, còn xin uống cạn ly này.”
Minh Trạm nói ra hai chữ phụ hoàng thì sắc mặt của Phượng Cảnh Nam lập tức đen thành đáy nồi. Bất quá Minh Trạm vẫn để lại một chút đường sống, Phượng Cảnh Nam lại nghe thấy Minh Trạm gọi hắn là phụ vương, hắn miễn cưỡng nâng ly, cúi đầu uống rượu.
Phượng Cảnh Kiền thấy đệ đệ buồn ra mặt, hắn càng cười vui vẻ.
Kỳ thật Minh Trạm được lập làm thái tử thì bao nhiêu nhà vui mừng bấy nhiêu nhà u sầu.
Trong đám thần tử, ngoại trừ những kẻ trung lập đáng tin cậy thì bốn hoàng tử đều có những thế lực ủng hộ riêng biệt, bất quá chuyện này không tính là đại sự, dù sao tất cả đều đã chết hết, mọi người phá băng hòa hảo, đồng tâm hiệp lực ủng hộ thái tử điện hạ là được.
Đối với mọi người thì bi đát nhất chính là Bắc Xương Hầu phủ và Thọ Ninh Hầu phủ, ai cũng biết câu một người đắc đạo, cả họ được nhờ.
Sau khi Minh Trạm được lập làm hoàng thái tử, tuy rằng phong hào của các tỷ muội không có gì thay đổi, nhưng bất quá thân phận lại khác xa trước kia. Giống Bắc Xương Hầu phủ, đáng lý sẽ thú về Thục Nghi quận chúa: Minh Diễm, kết quả là vì một nô tỳ, chẳng những để mất một nhi tử phải vào chùa làm hòa thượng mà còn bị Thái Dương đại công chúa phỏng tay trên. Nay Thục Nghi quận chúa từ tỷ tỷ của thế tử điện hạ trở thành tỷ tỷ của hoàng thái tử điện hạ, Bắc Xương Hầu phủ có hối hận cũng không kịp.
Còn Thọ Ninh Hầu phủ lại thú phải thứ muội của hoàng thái tử điện hạ: Minh Phỉ, nếu Minh Phỉ an phận, cho dù Minh Trạm thật sự không thích nàng, vì thanh danh, cũng sẽ không khó xử một nữ nhân. Nhưng thiên hạ đều biết Minh Phỉ bị thái tử gia suýt nữa đã phạt trượng đến chết, còn bị khai trừ khỏi gia phả. Thú một kẻ như vậy vào nhà không bằng để tôn tử của mình độc thân vẫn tốt hơn. Thọ Ninh Hầu quả thật là xui tận mạng.
Ngược lại, Thọ An Hầu Phùng Thiệu Minh thì không cần phải nói, vị quận mã Hầu gia này, tiếp qua vài năm chắc chắn sẽ được thăng làm phò mã. Ngay cả phủ của Lục tướng quân, một tước vị tướng quân chỉ có thể được bố trí ở Thiên điện, nhưng người ta lại có vận khí, thú được muội muội Minh Nhã mà thái tử điện hạ sủng ái vào phủ, trong lúc nhất thời lại có không ít người đến phủ nịnh hót.
Tiền triều mọi người náo nhiệt, hậu cung cũng không ảm đạm. Yến hội lần này do Ngụy thái hậu chủ trì trên danh nghĩa, Vệ vương phi đứng thứ hai.
Sau khi Ngụy quý phi và Nguyễn quý phi qua đời thì trong hậu cung không còn phi tần nào có thân phận cao quý nữa, bảo Ngụy thái hậu an bài loại cung yến long trọng này thật sự là làm khó lão thái thái. Trùng hợp Vệ vương phi đến đế đô, Ngụy thái hậu kỳ thật có một ưu điểm chính là bà ta thích ứng rất nhanh, năng lực chịu đả kích cũng đặc biệt mạnh. Bốn tôn tử đều đã chết, lão thái thái u sầu nửa tháng, sau đó cũng dần dần bình thường trở lại.
Nay Minh Trạm làm thái tử, hắn cũng là tôn tử của bà ta.
Tuy rằng bà ta không quá thích Minh Trạm, bất quá cũng biết sau này Minh Trạm sẽ làm hoàng đế.
Vì thế Ngụy thái hậu vung tay giao chuyện mở yến tiệc ở hậu cung cho Vệ vương phi xử lý, đồng thời cũng nói rõ ràng, “Ta già rồi, ngày thường chỉ nghe các ngươi nói nói cười cười mà thôi, việc này trước kia đều do các quý phi an bài.” Nghĩ đến điệt nữ đoản mệnh của mình, Ngụy thái hậu cảm thấy đau xót, nhưng vẫn cố gắng nói tiếp, “Ngươi đã đến đây thì ngươi cứ quản lý việc này.”
“Dạ, tuân lệnh mẫu hậu.” Vệ vương phi không chối từ, đây là đại điển sắc phong của nhi tử nhà nàng, nàng thật sự có chút lo lắng nếu giao cho Thái hậu giải quyết chuyện này.
Ngụy thái hậu thở dài, tiếp đón Vệ vương phi, “Ngươi ngồi gần một chút.”
Cung nhân đem nệm gấm của Vệ vương phi dọn đến trước mặt Ngụy thái hậu, Ngụy thái hậu thở dài, nheo mắt nhìn Vệ vương phi, “Ngươi là người có khả năng, ai gia đã sớm biết, Minh Trạm là người có phúc, ngươi cũng có phúc.”
Vệ vương phi thầm than trong lòng, so với vị Thái hậu nương nương này thì nàng thật sự không xem là có phúc.
“Ai gia thấy Hoàng đế không có ý định phong quý phi nữa, trong cung còn tứ công chúa và ngũ công chúa, tuổi còn nhỏ.” Ngụy thái hậu nói, “Từ nhỏ ngươi đã ở trong cung, chuyện trong cung nói là nhiều thì cũng không nhiều, nói là ít thì cũng không ít. Ta cũng lười để ý, về sau ngươi đến thỉnh an, cứ ở Thiên điện của Từ Ninh Cung xử lý cung vụ đi.”
Những lời này đương nhiên không phải Ngụy thái hậu tự nghĩ ra, mà là Phượng Cảnh Kiền dạy bà ta, có trời mới biết vì sao với chỉ số thông minh như Ngụy thái hậu mà lại có thể sinh ra hai nhi tử đa mưu túc trí như vậy. Phượng Cảnh Kiền cố ý để cho lão nương thi ân, lão nương của hắn không hiểu rõ chuyện hậu cung, trong lòng lại không ưng Vệ vương phi cho lắm, nhưng vì Vệ vương phi có khả năng, nếu lão nương của hắn muốn tranh chấp quyền lực hậu cung với Vệ vương phi thì chỉ hoàn toàn phí công vô ích. Hiện tại Phượng Cảnh Kiền còn tại vị, Vệ vương phi cùng lắm thì ít nói ít làm, nhưng nếu Minh Trạm đăng cơ thì hậu cung tất nhiên sẽ rơi vào tay của Vệ vương phi.
Nếu lúc ấy lão nương của hắn nhảy cẫng lên không chịu giao quyền thì Phượng Cảnh Kiền thật sự là thoái vị mà cũng không an tâm, vì vậy hiện tại hắn khiến cho lão nương chủ động giao quyền.
Ngụy thái hậu giao quyền chính là trực tiếp thi ân cho Vệ vương phi. Vệ vương phi nhớ đến tình cảm này thì ngày sau còn có thể chiếu cố Ngụy thái hậu một chút.
Vệ vương phi liên tục từ chối, “Nô tì chỉ là mệnh phụ, nào dám chủ trì cung vụ?”
Ngụy thái hậu nghĩ đến lời của nhi tử, bèn nói với Vệ vương phi, “Ngươi cũng không phải là ngoại nhân, ngươi là mẫu thân của thái tử, là tức phụ của ai gia, về sau thái tử đăng cơ thì ngươi chính là Thái hậu. Hiện tại ngươi cũng không cần phải lo lắng, có ai gia ở đây, ngươi cứ đến Thiên điện của ai gia mà xử lý cung vụ, chính là hiếu thuận với ai gia, phân ưu thay ai gia.”
Như vậy Vệ vương phi mới tuân mệnh.
Ngụy thái hậu mệt mỏi thầm thở dài một tiếng, bà ta không thích Vệ vương phi, bởi vì xuất thân của mình, mà cũng bởi vì bà ta đã từng hầu hạ ở Khôn Ninh cung, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là bà ta cảm thấy nói chuyện với Vệ vương phi quá mệt mỏi.
Ngụy thái hậu là người thẳng thắn, Vệ vương phi lại là người nội tâm, hai người hoàn toàn không đi cùng một đường.
Vệ vương phi xử lý loại yến hội này hoàn toàn dễ như trở bàn tay, đâu vào đấy, hơn nữa nàng cũng không xa lạ đối với các quan hệ ở đế đô, phú quý gia ở đế đô xưa nay thay đổi hỗn loạn, dù không quen cho lắm nhưng chỉ cần giới thiệu một chút thì sẽ phát hiện, à, hóa ra mọi người đều là thân thích.
Ngụy thái hậu đối xử với tất cả mệnh phụ đều như nhau, nếu quen biết thì bà ta sẽ nhiều lời một chút, nếu không biết thì bà ta sẽ khen bộ dáng của người ta đẹp mắt, sau đó sẽ ăn vài món, ngồi ở chủ vị mà cười ha ha để đám người đến nịnh nọt.
Kỳ thật lão thái thái cũng có vài phần ham hư vinh, có nhiều người mà bà ta không quen, nhưng vẫn vui vẻ tham gia yến hội, bà ta chỉ đặc biệt thích cảm giác được người khác khen tặng mà thôi, được nịnh nọt mười năm cũng không thấy chán.
Vệ vương phi đương nhiên cũng vui vẻ nịnh nọt lão thái thái vài câu, mọi chuyện đều đưa Ngụy thái hậu lên trước, mọi người thấy vậy càng thêm tỏ vẻ thân thiện mà nịnh nọt.
Ngụy thái hậu được hầu hạ khiến thể xác và tinh thần vui sướng, buổi tối nằm trên giường âm thầm suy nghĩ: Tức phụ của tiểu nhi tử nhà mình kỳ thật cũng không tệ.
Đại điển chấm dứt, Minh Trạm say khướt cùng Phượng Cảnh Kiền trở về Chiêu Nhân cung, hắn lảo đảo giống như giẫm lên bước sóng, để nội thị cung nữ hầu hạ đi ngủ, mơ màng nghe thấy Phượng Cảnh Kiền cười cười, “Minh Trạm, chuyện trẫm hứa với ngươi, hiện tại trẫm đã làm được, ngươi xem đi, là ai đây?”
Tiếng cười của Phượng Cảnh Kiền dần dần đi xa, một người lẳng lặng bước đến bên giường của Minh Trạm.
Vẫn là thân mình hoàn mỹ, làn da màu ngà đẹp mắt, dưới ánh nến càng trở nên nhu hòa và sáng bóng, gương mặt của Nguyễn Hồng Phi tái nhợt nhưng lại tuấn mỹ.
Minh Trạm giận sôi người mà bật dậy, xông lên rồi tung ra một cái tát, hùng hổ nói, “Nguyễn đại lừa bịp! Ngươi dám lừa gạt ta hay sao!”
“Minh Trạm Minh Trạm.” Nguyễn Hồng Phi ôm lấy Minh Trạm, đầu gác lên vai của Minh Trạm, nhẹ giọng nói, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Giọng nói êm tai giống như thần tiên, trong lòng của Minh Trạm mềm nhũn, hung hăng đẩy Nguyễn Hồng Phi ra, lúc này mới nhớ đến võ công của Nguyễn Hồng Phi không tệ, Minh Trạm suy nghĩ, thua nhân không thua trận, hừ mạnh một tiếng, rống ra một câu danh ngôn, “Xin lỗi có ích gì, còn quay lại để làm chi!”
“Ta có nỗi khổ!”
“Ngươi có nỗi khổ cái quái gì!” Minh Trạm bỗng nhiên móc lấy một quyển sổ bằng da từ trước ngực, căm giận mở ra, “Ngươi đi ra ngoài hỏi thăm thử xem, có khi nào ta được lợi hay không! Nếu ngươi dừng trong tay ta thì chúng ta sẽ thanh toán nợ nần trước!”
Trên quyển sổ có ghi: số lần thụ: 69; số lần công: 1
Số liệu cách xa đập vào mắt của Minh Trạm khiến hắn xót cả mắt, hắn tức giận nói, “Ngươi báo thù cái quái quỷ gì cũng không liên quan đến ta, trước tiên trả nợ đi! 69 giảm 1, ngươi còn 68 năm, 68 năm làm thụ thì mới thanh toán xong!”
Nguyễn Hồng Phi quá sợ hãi, “Chẳng phải là 68 ngày hay sao?”
“Lắm lời, mông của ta giống mông của người bình thường ư?” Minh Trạm dùng sức đẩy mạnh, Nguyễn Hồng Phi liền ngã xuống đất, muốn ngồi dậy nhưng lại không có khí lực, Minh Trạm cười ha ha, đắc ý nói, “Ngươi đã bị trúng tiểu thụ cúc hoa tán rồi, còn muốn nhúc nhích nữa sao?”
“Ngươi, ngươi ti bỉ….” Nguyễn mỹ nhân hữu khí vô lực, ngọc thể nằm dưới đất, sắc mặt đỏ ửng, hai hàng lệ tuôn trào, cố gắng chống cự.
“Ha ha ha ha!” Minh Trạm ngửa mặt lên trời cười to, bỗng nhiên xé nát y phục, giống như ác lang mà vồ đến.
Phượng Cảnh Kiền không ngờ chính mình lại có một ngày bị người ta khi dễ như vậy, Minh Trạm vừa nhắm mắt vừa cười cạc cạc, trong khi hai tay hai chân lại ôm chặt lấy hắn mà dùng gậy gộc đã dựng thẳng chọt chọt chọt chọt vào người hắn.
“Minh Trạm, Minh Trạm!” Cái tên chết tiệt này đang dâm mộng hay sao vậy! Phượng Cảnh Kiền thẳng tay vỗ hai phát vào mông của Minh Trạm, Minh Trạm gầm lên giận dữ ở trong mộng, “Nguyễn đại lừa bịp, ngươi dám phản công ư!” Xoay người một phát, cưỡi lên thắt lưng của Phượng Cảnh Kiền.
Phượng Cảnh Kiền thẳng tay túm lấy Minh Trạm, xoay người đè xuống, đánh liên tục mấy phát, đến khi Minh Trạm kêu to “Ôi chao ôi chao” thì mới chịu tỉnh dậy.
“Làm gì vậy!” Bị đánh đến thức tỉnh thì chẳng có ai cảm thấy tốt đẹp bao giờ.
“Ta còn đang muốn hỏi ngươi đây? Ngươi nằm mơ thấy cái gì vậy?” Phượng Cảnh Kiền hầm hầm hỏi, nắm lấy điểm yếu hại của Minh Trạm.
Minh Trạm kêu thảm thiết, “Ôi ôi, ngài nhẹ tay một chút….không có mơ thấy gì hết…..ta muốn đi tiểu, đi tiểu….”
Phượng Cảnh Kiền đen mặt đuổi Minh Trạm xuống giường, “Cút đi.”
Minh Trạm điềm nhiên mỉm cười, “Bá phụ, à, phụ hoàng, có muốn đi cùng hay không?”
Phượng Cảnh Kiền đi theo, hai người đi tiểu, bên người có hai cung nữ hầu hạ, Minh Trạm liếc nhìn đại gia hỏa của Phượng Cảnh Kiền một cái, sợ hãi mà hô to, “Thật là lớn nha.”
“Thô tục.” Phượng Cảnh Kiền mắng một câu, trong lòng vẫn có chút đắc ý, hỏi một cách tao nhã, “So với Nguyễn Hồng Phi thì thế nào?”
“Mỗi người một vẻ, nhưng mà của hắn hấp dẫn hơn một chút.”
Phượng Cảnh Kiền khoan khoái kéo khố hạ lên, Minh Trạm đi theo ra ngoài, cung nữ bưng nước hầu hạ bá chất hai người rửa sạch tay, hai người một trước một sau trở về giường.
Hoàng thất luôn tao nhã mà lại lạnh lùng, nhưng Minh Trạm vốn là người dễ gần, hắn choàng tay ôm lấy thắt lưng của Phượng Cảnh Kiền mà than thở, “Chẳng phải ngài đã bảo sẽ cho ta biết tin tức của Nguyễn đại lừa bịp hay sao?”
“Hắn dịch dung thành Tử Mẫn, mấy năm nay trẫm đúng là kẻ mù, không hề phát hiện.” Phượng Cảnh Kiền cười cười, “Bằng không cũng sẽ không bị người ta nắm lấy sơ hở. Tin tức nằm ở chỗ của Tử Nghiêu, trẫm đã phái người giấu Tử Nghiêu đi, nội trong ba tháng Hồng Phi không hiện thân thì trẫm sẽ làm thịt Tử Nghiêu.”
“Như vậy, như vậy cũng không tốt cho lắm. Nói không chừng Tử Nghiêu đang tìm ca ca hắn thì sao.”
“Không có gì mà không tốt.” Phượng Cảnh Kiền hoàn toàn không có áp lực tâm lý, “Nếu không có Tử Mẫn giúp đỡ thì Nguyễn Hồng Phi không có khả năng cải trang như vậy. Hắn là thân biểu đệ của trẫm, trẫm tự hỏi trẫm đối xử với hắn không tệ, vậy mà hắn lại dám phản bội trẫm, Tử Nghiêu chỉ là bị hắn liên lụy mà thôi.”
“Như vậy, phụ hoàng a, nếu ngài bắt được bọn họ thì phải xử trí như thế nào?” Minh Trạm cẩn thận nhưng trong lòng vẫn hơi lo sợ. Ngay cả nhi tử của mình mà Phượng Cảnh Kiền còn có thể ban cho một ly rượu tiễn đến tây thiên thì huống gì chỉ là một biểu đệ. Tàn nhẫn như vậy thì mới có thể bức nhân.
Phượng Cảnh Kiền nhìn Minh Trạm, thử nói, “Nếu hắn đã từng khi dễ ngươi, không bằng đem hắn sung quân….”
“Không được!” Minh Trạm quả quyết cự tuyệt, “Tuy rằng Nguyễn đại lừa bịp rất đáng giận, bất quá hắn làm việc cũng không ti bỉ. Sau khi bắt được, nếu muốn giết hắn thì cũng phải để lại thể diện cho hắn, cần gì phải làm nhục hắn. Hơn nữa Nguyễn đại lừa bịp cũng có chút bản lĩnh, ta thà rằng nắm lấy cái tên đại lừa bịp kia vào trong tay vẫn hơn.”
“Trẫm đã sớm nói là sẽ giao hắn cho ngươi. Ngươi muốn làm gì thì làm, trẫm không bận tâm.” fynnz.wordpress.com
……….
Cả ngày Minh Trạm bận bù đầu bù cổ.
Hoàng thất là nơi chuyên giảng cấp bậc lễ nghĩa, hơn nữa lập thái tử là chuyện quốc gia đại sự, không thể qua loa sơ suất, Khâm thiên giám chọn ngày lành, Phượng Cảnh Kiền đi cúng tế báo cáo tổ tông. Còn cố ý phái đại thái giám Lý Kim Phúc cho Minh Trạm, vào ngày đại điển, vị đại thái giám này rất được trọng dụng. Mỗi khi đầu óc của Minh Trạm choáng váng thì Lý Kim Phúc sẽ ở bên cạnh săn sóc thấp giọng nhắc nhở nên làm cái gì cái gì.
Hà Ngọc Phương Thanh vốn là thủ hạ đắc lực của Minh Trạm, lần này cũng được thăng cấp, rất có thể diện trong đám thái giám, hai người bọn họ chủ yếu phụ trách hậu cần, tháng tám không quá nóng, bất quá ít khi vận động như Minh Trạm, lại phải mang lễ phục quá nặng khiến mồ hôi thấm ướt ba lớp y phục, sắc mặt đỏ bừng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, Minh Trạm mệt đến mức trong lòng mắng to. Mụ nội nó, làm thái tử mà phải vất vả như vậy, đến khi đăng cơ thì không biết còn khổ đến cỡ nào.
Bởi vậy có thể thấy được làm hoàng đế là một việc cần có sức khỏe phi thường.
Minh Trạm cảm thấy kim quan trên đầu của mình nặng gần nửa cân, đồ của thái tử thì làm sao dám qua loa cho được? Vàng ròng trân châu bảo thạch, thật sự khiến người ta muốn bốc hỏa.
“Còn bao lâu nữa mới xong?” Cần cổ của Minh Trạm sắp đứa lìa, đơ người hỏi thái giám Kim Phúc ở bên cạnh.
Lý Kim Phúc rùng mình, hạ thấp giọng, “Thái tử gia, ngày hỉ sự không được nói cái từ kia đâu. Ước chừng còn một canh giờ nữa.”
“Dong dài.” Tay của Minh Trạm run lên, nâng y mệ che mặt nhét vào một miếng bánh hoa hồng nho nhỏ vào miệng, hắn sắp chết đói rồi. Sắc lập thái tử cũng không phải không cho thái tử điện hạ ăn cái gì, chỉ là mấy thứ kia chỉ có thể nhìn một chút, chứ ăn vào miệng chẳng được bao nhiêu. Nhưng lại không thể uống nhiều nước, dù sao cũng không thể đang bái tế tổ tiên mà bỗng nhiên ngươi đòi đi tiểu tiện, chẳng phải là bất kính với tổ tiên hay sao?
Sắc phong sứ thần có bốn người. Chính sứ: Đại học sĩ Lý đại nhân, Bình Dương Hầu. Phó sứ: Ngụy Quốc Công mang danh nhạc phụ của Minh Trạm cùng với Vĩnh Định Hầu.
Chính sứ một văn một võ, Lý đại nhân có thanh danh, Bình Dương Hầu lại là lão tướng sa trường, có thể thấy được Phượng Cảnh Kiền an bài rất cẩn thận.
Lý đại nhân là tam triều nguyên lão, ngay thẳng chính trực, sau khi xác định Phượng Cảnh Kiền lâm trọng bệnh, không còn sống được bao lâu, còn Minh Trạm lại là người hiền lương thục đức lại hiếu thảo, hắn mới tích cực hoạt động bồi dưỡng tân quân.
Còn Bình Dương Hầu, đáng lý Phượng Cảnh Kiền định để hắn quay về Tây Bắc, bất quá nghĩ đến ngày lập thái tử, hắn bèn lưu lại Bình Dương Hầu, lệnh cho Bình Dương Hầu tham dự đại điển lập thái tử rồi mới lên đường, hơn nữa có thể được sắc phong làm chính sự là một chuyện cực kỳ có thể diện.
Còn Ngụy Quốc Công thì vẫn mang tâm tình phức tạp đối với Minh Trạm, nhắc đến thì chuyện này quả là vừa may mắn vừa bất hạnh, Minh Trạm thú bài vị của tiểu Quận quân, tuy rằng ngay cả tay chân cũng chưa được nắm, nhưng trên lý thuyết thì tiểu Quận quân đã là chính thê của Minh Trạm. Vì vậy, trong danh sách lập Minh Trạm làm hoàng thái tử thì tiểu Quận quân được vinh danh thành thái tử phi. Ngày sau nếu Minh Trạm đăng cơ thì nàng chính là Hoàng hậu.
Ngay cả trong mộng Ngụy Quốc Công vẫn hết tiếc nuối lại than thở, chính mình là mệnh làm quốc trượng nhưng lại vô phúc làm quốc trượng.
Vĩnh Định Hầu trung thành và tận tâm, được Phượng Cảnh Kiền trọng dụng. Thân thể vừa khỏi hẳn thì liền ban thưởng cho hắn.
Đại điển kéo dài đến khi Minh Trạm hành lễ tam quỳ cửu khấu đối với Phượng Cảnh Kiền, nghiêm chỉnh tiếp nhận kim ấn và kim sách thái tử từ trong tay của Phượng Cảnh Kiền, sau đó Phượng Cảnh Kiền nói vài câu động viên, như vậy mới tính là chính thức chấm dứt.
Minh Trạm lại đứng ở Cảnh Đức cung nhận triều thần quỳ lạy.
Phượng Cảnh Kiền thu xếp chỗ ở cho Minh Trạm thật kỳ lạ, không tu sửa Đông cung mà lại lệnh cho Minh Trạm đến Cảnh Đức cung xử lý chính sự, nghỉ ngơi thì vào Chiêu Nhân điện của hắn, đương nhiên Minh Trạm ở phía tây Chiêu Nhân điện.
Quyết định này làm cho Minh Trạm có chút bất mãn, hắn oán giận, “Cảnh Đức Cung đã có người ở, hơn nữa ở phía Tây đều là chỗ của đám tiểu lão bà.”
Phượng Cảnh Kiền không muốn gây gổ, chỉ cười cười, “Hiện tại ngươi là quan hàm đệ nhị, địa vị cũng chẳng thua kém đám tiểu lão bà là bao nhiêu, chờ về sau đăng cơ thì ngươi muốn ở đâu cứ ở đó, ở nóc nhà cũng không ai quản.”
Phùng Thành tiếp xúc với Minh Trạm đã lâu, biết thái tử gia xưa nay nói năng ít khi cân nhắc, chỉ để ý hầu hạ thái tử thay thường phục, buổi tối còn phải tham gia yến hội nữa.
Đây là lần đầu tiên Lý Kim Phúc nghe thái tử điện hạ đánh đồng chức vị hoàng thái tử với tiểu lão bà, hắn run rẩy đến mức một cái nút thắt mà phải thắt đến ba lần.
“Hà Ngọc, quạt cho ta một chút.” Minh Trạm quá nóng, mặt đỏ như đánh son, bất quá tinh thần vẫn không tệ, ánh mắt trong suốt.
“Mẫu thân của ngươi đến đế đô, dù sao cũng không thể để nàng ở ngoài cung, ngươi cũng có hai tiểu thiếp, đến lúc đó cứ an bài ở hậu cung Cảnh Đức là được.” Phượng Cảnh Kiền nói ra tính toán của mình, “Thỉnh thoảng ngươi cũng có thể quay về Cảnh Đức cung ở một thời gian, cũng không còn cách nào, ngươi không quen sự vụ ở đế đô, đế đô lớn hơn Vân Quý rất nhiều, đám quan viên, chính sự, nhân sự, ngươi phải nắm chắc trong lòng mới được. Chờ đến khi ngươi quen thuộc thì dọn đến Cảnh Đức cung mà ở.”
Minh Trạm làm sao lại không biết tốt xấu, cười nói, “Hoàng bá phụ, ngài đừng quên chuyện kia nha.”
Phượng Cảnh Kiền mỉm cười ung dung, “Đã là thái tử, gọi trẫm một tiếng phụ hoàng đi!”
“Chờ một lát rồi gọi.” Minh Trạm cười xấu xa.
Kỳ thật Minh Trạm luôn bị đánh cũng không phải vì Phượng Cảnh Nam thô bạo, sự thật chứng minh là xưa nay Phượng Cảnh Nam luôn dùng ngôn ngữ để đe dọa giáo dục nhi tử. Đến phiên Minh Trạm thì Phượng Cảnh Nam phát hiện sử dụng ngôn ngữ để giáo dục hoàn toàn là phí nước miếng, chỉ có thể sử dụng vũ lực để chỉ đạo ngôn hành của Minh Trạm mà thôi. fynnz.wordpress.com
Còn Minh Trạm thì lại rất thích trêu chọc khiêu khích Phượng Cảnh Nam.
Tỷ như hắn được lập làm hoàng thái tử, Phượng Cảnh Nam liền bị hoàng thân quốc thích và các thần tử lũ lượt kéo đến chúc mừng hảo phúc khí.
Chẳng phải là hảo phúc khí hay sao? Đáng lý làm thổ hoàng đế đã quá uy phong, không ai dám đụng vào, nay lại trở thành phụ thân của hoàng thái tử. Dù lúc trước cố ý bảo trì khoảng cách với Trấn Nam Vương phủ, nhưng trước khác nay khác, mọi người đều đến đây lên tiếng kêu gọi, nói đùa vài ba câu.
Phượng Cảnh Kiền thấy Phượng Cảnh Nam xã giao một cách thành thạo, vừa cười vừa nói, “Trạm nhi, lại đây, kính phụ vương của ngươi một ly đi. Phụ vương của ngươi nuôi ngươi lớn khôn, trẫm dốc lòng dạy dỗ ngươi, cho nên ngươi mới có ngày hôm nay.”
Phượng Cảnh Nam thấy lời này chẳng dễ nghe chút nào, à, ta nuôi con lớn khôn, ngươi thì dạy dỗ? Ngươi dạy cái gì? Rõ ràng là ta dạy mà. Phượng Cảnh Nam hoàn toàn xem nhẹ việc Minh Trạm từ lúc mười tuổi đã đến đế đô ở năm năm. Chẳng qua ngại huynh trưởng là Hoàng thượng nên Phượng Cảnh Nam vẫn nhịn xuống.
Chỉ thấy Minh Trạm mặc phục sức hoàng thái tử lấp lánh, cười tủm tỉm đứng dậy, “Dạ, phụ hoàng.” Nâng ly rượu nói với Phượng Cảnh Nam, “Phụ vương, còn xin uống cạn ly này.”
Minh Trạm nói ra hai chữ phụ hoàng thì sắc mặt của Phượng Cảnh Nam lập tức đen thành đáy nồi. Bất quá Minh Trạm vẫn để lại một chút đường sống, Phượng Cảnh Nam lại nghe thấy Minh Trạm gọi hắn là phụ vương, hắn miễn cưỡng nâng ly, cúi đầu uống rượu.
Phượng Cảnh Kiền thấy đệ đệ buồn ra mặt, hắn càng cười vui vẻ.
Kỳ thật Minh Trạm được lập làm thái tử thì bao nhiêu nhà vui mừng bấy nhiêu nhà u sầu.
Trong đám thần tử, ngoại trừ những kẻ trung lập đáng tin cậy thì bốn hoàng tử đều có những thế lực ủng hộ riêng biệt, bất quá chuyện này không tính là đại sự, dù sao tất cả đều đã chết hết, mọi người phá băng hòa hảo, đồng tâm hiệp lực ủng hộ thái tử điện hạ là được.
Đối với mọi người thì bi đát nhất chính là Bắc Xương Hầu phủ và Thọ Ninh Hầu phủ, ai cũng biết câu một người đắc đạo, cả họ được nhờ.
Sau khi Minh Trạm được lập làm hoàng thái tử, tuy rằng phong hào của các tỷ muội không có gì thay đổi, nhưng bất quá thân phận lại khác xa trước kia. Giống Bắc Xương Hầu phủ, đáng lý sẽ thú về Thục Nghi quận chúa: Minh Diễm, kết quả là vì một nô tỳ, chẳng những để mất một nhi tử phải vào chùa làm hòa thượng mà còn bị Thái Dương đại công chúa phỏng tay trên. Nay Thục Nghi quận chúa từ tỷ tỷ của thế tử điện hạ trở thành tỷ tỷ của hoàng thái tử điện hạ, Bắc Xương Hầu phủ có hối hận cũng không kịp.
Còn Thọ Ninh Hầu phủ lại thú phải thứ muội của hoàng thái tử điện hạ: Minh Phỉ, nếu Minh Phỉ an phận, cho dù Minh Trạm thật sự không thích nàng, vì thanh danh, cũng sẽ không khó xử một nữ nhân. Nhưng thiên hạ đều biết Minh Phỉ bị thái tử gia suýt nữa đã phạt trượng đến chết, còn bị khai trừ khỏi gia phả. Thú một kẻ như vậy vào nhà không bằng để tôn tử của mình độc thân vẫn tốt hơn. Thọ Ninh Hầu quả thật là xui tận mạng.
Ngược lại, Thọ An Hầu Phùng Thiệu Minh thì không cần phải nói, vị quận mã Hầu gia này, tiếp qua vài năm chắc chắn sẽ được thăng làm phò mã. Ngay cả phủ của Lục tướng quân, một tước vị tướng quân chỉ có thể được bố trí ở Thiên điện, nhưng người ta lại có vận khí, thú được muội muội Minh Nhã mà thái tử điện hạ sủng ái vào phủ, trong lúc nhất thời lại có không ít người đến phủ nịnh hót.
Tiền triều mọi người náo nhiệt, hậu cung cũng không ảm đạm. Yến hội lần này do Ngụy thái hậu chủ trì trên danh nghĩa, Vệ vương phi đứng thứ hai.
Sau khi Ngụy quý phi và Nguyễn quý phi qua đời thì trong hậu cung không còn phi tần nào có thân phận cao quý nữa, bảo Ngụy thái hậu an bài loại cung yến long trọng này thật sự là làm khó lão thái thái. Trùng hợp Vệ vương phi đến đế đô, Ngụy thái hậu kỳ thật có một ưu điểm chính là bà ta thích ứng rất nhanh, năng lực chịu đả kích cũng đặc biệt mạnh. Bốn tôn tử đều đã chết, lão thái thái u sầu nửa tháng, sau đó cũng dần dần bình thường trở lại.
Nay Minh Trạm làm thái tử, hắn cũng là tôn tử của bà ta.
Tuy rằng bà ta không quá thích Minh Trạm, bất quá cũng biết sau này Minh Trạm sẽ làm hoàng đế.
Vì thế Ngụy thái hậu vung tay giao chuyện mở yến tiệc ở hậu cung cho Vệ vương phi xử lý, đồng thời cũng nói rõ ràng, “Ta già rồi, ngày thường chỉ nghe các ngươi nói nói cười cười mà thôi, việc này trước kia đều do các quý phi an bài.” Nghĩ đến điệt nữ đoản mệnh của mình, Ngụy thái hậu cảm thấy đau xót, nhưng vẫn cố gắng nói tiếp, “Ngươi đã đến đây thì ngươi cứ quản lý việc này.”
“Dạ, tuân lệnh mẫu hậu.” Vệ vương phi không chối từ, đây là đại điển sắc phong của nhi tử nhà nàng, nàng thật sự có chút lo lắng nếu giao cho Thái hậu giải quyết chuyện này.
Ngụy thái hậu thở dài, tiếp đón Vệ vương phi, “Ngươi ngồi gần một chút.”
Cung nhân đem nệm gấm của Vệ vương phi dọn đến trước mặt Ngụy thái hậu, Ngụy thái hậu thở dài, nheo mắt nhìn Vệ vương phi, “Ngươi là người có khả năng, ai gia đã sớm biết, Minh Trạm là người có phúc, ngươi cũng có phúc.”
Vệ vương phi thầm than trong lòng, so với vị Thái hậu nương nương này thì nàng thật sự không xem là có phúc.
“Ai gia thấy Hoàng đế không có ý định phong quý phi nữa, trong cung còn tứ công chúa và ngũ công chúa, tuổi còn nhỏ.” Ngụy thái hậu nói, “Từ nhỏ ngươi đã ở trong cung, chuyện trong cung nói là nhiều thì cũng không nhiều, nói là ít thì cũng không ít. Ta cũng lười để ý, về sau ngươi đến thỉnh an, cứ ở Thiên điện của Từ Ninh Cung xử lý cung vụ đi.”
Những lời này đương nhiên không phải Ngụy thái hậu tự nghĩ ra, mà là Phượng Cảnh Kiền dạy bà ta, có trời mới biết vì sao với chỉ số thông minh như Ngụy thái hậu mà lại có thể sinh ra hai nhi tử đa mưu túc trí như vậy. Phượng Cảnh Kiền cố ý để cho lão nương thi ân, lão nương của hắn không hiểu rõ chuyện hậu cung, trong lòng lại không ưng Vệ vương phi cho lắm, nhưng vì Vệ vương phi có khả năng, nếu lão nương của hắn muốn tranh chấp quyền lực hậu cung với Vệ vương phi thì chỉ hoàn toàn phí công vô ích. Hiện tại Phượng Cảnh Kiền còn tại vị, Vệ vương phi cùng lắm thì ít nói ít làm, nhưng nếu Minh Trạm đăng cơ thì hậu cung tất nhiên sẽ rơi vào tay của Vệ vương phi.
Nếu lúc ấy lão nương của hắn nhảy cẫng lên không chịu giao quyền thì Phượng Cảnh Kiền thật sự là thoái vị mà cũng không an tâm, vì vậy hiện tại hắn khiến cho lão nương chủ động giao quyền.
Ngụy thái hậu giao quyền chính là trực tiếp thi ân cho Vệ vương phi. Vệ vương phi nhớ đến tình cảm này thì ngày sau còn có thể chiếu cố Ngụy thái hậu một chút.
Vệ vương phi liên tục từ chối, “Nô tì chỉ là mệnh phụ, nào dám chủ trì cung vụ?”
Ngụy thái hậu nghĩ đến lời của nhi tử, bèn nói với Vệ vương phi, “Ngươi cũng không phải là ngoại nhân, ngươi là mẫu thân của thái tử, là tức phụ của ai gia, về sau thái tử đăng cơ thì ngươi chính là Thái hậu. Hiện tại ngươi cũng không cần phải lo lắng, có ai gia ở đây, ngươi cứ đến Thiên điện của ai gia mà xử lý cung vụ, chính là hiếu thuận với ai gia, phân ưu thay ai gia.”
Như vậy Vệ vương phi mới tuân mệnh.
Ngụy thái hậu mệt mỏi thầm thở dài một tiếng, bà ta không thích Vệ vương phi, bởi vì xuất thân của mình, mà cũng bởi vì bà ta đã từng hầu hạ ở Khôn Ninh cung, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là bà ta cảm thấy nói chuyện với Vệ vương phi quá mệt mỏi.
Ngụy thái hậu là người thẳng thắn, Vệ vương phi lại là người nội tâm, hai người hoàn toàn không đi cùng một đường.
Vệ vương phi xử lý loại yến hội này hoàn toàn dễ như trở bàn tay, đâu vào đấy, hơn nữa nàng cũng không xa lạ đối với các quan hệ ở đế đô, phú quý gia ở đế đô xưa nay thay đổi hỗn loạn, dù không quen cho lắm nhưng chỉ cần giới thiệu một chút thì sẽ phát hiện, à, hóa ra mọi người đều là thân thích.
Ngụy thái hậu đối xử với tất cả mệnh phụ đều như nhau, nếu quen biết thì bà ta sẽ nhiều lời một chút, nếu không biết thì bà ta sẽ khen bộ dáng của người ta đẹp mắt, sau đó sẽ ăn vài món, ngồi ở chủ vị mà cười ha ha để đám người đến nịnh nọt.
Kỳ thật lão thái thái cũng có vài phần ham hư vinh, có nhiều người mà bà ta không quen, nhưng vẫn vui vẻ tham gia yến hội, bà ta chỉ đặc biệt thích cảm giác được người khác khen tặng mà thôi, được nịnh nọt mười năm cũng không thấy chán.
Vệ vương phi đương nhiên cũng vui vẻ nịnh nọt lão thái thái vài câu, mọi chuyện đều đưa Ngụy thái hậu lên trước, mọi người thấy vậy càng thêm tỏ vẻ thân thiện mà nịnh nọt.
Ngụy thái hậu được hầu hạ khiến thể xác và tinh thần vui sướng, buổi tối nằm trên giường âm thầm suy nghĩ: Tức phụ của tiểu nhi tử nhà mình kỳ thật cũng không tệ.
Đại điển chấm dứt, Minh Trạm say khướt cùng Phượng Cảnh Kiền trở về Chiêu Nhân cung, hắn lảo đảo giống như giẫm lên bước sóng, để nội thị cung nữ hầu hạ đi ngủ, mơ màng nghe thấy Phượng Cảnh Kiền cười cười, “Minh Trạm, chuyện trẫm hứa với ngươi, hiện tại trẫm đã làm được, ngươi xem đi, là ai đây?”
Tiếng cười của Phượng Cảnh Kiền dần dần đi xa, một người lẳng lặng bước đến bên giường của Minh Trạm.
Vẫn là thân mình hoàn mỹ, làn da màu ngà đẹp mắt, dưới ánh nến càng trở nên nhu hòa và sáng bóng, gương mặt của Nguyễn Hồng Phi tái nhợt nhưng lại tuấn mỹ.
Minh Trạm giận sôi người mà bật dậy, xông lên rồi tung ra một cái tát, hùng hổ nói, “Nguyễn đại lừa bịp! Ngươi dám lừa gạt ta hay sao!”
“Minh Trạm Minh Trạm.” Nguyễn Hồng Phi ôm lấy Minh Trạm, đầu gác lên vai của Minh Trạm, nhẹ giọng nói, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Giọng nói êm tai giống như thần tiên, trong lòng của Minh Trạm mềm nhũn, hung hăng đẩy Nguyễn Hồng Phi ra, lúc này mới nhớ đến võ công của Nguyễn Hồng Phi không tệ, Minh Trạm suy nghĩ, thua nhân không thua trận, hừ mạnh một tiếng, rống ra một câu danh ngôn, “Xin lỗi có ích gì, còn quay lại để làm chi!”
“Ta có nỗi khổ!”
“Ngươi có nỗi khổ cái quái gì!” Minh Trạm bỗng nhiên móc lấy một quyển sổ bằng da từ trước ngực, căm giận mở ra, “Ngươi đi ra ngoài hỏi thăm thử xem, có khi nào ta được lợi hay không! Nếu ngươi dừng trong tay ta thì chúng ta sẽ thanh toán nợ nần trước!”
Trên quyển sổ có ghi: số lần thụ: 69; số lần công: 1
Số liệu cách xa đập vào mắt của Minh Trạm khiến hắn xót cả mắt, hắn tức giận nói, “Ngươi báo thù cái quái quỷ gì cũng không liên quan đến ta, trước tiên trả nợ đi! 69 giảm 1, ngươi còn 68 năm, 68 năm làm thụ thì mới thanh toán xong!”
Nguyễn Hồng Phi quá sợ hãi, “Chẳng phải là 68 ngày hay sao?”
“Lắm lời, mông của ta giống mông của người bình thường ư?” Minh Trạm dùng sức đẩy mạnh, Nguyễn Hồng Phi liền ngã xuống đất, muốn ngồi dậy nhưng lại không có khí lực, Minh Trạm cười ha ha, đắc ý nói, “Ngươi đã bị trúng tiểu thụ cúc hoa tán rồi, còn muốn nhúc nhích nữa sao?”
“Ngươi, ngươi ti bỉ….” Nguyễn mỹ nhân hữu khí vô lực, ngọc thể nằm dưới đất, sắc mặt đỏ ửng, hai hàng lệ tuôn trào, cố gắng chống cự.
“Ha ha ha ha!” Minh Trạm ngửa mặt lên trời cười to, bỗng nhiên xé nát y phục, giống như ác lang mà vồ đến.
Phượng Cảnh Kiền không ngờ chính mình lại có một ngày bị người ta khi dễ như vậy, Minh Trạm vừa nhắm mắt vừa cười cạc cạc, trong khi hai tay hai chân lại ôm chặt lấy hắn mà dùng gậy gộc đã dựng thẳng chọt chọt chọt chọt vào người hắn.
“Minh Trạm, Minh Trạm!” Cái tên chết tiệt này đang dâm mộng hay sao vậy! Phượng Cảnh Kiền thẳng tay vỗ hai phát vào mông của Minh Trạm, Minh Trạm gầm lên giận dữ ở trong mộng, “Nguyễn đại lừa bịp, ngươi dám phản công ư!” Xoay người một phát, cưỡi lên thắt lưng của Phượng Cảnh Kiền.
Phượng Cảnh Kiền thẳng tay túm lấy Minh Trạm, xoay người đè xuống, đánh liên tục mấy phát, đến khi Minh Trạm kêu to “Ôi chao ôi chao” thì mới chịu tỉnh dậy.
“Làm gì vậy!” Bị đánh đến thức tỉnh thì chẳng có ai cảm thấy tốt đẹp bao giờ.
“Ta còn đang muốn hỏi ngươi đây? Ngươi nằm mơ thấy cái gì vậy?” Phượng Cảnh Kiền hầm hầm hỏi, nắm lấy điểm yếu hại của Minh Trạm.
Minh Trạm kêu thảm thiết, “Ôi ôi, ngài nhẹ tay một chút….không có mơ thấy gì hết…..ta muốn đi tiểu, đi tiểu….”
Phượng Cảnh Kiền đen mặt đuổi Minh Trạm xuống giường, “Cút đi.”
Minh Trạm điềm nhiên mỉm cười, “Bá phụ, à, phụ hoàng, có muốn đi cùng hay không?”
Phượng Cảnh Kiền đi theo, hai người đi tiểu, bên người có hai cung nữ hầu hạ, Minh Trạm liếc nhìn đại gia hỏa của Phượng Cảnh Kiền một cái, sợ hãi mà hô to, “Thật là lớn nha.”
“Thô tục.” Phượng Cảnh Kiền mắng một câu, trong lòng vẫn có chút đắc ý, hỏi một cách tao nhã, “So với Nguyễn Hồng Phi thì thế nào?”
“Mỗi người một vẻ, nhưng mà của hắn hấp dẫn hơn một chút.”
Phượng Cảnh Kiền khoan khoái kéo khố hạ lên, Minh Trạm đi theo ra ngoài, cung nữ bưng nước hầu hạ bá chất hai người rửa sạch tay, hai người một trước một sau trở về giường.
Hoàng thất luôn tao nhã mà lại lạnh lùng, nhưng Minh Trạm vốn là người dễ gần, hắn choàng tay ôm lấy thắt lưng của Phượng Cảnh Kiền mà than thở, “Chẳng phải ngài đã bảo sẽ cho ta biết tin tức của Nguyễn đại lừa bịp hay sao?”
“Hắn dịch dung thành Tử Mẫn, mấy năm nay trẫm đúng là kẻ mù, không hề phát hiện.” Phượng Cảnh Kiền cười cười, “Bằng không cũng sẽ không bị người ta nắm lấy sơ hở. Tin tức nằm ở chỗ của Tử Nghiêu, trẫm đã phái người giấu Tử Nghiêu đi, nội trong ba tháng Hồng Phi không hiện thân thì trẫm sẽ làm thịt Tử Nghiêu.”
“Như vậy, như vậy cũng không tốt cho lắm. Nói không chừng Tử Nghiêu đang tìm ca ca hắn thì sao.”
“Không có gì mà không tốt.” Phượng Cảnh Kiền hoàn toàn không có áp lực tâm lý, “Nếu không có Tử Mẫn giúp đỡ thì Nguyễn Hồng Phi không có khả năng cải trang như vậy. Hắn là thân biểu đệ của trẫm, trẫm tự hỏi trẫm đối xử với hắn không tệ, vậy mà hắn lại dám phản bội trẫm, Tử Nghiêu chỉ là bị hắn liên lụy mà thôi.”
“Như vậy, phụ hoàng a, nếu ngài bắt được bọn họ thì phải xử trí như thế nào?” Minh Trạm cẩn thận nhưng trong lòng vẫn hơi lo sợ. Ngay cả nhi tử của mình mà Phượng Cảnh Kiền còn có thể ban cho một ly rượu tiễn đến tây thiên thì huống gì chỉ là một biểu đệ. Tàn nhẫn như vậy thì mới có thể bức nhân.
Phượng Cảnh Kiền nhìn Minh Trạm, thử nói, “Nếu hắn đã từng khi dễ ngươi, không bằng đem hắn sung quân….”
“Không được!” Minh Trạm quả quyết cự tuyệt, “Tuy rằng Nguyễn đại lừa bịp rất đáng giận, bất quá hắn làm việc cũng không ti bỉ. Sau khi bắt được, nếu muốn giết hắn thì cũng phải để lại thể diện cho hắn, cần gì phải làm nhục hắn. Hơn nữa Nguyễn đại lừa bịp cũng có chút bản lĩnh, ta thà rằng nắm lấy cái tên đại lừa bịp kia vào trong tay vẫn hơn.”
“Trẫm đã sớm nói là sẽ giao hắn cho ngươi. Ngươi muốn làm gì thì làm, trẫm không bận tâm.” fynnz.wordpress.com
……….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất