Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 19: Cảm ơn

Trước Sau
Ngay cả như vậy, Phong Thiệu cũng không ngờ rằng dòng linh khí màu trắng kia có thể khống chế linh khí màu đỏ của mình để áp chế được cả ma khí.

Dù sao ma khí của y cũng mạnh hơn với linh khí rất nhiều. Vào lúc y đang bàng quan đứng ngoài xem xét thì một màn khiến y cứng lưỡi đã xảy ra – linh khí màu trắng tựa như một trận gió lốc, không những thổi bay linh khí màu đỏ và ma khí trong nháy mắt, thậm chí còn cưỡng ép cả hai đánh về phía đan khí.

Cơn lốc kia giống như một hàm răng sắc nhọn, vừa hung hãn lại vừa ngoan độc há miệng gặm lấy đan khí!

Đều là linh khí thuộc tính Kim nhưng đan khí màu trắng sữa lại không thể sánh được với luồng linh khí lốc xoáy trắng nõn cực kỳ tinh khiết kia. Cho dù có uy lực đến mấy thì sau khi bị cắn nuốt cũng rơi xuống thế yếu.

Phong Thiệu thấy thế thì vô cùng vui mừng, đang định đoán thử nguồn gốc của dòng khí trắng này từ đâu ra, lại chợt thấy linh lực khống chế dòng khí trắng vừa rồi còn như bão tố, sắp sửa cắn nuốt hoàn toàn đan khí thì lúc này bỗng biến mất không một chút dấu vết.

Đan khí đã bị cắn nuốt hết phân nửa đang cực kỳ hoảng sợ, nhưng khi thấy uy áp bỗng dưng biến mất, nó liền lập tức phản công.

Phong Thiệu vội vàng điều khiển thần thức khống chế ba luồng khí tiếp tục tấn công đan khí, y chẳng còn thời gian quan tâm về nguồn gốc của dòng khí trắng kia nữa, lại càng không kịp suy nghĩ nguyên nhân tại sao linh lực khống chế linh khí đột ngột biến mất. Y chỉ âm thầm cảm thấy may mắn, mặc dù không còn linh lực nhưng ít ra vẫn còn linh khí.

Có dòng khí trắng vừa rồi nên Phong Thiệu chẳng cần lo lắng vấn đề ba luồng khí không thể hợp lại nữa, cho dù y không thể khống chế linh lực mạnh mẽ được như người kia nhưng lại thành thạo hơn rất nhiều.

Nội hạch chỉ còn lại một nửa nhưng uy lực của đan khí vẫn không suy giảm đi chút nào. Phong Thiệu nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, luyện hóa nốt phần nội hạch còn lại chỉ là vấn đề thời gian, cứ từ từ cũng được, không phải vội.

Tính đến giờ, y đã dạo quanh Quỷ Môn quan một vòng lớn nhưng may là cũng vượt qua được một cách thần kì.

Phong Thiệu không biết rằng, dòng khí màu trắng chính là toàn bộ linh khí của đứa bé trai ở sau lưng y. Chỉ trong vòng một hơi thở ngắn ngủi, đứa bé ấy đã dốc hết sức lực để giúp đỡ y.

Tuy nhiên cũng do dùng sức quá độ nên linh khí trong đan điền của nó đã bị tiêu hao hết sạch. Trên khuôn mặt đẹp đẽ như bạch ngọc của nó sinh ra một cảm giác lạnh lẽo thảm đạm, hai tròng mắt trong veo thấy đáy cũng dần khép lại với vẻ mệt mỏi, che dấu đi ngọn lửa thiêu đốt nơi đáy mắt.

Nó cố nhẫn nhịn cho đến khi hao hết toàn bộ sức lực mới bằng lòng để mình ngã xuống một cách yếu ớt. Sương mù tụ lại rồi dần tản đi, đứa bé trai đã biến mất, chỉ còn một con Bạch Hổ mệt đến ngất ngư đang ngủ say li bì.

Sau khi Phong Thiệu luyện hóa toàn toàn nội đan, y cảm thấy cả thể xác và tinh thần của mình đều rất thỏa mãn, thân thể dẻo dai. Sau khi vận khí đi hết một tiểu chu thiên liền cảm nhận được linh khí và ma khí trong đan điền đã dồi dào hơn lúc trước rất nhiều, mà dòng linh khí màu trắng kia cũng hòa làm một với hai dòng khí trong cơ thể y.

Luyện hóa một viên nội đan cứng rắn, chỗ tốt thu được còn vượt xa tưởng tượng ban đầu của Phong Thiệu, quả thật khiến y cảm thấy hết sức khó tin. Một tháng trước y vẫn còn cực kỳ hối hận khi quyết định luyện hóa viên nội đan này, thậm chí nó đã khiến y phải đi dạo quanh cửa nhà Diêm Vương một vòng lớn. Mặc dù chỉ vượt qua bằng sự may mắn nhưng ít ra cảnh giới hiện giờ của y đã được củng cố vững chắc hơn rất nhiều. Phong Thiệu thử lay động bụi gai trong cơ thể mình một chút, sau khi cảm nhận thấy sự áp chế Kim Đan với bụi gai đã tăng hơn trước thì không khỏi cảm thấy an tâm phần nào.

Tâm trạng sung sướng khiến y không kìm được mà suy nghĩ: nếu cắn nuốt thêm mấy viên nội đan nữa thì có lẽ sẽ bớt được rất nhiều năm khổ tu! Nếu thêm bốn, năm viên, mất khoảng một năm luyện hóa thì biết đâu chừng có thể đột phá thêm một tiểu cảnh giới…

Vừa nổi lòng tham, Phong Thiệu liền bóp chết suy nghĩ này từ trong trứng nước.

Bụi gai này không những cứng đầu mà còn rất thông minh, nó biết dùng lợi ích để mê hoặc mình. Nếu y là Thanh Thành tôn giả kiếp trước thì có lẽ đã không thể khống chế được tâm niệm của mình rồi nhanh chóng nhập Ma.



Phong Thiệu hừ lạnh một tiếng. Mặc dù gia tăng tu vi quan trọng đấy nhưng sao có thể quan trọng bằng việc bảo toàn tính mạng, muốn có năng lực thì trước tiên phải còn sống cái đã.

Phong Thiệu hoàn thành công việc. Sau khi mở mắt liền lười nhác đỡ lấy eo, tuy nhiên lại cảm thấy cánh tay mình bị đè nặng. Y cúi đầu nhìn, thì ra là bị con Bạch Hổ này đè lên.

Thấy nó còn đang mơ màng ngủ say, y liền muốn đập cho nó một chưởng, thế nhưng chẳng hiểu sao lại chợt nhớ đến dòng khí trắng xa lạ xâm nhập vào cơ thể mình lúc trước.

Phong Thiệu không phải kẻ ngốc, trong động phủ ngoại trừ mình ra thì chỉ còn con súc sinh này chứ không có người ngoài, là ai ra tay cứu giúp, chỉ cần nhìn là biết.

Hiện giờ thấy tình trạng của Bạch Hổ có chút không ổn, thân hình vốn cường tráng cũng đã gầy đi rất nhiều, chẳng còn dáng vẻ linh khí dồi dào của một con linh thú cao giai nữa. Rõ ràng là do đã hao tổn quá độ, quá đến mức ngay cả linh khí bảo vệ sắc thân cũng không còn. Ma khí xung quanh đã bắt đầu ăn mòn da lông của Bạch Hổ, để lại trên người nó đầy những vết cháy xém xấu xí.

“Cái đồ ngu ngốc này.” Phong Thiệu càng nhìn càng thấy không đành lòng, y nhíu mày mắng một câu nhưng cánh tay đang nâng lên lại nhẹ nhàng buông xuống, sau khẽ xoa xoa cái đầu to lớn của Bạch Hổ. Thấy nó hôn mê bất tỉnh, dáng vẻ lại thảm hại như vậy khiến lòng y vô cùng rối bời, cũng có chút khó chịu.

Tuy con Bạch Hổ này là linh thú ngũ giai nhưng thực lực cách cấp độ rất xa. Có thể tạo ra linh khí thuộc tính Kim áp chế được linh khí thuộc tính Hoả của Phong Thiệu, rồi đưa nó vào trong cơ thể của y, có lẽ đó đã là toàn bộ linh khí của Bạch Hổ. Cho nên nó mới hôn mê, tổn thương đến thần thức như vậy.

Chỉ là bèo nước gặp nhau mà một con linh thú lại có thể làm được đến mức này vì y, điều đó khiến Phong Thiệu cảm thấy rất phức tạp.

Mặc dù y tự giác ngộ đạo đức của mình chẳng phải loại tốt lành gì, nhưng cũng biết có ân phải báo, huống chi đây là ân nhân cứu mạng.

Tuy nhiên khi Phong Thiệu toàn tâm toàn ý muốn giúp Bạch Hổ thì lại bất đắc dĩ phát hiện ra mình chưa từng tu hành pháp quyết chữa trị, linh khí của bản thân mang thuộc tính Hoả. Hỏa khắc Kim, nếu y độ khí giúp Bạch Hổ khôi phục thì ngược lại còn khiến tình hình trở nên tệ hơn.

Trong lòng phiền não không thôi, Phong Thiệu liền gỡ hết đống túi gấm trên người xuống. Một túi là vốn liếng của y, một túi là Cố Hoài đưa trước khi đi, còn một túi là để những thứ tốt do các thế gia tặng trên đường. Sau khi y chia cho các sư huynh đệ, phần của mình liền để trong túi gấm này.

Trong ba túi gấm không hề thiếu đan dược thượng phẩm, chẳng hạn như: “Thanh Linh đan”, “Kim Tủy tán”, “Hoàng Long hoàn”, “Dưỡng tinh đan”, còn cả đan dược trung phẩm như “Tuyết Tân đan”, “Bổ Nguyên đan”, “Hoàn Xuân tán”. Những đan dược này ước chừng hơn mười bình, hạ phẩm lại càng nhiều không thể đếm xuể.

Tuy nhiên lúc này thứ Phong Thiệu có thể sử dụng cũng chỉ có Bổ Nguyên đan, dù những thượng phẩm kia có nhiều công dụng nhưng lại không trị đúng bệnh. Chỉ có Bổ Nguyên đan giúp tăng tốc độ khôi phục nguyên khí, nguyên khí của đan điền dồi dào sẽ giúp tốc độ khôi phục linh khí nhanh hơn.

Phong Thiệu tính toán tất cả lượng linh khí của Bạch Hổ, sau đó quyết định nhét hết cả ba viên Bổ Nguyên đan cho nó ăn. Y bấm tay niệm thần chú chỉ vào miệng nó, sau đó di chuyển từ ngực tới dạ dày để giúp nó tiêu hoá.

Hình như Bạch Hổ cũng cảm nhận được đôi chút, nó khẽ lầm rầm một tiếng nhưng lại bị màn sương đen thiêu đốt đến hơi run rẩy. Lông mi tinh mịn đang rũ xuống khẽ rung rung khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Lúc Bạch Hổ mới đi vào đã bị huyết trì gột rửa một lần nhưng không bị tổn thương quá nặng, càng khỏi bàn tới những ma khí đã bị nó luyện hóa.

Vậy mà hiện giờ… trong lòng Phong Thiệu chẳng rõ đang là mùi vị gì, y lại lục lọi trong túi gấm một lần nữa. Trong túi gấm mà Cố Hoài đưa có một pháp khí thượng phẩm, làm bằng bạch ngọc, lớn bằng hai bàn tay với tên gọi là Thủ Linh kính. Cố Hoài sợ y gặp phải yêu ma quỷ quái ở bên ngoài nên để lại cho y phòng thân, ai ngờ bản thân Phong Thiệu đã là Ma cho nên vật ấy liền chẳng còn có đất dụng võ nữa.

Nhưng vừa lúc lại có thể dùng cho Bạch Hổ.

Sau khi y vận linh khí, Thủ Linh kính liền chiếu ra một cái bóng màu bạc, y liền đặt nó ở dưới bụng của Bạch Hổ. Ánh sáng màu bạc chậm rãi tiết ra, dần dần tụ lại thành một lớp sương mù màu trắng, sau đó dần dần xua tan hết sương đen và ma khí ở khắp xung quanh Bạch Hổ.



Cảm giác được hô hấp của Bạch Hổ đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thân hình cũng dần dần thả lỏng, bấy giờ Phong Thiệu mới cảm thấy có phần hài lòng.

Thật sự quá mệt mỏi, bị nội đan kia hành hạ suốt hơn hai tháng, quanh quẩn giữa lằn ranh sinh tử, cả thể xác và tinh thần của y đều kiệt quệ. Phong Thiệu liền lười biếng mặc kệ tất cả, ngay cả ngồi nhập định cũng chẳng thèm làm. Y chẳng hề ghét bỏ từng mảng vết thương đen đỏ lẫn lộn trên người Bạch Hổ, nằm gối đầu lên phần thịt nơi cổ của nó, vừa nhắm mắt duỗi thẳng chân đã ngủ thiếp đi.

Chẳng biết sau bao nhiêu ngày, Phong Thiệu chợt cảm thấy trên mặt mình ướt át, ngay cả thân thể cũng không thể tránh thoát nên đành phải cau mày tỉnh lại.

Thứ đập vào mắt y đầu tiên chính là cái lưỡi màu hồng nhạt của Bạch Hổ.

Bị liếm đến nỗi mặt đầy nước miếng, vốn Phong Thiệu phải thấy tức giận, nhưng khi nhìn con súc sinh kia khỏe mạnh chạy đến cọ cọ mình, y lại không thể kìm được được mà khẽ mỉm cười. Y nắm lấy hai lỗ tai bông xù của nó rồi kéo cả cái đầu to lớn ra khỏi người mình.

Tâm trạng của Phong Thiệu tốt một cách kì lạ, y lau mặt, vỗ vỗ cái đầu hình hạt dưa của Bạch Hổ rồi cười hỏi:

“Mới có mấy ngày mà đã khỏe lại rồi à?” Nói xong, y cũng không quên đánh giá khắp toàn thân đối phương. Thân thể của nó đã khỏi hẳn, không còn dáng vẻ khó coi như lúc trước nữa, khắp toàn thân đều là lông trắng như tuyết, mềm mịn đan xen với vằn đen.

Bạch Hổ thấy đối phương đang đánh giá mình nên tinh thần liền lập tức phấn chấn, nó nhanh chóng ngẩng đầu đứng thẳng dậy, chỉ thiếu điều gầm lên một tiếng thật to vang dội cả động phủ mà thôi.

Phong Thiệu nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của nó bèn đập một phát lên cái đầu to lớn của nó rồi cười mắng: “Cứ coi như mi là linh thú trong linh thú, chỉ mới vài ngày mà đã khôi phục hoàn toàn rồi sao? Chẳng lẽ là do đan dược và pháp khí của ta rất đáng tin?”

Miệng thì nói thế nhưng trong lòng Phong Thiệu lại không nghĩ như vậy. Y vốn tưởng rằng với tốc độ hồi phục của tu giả, e là còn phải đút thêm mấy viên Bổ Nguyên đan nữa, lại nghỉ ngơi thêm mười ngày nửa tháng thì có lẽ mới giúp con súc sinh này tỉnh lại được.

Không ngờ… quả nhiên là do linh thú ngũ giai? Mặc dù sức chiến đấu có hơi cùi bắp một chút nhưng chắc vẫn còn tố chất thân thể?

Đương nhiên Bạch Hổ không biết những suy nghĩ uốn éo trong đầu đối phương. Càng nhìn thiếu niên nó càng thêm hưng phấn, thậm chí vài lần còn định bổ nhào lên người y nhưng lại bị y ngăn cản. Nó lộ vẻ đáng thương, đành phải đi vòng vòng quanh người Phong Thiệu.

Trải qua lần cận kề cái chết kia, trong lúc mình nguy cấp nhất lại do con Bạch Hổ này hao hết linh lực để cứu giúp… Hiện giờ Phong Thiệu cũng chẳng còn cảm thấy khó chịu với Bạch Hổ nữa, chỉ còn lại sự cảm động và tin tưởng một cách khó hiểu, vì thế hành động của y cũng trở nên thân mật hơn rất nhiều.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Bạch Hổ, y liền ôm lấy cái cổ ấm áp của nó, vừa ôm vừa vỗ:

“Nếu mi đã thích đi theo ta như vậy thì cứ theo cũng được. Tuy rằng mi có hơi đần một chút, nhưng lại đối xử với ta rất tốt. Ta định thu mi làm linh sủng nhưng hiện giờ ta đã là Ma tu, lại gặp phải một con Bạch Hổ cắn nuốt ma khí quỷ dị như mi thì chẳng phải là tự đi tìm đường chết à…”

Nói lảm nhảm đến đoạn này, Phong Thiệu chợt ngưng bặt, trong lòng y lộp bộp một chút, sau đó nâng mắt đối diện với hai con ngươi màu vàng kim của Bạch Hổ:

“Ta hiểu rồi, hóa ra ngày ấy là do ta tiết ra ma khí đúng không? Khó trách mi cứ vừa đi vừa ngửi, còn liếm liếm miệng, đúng là cái đồ đói bụng ăn quàng.”

Bạch Hổ có thể hiểu tiếng người, nó nghe thấy thế thì không khỏi gục đầu xuống để né tránh ánh mắt của thiếu niên, sau đó lại ghé vào bên cạnh y vừa gầm gừ vừa cọ cọ như thể là đang giải thích, cũng như là sợ đối phương không cần mình nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau