Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 21

Trước Sau
Cù Thừa Trần bật cười, "Đúng là anh rất thú vị."

"Cù tổng chấp nhặt tôi làm gì, đi mà tìm đối thủ xứng tầm với cậu ấy."

"Anh đang khiêu khích tôi?" Cù Thừa Trần làm bộ nghiền ngẫm, "Ở trước mặt anh trai tôi lúc nào anh cũng ra vẻ dịu dàng nghe lời, hóa ra là giấu móng vuốt."

"Vì đó là cấp trên của tôi."

"Đừng giả bộ nữa, anh tưởng không ai nhìn ra được là anh thích anh ấy sao?"

Thẩm Đại đút tay vào túi áo thí nghiệm, lạnh lùng nhìn Cù Thừa Trần, "Sao cậu biết, tôi có nói khi thuyết trình à?"

"Đấy là anh tưởng mình che giấu tốt thôi." Cù Thừa Trần khoanh tay, biểu cảm thâm sâu khó lường, "Sự cố xảy ra ba năm về trước, một omega đột nhiên phát tình trong phòng thí nghiệm. Omega đó là anh đúng không?"

"......"

"Anh tôi cho bảo mật thông tin nhưng tôi vẫn tra ra được. Ba năm sau, anh lại phát tình trước mặt anh ấy, thật là "trùng hợp"." Cù Thừa Trần nhướn mày, "Lần này anh đã đạt được ước nguyện hay chưa?"

Tay Thẩm Đại ở trong túi âm thầm nắm thành quyền. Nếu như có thể mặc kệ hậu quả, anh thật sự muốn đấm cho Cù Thừa Trần một phát, "Cậu đang ám chỉ tôi cố ý?"

"Tôi nghĩ một người có thể gia nhập viện nghiên cứu, chắc chắn vô cùng thông minh, không đời nào mắc phải sai lầm ngu xuẩn như vậy. Đằng này còn liên tục hai lần....." Cù Thừa Trần cười cợt, "Hay đây là "duyên phận"?"

Trong lòng Thẩm Đại thầm mắng chửi Cù Thừa Trần là đồ vô liêm sỉ. Nếu không phải tại cậu ta cố tình gây khó dễ cho anh, sao tự dưng anh lại nảy sinh phản ứng.

"Cù tổng còn câu hỏi nào khác hay không, hỏi những vấn đề liên quan tới chuyên môn thì tôi mới trả lời."

Cù Thừa Trần cười, "Khi ấy, anh tôi trấn an anh bằng đánh dấu tạm thời? Có phải anh muốn một đánh dấu có sức nặng hơn, chẳng hạn như là đánh dấu vĩnh viễn?"

Thẩm Đại nheo mắt, cố nén tức giận.

"Sao lại không dám thừa nhận, có omega nào từ chối alpha cấp S đánh dấu mình đâu. Đáng tiếc anh ấy sẽ không cho anh."

Bỗng dưng Thẩm Đại rất muốn cười, mà cười không nổi. Đúng vậy, omega nào cũng muốn có được đánh dấu của người mình yêu. Chưa chắc đã liên quan đến vấn đề tài sản và người thừa kế, trên đời này còn rất nhiều omega khao khát đánh dấu vì tình yêu, coi nó như một lời thề chung thủy. Đáng tiếc, không alpha đỉnh cấp nào tin vào điều ấy. Trong thế giới quan của bọn họ, đánh dấu không liên quan đến tình cảm, đánh dấu là con dấu cam kết tài chính và độc quyền sinh sản. Bọn họ chỉ đồng ý ký kết loại "hợp đồng" này với omega cung cấp "điều khoản" có sức hấp dẫn cực lớn.

Anh là người hiểu rõ điều này hơn ai hết. Lần trước anh mất khống chế, van xin Cù Mạt Dư đánh dấu mình là do tình dục thúc đẩy. Những lời Cù Thừa Trần nói chỉ là nói nhảm.

Thẩm Đại tỏ rõ thái độ, "Rốt cuộc cậu muốn nói gì, muốn làm gì?"

"Tôi có thể giúp anh." Cù Thừa Trần nhìn sâu vào mắt Thẩm Đại, "Giúp anh đạt được đánh dấu của Cù Mạt Dư."

Thẩm Đại tự thấy mình được giáo dục khá tốt, nên giờ phút này mới không thốt ra lời thô tục. Anh mỉa mai, "Tôi đã nói rồi, đi mà tìm đối thủ xứng tầm với cậu, không cần hạ mình đến bỡn cợt tôi đâu."

"Giờ chưa phải thời điểm thích hợp cho chúng tôi tranh đấu trực tiếp, binh bất yếm trá*, ai bảo anh ấy sinh trước tôi tám tháng." Cù Thừa Trần nhếch miệng cười, "Chỉ có tám tháng mà thôi. Anh ấy chào đời thì được coi là phúc phần của tổ tiên, đến lượt tôi lại thành mối họa ngầm."



*Binh bất yếm trá: Chiến đấu bất chấp thủ đoạn. Khi tác chiến cần phải cố gắng hết khả năng tung hoả mù đánh lừa đối phương để giành được thắng lợi.

"Chuyện nhà các người không liên quan gì đến tôi. Cậu nói với tôi những lời này, không sợ tôi nói lại cho Cù Mạt Dư sao?"

"Anh dám không?" Cù Thừa Trần cười khẩy, "Anh tự hỏi bản thân mình xem, chẳng lẽ anh không động lòng với những lời tôi nói hay sao? Nếu anh không có gan làm, thì cũng sẽ không có gan kể cuộc đối thoại ngày hôm nay cho Cù Mạt Dư. Anh ấy có tính đa nghi bẩm sinh, liệu sẽ nghĩ anh là người như thế nào?"

Thẩm Đại trừng mắt nhìn Cù Thừa Trần, không muốn ở lại đây thêm một giây nào, dứt khoát quay người rời đi.

Thủ đoạn của Cù Thừa Trần tuy không quang minh lỗi lạc, nhưng lại nhắm thẳng vào yếu điểm. Bất kể là lợi dụng Vưu Bách Duyệt hay là lợi dụng anh đều vì mục đích chèn ép Cù Mạt Dư. Đúng như cậu ta nói, bọn họ có chướng ngại là quan hệ máu mủ, gia tộc và công chúng, nên không thể đấu đá công khai, mà chỉ có thể giở mánh khoé sau lưng. Anh khó mà tránh khỏi bị cuốn vào trong đó.

Mặc dù Cù Mạt Dư từng dặn là Cù Thừa Trần làm gì cũng phải báo cho hắn biết, nhưng riêng chuyện này thì Thẩm Đại không dám nói. Đánh dấu là đề tài quá nhạy cảm, anh không dám nhắc tới trước mặt Cù Mạt Dư. Nói chuyện ấy ra giống như anh đang ngấp nghé một thứ không thuộc về mình. Cù Mạt Dư cũng đã cảnh cáo anh không được nhắc đến.

Mặt khác, Thẩm Đại biết Cù Thừa Trần sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nhất định anh phải cẩn thận từng li từng tí, bảo vệ bản thân giữa vòng xoáy mưu đồ.

***

Chiều thứ sáu, Thẩm Đại nhận được cuộc gọi từ Trình Nhược Trạch - trợ lý của Cù Mạt Dư, bàn bạc kế hoạch chữa bệnh cho bà ngoại anh. Thẩm Đại nhờ Trình Nhược Trạch đóng giả làm bạn của anh, không để bà ngoại biết rõ sự tình.

Sáng thứ bảy, Trình Nhược Trạch đưa theo lái xe tới đón hai bà cháu họ đến bệnh viện.

Bà ngoại biết chuẩn bị đổi bệnh viện và bác sĩ thì có hơi lo lắng. Thẩm Đại an ủi bà, nhưng bà vẫn bồn chồn không yên suốt cả quãng đường. Từ tối hôm qua đến giờ, anh có nói gì cũng không ăn thua.

Trong lúc Trình Nhược Trạch đi làm thủ tục, Thẩm Đại đưa bà ra khu vực nghỉ ngơi ngồi chờ. Thấy bà vẫn buồn rầu không thôi, anh mở video gấu trúc con cho bà xem.

Bà ngoại nở nụ cười miễn cưỡng.

"Bà ơi, bà đừng sợ. Chúng ta chuyển sang bệnh viện tốt hơn, bác sĩ giỏi hơn, chắc chắn phẫu thuật sẽ thành công. Đây là chuyện tốt, phải không bà?"

"Bà không sợ, bà còn mong được phẫu thuật càng sớm càng tốt." Bà ngoại vỗ nhẹ lên mu bàn tay Thẩm Đại, "Con đừng lo cho bà."

"Vậy sao bà có vẻ bất an thế ạ?" Thẩm Đại nói đùa, "Bà lớn vậy rồi còn sợ gặp bác sĩ sao?"

Bà ngoại thở dài, nhìn Thẩm Đại bằng vẻ mặt muốn nói lại thôi, ánh mắt vô cùng phức tạp.

"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Thẩm Đại cũng thấp thỏm không yên.

"Hôm qua bố con gọi điện cho bà." Bà ngoại không muốn giấu nữa.

Mặt Thẩm Đại tối sầm lại ngay lập tức. Anh định mỉa mai một câu hóa ra ông ta còn chưa chết, nhưng anh lại không đành lòng. Cho dù người kia không xứng đáng làm một người con, nhưng không người mẹ nào bỏ được con của mình. Anh hít sâu một hơi, nhịp tim bình ổn trở lại, nặng nề nói, "Ông ta mất tích đã nhiều năm rồi."

"Bà biết, nhưng trong lòng bà luôn có linh cảm sớm muộn gì nó cũng trở về."

Thẩm Đại cắn răng nói, "Trở về làm gì, lăn lộn ngoài kia không sống nổi nữa à? Ở nhà còn gì cho ông ta lừa bán nữa đâu."

Mắt bà ngoại hoe đỏ, "Nó không nói nó đang ở đâu, cũng không nói nó định làm gì. Nó chỉ bảo là.... Bảo là con nhớ mẹ."



Lồng ngực Thẩm Đại tức nghẹn như bị thứ gì đó chắn ngang. Anh biết, đó là căm hận.

Bảy năm trước, khi anh đang thực tập tại viện nghiên cứu và chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, tương lai có tên trong kế hoạch nhân tài, nhận được cơ hội gia nhập viện nghiên cứu đất hiếm của tập đoàn Tinh Châu. Đó là con đường phát triển hoàn hảo mà mọi sinh viên trong ngành hướng tới. Khi ấy anh hai mươi tuổi, thành tích xuất sắc, sự nghiệp rộng mở. Anh có bà ngoại và ông ngoại yêu thương, có ngôi nhà xinh đẹp và ấm áp, tràn đầy hy vọng vào tương lai tươi đẹp.

Thế nhưng, cha ruột của anh đã phá hủy tất cả.

Kẻ khốn nạn ích kỉ kia đã lừa bố mẹ mang tất cả tài sản trong nhà đi thế chấp, lấy tiền đưa cho người yêu. Bọn họ mất đi tất cả sau một đêm, còn phải gánh một khoản nợ kếch xù. Ông ngoại đau lòng cực độ, đổ bệnh, gần nửa năm sau thì qua đời. Bà ngoại cả đời sống trong an nhàn, sung sướng buộc phải chuyển đến ở trong chung cư giá rẻ. Về sau tất cả chi tiêu đều do tiền lương của anh gánh vác. Tiền thuê nhà, tiền sinh hoạt, tiền chữa bệnh, chèn ép anh thở không nổi. Nếu như khi đó không có giáo sư Lưu giúp đỡ, anh không biết mình phải vượt qua bằng cách nào.

Thẩm Đại không muốn nhớ lại quãng ngày gian khổ ấy. Xung quanh anh có nhiều đồng nghiệp, bạn bè xuất thân từ vùng quê nghèo khó, bọn họ đều đang nỗ lực phấn đấu vì một cuộc sống tốt đẹp hơn. Bởi vậy anh không thấy mình đáng thương. Công việc bận rộn, áp lực cao, cuộc sống khó khăn, anh có thể chấp nhận tất cả. Chấp nhận bản thân mình không thể hẹn hò kết hôn như người bình thường. Nhưng xây dựng gia đình không phải việc gì quá khó. Điều làm anh đau khổ tột cùng xuất phát từ sự phản bội của người thân, và nỗi xót xa khi phải chứng kiến một người thân khác sống trong đau khổ, bất lực.

Về sau mọi thứ dần ổn hơn, anh nhận được tiền thưởng từ công trình nghiên cứu, cuộc sống dần được cải thiện. Tiếp sau đó, Cù Mạt Dư từ trên trời giáng xuống, kéo anh thoát ra khỏi vũng bùn.

Anh cứ ngỡ mọi chuyện đang thay đổi theo chiều hướng tốt. Tại sao kẻ cầm đầu gây ra mọi bi kịch lại xuất hiện vào đúng lúc này?!

Bà ngoại nắm tay Thẩm Đại, đau lòng bảo, "A Đại, con đừng tức giận. Bà biết con không muốn gặp lại bố con, bà sẽ không cho bố con trở về. Bà sẽ coi như nó..... Nó đã chết rồi."

Thẩm Đại nắm chặt tay bà, bàn tay nhỏ gầy, làn da nhăn nheo, là bàn tay đặc trưng của người già. Bàn tay bao đêm dỗ anh chìm vào giấc ngủ, nấu cho anh những món ăn ngon, luôn nâng đỡ, chở che anh vô điều kiện. Anh cảm nhận rõ, vết thương chưa từng khép lại trong lòng bà đang bị xé toạc ra. Thẩm Đại cảm thấy vô cùng chua xót. Anh ôm bà ngoại, muốn nói vài lời an ủi nhưng không biết mở lời như thế nào.

Thẩm Đại biết bố anh nhất định sẽ trở về. Người kia được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, tính tình ích kỉ cực đoan. Muốn làm cái gì là làm cái đó, không bao giờ bận tâm đến cảm nhận của người khác.

Anh hạ quyết tâm, phải dọn nhà càng sớm càng tốt, đổi luôn cả số điện thoại của bà ngoại. Tốt nhất là khiến cho người kia cả đời không tìm thấy bà cháu bọn họ. Cả đời không gặp lại nhau là kết cục tốt nhất của hai bố con.

Thẩm Đại ở bệnh viện bận rộn cả ngày, trao đổi phương án trị liệu với bác sĩ mổ chính. Cuối cùng ngày phẫu thuật được ấn định vào một tháng sau.

Về đến nhà, hai người đều mệt mỏi. Cơm nước xong xuôi, bà ngoại đi ngủ trước. Còn Thẩm Đại lăn lộn trên giường mãi không ngủ được. Những chuyện xảy ra gần đây làm anh phải lo nghĩ, chuyện nào cũng bế tắc không có cách giải quyết. Từ bệnh tình của bà đến tình cảm cá nhân đều vượt ra khỏi tầm kiểm soát của anh. Vậy nên anh chỉ có thể dò dẫm đi từng bước một.

Thẩm Đại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Cuối cùng anh nhịn không được, ấn mở khung chat của Cù Mạt Dư, ngẩn người nhìn ảnh đại diện vỏ cây màu xám đen.

Rất nhớ hắn, không biết giờ hắn đang làm gì. Nếu như mình đang ở Cù gia, liệu hai người có làm tình không.....

Bỗng nhiên, Thẩm Đại mong mỏi nhận được tin nhắn từ Cù Mạt Dư, dù chỉ là một chữ. Anh gõ một đoạn, do dự hồi lâu, sửa đi sửa lại, xoắn xuýt nửa ngày vẫn chưa biết nên nhắn gì cho phù hợp. Nên nói gì đó nghe có vẻ tự nhiên, đồng thời phải khiến Cù Mạt Dư trả lời lại.

Đúng rồi, nói lời cảm ơn, chứ đừng nói linh tinh. Một lời cảm ơn chân thành không hề bất thường chút nào, đây vốn là điều anh nên làm.

Anh gửi đi một đoạn tin nhắn: Đã làm xong thủ tục phẫu thuật cho bà ngoại tôi. Thời gian phẫu thuật vào giữa tuần cuối tháng. Trưởng khoa Bạch rất có lòng tin vào phẫu thuật lần này. Cảm ơn ngài.

Gửi xong, Thẩm Đại bắt đầu chờ đợi. Cho dù làm gì, cách mấy phút anh lại mở giao diện wechat ra xem, một lần chờ mong là một lần thất vọng.

Đến một giờ mười bảy phút sáng, lần đầu tiên ảnh đại diện của Cù Mạt Dư xuất hiện thông báo tin nhắn mới. Ba chữ vô cùng đơn giản: Không có gì.

Thẩm Đại chăm chú ngắm nhìn đoạn đối thoại của bọn họ. Anh do dự mãi mới gửi thêm một câu nữa: Chúc ngủ ngon.

Lời chúc như hòn đá ném xuống biển sâu, suốt đêm không nhận được lời hồi đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau