Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện
Chương 111
Lúc này Phong Thiệu đang dùng thân phận Cửu Anh đạo nhân nên không tiếp cận với mấy đệ tử trong tông môn mà hỏi chuyện nhóm Tán tu đang lục lọi túi gấm của những người đã chết.
Tuy rằng mặt nạ của Cửu Anh đạo nhân rất có tính nhận diện, nhưng bởi vì tính nhận diện quá cao nên rất nhiều Tán tu cũng học theo, đặc biệt là lúc cần làm những chuyện khó coi như giết người cướp của, Bình Nhung châu lại giáp với Dự Kinh châu nên cũng không ngoại lệ. Bởi vậy khi đối phương nhìn thấy Phong Thiệu đeo mặt nạ thì không hề nghĩ nhiều, bởi vì bọn họ cũng đang đeo mặt nạ, chỉ là không được cao cấp như vậy thôi.
Tán tu cầm đầu nhận lấy linh thạch, thấy đám người Phong Thiệu đều có tu vi cao, uy áp cực mạnh cho nên giọng điệu rất cung kính, biết gì đều phun ra hết: “Tiền bối có điều không biết, sau khi linh cảnh Nam Hỏa mở cửa hai năm trước đã có vài tu sĩ mang theo bảo thiếp đi vào trong linh cảnh. Quái lạ ở chỗ đã hai năm trôi qua nhưng không có bất kì ai bước ra khỏi linh cảnh! Sau đó, mấy ngày trước linh cảnh này bỗng nhiên xảy ra chuyện lạ, cấm chế đã bị phá hủy, linh cảnh thì bị thiêu cháy đến độ ngay cả một sợi tóc cũng chẳng còn… ”
Một khác Tán tu khác không kìm được bèn tiếp lời: “Đúng là rất quỷ dị. Nghe nói thời điểm linh cảnh bị hủy thì tất cả lũ yêu thú ở vùng phụ cận đều chạy toán loạn tránh họa.”
“Nghe nói những tu giả đi vào trong linh cảnh đều chết hết, hơn nửa những người này đều là đệ tử của đại tông môn và thế gia tu chân đấy, trên người có rất nhiều đồ tốt… ”
Sắc mặt Phong Thiệu tái nhợt, Nguyên Hạo cũng nhíu mày nghiêng đầu, cầm tay y trấn an: “Cha, thực lực của mẹ rất mạnh, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Thực lực có mạnh đến mấy thì cũng đâu thể mạnh hơn linh cảnh Nam Hoa được? Ngay cả linh cảnh Nam Hoa còn bị hủy thành ra như vậy, làm gì còn người sống? Cho dù có là đại năng… ”
“Đúng vậy, ngay cả trưởng lão Nguyên Anh trong tông ta cũng bất hạnh ngã xuống rồi. Chắc thi thể của mẹ ngươi đã thối rữa rồi ấy?” Mấy tu giả của tông môn đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì không khỏi quay đầu cười nhạo.
“Nhanh mà đi xem mẹ ngươi có còn pháp bảo gì không, bằng không sẽ bị đám Tán tu này lấy đi hết đấy!” Một đệ tử tông môn cười nhạo xong còn không quên quát mắt mấy Tán tu đứng gần đó: “Đây là lãnh địa của Chí Đình môn ta, tài vật dù sống hay chết cũng đều thuộc về Chí Đỉnh môn. Thức thời thì mau mau giao nộp lại túi gấm mà các ngươi vừa trộm được ra đây!”
Mấy Tán tu kia nghe thấy vậy thì không hề bằng lòng. Tuy thi thể ở chỗ này có hơn mấy trăm người, nhưng đi lục túi người chết cũng có rủi ro. Rất nhiều tu giả cấp cao sẽ tự hạ cấm chế lên thân thể của mình tránh để túi gấm bị trộm mất. Tất nhiên những cái này là để đề phòng khi người ấy còn sống, thế nhưng lúc chết rồi thì cấm chế vẫn chưa được giải trừ. Những Tán tu đi lục túi gấm sẽ coi đó là thành quả lao động và phí thương tật của mình.
Vất vả lắm mới lấy được có vài túi gấm, thế mà đám người tông môn chỉ dùng một câu nói để cướp đi, chẳng phải chịu chút vất vả nào. Nhóm tán tu không ai không oán giận những cũng chẳng biết phải làm sao.
“Hé hé, ta thấy hay là các ngươi để một người xuống với mẹ, một người xuống với vợ là được rồi. Trên người có thứ gì tốt thì mau đưa chúng ta bảo quản cho!” Có kẻ dùng ánh mắt tham lam nhìn đám người Phong Thiệu như đang nhìn những pháp khí pháp bảo cấp cao.
Con ngươi đen đặc của Nguyên Hạo dần chuyển thành màu đỏ, nhưng cậu lại càng tươi cười rạng rỡ hơn rồi chợt bắt lấy một tên đệ tử tông môn đang đứng gần mình nhất chỉ trong chớp mắt. Gã đệ tử đó đã là Trúc Cơ, nhưng ngay cả khi như vậy thì đối phương còn chưa kịp lấy ra đan đỉnh đã ngửi thấy một mùi máu tươi quỷ dị.
Keng !
Thật ra phi kiếm của Nguyên Hạo chỉ đánh ra một hư chiêu mà thôi, chẳng có gì ngoài vẻ hoa mỹ. Gã đệ tử kia đã bị cậu phá hủy pháp thân tuệ mệnh từ trước, nếu không phải nơi này nhiều người mắt tạp thì cậu đã tiện thể ăn luôn tinh huyết nguyên phách của đối phương rồi.
Gã đệ tử kia kêu thảm một tiếng, không phải do sắc thân bị thương mà là pháp thân đã bị phá hỏng. Bởi vì gã đã mất sự chống cự nên Nguyên Hạo cũng dễ dàng chém xuống một kiếm, chấm dứt mệnh tàn.
“Ngươi –” Mấy tu giả đồng môn với gã đệ tử kia đều trợn mắt há mồm nhìn lại đây “Tiểu Tán tu thật to gan! Ngươi có biết bọn ta là ai không? Bọn ta là đệ tử nội môn của Chí Đỉnh môn đấy!”
Nguyên Hạo cười đến ngọt ngào: “Không những rủa mẹ ta chết mà còn bôi nhọ mẹ ta. Chính các ngươi mới nên biến thành một đám thi thể thối rữa.”
Bốn năm tu giả kia trong cơn tức giận, lời nói không hợp lập tức muốn ra tay đấu võ. Liên quan đến nhiều người như vậy nên Nguyên Hạo không thể ra tay một mình, Xuyên Nghi đã tiến lên từ trước. Có điều hắn cũng không lấy ra pháp tiễn, có lẽ do cảm thấy giết gà thì không nên dùng dao mổ trâu.
Có Xuyên Nghi gia nhập, đối phó với mấy tên đệ tử Trúc Cơ cũng dễ như trở bàn tay. Chỉ trong chốc lát, nơi này đã nhiều thêm mấy cái thi thể.
Nguyên Hạo khoanh tay nhìn đám đệ tử tông môn khác đang đứng xem kịch vui, vẻ mỉa mai trên mặt càng đậm hơn: “Còn ai muốn bảo quản đồ trên người chúng ta nữa không?”
Lộ ra thủ đoạn như vậy thì làm gì còn ai dám ra mặt nữa, cùng lắm chỉ dám mắng thêm mấy câu rồi cũng tan tác như chim muông.
Từ đầu đến đuôi Phong Thiệu đều không ra tay, thấy những Tán tu khác lộ vẻ cảnh giác thì hơi trấn an: “Chúng ta cũng không có ác ý, chỉ là không thể trơ mắt nhìn đám đệ tử tông môn bắt nạt các Tán tu.” Nói xong y lại nhẹ nhàng thu mấy cái túi gấm trên người những kẻ đã chết vào trong tay. Tu vi của y cao hơn những người này một đại cảnh giới cho nên cũng không sợ cấm chế bảo vệ túi.
Sau khi lấy về tay, Phong Thiệu lại tùy ý ném về phía mấy Tán tu kia khiến cho bọn họ được sủng mà sinh ra sợ hãi, dường như không dám tin trên đời lại có người không cần tiền tài đã đến tay.
Phong Thiệu thuận miệng nói: “Tán tu khắp thiên hạ đều là người một nhà.”
Vừa nghe thấy lời này thì đột nhiên có một tán tu cất tiếng hỏi: “Tiền bối đến từ tứ châu ư?”
“Đúng vậy, Tán tu của tứ châu thường hay nói những lời này. Nghe nói cuộc sống của Tán tu ở nơi đó dễ chịu lắm, có thật vậy không?”
“Nghe nói người của Tán Tu Minh còn giúp bọn họ giết yêu thú, điều này cũng là thật ư?”
Nguyên Hạo cũng nhận ra tâm hồn của cha cậu đang không ở đây, có điều cậu đi theo cha mẹ mình đã nhiều năm rồi, tận mắt nhìn bọn họ xây dựng lên Tứ Châu minh cho nên cũng được mưa dầm thấm đất. Lúc này bèn cười đến vô cùng thân thiện rồi trả lời thay cha mình: “Chúng ta đi ra từ tứ châu. Tứ châu có yên ổn, Tán Tu minh có giúp giết yêu thú hay không thì mọi người cứ tự đi khắc biết. Thế nhưng ta có thể cam đoan một điều rằng ít nhất nơi đó không có tông môn ác bá ức hiếp Tán tu!”
Nhất thời chúng tán tu đều một lòng hướng về đó, có điều còn chưa kịp hỏi thêm gì thì đã thấy tiền bối này ngự kiếm đưa nhi tử bay thẳng về phía linh cảnh Nam Hoa rồi.
Lúc này ở linh cảnh Nam Hoa linh thật sự chẳng còn lại gì ngoài những bức tường đổ rạp khắp nơi, không còn chút cấm chế nào. Nếu là ngày trước thì những cảnh trí trong này đều phải có bái thiếp rồi vào trong linh cảnh mới được nhìn thấy. Hiện giờ toàn bộ đều lộ ra ngoài nhưng đã bị phá nát thành nhiều mảnh nhỏ, hủy hoại chẳng còn lại gì.
Phong Thiệu nhìn thảm cạnh này thì trong lòng cảm thấy rất bất an, ngược lại không phải vì sợ Phong Bạch đã chết. Hai người giao thoa tinh nguyên suốt nhiều thập kỉ luền, chưa đến mức một trong hai người ngã xuống mà người còn lại không cảm nhận được gì, huống chi Phong Bạch cũng không phải người bình thường. Thế nhưng y sợ Phong Bạch đã bị thương nặng, dù sao ngay cả Nguyên Anh chân nhân đi vào linh cảnh cũng không thể may mắn thoát được… Y nhớ đến năm ấy Phong Bạch phải chịu biết bao đau khổ trong tay Bích Vân càng khiến y thấy khó chịu hơn, cũng tức giận vì Phong Bạch quá cố chấp với Sơn Hà Xã Tắc đồ. Y không ngừng tự trách mình đã không tính toán thời gian bế quan cho tốt, không thể đi cùng hắn, bảo vệ hắn an toàn trong linh cảnh.
Bọn họ tìm xung quanh đấy rất lâu nhưng vẫn không có chút tung tích nào của Phong Bạch, cho dù Phong Thiệu đã dùng Văn Tung hương của Hà Loan điều phối nhưng vẫn không thể ngửi được khí tức của Phong Bạch trong linh cảnh Nam Hoa. Tất cả cho thấy hắn không phải đang ẩn nấp mà là thật sự không có ở nơi này.
Nếu đã không ở đây tức là ở nơi khác, vậy cũng có nghĩa là hắn bị thương không quá nghiêm trọng.
Phong Thiệu tự an ủi bản thân. Y đang muốn đưa Nguyên Hạo và Xuyên Nghi rời khỏi đây, lúc mở rộng phạm vi kiểm tra thì lại gặp được một người quen cũng đang ở nơi này — một đám Thiện tu túm năm tụm ba, ai nấy đều mặc áo cà sa không nhiễm một hạt bụi, trang sức trên người nghiêm chỉnh, tay cầm Ngân Đồng Sa bát đựng nước thơm rồi vẩy nhành dương liễu, dáng vẻ như đang làm lễ truy điệu.
Trong đó có một người vô cùng bắt mắt. Đối phương không chỉ có uy áp cường thế, dù uy áp này đã được đối phương đè nén lại, mà còn bởi vì người này không hề ăn mặc trang nghiêm, tăng bào cũng không cài cẩn thận. Tuy rằng dáng vẻ tuấn lãng nhưng cử chỉ lại rất tùy ý, không hề giống một vị tăng nhân khổ hạnh bình thường.
Lúc Phong Thiệu nhân ra đối phương thì y cũng bị người ta nhận ra, dù sao hai người cũng đứng cách nhau không quá mười trượng.
Khi Từ Giác nâng mi bắt gặp hình ảnh một thiếu niên mặc y bào đỏ thẫm thì ánh mắt hơi lóe sáng, ông ta lập tức rời khỏi tăng đội, chân đạp thinh không, trong giọng nói mang theo vẻ vui mừng: “Sao Thiệu nhi lại ở nơi này, thế mà ta không hề cảm nhận được?”
Phong Thiệu cũng đoán được đối phương nhờ vào thứ gì mới cảm ứng được tung tích của mình, nhưng nhớ tới chiếc nhẫn kia đã bị Phong Bạch vứt lại Vân Tiêu từ lâu rồi nên y vội vàng chuyển đề tài: “Sao sư thúc lại ở đây?”
Từ Giác nhướn mày sau đó thở dài: “Đệ tử của chủ trì Bồ Đề tự là Huệ Nhân cùng vài đệ tử nội môn cầm bái thiếp đi vào linh cảnh Nam Hoa, không may gặp phải bất hạnh ngã xuống, Ta phụng mệnh dẫn đệ tử tới đây xem xét, sau đó cùng những đệ tử này tụng kinh siêu độ giúp linh hồn của người đã khuất được yên nghỉ, không phải chịu nỗi khổ hồn tan thần nát.”
Cho dù là đệ tử thân truyền của trụ trì gặp tai nạn chết người nhưng để một trưởng lão Phản Hư kỳ phải dẫn đội ngũ đến đây siêu độ, người này cũng có mặt mũi lớn quá rồi? Trong lòng Phong Thiệu cảm thấy nghi ngờ, khóe mắt liếc nhìn nhóm Thiện tu bên kia, đúng là dáng vẻ đang tụng kinh thì lòng nghi ngờ không những không giảm mà còn tăng thêm.
Nếu là bình thường, Phong Thiệu biết đối phương không muốn rõ nói thì chắc chắn cũng sẽ không hỏi nhiều, có lệ một hai câu rồi cũng cho qua chuyện. Thế nhưng hiện giờ người này đề cập đến an nguy của Phong Bạch khiến y không khỏi thần hồn nát thần tính, nhất là trong hoàn cảnh chẳng có chút manh mối nào. Vì thế y cũng than thở: “Sư thúc nén bi thương. Linh cảnh Nam Hoa đã có mấy ngàn năm, vẫn luôn là năm mươi năm mở ra một lần, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì. Có điều không rõ tại sao lần này lại xảy ra chuyện lớn đến vậy? Sư thúc có rõ đầu đuôi mọi việc không?”
Từ Giác lắc đầu, ánh mắt lại dừng trên người thiếu niên đang đứng cạnh Phong Thiệu. Thiếu niên kia vô cùng tinh xảo xinh đẹp, ánh mắt còn mang theo mấy phần tà ý. Có lẽ người ngoài không phát hiện ra nhưng ông ta là một đại năng Phản Hư kỳ, còn là Thiện tu cho nên rất mẫn cảm với ma khí. Bởi vì thấy thiếu niên thân mật với Phong Thiệu cho nên Tử Giác mới chưa ra tay, có điều trong mắt vẫn lộ ra vẻ âm trầm. Ông ta cười hỏi: “Thiệu nhi, vị này là?”
Thấy Nguyên Hạo muốn gọi mình là cha nên Phong Thiệu vội vàng cắt ngang: “Đây là con trai của Thái Huyền sư thúc, tên Nguyên Hạo, ngọn nguồn trong đó sư thúc cũng biết rồi đúng không? Hiện giờ nó đang ở với ta để tiện bề chăm sóc.” Nói xong thì muốn Nguyên Hạo chào hỏi.
Nguyên Hạo vừa nhìn đám Thiện tu này thì đã không vui, cậu cảm thấy ghét bỏ từ bản năng, ngoài ra còn một điểm khác đó là không thích ánh mắt đối phương nhìn cha mình. Kỳ thật cậu cũng thấy rất khó chịu với khí tức nguy hiểm của mẹ mình, đó là sự sợ hãi đến từ thiên tính, nhưng người trước là chán ghét còn người sau dù gì cũng có tình mẫu tử, biết đối phương chỉ là nguy hiểm vẻ bề ngoài nên không hề đề phòng.
Dù ghét nhưng Nguyên Hạo vẫn cười gọi một tiếng “Sư thúc”, sau đó chuyển mắt thúc giục Phong Thiệu: “Cha, chúng ta đừng lề mề ở đây nữa, mau đi tìm mẹ thôi.”
Lời này vừa nói ra khiến sắc mặt của Từ Giác chợt lộ vẻ nghiền ngẫm. Ông ta cười chau mày rồi nhìn về phía Phong Thiệu: “Mẹ? Thiệu nhi có đạo lữ từ khi nào thế, sao ta chẳng hay biết gì cả.” Cuối cùng không quên bổ sung thêm một câu: “Thái Dần sư huynh cũng đúng là, ái đồ hợp tịch mà chẳng thèm báo cho ta một câu.”
Vừa nghe thấy hai chữ Thái Dần thì Phong Thiệu lập tức kinh hồn táng đảm, thầm bực mình Nguyên Hạo không biết giữ mồm giữ miệng, trên mặt vẫn cố cười: “Sư thúc chê cười rồi. Đó là do thằng nhóc Nguyên Hạo này gọi linh tinh thôi, ta làm gì đã có đạo lữ? Nếu thật sự đã hợp tịch thì với tình cảm của sư thúc và sư tôn, sao dám không thông báo một tiếng cho sư thúc biết?”
Từ Giác thoáng nhướn mày, liếc nhìn Phong Thiệu: “Thiệu nhi biết đạo lý này là được rồi. Ở bên ngoài thích chơi đùa thế nào cũng được nhưng chuyện hợp tịch vô cùng quan trọng. Dù ngươi đã xuất tông nhưng vẫn là đệ tử thân truyền của Côn Luân, việc này không thể bừa bãi được. Nếu xưng hô lúc nãy để sư tôn ngươi nghe thấy thì chắc lão sẽ thấy tức giận lắm.”
Phong Thiệu cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của ông ta, hơi đổ mồ hôi hột: “Sư thúc dạy phải.” Sau đó lập tức bày ra dáng vẻ tức giận mắng Nguyên Hạo: “Đã bảo con không được gọi lung tung rồi mà. Ta không phải cha con, hắn cũng không phải mẹ con.”
Nguyên Hạo bĩu môi, dù biết cha chỉ đang làm ra vẻ cho người ngoài nhìn thôi nhưng cậu vẫn thấy hơi tủi thân, cũng tủi thân thay cho mẹ mình. Cái con lừa ngốc này thật sự đáng ghét quá đi, cha mẹ cậu đang tốt đẹp mà ông ta lại muốn tới quấy rồi. Trở về nhất định phải mách mẹ mới được.
Dù trong lòng Nguyên Hạo đang oán thầm nhưng trên mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu nghe dạy bảo, chỉ có con ngươi đen tuyền hơi lóe sáng, dáng vẻ vô cùng gian trá.
Tác giả có lời muốn nói:※ Tiểu kịch trường [ Phong Tiểu Thiệu dạy Đường thi ]
※ Phong Tiểu Thiệu: Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thành thót như mưa ruộng cày…
※ Nấm nhỏ: Cha, cha đoán xem có mấy người đang đi cày?
※ Phong Tiểu Thiệu:… Một.
※ Nấm nhỏ: Không đúng.
※ Hà Tiểu Loan: Là ba người! người đang cày giữa trưa, “Mồ Hôi” và “Hạ Thổ”
※ Nấm nhỏ: Cũng không đúng!
※ Phong Tiểu Bạch: Là năm người. Ai ngờ phía sau còn có “Cơm trên Bàn”,“Từng hạt” Cũng rất vất vả.
※ Kịch trường này do bắt chước từ người khác, không thể nhìn thẳng tác giả Đường thi o[*////▽////*]q
Giải thích: Tiểu kịch trường còn phải giải thích, mé. Nguyên văn bài thơ là: 锄禾日当午 / 汗滴禾下土 / 谁知盘中餐 / 粒粒皆辛苦. Bản dịch tiếng việt cũng rất quen thuộc: Cày đồng đang buổi ban trưa
Mồ hôi thánh tót như mưa ruộng cày
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
Còn phần giải thích tại sao có 5 người như thế kia thì mình cũng hỏn hẻo. :’>
Tuy rằng mặt nạ của Cửu Anh đạo nhân rất có tính nhận diện, nhưng bởi vì tính nhận diện quá cao nên rất nhiều Tán tu cũng học theo, đặc biệt là lúc cần làm những chuyện khó coi như giết người cướp của, Bình Nhung châu lại giáp với Dự Kinh châu nên cũng không ngoại lệ. Bởi vậy khi đối phương nhìn thấy Phong Thiệu đeo mặt nạ thì không hề nghĩ nhiều, bởi vì bọn họ cũng đang đeo mặt nạ, chỉ là không được cao cấp như vậy thôi.
Tán tu cầm đầu nhận lấy linh thạch, thấy đám người Phong Thiệu đều có tu vi cao, uy áp cực mạnh cho nên giọng điệu rất cung kính, biết gì đều phun ra hết: “Tiền bối có điều không biết, sau khi linh cảnh Nam Hỏa mở cửa hai năm trước đã có vài tu sĩ mang theo bảo thiếp đi vào trong linh cảnh. Quái lạ ở chỗ đã hai năm trôi qua nhưng không có bất kì ai bước ra khỏi linh cảnh! Sau đó, mấy ngày trước linh cảnh này bỗng nhiên xảy ra chuyện lạ, cấm chế đã bị phá hủy, linh cảnh thì bị thiêu cháy đến độ ngay cả một sợi tóc cũng chẳng còn… ”
Một khác Tán tu khác không kìm được bèn tiếp lời: “Đúng là rất quỷ dị. Nghe nói thời điểm linh cảnh bị hủy thì tất cả lũ yêu thú ở vùng phụ cận đều chạy toán loạn tránh họa.”
“Nghe nói những tu giả đi vào trong linh cảnh đều chết hết, hơn nửa những người này đều là đệ tử của đại tông môn và thế gia tu chân đấy, trên người có rất nhiều đồ tốt… ”
Sắc mặt Phong Thiệu tái nhợt, Nguyên Hạo cũng nhíu mày nghiêng đầu, cầm tay y trấn an: “Cha, thực lực của mẹ rất mạnh, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Thực lực có mạnh đến mấy thì cũng đâu thể mạnh hơn linh cảnh Nam Hoa được? Ngay cả linh cảnh Nam Hoa còn bị hủy thành ra như vậy, làm gì còn người sống? Cho dù có là đại năng… ”
“Đúng vậy, ngay cả trưởng lão Nguyên Anh trong tông ta cũng bất hạnh ngã xuống rồi. Chắc thi thể của mẹ ngươi đã thối rữa rồi ấy?” Mấy tu giả của tông môn đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì không khỏi quay đầu cười nhạo.
“Nhanh mà đi xem mẹ ngươi có còn pháp bảo gì không, bằng không sẽ bị đám Tán tu này lấy đi hết đấy!” Một đệ tử tông môn cười nhạo xong còn không quên quát mắt mấy Tán tu đứng gần đó: “Đây là lãnh địa của Chí Đình môn ta, tài vật dù sống hay chết cũng đều thuộc về Chí Đỉnh môn. Thức thời thì mau mau giao nộp lại túi gấm mà các ngươi vừa trộm được ra đây!”
Mấy Tán tu kia nghe thấy vậy thì không hề bằng lòng. Tuy thi thể ở chỗ này có hơn mấy trăm người, nhưng đi lục túi người chết cũng có rủi ro. Rất nhiều tu giả cấp cao sẽ tự hạ cấm chế lên thân thể của mình tránh để túi gấm bị trộm mất. Tất nhiên những cái này là để đề phòng khi người ấy còn sống, thế nhưng lúc chết rồi thì cấm chế vẫn chưa được giải trừ. Những Tán tu đi lục túi gấm sẽ coi đó là thành quả lao động và phí thương tật của mình.
Vất vả lắm mới lấy được có vài túi gấm, thế mà đám người tông môn chỉ dùng một câu nói để cướp đi, chẳng phải chịu chút vất vả nào. Nhóm tán tu không ai không oán giận những cũng chẳng biết phải làm sao.
“Hé hé, ta thấy hay là các ngươi để một người xuống với mẹ, một người xuống với vợ là được rồi. Trên người có thứ gì tốt thì mau đưa chúng ta bảo quản cho!” Có kẻ dùng ánh mắt tham lam nhìn đám người Phong Thiệu như đang nhìn những pháp khí pháp bảo cấp cao.
Con ngươi đen đặc của Nguyên Hạo dần chuyển thành màu đỏ, nhưng cậu lại càng tươi cười rạng rỡ hơn rồi chợt bắt lấy một tên đệ tử tông môn đang đứng gần mình nhất chỉ trong chớp mắt. Gã đệ tử đó đã là Trúc Cơ, nhưng ngay cả khi như vậy thì đối phương còn chưa kịp lấy ra đan đỉnh đã ngửi thấy một mùi máu tươi quỷ dị.
Keng !
Thật ra phi kiếm của Nguyên Hạo chỉ đánh ra một hư chiêu mà thôi, chẳng có gì ngoài vẻ hoa mỹ. Gã đệ tử kia đã bị cậu phá hủy pháp thân tuệ mệnh từ trước, nếu không phải nơi này nhiều người mắt tạp thì cậu đã tiện thể ăn luôn tinh huyết nguyên phách của đối phương rồi.
Gã đệ tử kia kêu thảm một tiếng, không phải do sắc thân bị thương mà là pháp thân đã bị phá hỏng. Bởi vì gã đã mất sự chống cự nên Nguyên Hạo cũng dễ dàng chém xuống một kiếm, chấm dứt mệnh tàn.
“Ngươi –” Mấy tu giả đồng môn với gã đệ tử kia đều trợn mắt há mồm nhìn lại đây “Tiểu Tán tu thật to gan! Ngươi có biết bọn ta là ai không? Bọn ta là đệ tử nội môn của Chí Đỉnh môn đấy!”
Nguyên Hạo cười đến ngọt ngào: “Không những rủa mẹ ta chết mà còn bôi nhọ mẹ ta. Chính các ngươi mới nên biến thành một đám thi thể thối rữa.”
Bốn năm tu giả kia trong cơn tức giận, lời nói không hợp lập tức muốn ra tay đấu võ. Liên quan đến nhiều người như vậy nên Nguyên Hạo không thể ra tay một mình, Xuyên Nghi đã tiến lên từ trước. Có điều hắn cũng không lấy ra pháp tiễn, có lẽ do cảm thấy giết gà thì không nên dùng dao mổ trâu.
Có Xuyên Nghi gia nhập, đối phó với mấy tên đệ tử Trúc Cơ cũng dễ như trở bàn tay. Chỉ trong chốc lát, nơi này đã nhiều thêm mấy cái thi thể.
Nguyên Hạo khoanh tay nhìn đám đệ tử tông môn khác đang đứng xem kịch vui, vẻ mỉa mai trên mặt càng đậm hơn: “Còn ai muốn bảo quản đồ trên người chúng ta nữa không?”
Lộ ra thủ đoạn như vậy thì làm gì còn ai dám ra mặt nữa, cùng lắm chỉ dám mắng thêm mấy câu rồi cũng tan tác như chim muông.
Từ đầu đến đuôi Phong Thiệu đều không ra tay, thấy những Tán tu khác lộ vẻ cảnh giác thì hơi trấn an: “Chúng ta cũng không có ác ý, chỉ là không thể trơ mắt nhìn đám đệ tử tông môn bắt nạt các Tán tu.” Nói xong y lại nhẹ nhàng thu mấy cái túi gấm trên người những kẻ đã chết vào trong tay. Tu vi của y cao hơn những người này một đại cảnh giới cho nên cũng không sợ cấm chế bảo vệ túi.
Sau khi lấy về tay, Phong Thiệu lại tùy ý ném về phía mấy Tán tu kia khiến cho bọn họ được sủng mà sinh ra sợ hãi, dường như không dám tin trên đời lại có người không cần tiền tài đã đến tay.
Phong Thiệu thuận miệng nói: “Tán tu khắp thiên hạ đều là người một nhà.”
Vừa nghe thấy lời này thì đột nhiên có một tán tu cất tiếng hỏi: “Tiền bối đến từ tứ châu ư?”
“Đúng vậy, Tán tu của tứ châu thường hay nói những lời này. Nghe nói cuộc sống của Tán tu ở nơi đó dễ chịu lắm, có thật vậy không?”
“Nghe nói người của Tán Tu Minh còn giúp bọn họ giết yêu thú, điều này cũng là thật ư?”
Nguyên Hạo cũng nhận ra tâm hồn của cha cậu đang không ở đây, có điều cậu đi theo cha mẹ mình đã nhiều năm rồi, tận mắt nhìn bọn họ xây dựng lên Tứ Châu minh cho nên cũng được mưa dầm thấm đất. Lúc này bèn cười đến vô cùng thân thiện rồi trả lời thay cha mình: “Chúng ta đi ra từ tứ châu. Tứ châu có yên ổn, Tán Tu minh có giúp giết yêu thú hay không thì mọi người cứ tự đi khắc biết. Thế nhưng ta có thể cam đoan một điều rằng ít nhất nơi đó không có tông môn ác bá ức hiếp Tán tu!”
Nhất thời chúng tán tu đều một lòng hướng về đó, có điều còn chưa kịp hỏi thêm gì thì đã thấy tiền bối này ngự kiếm đưa nhi tử bay thẳng về phía linh cảnh Nam Hoa rồi.
Lúc này ở linh cảnh Nam Hoa linh thật sự chẳng còn lại gì ngoài những bức tường đổ rạp khắp nơi, không còn chút cấm chế nào. Nếu là ngày trước thì những cảnh trí trong này đều phải có bái thiếp rồi vào trong linh cảnh mới được nhìn thấy. Hiện giờ toàn bộ đều lộ ra ngoài nhưng đã bị phá nát thành nhiều mảnh nhỏ, hủy hoại chẳng còn lại gì.
Phong Thiệu nhìn thảm cạnh này thì trong lòng cảm thấy rất bất an, ngược lại không phải vì sợ Phong Bạch đã chết. Hai người giao thoa tinh nguyên suốt nhiều thập kỉ luền, chưa đến mức một trong hai người ngã xuống mà người còn lại không cảm nhận được gì, huống chi Phong Bạch cũng không phải người bình thường. Thế nhưng y sợ Phong Bạch đã bị thương nặng, dù sao ngay cả Nguyên Anh chân nhân đi vào linh cảnh cũng không thể may mắn thoát được… Y nhớ đến năm ấy Phong Bạch phải chịu biết bao đau khổ trong tay Bích Vân càng khiến y thấy khó chịu hơn, cũng tức giận vì Phong Bạch quá cố chấp với Sơn Hà Xã Tắc đồ. Y không ngừng tự trách mình đã không tính toán thời gian bế quan cho tốt, không thể đi cùng hắn, bảo vệ hắn an toàn trong linh cảnh.
Bọn họ tìm xung quanh đấy rất lâu nhưng vẫn không có chút tung tích nào của Phong Bạch, cho dù Phong Thiệu đã dùng Văn Tung hương của Hà Loan điều phối nhưng vẫn không thể ngửi được khí tức của Phong Bạch trong linh cảnh Nam Hoa. Tất cả cho thấy hắn không phải đang ẩn nấp mà là thật sự không có ở nơi này.
Nếu đã không ở đây tức là ở nơi khác, vậy cũng có nghĩa là hắn bị thương không quá nghiêm trọng.
Phong Thiệu tự an ủi bản thân. Y đang muốn đưa Nguyên Hạo và Xuyên Nghi rời khỏi đây, lúc mở rộng phạm vi kiểm tra thì lại gặp được một người quen cũng đang ở nơi này — một đám Thiện tu túm năm tụm ba, ai nấy đều mặc áo cà sa không nhiễm một hạt bụi, trang sức trên người nghiêm chỉnh, tay cầm Ngân Đồng Sa bát đựng nước thơm rồi vẩy nhành dương liễu, dáng vẻ như đang làm lễ truy điệu.
Trong đó có một người vô cùng bắt mắt. Đối phương không chỉ có uy áp cường thế, dù uy áp này đã được đối phương đè nén lại, mà còn bởi vì người này không hề ăn mặc trang nghiêm, tăng bào cũng không cài cẩn thận. Tuy rằng dáng vẻ tuấn lãng nhưng cử chỉ lại rất tùy ý, không hề giống một vị tăng nhân khổ hạnh bình thường.
Lúc Phong Thiệu nhân ra đối phương thì y cũng bị người ta nhận ra, dù sao hai người cũng đứng cách nhau không quá mười trượng.
Khi Từ Giác nâng mi bắt gặp hình ảnh một thiếu niên mặc y bào đỏ thẫm thì ánh mắt hơi lóe sáng, ông ta lập tức rời khỏi tăng đội, chân đạp thinh không, trong giọng nói mang theo vẻ vui mừng: “Sao Thiệu nhi lại ở nơi này, thế mà ta không hề cảm nhận được?”
Phong Thiệu cũng đoán được đối phương nhờ vào thứ gì mới cảm ứng được tung tích của mình, nhưng nhớ tới chiếc nhẫn kia đã bị Phong Bạch vứt lại Vân Tiêu từ lâu rồi nên y vội vàng chuyển đề tài: “Sao sư thúc lại ở đây?”
Từ Giác nhướn mày sau đó thở dài: “Đệ tử của chủ trì Bồ Đề tự là Huệ Nhân cùng vài đệ tử nội môn cầm bái thiếp đi vào linh cảnh Nam Hoa, không may gặp phải bất hạnh ngã xuống, Ta phụng mệnh dẫn đệ tử tới đây xem xét, sau đó cùng những đệ tử này tụng kinh siêu độ giúp linh hồn của người đã khuất được yên nghỉ, không phải chịu nỗi khổ hồn tan thần nát.”
Cho dù là đệ tử thân truyền của trụ trì gặp tai nạn chết người nhưng để một trưởng lão Phản Hư kỳ phải dẫn đội ngũ đến đây siêu độ, người này cũng có mặt mũi lớn quá rồi? Trong lòng Phong Thiệu cảm thấy nghi ngờ, khóe mắt liếc nhìn nhóm Thiện tu bên kia, đúng là dáng vẻ đang tụng kinh thì lòng nghi ngờ không những không giảm mà còn tăng thêm.
Nếu là bình thường, Phong Thiệu biết đối phương không muốn rõ nói thì chắc chắn cũng sẽ không hỏi nhiều, có lệ một hai câu rồi cũng cho qua chuyện. Thế nhưng hiện giờ người này đề cập đến an nguy của Phong Bạch khiến y không khỏi thần hồn nát thần tính, nhất là trong hoàn cảnh chẳng có chút manh mối nào. Vì thế y cũng than thở: “Sư thúc nén bi thương. Linh cảnh Nam Hoa đã có mấy ngàn năm, vẫn luôn là năm mươi năm mở ra một lần, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì. Có điều không rõ tại sao lần này lại xảy ra chuyện lớn đến vậy? Sư thúc có rõ đầu đuôi mọi việc không?”
Từ Giác lắc đầu, ánh mắt lại dừng trên người thiếu niên đang đứng cạnh Phong Thiệu. Thiếu niên kia vô cùng tinh xảo xinh đẹp, ánh mắt còn mang theo mấy phần tà ý. Có lẽ người ngoài không phát hiện ra nhưng ông ta là một đại năng Phản Hư kỳ, còn là Thiện tu cho nên rất mẫn cảm với ma khí. Bởi vì thấy thiếu niên thân mật với Phong Thiệu cho nên Tử Giác mới chưa ra tay, có điều trong mắt vẫn lộ ra vẻ âm trầm. Ông ta cười hỏi: “Thiệu nhi, vị này là?”
Thấy Nguyên Hạo muốn gọi mình là cha nên Phong Thiệu vội vàng cắt ngang: “Đây là con trai của Thái Huyền sư thúc, tên Nguyên Hạo, ngọn nguồn trong đó sư thúc cũng biết rồi đúng không? Hiện giờ nó đang ở với ta để tiện bề chăm sóc.” Nói xong thì muốn Nguyên Hạo chào hỏi.
Nguyên Hạo vừa nhìn đám Thiện tu này thì đã không vui, cậu cảm thấy ghét bỏ từ bản năng, ngoài ra còn một điểm khác đó là không thích ánh mắt đối phương nhìn cha mình. Kỳ thật cậu cũng thấy rất khó chịu với khí tức nguy hiểm của mẹ mình, đó là sự sợ hãi đến từ thiên tính, nhưng người trước là chán ghét còn người sau dù gì cũng có tình mẫu tử, biết đối phương chỉ là nguy hiểm vẻ bề ngoài nên không hề đề phòng.
Dù ghét nhưng Nguyên Hạo vẫn cười gọi một tiếng “Sư thúc”, sau đó chuyển mắt thúc giục Phong Thiệu: “Cha, chúng ta đừng lề mề ở đây nữa, mau đi tìm mẹ thôi.”
Lời này vừa nói ra khiến sắc mặt của Từ Giác chợt lộ vẻ nghiền ngẫm. Ông ta cười chau mày rồi nhìn về phía Phong Thiệu: “Mẹ? Thiệu nhi có đạo lữ từ khi nào thế, sao ta chẳng hay biết gì cả.” Cuối cùng không quên bổ sung thêm một câu: “Thái Dần sư huynh cũng đúng là, ái đồ hợp tịch mà chẳng thèm báo cho ta một câu.”
Vừa nghe thấy hai chữ Thái Dần thì Phong Thiệu lập tức kinh hồn táng đảm, thầm bực mình Nguyên Hạo không biết giữ mồm giữ miệng, trên mặt vẫn cố cười: “Sư thúc chê cười rồi. Đó là do thằng nhóc Nguyên Hạo này gọi linh tinh thôi, ta làm gì đã có đạo lữ? Nếu thật sự đã hợp tịch thì với tình cảm của sư thúc và sư tôn, sao dám không thông báo một tiếng cho sư thúc biết?”
Từ Giác thoáng nhướn mày, liếc nhìn Phong Thiệu: “Thiệu nhi biết đạo lý này là được rồi. Ở bên ngoài thích chơi đùa thế nào cũng được nhưng chuyện hợp tịch vô cùng quan trọng. Dù ngươi đã xuất tông nhưng vẫn là đệ tử thân truyền của Côn Luân, việc này không thể bừa bãi được. Nếu xưng hô lúc nãy để sư tôn ngươi nghe thấy thì chắc lão sẽ thấy tức giận lắm.”
Phong Thiệu cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của ông ta, hơi đổ mồ hôi hột: “Sư thúc dạy phải.” Sau đó lập tức bày ra dáng vẻ tức giận mắng Nguyên Hạo: “Đã bảo con không được gọi lung tung rồi mà. Ta không phải cha con, hắn cũng không phải mẹ con.”
Nguyên Hạo bĩu môi, dù biết cha chỉ đang làm ra vẻ cho người ngoài nhìn thôi nhưng cậu vẫn thấy hơi tủi thân, cũng tủi thân thay cho mẹ mình. Cái con lừa ngốc này thật sự đáng ghét quá đi, cha mẹ cậu đang tốt đẹp mà ông ta lại muốn tới quấy rồi. Trở về nhất định phải mách mẹ mới được.
Dù trong lòng Nguyên Hạo đang oán thầm nhưng trên mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu nghe dạy bảo, chỉ có con ngươi đen tuyền hơi lóe sáng, dáng vẻ vô cùng gian trá.
Tác giả có lời muốn nói:※ Tiểu kịch trường [ Phong Tiểu Thiệu dạy Đường thi ]
※ Phong Tiểu Thiệu: Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thành thót như mưa ruộng cày…
※ Nấm nhỏ: Cha, cha đoán xem có mấy người đang đi cày?
※ Phong Tiểu Thiệu:… Một.
※ Nấm nhỏ: Không đúng.
※ Hà Tiểu Loan: Là ba người! người đang cày giữa trưa, “Mồ Hôi” và “Hạ Thổ”
※ Nấm nhỏ: Cũng không đúng!
※ Phong Tiểu Bạch: Là năm người. Ai ngờ phía sau còn có “Cơm trên Bàn”,“Từng hạt” Cũng rất vất vả.
※ Kịch trường này do bắt chước từ người khác, không thể nhìn thẳng tác giả Đường thi o[*////▽////*]q
Giải thích: Tiểu kịch trường còn phải giải thích, mé. Nguyên văn bài thơ là: 锄禾日当午 / 汗滴禾下土 / 谁知盘中餐 / 粒粒皆辛苦. Bản dịch tiếng việt cũng rất quen thuộc: Cày đồng đang buổi ban trưa
Mồ hôi thánh tót như mưa ruộng cày
Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
Còn phần giải thích tại sao có 5 người như thế kia thì mình cũng hỏn hẻo. :’>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất