Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!
Chương 32: Trở lại nhân gian
Nghe thấy một câu "Tôi cũng vậy", Tô Quân kinh ngạc nấc lên vài tiếng, sau đó nghiêm khắc dạy dỗ hắn:
"Không được, anh sao có thể thích tôi được. Anh có thích tôi cũng không được nói cho tôi biết, lỡ như tôi đồng ý thì sao?"
Lục Việt bất lực thở dài.
Hắn quả nhiên không nên hy vọng một người say có thể hiểu những gì mình nói.
Tô Quân lại cúi đầu lục lọi trong túi dự trữ của mình
"Anh đợi một chút, lần này hạ phàm tôi sẽ không ẩn thân nữa, tôi sẽ guang minh chính đại xuất hiện trước mặt anh, dẫn lối anh đến với con đường tình yêu đầy ngọt ngào."
Sau đó hai mắt cậu sáng lên, nâng lên một cái còng tay tơ hồng như nâng một món bảo vật, trực tiếp còng vào tay Lục Việt.
"Lần này tôi nhất định phải chuẩn bị thật tốt, dùng tơ hồng khóa anh lại."
Hai tay Lục Việt không chút phòng bị bị còng tơ hồng khóa chặt.
Tô Quân nghiêng đầu, đắc ý nhìn Lục Việt cười cười, hai mắt híp lại, nói ra cậu thoại của mấy tên ác bá thường thấy trong tiểu thuyết:
"...Tiểu mỹ nhân, anh không thể chạy thoát nữa rồi. Ha ha ha!"
Tô Quân nheo mắt, từng bước từng bước đến gần Lục Việt.
Cậu kiễng chân lên, giống như muốn hôn Lục Việt, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Ngay khi chóp mũi hai người chạm vào nhau, Tô Quân liền ngáp một cái thật dài, sau đó mơ màng nhắm mắt lại.
Cậu ngã người xuống chiếc giường êm ái bên cạnh, chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Lục Việt, người đang rất hy vọng đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh:....
Lục Việt vốn định tháo còng ra, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, hắn liền để nguyên hiện trạng như ban đầu để tiểu Nguyệt Lão thấy áy náy mà tháo ra giúp hắn.
Nói không chừng còn có một khoản bồi thường không ngờ tới.
Với hai tay vướng víu Lục Việt tiếp tục lật xem những cuộn hồ sơ hắn đem về nhà, giải quyết nốt công việc.
Sau khi Tô Quân mơ hồ tỉnh dậy, cậu liền nhìn thấy Sở trưởng Lục giống như một tù nhân vừa trốn ngục ra.
Lục Việt cau mày, cúi đầu suy nghĩ manh mối vụ án, hai tay bị còng đặt trên bàn như phạm nhân đang bị tra hỏi.
Đầu Tô Quân ân ẩn đau, cậu hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức bước chân trần xuống giường.
Cậu lảo đảo chạy đến, mở khóa cho Lục Việt.
Cổ tay Lục Việt giống như bị còng rất lâu mà hằn lên hai vòng tròn màu đỏ.
Tô Quân áy náy cúi đầu khẽ thổi lên tay Lục Việt, cẩn thận xoa cổ tay hắn.
"Xin lỗi, A Việt, tôi không biết khi say sẽ làm ra những việc như vậy, dám còng tay anh lại..."
Lục Việt mím môi, rất lâu không trả lời.
Đêm qua, sau khi Tô Quân nằm im như chết trên giường nửa giờ liền bật dậy, cao hứng nhảy múa hát ca trên giường nửa giờ đồng hồ.
Sau đó cậu lại chạy ra bên ngoài đại điện, trực tiếp nhảy lên một đám mây Vạn Dặm, sau đó vui sướng lăn lộn trên hết đám mây này đến đám mây khác.
Lăn hết một nửa số mây Vạn Dặm ở đại điện.
Cuối cùng cậu to gan xông vào hang rồng, cẩn thận kéo đuôi Tiểu Long, sau đó co giò chuồn mất trước khi nó kịp phun lửa vào người cậu.
Sau khi hoàn thành một loạt những động tác tử thần có độ khó cao này, Tô Quân cuối cùng cũng mệt mỏi quay về giường, tiếp tục nằm bất động.
Nằm thẳng cho đến bây giờ, như thể đã ngủ suốt 1000 năm mới bàng hoàng tỉnh dậy.
Cảm nhận được sự ân cần qua động tác xoa bóp của Tô Quân, Lục Việt hỏi:
"Nếu như thần tiên với thần tiên bị cái còng này khóa lại thì có tác dụng không?"
Tô Quân nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, sau đó thận trọng trả lời:
"Khả năng cao là không có tác dụng, nhưng nếu duyên phận giữa hai người rất sâu thì cũng khá khó mở ra."
Thậm chí còn có thể mãi mãi không mở được.
Lục Việt trầm ngâm gật đầu.
"Tôi hiểu rồi."
Sau khi cất còng tơ hồng vào túi dự trữ, Tô Quân cúi đầu, lo lắng đưa cho Lục Việt một cái áo len đan bằng dây tơ hồng
"A Việt, cảm ơn anh mấy ngày qua chăm sóc tôi, chiếc áo len tơ hồng này tặng cho anh, hy vọng anh không chê nó xấu xí."
Lục Việt nhìn chiếc áo len có hình con rồng ngu ngốc nhà mình.
Chiếc áo len chẳng nặng chút nào nhưng hắn lại có thể cảm nhận được tâm tình sâu nặng chứa đựng trong đó.
Chiếc áo len này tiểu Nguyệt Lão đã dành trọn 3 ngày để đan.
Buổi sáng sau khi thức dậy, tiểu Nguyệt Lão liền trèo lên một đám mây Vạn Dặm mềm mại, ngồi khoanh chân nghiêm túc đan áo.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, tiểu Nguyệt Lão lại leo lên đỉnh núi linh thạch tiếp tục tận tâm đan áo.
Thậm chí đến tận nửa đêm hôm trước, tiểu Nguyệt Lão còn tự cởi dây tơ hồng quấn trên thân mình xuống, khó khăn bước ra khỏi chiếc giường ấm áp.
Cậu rón rén rời giường, ngồi lên đệm tơ hồng trong góc phòng, trong bóng tối cần mẫn hoàn thành chiếc áo len.
Hôm đó tiểu Nguyệt Lão thực sự rất buồn ngủ, cố gắng được nửa chừng thì chiếc áo len đang đan dở trong tay rơi xuống, cậu dựa đầu vào tường thiếp đi.
Đầu cậu dần trượt xuống, trượt được một nửa thì cậu tỉnh.
Sau đó, cậu cố gắng chống đỡ hai mi mắt sắp sụp xuống. Sau khi đan xong áo len cậu lại co ro chui vào trong chăn ấm đệm êm ngủ bù.
Lục Việt nhận lấy chiếc, trên áo vẫn còn vương lại chút hơi ấm từ Từ Quân.
Hắn nâng niu nó trong lòng
"Cảm ơn, ta rất thích."
"A Việt, hôm nay tôi sẽ quay trở lại nhân gian tiếp tục làm việc."
"Vết thương của cậu đã khỏi hẳn chưa?"
Tô Quân vén áo ra để lộ vết thương đã lành trên ngực cho Lục Việt xem.
Làn da trắng nõn lộ ra dưới ánh nắng, vết thương nơi tim chỉ để lại một vết sẹo màu hồng nhạt.
Trên vết sẹo ửng đỏ, không biết là do quá lạnh hay do bị người khác nhìn chằm chằm.
Hô hấp Lục Việt có chút rối loạn, yết hầu hắn khẽ động.
Hắn mất tự nhiên rời mắt đi chỗ khác, nhìn chằm chằm xuống đất trả lời:
"Được."
Tô Quân hạ phàm, hắn cũng phải quay về nhân gian tiếp tục tìm kiếm tung tích của Vị Vong Nhân.
Tô Quân rất nhanh chỉnh lại y phục, hai tai đỏ bừng cúi đầu
"Vậy A Việt, tôi đi đây."
Lục Việt gượng gạo nói ra tên mình
"Đợi đã, ta nghe...Lục Việt nói cậu muốn học linh thuật."
Tô Quân thừa nhận: "Phải, tôi đã nói chuyện này với Lục giám ty rồi."
"Cậu học với ta đi, cậu thỉnh thoảng quay lại Thiên Đình một chuyến đến tìm ta, ta dạy cậu."
Hắn bổ sung thêm: "Đảm bảo dạy tốt hơn Lục Việt."
Hắn đang tự hạ thấp chính mình.
Tô Quân đã không còn cảm giác thụ sủng nhược kinh nữa mà là hổ thẹn không dám nhận lấy sự "xem trọng" này.
"Vậy...vậy làm sao được! Sở trưởng Lục, công việc của ngài bận rộn, tôi không dám lãng phí thời gian của ngài..."
Lục Việt khẽ cau mày, trên danh sách đen ngoại trừ tên "Lục Thịnh" dưới nhân gian ra lại thêm một cái "Lục Việt Lục giám ty".
"Chẳng lẽ ta dạy không tốt bằng nhân viên của ta sao."
"Không không không! Chỉ là..."
"Quyết định vậy đi, ta sẽ chuẩn bị thật tốt các bài học cho cậu."
Tô Quân ảo não gật đầu, không dám tưởng tượng Sở trưởng Lục sẽ cho cậu làm nhiệm vụ cấp cao biến thái nào.
Từ giờ trở đi cậu không còn là một tiểu Nguyệt Lão vô danh tiểu tốt nữa mà là một người học việc trẻ tuổi ôm được cái đùi vàng Sở trưởng Lục, thậm chí còn có thể mượn danh tướng của Sở trưởng Lục giả hổ làm oai.
Lục Việt trả lại quyển sổ có chữ kỹ cho Tô Quân.
"Còn một việc cuối cùng nữa, chữ ký cậu muốn ta đã ký rồi."
Hắn nhẹ giọng nói: "Còn có bức tranh hoạt hình cậu vẽ ta cũng xem rồi, ta rất thích."
Trong thời gian bên cạnh Tô Quân lúc cậu còn hôn mê hắn đã xem từng trang hoạt hình đơn giản mà cậu vẽ.
Những tranh đầu tiên là kể về truyền thuyết hắn oai phong cứu cấp dưới gà mờ từ tay "Thái tử".
Tô Quân thật ra không biết vẽ, cậu chỉ nguệch ngoạc vài nét vẽ hình người que.
Nhân vật chính diện sẽ được vẽ thêm mắt, mũi, miệng và thêm một mái tóc đen dài bay phấp phới, ví dụ như hắn.
Còn nhân vật phản diện chỉ được vẽ loe ngoe vài sợi tóc cùng cái miệng có răng nanh hung dữ, ví dụ như "Thái tử" của yêu giới.
Cẩn thận lật từng trang tranh lộn xộn, đoạn ký ức từ rất lâu về chuyện "giải cứu Tô Quân" chợt hiện lên một cách rõ ràng.
Một trăm năm trước, một con tiểu yêu không rõ nguyên thân đột nhiên tinh thông một loại năng lực hút linh lực kỳ lạ.
Sau khi tắm máu ngôi làng nơi mình sinh ra, nó nhanh chóng tu luyện
thành một con yêu quái thống trị một phương của Yêu giới.
Tuy nhiên chỉ thống trị một phương ở Yêu giới không đủ lấp đầy tham vọng của nó, nó muốn trở thành vị vua thứ 2 của Yêu giới.
Vua của "Yêu giới" không thể tự xưng mà phải được Thiên Đạo công nhận.
Nhưng cho dù nó có hút đi bao nhiêu linh lực của tiểu yêu cũng không thể nào có được sự đáp ứng của Thiên Đạo.
Vì thế nó tự xưng là "Thái tử" cai trị Yêu giới.
Linh lực của "Thái tử" đã đến giai đoạn chững lại, dù hút thêm linh lực của tiểu yêu cũng không thể tăng thêm nên nó đã để mắt đến chúng tiên trên Thiên Đình.
Nó to gan dám bắt vài vị tiên trên Thiên Đình, nhanh chóng hút linh lực của họ để gia tăng sức mạnh.
Trong số những tiểu tiên bị bắt có em trai của Lục Việt - Lục Kích.
Lúc đó Lục Việt đến Yêu giới vốn là để cứu Lục Kích nhưng lại vô tình gặp phải tiểu Tô Quân đang loay hoay tìm cách tự cứu mình.
Khi đó Tô Quân vẫn chưa trưởng thành, vẫn còn là một thiếu niên non nớt.
Cậu bị nhốt trong một chiếc xe cùng với các tiểu tiên khác, những tiểu tiên bị phong ấn linh lực đều tuyệt vọng nép vào một bên nhưng tiểu Tô Quân lại cố gắng dùng rơm mở khóa.
Tiểu Tô Quân khẩn trương đến nỗi cả người như dán vào khóa sắt.
Cậu liều mạng tập trung linh lực, cố gắng dùng chút linh lực còn sót lại làm sợi rơm cứng lại, sau đó nhẹ nhàng vặn khóa.
Nửa phút sau, chiếc khóa sắt to bản nhưng vô dụng thực sự bật ra.
Nhưng tiểu Tô Quân không lập tức chạy đi mà để cho các tiểu tiên khác chạy trước còn mình sợ hãi chạy sau cùng.
Nhưng trước khi tiểu Tô Quân anh dũng nhảy xuống xe, thuộc hạ của "Thái tử" đã phát hiện sau xe có điều bất thường.
Bọn chúng cũng vừa hay nhìn thấy tiểu Tô Quân đang muốn chạy trốn.
Chính vào lúc đó hắn đã một đao chém chết thuộc hạ của "Thái tử", cứu được tiểu Tô Quân đang sợ hãi đến hai chân mềm nhũn.
Nghe thấy Lục Việt nói đã xem những bức tranh nguệch ngoạc của mình, Tô Quân xấu hổ đến mức hai má nóng bừng.
Cậu lập tức nhận lấy quyển sổ Lục Việt đưa, không kịp đọc xem trên trang chữ ký Lục Việt viết gì đã vội vã nói lời tạm biệt.
"A Việt, tôi đi trước đây, nhân gian vẫn còn cần tôi, tôi phải lập tức quay về làm việc..."
Lục Việt nhìn dáng vẻ vội vã bất an của tiểu Nguyệt Lão, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Phải, Lục Thịnh cũng cần cậu."
Hắn còn chưa kịp nói xong, Tô Quân đã xấu hổ lao ra khỏi đại điện, chỉ để lại hắn một mình trong đám bụi bay mù mịt.
Lục Việt lại lần nữa thành công dọa cho Tô Quân bỏ chạy:.....
Nhân gian, bệnh viện trung tâm thành phố S
"Lục Thịnh" trên giường bệnh từ từ mở mắt, hắn nhìn thấy tiểu Nguyệt Lão bên cạnh vô tình cắt phải ngón tay trong khi gọt táo.
Tô Quân ngồi bên giường bệnh lơ đãng gọt táo, thỉnh thoảng lại lo lắng nhìn xem hắn đã tỉnh chưa.
Vừa đúng lúc nhìn thấy Lục Thịnh mở mắt.
Dưới ánh nắng, Tô Quân vui mừng ném quả táo sang một bên, không thèm để ý đến vết thương lao đến trước mặt hắn, áp lòng bàn tay lên trán hắn, xem hắn đã hạ sốt chưa.
Cậu đã khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát đáng yêu thường ngày.
Cậu kích động đến suýt chút nữa nhào vào lòng hắn
"Lục Thịnh, anh tỉnh rồi!"
Lục Việt nhìn Tô Quân, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng
"Phải, tôi cuối cùng cũng tỉnh rồi."
"Không được, anh sao có thể thích tôi được. Anh có thích tôi cũng không được nói cho tôi biết, lỡ như tôi đồng ý thì sao?"
Lục Việt bất lực thở dài.
Hắn quả nhiên không nên hy vọng một người say có thể hiểu những gì mình nói.
Tô Quân lại cúi đầu lục lọi trong túi dự trữ của mình
"Anh đợi một chút, lần này hạ phàm tôi sẽ không ẩn thân nữa, tôi sẽ guang minh chính đại xuất hiện trước mặt anh, dẫn lối anh đến với con đường tình yêu đầy ngọt ngào."
Sau đó hai mắt cậu sáng lên, nâng lên một cái còng tay tơ hồng như nâng một món bảo vật, trực tiếp còng vào tay Lục Việt.
"Lần này tôi nhất định phải chuẩn bị thật tốt, dùng tơ hồng khóa anh lại."
Hai tay Lục Việt không chút phòng bị bị còng tơ hồng khóa chặt.
Tô Quân nghiêng đầu, đắc ý nhìn Lục Việt cười cười, hai mắt híp lại, nói ra cậu thoại của mấy tên ác bá thường thấy trong tiểu thuyết:
"...Tiểu mỹ nhân, anh không thể chạy thoát nữa rồi. Ha ha ha!"
Tô Quân nheo mắt, từng bước từng bước đến gần Lục Việt.
Cậu kiễng chân lên, giống như muốn hôn Lục Việt, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Ngay khi chóp mũi hai người chạm vào nhau, Tô Quân liền ngáp một cái thật dài, sau đó mơ màng nhắm mắt lại.
Cậu ngã người xuống chiếc giường êm ái bên cạnh, chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Lục Việt, người đang rất hy vọng đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh:....
Lục Việt vốn định tháo còng ra, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, hắn liền để nguyên hiện trạng như ban đầu để tiểu Nguyệt Lão thấy áy náy mà tháo ra giúp hắn.
Nói không chừng còn có một khoản bồi thường không ngờ tới.
Với hai tay vướng víu Lục Việt tiếp tục lật xem những cuộn hồ sơ hắn đem về nhà, giải quyết nốt công việc.
Sau khi Tô Quân mơ hồ tỉnh dậy, cậu liền nhìn thấy Sở trưởng Lục giống như một tù nhân vừa trốn ngục ra.
Lục Việt cau mày, cúi đầu suy nghĩ manh mối vụ án, hai tay bị còng đặt trên bàn như phạm nhân đang bị tra hỏi.
Đầu Tô Quân ân ẩn đau, cậu hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức bước chân trần xuống giường.
Cậu lảo đảo chạy đến, mở khóa cho Lục Việt.
Cổ tay Lục Việt giống như bị còng rất lâu mà hằn lên hai vòng tròn màu đỏ.
Tô Quân áy náy cúi đầu khẽ thổi lên tay Lục Việt, cẩn thận xoa cổ tay hắn.
"Xin lỗi, A Việt, tôi không biết khi say sẽ làm ra những việc như vậy, dám còng tay anh lại..."
Lục Việt mím môi, rất lâu không trả lời.
Đêm qua, sau khi Tô Quân nằm im như chết trên giường nửa giờ liền bật dậy, cao hứng nhảy múa hát ca trên giường nửa giờ đồng hồ.
Sau đó cậu lại chạy ra bên ngoài đại điện, trực tiếp nhảy lên một đám mây Vạn Dặm, sau đó vui sướng lăn lộn trên hết đám mây này đến đám mây khác.
Lăn hết một nửa số mây Vạn Dặm ở đại điện.
Cuối cùng cậu to gan xông vào hang rồng, cẩn thận kéo đuôi Tiểu Long, sau đó co giò chuồn mất trước khi nó kịp phun lửa vào người cậu.
Sau khi hoàn thành một loạt những động tác tử thần có độ khó cao này, Tô Quân cuối cùng cũng mệt mỏi quay về giường, tiếp tục nằm bất động.
Nằm thẳng cho đến bây giờ, như thể đã ngủ suốt 1000 năm mới bàng hoàng tỉnh dậy.
Cảm nhận được sự ân cần qua động tác xoa bóp của Tô Quân, Lục Việt hỏi:
"Nếu như thần tiên với thần tiên bị cái còng này khóa lại thì có tác dụng không?"
Tô Quân nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, sau đó thận trọng trả lời:
"Khả năng cao là không có tác dụng, nhưng nếu duyên phận giữa hai người rất sâu thì cũng khá khó mở ra."
Thậm chí còn có thể mãi mãi không mở được.
Lục Việt trầm ngâm gật đầu.
"Tôi hiểu rồi."
Sau khi cất còng tơ hồng vào túi dự trữ, Tô Quân cúi đầu, lo lắng đưa cho Lục Việt một cái áo len đan bằng dây tơ hồng
"A Việt, cảm ơn anh mấy ngày qua chăm sóc tôi, chiếc áo len tơ hồng này tặng cho anh, hy vọng anh không chê nó xấu xí."
Lục Việt nhìn chiếc áo len có hình con rồng ngu ngốc nhà mình.
Chiếc áo len chẳng nặng chút nào nhưng hắn lại có thể cảm nhận được tâm tình sâu nặng chứa đựng trong đó.
Chiếc áo len này tiểu Nguyệt Lão đã dành trọn 3 ngày để đan.
Buổi sáng sau khi thức dậy, tiểu Nguyệt Lão liền trèo lên một đám mây Vạn Dặm mềm mại, ngồi khoanh chân nghiêm túc đan áo.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, tiểu Nguyệt Lão lại leo lên đỉnh núi linh thạch tiếp tục tận tâm đan áo.
Thậm chí đến tận nửa đêm hôm trước, tiểu Nguyệt Lão còn tự cởi dây tơ hồng quấn trên thân mình xuống, khó khăn bước ra khỏi chiếc giường ấm áp.
Cậu rón rén rời giường, ngồi lên đệm tơ hồng trong góc phòng, trong bóng tối cần mẫn hoàn thành chiếc áo len.
Hôm đó tiểu Nguyệt Lão thực sự rất buồn ngủ, cố gắng được nửa chừng thì chiếc áo len đang đan dở trong tay rơi xuống, cậu dựa đầu vào tường thiếp đi.
Đầu cậu dần trượt xuống, trượt được một nửa thì cậu tỉnh.
Sau đó, cậu cố gắng chống đỡ hai mi mắt sắp sụp xuống. Sau khi đan xong áo len cậu lại co ro chui vào trong chăn ấm đệm êm ngủ bù.
Lục Việt nhận lấy chiếc, trên áo vẫn còn vương lại chút hơi ấm từ Từ Quân.
Hắn nâng niu nó trong lòng
"Cảm ơn, ta rất thích."
"A Việt, hôm nay tôi sẽ quay trở lại nhân gian tiếp tục làm việc."
"Vết thương của cậu đã khỏi hẳn chưa?"
Tô Quân vén áo ra để lộ vết thương đã lành trên ngực cho Lục Việt xem.
Làn da trắng nõn lộ ra dưới ánh nắng, vết thương nơi tim chỉ để lại một vết sẹo màu hồng nhạt.
Trên vết sẹo ửng đỏ, không biết là do quá lạnh hay do bị người khác nhìn chằm chằm.
Hô hấp Lục Việt có chút rối loạn, yết hầu hắn khẽ động.
Hắn mất tự nhiên rời mắt đi chỗ khác, nhìn chằm chằm xuống đất trả lời:
"Được."
Tô Quân hạ phàm, hắn cũng phải quay về nhân gian tiếp tục tìm kiếm tung tích của Vị Vong Nhân.
Tô Quân rất nhanh chỉnh lại y phục, hai tai đỏ bừng cúi đầu
"Vậy A Việt, tôi đi đây."
Lục Việt gượng gạo nói ra tên mình
"Đợi đã, ta nghe...Lục Việt nói cậu muốn học linh thuật."
Tô Quân thừa nhận: "Phải, tôi đã nói chuyện này với Lục giám ty rồi."
"Cậu học với ta đi, cậu thỉnh thoảng quay lại Thiên Đình một chuyến đến tìm ta, ta dạy cậu."
Hắn bổ sung thêm: "Đảm bảo dạy tốt hơn Lục Việt."
Hắn đang tự hạ thấp chính mình.
Tô Quân đã không còn cảm giác thụ sủng nhược kinh nữa mà là hổ thẹn không dám nhận lấy sự "xem trọng" này.
"Vậy...vậy làm sao được! Sở trưởng Lục, công việc của ngài bận rộn, tôi không dám lãng phí thời gian của ngài..."
Lục Việt khẽ cau mày, trên danh sách đen ngoại trừ tên "Lục Thịnh" dưới nhân gian ra lại thêm một cái "Lục Việt Lục giám ty".
"Chẳng lẽ ta dạy không tốt bằng nhân viên của ta sao."
"Không không không! Chỉ là..."
"Quyết định vậy đi, ta sẽ chuẩn bị thật tốt các bài học cho cậu."
Tô Quân ảo não gật đầu, không dám tưởng tượng Sở trưởng Lục sẽ cho cậu làm nhiệm vụ cấp cao biến thái nào.
Từ giờ trở đi cậu không còn là một tiểu Nguyệt Lão vô danh tiểu tốt nữa mà là một người học việc trẻ tuổi ôm được cái đùi vàng Sở trưởng Lục, thậm chí còn có thể mượn danh tướng của Sở trưởng Lục giả hổ làm oai.
Lục Việt trả lại quyển sổ có chữ kỹ cho Tô Quân.
"Còn một việc cuối cùng nữa, chữ ký cậu muốn ta đã ký rồi."
Hắn nhẹ giọng nói: "Còn có bức tranh hoạt hình cậu vẽ ta cũng xem rồi, ta rất thích."
Trong thời gian bên cạnh Tô Quân lúc cậu còn hôn mê hắn đã xem từng trang hoạt hình đơn giản mà cậu vẽ.
Những tranh đầu tiên là kể về truyền thuyết hắn oai phong cứu cấp dưới gà mờ từ tay "Thái tử".
Tô Quân thật ra không biết vẽ, cậu chỉ nguệch ngoạc vài nét vẽ hình người que.
Nhân vật chính diện sẽ được vẽ thêm mắt, mũi, miệng và thêm một mái tóc đen dài bay phấp phới, ví dụ như hắn.
Còn nhân vật phản diện chỉ được vẽ loe ngoe vài sợi tóc cùng cái miệng có răng nanh hung dữ, ví dụ như "Thái tử" của yêu giới.
Cẩn thận lật từng trang tranh lộn xộn, đoạn ký ức từ rất lâu về chuyện "giải cứu Tô Quân" chợt hiện lên một cách rõ ràng.
Một trăm năm trước, một con tiểu yêu không rõ nguyên thân đột nhiên tinh thông một loại năng lực hút linh lực kỳ lạ.
Sau khi tắm máu ngôi làng nơi mình sinh ra, nó nhanh chóng tu luyện
thành một con yêu quái thống trị một phương của Yêu giới.
Tuy nhiên chỉ thống trị một phương ở Yêu giới không đủ lấp đầy tham vọng của nó, nó muốn trở thành vị vua thứ 2 của Yêu giới.
Vua của "Yêu giới" không thể tự xưng mà phải được Thiên Đạo công nhận.
Nhưng cho dù nó có hút đi bao nhiêu linh lực của tiểu yêu cũng không thể nào có được sự đáp ứng của Thiên Đạo.
Vì thế nó tự xưng là "Thái tử" cai trị Yêu giới.
Linh lực của "Thái tử" đã đến giai đoạn chững lại, dù hút thêm linh lực của tiểu yêu cũng không thể tăng thêm nên nó đã để mắt đến chúng tiên trên Thiên Đình.
Nó to gan dám bắt vài vị tiên trên Thiên Đình, nhanh chóng hút linh lực của họ để gia tăng sức mạnh.
Trong số những tiểu tiên bị bắt có em trai của Lục Việt - Lục Kích.
Lúc đó Lục Việt đến Yêu giới vốn là để cứu Lục Kích nhưng lại vô tình gặp phải tiểu Tô Quân đang loay hoay tìm cách tự cứu mình.
Khi đó Tô Quân vẫn chưa trưởng thành, vẫn còn là một thiếu niên non nớt.
Cậu bị nhốt trong một chiếc xe cùng với các tiểu tiên khác, những tiểu tiên bị phong ấn linh lực đều tuyệt vọng nép vào một bên nhưng tiểu Tô Quân lại cố gắng dùng rơm mở khóa.
Tiểu Tô Quân khẩn trương đến nỗi cả người như dán vào khóa sắt.
Cậu liều mạng tập trung linh lực, cố gắng dùng chút linh lực còn sót lại làm sợi rơm cứng lại, sau đó nhẹ nhàng vặn khóa.
Nửa phút sau, chiếc khóa sắt to bản nhưng vô dụng thực sự bật ra.
Nhưng tiểu Tô Quân không lập tức chạy đi mà để cho các tiểu tiên khác chạy trước còn mình sợ hãi chạy sau cùng.
Nhưng trước khi tiểu Tô Quân anh dũng nhảy xuống xe, thuộc hạ của "Thái tử" đã phát hiện sau xe có điều bất thường.
Bọn chúng cũng vừa hay nhìn thấy tiểu Tô Quân đang muốn chạy trốn.
Chính vào lúc đó hắn đã một đao chém chết thuộc hạ của "Thái tử", cứu được tiểu Tô Quân đang sợ hãi đến hai chân mềm nhũn.
Nghe thấy Lục Việt nói đã xem những bức tranh nguệch ngoạc của mình, Tô Quân xấu hổ đến mức hai má nóng bừng.
Cậu lập tức nhận lấy quyển sổ Lục Việt đưa, không kịp đọc xem trên trang chữ ký Lục Việt viết gì đã vội vã nói lời tạm biệt.
"A Việt, tôi đi trước đây, nhân gian vẫn còn cần tôi, tôi phải lập tức quay về làm việc..."
Lục Việt nhìn dáng vẻ vội vã bất an của tiểu Nguyệt Lão, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Phải, Lục Thịnh cũng cần cậu."
Hắn còn chưa kịp nói xong, Tô Quân đã xấu hổ lao ra khỏi đại điện, chỉ để lại hắn một mình trong đám bụi bay mù mịt.
Lục Việt lại lần nữa thành công dọa cho Tô Quân bỏ chạy:.....
Nhân gian, bệnh viện trung tâm thành phố S
"Lục Thịnh" trên giường bệnh từ từ mở mắt, hắn nhìn thấy tiểu Nguyệt Lão bên cạnh vô tình cắt phải ngón tay trong khi gọt táo.
Tô Quân ngồi bên giường bệnh lơ đãng gọt táo, thỉnh thoảng lại lo lắng nhìn xem hắn đã tỉnh chưa.
Vừa đúng lúc nhìn thấy Lục Thịnh mở mắt.
Dưới ánh nắng, Tô Quân vui mừng ném quả táo sang một bên, không thèm để ý đến vết thương lao đến trước mặt hắn, áp lòng bàn tay lên trán hắn, xem hắn đã hạ sốt chưa.
Cậu đã khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát đáng yêu thường ngày.
Cậu kích động đến suýt chút nữa nhào vào lòng hắn
"Lục Thịnh, anh tỉnh rồi!"
Lục Việt nhìn Tô Quân, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng
"Phải, tôi cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất