Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước
Chương 56: Do You Want To Eat?
Đôi giày da của hắn bước đi trên nền đá, hắn bước một bước, cậu lại lùi một bước, tiếng xích leng keng lại vang lên. "Duật Thiên à Duật Thiên, trước kia tôi phòng cậu như phòng trộm, sợ cậu sẽ cướp đi tiểu bạch liên bé nhỏ của tôi. Bây giờ tôi không cần cô ả nữa, bây giờ tôi rất cần cậu, liệu cậu sẽ cho tôi sử dụng dao kéo trên người cậu chứ? Sẽ không đau đâu, như kiến cắn thôi."
(T/g: ý là giải phẫu chết người đấy quý dị:3)
Vừa nói, hắn vừa nở nụ cười điên cuồng. Tiếng cười của hắn vang đều và ma quái. Duật Thiên chấn động tâm trí, tay cậu bóp chặt lại, ánh mắt đầy hoang mang cùng lo lắng.
Trình Khương từ từ dừng lại điệu cười điên cuồng ấy, hắn ta bước đến gần cậu rồi mở cửa sắt ra, một lần càng tiến gần cậu hơn. Duật Thiên cũng theo đó mà lùi lại cho đến khi lưng chạm đến song sắt, không thể lùi lại thêm. Hắn mới bắt đầu giở trò.
Hắn ta bóp cằm cậu, đôi mắt hắn nhìn cậu như thể đang ngắm nhìn một tác phẩm tuyệt đẹp. "Sao cậu sinh ra lại đẹp đến mức vậy chứ, đẹp đến mức tôi muốn dùng con dao liston\* này để có thể mổ bụng cậu ra và xem tạo vật bên trong ấy."
(\*nghi vấn đây là loại dao Jack The Ripper sử dụng giết người. Còn bạn muốn biết Jack The Ripper là ai thì Google thẳng tiến)
Vừa nói hắn vừa quơ con dao giải phẫu trước mặt cậu. Con dao không quá dài, cán và lưỡi dao màu bạc sáng, ánh sáng từ đèn chiếu vào nó làm nó trông rùn rợn và nguy hiểm.
Cầm con dao trên tay, Trình Khương ngắm nhìn nó, sau đó hắn xem cậu như một người bạn tâm giao mà trò chuyện. "Cậu có biết không, trước kia tôi rất muốn trở thành một bác sĩ giải phẫu có thể cứu mạng người, nhưng cậu biết đấy, Trình gia chỉ có mình tôi là cậu chủ, là độc thiếu gia. Phải gánh trên mình một trách nhiệm lớn đến nổi cái ước mơ nhỏ ấy của tôi bị hủy trong chớp mắt."
(\*độc : độc nhất \= duy nhất)
Rồi sau đó đôi mắt hắn hằn lên đầy tia máu, hắn nở nụ cười tận mang tai và nói. "Nhưng cậu, cậu lại được theo ước mơ mà mình mong muốn, không có sự cấm cản, không ai trách mắng, không gì cả. Chỉ đơn giản là nhiệt tình theo đuổi. Triệu Duật Thiên à, tôi rất ghen tỵ với cậu nhưng không sao cả, trước sau chúng ta cũng là bạn bè, cũng sẽ trở thành một gia đình."
Hắn không bóp cằm cậu nữa mà thay vào đó hắn đứng dậy, khuôn mặt khôi phục vẻ điển trai và giọng nói du dương như violin cất lên.
"Từ lúc cậu đến đây có vẻ khá lâu nhỉ, với tư cách là một chủ nhà, tôi mờ cậu một bữa ăn Pháp nhẹ nhàng, được chứ?"
"..." Hoang mang với cách ứng xử của hắn, Duật Thiên đề phòng không trả lời. Trình Khương tỏ vẻ kiên nhẫn, giọng nói vẫn như vậy: "Được chứ?"
Suy nghĩ kĩ về vấn đề này, nếu cậu không đồng ý, hắn có thể điên tiết lên và thẳng tay mổ cậu ra thành từng khúc, còn nếu cậu đồng ý, e có thể bảo toàn tính mạng trong một khoảng thời gian nhất định, có lẽ đủ để câu kéo thời gian thêm khi chòe Kiều Ngôn mang người tới cứu.
Trình Khương như hỏi mất kiên nhẫn, hắn gầm mạnh câu hỏi mình. "Được\_Chứ\_?"
"Được."
"Tốt! Cậu thật dũng cảm và đáng khen." Nhận được câu trả lời đúng ý, hắn ta liền rời đi với con dao trên tay. Ra khỏi khỏi lòng sắt, hắn không quên khóa cửa lại và khuất bóng trong màn đêm.
Duật Thiên như được tha chết, tay chân cậu liền dần buông lỏng. Duật Thiên không chắc rằng hắn có quay lại với bữa ăn hay không, có thể hắn quay lại với một bộ giải phẫu và cậu chính là thí nghiệm của hắn. Nằm trên cái bàn lạnh lẽo, hắn dùng từng món rạch bụng cậu, lôi từng món nội tạng ra khỏi cơ thề cậu rồi cười điên cuồng như vừa nhận được một món đồ quý giá.
Nghĩ đến đây cơ thể của cậu không khỏi run lên, nếu thật là vậy thì chỉ có trách do số cậu đen hay do cậu chọc phải tên tâm thần nhân cách như hắn ta thôi.
Chưa thả lỏng được bao lâu, tiếng giày sột soạt vang lên cùng tiếng bánh xe xịt xịt. Cơ thể của cậu căng cứng lại.
Tỏ vẻ như một quý ông lịch thiệp, Trình Khương giơ tay mời cậu đi đến bàn ăn mà hắn đã chuẩn bị. Cậu ngồi trên cái ghế sắt lạnh, tay cậu bị khóa xích sắt, đầu xích bên kia bị hắn móc vào chân giường sau lưng cậu.
Hắn xoắn tay áo lên,bày biện từng món ăn lên bàn như một người phục vụ chuyên nghiệp. Rượu vang, bít tết, bánh mì và bánh ngọt. Hắn còn giúp cậu trải khăn ăn và bày biện dao nĩa lên bàn.
Quá nho nhã, quá lịch thiệp, Duật Thiên cảm giác sau sự nho nhã lịch thiệp, điều đang đợi cậu chính là một màn tra tấn dã mang và tàn bạo.
Cậu lặng lẽ nuốt nước bọt và cầu mong Kiều Ngôn mau đến đây sớm nếu không cậu mất mạng là cái chắc không cần bàn cải nhiều.
\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_
Tác giả: xin chào các độc giả thân yêu, theo sự tính toán 89/100 % của tác giả bộ truyện này sẽ kết thúc khi đạt mốc 80 chương vì nhân vật phản diện đã lộ hình và tập hợp gần đủ, và cái tình cảm của hai anh chàng gần đến hồi kết rồi. Ngoại truyện thì chưa chắc nhưng truyện chính thì phải đạt mốc 80 chương. Các bạn có ý kiến gì nhớ cmt nhé.
Thân!
(T/g: ý là giải phẫu chết người đấy quý dị:3)
Vừa nói, hắn vừa nở nụ cười điên cuồng. Tiếng cười của hắn vang đều và ma quái. Duật Thiên chấn động tâm trí, tay cậu bóp chặt lại, ánh mắt đầy hoang mang cùng lo lắng.
Trình Khương từ từ dừng lại điệu cười điên cuồng ấy, hắn ta bước đến gần cậu rồi mở cửa sắt ra, một lần càng tiến gần cậu hơn. Duật Thiên cũng theo đó mà lùi lại cho đến khi lưng chạm đến song sắt, không thể lùi lại thêm. Hắn mới bắt đầu giở trò.
Hắn ta bóp cằm cậu, đôi mắt hắn nhìn cậu như thể đang ngắm nhìn một tác phẩm tuyệt đẹp. "Sao cậu sinh ra lại đẹp đến mức vậy chứ, đẹp đến mức tôi muốn dùng con dao liston\* này để có thể mổ bụng cậu ra và xem tạo vật bên trong ấy."
(\*nghi vấn đây là loại dao Jack The Ripper sử dụng giết người. Còn bạn muốn biết Jack The Ripper là ai thì Google thẳng tiến)
Vừa nói hắn vừa quơ con dao giải phẫu trước mặt cậu. Con dao không quá dài, cán và lưỡi dao màu bạc sáng, ánh sáng từ đèn chiếu vào nó làm nó trông rùn rợn và nguy hiểm.
Cầm con dao trên tay, Trình Khương ngắm nhìn nó, sau đó hắn xem cậu như một người bạn tâm giao mà trò chuyện. "Cậu có biết không, trước kia tôi rất muốn trở thành một bác sĩ giải phẫu có thể cứu mạng người, nhưng cậu biết đấy, Trình gia chỉ có mình tôi là cậu chủ, là độc thiếu gia. Phải gánh trên mình một trách nhiệm lớn đến nổi cái ước mơ nhỏ ấy của tôi bị hủy trong chớp mắt."
(\*độc : độc nhất \= duy nhất)
Rồi sau đó đôi mắt hắn hằn lên đầy tia máu, hắn nở nụ cười tận mang tai và nói. "Nhưng cậu, cậu lại được theo ước mơ mà mình mong muốn, không có sự cấm cản, không ai trách mắng, không gì cả. Chỉ đơn giản là nhiệt tình theo đuổi. Triệu Duật Thiên à, tôi rất ghen tỵ với cậu nhưng không sao cả, trước sau chúng ta cũng là bạn bè, cũng sẽ trở thành một gia đình."
Hắn không bóp cằm cậu nữa mà thay vào đó hắn đứng dậy, khuôn mặt khôi phục vẻ điển trai và giọng nói du dương như violin cất lên.
"Từ lúc cậu đến đây có vẻ khá lâu nhỉ, với tư cách là một chủ nhà, tôi mờ cậu một bữa ăn Pháp nhẹ nhàng, được chứ?"
"..." Hoang mang với cách ứng xử của hắn, Duật Thiên đề phòng không trả lời. Trình Khương tỏ vẻ kiên nhẫn, giọng nói vẫn như vậy: "Được chứ?"
Suy nghĩ kĩ về vấn đề này, nếu cậu không đồng ý, hắn có thể điên tiết lên và thẳng tay mổ cậu ra thành từng khúc, còn nếu cậu đồng ý, e có thể bảo toàn tính mạng trong một khoảng thời gian nhất định, có lẽ đủ để câu kéo thời gian thêm khi chòe Kiều Ngôn mang người tới cứu.
Trình Khương như hỏi mất kiên nhẫn, hắn gầm mạnh câu hỏi mình. "Được\_Chứ\_?"
"Được."
"Tốt! Cậu thật dũng cảm và đáng khen." Nhận được câu trả lời đúng ý, hắn ta liền rời đi với con dao trên tay. Ra khỏi khỏi lòng sắt, hắn không quên khóa cửa lại và khuất bóng trong màn đêm.
Duật Thiên như được tha chết, tay chân cậu liền dần buông lỏng. Duật Thiên không chắc rằng hắn có quay lại với bữa ăn hay không, có thể hắn quay lại với một bộ giải phẫu và cậu chính là thí nghiệm của hắn. Nằm trên cái bàn lạnh lẽo, hắn dùng từng món rạch bụng cậu, lôi từng món nội tạng ra khỏi cơ thề cậu rồi cười điên cuồng như vừa nhận được một món đồ quý giá.
Nghĩ đến đây cơ thể của cậu không khỏi run lên, nếu thật là vậy thì chỉ có trách do số cậu đen hay do cậu chọc phải tên tâm thần nhân cách như hắn ta thôi.
Chưa thả lỏng được bao lâu, tiếng giày sột soạt vang lên cùng tiếng bánh xe xịt xịt. Cơ thể của cậu căng cứng lại.
Tỏ vẻ như một quý ông lịch thiệp, Trình Khương giơ tay mời cậu đi đến bàn ăn mà hắn đã chuẩn bị. Cậu ngồi trên cái ghế sắt lạnh, tay cậu bị khóa xích sắt, đầu xích bên kia bị hắn móc vào chân giường sau lưng cậu.
Hắn xoắn tay áo lên,bày biện từng món ăn lên bàn như một người phục vụ chuyên nghiệp. Rượu vang, bít tết, bánh mì và bánh ngọt. Hắn còn giúp cậu trải khăn ăn và bày biện dao nĩa lên bàn.
Quá nho nhã, quá lịch thiệp, Duật Thiên cảm giác sau sự nho nhã lịch thiệp, điều đang đợi cậu chính là một màn tra tấn dã mang và tàn bạo.
Cậu lặng lẽ nuốt nước bọt và cầu mong Kiều Ngôn mau đến đây sớm nếu không cậu mất mạng là cái chắc không cần bàn cải nhiều.
\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_
Tác giả: xin chào các độc giả thân yêu, theo sự tính toán 89/100 % của tác giả bộ truyện này sẽ kết thúc khi đạt mốc 80 chương vì nhân vật phản diện đã lộ hình và tập hợp gần đủ, và cái tình cảm của hai anh chàng gần đến hồi kết rồi. Ngoại truyện thì chưa chắc nhưng truyện chính thì phải đạt mốc 80 chương. Các bạn có ý kiến gì nhớ cmt nhé.
Thân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất