Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại !!!
Chương 87
Căn phòng này có rất nhiều thứ quý hiếm, tuy cậu không rõ lắm nhưng nhìn qua cũng đoán được chúng đều là thứ khó có thể tìm.
- Bôi thuốc?
Mạc Thiên thắc mắc, cậu thì cần bôi gì cơ chứ?
- Chỗ này vẫn còn sưng mà, đúng không?
Mạc Chi Tuyệt cười một cách gian xảo, cách một lớp vải chạm vào khe mông của cậu. Mạc Thiên đỏ mặt cúi đầu, tay cố gắng đẩy tay hắn ra.
- Còn... còn tốt.
Hắn ép sát lấy cậu, phản ứng Mạc Thiên thật sự rất dễ thương, khiến cho hắn càng muốn trêu chọc cậu thêm nữa.
- Phải kiểm tra mới biết thế nào chứ.
Tay hắn nhanh chóng thò vào bên trong, chạm tới điểm đỏ đó mà xoa nhẹ. Mạc Thiên giật nảy mình, giãy giụa muốn thoát ra.
- Thả ta ra!
Thế nhưng phản kháng vô hiệu, sức mạnh của cậu thua xa hắn, bị Mạc Chi Tuyệt cứng rắn kiềm lại. Đột ngột nơi hậu huyệt truyền đến cảm giác hơi lạnh, xoa dịu sự bỏng rát. Hoá ra từ bao giờ Mạc Chi Tuyệt đã đổ một lượng lớn cao dược vào đó.
Dưới sự tác dụng của dược liệu, Mạc Thiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, đồng thời trên mặt đã ửng hồng một mảnh như quả táo. Mạc Chi Tuyệt không nhịn được hôn nhẹ, sau đó chuyên chú giúp cậu bôi thuốc.
Hắn phải cố gắng tĩnh tâm, đêm qua dày vò Mạc Thiên quá đáng, hiện tại nếu làm thêm nữa chỉ sợ cậu chịu không nổi. Mạc Thiên bị xoa đến khó nhịn, cũng kỳ lạ, phát triển nhanh chóng thế này, bị một nam nhân áp là chuyện đáng xấu hổ ra sao, thế mà hiện tại cậu lại thấy hơi vui vui, mặc kệ lúc tối bị hắn hạ dược.
Lại nắn bóp cặp mông mềm mại thêm lúc nữa, Mạc Chi Tuyệt mới thu hồi tay của mình. Mặt cậu đã đỏ hết toàn bộ, có chút không dám nhìn mặt hắn.
- Thiên.
Mạc Thiên ngẩng đầu khi nghe hắn gọi tên mình, ánh mắt nghi hoặc.
- Ngươi yêu ta không?
Cách chuyển chủ đề thế này có chút không đỡ nổi, Mạc Thiên bất lực nhìn sang. Ánh mắt Mạc Chi Tuyệt rất nghiêm túc, không có vẻ gì là đùa cợt cả. Bị lây nhiễm không khí này, Mạc Thiên bất giác thẳng lưng lên. Nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu mà chưa trả lời. Sao bỗng dưng hắn lại nói chuyện này chứ?
Mạc Chi Tuyệt cũng không vội, ánh nhìn chuyên chú quan sát biểu tình của cậu, kiên nhẫn đón đáp án.
Yêu? Nói thật thì đây là khái niệm xa lạ đối với Mạc Thiên. Có lẽ rằng cậu thật sự có cảm xúc này với hắn, bởi vì trước giờ chưa có ai đem đến mọi biến đổi to lớn như vậy với cậu cả, nghĩ đến đây Mạc Thiên trở nên bối rối. Trong đầu có một tia lý trí ngăn cản, không biết đó là cái gì nhưng thật sự rất khó nói thành lời.
- Huynh sợ cái gì?
Câu hỏi của Mạc Chi Tuyệt như khuấy động tâm tư Mạc Thiên, đúng vậy, cậu sợ cái gì, tại sao phải do dự? Cậu không biết nữa.
- Thực ra tính ta không tốt.
Mạc Thiên đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
- Đối với ta, không ai tốt bằng huynh.
Mạc Chi Tuyệt nhẹ nhàng đáp lại.
- Ta cũng không có cơ thể mềm mại như nữ nhân.
- Không sao, chả phải ta cũng vậy ư.
Mạc Thiên lại tự nói xấu bản thân tiếp.
- Ta chả đẹp đẽ gì, còn không thể sinh con cho ngươi, chả phải là cường giả, chả có bất cứ quyền lực nào trong tay. Cái gì ta cũng không có cả.
Càng nói càng tủi thân, đến cái nơi xa lạ không nhân quyền này, bản thân còn như một con gà con bơ vơ. Cái gì cũng không hiểu rõ, thậm chí ai bạn ai thù chả phân biệt nổi.
- Không sao, những thứ huynh thiếu ta đều có thể cho, ta chỉ cần huynh mà thôi.
Mạc Thiên cười đến cong mắt, ánh mắt như phát sáng, là thứ ánh sáng cứu hắn trong đêm đen.
- Hôn ta.
Không nói đồng ý hay từ chối gì cả, tuy nhiên cả hai đều hiểu rõ, Mạc Chi Tuyệt kích động ôm lấy cậu, hai bờ môi áp chặt lấy nhau, không kỹ thuật, không kích tình, chỉ có sung sướng cùng nhớ thương.
Mạc Chi Tuyệt đáng lẽ không định nói chuyện này đâu, hắn định sẽ chậm rãi, nhưng đột nhiên hắn lại cảm thấy lo sợ, ngày hôm qua đã nằm mơ, nằm mơ thấy Mạc Thiên đi đến một chỗ xa lạ nào đó, còn bản thân chỉ bất lực ngồi chờ trong vô vọng. Hiện tại dù chỉ là điều nhỏ nhoi nhưng hắn rất muốn xác nhận mối quan hệ này với cậu, chỉ để yên tâm mà thôi.
- Đúng rồi, ngươi còn chưa giải thích mọi chuyện đâu.
Mạc Thiên vẫn còn nhiều thứ muốn biết lắm, hôm nay thấy một người uy nghi lạnh lùng lại xa lạ thật sự không quen. Nhìn qua có vẻ như Mạc Chi Tuyệt nắm quyền rất lớn, thế mà lúc trước bảo mình ở lang thang, đúng là tên lừa gạt!
Dáng vẻ tức giận này thật đáng yêu, Mạc Chi Tuyệt để cậu ngồi lên đùi mình, cằm tựa lên vai hòng che dấu biểu cảm. Hắn thở dài, rồi mới nói.
- Như ngươi thấy đó, ta có thân phận lớn, có thể xem như đứng đầu. Thực ra ta không định nhúng tay vào việc này đâu, nhưng có vài cố sự nho nhỏ nên đành phải làm.
- Việc gì?
- Chắc ngươi đã nghe qua thú triều rồi nhỉ, bọn ta chống lại chúng.
Nói đoạn còn hơi ngửa ra sau quan sát biểu cảm của Mạc Thiên, hắn biết Cao Lãng theo bên kia từ lâu, nhưng sợ Mạc Thiên cũng bị bọn chúng lừa dối. Nếu như cố tình sửa đổi ký ức lại càng phiền phức.
Quả nhiên Mạc Thiên liền rơi vào trầm ngâm, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại vớ được phe kia, thế có nghĩa là cơ hội gặp nam chính sẽ cao? Mà hình như nam chính cũng đứng đầu nhỉ... Nghĩ đoạn Mạc Thiên liếc nhìn Mạc Chi Tuyệt một cái, nuốt nước bọt, tim đập thình thịch.
- Vậy ngươi... Có biết Mạc Chi Tuyệt là ai không?
Không hiểu sao Mạc Thiên lại hỏi vậy, chính chủ là Mạc Chi Tuyệt nheo mắt.
- Tại sao hỏi thế?
Không phát giác ra ánh nhìn nguy hiểm của Mạc Chi Tuyệt, Mạc Thiên thở dài kể ra, dầu sao chả có gì để giấu giếm cả.
- Thực ra ta với hắn là anh em, có mối thâm thù, chính hắn còn đả thương ta nữa, thậm chí vì ghen ghét tài năng nên tìm cách hại ta, vậy nên ta sợ nếu bây giờ gặp có phải sẽ gây nên chuyện gì không.
Mạc Chi Tuyệt càng nghe càng hoài nghi, Mạc Chi Tuyệt mà Mạc Thiên đang nhắc đến thật sự là hắn hay sao, từ bao giờ hai người đã có mối thâm thù vậy? Hắn chỉ hận không thể ôm cậu mà yêu thương thôi, đâu ra cái chuyện đả thương vậy, nếu có chắc chỉ ở trên giường.
- Cái này là ai nói cho ngươi đúng không?
- Sao ngươi biết?
Mạc Chi Tuyệt bất lực, khả năng bịa chuyện của mấy người kia thật một lời khó nói hết. Bọn chúng nghĩ rằng nếu cậu không nhớ gì sẽ trở mặt thành thù sao, đáng tiếc quá ngây thơ, bằng chứng chính là hiện tại bọn họ đang bên nhau đây còn gì. Mất trí nhớ hay không thì cảm xúc của Mạc Thiên vẫn ngấm sâu vào tâm trí rồi.
- Ta nghĩ hình như có hiểu lầm gì rồi, Mạc Chi Tuyệt chưa từng có mối thâm thù nào cả.
Mạc Thiên ngạc nhiên khi nghe hắn nói vậy.
- Ngươi quen Mạc Chi Tuyệt?
- Cũng không tính là quen.
Mạc Chi Tuyệt ho khan, cười đáp lại. Thế nhưng Mạc Thiên vẫn rất nghi hoặc, trong sách chả phải Mạc Thiên nguyên chủ sẽ bị nam chính tiêu diệt sao, hiện tại chẳng lẽ cốt truyện bị thay đổi?
- Thế hiện tại hắn đang ở đâu?
Mạc Chi Tuyệt rất muốn trả lời rằng người cậu muốn tìm hiện tại đang ở trước mặt và ôm cậu đây.
- Hiện tại không ở chỗ này.
Mạc Thiên thở phào, có thể là Mạc Chi Tuyệt đang làm việc ở một nơi khác, còn đây là địa phần của Diệp Thần.
...
Cao Lãng đứng nhận lệnh, vẻ mặt bình tĩnh.
- Đã chuẩn bị xong chưa?
Y cúi đầu, trịnh trọng trả lời.
- Đã xong rồi ạ, vài ngày nữa là có thể xuất binh rồi.
Phùng Bắc gật đầu, tay chống lên cằm liếc xuống, hơi hơi nhíu mày.
- Á Tư, ngươi tính sao?
Á Tư khom lưng, giọng nói đặc trưng vang lên sau lớp mặt nạ.
- Càng sớm càng tốt, thưa Vương.
Phùng Bắc gật đầu, Niên Thời nhìn thấy thế thì nhướn mày, hình như Vương hơi nghe lời cái tên Á Tư này quá thì phải. Tên này mới xông vào gần đây mà thôi, ấy thế mà lại có được sự tín nhiệm của Phùng Bắc, đúng là đáng nghi, đã thế ngay cả âm thanh nghe qua biết ngay là giả.
Không biết có âm mưu gì, nhưng trực giác cho biết chả phải chuyện tốt đẹp.
- Bôi thuốc?
Mạc Thiên thắc mắc, cậu thì cần bôi gì cơ chứ?
- Chỗ này vẫn còn sưng mà, đúng không?
Mạc Chi Tuyệt cười một cách gian xảo, cách một lớp vải chạm vào khe mông của cậu. Mạc Thiên đỏ mặt cúi đầu, tay cố gắng đẩy tay hắn ra.
- Còn... còn tốt.
Hắn ép sát lấy cậu, phản ứng Mạc Thiên thật sự rất dễ thương, khiến cho hắn càng muốn trêu chọc cậu thêm nữa.
- Phải kiểm tra mới biết thế nào chứ.
Tay hắn nhanh chóng thò vào bên trong, chạm tới điểm đỏ đó mà xoa nhẹ. Mạc Thiên giật nảy mình, giãy giụa muốn thoát ra.
- Thả ta ra!
Thế nhưng phản kháng vô hiệu, sức mạnh của cậu thua xa hắn, bị Mạc Chi Tuyệt cứng rắn kiềm lại. Đột ngột nơi hậu huyệt truyền đến cảm giác hơi lạnh, xoa dịu sự bỏng rát. Hoá ra từ bao giờ Mạc Chi Tuyệt đã đổ một lượng lớn cao dược vào đó.
Dưới sự tác dụng của dược liệu, Mạc Thiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, đồng thời trên mặt đã ửng hồng một mảnh như quả táo. Mạc Chi Tuyệt không nhịn được hôn nhẹ, sau đó chuyên chú giúp cậu bôi thuốc.
Hắn phải cố gắng tĩnh tâm, đêm qua dày vò Mạc Thiên quá đáng, hiện tại nếu làm thêm nữa chỉ sợ cậu chịu không nổi. Mạc Thiên bị xoa đến khó nhịn, cũng kỳ lạ, phát triển nhanh chóng thế này, bị một nam nhân áp là chuyện đáng xấu hổ ra sao, thế mà hiện tại cậu lại thấy hơi vui vui, mặc kệ lúc tối bị hắn hạ dược.
Lại nắn bóp cặp mông mềm mại thêm lúc nữa, Mạc Chi Tuyệt mới thu hồi tay của mình. Mặt cậu đã đỏ hết toàn bộ, có chút không dám nhìn mặt hắn.
- Thiên.
Mạc Thiên ngẩng đầu khi nghe hắn gọi tên mình, ánh mắt nghi hoặc.
- Ngươi yêu ta không?
Cách chuyển chủ đề thế này có chút không đỡ nổi, Mạc Thiên bất lực nhìn sang. Ánh mắt Mạc Chi Tuyệt rất nghiêm túc, không có vẻ gì là đùa cợt cả. Bị lây nhiễm không khí này, Mạc Thiên bất giác thẳng lưng lên. Nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu mà chưa trả lời. Sao bỗng dưng hắn lại nói chuyện này chứ?
Mạc Chi Tuyệt cũng không vội, ánh nhìn chuyên chú quan sát biểu tình của cậu, kiên nhẫn đón đáp án.
Yêu? Nói thật thì đây là khái niệm xa lạ đối với Mạc Thiên. Có lẽ rằng cậu thật sự có cảm xúc này với hắn, bởi vì trước giờ chưa có ai đem đến mọi biến đổi to lớn như vậy với cậu cả, nghĩ đến đây Mạc Thiên trở nên bối rối. Trong đầu có một tia lý trí ngăn cản, không biết đó là cái gì nhưng thật sự rất khó nói thành lời.
- Huynh sợ cái gì?
Câu hỏi của Mạc Chi Tuyệt như khuấy động tâm tư Mạc Thiên, đúng vậy, cậu sợ cái gì, tại sao phải do dự? Cậu không biết nữa.
- Thực ra tính ta không tốt.
Mạc Thiên đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
- Đối với ta, không ai tốt bằng huynh.
Mạc Chi Tuyệt nhẹ nhàng đáp lại.
- Ta cũng không có cơ thể mềm mại như nữ nhân.
- Không sao, chả phải ta cũng vậy ư.
Mạc Thiên lại tự nói xấu bản thân tiếp.
- Ta chả đẹp đẽ gì, còn không thể sinh con cho ngươi, chả phải là cường giả, chả có bất cứ quyền lực nào trong tay. Cái gì ta cũng không có cả.
Càng nói càng tủi thân, đến cái nơi xa lạ không nhân quyền này, bản thân còn như một con gà con bơ vơ. Cái gì cũng không hiểu rõ, thậm chí ai bạn ai thù chả phân biệt nổi.
- Không sao, những thứ huynh thiếu ta đều có thể cho, ta chỉ cần huynh mà thôi.
Mạc Thiên cười đến cong mắt, ánh mắt như phát sáng, là thứ ánh sáng cứu hắn trong đêm đen.
- Hôn ta.
Không nói đồng ý hay từ chối gì cả, tuy nhiên cả hai đều hiểu rõ, Mạc Chi Tuyệt kích động ôm lấy cậu, hai bờ môi áp chặt lấy nhau, không kỹ thuật, không kích tình, chỉ có sung sướng cùng nhớ thương.
Mạc Chi Tuyệt đáng lẽ không định nói chuyện này đâu, hắn định sẽ chậm rãi, nhưng đột nhiên hắn lại cảm thấy lo sợ, ngày hôm qua đã nằm mơ, nằm mơ thấy Mạc Thiên đi đến một chỗ xa lạ nào đó, còn bản thân chỉ bất lực ngồi chờ trong vô vọng. Hiện tại dù chỉ là điều nhỏ nhoi nhưng hắn rất muốn xác nhận mối quan hệ này với cậu, chỉ để yên tâm mà thôi.
- Đúng rồi, ngươi còn chưa giải thích mọi chuyện đâu.
Mạc Thiên vẫn còn nhiều thứ muốn biết lắm, hôm nay thấy một người uy nghi lạnh lùng lại xa lạ thật sự không quen. Nhìn qua có vẻ như Mạc Chi Tuyệt nắm quyền rất lớn, thế mà lúc trước bảo mình ở lang thang, đúng là tên lừa gạt!
Dáng vẻ tức giận này thật đáng yêu, Mạc Chi Tuyệt để cậu ngồi lên đùi mình, cằm tựa lên vai hòng che dấu biểu cảm. Hắn thở dài, rồi mới nói.
- Như ngươi thấy đó, ta có thân phận lớn, có thể xem như đứng đầu. Thực ra ta không định nhúng tay vào việc này đâu, nhưng có vài cố sự nho nhỏ nên đành phải làm.
- Việc gì?
- Chắc ngươi đã nghe qua thú triều rồi nhỉ, bọn ta chống lại chúng.
Nói đoạn còn hơi ngửa ra sau quan sát biểu cảm của Mạc Thiên, hắn biết Cao Lãng theo bên kia từ lâu, nhưng sợ Mạc Thiên cũng bị bọn chúng lừa dối. Nếu như cố tình sửa đổi ký ức lại càng phiền phức.
Quả nhiên Mạc Thiên liền rơi vào trầm ngâm, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại vớ được phe kia, thế có nghĩa là cơ hội gặp nam chính sẽ cao? Mà hình như nam chính cũng đứng đầu nhỉ... Nghĩ đoạn Mạc Thiên liếc nhìn Mạc Chi Tuyệt một cái, nuốt nước bọt, tim đập thình thịch.
- Vậy ngươi... Có biết Mạc Chi Tuyệt là ai không?
Không hiểu sao Mạc Thiên lại hỏi vậy, chính chủ là Mạc Chi Tuyệt nheo mắt.
- Tại sao hỏi thế?
Không phát giác ra ánh nhìn nguy hiểm của Mạc Chi Tuyệt, Mạc Thiên thở dài kể ra, dầu sao chả có gì để giấu giếm cả.
- Thực ra ta với hắn là anh em, có mối thâm thù, chính hắn còn đả thương ta nữa, thậm chí vì ghen ghét tài năng nên tìm cách hại ta, vậy nên ta sợ nếu bây giờ gặp có phải sẽ gây nên chuyện gì không.
Mạc Chi Tuyệt càng nghe càng hoài nghi, Mạc Chi Tuyệt mà Mạc Thiên đang nhắc đến thật sự là hắn hay sao, từ bao giờ hai người đã có mối thâm thù vậy? Hắn chỉ hận không thể ôm cậu mà yêu thương thôi, đâu ra cái chuyện đả thương vậy, nếu có chắc chỉ ở trên giường.
- Cái này là ai nói cho ngươi đúng không?
- Sao ngươi biết?
Mạc Chi Tuyệt bất lực, khả năng bịa chuyện của mấy người kia thật một lời khó nói hết. Bọn chúng nghĩ rằng nếu cậu không nhớ gì sẽ trở mặt thành thù sao, đáng tiếc quá ngây thơ, bằng chứng chính là hiện tại bọn họ đang bên nhau đây còn gì. Mất trí nhớ hay không thì cảm xúc của Mạc Thiên vẫn ngấm sâu vào tâm trí rồi.
- Ta nghĩ hình như có hiểu lầm gì rồi, Mạc Chi Tuyệt chưa từng có mối thâm thù nào cả.
Mạc Thiên ngạc nhiên khi nghe hắn nói vậy.
- Ngươi quen Mạc Chi Tuyệt?
- Cũng không tính là quen.
Mạc Chi Tuyệt ho khan, cười đáp lại. Thế nhưng Mạc Thiên vẫn rất nghi hoặc, trong sách chả phải Mạc Thiên nguyên chủ sẽ bị nam chính tiêu diệt sao, hiện tại chẳng lẽ cốt truyện bị thay đổi?
- Thế hiện tại hắn đang ở đâu?
Mạc Chi Tuyệt rất muốn trả lời rằng người cậu muốn tìm hiện tại đang ở trước mặt và ôm cậu đây.
- Hiện tại không ở chỗ này.
Mạc Thiên thở phào, có thể là Mạc Chi Tuyệt đang làm việc ở một nơi khác, còn đây là địa phần của Diệp Thần.
...
Cao Lãng đứng nhận lệnh, vẻ mặt bình tĩnh.
- Đã chuẩn bị xong chưa?
Y cúi đầu, trịnh trọng trả lời.
- Đã xong rồi ạ, vài ngày nữa là có thể xuất binh rồi.
Phùng Bắc gật đầu, tay chống lên cằm liếc xuống, hơi hơi nhíu mày.
- Á Tư, ngươi tính sao?
Á Tư khom lưng, giọng nói đặc trưng vang lên sau lớp mặt nạ.
- Càng sớm càng tốt, thưa Vương.
Phùng Bắc gật đầu, Niên Thời nhìn thấy thế thì nhướn mày, hình như Vương hơi nghe lời cái tên Á Tư này quá thì phải. Tên này mới xông vào gần đây mà thôi, ấy thế mà lại có được sự tín nhiệm của Phùng Bắc, đúng là đáng nghi, đã thế ngay cả âm thanh nghe qua biết ngay là giả.
Không biết có âm mưu gì, nhưng trực giác cho biết chả phải chuyện tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất