Chương 16
Không thèm nói chuyện với cậu ta nữa, Lương Trung Tuyền xoay người đẩy cửa đi ra không quay đầu nhìn lại.
Lúc này, tổng giám đốc Thẩm đang ngồi ngay ngắn xem tài liệu, đột nhiên cảm nhận được điện thoại đang rung trên bàn, liếc mắt nhìn thấy ba chữ “Lương Trung Tuyền” trên màn hình, anh đẩy điện thoại ra sau chiếc bình trên bàn, thừa dịp nhân viên cũ và nhân viên mới của mình đang giao lưu, không tiếng động mở khóa màn hình, mở Wechat ra.
— Lương Trung Tuyền: Bảo bối, em vừa làm chuyện xấu [ủy khuất.jpg]
— Lương Trung Tuyền: Em đá hỏng thùng rác nhà vệ sinh ở lầu hai rồi.
Tổng giám đốc Thẩm cao ngạo suýt nữa bật cười ngay trong cuộc họp, thấy không có ai nhìn mình, vì thế anh lén điều chỉnh lại hình tượng — Em có bệnh à?
— Lương Trung Tuyền: Có người xấu gọi em vào phòng vệ sinh rồi bắt nạt em, em chỉ tính đá thùng rác một cái để hù dọa tên đó thôi.
— Lương Trung Tuyền: Nhưng không cẩn thận dùng quá sức.
— Lương Trung Tuyền: [ủy khuất huhu.jpg]
Ánh mắt Thẩm Úc Tiều trầm xuống, hỏi — Là ai?
— Lương Trung Tuyền: Lát nữa em sẽ nói, anh họp trước đi, đợi đến lúc về nhà sẽ nói cho anh nghe.
Xem ra là không cần mình ra mặt hỗ trợ, Thẩm Úc Tiều trả lời xong thì đặt điện thoại xuống bàn, trên mặt cũng không hiện lên vẻ lo lắng.
Một nơi khác, đối diện với Nhậm Duy khách khí giới thiệu, Tôn Lệ rụt rè nói: “Bản thân anh Lương đã có đoàn đội trang điểm chuyên nghiệp và studio riêng, nên chúng ta không cần thêm vào nữa, chúng ta cần có đoàn đội marketing chuyên nghiệp để giải quyết vấn đề hiện tại của anh Lương.”
Nhậm Duy vội vàng gật gật đầu nói với Hồ Lệ: “Chị Hồ, ảnh đế Lương tự dẫn theo người đại diện, chị đưa bản kế hoạch cho người đại diện Tôn đi.”
“Gọi tôi là Tiểu Tôn được rồi.” Tôn Duệ khách khí cười như không cười nhìn về phía Hồ Lệ, đợi cô ta đưa bản kế hoạch cho mình.
Hồ Lệ xấu hổ cầm bản kế hoạch trong tay, nhất thời không biết nên nói gì, rõ ràng Tôn Duệ là trợ lý trước kia mình sắp xếp cho Lương Trung Tuyền, mấy năm trước cậu ta còn hay đeo kính đen, tính tình hướng nội không chút thú vị, bởi vì chướng mắt tính tình của anh ta, nên hay chế nhạo anh ta, cuối cùng Lương Trung Tuyền đều ra mặt giải vây cho Tôn Duệ.
Lúc ấy Lương Trung Tuyền nói như thế nào nhỉ? Hình như là – đừng kinh thường thiếu niên nghèo.
Lúc ấy cô ta còn cho rằng minh tinh nhỏ lâu rồi không được xuất hiện trên màn ảnh này đang uy hiếp mình, mà không ngờ hóa ra cậu đã đưa Tôn Duệ vào kế hoạch của cậu… Hồ Lệ đưa folder bản kế hoạch trong tay đã bị nắm chặt đến mức biến dạng đưa cho Tôn Duệ, sau đó, nhìn cậu ta chỉ đơn giản lật qua lật lại rồi nói: “Thật tầm thường.”
Những nhân viên khác trong phòng nghe vậy suýt nữa mắng thành tiếng, bản kế hoạch này mấy bộ phận phải cùng nhau tiến hành phân tích phương hướng toàn diện của Lương Trung Tuyền suốt mấy đêm liền mới đưa ra được bản kế hoạch tốt nhất, kết quả vậy mà người này lại nói tầm thường sao?
Quản lý của các bộ phận là nhân viên lâu năm biết Tôn Duệ từng là trợ lý của Lương Trung Tuyền, thấy dáng vẻ trở mặt không nhìn người của anh ta, nhịn không được chế nhạo: “Đại diện Tôn, anh không có kinh nghiệm nên không nhìn ra thôi, kế hoạch này đã được suy tính cặn kẽ đó, anh đưa nó cho ảnh đế Lương nhìn xem, đừng vội đưa ra quyết định của mình.”
“Không cần.” Tôn Duệ vẫn lễ phép mỉm cười, lật bản kế hoạch đến trang thứ tư: “Làm người phát ngôn cho nhãn hiệu cao cấp đúng là có thể làm tăng giá trị thương mại của bản thân, nhưng các anh lựa chọn hãng điện thoại di động Lê Tử có quan hệ cạnh tranh với sản nghiệp điện tử dưới tay tổng giám đốc Thẩm, các anh đã tính kỹ đến kết quả chưa, để anh Lương làm người phát ngôn cho đối thủ cạnh tranh với sản phẩm của sản nghiệp nhà mình sao?”
Người vừa mở miệng kia nghe vậy, lập tức quay đầu trách cứ thực tập sinh đứng bên cạnh mình: “Không phải tôi đã nói là xóa mục này đi rồi sao? Sao cậu vẫn để lại?”
Thực tập sinh kia cúi đầu, khom người xin lỗi người nọ và Tôn Duệ.
Tôn Duệ lắc đầu, tiếp tục nhìn Hồ Lệ nói: “Hơn nữa tôi không thể không nói một sự thật là, ảnh đế Lương là người sở hữu công ty, chứ không phải đến phục vụ Tinh Vân, cho nên anh ấy sẽ không quay quảng cáo kiếm tiền, cũng sẽ không hoạt động cả năm không nghỉ, về phương diện công việc, các anh chỉ cần cung cấp kịch bản, tôi sẽ lựa chọn kịch bản tốt đưa cho anh Lương là được.” Nói xong, cậu ta rút mười tờ đầu tiên của bản kế hoạch đưa cho Hồ Lệ.
Tuy Tôn Duệ vẫn luôn tươi cười, nhưng mỗi người nhân viên Tinh Vân ở đây đều cảm thấy trên mặt nóng rát, trong lòng tức giận nhưng lại không dám bộc phát ra, ai bảo người ta là người đại diện của tổng giám đốc hiện tại chứ? Mọi người nhớ lại những chuyện mình từng chứng kiến hoặc nghe nói mà Hồ Lệ đã làm với Lương Trung Tuyền thì không khỏi đồng tình nhìn về phía Hồ Lệ sắc mặt trắng như tờ giấy. Lúc trước còn lên mặt quát mắng người ta, quả nhiên luật nhân quả không chừa một ai…
Đánh phủ đầu mọi người xong, Tôn Duệ lại tiếp tục đưa trái ngọt ra: “Tuy nhiên, kế hoạch của bộ phận dư luận xã hội rất tốt, tôi sẽ cầm đi.”
Mấy nhân viên làm nội dung kia nghe vậy lập tức nở nụ cười, nhịn không được bước lên phía trước vài bước.
Sau một lúc lâu, Tôn Duệ, người chân chính biểu hiện khí thế “Áo gấm về làng” đi từ văn phòng ra, đi đến góc cầu thang lên xuống giữa hai tầng lầu không có camera theo dõi, nhìn bốn phía vắng lặng, nhịn không được cười to hai tiếng, sau đó đột nhiên đấm vài quyền vào không trung, suýt chút nữa là ném bản kế hoạch trong tay ra.
Thật cmn sảng khoái!
Kết quả đột nhiên một tiếng cười khẽ vang lên từ sau lưng, Tôn Duệ bị hoảng sợ, vội nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy trợ lý Tiểu Chu đang đứng ở đầu cầu thang, ánh mắt nhìn cậu ta giống như đang nhìn đứa ngốc.
Tôn Duệ đứng hình mất một giây sau đó phục hồi lại bình thường, giống như người đàn ông cuồng dã lúc nãy không phải là mình, cậu ta bình tĩnh như thường lệ hỏi: “Không phải cậu đi theo tổng giám đốc Thẩm mở họp sao?”
Tiểu Chu: “Tổng giám đốc Thẩm nói có người bắt nạt ảnh đế Lương, bảo tôi đi hỏi xem chân anh ấy có bị thương không?”
Sắc mặt Tôn Duệ không hề nao núng, bình tĩnh gật đầu: “Tôi biết anh Lương đang ở đâu, đi thôi.”
Ở trong một gian phòng cho nhân viên nghỉ ngơi có cửa sổ sát đất, Lương Trung Tuyền ngồi trên sô pha, cúi đầu chơi điện thoại, không biết cậu đang làm gì, nụ cười nho nhã vốn luôn trên mặt lúc này đã biến mất không thấy, sắc mặt u ám mờ mịt, thoạt nhìn có vẻ hơi nguy hiểm.
Tiểu Chu vốn định mở miệng nhưng lại sửng sốt một chút.
Tôn Duệ nhận ra tâm trạng của Lương Trung Tuyền không tốt, nhưng khó nén lại kích động, nhịn không được gọi một tiếng: “Anh Lương.”
Ảnh đế Lương ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt của cậu ta thì nở nụ cười: “Sảng khoái không?”
Người đại diện mới nhậm chức cố nén kích động gật gật đầu, nói: “Bây giờ em biết… vì sao trợ lý Chu lại luôn mang vẻ mặt như này rồi.”
Tiểu Chu đột nhiên bị gọi tên:???
Tôn Duệ: “Bởi vì giả bộ càng thật thì cảm giác càng quá mức sung sướng!”
Tiểu Chu: [Chó shiba mặt mỉm cười]
Lương Trung Tuyền bị Tôn Duệ làm cho buồn cười, dáng vẻ mất mát lúc nãy đã biến mất, cậu quay đầu hỏi Tiểu Chu: “Tổng giám đốc Thẩm có gì phân phó sao?”
Tiểu Chu: “Sếp nói anh hãy chú ý an toàn, còn bảo tôi hỏi chân anh có đau không.”
Lương Trung Tuyền: “Tôi không sao, anh đi vào họp với anh ấy đi, họp xong báo cho tôi một tiếng, tôi đi tìm anh ấy.”
Tiểu Chu gật đầu rời đi, lúc này Tôn Duệ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống đối diện Lương Trung Tuyền, hỏi: “Thành Trăn đánh anh sao?”
“Không có,” Lương Trung Tuyền lười biếng nằm ngửa nửa người ra phía sau, “Anh đánh cậu ta.”
Hiển nhiên là Tôn Duệ không tin cậu sẽ đánh người nhưng cũng không dò hỏi tiếp, mà lấy folder sau khi bị mình và Hồ Lệ tra tấn đã trở nên nhăn dúm dó ra, nói: “Bọn người Hồ Lệ vì muốn lấy lòng anh mà đã làm ra một bản kế hoạch, trù tính sự nghiệp thực sự rất tệ, nhưng hướng dư luận xã hội vẫn tốt.”
Nói xong, cậu ta rút mấy tờ giấy để ra ngoài.
“Sang năm là kỷ niệm năm năm hôn nhân đồng tính được hợp pháp hóa, nhưng xã hội vẫn có quá nhiều người phản đối, họ muốn anh tuyên truyền xu hướng bình đẳng giới, cho nên Tinh Vân đã lên kế hoạch làm một chương trình truyền hình thực tế, tìm mấy đôi đồng tính, sắp xếp cho họ làm nhiệm vụ chung, không có nhiều yếu tố giải trí, nội dung chủ yếu xoay quanh cuộc sống hàng ngày ấm áp của mấy cặp yêu nhau, đề cao giá trị nhân văn và hướng tới bình đẳng giới.”
“Chương trình giải trí của Tinh Vân sao?” Tay chưa nhận tập giấy, Lương Trung Tuyền đã nhíu mày. Bởi vì phương thức quản lý của “gia tộc giải trí” Tinh Vân này, quy tắc khắp nơi, nghệ sĩ trong tay họ chỉ có thể mặc cho người đại diện chi phối. Ngày trước khi cậu quay chương trình giải trí bị cắt nối biên tập ác ý, tạo CP với một ngôi sao nữ, suýt chút nữa làm bảo bối nhà mình tức chết.
Cho nên, cậu không muốn tham gia chương trình giải trí, huống chi là chương trình của Tinh Vân, cho dù bây giờ trên danh nghĩa Tinh Vân là của cậu nhưng cậu cũng không chắc tổ đạo diễn sẽ không làm ra chuyện gì xấu.
Tôn Duệ biết cậu lo lắng nhưng vẫn nhét tờ giấy vào trong tay Lương Trung Tuyền: “Chương trình này không giống những chương trình khác đâu, kế hoạch này sau khi trình lên được bên chính phủ lựa chọn và tài trợ, họ sẽ không dám hành động dư thừa đâu, hơn nữa… Họ định sẽ phát sóng trực tiếp chương trình truyền hình thực tế này.”
Lương Trung Tuyền: “Phát sóng trực tiếp sao?”
“Đúng vậy.” Tôn Duệ nói: “Bởi vì bây giờ các chương trình truyền hình thực tế trong nước đều là dạng thu lại, nên có thao tác phía sau quá nhiều. Vì để biểu hiện trạng thái chân thật nhất của nghệ sĩ nên họ đã quyết định chọn hình thức phát sóng trực tiếp. Nếu phát sóng trực tiếp trên web 24h thì chi phí cao, sau đó lại bị cắt nối biên tập thì không khác gì những bản tin phát trên TV, cho nên lựa chọn đồng bộ nội dung và phát sóng trực tiếp miễn phí.”
Lương Trung Tuyền nhìn tài liệu trong tay, nói: “Tinh Vân muốn là người làm liều đầu tiên sao?”
Tôn Duệ: “Em cảm thấy, anh và tổng giám đốc Thẩm có thể tham gia thử.”
“Không đi.” Lương Trung Tuyền dứt khoát đáp.
Tôn Duệ: “Anh Lương? Tại sao không đi chứ? Chương trình phát sóng trực tiếp này có tính tẩy trắng rất cao, chỉ cần tham gia chương trình này, lời đồn đãi sẽ lắng xuống rất nhanh.”
“Vậy cũng không đi,” Lương Trung Tuyền đưa tờ giấy còn lại cho anh ta: “Tổng giám đốc Thẩm nhà tôi không thích kiểu công khai thể hiện tình cảm như thế này, lúc quay chắc chắn sẽ bị ngượng ngùng, nếu chúng tôi đi, có lẽ cũng chỉ khiến cho người ta cảm thấy chúng tôi không hạnh phúc mà thôi.”
Trong lòng Tôn Duệ lẩm bẩm anh cũng biết sao, nhưng ngoài mặt lại nghe lời gật gật đầu: “Nếu vậy thì thôi đi, em vừa lấy mấy kịch bản khá tốt, nếu không muốn quay chương trình giải trí thì đi quay phim vậy, khí thế “Tướng Quân” quá nặng nề chúng ta cần phải dùng tác phẩm khác để trung hòa bớt đi một chút.”
“Được,” ảnh đế Lương cúi đầu, nhìn vài tờ giấy trong tay Tôn Duệ, cuối cùng vẫn thu lại ánh mắt, cái nhìn của dư luận gì chứ, đều không quan trọng bằng việc làm bảo bối nhà mình hài lòng.
Hai tiếng sau, cuối cùng tổng giám đốc Thẩm cũng họp xong, anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lương Trung Tuyền.
— Thẩm Úc Tiều: Em đang ở đâu?
Vài giây sau:
— Lương Trung Tuyền: Em đang ở trên lầu, bảo bối, anh ở trong phòng họp đợi em một lát, em xuống tìm anh luôn đây.
— Lương Trung Tuyền: [Yêu anh.jpg]
— Thẩm Úc Tiều: Được.
Cất điện thoại đi, Thẩm Úc Tiều không nhịn được thở dài, không thể nghi ngờ, Lương Trung Tuyền rất nuông chiều anh, thực sự rất nuông chiều, nuông chiều đến mức bất cứ chuyện gì cũng lấy anh làm trung tâm, nuông chiều đến mức để bản thân cậu phải chịu thiệt thòi.
Đôi khi, anh cũng muốn làm chuyện gì đó cho Lương Trung Tuyền, nhưng người ta chỉ muốn điên cuồng yêu chiều anh, chưa một lần đòi hỏi cái gì, cho nên anh chỉ có thể dựa vào những cách tự mình nghĩ ra để làm cho cậu chút gì đó, ví dụ như cho cậu tiền, cho cậu công ty.
Nhưng hệ thống cũng đã chứng minh rồi, cách đó không dùng được.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến, tổng giám đốc Thẩm vừa nhắc đến hệ thống rác rưởi, đã nghe thấy tiếng điện tử vang lên như bùa đòi mạng.
[Ting, nhiệm vụ thứ năm: Hôn môi Lương Trung Tuyền trước mặt bạn trai cũ (P/s: Nhất định phải giáp mặt hôn môi)
Thời hạn nhiệm vụ: 30 phút;
Khen thưởng nhiệm vụ: 8 chỉ số tình cảm;
Trừng phạt khi thất bại: – 16 giá trị ân ái]
Tổng giám đốc Thẩm:???
Lúc này, tổng giám đốc Thẩm đang ngồi ngay ngắn xem tài liệu, đột nhiên cảm nhận được điện thoại đang rung trên bàn, liếc mắt nhìn thấy ba chữ “Lương Trung Tuyền” trên màn hình, anh đẩy điện thoại ra sau chiếc bình trên bàn, thừa dịp nhân viên cũ và nhân viên mới của mình đang giao lưu, không tiếng động mở khóa màn hình, mở Wechat ra.
— Lương Trung Tuyền: Bảo bối, em vừa làm chuyện xấu [ủy khuất.jpg]
— Lương Trung Tuyền: Em đá hỏng thùng rác nhà vệ sinh ở lầu hai rồi.
Tổng giám đốc Thẩm cao ngạo suýt nữa bật cười ngay trong cuộc họp, thấy không có ai nhìn mình, vì thế anh lén điều chỉnh lại hình tượng — Em có bệnh à?
— Lương Trung Tuyền: Có người xấu gọi em vào phòng vệ sinh rồi bắt nạt em, em chỉ tính đá thùng rác một cái để hù dọa tên đó thôi.
— Lương Trung Tuyền: Nhưng không cẩn thận dùng quá sức.
— Lương Trung Tuyền: [ủy khuất huhu.jpg]
Ánh mắt Thẩm Úc Tiều trầm xuống, hỏi — Là ai?
— Lương Trung Tuyền: Lát nữa em sẽ nói, anh họp trước đi, đợi đến lúc về nhà sẽ nói cho anh nghe.
Xem ra là không cần mình ra mặt hỗ trợ, Thẩm Úc Tiều trả lời xong thì đặt điện thoại xuống bàn, trên mặt cũng không hiện lên vẻ lo lắng.
Một nơi khác, đối diện với Nhậm Duy khách khí giới thiệu, Tôn Lệ rụt rè nói: “Bản thân anh Lương đã có đoàn đội trang điểm chuyên nghiệp và studio riêng, nên chúng ta không cần thêm vào nữa, chúng ta cần có đoàn đội marketing chuyên nghiệp để giải quyết vấn đề hiện tại của anh Lương.”
Nhậm Duy vội vàng gật gật đầu nói với Hồ Lệ: “Chị Hồ, ảnh đế Lương tự dẫn theo người đại diện, chị đưa bản kế hoạch cho người đại diện Tôn đi.”
“Gọi tôi là Tiểu Tôn được rồi.” Tôn Duệ khách khí cười như không cười nhìn về phía Hồ Lệ, đợi cô ta đưa bản kế hoạch cho mình.
Hồ Lệ xấu hổ cầm bản kế hoạch trong tay, nhất thời không biết nên nói gì, rõ ràng Tôn Duệ là trợ lý trước kia mình sắp xếp cho Lương Trung Tuyền, mấy năm trước cậu ta còn hay đeo kính đen, tính tình hướng nội không chút thú vị, bởi vì chướng mắt tính tình của anh ta, nên hay chế nhạo anh ta, cuối cùng Lương Trung Tuyền đều ra mặt giải vây cho Tôn Duệ.
Lúc ấy Lương Trung Tuyền nói như thế nào nhỉ? Hình như là – đừng kinh thường thiếu niên nghèo.
Lúc ấy cô ta còn cho rằng minh tinh nhỏ lâu rồi không được xuất hiện trên màn ảnh này đang uy hiếp mình, mà không ngờ hóa ra cậu đã đưa Tôn Duệ vào kế hoạch của cậu… Hồ Lệ đưa folder bản kế hoạch trong tay đã bị nắm chặt đến mức biến dạng đưa cho Tôn Duệ, sau đó, nhìn cậu ta chỉ đơn giản lật qua lật lại rồi nói: “Thật tầm thường.”
Những nhân viên khác trong phòng nghe vậy suýt nữa mắng thành tiếng, bản kế hoạch này mấy bộ phận phải cùng nhau tiến hành phân tích phương hướng toàn diện của Lương Trung Tuyền suốt mấy đêm liền mới đưa ra được bản kế hoạch tốt nhất, kết quả vậy mà người này lại nói tầm thường sao?
Quản lý của các bộ phận là nhân viên lâu năm biết Tôn Duệ từng là trợ lý của Lương Trung Tuyền, thấy dáng vẻ trở mặt không nhìn người của anh ta, nhịn không được chế nhạo: “Đại diện Tôn, anh không có kinh nghiệm nên không nhìn ra thôi, kế hoạch này đã được suy tính cặn kẽ đó, anh đưa nó cho ảnh đế Lương nhìn xem, đừng vội đưa ra quyết định của mình.”
“Không cần.” Tôn Duệ vẫn lễ phép mỉm cười, lật bản kế hoạch đến trang thứ tư: “Làm người phát ngôn cho nhãn hiệu cao cấp đúng là có thể làm tăng giá trị thương mại của bản thân, nhưng các anh lựa chọn hãng điện thoại di động Lê Tử có quan hệ cạnh tranh với sản nghiệp điện tử dưới tay tổng giám đốc Thẩm, các anh đã tính kỹ đến kết quả chưa, để anh Lương làm người phát ngôn cho đối thủ cạnh tranh với sản phẩm của sản nghiệp nhà mình sao?”
Người vừa mở miệng kia nghe vậy, lập tức quay đầu trách cứ thực tập sinh đứng bên cạnh mình: “Không phải tôi đã nói là xóa mục này đi rồi sao? Sao cậu vẫn để lại?”
Thực tập sinh kia cúi đầu, khom người xin lỗi người nọ và Tôn Duệ.
Tôn Duệ lắc đầu, tiếp tục nhìn Hồ Lệ nói: “Hơn nữa tôi không thể không nói một sự thật là, ảnh đế Lương là người sở hữu công ty, chứ không phải đến phục vụ Tinh Vân, cho nên anh ấy sẽ không quay quảng cáo kiếm tiền, cũng sẽ không hoạt động cả năm không nghỉ, về phương diện công việc, các anh chỉ cần cung cấp kịch bản, tôi sẽ lựa chọn kịch bản tốt đưa cho anh Lương là được.” Nói xong, cậu ta rút mười tờ đầu tiên của bản kế hoạch đưa cho Hồ Lệ.
Tuy Tôn Duệ vẫn luôn tươi cười, nhưng mỗi người nhân viên Tinh Vân ở đây đều cảm thấy trên mặt nóng rát, trong lòng tức giận nhưng lại không dám bộc phát ra, ai bảo người ta là người đại diện của tổng giám đốc hiện tại chứ? Mọi người nhớ lại những chuyện mình từng chứng kiến hoặc nghe nói mà Hồ Lệ đã làm với Lương Trung Tuyền thì không khỏi đồng tình nhìn về phía Hồ Lệ sắc mặt trắng như tờ giấy. Lúc trước còn lên mặt quát mắng người ta, quả nhiên luật nhân quả không chừa một ai…
Đánh phủ đầu mọi người xong, Tôn Duệ lại tiếp tục đưa trái ngọt ra: “Tuy nhiên, kế hoạch của bộ phận dư luận xã hội rất tốt, tôi sẽ cầm đi.”
Mấy nhân viên làm nội dung kia nghe vậy lập tức nở nụ cười, nhịn không được bước lên phía trước vài bước.
Sau một lúc lâu, Tôn Duệ, người chân chính biểu hiện khí thế “Áo gấm về làng” đi từ văn phòng ra, đi đến góc cầu thang lên xuống giữa hai tầng lầu không có camera theo dõi, nhìn bốn phía vắng lặng, nhịn không được cười to hai tiếng, sau đó đột nhiên đấm vài quyền vào không trung, suýt chút nữa là ném bản kế hoạch trong tay ra.
Thật cmn sảng khoái!
Kết quả đột nhiên một tiếng cười khẽ vang lên từ sau lưng, Tôn Duệ bị hoảng sợ, vội nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy trợ lý Tiểu Chu đang đứng ở đầu cầu thang, ánh mắt nhìn cậu ta giống như đang nhìn đứa ngốc.
Tôn Duệ đứng hình mất một giây sau đó phục hồi lại bình thường, giống như người đàn ông cuồng dã lúc nãy không phải là mình, cậu ta bình tĩnh như thường lệ hỏi: “Không phải cậu đi theo tổng giám đốc Thẩm mở họp sao?”
Tiểu Chu: “Tổng giám đốc Thẩm nói có người bắt nạt ảnh đế Lương, bảo tôi đi hỏi xem chân anh ấy có bị thương không?”
Sắc mặt Tôn Duệ không hề nao núng, bình tĩnh gật đầu: “Tôi biết anh Lương đang ở đâu, đi thôi.”
Ở trong một gian phòng cho nhân viên nghỉ ngơi có cửa sổ sát đất, Lương Trung Tuyền ngồi trên sô pha, cúi đầu chơi điện thoại, không biết cậu đang làm gì, nụ cười nho nhã vốn luôn trên mặt lúc này đã biến mất không thấy, sắc mặt u ám mờ mịt, thoạt nhìn có vẻ hơi nguy hiểm.
Tiểu Chu vốn định mở miệng nhưng lại sửng sốt một chút.
Tôn Duệ nhận ra tâm trạng của Lương Trung Tuyền không tốt, nhưng khó nén lại kích động, nhịn không được gọi một tiếng: “Anh Lương.”
Ảnh đế Lương ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt của cậu ta thì nở nụ cười: “Sảng khoái không?”
Người đại diện mới nhậm chức cố nén kích động gật gật đầu, nói: “Bây giờ em biết… vì sao trợ lý Chu lại luôn mang vẻ mặt như này rồi.”
Tiểu Chu đột nhiên bị gọi tên:???
Tôn Duệ: “Bởi vì giả bộ càng thật thì cảm giác càng quá mức sung sướng!”
Tiểu Chu: [Chó shiba mặt mỉm cười]
Lương Trung Tuyền bị Tôn Duệ làm cho buồn cười, dáng vẻ mất mát lúc nãy đã biến mất, cậu quay đầu hỏi Tiểu Chu: “Tổng giám đốc Thẩm có gì phân phó sao?”
Tiểu Chu: “Sếp nói anh hãy chú ý an toàn, còn bảo tôi hỏi chân anh có đau không.”
Lương Trung Tuyền: “Tôi không sao, anh đi vào họp với anh ấy đi, họp xong báo cho tôi một tiếng, tôi đi tìm anh ấy.”
Tiểu Chu gật đầu rời đi, lúc này Tôn Duệ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống đối diện Lương Trung Tuyền, hỏi: “Thành Trăn đánh anh sao?”
“Không có,” Lương Trung Tuyền lười biếng nằm ngửa nửa người ra phía sau, “Anh đánh cậu ta.”
Hiển nhiên là Tôn Duệ không tin cậu sẽ đánh người nhưng cũng không dò hỏi tiếp, mà lấy folder sau khi bị mình và Hồ Lệ tra tấn đã trở nên nhăn dúm dó ra, nói: “Bọn người Hồ Lệ vì muốn lấy lòng anh mà đã làm ra một bản kế hoạch, trù tính sự nghiệp thực sự rất tệ, nhưng hướng dư luận xã hội vẫn tốt.”
Nói xong, cậu ta rút mấy tờ giấy để ra ngoài.
“Sang năm là kỷ niệm năm năm hôn nhân đồng tính được hợp pháp hóa, nhưng xã hội vẫn có quá nhiều người phản đối, họ muốn anh tuyên truyền xu hướng bình đẳng giới, cho nên Tinh Vân đã lên kế hoạch làm một chương trình truyền hình thực tế, tìm mấy đôi đồng tính, sắp xếp cho họ làm nhiệm vụ chung, không có nhiều yếu tố giải trí, nội dung chủ yếu xoay quanh cuộc sống hàng ngày ấm áp của mấy cặp yêu nhau, đề cao giá trị nhân văn và hướng tới bình đẳng giới.”
“Chương trình giải trí của Tinh Vân sao?” Tay chưa nhận tập giấy, Lương Trung Tuyền đã nhíu mày. Bởi vì phương thức quản lý của “gia tộc giải trí” Tinh Vân này, quy tắc khắp nơi, nghệ sĩ trong tay họ chỉ có thể mặc cho người đại diện chi phối. Ngày trước khi cậu quay chương trình giải trí bị cắt nối biên tập ác ý, tạo CP với một ngôi sao nữ, suýt chút nữa làm bảo bối nhà mình tức chết.
Cho nên, cậu không muốn tham gia chương trình giải trí, huống chi là chương trình của Tinh Vân, cho dù bây giờ trên danh nghĩa Tinh Vân là của cậu nhưng cậu cũng không chắc tổ đạo diễn sẽ không làm ra chuyện gì xấu.
Tôn Duệ biết cậu lo lắng nhưng vẫn nhét tờ giấy vào trong tay Lương Trung Tuyền: “Chương trình này không giống những chương trình khác đâu, kế hoạch này sau khi trình lên được bên chính phủ lựa chọn và tài trợ, họ sẽ không dám hành động dư thừa đâu, hơn nữa… Họ định sẽ phát sóng trực tiếp chương trình truyền hình thực tế này.”
Lương Trung Tuyền: “Phát sóng trực tiếp sao?”
“Đúng vậy.” Tôn Duệ nói: “Bởi vì bây giờ các chương trình truyền hình thực tế trong nước đều là dạng thu lại, nên có thao tác phía sau quá nhiều. Vì để biểu hiện trạng thái chân thật nhất của nghệ sĩ nên họ đã quyết định chọn hình thức phát sóng trực tiếp. Nếu phát sóng trực tiếp trên web 24h thì chi phí cao, sau đó lại bị cắt nối biên tập thì không khác gì những bản tin phát trên TV, cho nên lựa chọn đồng bộ nội dung và phát sóng trực tiếp miễn phí.”
Lương Trung Tuyền nhìn tài liệu trong tay, nói: “Tinh Vân muốn là người làm liều đầu tiên sao?”
Tôn Duệ: “Em cảm thấy, anh và tổng giám đốc Thẩm có thể tham gia thử.”
“Không đi.” Lương Trung Tuyền dứt khoát đáp.
Tôn Duệ: “Anh Lương? Tại sao không đi chứ? Chương trình phát sóng trực tiếp này có tính tẩy trắng rất cao, chỉ cần tham gia chương trình này, lời đồn đãi sẽ lắng xuống rất nhanh.”
“Vậy cũng không đi,” Lương Trung Tuyền đưa tờ giấy còn lại cho anh ta: “Tổng giám đốc Thẩm nhà tôi không thích kiểu công khai thể hiện tình cảm như thế này, lúc quay chắc chắn sẽ bị ngượng ngùng, nếu chúng tôi đi, có lẽ cũng chỉ khiến cho người ta cảm thấy chúng tôi không hạnh phúc mà thôi.”
Trong lòng Tôn Duệ lẩm bẩm anh cũng biết sao, nhưng ngoài mặt lại nghe lời gật gật đầu: “Nếu vậy thì thôi đi, em vừa lấy mấy kịch bản khá tốt, nếu không muốn quay chương trình giải trí thì đi quay phim vậy, khí thế “Tướng Quân” quá nặng nề chúng ta cần phải dùng tác phẩm khác để trung hòa bớt đi một chút.”
“Được,” ảnh đế Lương cúi đầu, nhìn vài tờ giấy trong tay Tôn Duệ, cuối cùng vẫn thu lại ánh mắt, cái nhìn của dư luận gì chứ, đều không quan trọng bằng việc làm bảo bối nhà mình hài lòng.
Hai tiếng sau, cuối cùng tổng giám đốc Thẩm cũng họp xong, anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lương Trung Tuyền.
— Thẩm Úc Tiều: Em đang ở đâu?
Vài giây sau:
— Lương Trung Tuyền: Em đang ở trên lầu, bảo bối, anh ở trong phòng họp đợi em một lát, em xuống tìm anh luôn đây.
— Lương Trung Tuyền: [Yêu anh.jpg]
— Thẩm Úc Tiều: Được.
Cất điện thoại đi, Thẩm Úc Tiều không nhịn được thở dài, không thể nghi ngờ, Lương Trung Tuyền rất nuông chiều anh, thực sự rất nuông chiều, nuông chiều đến mức bất cứ chuyện gì cũng lấy anh làm trung tâm, nuông chiều đến mức để bản thân cậu phải chịu thiệt thòi.
Đôi khi, anh cũng muốn làm chuyện gì đó cho Lương Trung Tuyền, nhưng người ta chỉ muốn điên cuồng yêu chiều anh, chưa một lần đòi hỏi cái gì, cho nên anh chỉ có thể dựa vào những cách tự mình nghĩ ra để làm cho cậu chút gì đó, ví dụ như cho cậu tiền, cho cậu công ty.
Nhưng hệ thống cũng đã chứng minh rồi, cách đó không dùng được.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến, tổng giám đốc Thẩm vừa nhắc đến hệ thống rác rưởi, đã nghe thấy tiếng điện tử vang lên như bùa đòi mạng.
[Ting, nhiệm vụ thứ năm: Hôn môi Lương Trung Tuyền trước mặt bạn trai cũ (P/s: Nhất định phải giáp mặt hôn môi)
Thời hạn nhiệm vụ: 30 phút;
Khen thưởng nhiệm vụ: 8 chỉ số tình cảm;
Trừng phạt khi thất bại: – 16 giá trị ân ái]
Tổng giám đốc Thẩm:???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất