Sau Khi Kết Hôn Cùng Lão Công Nhà Giàu Số 1
Chương 5
Đến tận sau nửa đêm, thuốc mới bắt đầu phát huy tác dụng. Tang Kiều mơ mơ màng màng nằm ngủ ở mép sô pha.
Sau đó.
Bị lạnh tỉnh.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã hừng sáng.
Phòng cách âm không tốt lắm, cẩn thận còn có thể nghe thấy tiếng lách cách xoong nồi chảo của nhà bên cạnh.
Chăn bông mềm trên giường không có dấu vết bị ngủ qua.
Tang Kiều mặc trên người áo ngủ rộng thùng thình, bị đông lạnh run rẩy hai cái, ngây ngốc dụi dụi mắt, tựa như xác chết vùng dậy từ trên sô pha.
Sau đó, liên tục hắt xì mấy cái.
Cậu từ trên sô pha xoay người xuống đất, lê dép lê loạch xoạch ra khỏi phòng ngủ, chỉ cảm thấy cả đầu lẫn cổ họng đều đau.
Đứng trong phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt xong, Tang Kiều ngửa cổ nhìn chiếc gương to bằng lòng bàn tay treo trên tường.
Chắc do nhiệt độ cơ thể tăng, nên khuôn mặt ngày thường có chút tái nhợt hồng hào thêm vài phần, nhìn qua trông khỏe mạnh hơn nhiều.
Cho nên buổi phỏng vấn hôm nay chắc sẽ có cơ hội tiết kiệm má hồng.
Quỷ keo kiệt Tang Kiều tương đối hài lòng.
Cậu bôi chút son dưỡng lên đôi môi hơi nứt nẻ, lại thay một bộ quần áo miễn cưỡng có thể ra ngoài gặp người.
Mua bịch sữa bò hai tệ năm xu, vui vẻ bắt đầu một ngày làm việc.
Không biết là do đổi thành đạo diễn lớn hay do gì, mà đài truyền hình đột nhiên vô cùng coi trọng chương trình này.
Tóm lại.
Địa điểm phỏng vấn mới thế mà nằm ở trụ sở đài truyền hình.
Quá trình phỏng vấn cũng công bằng đến không thể công bằng hơn.
Mọi người không trang điểm, rút thăm để quyết định trình tự phỏng vấn.
Nếu như nhất định phải nói có chỗ nào chênh lệch, chỉ có thể là chênh lệch địa vị kinh tế giữa các công ty giải trí khác nhau.
Ví dụ điển hình là Tang Kiều áo sơ mi trắng cùng quần jean mua ở vỉa hè bên đường.
Mà tiểu ca ca ngồi bên trái cậu đồ mặc chính là phiên bản mùa thu mới nhất của nhà C, tiểu đệ đệ ngồi bên phải cậu đồ mặc chính là phiên bản giới hạn Thất Tịch của nhà G.
Tang Kiều bị kẹp ở giữa, ôm di động yên lặng tìm hiểu kiểu dáng trang phục của hàng xóm cạnh mình, đặc biệt an tĩnh thôi rung chân.
Hút một ngụm sữa bò.
Cũng may quá trình phỏng vấn diễn ra thuận lợi.
Tang Kiều hôm nay không lái xe, liền ở bên ngoài chờ Hứa Kỳ Nhiên kí xong hợp đồng với nhà đài, tiện thể cọ xe hắn về nhà luôn.
Xe của Hứa Kỳ Nhiên là chiếc Ford second-hand, khi chạy có phát ra âm thanh giống máy kéo, cực kỳ khốc huyễn.
Từ lúc phỏng vấn đến ký xong hợp đồng, chờ hai người từ trụ sở đài truyền hình rời đi đã là hai giờ chiều.
Cá mặn Tang Kiều nằm liệt trên ghế phụ, khoa tay múa chân nói: "Tắt điều hòa đi, đông chết em mất."
Thấy đèn đỏ, Hứa Kỳ Nhiên dẫm chân phanh lại: "Thiếu gia, hôm nay nhiệt độ bên ngoài tận 35 độ lận đấy."
Hứa Kỳ Nhiên vừa mới nói xong câu đó liền ngừng một chút.
Chuyển qua nhìn kỹ Tang Kiều: "Cậu có phải lại bị cảm rồi không?"
Tang Kiều nửa sống nửa chết hừ hai tiếng: "Cảm mạo cái rắm."
Hứa Kỳ Nhiên duỗi tay lục ngăn để đồ trên xe, không biết từ chỗ nào tìm ra một cái nhiệt kế, đưa cho Tang Kiều: "Cầm lấy đo cho anh xem."
Tang Kiều: "Em ngủ rồi, ngủ ngon."
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Bên người có nghệ sĩ phiền toái không nghe lời như vậy, người đại diện Hứa đã thuần thục nhận biết cách sử dụng các loại thuốc trị cảm.
Chạy nửa đường, Hứa Kỳ Nhiên vào tiệm mua thuốc.
Ở tiểu khu dưới lầu đưa nhiệt kế cùng thuốc trị cảm cho Tang Kiều: "Đọc hướng dẫn trước khi uống, nếu vẫn không hạ sốt thì gọi cho anh, anh đưa cậu đi truyền dịch."
Tang Kiều vô cùng cảm động, ngồi trong xe Hứa Kỳ Nhiên ho khù khụ một tràng dài, gắng làm cho không khí trong xe lây nhiễm bệnh.
Sau đó cầm thuốc xuống xe, cách cửa kính cúi mình chào Hứa Kỳ Nhiên: "Là anh em phải cùng nhau cảm mạo."
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Hứa Kỳ Nhiên xuống xe, kéo cổ áo Tang Kiều xách người đi lên uống thuốc, sau đó lại gọi một phần cháo trắng, nhìn Tang Kiều ăn xong mới rời đi.
Bởi vì công ty nhỏ, nghệ sĩ dưới trướng cơ bản đều là tiểu trong suốt đến không thể trong suốt hơn, nhận công việc cũng là mấy cái vụn vặt linh tinh.
Nói cách khác, về căn bản là không có kỳ nghỉ.
Vì không muốn bị trừ tiền, Tang Kiều mỗi lần cảm mạo sinh bệnh đều tính vào nghỉ phép hàng năm.
Chắp vá lung tung, miễn cưỡng cũng có thể lấy ra bảy, tám cơ hội nghỉ bệnh.
Thứ năm tuần sau show tuyển tú sẽ bắt đầu ghi hình, thời gian ở giữa cũng không vội, Hứa Kỳ Nhiên giúp Tang Kiều xin nghỉ, hơn nữa đơn nghỉ cuối tuần vừa vặn đủ ba ngày.
Tang Kiều nằm ở nhà ăn no chờ chết hai ngày.
Thời điểm sắp đến chủ nhật, đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat.
[Trái Cây Không Phải Cầy Hương: Bảo bối! Ngày mai, buổi chiều 3 rưỡi! Đừng quên!]
[Trái Cây Không Phải Cầy Hương: Cửa bay quốc tế, không đi VIP, băng chuyền hành lý 39. Tiền còn lại tối mai giải quyết nốt!]
[Mộc Hữu Kiều:...... Thiếu chút nữa đã quên.]
[Mộc Hữu Kiều: Biết rồi.]
Thuốc uống trễ chút cũng được, tiền thì không thể không kiếm.
Tang Kiều bị cảm mạo lúc nào cũng là tới nhanh hết chậm, nằm ở nhà hai ngày cũng không đỡ hơn chút nào.
Cũng may cảm mạo nhiều, người cũng hình thành thói quen.
Ngoại trừ có chút khó chịu, cũng không ảnh hưởng đến việc đi ra ngoài.
Tang Kiều chậm rì rì từ trên giường bò xuống dưới, trang điểm một lát, sau đó đội mũ, lên xe đi đến sân bay.
Theo lý thuyết lấy lưu lượng hiện tại của Dịch Sở, căn bản là không thiếu fans đến tiếp ứng.
Nhưng mà lần trước Dịch Sở vừa mới bị hắc lên hotsearch, nói bộ dáng hắn chỉ thu hút được các fan nữ, nam sinh đều chán ghét diện mạo của hắn.
Để Tang Kiều đi, chính là nhằm tẩy trắng vụ này, thuận tiện củng cố fan.
Tang Kiều ngủ một giấc trên tàu điện ngầm, chờ đến sân bay rốt cuộc cũng lên được chút tinh thần, đi tìm địa điểm đã thống nhất từ trước, không bao xa liền nhìn thấy các fan tiếp ứng đang chờ.
Ngoài mười mấy chàng trai đang giơ biển hiệu đèn, đa số đều là các thiếu nữ xinh đẹp.
Tuy rằng đông người, nhưng các fan nữ đều rất lễ phép, không ầm ĩ náo loạn.
Tang Kiều thật sự không nói ra tiếng được, chỉ có thể giơ cao bảng hiệu đèn đã chuẩn bị tốt từ trước, thuận tiện trộm ngắm một chàng trai khác cũng đang giơ bảng.
Bảng hiệu đều là cùng một kiểu, nhìn qua như là đồng hương.
Đồng hương vẫn có khả năng làm loại nghề này thật lâu.
Tang Kiều nhận nốt đơn này liền phải về nhà, lần nữa xuất đạo cảm thấy cực kỳ hâm mộ.
Tuy rằng hôm nay fans tới không ít, nhưng Tang Kiều vẫn như cũ lấy nhan giá trị nhan sắc nghiền áp các fan nam khác.
Cậu vừa mới đứng giơ bảng hiệu đèn một lúc, đã có chị gái nhỏ nhẹ nhàng chạm tay cậu: "Bạn thích Sở Sở bao lâu rồi?"
Tang Kiều ba hoa chích choè bịa chuyện: "Hơn hai năm."
Có lẽ do giọng Tang Kiều nghe quá thảm.
Chị gái nhỏ nhìn cậu nhiều hơn hai cái, có chút xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, có phải bạn đang không khỏe lắm không?"
Tang Kiều cong khóe miệng cười một cái.
Cô lục túi áo tìm thấy một viên kẹo: "Cho bạn nè, đây là kẹo dưa hấu, ăn sẽ đỡ một chút đó."
Tang Kiều: "......"
Fan giả Tang Kiều da mặt tạm thời còn không có dày đến nỗi nhận kẹo của fan thật, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.
Vừa lúc chỗ cửa quốc tế truyền đến một trận ầm ĩ.
Tang Kiều vội vàng ra hiệu cho cô gái, hai người cùng nhau nhìn về phía cửa.
Quả nhiên Dịch Sở tới rồi.
Nhưng mà giây tiếp theo.
Tang Kiều phát hiện Dịch Sở cũng không phải đi một mình.
Đi qua đám đông dần dần bắt đầu ồn ào.
Đứng bên cạnh Dịch Sở là người đàn ông cao hơn hắn một chút, vai rộng eo thon.
Người nọ một thân tây trang khói bụi, bên ngoài khoác áo gió màu đen, toàn thân trên dưới không có bất kỳ trang sức dư thừa gì.
Vẫn mang vẻ đẹp độc nhất, khí chất người sống chớ cue.
Tang Kiều thậm chí thấy rõ ràng, khi người đàn ông này cùng Dịch Sở bước ra khỏi cửa, âm thanh ồn ào của fan đến tiếp ứng đều ngừng lại.
Tang Kiều: "......"
Cảm ơn, hỏi cái được không.
Người ta đang ở sân bay, không phải trên máy bay, người chồng cậu vừa kết hôn và minh tinh cậu theo đuổi đang đi đến chỗ cậu, xử lý như thế nào mới trông cho nó tự nhiên?
Các cô gái nhỏ đè thấp thanh âm nghị luận truyền tới tai Tang Kiều.
"Bên cạnh là ai vậy? Đẹp trai quá đi mất! Như thế nào lại đi cùng Sở Sở?"
"Ngọa tào, mấy bà không biết hả, đại BOSS Phó thị đấy. Phó Hành Chu, đứng đầu bảng xếp hạng tạp chí tài chính kinh tế!"
"Tui nghe nói hắn hình như là anh họ của Sở Sở? Bổn gia bên kia có quan hệ thì phải."
"Hắn thật sự rất đẹp trai...... Nhưng mà trông cũng quá lạnh lùng."
"Tính cách siêu lạnh lùng, tui có chị gái làm việc ở công ty chi nhánh Phó thị, chị ấy nói BOSS bọn họ cao lãnh đến nỗi có thể dọa phóng viên khóc luôn."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều giờ phút này có chút hối hận vì đã nhận đơn Dịch Sở, nhưng mà cũng muộn rồi.
Không biết có phải bởi vì Phó Hành Chu mặt lạnh toàn bộ một đường hay không.
Dịch Sở đi theo Phó Hành Chu cũng có vẻ phá lệ an tĩnh, ngoại trừ vẫy vẫy tay chào hỏi fans, không có gì động tác dư thừa gì.
Lúc này đây việc tiếp ứng trông có vẻ trang nghiêm long trọng.
Không giống nghênh đón lưu lượng đang nổi, mà giống như tiếp đón lãnh đạo quan trọng hơn.
Đám đông an tĩnh di chuyển.
Đơn tiếp ứng kiểu này yêu cầu là cần phải theo ra bên ngoài sân bay, cố tình vóc dáng Tang Kiều giữa các fan nữ hết sức nổi bật.
Cậu đứng ở hàng cuối đội ngũ, hận không thể dùng bảng hiệu đèn che kín mặt mình.
Mới đi vài bước, đội ngũ liền ngừng lại.
Tang Kiều lén lút thò nửa mặt khỏi bảng hiệu.
Nhìn lên, đúng lúc chạm vào tầm mắt Phó Hành Chu.
Tang Kiều: "!!!"
Tang Kiều lập tức dùng bảng hiệu che kín mình.
Không quá một chốc.
Cậu trốn sau bảng hiệu phát hiện ra xung quanh các fan vốn dĩ đang đi chung đột nhiên chạy qua hướng khác.
Gần như lập tức.
Bên cạnh Tang Kiều không còn ai cả.
Bị hiện thực xã hội chủ nghĩa đánh một đòn hiểm đứng yên tại chỗ, Tang Kiều: "......"
Tiếng bước chân đặc biệt của giày da cách đó không xa chậm rãi đi tới.
Băng qua bảng hiệu đèn, dừng lại trước mặt Tang Kiều.
"Bỏ xuống."
Phó Hành Chu nói.
Tang Kiều: "......"
Má.
Lúc này bỏ bảng xuống không phải là đứa ngốc sao?
Tang Kiều không chỉ không bỏ xuống, ngược lại dùng bảng đèn che mặt nhanh chóng chạy đi.
Ai quan tâm chứ.
Chỉ cần không bị bắt là được.
Sống chết cũng không thừa nhận mình đi sân bay.
Tang Kiều một đường chạy hết sức qua hai nhà vệ sinh mới cảm thấy tương đối an toàn, xoay người đi vào trốn trong cái nhà vệ sinh thứ ba.
Dù sao Phó Hành Chu bận rộn như vậy, không tìm thấy người khẳng định sẽ tự động bỏ đi thôi.
Cậu liền trốn ở chỗ này vài giờ vậy.
Nhà vệ sinh ở sân bay đương nhiên không thể so sánh với nhà vệ sinh chỗ văn phòng Phó tổng tráng lệ huy hoàng, cũng không có cỗ mùi hương nhàn nhạt kia, chỉ có mùi tinh dầu sát khuẩn rẻ tiền.
Người bị cảm mạo vốn không nên hoạt động kịch liệt.
Tang Kiều gian nan thở hổn hển hai cái, tựa đầu vào tấm ngăn cách gian, rũ mắt nhìn WeChat.
[Trái Cây Không Phải Cầy Hương: Đại fan bên kia thanh toán tiền trước!]
[Trái Cây Không Phải Cầy Hương: Nghe nói lần này Sở Sở xuống máy bay với đại BOSS của Phó thị hả? Tôi xem fans đến sân bay nói đại BOSS siêu soái, khí chất siêu mạnh mẽ, cầu bát quái!]
[Mộc Hữu Kiều: Ừa = = rất soái, thật đáng sợ.]
[Trái Cây Không Phải Cầy Hương: Cầu cậu nói kỹ càng tỉ mỉ!!!!!]
Kỹ càng tỉ mỉ chính là cậu hiện tại vẫn còn ngồi trên bồn cầu suy nghĩ tương lai đây này.
Tang Kiều thu tiền, cất điện thoại vào trong túi, khó chịu ho một cái, quyết định trước tiên ngủ một lát.
Người bệnh cảm mạo thường phán đoán không mấy chính xác tình trạng cơ thể của bản thân.
Giống như thời điểm Tang Kiều ngủ, cũng không biết cậu là đi ngủ, hay là ngất đi nữa.
Thẳng đến khi Phó Hành Chu yêu cầu nhân viên công tác cưỡng chế phá cửa ra.
Liền nhìn thấy Tang Kiều rúc trong góc, cả người co thành một đoàn.
Nhân viên công tác tại sân bay bị dọa sợ, quay đầu xem sắc mặt Phó Hành Chu.
Sau đó thấy hắn tự mình bước vào, ôm Tang Kiều ra ngoài.
Nhẹ thật.
Vừa chạm vào có thể sờ đến xương, có lẽ so với nhiều nữ sinh còn nhẹ hơn.
Raven trực tiếp lái xe đến cửa VIP.
Đợi một lúc đã thấy Phó Hành Chu đi ra, theo sau là vài vị bảo an.
Phó Hành Chu đặt Tang Kiều ngồi trên ghế sau, điều chỉnh lại lưng ghế.
Do dự một lát, cũng lên ngồi cùng, để Tang Kiều dựa vào lồng ngực mình.
Phó Hành Chu nói: "Trên xe có nhiệt kế không?"
Raven lắc đầu: "Không có. Ông chủ, sau khi ra khỏi đường cao tốc tôi sẽ đi mua ngay."
Phó Hành Chu thanh âm lạnh như băng: "Không cần, trực tiếp đi bệnh viện đa khoa. Gọi điện thoại bảo chủ nhiệm của bọn họ đến đi."
Raven lập tức nói: "Được."
Phó Hành Chu cau mày, duỗi tay cởi áo gió trên người xuống.
Nghĩ lại, cởi luôn cả áo khoác tây trang, đắp lên người Tang Kiều.
Theo xe chạy, Tang Kiều vốn dĩ đang thành thành thật thật dựa vào lồng ngực Phó Hành Chu lại trượt xuống một chút, xem tư thế là biết không thoải mái.
Chẳng qua Tang Kiều vẫn không tỉnh, sắc mặt đỏ bừng bất thường, ngay cả hơi thở cũng nóng rực.
Phó Hành Chu chuyển tư thế, ôm lấy Tang Kiều từ đằng sau, muốn đem người tiếp tục ôm vào lòng.
Nhưng mà.
Không biết do Tang Kiều hôn mê, hay là vì nguyên nhân nào khác.
Khi đầu ngón tay Phó Hành Chu vừa đụng tới Tang Kiều.
Cả người Tang Kiều liền run lên một chút.
Phó Hành Chu ngẩn người, thanh âm dịu dàng: "Kiều Kiều?"
Môi Tang Kiều bị nóng đến nứt nẻ khẽ mấp máy, tựa như muốn nói gì, chỉ có mấy chữ.
Phó Hành Chu không nghe rõ, kề gần bên môi Tang Kiều: "Kiều Kiều, nghe lời, lặp lại lần nữa."
Tang Kiều nhấp môi, chết sống không rên một tiếng.
Phó Hành Chu đành phải ôm người vào trong lòng: "Kiều Kiều, ngoan một chút."
"Kiều Kiều......"
Không biết qua bao lâu.
Tang Kiều chắc là bị Phó Hành Chu nói đến phiền, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Cậu vô thức co cả người lại, đôi môi không chút huyết sắc khẽ mở.
Lúc này, bởi vì khoảng cách giữa hai người đã đủ gần.
Phó Hành Chu rốt cuộc cũng nghe rõ Tang Kiều nói gì.
Cậu nói.
Đừng đánh tôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Đúng vậy...... Vợ mới cưới của tôi sốt cao 39 độ còn muốn đi theo đuổi thần tượng...... Tôi thật sự...... Siêu vui vẻ......
Kiều Kiều: Vậy nên về sau anh sẽ cho tôi thật nhiều tiền tiêu chứ? 0.0
______
U là trờiiii, Phó tổng gọi Kiều Kiều ngọt xớt luôn. Làm thế này là chớt iem gòi hiuhiu.
Muốn tìm một anh chồng muộn tao như Chu Chu phải đặt hàng ở đâu ạa, online chờ gấp.
Sau đó.
Bị lạnh tỉnh.
Ngoài cửa sổ sắc trời đã hừng sáng.
Phòng cách âm không tốt lắm, cẩn thận còn có thể nghe thấy tiếng lách cách xoong nồi chảo của nhà bên cạnh.
Chăn bông mềm trên giường không có dấu vết bị ngủ qua.
Tang Kiều mặc trên người áo ngủ rộng thùng thình, bị đông lạnh run rẩy hai cái, ngây ngốc dụi dụi mắt, tựa như xác chết vùng dậy từ trên sô pha.
Sau đó, liên tục hắt xì mấy cái.
Cậu từ trên sô pha xoay người xuống đất, lê dép lê loạch xoạch ra khỏi phòng ngủ, chỉ cảm thấy cả đầu lẫn cổ họng đều đau.
Đứng trong phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt xong, Tang Kiều ngửa cổ nhìn chiếc gương to bằng lòng bàn tay treo trên tường.
Chắc do nhiệt độ cơ thể tăng, nên khuôn mặt ngày thường có chút tái nhợt hồng hào thêm vài phần, nhìn qua trông khỏe mạnh hơn nhiều.
Cho nên buổi phỏng vấn hôm nay chắc sẽ có cơ hội tiết kiệm má hồng.
Quỷ keo kiệt Tang Kiều tương đối hài lòng.
Cậu bôi chút son dưỡng lên đôi môi hơi nứt nẻ, lại thay một bộ quần áo miễn cưỡng có thể ra ngoài gặp người.
Mua bịch sữa bò hai tệ năm xu, vui vẻ bắt đầu một ngày làm việc.
Không biết là do đổi thành đạo diễn lớn hay do gì, mà đài truyền hình đột nhiên vô cùng coi trọng chương trình này.
Tóm lại.
Địa điểm phỏng vấn mới thế mà nằm ở trụ sở đài truyền hình.
Quá trình phỏng vấn cũng công bằng đến không thể công bằng hơn.
Mọi người không trang điểm, rút thăm để quyết định trình tự phỏng vấn.
Nếu như nhất định phải nói có chỗ nào chênh lệch, chỉ có thể là chênh lệch địa vị kinh tế giữa các công ty giải trí khác nhau.
Ví dụ điển hình là Tang Kiều áo sơ mi trắng cùng quần jean mua ở vỉa hè bên đường.
Mà tiểu ca ca ngồi bên trái cậu đồ mặc chính là phiên bản mùa thu mới nhất của nhà C, tiểu đệ đệ ngồi bên phải cậu đồ mặc chính là phiên bản giới hạn Thất Tịch của nhà G.
Tang Kiều bị kẹp ở giữa, ôm di động yên lặng tìm hiểu kiểu dáng trang phục của hàng xóm cạnh mình, đặc biệt an tĩnh thôi rung chân.
Hút một ngụm sữa bò.
Cũng may quá trình phỏng vấn diễn ra thuận lợi.
Tang Kiều hôm nay không lái xe, liền ở bên ngoài chờ Hứa Kỳ Nhiên kí xong hợp đồng với nhà đài, tiện thể cọ xe hắn về nhà luôn.
Xe của Hứa Kỳ Nhiên là chiếc Ford second-hand, khi chạy có phát ra âm thanh giống máy kéo, cực kỳ khốc huyễn.
Từ lúc phỏng vấn đến ký xong hợp đồng, chờ hai người từ trụ sở đài truyền hình rời đi đã là hai giờ chiều.
Cá mặn Tang Kiều nằm liệt trên ghế phụ, khoa tay múa chân nói: "Tắt điều hòa đi, đông chết em mất."
Thấy đèn đỏ, Hứa Kỳ Nhiên dẫm chân phanh lại: "Thiếu gia, hôm nay nhiệt độ bên ngoài tận 35 độ lận đấy."
Hứa Kỳ Nhiên vừa mới nói xong câu đó liền ngừng một chút.
Chuyển qua nhìn kỹ Tang Kiều: "Cậu có phải lại bị cảm rồi không?"
Tang Kiều nửa sống nửa chết hừ hai tiếng: "Cảm mạo cái rắm."
Hứa Kỳ Nhiên duỗi tay lục ngăn để đồ trên xe, không biết từ chỗ nào tìm ra một cái nhiệt kế, đưa cho Tang Kiều: "Cầm lấy đo cho anh xem."
Tang Kiều: "Em ngủ rồi, ngủ ngon."
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Bên người có nghệ sĩ phiền toái không nghe lời như vậy, người đại diện Hứa đã thuần thục nhận biết cách sử dụng các loại thuốc trị cảm.
Chạy nửa đường, Hứa Kỳ Nhiên vào tiệm mua thuốc.
Ở tiểu khu dưới lầu đưa nhiệt kế cùng thuốc trị cảm cho Tang Kiều: "Đọc hướng dẫn trước khi uống, nếu vẫn không hạ sốt thì gọi cho anh, anh đưa cậu đi truyền dịch."
Tang Kiều vô cùng cảm động, ngồi trong xe Hứa Kỳ Nhiên ho khù khụ một tràng dài, gắng làm cho không khí trong xe lây nhiễm bệnh.
Sau đó cầm thuốc xuống xe, cách cửa kính cúi mình chào Hứa Kỳ Nhiên: "Là anh em phải cùng nhau cảm mạo."
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Hứa Kỳ Nhiên xuống xe, kéo cổ áo Tang Kiều xách người đi lên uống thuốc, sau đó lại gọi một phần cháo trắng, nhìn Tang Kiều ăn xong mới rời đi.
Bởi vì công ty nhỏ, nghệ sĩ dưới trướng cơ bản đều là tiểu trong suốt đến không thể trong suốt hơn, nhận công việc cũng là mấy cái vụn vặt linh tinh.
Nói cách khác, về căn bản là không có kỳ nghỉ.
Vì không muốn bị trừ tiền, Tang Kiều mỗi lần cảm mạo sinh bệnh đều tính vào nghỉ phép hàng năm.
Chắp vá lung tung, miễn cưỡng cũng có thể lấy ra bảy, tám cơ hội nghỉ bệnh.
Thứ năm tuần sau show tuyển tú sẽ bắt đầu ghi hình, thời gian ở giữa cũng không vội, Hứa Kỳ Nhiên giúp Tang Kiều xin nghỉ, hơn nữa đơn nghỉ cuối tuần vừa vặn đủ ba ngày.
Tang Kiều nằm ở nhà ăn no chờ chết hai ngày.
Thời điểm sắp đến chủ nhật, đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat.
[Trái Cây Không Phải Cầy Hương: Bảo bối! Ngày mai, buổi chiều 3 rưỡi! Đừng quên!]
[Trái Cây Không Phải Cầy Hương: Cửa bay quốc tế, không đi VIP, băng chuyền hành lý 39. Tiền còn lại tối mai giải quyết nốt!]
[Mộc Hữu Kiều:...... Thiếu chút nữa đã quên.]
[Mộc Hữu Kiều: Biết rồi.]
Thuốc uống trễ chút cũng được, tiền thì không thể không kiếm.
Tang Kiều bị cảm mạo lúc nào cũng là tới nhanh hết chậm, nằm ở nhà hai ngày cũng không đỡ hơn chút nào.
Cũng may cảm mạo nhiều, người cũng hình thành thói quen.
Ngoại trừ có chút khó chịu, cũng không ảnh hưởng đến việc đi ra ngoài.
Tang Kiều chậm rì rì từ trên giường bò xuống dưới, trang điểm một lát, sau đó đội mũ, lên xe đi đến sân bay.
Theo lý thuyết lấy lưu lượng hiện tại của Dịch Sở, căn bản là không thiếu fans đến tiếp ứng.
Nhưng mà lần trước Dịch Sở vừa mới bị hắc lên hotsearch, nói bộ dáng hắn chỉ thu hút được các fan nữ, nam sinh đều chán ghét diện mạo của hắn.
Để Tang Kiều đi, chính là nhằm tẩy trắng vụ này, thuận tiện củng cố fan.
Tang Kiều ngủ một giấc trên tàu điện ngầm, chờ đến sân bay rốt cuộc cũng lên được chút tinh thần, đi tìm địa điểm đã thống nhất từ trước, không bao xa liền nhìn thấy các fan tiếp ứng đang chờ.
Ngoài mười mấy chàng trai đang giơ biển hiệu đèn, đa số đều là các thiếu nữ xinh đẹp.
Tuy rằng đông người, nhưng các fan nữ đều rất lễ phép, không ầm ĩ náo loạn.
Tang Kiều thật sự không nói ra tiếng được, chỉ có thể giơ cao bảng hiệu đèn đã chuẩn bị tốt từ trước, thuận tiện trộm ngắm một chàng trai khác cũng đang giơ bảng.
Bảng hiệu đều là cùng một kiểu, nhìn qua như là đồng hương.
Đồng hương vẫn có khả năng làm loại nghề này thật lâu.
Tang Kiều nhận nốt đơn này liền phải về nhà, lần nữa xuất đạo cảm thấy cực kỳ hâm mộ.
Tuy rằng hôm nay fans tới không ít, nhưng Tang Kiều vẫn như cũ lấy nhan giá trị nhan sắc nghiền áp các fan nam khác.
Cậu vừa mới đứng giơ bảng hiệu đèn một lúc, đã có chị gái nhỏ nhẹ nhàng chạm tay cậu: "Bạn thích Sở Sở bao lâu rồi?"
Tang Kiều ba hoa chích choè bịa chuyện: "Hơn hai năm."
Có lẽ do giọng Tang Kiều nghe quá thảm.
Chị gái nhỏ nhìn cậu nhiều hơn hai cái, có chút xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, có phải bạn đang không khỏe lắm không?"
Tang Kiều cong khóe miệng cười một cái.
Cô lục túi áo tìm thấy một viên kẹo: "Cho bạn nè, đây là kẹo dưa hấu, ăn sẽ đỡ một chút đó."
Tang Kiều: "......"
Fan giả Tang Kiều da mặt tạm thời còn không có dày đến nỗi nhận kẹo của fan thật, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.
Vừa lúc chỗ cửa quốc tế truyền đến một trận ầm ĩ.
Tang Kiều vội vàng ra hiệu cho cô gái, hai người cùng nhau nhìn về phía cửa.
Quả nhiên Dịch Sở tới rồi.
Nhưng mà giây tiếp theo.
Tang Kiều phát hiện Dịch Sở cũng không phải đi một mình.
Đi qua đám đông dần dần bắt đầu ồn ào.
Đứng bên cạnh Dịch Sở là người đàn ông cao hơn hắn một chút, vai rộng eo thon.
Người nọ một thân tây trang khói bụi, bên ngoài khoác áo gió màu đen, toàn thân trên dưới không có bất kỳ trang sức dư thừa gì.
Vẫn mang vẻ đẹp độc nhất, khí chất người sống chớ cue.
Tang Kiều thậm chí thấy rõ ràng, khi người đàn ông này cùng Dịch Sở bước ra khỏi cửa, âm thanh ồn ào của fan đến tiếp ứng đều ngừng lại.
Tang Kiều: "......"
Cảm ơn, hỏi cái được không.
Người ta đang ở sân bay, không phải trên máy bay, người chồng cậu vừa kết hôn và minh tinh cậu theo đuổi đang đi đến chỗ cậu, xử lý như thế nào mới trông cho nó tự nhiên?
Các cô gái nhỏ đè thấp thanh âm nghị luận truyền tới tai Tang Kiều.
"Bên cạnh là ai vậy? Đẹp trai quá đi mất! Như thế nào lại đi cùng Sở Sở?"
"Ngọa tào, mấy bà không biết hả, đại BOSS Phó thị đấy. Phó Hành Chu, đứng đầu bảng xếp hạng tạp chí tài chính kinh tế!"
"Tui nghe nói hắn hình như là anh họ của Sở Sở? Bổn gia bên kia có quan hệ thì phải."
"Hắn thật sự rất đẹp trai...... Nhưng mà trông cũng quá lạnh lùng."
"Tính cách siêu lạnh lùng, tui có chị gái làm việc ở công ty chi nhánh Phó thị, chị ấy nói BOSS bọn họ cao lãnh đến nỗi có thể dọa phóng viên khóc luôn."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều giờ phút này có chút hối hận vì đã nhận đơn Dịch Sở, nhưng mà cũng muộn rồi.
Không biết có phải bởi vì Phó Hành Chu mặt lạnh toàn bộ một đường hay không.
Dịch Sở đi theo Phó Hành Chu cũng có vẻ phá lệ an tĩnh, ngoại trừ vẫy vẫy tay chào hỏi fans, không có gì động tác dư thừa gì.
Lúc này đây việc tiếp ứng trông có vẻ trang nghiêm long trọng.
Không giống nghênh đón lưu lượng đang nổi, mà giống như tiếp đón lãnh đạo quan trọng hơn.
Đám đông an tĩnh di chuyển.
Đơn tiếp ứng kiểu này yêu cầu là cần phải theo ra bên ngoài sân bay, cố tình vóc dáng Tang Kiều giữa các fan nữ hết sức nổi bật.
Cậu đứng ở hàng cuối đội ngũ, hận không thể dùng bảng hiệu đèn che kín mặt mình.
Mới đi vài bước, đội ngũ liền ngừng lại.
Tang Kiều lén lút thò nửa mặt khỏi bảng hiệu.
Nhìn lên, đúng lúc chạm vào tầm mắt Phó Hành Chu.
Tang Kiều: "!!!"
Tang Kiều lập tức dùng bảng hiệu che kín mình.
Không quá một chốc.
Cậu trốn sau bảng hiệu phát hiện ra xung quanh các fan vốn dĩ đang đi chung đột nhiên chạy qua hướng khác.
Gần như lập tức.
Bên cạnh Tang Kiều không còn ai cả.
Bị hiện thực xã hội chủ nghĩa đánh một đòn hiểm đứng yên tại chỗ, Tang Kiều: "......"
Tiếng bước chân đặc biệt của giày da cách đó không xa chậm rãi đi tới.
Băng qua bảng hiệu đèn, dừng lại trước mặt Tang Kiều.
"Bỏ xuống."
Phó Hành Chu nói.
Tang Kiều: "......"
Má.
Lúc này bỏ bảng xuống không phải là đứa ngốc sao?
Tang Kiều không chỉ không bỏ xuống, ngược lại dùng bảng đèn che mặt nhanh chóng chạy đi.
Ai quan tâm chứ.
Chỉ cần không bị bắt là được.
Sống chết cũng không thừa nhận mình đi sân bay.
Tang Kiều một đường chạy hết sức qua hai nhà vệ sinh mới cảm thấy tương đối an toàn, xoay người đi vào trốn trong cái nhà vệ sinh thứ ba.
Dù sao Phó Hành Chu bận rộn như vậy, không tìm thấy người khẳng định sẽ tự động bỏ đi thôi.
Cậu liền trốn ở chỗ này vài giờ vậy.
Nhà vệ sinh ở sân bay đương nhiên không thể so sánh với nhà vệ sinh chỗ văn phòng Phó tổng tráng lệ huy hoàng, cũng không có cỗ mùi hương nhàn nhạt kia, chỉ có mùi tinh dầu sát khuẩn rẻ tiền.
Người bị cảm mạo vốn không nên hoạt động kịch liệt.
Tang Kiều gian nan thở hổn hển hai cái, tựa đầu vào tấm ngăn cách gian, rũ mắt nhìn WeChat.
[Trái Cây Không Phải Cầy Hương: Đại fan bên kia thanh toán tiền trước!]
[Trái Cây Không Phải Cầy Hương: Nghe nói lần này Sở Sở xuống máy bay với đại BOSS của Phó thị hả? Tôi xem fans đến sân bay nói đại BOSS siêu soái, khí chất siêu mạnh mẽ, cầu bát quái!]
[Mộc Hữu Kiều: Ừa = = rất soái, thật đáng sợ.]
[Trái Cây Không Phải Cầy Hương: Cầu cậu nói kỹ càng tỉ mỉ!!!!!]
Kỹ càng tỉ mỉ chính là cậu hiện tại vẫn còn ngồi trên bồn cầu suy nghĩ tương lai đây này.
Tang Kiều thu tiền, cất điện thoại vào trong túi, khó chịu ho một cái, quyết định trước tiên ngủ một lát.
Người bệnh cảm mạo thường phán đoán không mấy chính xác tình trạng cơ thể của bản thân.
Giống như thời điểm Tang Kiều ngủ, cũng không biết cậu là đi ngủ, hay là ngất đi nữa.
Thẳng đến khi Phó Hành Chu yêu cầu nhân viên công tác cưỡng chế phá cửa ra.
Liền nhìn thấy Tang Kiều rúc trong góc, cả người co thành một đoàn.
Nhân viên công tác tại sân bay bị dọa sợ, quay đầu xem sắc mặt Phó Hành Chu.
Sau đó thấy hắn tự mình bước vào, ôm Tang Kiều ra ngoài.
Nhẹ thật.
Vừa chạm vào có thể sờ đến xương, có lẽ so với nhiều nữ sinh còn nhẹ hơn.
Raven trực tiếp lái xe đến cửa VIP.
Đợi một lúc đã thấy Phó Hành Chu đi ra, theo sau là vài vị bảo an.
Phó Hành Chu đặt Tang Kiều ngồi trên ghế sau, điều chỉnh lại lưng ghế.
Do dự một lát, cũng lên ngồi cùng, để Tang Kiều dựa vào lồng ngực mình.
Phó Hành Chu nói: "Trên xe có nhiệt kế không?"
Raven lắc đầu: "Không có. Ông chủ, sau khi ra khỏi đường cao tốc tôi sẽ đi mua ngay."
Phó Hành Chu thanh âm lạnh như băng: "Không cần, trực tiếp đi bệnh viện đa khoa. Gọi điện thoại bảo chủ nhiệm của bọn họ đến đi."
Raven lập tức nói: "Được."
Phó Hành Chu cau mày, duỗi tay cởi áo gió trên người xuống.
Nghĩ lại, cởi luôn cả áo khoác tây trang, đắp lên người Tang Kiều.
Theo xe chạy, Tang Kiều vốn dĩ đang thành thành thật thật dựa vào lồng ngực Phó Hành Chu lại trượt xuống một chút, xem tư thế là biết không thoải mái.
Chẳng qua Tang Kiều vẫn không tỉnh, sắc mặt đỏ bừng bất thường, ngay cả hơi thở cũng nóng rực.
Phó Hành Chu chuyển tư thế, ôm lấy Tang Kiều từ đằng sau, muốn đem người tiếp tục ôm vào lòng.
Nhưng mà.
Không biết do Tang Kiều hôn mê, hay là vì nguyên nhân nào khác.
Khi đầu ngón tay Phó Hành Chu vừa đụng tới Tang Kiều.
Cả người Tang Kiều liền run lên một chút.
Phó Hành Chu ngẩn người, thanh âm dịu dàng: "Kiều Kiều?"
Môi Tang Kiều bị nóng đến nứt nẻ khẽ mấp máy, tựa như muốn nói gì, chỉ có mấy chữ.
Phó Hành Chu không nghe rõ, kề gần bên môi Tang Kiều: "Kiều Kiều, nghe lời, lặp lại lần nữa."
Tang Kiều nhấp môi, chết sống không rên một tiếng.
Phó Hành Chu đành phải ôm người vào trong lòng: "Kiều Kiều, ngoan một chút."
"Kiều Kiều......"
Không biết qua bao lâu.
Tang Kiều chắc là bị Phó Hành Chu nói đến phiền, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Cậu vô thức co cả người lại, đôi môi không chút huyết sắc khẽ mở.
Lúc này, bởi vì khoảng cách giữa hai người đã đủ gần.
Phó Hành Chu rốt cuộc cũng nghe rõ Tang Kiều nói gì.
Cậu nói.
Đừng đánh tôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Đúng vậy...... Vợ mới cưới của tôi sốt cao 39 độ còn muốn đi theo đuổi thần tượng...... Tôi thật sự...... Siêu vui vẻ......
Kiều Kiều: Vậy nên về sau anh sẽ cho tôi thật nhiều tiền tiêu chứ? 0.0
______
U là trờiiii, Phó tổng gọi Kiều Kiều ngọt xớt luôn. Làm thế này là chớt iem gòi hiuhiu.
Muốn tìm một anh chồng muộn tao như Chu Chu phải đặt hàng ở đâu ạa, online chờ gấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất