Đến Tương Lai, Là Hôn Thê Của Thiếu Tướng
Chương 37
Lục Cửu trợn mắt nhìn Lục Tranh mắt không chớp mặt không đổi nói dối trắng trợn. Tiếp theo đại thần 69 liền biết rằng anh họ mình không hề nói dối vì cậu ta cảm nhận được cổ tay nơi bị Lục Tranh nắm đang truyền đến cảm giác xe rách da thịt. Anh họ Lục Tranh thế mà dùng dị năng kim hệ tạo kim loại rạch tay cậu ta, hu hu T.T
Anh họ, anh có muốn diễn giả thành thật cũng không cần phải tổn thương em như vậy chứ, hu hu. Lục Cửu có xúc động muốn nằm lăn giữa sàn nhà dãy đành đạch mà than rằng: "Tôi khổ quá mà".
Lục Tranh không biết nghĩ đến cái gì, sau đó liền theo ý Lục Cửu mà thả tay ra, mùi máu lập tức lan tỏa ra không gian xung quanh. Lục Cửu cũng hiểu đây là ý tứ cảnh cáo cậu ta bớt diễn trò từ Lục Tranh. Lục Cửu nhanh chóng nhân cơ hội này vội vàng lấy bàn tay đè lại cổ tay đang chảy máu của mình, tiếp theo mang khuôn mặt ủy khuất và bộ dạng nước mắt lưng tròng nhanh chóng chạy lên phòng dùng thuốc trị thương cấp tốc chữa trị.
Cái tốc độ này,… Lục Tranh có xúc động muốn túm Lục Cửu lại rồi hỏi cậu ta có phải sở hữu dị năng tốc độ hay không? Nhưng Lục Cửu chỉ mang bộ dạng ủy khất đó di chuyển đến gần phần ngăn cách bằng mấy chậu cây liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng chạy biến lên lầu, chỉ trong chưa đầy ba giây đã hoàn toàn không thấy bóng cậu ta nữa. Giống như cái hiệu ứng nước mắt lưng tròng kia của Lục Cửu là diễn cho cậu xem.
Lục Tranh nhìn theo hướng đi của Đại thần 69: "…"
Khải Triết thấy rõ trêи cổ tay Lục Cửu có một đạo vết cắt không quá sâu đang chảy máu, khuôn mặt hắn rất nhanh xuất hiện vài vết nứt, rõ ràng lúc hắn bước tới không hề có một chút gì mùi vị của máu, ấy thế mà sau khi thấy hắn đến, Lục Tranh chế trụ cổ tay Lục Cửu thì cổ tay cậu ta liền có một đạo vết thương. Nói chuyện này không liên quan đến Lục Tranh? Có quỷ mới tin. Nhưng mà chuyện vết thương của Lục Cửu cũng chẳng ảnh hưởng đến việc mà hắn muốn nói chuyện cùng Lục Tranh.
Khải Triết cũng biết Lục Tranh lần này dễ dàng để Lục Cửu rời đi như vậy và hiện tại cũng chưa rời đi là để cả hai nói chuyện nghiêm túc một lần. Khải Triết biết Lục Tranh không thích sự tồn tại của hôn ước, mà đặc biệt cả hai còn là Alpha nam nên hắn đi tới ghế đối diện với Lục Tranh ngồi xuống, hắn tin rằng chỉ cần hắn có gan ngồi ngay vị trí cũ của Lục Cửu - bên cạnh Lục Tranh, thì vị hôn thê của hắn có gan dùng gai băng xiên hắn đến huyết nhục mơ hồ.
Lục Tranh dường như không coi trọng sự tồn tại của Khải Triết, thể hiện ở việc cậu vẫn thản nhiên lấy cốc nước lạnh ở trêи bàn đổ một ít vào tờ khăn giấy vừa mới rút ra từ hộp dưới gầm bàn, rồi dùng khăn giấy thấm nước đó chầm chậm lau đi vệt máu của Lục Cửu trong lòng bàn tay mình. Còn sự hiện diện của Khải Triết đối diện hoàn toàn bị cậu ngó lơ. Tất nhiên Lục Tranh biết Khải Triết đã di chuyển sang cái ghế đối diện ngồi, nếu hắn dám ngồi gần cậu, cậu không ngại dùng kim hệ dị năng tạo dây xích xé xác hắn, đến lúc đó lại có cái gọi là ngũ mã phân thây.
Đợi cho Lục Tranh lau xong vết máu là hai phút sau, cũng tức là hai người đã chìm trong bầu không khí im lặng quỷ dị hai phút. Lục Tranh lúc này ngước đầu lên, hỏi
- Anh có gì muốn nói ?
- Biết cậu không thích nói chuyện về hôn ước… cậu không thể nghĩ lại việc chúng ta thử kết giao hay bồi đắp tình cảm sao?
- Bồi đắp tình cảm?
- Đúng vậy.
- Tôi nghĩ không cần thiết. Đơn giản ai sống cuộc sống người nấy không tốt sao? Việc từ chối hôn ước đối với anh khó thế à? Tôi tin chắc chỉ cần anh có thái độ cứng rắn khước từ hôn ước như tôi thì người nhà hai bên sẽ thỏa hiệp thôi.
- Cậu không nghĩ tới việc sau này sẽ kết hôn sao?
- Có kết hôn hay không là chuyện của tôi. Anh không cần phải xen vào. Hiện tại tôi thấy cuộc sống của tôi rất tốt, không cần phải có tác nhân khác.
- …
- Vì cái lý do gì mà anh không từ chối cái hôn ước này đi?
- Cho dù tôi từ chối thì trưởng bối cũng sẽ sắp xếp một hôn sự khác thôi.
- Nếu anh từ chối hôn sự này và được sắp xếp hôn sự khác thì anh có thể gặp được người tình nguyện kết hôn với anh. Hiểu chưa?
- …Hiểu … Lục Tranh, vì sao cậu từ chối hôn ước với tôi? Tôi không nghĩ mình không đủ điều kiện để thành một đối tượng tốt.
- Vì sao à? Đơn giản là dị năng của anh kém tôi, không đa hệ và cấp bậc cao như tôi. Tôi không thích ở bên cạnh một người lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt cá chết ngàn năm không đổi. Hơn nữa tôi cảm nhận được anh là một người rất nhạt nhẽo, một mình tôi nhạt nhẽo là đủ rồi, tôi không cần một người bạn đời cũng nhạt nhẽo giống tôi. Từng ấy lý do đủ rồi chứ?
Khải Triết nghĩ nghĩ, việc thăng cấp đến đỉnh cấp rất khó khăn nhưng không phải là không làm được, quãng thời gian qua hắn đã từ cấp tám sơ kì tiến lên trung kì rồi. Nếu tiến độ này vẫn duy trì thì việc đạt đỉnh cấp không phải là ngoài tầm với.
- Ngoại trừ đa hệ dị năng, tôi nghĩ tôi có thể cải thiện các phương diện còn lại. Còn gì cậu không hài lòng nữa ?
- Còn việc anh là Alpha nữa.
- … Cậu cũng là Alpha mà.
- Vậy nếu thay vì người được gả đi không phải tôi mà là anh thì anh có chấp nhận không?
- …
Đương nhiên không một Alpha nào chấp nhận chính mình bị gả đi. Việc này, Khải Triết không phản bác được, cũng không cách nào thay đổi.
Mặc kệ Khải Triết đang nín lặng không biết đáp trả như thế nào, Lục Tranh đứng dậy, nhanh chóng ra khỏi bữa tiệc, bước đến khuôn viên cây cảnh của Lục gia. Nói chuyện lâu đến như thế mà chưa nổi điên quát tháo với tên kia nãy giờ chính là cực hạn của cậu rồi, bây giờ không rời đi trước thì Lục Tranh khẳng định sẽ bị khuôn mặt cá chết của Khải Triết chọc cho tăng xông.
Từ khi Lục Tranh xuyên đến cái cơ thể này thì câu mà cậu nghe được người ta gọi mình nhiều nhất là "hôn thê thiếu tướng", còn từ nghe người nhà nói với mình nhiều nhất là "hôn ước". Nghe đi nghe lại hoài cũng mắc mệt.
Ra đến vườn cây, Lục Tranh hít thở một hơi thật sâu bình ổn cảm xúc muốn đánh người lại. Sau đó thả chậm cước bộ bước đi giữa các loại cây giải tỏa tâm trạng đang bức bối.
***
Đôi lời của Trang: Mặc dù không liên quan nhưng mà mình đã viết được hơn 50.000 chữ rồi. Tự nhiên cảm thấy thật thành tựu ~~~
-------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !
Thân ái và quyết thắng !
Anh họ, anh có muốn diễn giả thành thật cũng không cần phải tổn thương em như vậy chứ, hu hu. Lục Cửu có xúc động muốn nằm lăn giữa sàn nhà dãy đành đạch mà than rằng: "Tôi khổ quá mà".
Lục Tranh không biết nghĩ đến cái gì, sau đó liền theo ý Lục Cửu mà thả tay ra, mùi máu lập tức lan tỏa ra không gian xung quanh. Lục Cửu cũng hiểu đây là ý tứ cảnh cáo cậu ta bớt diễn trò từ Lục Tranh. Lục Cửu nhanh chóng nhân cơ hội này vội vàng lấy bàn tay đè lại cổ tay đang chảy máu của mình, tiếp theo mang khuôn mặt ủy khuất và bộ dạng nước mắt lưng tròng nhanh chóng chạy lên phòng dùng thuốc trị thương cấp tốc chữa trị.
Cái tốc độ này,… Lục Tranh có xúc động muốn túm Lục Cửu lại rồi hỏi cậu ta có phải sở hữu dị năng tốc độ hay không? Nhưng Lục Cửu chỉ mang bộ dạng ủy khất đó di chuyển đến gần phần ngăn cách bằng mấy chậu cây liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng chạy biến lên lầu, chỉ trong chưa đầy ba giây đã hoàn toàn không thấy bóng cậu ta nữa. Giống như cái hiệu ứng nước mắt lưng tròng kia của Lục Cửu là diễn cho cậu xem.
Lục Tranh nhìn theo hướng đi của Đại thần 69: "…"
Khải Triết thấy rõ trêи cổ tay Lục Cửu có một đạo vết cắt không quá sâu đang chảy máu, khuôn mặt hắn rất nhanh xuất hiện vài vết nứt, rõ ràng lúc hắn bước tới không hề có một chút gì mùi vị của máu, ấy thế mà sau khi thấy hắn đến, Lục Tranh chế trụ cổ tay Lục Cửu thì cổ tay cậu ta liền có một đạo vết thương. Nói chuyện này không liên quan đến Lục Tranh? Có quỷ mới tin. Nhưng mà chuyện vết thương của Lục Cửu cũng chẳng ảnh hưởng đến việc mà hắn muốn nói chuyện cùng Lục Tranh.
Khải Triết cũng biết Lục Tranh lần này dễ dàng để Lục Cửu rời đi như vậy và hiện tại cũng chưa rời đi là để cả hai nói chuyện nghiêm túc một lần. Khải Triết biết Lục Tranh không thích sự tồn tại của hôn ước, mà đặc biệt cả hai còn là Alpha nam nên hắn đi tới ghế đối diện với Lục Tranh ngồi xuống, hắn tin rằng chỉ cần hắn có gan ngồi ngay vị trí cũ của Lục Cửu - bên cạnh Lục Tranh, thì vị hôn thê của hắn có gan dùng gai băng xiên hắn đến huyết nhục mơ hồ.
Lục Tranh dường như không coi trọng sự tồn tại của Khải Triết, thể hiện ở việc cậu vẫn thản nhiên lấy cốc nước lạnh ở trêи bàn đổ một ít vào tờ khăn giấy vừa mới rút ra từ hộp dưới gầm bàn, rồi dùng khăn giấy thấm nước đó chầm chậm lau đi vệt máu của Lục Cửu trong lòng bàn tay mình. Còn sự hiện diện của Khải Triết đối diện hoàn toàn bị cậu ngó lơ. Tất nhiên Lục Tranh biết Khải Triết đã di chuyển sang cái ghế đối diện ngồi, nếu hắn dám ngồi gần cậu, cậu không ngại dùng kim hệ dị năng tạo dây xích xé xác hắn, đến lúc đó lại có cái gọi là ngũ mã phân thây.
Đợi cho Lục Tranh lau xong vết máu là hai phút sau, cũng tức là hai người đã chìm trong bầu không khí im lặng quỷ dị hai phút. Lục Tranh lúc này ngước đầu lên, hỏi
- Anh có gì muốn nói ?
- Biết cậu không thích nói chuyện về hôn ước… cậu không thể nghĩ lại việc chúng ta thử kết giao hay bồi đắp tình cảm sao?
- Bồi đắp tình cảm?
- Đúng vậy.
- Tôi nghĩ không cần thiết. Đơn giản ai sống cuộc sống người nấy không tốt sao? Việc từ chối hôn ước đối với anh khó thế à? Tôi tin chắc chỉ cần anh có thái độ cứng rắn khước từ hôn ước như tôi thì người nhà hai bên sẽ thỏa hiệp thôi.
- Cậu không nghĩ tới việc sau này sẽ kết hôn sao?
- Có kết hôn hay không là chuyện của tôi. Anh không cần phải xen vào. Hiện tại tôi thấy cuộc sống của tôi rất tốt, không cần phải có tác nhân khác.
- …
- Vì cái lý do gì mà anh không từ chối cái hôn ước này đi?
- Cho dù tôi từ chối thì trưởng bối cũng sẽ sắp xếp một hôn sự khác thôi.
- Nếu anh từ chối hôn sự này và được sắp xếp hôn sự khác thì anh có thể gặp được người tình nguyện kết hôn với anh. Hiểu chưa?
- …Hiểu … Lục Tranh, vì sao cậu từ chối hôn ước với tôi? Tôi không nghĩ mình không đủ điều kiện để thành một đối tượng tốt.
- Vì sao à? Đơn giản là dị năng của anh kém tôi, không đa hệ và cấp bậc cao như tôi. Tôi không thích ở bên cạnh một người lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt cá chết ngàn năm không đổi. Hơn nữa tôi cảm nhận được anh là một người rất nhạt nhẽo, một mình tôi nhạt nhẽo là đủ rồi, tôi không cần một người bạn đời cũng nhạt nhẽo giống tôi. Từng ấy lý do đủ rồi chứ?
Khải Triết nghĩ nghĩ, việc thăng cấp đến đỉnh cấp rất khó khăn nhưng không phải là không làm được, quãng thời gian qua hắn đã từ cấp tám sơ kì tiến lên trung kì rồi. Nếu tiến độ này vẫn duy trì thì việc đạt đỉnh cấp không phải là ngoài tầm với.
- Ngoại trừ đa hệ dị năng, tôi nghĩ tôi có thể cải thiện các phương diện còn lại. Còn gì cậu không hài lòng nữa ?
- Còn việc anh là Alpha nữa.
- … Cậu cũng là Alpha mà.
- Vậy nếu thay vì người được gả đi không phải tôi mà là anh thì anh có chấp nhận không?
- …
Đương nhiên không một Alpha nào chấp nhận chính mình bị gả đi. Việc này, Khải Triết không phản bác được, cũng không cách nào thay đổi.
Mặc kệ Khải Triết đang nín lặng không biết đáp trả như thế nào, Lục Tranh đứng dậy, nhanh chóng ra khỏi bữa tiệc, bước đến khuôn viên cây cảnh của Lục gia. Nói chuyện lâu đến như thế mà chưa nổi điên quát tháo với tên kia nãy giờ chính là cực hạn của cậu rồi, bây giờ không rời đi trước thì Lục Tranh khẳng định sẽ bị khuôn mặt cá chết của Khải Triết chọc cho tăng xông.
Từ khi Lục Tranh xuyên đến cái cơ thể này thì câu mà cậu nghe được người ta gọi mình nhiều nhất là "hôn thê thiếu tướng", còn từ nghe người nhà nói với mình nhiều nhất là "hôn ước". Nghe đi nghe lại hoài cũng mắc mệt.
Ra đến vườn cây, Lục Tranh hít thở một hơi thật sâu bình ổn cảm xúc muốn đánh người lại. Sau đó thả chậm cước bộ bước đi giữa các loại cây giải tỏa tâm trạng đang bức bối.
***
Đôi lời của Trang: Mặc dù không liên quan nhưng mà mình đã viết được hơn 50.000 chữ rồi. Tự nhiên cảm thấy thật thành tựu ~~~
-------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !
Thân ái và quyết thắng !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất