Chương 22
Trong hai phòng phát sóng trực tiếp đầu tiên, khi ekip chương trình khiến cho khách mời chưa kịp tỉnh ngủ và ngạc nhiên hoảng sợ thì các nhân viên của phòng phát sóng trực tiếp thứ ba đang đứng thành hàng ở cửa ra vào, tự ôm lấy mình run bần bật.
Tổng giám đốc Thẩm đi trước, nhưng thấy không có ai đi theo mình nên anh quay đầu lại hỏi: “Sao không đi vào?”
Mặc dù khi nói những lời này tổng giám đốc Thẩm không có biểu cảm gì, nhưng trông anh không còn đáng sợ như trước nữa, cuối cùng những người trong ekip chương trình và khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp cũng nhận ra vẻ đẹp của tổng giám đốc Thẩm, đúng là tổng giám đốc bá đạo và những tên nhà giàu mới nổi thô lỗ chỉ khác nhau ở vẻ bề ngoài, Tiểu Mỹ thở phào nhẹ nhõm, chạy hai bước theo sau, lên tiếng hỏi: “Cái, cái đó… Tổng giám đốc Thẩm, cho hỏi ảnh đế Lương đã dậy chưa?”
Thẩm Úc Tiều: “Chưa.”
Đạo diễn quay phim tỏ ra hài lòng, chạm mắt với Tiểu Mỹ.
Vài người ở đó mong chờ nhìn về phía tổng giám đốc Thẩm, hy vọng anh sẽ đi đánh thức Lương Trung Tuyền, tiện thể để cho họ quay dáng vẻ lười biếng của ảnh đế Lương lúc đang ngái ngủ, gửi một chút phúc lợi cho fans.
Đúng vậy, nhiệm vụ mà ekip chương trình đã đặt ra cho vợ chồng Thẩm Lương, ngoài việc tạo chủ đề còn phải thu hút fans bằng cách dựa vào cuộc sống thường ngày của thần tượng Quốc dân ảnh đế Lương, để xem hai người bọn họ có xích mích gì trong tình yêu hay không… Quên đi, tổng giám đốc Thẩm đã đồng ý phát sóng trực tiếp rồi, còn đòi hỏi gì nữa chứ?
Nhưng không ai ngờ tổng giám đốc Thẩm rõ ràng đã nhận được tín hiệu của Tiểu Mỹ nhưng lại không có ý định đi tìm Lương Trung Tuyền, anh ra hiệu bảo các nhân viên ngồi xuống ghế sô pha, còn mình thì cầm chiếc máy tính bảng lên, ngồi vào chiếc ghế cách mọi người một khoảng khá xa rồi bắt đầu xem văn kiện.
Dì Thịnh bưng đĩa hoa quả ra, đặt lên chiếc bàn trà ở trước mặt các nhân viên, hòa nhã nói: “Làm việc vất vả rồi, cô gái đến đây ăn một chút hoa quả đi.”
Tiểu Mỹ vội vàng từ chối, sau đó ngoan ngoãn ngồi lại trên chiếc ghế sô pha, ngẩn người nhìn Thẩm Úc Tiều làm việc.
Họ đến đây là để phát sóng trực tiếp, chứ không phải đến đây làm khách! Tổng giám đốc Thẩm đang nghĩ cái gì vậy? Không phải hai người tham gia chương trình này để tẩy trắng cho ảnh đế Lương sao? Ở đây không nói một lời nào mà đang làm cái quái gì thế!
Dựa theo kịch bản ban đầu, đợi sau khi ekip chương trình quay cảnh thức dậy của hai vợ chồng xong rồi cô ta mới được ra về, chỉ để người quay phim ở lại, quay lại cảnh “hàng ngày” của họ, nhưng tổng giám đốc Thẩm thật sự không làm theo kịch bản.
Nếu ảnh đế Lương ngủ cả ngày, chẳng lẽ cô ta phải làm khách cả một ngày luôn sao? Chỉ sợ là mình sẽ bị mắng là cướp ống kính mất.
Nhìn thấy hai phòng phát sóng trực tiếp kia bắt đầu đi vào quỹ đạo nên bản thân cũng cần phải theo kịp tiến độ! Sau khi nhận được lệnh của đạo diễn, Tiểu Mỹ nở một nụ cười ngọt ngào rồi nhìn máy quay nói: “Mặc dù chỗ này của tổng giám đốc Thẩm rất rộng và đẹp, hoa quả cũng rất ngon, nhưng cuộc sống thường ngày của vợ chồng Thẩm Lương không có Tiểu Mỹ, bây giờ, các nhân viên và Tiểu Mỹ phải ra ngoài chơi, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đừng có nhớ tôi nhé!”
Sau đó cô ta chạy trối chết cùng với nhóm đạo diễn.
Quá xấu hổ, thật sự quá xấu hổ! Nghĩ đến cảnh người dẫn chương trình và khách mời ở trong hai phòng phát sóng trực tiếp kia đều vui vẻ thoải mái với nhau, sau đó ra về một cách vẻ vang, Tiểu Mỹ suýt khóc, tổng giám đốc Thẩm đúng một cái máy tạo ra sự xấu hổ! Thật sự không có khả năng khuấy động bầu không khí!
Tổng giám đốc Thẩm, người cố tình tỏ ra không thể khuấy động bầu không khí còn không biết gì, thấy họ chuẩn bị đi ra ngoài, anh còn đứng dậy và chào tạm biệt họ.
Những làn sóng bình luận chửi tổng giám đốc Thẩm không còn xuất hiện nữa, thay vào đó là những làn “ha ha ha”.
— Ha ha ha, tôi cười chết mất! Ngay lúc này, có thể coi đây là một cảnh quay của chương trình tạp kỹ!
— Quá xấu hổ, xấu hổ x10! Biểu cảm của tôi giống như một ông già ngồi trên tàu điện ngầm và nhìn vào chiếc điện thoại!
— Ha ha ha vừa trở về từ hai phòng phát sóng trực tiếp đầu, phải nói cái này là chân thật nhất, mời mọi người vào xong thì không nói lời nào nữa ha ha ha.
— Ha ha ha, tại sao lại cảm thấy tổng giám đốc Thẩm trộm có vẻ không được thông minh cho lắm.
— Lầu trên tỉnh táo lên, địa vị của tổng giám đốc Thẩm khá là cao, sao ekip chương trình dám yêu cầu anh ấy làm theo kịch bản của họ được?
— Mong là anh quay phim sẽ không để lại bóng ma tâm lý.
Hiện trường quay phim, anh quay phim thật sự rất ngại ngùng, tổng giám đốc Thẩm đang bận, dì Thịnh cảm thấy cứ để người ta vác cái máy quay lớn đứng trơ ra đấy thì cũng không hay lắm nên bà bảo họ ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, không còn cách nào khác, hai anh quay phim phải lên tiếng: “Dì ơi, dì cứ coi như chúng tôi không tồn tại đi.”
Mắt dì Thịnh mở to: “Sao có thể coi một người to cao đang đứng ở bên cạnh mình là không tồn tại được? Haiz, minh tinh như các người đúng là giỏi thật.” Sau đó bà lẩm bẩm rồi đi làm việc.
Tổng giám đốc Thẩm vẫn đang làm việc.
Máy quay di chuyển quanh phòng khách một vòng rồi chĩa ống kính về phía tổng giám đốc Thẩm, từ từ tiến lại gần giống như muốn chụp cận cảnh.
Dáng vẻ của Tổng giám đốc Thẩm khi nghiêm túc làm việc trông hiền hơn rất nhiều, ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt mịn màng trắng nõn không chút phấn trang điểm nào của anh để lộ những sợi lông nhỏ li ti.
Bình thường tổng giám đốc Thẩm không hay xuất hiện trên tạp chí hay trên thảm đỏ của những sự kiện lớn, sao có ống kính nào chụp cận cảnh anh như vậy được?
Bây giờ càng ngày càng tới gần, cho dù là người quay phim đã quen với việc nhìn thấy những người xinh đẹp hay khán giả xem truyền hình trực tiếp, đều không thể không đắm chìm vào trong đó.
Nếu một người xinh đẹp, nhưng không có gì tốt đẹp, cuộc đời lại nông nổi, thì người đó cùng lắm cũng chỉ được coi là một cái bình hoa.
Nếu một người xinh đẹp, có hiểu biết sâu rộng, xuất sắc và giàu có thì người đó sẽ được coi là một người đẹp.
Sóng bình luận cũng rất ngạc nhiên trước vẻ đẹp của những cảnh giống như điện ảnh từ ống kính này, họ sôi nổi liếm màn hình.
— Tôi có thể!
— Chết tiệt… Có chắc là không chỉnh sửa chứ?
— Tổng giám đốc Thẩm đẹp thật, có bị bao nuôi cũng không thiệt!
Trước ống kính, người đẹp đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào máy ảnh.
Nhưng từ góc độ của người xem, anh chỉ đang tự nhìn chính mình, họ chỉ nhìn thấy ánh nắng mặt trời chiếu vào con ngươi màu nâu nhạt của tổng giám đốc Thẩm khiến nó sáng lên lấp lánh, nhìn rất đẹp nhưng lại không làm mất đi vẻ nam tính của đôi mày đang hơi nhíu lại, vừa nhìn có cảm giác hơi bối rối, anh nói: “Gần quá.”
Máy quay dừng lại một lúc, sau đó nhanh chóng lùi lại một bước rồi kéo ống kính vào.
Tổng giám đốc Thẩm: “Cảm ơn.”
Sóng bình luận:
— Ha ha ha Tổng giám đốc Thẩm đáng yêu quá!
— Anh quay phim: Tôi khổ quá mà.
— Tôi sẽ chuyển thành fans… Vẻ đẹp của tổng giám đốc Thẩm đã đâm thẳng vào tôi.]
…
Bên này đang chà xát, còn tổng giám đốc Thẩm ở bên kia thì nhìn thời gian, sau đó đột nhiên đứng lên.
Ở phía sau máy quay, khán giả và đạo diễn trở nên nóng vội, chẳng lẽ tổng giám đốc Thẩm định đi tìm ảnh đế Lương sao? Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ vừa mới ngủ dậy của ảnh đế Lương sao?
Chỉ thấy tổng giám đốc Thẩm ngửa cổ sang trái, xương cốt phát ra hai tiếng “cạch cạch”, sau đó anh bước đến bên bàn, tự rót cho mình một cốc nước… Rồi ngồi lại chỗ cũ.
Đạo diễn: Chết tiệt!
Khán giả cũng ngây người, đây không phải là chương trình thực tế về hôn nhân sao? Tại sao nhân vật chính kia vẫn chưa xuất hiện? Họ tốn một đống tiền không phải chỉ để xem những hành động lặp đi lặp lại.
Dần dần một số người đã rời đi để xem phát sóng trực tiếp của hai cặp đôi kia, mặc kệ họ có quan tâm đến cuộc sống ngày thường của các cặp đôi kia hay không, nhưng ít ra đó giống như một buổi phát sóng trực tiếp thực sự hơn.
Cuối cùng, hệ thống không chịu nổi nữa bèn đưa ra nhiệm vụ: [Ting, nhiệm vụ thứ bảy, đánh thức người yêu trước ống kính, thời gian: Mười lăm phút, phần thưởng của nhiệm vụ: 2 chỉ số tình cảm, hình phạt khi thất bại: trừ 4 chỉ số tình cảm.]
Tổng giám đốc Thẩm đi trước, nhưng thấy không có ai đi theo mình nên anh quay đầu lại hỏi: “Sao không đi vào?”
Mặc dù khi nói những lời này tổng giám đốc Thẩm không có biểu cảm gì, nhưng trông anh không còn đáng sợ như trước nữa, cuối cùng những người trong ekip chương trình và khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp cũng nhận ra vẻ đẹp của tổng giám đốc Thẩm, đúng là tổng giám đốc bá đạo và những tên nhà giàu mới nổi thô lỗ chỉ khác nhau ở vẻ bề ngoài, Tiểu Mỹ thở phào nhẹ nhõm, chạy hai bước theo sau, lên tiếng hỏi: “Cái, cái đó… Tổng giám đốc Thẩm, cho hỏi ảnh đế Lương đã dậy chưa?”
Thẩm Úc Tiều: “Chưa.”
Đạo diễn quay phim tỏ ra hài lòng, chạm mắt với Tiểu Mỹ.
Vài người ở đó mong chờ nhìn về phía tổng giám đốc Thẩm, hy vọng anh sẽ đi đánh thức Lương Trung Tuyền, tiện thể để cho họ quay dáng vẻ lười biếng của ảnh đế Lương lúc đang ngái ngủ, gửi một chút phúc lợi cho fans.
Đúng vậy, nhiệm vụ mà ekip chương trình đã đặt ra cho vợ chồng Thẩm Lương, ngoài việc tạo chủ đề còn phải thu hút fans bằng cách dựa vào cuộc sống thường ngày của thần tượng Quốc dân ảnh đế Lương, để xem hai người bọn họ có xích mích gì trong tình yêu hay không… Quên đi, tổng giám đốc Thẩm đã đồng ý phát sóng trực tiếp rồi, còn đòi hỏi gì nữa chứ?
Nhưng không ai ngờ tổng giám đốc Thẩm rõ ràng đã nhận được tín hiệu của Tiểu Mỹ nhưng lại không có ý định đi tìm Lương Trung Tuyền, anh ra hiệu bảo các nhân viên ngồi xuống ghế sô pha, còn mình thì cầm chiếc máy tính bảng lên, ngồi vào chiếc ghế cách mọi người một khoảng khá xa rồi bắt đầu xem văn kiện.
Dì Thịnh bưng đĩa hoa quả ra, đặt lên chiếc bàn trà ở trước mặt các nhân viên, hòa nhã nói: “Làm việc vất vả rồi, cô gái đến đây ăn một chút hoa quả đi.”
Tiểu Mỹ vội vàng từ chối, sau đó ngoan ngoãn ngồi lại trên chiếc ghế sô pha, ngẩn người nhìn Thẩm Úc Tiều làm việc.
Họ đến đây là để phát sóng trực tiếp, chứ không phải đến đây làm khách! Tổng giám đốc Thẩm đang nghĩ cái gì vậy? Không phải hai người tham gia chương trình này để tẩy trắng cho ảnh đế Lương sao? Ở đây không nói một lời nào mà đang làm cái quái gì thế!
Dựa theo kịch bản ban đầu, đợi sau khi ekip chương trình quay cảnh thức dậy của hai vợ chồng xong rồi cô ta mới được ra về, chỉ để người quay phim ở lại, quay lại cảnh “hàng ngày” của họ, nhưng tổng giám đốc Thẩm thật sự không làm theo kịch bản.
Nếu ảnh đế Lương ngủ cả ngày, chẳng lẽ cô ta phải làm khách cả một ngày luôn sao? Chỉ sợ là mình sẽ bị mắng là cướp ống kính mất.
Nhìn thấy hai phòng phát sóng trực tiếp kia bắt đầu đi vào quỹ đạo nên bản thân cũng cần phải theo kịp tiến độ! Sau khi nhận được lệnh của đạo diễn, Tiểu Mỹ nở một nụ cười ngọt ngào rồi nhìn máy quay nói: “Mặc dù chỗ này của tổng giám đốc Thẩm rất rộng và đẹp, hoa quả cũng rất ngon, nhưng cuộc sống thường ngày của vợ chồng Thẩm Lương không có Tiểu Mỹ, bây giờ, các nhân viên và Tiểu Mỹ phải ra ngoài chơi, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đừng có nhớ tôi nhé!”
Sau đó cô ta chạy trối chết cùng với nhóm đạo diễn.
Quá xấu hổ, thật sự quá xấu hổ! Nghĩ đến cảnh người dẫn chương trình và khách mời ở trong hai phòng phát sóng trực tiếp kia đều vui vẻ thoải mái với nhau, sau đó ra về một cách vẻ vang, Tiểu Mỹ suýt khóc, tổng giám đốc Thẩm đúng một cái máy tạo ra sự xấu hổ! Thật sự không có khả năng khuấy động bầu không khí!
Tổng giám đốc Thẩm, người cố tình tỏ ra không thể khuấy động bầu không khí còn không biết gì, thấy họ chuẩn bị đi ra ngoài, anh còn đứng dậy và chào tạm biệt họ.
Những làn sóng bình luận chửi tổng giám đốc Thẩm không còn xuất hiện nữa, thay vào đó là những làn “ha ha ha”.
— Ha ha ha, tôi cười chết mất! Ngay lúc này, có thể coi đây là một cảnh quay của chương trình tạp kỹ!
— Quá xấu hổ, xấu hổ x10! Biểu cảm của tôi giống như một ông già ngồi trên tàu điện ngầm và nhìn vào chiếc điện thoại!
— Ha ha ha vừa trở về từ hai phòng phát sóng trực tiếp đầu, phải nói cái này là chân thật nhất, mời mọi người vào xong thì không nói lời nào nữa ha ha ha.
— Ha ha ha, tại sao lại cảm thấy tổng giám đốc Thẩm trộm có vẻ không được thông minh cho lắm.
— Lầu trên tỉnh táo lên, địa vị của tổng giám đốc Thẩm khá là cao, sao ekip chương trình dám yêu cầu anh ấy làm theo kịch bản của họ được?
— Mong là anh quay phim sẽ không để lại bóng ma tâm lý.
Hiện trường quay phim, anh quay phim thật sự rất ngại ngùng, tổng giám đốc Thẩm đang bận, dì Thịnh cảm thấy cứ để người ta vác cái máy quay lớn đứng trơ ra đấy thì cũng không hay lắm nên bà bảo họ ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, không còn cách nào khác, hai anh quay phim phải lên tiếng: “Dì ơi, dì cứ coi như chúng tôi không tồn tại đi.”
Mắt dì Thịnh mở to: “Sao có thể coi một người to cao đang đứng ở bên cạnh mình là không tồn tại được? Haiz, minh tinh như các người đúng là giỏi thật.” Sau đó bà lẩm bẩm rồi đi làm việc.
Tổng giám đốc Thẩm vẫn đang làm việc.
Máy quay di chuyển quanh phòng khách một vòng rồi chĩa ống kính về phía tổng giám đốc Thẩm, từ từ tiến lại gần giống như muốn chụp cận cảnh.
Dáng vẻ của Tổng giám đốc Thẩm khi nghiêm túc làm việc trông hiền hơn rất nhiều, ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt mịn màng trắng nõn không chút phấn trang điểm nào của anh để lộ những sợi lông nhỏ li ti.
Bình thường tổng giám đốc Thẩm không hay xuất hiện trên tạp chí hay trên thảm đỏ của những sự kiện lớn, sao có ống kính nào chụp cận cảnh anh như vậy được?
Bây giờ càng ngày càng tới gần, cho dù là người quay phim đã quen với việc nhìn thấy những người xinh đẹp hay khán giả xem truyền hình trực tiếp, đều không thể không đắm chìm vào trong đó.
Nếu một người xinh đẹp, nhưng không có gì tốt đẹp, cuộc đời lại nông nổi, thì người đó cùng lắm cũng chỉ được coi là một cái bình hoa.
Nếu một người xinh đẹp, có hiểu biết sâu rộng, xuất sắc và giàu có thì người đó sẽ được coi là một người đẹp.
Sóng bình luận cũng rất ngạc nhiên trước vẻ đẹp của những cảnh giống như điện ảnh từ ống kính này, họ sôi nổi liếm màn hình.
— Tôi có thể!
— Chết tiệt… Có chắc là không chỉnh sửa chứ?
— Tổng giám đốc Thẩm đẹp thật, có bị bao nuôi cũng không thiệt!
Trước ống kính, người đẹp đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào máy ảnh.
Nhưng từ góc độ của người xem, anh chỉ đang tự nhìn chính mình, họ chỉ nhìn thấy ánh nắng mặt trời chiếu vào con ngươi màu nâu nhạt của tổng giám đốc Thẩm khiến nó sáng lên lấp lánh, nhìn rất đẹp nhưng lại không làm mất đi vẻ nam tính của đôi mày đang hơi nhíu lại, vừa nhìn có cảm giác hơi bối rối, anh nói: “Gần quá.”
Máy quay dừng lại một lúc, sau đó nhanh chóng lùi lại một bước rồi kéo ống kính vào.
Tổng giám đốc Thẩm: “Cảm ơn.”
Sóng bình luận:
— Ha ha ha Tổng giám đốc Thẩm đáng yêu quá!
— Anh quay phim: Tôi khổ quá mà.
— Tôi sẽ chuyển thành fans… Vẻ đẹp của tổng giám đốc Thẩm đã đâm thẳng vào tôi.]
…
Bên này đang chà xát, còn tổng giám đốc Thẩm ở bên kia thì nhìn thời gian, sau đó đột nhiên đứng lên.
Ở phía sau máy quay, khán giả và đạo diễn trở nên nóng vội, chẳng lẽ tổng giám đốc Thẩm định đi tìm ảnh đế Lương sao? Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ vừa mới ngủ dậy của ảnh đế Lương sao?
Chỉ thấy tổng giám đốc Thẩm ngửa cổ sang trái, xương cốt phát ra hai tiếng “cạch cạch”, sau đó anh bước đến bên bàn, tự rót cho mình một cốc nước… Rồi ngồi lại chỗ cũ.
Đạo diễn: Chết tiệt!
Khán giả cũng ngây người, đây không phải là chương trình thực tế về hôn nhân sao? Tại sao nhân vật chính kia vẫn chưa xuất hiện? Họ tốn một đống tiền không phải chỉ để xem những hành động lặp đi lặp lại.
Dần dần một số người đã rời đi để xem phát sóng trực tiếp của hai cặp đôi kia, mặc kệ họ có quan tâm đến cuộc sống ngày thường của các cặp đôi kia hay không, nhưng ít ra đó giống như một buổi phát sóng trực tiếp thực sự hơn.
Cuối cùng, hệ thống không chịu nổi nữa bèn đưa ra nhiệm vụ: [Ting, nhiệm vụ thứ bảy, đánh thức người yêu trước ống kính, thời gian: Mười lăm phút, phần thưởng của nhiệm vụ: 2 chỉ số tình cảm, hình phạt khi thất bại: trừ 4 chỉ số tình cảm.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất