Chương 144: Nếu có thể có được em ấy
Edit + Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên và Bạch Hướng Thịnh bình an đến Luân Đôn, Anh.
Bên này đã có người nhanh nhẹn sắp xếp xong xuôi khách sạn, bọn Dư Bảo Nguyên trực tiếp đi làm thủ tục là được.
Ở trên xe, Dư Bảo Nguyên hơi liếc Bạch Hướng Thịnh bên cạnh một cái, thấy trên mặt y bình tĩnh, nhưng ngón tay nhảy điên cuồng kia, để lộ nội tâm y...... mong đợi.
Dư Bảo Nguyên vốn cho rằng chuyến đi này, Bạch Hướng Thịnh mặc dù ngoài miệng nói là vì du lịch nghỉ phép, nhưng trong lòng hẳn toàn là lo lắng cho cậu và sức khỏe của đứa nhỏ.
Nhưng lúc Dư Bảo Nguyên nhìn thấy kính râm nam, kem chống nắng, máy ảnh SLR, quần bãi biển...... các thể loại trong túi du lịch trên tay Bạch Hướng Thịnh, cậu liền hiểu.
Người này khả năng thật sự có một nửa là vì nghỉ phép đến.
Xe lái đến khách sạn, Dư Bảo Nguyên và Bạch Hướng Thịnh xuống xe, mấy bảo tiêu đi theo bên cạnh.
Bọn họ đi tới lễ tân, không đợi bảo tiêu kiêm phiên dịch mở miệng, Dư Bảo Nguyên trước tiên dùng tiếng Anh chính cống nói chuyện lưu loát với người phụ trách lễ tân.
Mắt Bạch Hướng Thịnh mang theo ý cười nhìn Dư Bảo Nguyên một cái: "Khẩu ngữ hay thật."
"Đương nhiên" Dư Bảo Nguyên hơi có chút tự hào. Ở Cố thị làm việc nhiều năm như vậy, thường xuyên tiếp đón khách hàng quốc tế, ngôn ngữ đối với cậu mà nói đã là một môn bắt buộc, "Cũng không xem xem anh Bảo của anh trước kia làm gì! Tiếng Romania tôi cũng có thể tán dóc với anh hai câu......"
Hai người vừa nói vừa từng người vào phòng riêng của mình.
Sửa soạn đồ xong, ăn bữa tối thịnh soạn mà khách sạn chuẩn bị, Bạch Hướng Thịnh xem tình hình cho Cố Gia Duệ, bảo Dư Bảo Nguyên lát nữa đút ít sữa. Hai người bởi vì lệch múi giờ, nghĩ cách đi ngủ.Tỉnh dậy, mặt trời đã chiếu cao.
Bạch Hướng Thịnh đánh thức Dư Bảo Nguyên, hai người vẫn mang theo buồn ngủ nồng đậm xuống tầng. Dưới tầng đã chuẩn bị xong bữa sáng, Dư Bảo Nguyên ôm Cố Gia Duệ, ngồi xuống cùng Bạch Hướng Thịnh, chuẩn bị trước tiên ăn một bữa.
Tiếng bước chân thình thình, ở trong phòng ăn hơi có vẻ an tĩnh vang lên. Dư Bảo Nguyên tùy ý ngẩng đầu lên nhìn, cả người ngây ra.
Người trước mắt, vậy mà là Tưởng Hạo!
Anh ta vậy mà ở đây?
Dư Bảo Nguyên kéo mạnh Bạch Hướng Thịnh: "Anh xem tôi có phải hoa mắt không, đây là Tưởng Hạo sao?"
Bạch Hướng Thịnh ngậm ngụm sữa tươi trong miệng, suýt nữa không phun ra.
Mắt Tưởng Hạo còn hơi đỏ lên, hẳn là thời gian ngủ không đủ. Nhưng anh vẫn ưỡn thẳng lưng, cả người thoạt nhìn tinh thần phấn chấn, đi tới bên cạnh Dư Bảo Nguyên: "Em không hoa mắt, chính là tôi."
"Anh......" Bạch Hướng Thịnh đờ ra, "Sao anh lại ở đây?"
"Tôi đã nói với Bảo Nguyên, tôi nghỉ phép, muốn cùng cậu ấy ra nước ngoài chơi, cậu ấy từ chối tôi," Ánh mắt Tưởng Hạo thoạt nhìn hơi tổn thương, "Không nghĩ tới quay đầu em đã chạy đến Anh với người khác."
Sắc mặt Dư Bảo Nguyên có chút mất tự nhiên: "Tôi đây là...... có nguyên nhân."
"Là bởi vì chuyện Ngô lão đi," Trong lời Tưởng Hạo, ánh mắt sáng lấp lánh, "Tôi biết rồi."Dư Bảo Nguyên thở dài nặng nề: "Trước tiên ra ngoài né tránh tên ngu họ Ngô, để gã không có cách nào âm thầm động tay chân. Sau đó tôi lại liên lạc với người trong nước, ắt phải giải quyết chuyện này."
Tưởng Hạo gật gật đầu, gọi nhân viên đến hỗ trợ lấy bát đũa: "Chuyện này cậu không cần lo lắng quá, hiện tại Cố thị, Mạnh gia...... Còn có Tưởng gia chúng tôi gần như coi là quan hệ kết đồng minh, Ngô lão lớn lối hơn nữa, cũng không dám đồng thời đối chọi với 3 nhà."
Dư Bảo Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu: "Anh nói Tưởng gia cũng......"
"Không cần khách sáo!" Tưởng Hạo lộ ra nụ cười rực rỡ với Dư Bảo Nguyên, chớp chớp mắt.
Dư Bảo Nguyên yên lặng cúi đầu, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Tưởng Hạo tiếp tục nói: "Tôi trước khi ra ngoài đã nghe ba tôi nói, bên Cố Phong hẹn bữa ăn với lãnh đạo cục thuế vụ, vấn đề thuế vụ của Cố thị không lớn. Trong tay Cố Phong còn có chứng cứ Phương Giang Lâm mua lượng lớn thuốc cấm tiến hành thí nghiệm, chỉ cần dùng tốt, đủ để mấy tên vô liêm sỉ không bằng heo chó kia uống một bình."
Dư Bảo Nguyên hơi ngừng một chút, gật gật đầu.
Chuyện thuốc cấm là cậu tìm người điều tra ra, trước khi đến Anh cậu đã giao cho Cố Phong. Dựa theo thủ đoạn của Cố Phong, hẳn có thể dùng được hiệu quả lớn nhất cái nhược điểm này, khiến đám Ngô lão đau đầu một trận.
"Cho nên, chuyện trong nước, không cần quá bận tâm, thật ra hiện tại mà nói, tình hình tốt hơn em nghĩ," Tưởng Hạo lắc lắc cái chén trong tay, sữa tươi thuần khiết bên trong dính bọt trắng lên thành chén, "...... Em bây giờ nên thả lỏng nhiều chút. Nước Anh rất nhiều chỗ tôi quen, tôi dẫ em đi dạo nhé."
Dư Bảo Nguyên lung tung nhét thức ăn vào miệng, hồi lâu, mới giống như từ trong suy nghĩ thoát ra, gật gật đầu, "Cũng được."
Nụ cười trên mặt Tưởng Hạo lớn hơn nữa, anh nhìn Dư Bảo Nguyên cúi đầu ăn. Ánh nắng dịu dàng xuyên qua cửa sổ thủy tinh phòng ăn, chiếu vào trên mặt anh, ánh sáng nhu hòa miêu tả đường cong gò má anh.
Hình ảnh giống như một viên đá quăng vào hồ nước, kích thích trong lòng Tưởng Hạo rung động tầng tầng. Anh nghĩ, nếu có thể có người thỉnh thoảng bướng bỉnh thỉnh thoảng dịu dàng như vậy, thật sự may mắn quá nhiều.
Dư Bảo Nguyên và Bạch Hướng Thịnh bình an đến Luân Đôn, Anh.
Bên này đã có người nhanh nhẹn sắp xếp xong xuôi khách sạn, bọn Dư Bảo Nguyên trực tiếp đi làm thủ tục là được.
Ở trên xe, Dư Bảo Nguyên hơi liếc Bạch Hướng Thịnh bên cạnh một cái, thấy trên mặt y bình tĩnh, nhưng ngón tay nhảy điên cuồng kia, để lộ nội tâm y...... mong đợi.
Dư Bảo Nguyên vốn cho rằng chuyến đi này, Bạch Hướng Thịnh mặc dù ngoài miệng nói là vì du lịch nghỉ phép, nhưng trong lòng hẳn toàn là lo lắng cho cậu và sức khỏe của đứa nhỏ.
Nhưng lúc Dư Bảo Nguyên nhìn thấy kính râm nam, kem chống nắng, máy ảnh SLR, quần bãi biển...... các thể loại trong túi du lịch trên tay Bạch Hướng Thịnh, cậu liền hiểu.
Người này khả năng thật sự có một nửa là vì nghỉ phép đến.
Xe lái đến khách sạn, Dư Bảo Nguyên và Bạch Hướng Thịnh xuống xe, mấy bảo tiêu đi theo bên cạnh.
Bọn họ đi tới lễ tân, không đợi bảo tiêu kiêm phiên dịch mở miệng, Dư Bảo Nguyên trước tiên dùng tiếng Anh chính cống nói chuyện lưu loát với người phụ trách lễ tân.
Mắt Bạch Hướng Thịnh mang theo ý cười nhìn Dư Bảo Nguyên một cái: "Khẩu ngữ hay thật."
"Đương nhiên" Dư Bảo Nguyên hơi có chút tự hào. Ở Cố thị làm việc nhiều năm như vậy, thường xuyên tiếp đón khách hàng quốc tế, ngôn ngữ đối với cậu mà nói đã là một môn bắt buộc, "Cũng không xem xem anh Bảo của anh trước kia làm gì! Tiếng Romania tôi cũng có thể tán dóc với anh hai câu......"
Hai người vừa nói vừa từng người vào phòng riêng của mình.
Sửa soạn đồ xong, ăn bữa tối thịnh soạn mà khách sạn chuẩn bị, Bạch Hướng Thịnh xem tình hình cho Cố Gia Duệ, bảo Dư Bảo Nguyên lát nữa đút ít sữa. Hai người bởi vì lệch múi giờ, nghĩ cách đi ngủ.Tỉnh dậy, mặt trời đã chiếu cao.
Bạch Hướng Thịnh đánh thức Dư Bảo Nguyên, hai người vẫn mang theo buồn ngủ nồng đậm xuống tầng. Dưới tầng đã chuẩn bị xong bữa sáng, Dư Bảo Nguyên ôm Cố Gia Duệ, ngồi xuống cùng Bạch Hướng Thịnh, chuẩn bị trước tiên ăn một bữa.
Tiếng bước chân thình thình, ở trong phòng ăn hơi có vẻ an tĩnh vang lên. Dư Bảo Nguyên tùy ý ngẩng đầu lên nhìn, cả người ngây ra.
Người trước mắt, vậy mà là Tưởng Hạo!
Anh ta vậy mà ở đây?
Dư Bảo Nguyên kéo mạnh Bạch Hướng Thịnh: "Anh xem tôi có phải hoa mắt không, đây là Tưởng Hạo sao?"
Bạch Hướng Thịnh ngậm ngụm sữa tươi trong miệng, suýt nữa không phun ra.
Mắt Tưởng Hạo còn hơi đỏ lên, hẳn là thời gian ngủ không đủ. Nhưng anh vẫn ưỡn thẳng lưng, cả người thoạt nhìn tinh thần phấn chấn, đi tới bên cạnh Dư Bảo Nguyên: "Em không hoa mắt, chính là tôi."
"Anh......" Bạch Hướng Thịnh đờ ra, "Sao anh lại ở đây?"
"Tôi đã nói với Bảo Nguyên, tôi nghỉ phép, muốn cùng cậu ấy ra nước ngoài chơi, cậu ấy từ chối tôi," Ánh mắt Tưởng Hạo thoạt nhìn hơi tổn thương, "Không nghĩ tới quay đầu em đã chạy đến Anh với người khác."
Sắc mặt Dư Bảo Nguyên có chút mất tự nhiên: "Tôi đây là...... có nguyên nhân."
"Là bởi vì chuyện Ngô lão đi," Trong lời Tưởng Hạo, ánh mắt sáng lấp lánh, "Tôi biết rồi."Dư Bảo Nguyên thở dài nặng nề: "Trước tiên ra ngoài né tránh tên ngu họ Ngô, để gã không có cách nào âm thầm động tay chân. Sau đó tôi lại liên lạc với người trong nước, ắt phải giải quyết chuyện này."
Tưởng Hạo gật gật đầu, gọi nhân viên đến hỗ trợ lấy bát đũa: "Chuyện này cậu không cần lo lắng quá, hiện tại Cố thị, Mạnh gia...... Còn có Tưởng gia chúng tôi gần như coi là quan hệ kết đồng minh, Ngô lão lớn lối hơn nữa, cũng không dám đồng thời đối chọi với 3 nhà."
Dư Bảo Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu: "Anh nói Tưởng gia cũng......"
"Không cần khách sáo!" Tưởng Hạo lộ ra nụ cười rực rỡ với Dư Bảo Nguyên, chớp chớp mắt.
Dư Bảo Nguyên yên lặng cúi đầu, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Tưởng Hạo tiếp tục nói: "Tôi trước khi ra ngoài đã nghe ba tôi nói, bên Cố Phong hẹn bữa ăn với lãnh đạo cục thuế vụ, vấn đề thuế vụ của Cố thị không lớn. Trong tay Cố Phong còn có chứng cứ Phương Giang Lâm mua lượng lớn thuốc cấm tiến hành thí nghiệm, chỉ cần dùng tốt, đủ để mấy tên vô liêm sỉ không bằng heo chó kia uống một bình."
Dư Bảo Nguyên hơi ngừng một chút, gật gật đầu.
Chuyện thuốc cấm là cậu tìm người điều tra ra, trước khi đến Anh cậu đã giao cho Cố Phong. Dựa theo thủ đoạn của Cố Phong, hẳn có thể dùng được hiệu quả lớn nhất cái nhược điểm này, khiến đám Ngô lão đau đầu một trận.
"Cho nên, chuyện trong nước, không cần quá bận tâm, thật ra hiện tại mà nói, tình hình tốt hơn em nghĩ," Tưởng Hạo lắc lắc cái chén trong tay, sữa tươi thuần khiết bên trong dính bọt trắng lên thành chén, "...... Em bây giờ nên thả lỏng nhiều chút. Nước Anh rất nhiều chỗ tôi quen, tôi dẫ em đi dạo nhé."
Dư Bảo Nguyên lung tung nhét thức ăn vào miệng, hồi lâu, mới giống như từ trong suy nghĩ thoát ra, gật gật đầu, "Cũng được."
Nụ cười trên mặt Tưởng Hạo lớn hơn nữa, anh nhìn Dư Bảo Nguyên cúi đầu ăn. Ánh nắng dịu dàng xuyên qua cửa sổ thủy tinh phòng ăn, chiếu vào trên mặt anh, ánh sáng nhu hòa miêu tả đường cong gò má anh.
Hình ảnh giống như một viên đá quăng vào hồ nước, kích thích trong lòng Tưởng Hạo rung động tầng tầng. Anh nghĩ, nếu có thể có người thỉnh thoảng bướng bỉnh thỉnh thoảng dịu dàng như vậy, thật sự may mắn quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất