Chương 75
Lúc đầu Vạn Sơ Không thể hiện tất cả những khuyết điểm của mình với Kỳ Tích, hỏi Kỳ Tích có biết mình là ai không, có thấy được quá khứ của mình trên mạng hay không, thậm chí còn đề nghị đến nhà Kỳ Tích trước khi hai bên còn chưa quen thuộc.
Mà Kỳ Tích lại lần lượt đáp ứng.
Vạn Sơ Không coi Kỳ Tích như một con mèo không biết cáu kỉnh và sẽ không cự tuyệt con người. Vì anh cố tình nhặt được cho nên tự mình tạo thành một địa bàn để chăm sóc nó. Thỉnh thoảng Vạn Sơ Không lại cho Kỳ Tích thấy tính cách cổ quái của mình, thưởng thức vẻ mặt kinh hoàng luống cuống của đối phương. Thế nhưng sự tình phát triển đến mức Kỳ Tích luôn tốt bụng bao dung anh khiến tâm tư ngang bướng của anh biến chất, trở nên khát vọng muốn được chạm vào, muốn xích lại gần hơn. Vạn Sơ Không muốn Kỳ Tích là của riêng mình, chỉ thuộc về mỗi anh. Có đôi khi anh ước gì có thể giấu Kỳ Tích đi, nhưng đôi khi lại muốn khoe khoang cho người khác thấy.
Mà càng tiếp xúc, Vạn Sơ Không lại phát hiện Kỳ Tích không cần ai chăm sóc, người ấy có sự bướng bỉnh và kiên trì của riêng mình, mà chỉ có người đó mới có thể giữ chính anh lại.
Ý thức được điều này, Vạn Sơ Không đột nhiên muốn chôn chặt quá khứ u ám của mình, tốt nhất đừng để Kỳ Tích phát hiện ra.
Mèo con không cần nhân loại nuôi cũng có thể sống rất tốt, còn anh lại là con người cô đơn đến tận cùng.
-
"Em không sợ anh sao?"
Trong phòng khách thiếu ánh sáng, Vạn Sơ Không đưa tay chạm vào vệt nước mắt trên mặt Kỳ Tích. Anh lại khiến người ấy phải khóc, cho đến nay chưa từng làm tốt một chuyện gì nhưng vẫn muốn hôn người ấy, muốn đến phát điên.
Đôi mắt Kỳ Tích vẫn con đỏ hoe, nghe vậy thì lắc đầu. Cậu còn chưa kịp nói gì thì Vạn Sơ Không đã ôm chặt cậu vào lòng như hận không thể dụi vào tận xương tủy. Nỗi nhớ như muốn tràn ra, chua xót ê ẩm.
"Anh tưởng phải đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi mới có thể gặp em." Hơi thở của Vạn Sơ Không phả vào tai Kỳ Tích, nặng nề đến mức như có trọng lượng đè lên vai cậu.
Kỳ Tích: "Hôm qua em đi gặp Trần Thắng Hàng, anh ấy có kể với em một số chuyện về gia đình anh..."
Vạn Sơ Không run lên, lập tức dùng sức ôm lấy thắt lưng Kỳ Tích, gục đầu vào trán cậu, "Nhưng em vẫn đến tìm anh."
Kỳ Tích không hiểu lắm: "Đúng..."
Vạn Sơ Không sốt sắng hôn Kỳ Tích, ngậm lấy đôi môi mình hằng nhung nhớ dùng sức mút mạnh, đôi tay sờ soạng trên người Kỳ Tích. Kỳ Tích bị sờ cả người ngứa ngáy, không chịu được lui về phía sau một chút nhưng Vạn Sơ Không lập tức dừng mọi động tác, cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi của cậu như lấy lòng, giống như hai con vật nhỏ đang sưởi ấm cho nhau, thấp giọng nói: "Anh sẽ nói hết, em đừng buông tay anh được không?"
Kỳ Tích đáp lại: "Em chưa từng buông tay anh mà."
Vạn Sơ Không hôn lên đôi mắt vẫn còn ẩm ướt của cậu, ánh mắt thâm thúy nhìn Kỳ Tích, "Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi, anh sẽ kể em nghe."
Vạn Sơ Không không chịu buông tay, hai người chỉ có thể ngồi trên ghế sô pha như cặp song sinh dính liền, "Trần Thắng Hàng đã kể gì với em rồi? Cậu ta nói Ứng Thiệu Quân đã đánh anh sao? Vậy cậu ta chỉ đúng một nửa..."
"Anh cũng đã đánh ông ta." Vạn Sơ Không vừa nói vừa đưa tay lên che mắt Kỳ Tích không để cậu nhìn mình. Trong bóng tối, giọng nói của anh càng thêm rõ ràng, "Lúc trước sở dĩ mẹ anh có thể giành lại quyền nuôi con dễ dàng như vậy là do ông ta không cắn răng không buông, vì lúc đó ông ta đánh không lại anh. Ông ta sợ anh."
Vạn Sơ Không gần như đã quên những ngày tháng đó.
Gã đàn ông thích cờ bạc, chơi thua thì uống rượu, uống rượu thì đánh anh.
Nhưng Vạn Sơ Không cũng không phải người thành thật chờ bị ăn đòn. Mỗi lần anh chống cự, trong trí nhớ của anh, gã đàn ông luôn có một khuôn mặt đỏ bất thường sau khi say rượu như thể ông ta sẽ chết bất cứ lúc nào.
"Hay, đánh hay lắm!" Lần đầu tiên Vạn Sơ Không đánh trả, gã đàn ông vừa cười vừa vỗ tay, "Xem như hai bên hòa nhau, không ai nợ ai!"
Bởi vậy cho nên có một khoảng thời gian hồi cấp Hai, bọn họ đều gây thương tích cho nhau. Ứng Thiệu Quân luôn nhấn mạnh với anh, mặc dù gã có đánh anh nhưng Vạn Sơ Không cũng có đánh trả, một khi làm lớn chuyện thì không biết ai mới là người chịu thiệt.
"Dù sao làm ngôi sao cũng không phải tao." Khi nói những điều này, gã đàn ông vẫn còn đang uống rượu. Ngày thường Ứng Thiệu Quân không đối xử thô bạo với Vạn Sơ Không, thỉnh thoảng xô đẩy một chút hay đá hai, ba cái giống như chơi với một thứ đồ vật, không va chạm thì không bỏ qua.
Mười bốn tuổi là một bước ngoặt vô cùng quan trọng. Thiếu niên đã học được một chút từ người thầy dạy võ của mình trong lúc đóng phim ở bên ngoài. Cơ thể nghiện rượu quanh năm của Ứng Thiệu Quân sớm đã không còn khỏe, gã đánh không lại Vạn Sơ Không mà Vạn Sơ Không ra tay đều vô cùng hung ác.
Gã bắt đầu sợ hãi, sợ chính con trai mình.
##
Trên gác, ánh trăng nghiêng nghiêng vung vãi chiếu vào, Vạn Linh ngồi một mình trong phòng làm việc dưới ánh sáng ấm áp của đèn bàn. Một lúc sau, cánh cửa được đẩy ra, mộ tngười đàn ông đeo kính nho nhã, tóc mai điểm bạc đặt một cốc nước nóng trước mặt bà: "Từ sau khi về nước em cứ mẫn cảm như vậy. Lúc trước vì con trai cho nên mới trở về, sao bây giờ lại trở nên như thế này?"
Vạn Linh che trán thở dài một tiếng, hơi thở không tự chủ được hơi run rẩy, "Đám phóng viên kia không chuyện gì không làm được, lỡ như những chuyện năm đó lại bị đào ra... Con nó lại...."
Người đàn ông đè vai bà tỏ vẻ không đồng ý, "Khi đó con nó còn chưa trưởng thành, bây giờ đã mười năm rồi."
Vạn Linh có hơi sững sờ. Mười năm kia dường như chỉ trong nháy mắt. Bà luôn cảm thấy con trai mình còn chưa lớn lên, vẫn còn ở trong căn phòng chật chội đó, nếu không quan tâm nó thì bà sẽ mất con mãi mãi.
Lúc đầu, Vạn Sơ Không ra nước ngoài cùng bọn họ nhưng không sống cùng nhau. Khi xảy ra chuyện như vậy, Vạn Linh cảm thấy rất có lỗi với con trai mình, mọi chuyện đều nghe theo lời nó. Không muốn ở nhà cũng không sao, không muốn ở lại cũng được, có thể thuê một căn nhà ở gần trường.
Vào thời điểm đó, mỗi lần bà gọi điện thoại Vạn Sơ Không đều tắt máy. Cha dượng gọi điện thoại, Vạn Sơ Không nếu có tâm trạng thì mới nhận cuộc gọi.
Vạn Linh chưa bao giờ dám làm phiền con trai mình quá nhiều. Bà biết Vạn Sơ Không thật ra không muốn thấy bà, mỗi tháng về nhà một chuyến giao lưu gia đình cũng rất ít.
Những ngày như vậy cứ tiếp tục cho đến khi Vạn Sơ Không học lớp mười một. Một ngày nọ, nhà trường bất ngờ mời bà đến trường học. Khi Vạn Linh vừa bước vào phòng hiệu trưởng bà đã nhìn thấy vết bầm trên khóe miệng của Vạn Sơ Không và vết máu còn dính trên khớp ngón tay của con trai.
Sự việc này được Vạn Linh giải quyêt với thái độ cực kì cứng rắn. Ở nước ngoài chính là như vậy, chỉ cần bạn hơi cho người khác chút sắc mặt thì người khác nhất định sẽ được đà lấn tới, còn khi có đủ vốn liếng thì người khác nhất định sẽ nghe lời bạn.
Sau khi Vạn Linh giải quyết xong chuyện này, bà đến căn nhà cho thuê của Vạn Sơ Không tìm con trai, vẻ mặt khó hiểu xen chút đau lòng hỏi Vạn Sơ Không tại sao lại xảy ra chuyện này, tại sao không nói cho bà biết sớm hơn.
Vạn Sơ Không trả lời: "Con sẽ tự giải quyết. Không phải con đã giải quyết rồi sao?"
Nó còn quá trẻ tuổi, chỉ vừa mới mười bảy, nếu có hận bà cũng là chuyện bình thường.
Nhưng khi đó ánh mặt trời vừa lúc chiếu bên khung cửa sổ, Vạn Sơ Không đang dựa vào khung cửa đưa mắt nhìn bà, nhịp tim của Vạn Linh đột nhiên phóng đại gấp mấy lần.
Lúc đó trong đầu bà chỉ có một suy nghĩ - nếu bà không giám sát chặt chẽ con trai mình
Thì cuối cùng bà cũng sẽ mất nó.
Đây có lẽ là cái giá mà bà phải trả để có được cuộc sống êm đẹp bấy lâu nay.
Bởi vậy khi Vạn Sơ Không đề nghị muốn tiếp tục được học biểu diễn, Vạn Linh, người chưa bao giờ muốn con trai bước chân vào cái nghề này đã nhân cơ hội để trao đổi điều kiện.
"Được, nhưng mẹ muốn con phải chuyển về nhà ở, đồng thời sau này mỗi lần mẹ gọi con đều phải bắt máy."
Vạn Sơ Không đồng ý.
Vạn Linh luôn tìm mọi cách để giữ con trai lại. Bà luôn cảm thấy con trai mình sẽ lặng lẽ chết đi một ngày nào đó. Nhưng thật ra cuộc sống đại học của Vạn Sơ Không rất phong phú, nhất là khi biểu hiện trong đoàn kịch vô cùng xuất sắc thì muốn về nước phát triển là điều dễ hiểu. Nhưng Vạn Linh rất sợ giới truyền thông trong nước sẽ đưa tin về Vạn Sơ Không. Lời đồn luôn luôn hấp dẫn ánh mắt người khác hơn so với sự thật.
Bọn họ sẽ phơi bày những vết sẹo của con trai bà hết lần này đến lần khác, nhìn con trai bà với ánh mắt phê phán.
Mọi bước đi của nó trong tương lai đều sẽ bị người khác chú ý. Những cái miệng vặn vẹo kia am hiểu nhất chuyện ép một con người trống rỗng thành một bộ dáng mà bọn họ muốn.
Bà sợ ánh mắt của Vạn Sơ Không lại trở nên vô hồn lần nữa. Bà sẽ không bao giờ quên trong đôi mắt đó đã từng không có ánh sáng. Vẻ mặt bên khung cửa cửa sổ ngày đó lạnh lùng đến cực điểm, thờ ơ với người khác, cũng thờ ơ với chính mình.
Mỗi ngày sau khi về nước Vạn Linh đều sợ hãi, phải xác nhận tình hình hiện tại của con trai hết lần này đến lần khác. Bà già rồi, tóc cho dù có nhuộm nâu thì vẫn sẽ có sợi bạc. Mười năm trước bà không thể chấp nhận Vạn Sơ Không trở thành như thế, mười năm sau càng không thể chấp nhận Vạn Sơ Không lại biến thành về dáng vẻ ngày xưa.
Nhưng giống như chồng bà nói, đó là chuyện của mười năm trước.
Vạn Sơ Không bây giờ đã hai mươi bảy tuổi. Con trai bà vẫn còn sống, thậm chí hôm nay còn chủ động quay về tìm bà để nói chuyện này.
Vạn Linh dường như nhận ra mình không còn trẻ nữa, không hiểu sự cố chấp của Vạn Sơ Không. Đối mặt với đám phóng viên chặn cửa bên ngoài kia, bà chỉ biết phẫn nộ.
Vạn Sơ Không nói với bà: "Con sẽ giải quyết."
Vạn Linh không khỏi đâm anh một cái: "Con muốn giải quyết như thế nào?"
"Mẹ biết sự thật mà." Vạn Sơ Không bĩnh tình nói chuyện, cho bà một ánh mắt trấn an, nhấn mạnh một lần nữa, "Con sẽ giải quyết."
Vạn Linh đột nhiên không còn gì để nói. Bây giờ đã hoàn toàn khác với mười năm trước. Bà không thể không thừa nhận mình không thể kiểm soát được con trai được nữa.
Sau khi Vạn Sơ Không rời đi, Vạn Linh ngồi trên ghế sô pha một lúc lâu, mãi đến khi con mèo chạy tới cọ chân bà, bà mới thẳng lưng lại.
-
"Em còn tưởng rằng loại chuyện này sẽ làm nó càng sớm thấy rõ giới giải trí." Dưới ánh đèn màu đỏ cam, đường nét trên khuôn mặt của người phụ nữ càng thêm rõ ràng. Vạn Linh cầm cốc nước trong tay quay đầu nhìn chồng một chút, người đàn ông lắc đầu, "Con trai có quyền tự do lựa chọn. Em không thể bắt nó chọn những gì nó không muốn."
Vạn Linh nhắm mắt lại: "Quên đi, em không thể làm gì nó được. Sáng mai em sẽ liên lạc với Hàn Cừu. Chuyện này phải có kết thúc, không thể kéo dài như thế được. Đám phóng viên này đã muốn biết chân tướng như thế, em sẽ chọn bọn họ chân tướng.
##
"....Video là thật, chẳng qua là đối phương ra tay trước, anh chỉ đánh trả lại thôi." Vạn Sơ Không đối với cuộc sống cấp Ba của mình mơ mơ hồ hồ, cố gắng nhớ lại nhưng chỉ nhớ được những thứ ở trường Đại học, "Bởi vì việc này cho nên mẹ anh rất sợ anh xảy ra chuyện, thường xuyên gọi điện thoại... Nhiều khi anh không kiềm được nóng nảy mới ném điện thoại, rồi thành thói quen." Vạn Sơ Không nói xong vùi đầu vào lồng ngực Kỳ Tích, "Không có bạo lực, là anh cố ý."
Kỳ Tích bị Vạn Sơ Không làm cho xấu hổ đến mức nhẹ nhàng dùng ngón tay quấn lấy lọn tóc của người đàn ông, "Vì sao cố ý?"
"....Trút giận một chút."
Vạn Sơ Không vẫn luôn như một đứa trẻ, vẫn giữ được một phần bản chất của mình sau khi trải qua quá nhiều chuyện như vậy. Vạn Linh trong quá khứ cho anh quá nhiều cảm giác ngột ngạt không thở nổi, anh cần phải bộc lộ tâm trạng ra ngoài.
Thấy Kỳ Tích không trả lời lại, Vạn Sơ Không nghĩ cậu còn để ý, lập tức nói: "Sau này anh sẽ không như vậy nữa."
Anh ngẩng đầu hôn lên môi Kỳ Tích. Đôi con người nâu sẵm dưới lông mi nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
"Anh sẽ tốt hơn mà.." Anh hứa với Kỳ Tích. Chuyện trước kia sao cũng được bây giờ lại trở nên vô cùng quan trọng.
Kỳ Tích giơ tay chạm chào nốt ruồi nhạt trên sống mũi Vạn Sơ Không, "Em không hiểu. Sao anh lại cảm thấy sau khi em nghe xong những chuyện này sẽ sợ anh chứ?"
Em đau lòng còn không kịp.
"Anh sợ dọa đến em." Vạn Sơ Không nhéo nhéo lỗ tai của Kỳ Tích, nghe được Kỳ Tích nói, "Có phải anh cũng nghĩ mình có vấn đề không?"
Động tác của người đàn ông cứng đờ, lập tức hôn lên trán Kỳ Tích giống như lấy lòng, trong lúc nhất thời không còn phân biệt rõ ai mới là mèo con.
Đôi mắt Kỳ Tích vẫn trong veo long lanh như cũ, "Nhưng em vẫn nhớ anh đã nói với em rất nhiều lần rằng 'Em có thể chạm vào anh'. Đây rõ ràng là lời hứa mà."
Lần đầu tiên Vạn Sơ Không chủ động với Kỳ Tích là khi anh đặt tay Kỳ Tích lên ngực mình, nói: "Cậu có thể chạm vào tôi."
Từ trước đến giờ anh luôn cảnh giác với người khác thế nhưng ngày đó lại ôm Kỳ Tích đang vì say rượu khóc thút thít vào vòng tay mình.
Tôi cho phép em chạm vào tôi, có thể làm tổn thương tôi.
Đây là sự lấy lòng thành kính nhất mà tôi dành cho em.
Tác giả có lời muốn nói:
Lần đầu gặp mặt, tôi muốn thể hiện tất cả những khuyết điểm của mình để xua đuổi em.
Sau này khi yêu em lại muốn che giấu hết những khuyết điểm của mình bởi vì sợ sẽ khiến em sợ hãi.
Tôi không biết mình viết điều này có rõ ràng hay không nhưng đây là một điểm mà tôi khá thích.
77 và Không không được tính là cứu rỗi lẫn nhau bởi vì trước khi gặp được đối phương thì mỗi người đã tự mình vượt qua được cửa ải khó khăn nhất.
Nhưng mỗi người đều đang vì đối phương mà muốn trở thành một người tốt hơn thì điều này không cần nghi ngờ.
Mà Kỳ Tích lại lần lượt đáp ứng.
Vạn Sơ Không coi Kỳ Tích như một con mèo không biết cáu kỉnh và sẽ không cự tuyệt con người. Vì anh cố tình nhặt được cho nên tự mình tạo thành một địa bàn để chăm sóc nó. Thỉnh thoảng Vạn Sơ Không lại cho Kỳ Tích thấy tính cách cổ quái của mình, thưởng thức vẻ mặt kinh hoàng luống cuống của đối phương. Thế nhưng sự tình phát triển đến mức Kỳ Tích luôn tốt bụng bao dung anh khiến tâm tư ngang bướng của anh biến chất, trở nên khát vọng muốn được chạm vào, muốn xích lại gần hơn. Vạn Sơ Không muốn Kỳ Tích là của riêng mình, chỉ thuộc về mỗi anh. Có đôi khi anh ước gì có thể giấu Kỳ Tích đi, nhưng đôi khi lại muốn khoe khoang cho người khác thấy.
Mà càng tiếp xúc, Vạn Sơ Không lại phát hiện Kỳ Tích không cần ai chăm sóc, người ấy có sự bướng bỉnh và kiên trì của riêng mình, mà chỉ có người đó mới có thể giữ chính anh lại.
Ý thức được điều này, Vạn Sơ Không đột nhiên muốn chôn chặt quá khứ u ám của mình, tốt nhất đừng để Kỳ Tích phát hiện ra.
Mèo con không cần nhân loại nuôi cũng có thể sống rất tốt, còn anh lại là con người cô đơn đến tận cùng.
-
"Em không sợ anh sao?"
Trong phòng khách thiếu ánh sáng, Vạn Sơ Không đưa tay chạm vào vệt nước mắt trên mặt Kỳ Tích. Anh lại khiến người ấy phải khóc, cho đến nay chưa từng làm tốt một chuyện gì nhưng vẫn muốn hôn người ấy, muốn đến phát điên.
Đôi mắt Kỳ Tích vẫn con đỏ hoe, nghe vậy thì lắc đầu. Cậu còn chưa kịp nói gì thì Vạn Sơ Không đã ôm chặt cậu vào lòng như hận không thể dụi vào tận xương tủy. Nỗi nhớ như muốn tràn ra, chua xót ê ẩm.
"Anh tưởng phải đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi mới có thể gặp em." Hơi thở của Vạn Sơ Không phả vào tai Kỳ Tích, nặng nề đến mức như có trọng lượng đè lên vai cậu.
Kỳ Tích: "Hôm qua em đi gặp Trần Thắng Hàng, anh ấy có kể với em một số chuyện về gia đình anh..."
Vạn Sơ Không run lên, lập tức dùng sức ôm lấy thắt lưng Kỳ Tích, gục đầu vào trán cậu, "Nhưng em vẫn đến tìm anh."
Kỳ Tích không hiểu lắm: "Đúng..."
Vạn Sơ Không sốt sắng hôn Kỳ Tích, ngậm lấy đôi môi mình hằng nhung nhớ dùng sức mút mạnh, đôi tay sờ soạng trên người Kỳ Tích. Kỳ Tích bị sờ cả người ngứa ngáy, không chịu được lui về phía sau một chút nhưng Vạn Sơ Không lập tức dừng mọi động tác, cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi của cậu như lấy lòng, giống như hai con vật nhỏ đang sưởi ấm cho nhau, thấp giọng nói: "Anh sẽ nói hết, em đừng buông tay anh được không?"
Kỳ Tích đáp lại: "Em chưa từng buông tay anh mà."
Vạn Sơ Không hôn lên đôi mắt vẫn còn ẩm ướt của cậu, ánh mắt thâm thúy nhìn Kỳ Tích, "Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi, anh sẽ kể em nghe."
Vạn Sơ Không không chịu buông tay, hai người chỉ có thể ngồi trên ghế sô pha như cặp song sinh dính liền, "Trần Thắng Hàng đã kể gì với em rồi? Cậu ta nói Ứng Thiệu Quân đã đánh anh sao? Vậy cậu ta chỉ đúng một nửa..."
"Anh cũng đã đánh ông ta." Vạn Sơ Không vừa nói vừa đưa tay lên che mắt Kỳ Tích không để cậu nhìn mình. Trong bóng tối, giọng nói của anh càng thêm rõ ràng, "Lúc trước sở dĩ mẹ anh có thể giành lại quyền nuôi con dễ dàng như vậy là do ông ta không cắn răng không buông, vì lúc đó ông ta đánh không lại anh. Ông ta sợ anh."
Vạn Sơ Không gần như đã quên những ngày tháng đó.
Gã đàn ông thích cờ bạc, chơi thua thì uống rượu, uống rượu thì đánh anh.
Nhưng Vạn Sơ Không cũng không phải người thành thật chờ bị ăn đòn. Mỗi lần anh chống cự, trong trí nhớ của anh, gã đàn ông luôn có một khuôn mặt đỏ bất thường sau khi say rượu như thể ông ta sẽ chết bất cứ lúc nào.
"Hay, đánh hay lắm!" Lần đầu tiên Vạn Sơ Không đánh trả, gã đàn ông vừa cười vừa vỗ tay, "Xem như hai bên hòa nhau, không ai nợ ai!"
Bởi vậy cho nên có một khoảng thời gian hồi cấp Hai, bọn họ đều gây thương tích cho nhau. Ứng Thiệu Quân luôn nhấn mạnh với anh, mặc dù gã có đánh anh nhưng Vạn Sơ Không cũng có đánh trả, một khi làm lớn chuyện thì không biết ai mới là người chịu thiệt.
"Dù sao làm ngôi sao cũng không phải tao." Khi nói những điều này, gã đàn ông vẫn còn đang uống rượu. Ngày thường Ứng Thiệu Quân không đối xử thô bạo với Vạn Sơ Không, thỉnh thoảng xô đẩy một chút hay đá hai, ba cái giống như chơi với một thứ đồ vật, không va chạm thì không bỏ qua.
Mười bốn tuổi là một bước ngoặt vô cùng quan trọng. Thiếu niên đã học được một chút từ người thầy dạy võ của mình trong lúc đóng phim ở bên ngoài. Cơ thể nghiện rượu quanh năm của Ứng Thiệu Quân sớm đã không còn khỏe, gã đánh không lại Vạn Sơ Không mà Vạn Sơ Không ra tay đều vô cùng hung ác.
Gã bắt đầu sợ hãi, sợ chính con trai mình.
##
Trên gác, ánh trăng nghiêng nghiêng vung vãi chiếu vào, Vạn Linh ngồi một mình trong phòng làm việc dưới ánh sáng ấm áp của đèn bàn. Một lúc sau, cánh cửa được đẩy ra, mộ tngười đàn ông đeo kính nho nhã, tóc mai điểm bạc đặt một cốc nước nóng trước mặt bà: "Từ sau khi về nước em cứ mẫn cảm như vậy. Lúc trước vì con trai cho nên mới trở về, sao bây giờ lại trở nên như thế này?"
Vạn Linh che trán thở dài một tiếng, hơi thở không tự chủ được hơi run rẩy, "Đám phóng viên kia không chuyện gì không làm được, lỡ như những chuyện năm đó lại bị đào ra... Con nó lại...."
Người đàn ông đè vai bà tỏ vẻ không đồng ý, "Khi đó con nó còn chưa trưởng thành, bây giờ đã mười năm rồi."
Vạn Linh có hơi sững sờ. Mười năm kia dường như chỉ trong nháy mắt. Bà luôn cảm thấy con trai mình còn chưa lớn lên, vẫn còn ở trong căn phòng chật chội đó, nếu không quan tâm nó thì bà sẽ mất con mãi mãi.
Lúc đầu, Vạn Sơ Không ra nước ngoài cùng bọn họ nhưng không sống cùng nhau. Khi xảy ra chuyện như vậy, Vạn Linh cảm thấy rất có lỗi với con trai mình, mọi chuyện đều nghe theo lời nó. Không muốn ở nhà cũng không sao, không muốn ở lại cũng được, có thể thuê một căn nhà ở gần trường.
Vào thời điểm đó, mỗi lần bà gọi điện thoại Vạn Sơ Không đều tắt máy. Cha dượng gọi điện thoại, Vạn Sơ Không nếu có tâm trạng thì mới nhận cuộc gọi.
Vạn Linh chưa bao giờ dám làm phiền con trai mình quá nhiều. Bà biết Vạn Sơ Không thật ra không muốn thấy bà, mỗi tháng về nhà một chuyến giao lưu gia đình cũng rất ít.
Những ngày như vậy cứ tiếp tục cho đến khi Vạn Sơ Không học lớp mười một. Một ngày nọ, nhà trường bất ngờ mời bà đến trường học. Khi Vạn Linh vừa bước vào phòng hiệu trưởng bà đã nhìn thấy vết bầm trên khóe miệng của Vạn Sơ Không và vết máu còn dính trên khớp ngón tay của con trai.
Sự việc này được Vạn Linh giải quyêt với thái độ cực kì cứng rắn. Ở nước ngoài chính là như vậy, chỉ cần bạn hơi cho người khác chút sắc mặt thì người khác nhất định sẽ được đà lấn tới, còn khi có đủ vốn liếng thì người khác nhất định sẽ nghe lời bạn.
Sau khi Vạn Linh giải quyết xong chuyện này, bà đến căn nhà cho thuê của Vạn Sơ Không tìm con trai, vẻ mặt khó hiểu xen chút đau lòng hỏi Vạn Sơ Không tại sao lại xảy ra chuyện này, tại sao không nói cho bà biết sớm hơn.
Vạn Sơ Không trả lời: "Con sẽ tự giải quyết. Không phải con đã giải quyết rồi sao?"
Nó còn quá trẻ tuổi, chỉ vừa mới mười bảy, nếu có hận bà cũng là chuyện bình thường.
Nhưng khi đó ánh mặt trời vừa lúc chiếu bên khung cửa sổ, Vạn Sơ Không đang dựa vào khung cửa đưa mắt nhìn bà, nhịp tim của Vạn Linh đột nhiên phóng đại gấp mấy lần.
Lúc đó trong đầu bà chỉ có một suy nghĩ - nếu bà không giám sát chặt chẽ con trai mình
Thì cuối cùng bà cũng sẽ mất nó.
Đây có lẽ là cái giá mà bà phải trả để có được cuộc sống êm đẹp bấy lâu nay.
Bởi vậy khi Vạn Sơ Không đề nghị muốn tiếp tục được học biểu diễn, Vạn Linh, người chưa bao giờ muốn con trai bước chân vào cái nghề này đã nhân cơ hội để trao đổi điều kiện.
"Được, nhưng mẹ muốn con phải chuyển về nhà ở, đồng thời sau này mỗi lần mẹ gọi con đều phải bắt máy."
Vạn Sơ Không đồng ý.
Vạn Linh luôn tìm mọi cách để giữ con trai lại. Bà luôn cảm thấy con trai mình sẽ lặng lẽ chết đi một ngày nào đó. Nhưng thật ra cuộc sống đại học của Vạn Sơ Không rất phong phú, nhất là khi biểu hiện trong đoàn kịch vô cùng xuất sắc thì muốn về nước phát triển là điều dễ hiểu. Nhưng Vạn Linh rất sợ giới truyền thông trong nước sẽ đưa tin về Vạn Sơ Không. Lời đồn luôn luôn hấp dẫn ánh mắt người khác hơn so với sự thật.
Bọn họ sẽ phơi bày những vết sẹo của con trai bà hết lần này đến lần khác, nhìn con trai bà với ánh mắt phê phán.
Mọi bước đi của nó trong tương lai đều sẽ bị người khác chú ý. Những cái miệng vặn vẹo kia am hiểu nhất chuyện ép một con người trống rỗng thành một bộ dáng mà bọn họ muốn.
Bà sợ ánh mắt của Vạn Sơ Không lại trở nên vô hồn lần nữa. Bà sẽ không bao giờ quên trong đôi mắt đó đã từng không có ánh sáng. Vẻ mặt bên khung cửa cửa sổ ngày đó lạnh lùng đến cực điểm, thờ ơ với người khác, cũng thờ ơ với chính mình.
Mỗi ngày sau khi về nước Vạn Linh đều sợ hãi, phải xác nhận tình hình hiện tại của con trai hết lần này đến lần khác. Bà già rồi, tóc cho dù có nhuộm nâu thì vẫn sẽ có sợi bạc. Mười năm trước bà không thể chấp nhận Vạn Sơ Không trở thành như thế, mười năm sau càng không thể chấp nhận Vạn Sơ Không lại biến thành về dáng vẻ ngày xưa.
Nhưng giống như chồng bà nói, đó là chuyện của mười năm trước.
Vạn Sơ Không bây giờ đã hai mươi bảy tuổi. Con trai bà vẫn còn sống, thậm chí hôm nay còn chủ động quay về tìm bà để nói chuyện này.
Vạn Linh dường như nhận ra mình không còn trẻ nữa, không hiểu sự cố chấp của Vạn Sơ Không. Đối mặt với đám phóng viên chặn cửa bên ngoài kia, bà chỉ biết phẫn nộ.
Vạn Sơ Không nói với bà: "Con sẽ giải quyết."
Vạn Linh không khỏi đâm anh một cái: "Con muốn giải quyết như thế nào?"
"Mẹ biết sự thật mà." Vạn Sơ Không bĩnh tình nói chuyện, cho bà một ánh mắt trấn an, nhấn mạnh một lần nữa, "Con sẽ giải quyết."
Vạn Linh đột nhiên không còn gì để nói. Bây giờ đã hoàn toàn khác với mười năm trước. Bà không thể không thừa nhận mình không thể kiểm soát được con trai được nữa.
Sau khi Vạn Sơ Không rời đi, Vạn Linh ngồi trên ghế sô pha một lúc lâu, mãi đến khi con mèo chạy tới cọ chân bà, bà mới thẳng lưng lại.
-
"Em còn tưởng rằng loại chuyện này sẽ làm nó càng sớm thấy rõ giới giải trí." Dưới ánh đèn màu đỏ cam, đường nét trên khuôn mặt của người phụ nữ càng thêm rõ ràng. Vạn Linh cầm cốc nước trong tay quay đầu nhìn chồng một chút, người đàn ông lắc đầu, "Con trai có quyền tự do lựa chọn. Em không thể bắt nó chọn những gì nó không muốn."
Vạn Linh nhắm mắt lại: "Quên đi, em không thể làm gì nó được. Sáng mai em sẽ liên lạc với Hàn Cừu. Chuyện này phải có kết thúc, không thể kéo dài như thế được. Đám phóng viên này đã muốn biết chân tướng như thế, em sẽ chọn bọn họ chân tướng.
##
"....Video là thật, chẳng qua là đối phương ra tay trước, anh chỉ đánh trả lại thôi." Vạn Sơ Không đối với cuộc sống cấp Ba của mình mơ mơ hồ hồ, cố gắng nhớ lại nhưng chỉ nhớ được những thứ ở trường Đại học, "Bởi vì việc này cho nên mẹ anh rất sợ anh xảy ra chuyện, thường xuyên gọi điện thoại... Nhiều khi anh không kiềm được nóng nảy mới ném điện thoại, rồi thành thói quen." Vạn Sơ Không nói xong vùi đầu vào lồng ngực Kỳ Tích, "Không có bạo lực, là anh cố ý."
Kỳ Tích bị Vạn Sơ Không làm cho xấu hổ đến mức nhẹ nhàng dùng ngón tay quấn lấy lọn tóc của người đàn ông, "Vì sao cố ý?"
"....Trút giận một chút."
Vạn Sơ Không vẫn luôn như một đứa trẻ, vẫn giữ được một phần bản chất của mình sau khi trải qua quá nhiều chuyện như vậy. Vạn Linh trong quá khứ cho anh quá nhiều cảm giác ngột ngạt không thở nổi, anh cần phải bộc lộ tâm trạng ra ngoài.
Thấy Kỳ Tích không trả lời lại, Vạn Sơ Không nghĩ cậu còn để ý, lập tức nói: "Sau này anh sẽ không như vậy nữa."
Anh ngẩng đầu hôn lên môi Kỳ Tích. Đôi con người nâu sẵm dưới lông mi nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
"Anh sẽ tốt hơn mà.." Anh hứa với Kỳ Tích. Chuyện trước kia sao cũng được bây giờ lại trở nên vô cùng quan trọng.
Kỳ Tích giơ tay chạm chào nốt ruồi nhạt trên sống mũi Vạn Sơ Không, "Em không hiểu. Sao anh lại cảm thấy sau khi em nghe xong những chuyện này sẽ sợ anh chứ?"
Em đau lòng còn không kịp.
"Anh sợ dọa đến em." Vạn Sơ Không nhéo nhéo lỗ tai của Kỳ Tích, nghe được Kỳ Tích nói, "Có phải anh cũng nghĩ mình có vấn đề không?"
Động tác của người đàn ông cứng đờ, lập tức hôn lên trán Kỳ Tích giống như lấy lòng, trong lúc nhất thời không còn phân biệt rõ ai mới là mèo con.
Đôi mắt Kỳ Tích vẫn trong veo long lanh như cũ, "Nhưng em vẫn nhớ anh đã nói với em rất nhiều lần rằng 'Em có thể chạm vào anh'. Đây rõ ràng là lời hứa mà."
Lần đầu tiên Vạn Sơ Không chủ động với Kỳ Tích là khi anh đặt tay Kỳ Tích lên ngực mình, nói: "Cậu có thể chạm vào tôi."
Từ trước đến giờ anh luôn cảnh giác với người khác thế nhưng ngày đó lại ôm Kỳ Tích đang vì say rượu khóc thút thít vào vòng tay mình.
Tôi cho phép em chạm vào tôi, có thể làm tổn thương tôi.
Đây là sự lấy lòng thành kính nhất mà tôi dành cho em.
Tác giả có lời muốn nói:
Lần đầu gặp mặt, tôi muốn thể hiện tất cả những khuyết điểm của mình để xua đuổi em.
Sau này khi yêu em lại muốn che giấu hết những khuyết điểm của mình bởi vì sợ sẽ khiến em sợ hãi.
Tôi không biết mình viết điều này có rõ ràng hay không nhưng đây là một điểm mà tôi khá thích.
77 và Không không được tính là cứu rỗi lẫn nhau bởi vì trước khi gặp được đối phương thì mỗi người đã tự mình vượt qua được cửa ải khó khăn nhất.
Nhưng mỗi người đều đang vì đối phương mà muốn trở thành một người tốt hơn thì điều này không cần nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất