Chương 51
Lần cuối cùng Lương Trung Tuyền bị phun là hai mươi năm trước, lúc đó cãi nhau với cậu bạn nhỏ nhưng không dám ra tay đánh lộn bởi vì quy định của trường mẫu giáo, nên chỉ có thể phun nước miếng lẫn nhau để trút giận.
Mà bây giờ Tổng giám đốc Thẩm bị bọc kín mít, vốn dĩ đã có vẻ trẻ tuổi, làm hành động như vậy thì càng thêm ấu trĩ, mà chẳng hề khiến người ta cảm thấy lôi thôi giả nai chút nào.
Bảo bối nhà mình sao! lại! đáng! yêu! như! vậy!
Nụ cười thản nhiên Lương Trung Tuyền phô diễn ra lập tức tan vỡ, biến thành nụ cười thật lòng, ôm thật chặt tổng giám đốc Thẩm còn đang nhíu mày vào trong lòng, chẳng nói chẳng rằng, thế nhưng tâm trạng tồi tệ trước đó đã được xua tan, trong lòng ngập tràn hạnh phúc vì vẻ đáng yêu của bảo bối nhà mình.
Mà các khách mời cũng cong mắt len lén cười, nhưng không dám phát ra tiếng để tránh tổng giám đốc Thẩm thẹn quá hóa giận.
May mà bản thân tổng giám đốc Thẩm vẫn còn trong cơn tức giận, nên không để ý thấy mình đang tỏ ra vẻ đáng yêu chẳng hề phù hợp với hình tượng chút nào, khuôn mặt bị ảnh đế Lương đè trong lòng, còn đang miệt mài tỏ ra khó chịu: “Sau này ra ngoài phải dẫn thêm nhiều vệ sĩ.”
Lương Trung Tuyền vừa cười vừa cúi thấp đầu, hôn anh hết lần này đến lần khác: “Nghe anh hết.”
Trong màn ảnh, tổng giám đốc Thẩm dùng khả năng của bản thân làm dịu bầu không khí trong xe, mà trên màn hình, dàn bình luận vốn đang chỉ trích Thẩm Úc Tiều đã trực tiếp cấm tài khoản cũng được fan khen ngất trời đè xuống vì cảnh quay này.
— Thật sự xin mọi người hãy theo đuổi thần tượng một cách lý trí, đắc ý đến lật xe rồi kìa.
— Cấm tài khoản thật là sảng khoái, với tư cách là fans từ sớm tôi đã thấy không ưa đám não tàn này rồi, tổng giám đốc Thẩm quá xuất sắc!
— A a a a a Tổng giám đốc Thẩm là đồ đáng yêu tuyệt vời! Tui yêu ảnh!
— Hôm nay cũng là ngày muốn giành người với thần tượng.
— Ha ha ha cái phụt này, tổng giám đốc Thẩm đáng yêu dễ sợ!
— Tuyền Tuyền nhà bọn tui cũng nên được khen ngợi! Dỗ vợ như dỗ con nít ngọt thật sự!
…
Tổ đạo diễn thấy dàn bình luận nhanh chóng quên hết tất cả, bấy giờ mới thở phào một hơi, mặc dù họ đã sắp xếp nhân viên an ninh ở sân bay, nhưng cũng chỉ có vài người, có ai ngờ với thời tiết lạnh giá ở tỉnh J mà fans cũng đến sân bay nhanh như vậy, may là khách mời không bị ảnh hưởng nhiều bởi sự sai sót lần này của họ.
Đạo diễn chăm chú nhìn tổng giám đốc Thẩm bị ảnh đế Lương bọc lại lần nữa, cảm thán nói: “Kiều Kiều đúng là báu vật nhân gian…”
Trợ lý đứng đơ như cây gỗ ở bên cạnh, sợ hãi nhìn đạo diễn nhà mình: Đạo diễn điên rồi ư? Sao đột nhiên lại theo đuổi thần tượng, hơn nữa người ông ta thần tượng còn là kim chủ?
Tin tức tổng đạo diễn bị chập mạch đã truyền khắp tổ đạo diễn trong vòng nửa tiếng, mà ở chỗ khác, các khách mời đã ngồi tàu cao tốc đến thành phố A tại tỉnh J, fan đợi ở quê của ảnh đế Lương không thấy người bèn bắt đầu oán trách ở bình luận, rồi nhanh chóng bị quản trị viên cấm ngôn và khóa tài khoản.
Nhóm khách mời đi ra khỏi bến ga, trông thấy quang cảnh thành phố quen thuộc, ai cũng thở phào, nhưng giây tiếp theo, tổ đạo diễn đã đập tan may mắn của họ, chỉ huy bảy tám chiếc xe Đằng Vân chạy sang.
Giọng nói của tổng đạo diễn vẫn phát ra từ chiếc loa nhỏ của anh quay phim: “Mời khách mời lên xe của mình, và tự tới điểm đến nhờ định hướng thông minh trong xe Đằng Vân.”
Khán giả bị chọc cười bởi cảnh tượng bất ngờ không kịp đề phòng này, mà nhóm khách mời lại hoàn toàn cười không nổi.
Ngồi máy bay rồi lại ngồi tàu cao tốc đã mệt muốn xỉu, bây giờ lại phải tự lái xe?
Ban đầu Tả Nguyệt Minh nũng nịu chơi xấu, nói không lên xe, thấy bên đường có đống tuyết cao nửa người bèn giận dỗi ngồi xuống đó, muốn đe dọa tổ đạo diễn, kết quả ngay lúc ngồi lên thì nhanh chóng bị lún xuống, chui đầu vào đống tuyết.
“A a a! Đống tuyết này của ai vậy, chẳng chắc tí nào!” Tiểu thiên vương Tả bị đống tuyết làm cho lạnh cóng đến tái nhợt, lúc được Chung Phong kéo ra từ đống tuyết, răng còn va lập cập.
Mà ở sau cậu ta, hơi nóng tích góp của mọi người đang giằng co với tổ chương trình ở ga tàu cũng dần bị gió lạnh vù vù thổi đi, cơn gió băng giá như một con dao nhỏ, cứa trên mặt người từng chút từng chút một, đau muốn chết.
Chỉ có tổng giám đốc Thẩm đã được bọc kín và ảnh đế Lương trông như không sợ lạnh hoàn toàn không bị ảnh hưởng, đang thương lượng với cái loa nhỏ rằng có thể gọi tài xế lái thay không.
Tổng đạo diễn: “Có thể bố trí tài xế cho khách mời, nhưng sau khi đến nơi yêu cầu khách mời phải dùng sức lao động kiếm tiền chi trả.”
Tả Nguyệt Minh nũng nịu lấy ví tiền ra: “Chúng tôi có tiền mà.”
Tổng đạo diễn: “Không nhận.”
Cứ như thế, tất cả tiền mặt và ví của nhóm khách mời đều bị lấy đi, tổ chương trình tàn bạo thậm chí còn không bỏ qua bánh quy và socola, chỉ để lại quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân trong hành lý cho nhóm khách mời cho trợ lý của họ giữ.
Bởi vì mang nỗi sợ hãi đối với “lao động”, nên cặp đôi ảnh hậu không chọn người tổ đạo diễn cho mượn, mà Tả Nguyệt Minh thì bị cóng đến nỗi răng run lập cập, Chung Phong nóng lòng bảo cậu ta vào xe cho ấm, trực tiếp đồng ý yêu cầu của tổ chương trình, còn hai vợ chồng Lương Trung Tuyền định làm tài xế nhưng đều bị đối phương từ chối, cuối cùng chỉ còn cách thỏa hiệp, chọn tài xế do tổ chương trình cung cấp.
Lúc này ba nhóm khách mời “khó hầu hạ” mới ngồi vào xe.
Trong xe có camera cỡ nhỏ, người quay phim không cần theo vào, bởi vậy trong xe chỉ còn lại tài xế mặt không cảm xúc đeo kính râm và hai khách mời, trong xe còn có vách ngăn có thể ngăn cách hoàn toàn hàng ghế trước và sau.
Còn xe của ảnh hậu Tô thì riêng tư hơn, chỉ có cô và Nguyễn Miên Miên, nên chỉ cần không cẩn thận tí là quên mất camera trong xe.
Nhóm khách mời vừa vào xe thì phát hiện mưu tính của tổ chương trình, riêng tư như vậy, tình cảnh chỉ có hai người, rất thích hợp để nói chuyện cá nhân, không giống như lần phát sóng trực tiếp đầu tiên, mọi người luôn ở bên nhau, chỉ có thể trò chuyện một vài vấn đề vô nghĩa.
Mọi người đều là người trong giới, đương nhiên biết phải làm sao để “vô tình” nói ra những lời có lợi cho mình. Dù rằng trên gương mặt ít nhiều thể hiện sự khó chịu với “sự khắt khe” của tổ chương trình, nhưng trên thực tế lại cảm thấy thoải mái với sự sắp xếp của tổ chương trình.
Tôn Duệ lên một chiếc xe khác cũng rất thoải mái, giờ phút này rất thích hợp cho việc tẩy trắng, cho dù bây giờ trên mạng không còn bao nhiêu người nói hai người có quan hệ bao nuôi, nhưng vẫn có rất nhiều lời đồn thổi về tình cảm của họ, người thì chất vấn tại sao trước đó Lương Trung Tuyền không phản bác không thanh minh, người thì cảm thấy tính cách của tổng giám đốc Thẩm rất tệ, còn tỏ ra thượng đẳng nếu như tôi là tổng giám đốc Thẩm hay ảnh đế Lương, thì chắc chắn tôi sẽ không chịu nổi.
Nếu như chỉ có vài người thì thôi, nhưng lại nhiều người như thế, sự tồn tại rất mạnh, lâu dần hình thành thế kiềng ba chân trong khu bình luận của ảnh đế Lương, mà các tài khoản công chúng hay blogger cũng nháo nhào tham gia, có người thương ảnh đế Lương, có người cảm thấy ảnh đế Lương không hợp với tổng giám đốc Thẩm, còn lại thì là fan CP ngày càng nhiều, bị hai phe làm cho tức không chịu được, mỗi lần phản bác về chuyện tọc mạch cuộc sống hôn nhân của hai vợ chồng là lập tức bị phản bác lại bằng lý do “nhân vật của công chúng nên phải chấp nhận ánh nhìn của công chúng”.
Cho dù để củng cố fan CP, hai vợ chồng cũng cần tạo thêm chút đường.
Tôn Duệ nháy mắt với Lương Trung Tuyền trước khi lên xe, rồi nhanh chóng nhận được cái nhướng mày đáp lại của ảnh đế Lương, bèn cho rằng cậu đã hiểu ý mình.
Tuy nhiên, khi cậu ta ngồi an ổn trên xe, bật livestream trên điện thoại thì chỉ thấy hai vợ chồng nhắm mắt dựa vào nhau, và lượng người xem đang giảm xuống nhanh chóng.
Tôn Duệ: …
Cũng giống như Tôn Duệ, khán giả tưởng chừng có thể nghe thấy hai vợ chồng tâm sự thân mật lần lượt rời đi xem cp ở hai phòng livestream khác trò chuyện, mãi cho tới khi xe đến nơi mới quay trở lại.
Chỉ thấy tổng giám đốc Thẩm đang ngồi ngay ngắn ở ghế sau, một cánh tay ôm chồng mình, nhìn ra ngoài cửa sổ một cách hờ hững, mà ảnh đế Lương ngoan ngoãn dựa vào trong lòng anh, hơi há miệng, ngủ như một con heo chết, áo khoác lông của tổng giám đốc Thẩm có vệt lấp lánh, thoạt nhìn giống như nước miếng chảy ra khi cậu ngủ.
Cảnh tượng thật ấm áp và cảm động, mà dàn bình luận lại kêu rên vang trời.
— Tui bị thất tình rồi hu hu hu.
— Ảnh đế Lương quá hiểm, tui đánh không lại ảnh.
— Mị hiểu mị hiểu, mị chịu thua, không tranh với ảnh nữa.
— Lương Trung Tuyền, rút… À không, tui quên, bây giờ ngay cả tư cách rút kiếm tui cũng không có [khóc lớn.jpg]
— Tính cách không tốt không vượt qua nổi đã nói đâu? Tui khinh! Tổng giám đốc Thẩm là cục cưng đáng yêu nhất trên thế giới! Không cho phép phản bác!!!
— Nếu như bạn trai tui được một nửa như tổng giám đốc Thẩm thì tui sẽ kết hôn với ảnh ngay hiu hiu hiu hiu.
— Ha ha ha fan CP rất thỏa mãn.
— Ảnh đế Lương là người thắng cuộc, tui chịu thua.
…
Người xem vừa quay lại rất khó hiểu, xôn xao hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người đều điên cuồng đập đường hay kêu rên thất tình, không có ai trả lời vấn đề của họ.
Với thái độ tích cực tự mình động thủ cơm no áo ấm, fans giàu có nhiệt tình lấy một chiếc điện thoại khác xem phát lại.
Ban đầu, đúng là hai vợ chồng đã ngủ cùng nhau như Tôn Duệ nhìn thấy, nhưng ảnh đế Lương chỉ ngủ chưa đầy mười phút đã tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh táo lại, cậu cúi đầu nhìn sang tổng giám đốc Thẩm đang ngủ hơi chu miệng lên, đầu tiên là không nhịn được cười, giơ tay bóp miệng tổng giám đốc Thẩm thành mỏ vịt, rồi nhích sang lén hôn lên cái mỏ vịt ấy, sau đó ngẩng đầu nghiền ngẫm cả buổi.
Nhưng một lúc sau, dường như cậu vẫn không thỏa mãn, lại cúi đầu xuống nhưng không làm gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, sâu sắc và dịu dàng, nhìn đến mức người xem cũng say đắm.
Nhưng ngay sau đó, tổng giám đốc Thẩm đang ngủ khẽ nhíu mày, trong cổ họng phát ra một tiếng rên yếu ớt, dường như sắp tỉnh lại, ảnh đế Lương thấy vậy lập tức dựa vào tổng giám đốc Thẩm nhắm mắt lại, khẽ há miệng và điều chỉnh nhịp thở đều đều.
Khi tổng giám đốc Thẩm mở mắt ra thì thấy chồng mình đang ngủ say, dáng vẻ sét đánh cũng không dậy được.
Người xem bị sốc bởi hành động của cậu, dù biết tổng giám đốc Thẩm không nhìn thấy nhưng vẫn điên cuồng bình luận “Ảnh đang giả vờ ngủ đấy”, “Ông hoàng bẫy rập lại bắt đầu lập bẫy”, chỉ sợ tổng giám đốc Thẩm bị ảnh đế Lương lừa gạt.
Tuy nhiên, phản ứng của tổng giám đốc Thẩm lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, khi anh nhìn thấy Lương Trung Tuyền như vậy thì lập tức cảm thấy buồn cười.
Ban đầu mọi người còn cho rằng tổng giám đốc Thẩm chỉ thấy cậu đáng yêu, vội vàng dùng thiết bị khác để lưu giữ khoảnh khắc hiếm có này, và rồi sau khi tổng giám đốc Thẩm thu lại nụ cười ngắn ngủi, khẽ mấp máy môi nói với Lương Trung Tuyền, người tinh mắt có thể nhìn ra anh nói: “Lại giả vờ ngủ.”
Người xem:??? Tổng giám đốc Thẩm biết cậu đang giả vờ ngủ?
Có người đoán ảnh đế Lương giả vờ rồi sẽ bị đánh, đã nhập sẵn mấy chữ “ha ha ha lật xe” ở khung bình luận chỉ đợi enter, thế nhưng lại không ngờ, tổng giám đốc Thẩm lại vả mặt người xem, dùng động tác cúi đầu như ảnh đế Lương vừa rồi hôn khẽ lên môi đối phương một cái, sau đó, nhìn chằm chằm vào lông mi của ảnh đế Lương một lúc lâu, giơ tay phác họa nhưng không hề chạm vào cậu.
Trong máy quay, ảnh đế Lương được hôn một cái thì khẽ nhếch khóe miệng, cử động nũng nịu, ổng giám đốc Thẩm giơ tay ôm bả vai cậu đề phòng cậu bị tụt xuống, một lúc lâu sau, dường như đang nghĩ đến điều gì, vẻ mặt trầm tĩnh và dịu dàng của tổng giám đốc Thẩm lập tức biến mất, hoang mang nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đối diện với người xem sau máy quay.
Mặc dù khuôn viên tổng giám đốc Thẩm không hề có cảm xúc gì, nhưng hiển nhiên mọi người đã nhìn thấy sự bàng hoàng và hối hận trong con ngươi run rẩy của anh, có điều làm cũng đã làm rồi, còn có thể làm sao đây?
Vì vậy, tổng giám đốc Thẩm xấu hổ gấp bội lập tức ngồi thẳng người, quay đầu ra ngoài cửa sổ, bắt đầu tức giận với chính mình, mà ảnh đế Lương không ở trong tầm mắt của anh chỉ ngậm miệng lại, bắt đầu cười thầm, cười xong còn diễu võ dương oai liếc mắt nhìn máy quay đang nhắm thẳng vào mình, đối diện với người xem giống như tổng giám đốc Thẩm vừa rồi.
Vẻ mặt ấy rất giống nữ phụ ác độc giả nai trong phim cung đấu, làm ầm với các tỷ muội khác, chớp mắt lại nũng nịu giả vờ đáng thương với hoàng thượng, cuối cùng được hoàng đế xót thương dắt tay đi, rồi tiện thể quay đầu lại khoe khoang với đám tỷ muội.
Cái kiểu muốn ăn đòn kia, ngay cả fans chân chính sáu bảy năm của cậu cũng không thể chịu nổi, đều đang kêu gào muốn xông vào màn hình dạy thần tượng cách làm người.
Mà người xem xem lại phát sóng trực tiếp lúc này: Ảnh đế Lương quá nham hiểm! Quá nham hiểm!
Mà bây giờ Tổng giám đốc Thẩm bị bọc kín mít, vốn dĩ đã có vẻ trẻ tuổi, làm hành động như vậy thì càng thêm ấu trĩ, mà chẳng hề khiến người ta cảm thấy lôi thôi giả nai chút nào.
Bảo bối nhà mình sao! lại! đáng! yêu! như! vậy!
Nụ cười thản nhiên Lương Trung Tuyền phô diễn ra lập tức tan vỡ, biến thành nụ cười thật lòng, ôm thật chặt tổng giám đốc Thẩm còn đang nhíu mày vào trong lòng, chẳng nói chẳng rằng, thế nhưng tâm trạng tồi tệ trước đó đã được xua tan, trong lòng ngập tràn hạnh phúc vì vẻ đáng yêu của bảo bối nhà mình.
Mà các khách mời cũng cong mắt len lén cười, nhưng không dám phát ra tiếng để tránh tổng giám đốc Thẩm thẹn quá hóa giận.
May mà bản thân tổng giám đốc Thẩm vẫn còn trong cơn tức giận, nên không để ý thấy mình đang tỏ ra vẻ đáng yêu chẳng hề phù hợp với hình tượng chút nào, khuôn mặt bị ảnh đế Lương đè trong lòng, còn đang miệt mài tỏ ra khó chịu: “Sau này ra ngoài phải dẫn thêm nhiều vệ sĩ.”
Lương Trung Tuyền vừa cười vừa cúi thấp đầu, hôn anh hết lần này đến lần khác: “Nghe anh hết.”
Trong màn ảnh, tổng giám đốc Thẩm dùng khả năng của bản thân làm dịu bầu không khí trong xe, mà trên màn hình, dàn bình luận vốn đang chỉ trích Thẩm Úc Tiều đã trực tiếp cấm tài khoản cũng được fan khen ngất trời đè xuống vì cảnh quay này.
— Thật sự xin mọi người hãy theo đuổi thần tượng một cách lý trí, đắc ý đến lật xe rồi kìa.
— Cấm tài khoản thật là sảng khoái, với tư cách là fans từ sớm tôi đã thấy không ưa đám não tàn này rồi, tổng giám đốc Thẩm quá xuất sắc!
— A a a a a Tổng giám đốc Thẩm là đồ đáng yêu tuyệt vời! Tui yêu ảnh!
— Hôm nay cũng là ngày muốn giành người với thần tượng.
— Ha ha ha cái phụt này, tổng giám đốc Thẩm đáng yêu dễ sợ!
— Tuyền Tuyền nhà bọn tui cũng nên được khen ngợi! Dỗ vợ như dỗ con nít ngọt thật sự!
…
Tổ đạo diễn thấy dàn bình luận nhanh chóng quên hết tất cả, bấy giờ mới thở phào một hơi, mặc dù họ đã sắp xếp nhân viên an ninh ở sân bay, nhưng cũng chỉ có vài người, có ai ngờ với thời tiết lạnh giá ở tỉnh J mà fans cũng đến sân bay nhanh như vậy, may là khách mời không bị ảnh hưởng nhiều bởi sự sai sót lần này của họ.
Đạo diễn chăm chú nhìn tổng giám đốc Thẩm bị ảnh đế Lương bọc lại lần nữa, cảm thán nói: “Kiều Kiều đúng là báu vật nhân gian…”
Trợ lý đứng đơ như cây gỗ ở bên cạnh, sợ hãi nhìn đạo diễn nhà mình: Đạo diễn điên rồi ư? Sao đột nhiên lại theo đuổi thần tượng, hơn nữa người ông ta thần tượng còn là kim chủ?
Tin tức tổng đạo diễn bị chập mạch đã truyền khắp tổ đạo diễn trong vòng nửa tiếng, mà ở chỗ khác, các khách mời đã ngồi tàu cao tốc đến thành phố A tại tỉnh J, fan đợi ở quê của ảnh đế Lương không thấy người bèn bắt đầu oán trách ở bình luận, rồi nhanh chóng bị quản trị viên cấm ngôn và khóa tài khoản.
Nhóm khách mời đi ra khỏi bến ga, trông thấy quang cảnh thành phố quen thuộc, ai cũng thở phào, nhưng giây tiếp theo, tổ đạo diễn đã đập tan may mắn của họ, chỉ huy bảy tám chiếc xe Đằng Vân chạy sang.
Giọng nói của tổng đạo diễn vẫn phát ra từ chiếc loa nhỏ của anh quay phim: “Mời khách mời lên xe của mình, và tự tới điểm đến nhờ định hướng thông minh trong xe Đằng Vân.”
Khán giả bị chọc cười bởi cảnh tượng bất ngờ không kịp đề phòng này, mà nhóm khách mời lại hoàn toàn cười không nổi.
Ngồi máy bay rồi lại ngồi tàu cao tốc đã mệt muốn xỉu, bây giờ lại phải tự lái xe?
Ban đầu Tả Nguyệt Minh nũng nịu chơi xấu, nói không lên xe, thấy bên đường có đống tuyết cao nửa người bèn giận dỗi ngồi xuống đó, muốn đe dọa tổ đạo diễn, kết quả ngay lúc ngồi lên thì nhanh chóng bị lún xuống, chui đầu vào đống tuyết.
“A a a! Đống tuyết này của ai vậy, chẳng chắc tí nào!” Tiểu thiên vương Tả bị đống tuyết làm cho lạnh cóng đến tái nhợt, lúc được Chung Phong kéo ra từ đống tuyết, răng còn va lập cập.
Mà ở sau cậu ta, hơi nóng tích góp của mọi người đang giằng co với tổ chương trình ở ga tàu cũng dần bị gió lạnh vù vù thổi đi, cơn gió băng giá như một con dao nhỏ, cứa trên mặt người từng chút từng chút một, đau muốn chết.
Chỉ có tổng giám đốc Thẩm đã được bọc kín và ảnh đế Lương trông như không sợ lạnh hoàn toàn không bị ảnh hưởng, đang thương lượng với cái loa nhỏ rằng có thể gọi tài xế lái thay không.
Tổng đạo diễn: “Có thể bố trí tài xế cho khách mời, nhưng sau khi đến nơi yêu cầu khách mời phải dùng sức lao động kiếm tiền chi trả.”
Tả Nguyệt Minh nũng nịu lấy ví tiền ra: “Chúng tôi có tiền mà.”
Tổng đạo diễn: “Không nhận.”
Cứ như thế, tất cả tiền mặt và ví của nhóm khách mời đều bị lấy đi, tổ chương trình tàn bạo thậm chí còn không bỏ qua bánh quy và socola, chỉ để lại quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân trong hành lý cho nhóm khách mời cho trợ lý của họ giữ.
Bởi vì mang nỗi sợ hãi đối với “lao động”, nên cặp đôi ảnh hậu không chọn người tổ đạo diễn cho mượn, mà Tả Nguyệt Minh thì bị cóng đến nỗi răng run lập cập, Chung Phong nóng lòng bảo cậu ta vào xe cho ấm, trực tiếp đồng ý yêu cầu của tổ chương trình, còn hai vợ chồng Lương Trung Tuyền định làm tài xế nhưng đều bị đối phương từ chối, cuối cùng chỉ còn cách thỏa hiệp, chọn tài xế do tổ chương trình cung cấp.
Lúc này ba nhóm khách mời “khó hầu hạ” mới ngồi vào xe.
Trong xe có camera cỡ nhỏ, người quay phim không cần theo vào, bởi vậy trong xe chỉ còn lại tài xế mặt không cảm xúc đeo kính râm và hai khách mời, trong xe còn có vách ngăn có thể ngăn cách hoàn toàn hàng ghế trước và sau.
Còn xe của ảnh hậu Tô thì riêng tư hơn, chỉ có cô và Nguyễn Miên Miên, nên chỉ cần không cẩn thận tí là quên mất camera trong xe.
Nhóm khách mời vừa vào xe thì phát hiện mưu tính của tổ chương trình, riêng tư như vậy, tình cảnh chỉ có hai người, rất thích hợp để nói chuyện cá nhân, không giống như lần phát sóng trực tiếp đầu tiên, mọi người luôn ở bên nhau, chỉ có thể trò chuyện một vài vấn đề vô nghĩa.
Mọi người đều là người trong giới, đương nhiên biết phải làm sao để “vô tình” nói ra những lời có lợi cho mình. Dù rằng trên gương mặt ít nhiều thể hiện sự khó chịu với “sự khắt khe” của tổ chương trình, nhưng trên thực tế lại cảm thấy thoải mái với sự sắp xếp của tổ chương trình.
Tôn Duệ lên một chiếc xe khác cũng rất thoải mái, giờ phút này rất thích hợp cho việc tẩy trắng, cho dù bây giờ trên mạng không còn bao nhiêu người nói hai người có quan hệ bao nuôi, nhưng vẫn có rất nhiều lời đồn thổi về tình cảm của họ, người thì chất vấn tại sao trước đó Lương Trung Tuyền không phản bác không thanh minh, người thì cảm thấy tính cách của tổng giám đốc Thẩm rất tệ, còn tỏ ra thượng đẳng nếu như tôi là tổng giám đốc Thẩm hay ảnh đế Lương, thì chắc chắn tôi sẽ không chịu nổi.
Nếu như chỉ có vài người thì thôi, nhưng lại nhiều người như thế, sự tồn tại rất mạnh, lâu dần hình thành thế kiềng ba chân trong khu bình luận của ảnh đế Lương, mà các tài khoản công chúng hay blogger cũng nháo nhào tham gia, có người thương ảnh đế Lương, có người cảm thấy ảnh đế Lương không hợp với tổng giám đốc Thẩm, còn lại thì là fan CP ngày càng nhiều, bị hai phe làm cho tức không chịu được, mỗi lần phản bác về chuyện tọc mạch cuộc sống hôn nhân của hai vợ chồng là lập tức bị phản bác lại bằng lý do “nhân vật của công chúng nên phải chấp nhận ánh nhìn của công chúng”.
Cho dù để củng cố fan CP, hai vợ chồng cũng cần tạo thêm chút đường.
Tôn Duệ nháy mắt với Lương Trung Tuyền trước khi lên xe, rồi nhanh chóng nhận được cái nhướng mày đáp lại của ảnh đế Lương, bèn cho rằng cậu đã hiểu ý mình.
Tuy nhiên, khi cậu ta ngồi an ổn trên xe, bật livestream trên điện thoại thì chỉ thấy hai vợ chồng nhắm mắt dựa vào nhau, và lượng người xem đang giảm xuống nhanh chóng.
Tôn Duệ: …
Cũng giống như Tôn Duệ, khán giả tưởng chừng có thể nghe thấy hai vợ chồng tâm sự thân mật lần lượt rời đi xem cp ở hai phòng livestream khác trò chuyện, mãi cho tới khi xe đến nơi mới quay trở lại.
Chỉ thấy tổng giám đốc Thẩm đang ngồi ngay ngắn ở ghế sau, một cánh tay ôm chồng mình, nhìn ra ngoài cửa sổ một cách hờ hững, mà ảnh đế Lương ngoan ngoãn dựa vào trong lòng anh, hơi há miệng, ngủ như một con heo chết, áo khoác lông của tổng giám đốc Thẩm có vệt lấp lánh, thoạt nhìn giống như nước miếng chảy ra khi cậu ngủ.
Cảnh tượng thật ấm áp và cảm động, mà dàn bình luận lại kêu rên vang trời.
— Tui bị thất tình rồi hu hu hu.
— Ảnh đế Lương quá hiểm, tui đánh không lại ảnh.
— Mị hiểu mị hiểu, mị chịu thua, không tranh với ảnh nữa.
— Lương Trung Tuyền, rút… À không, tui quên, bây giờ ngay cả tư cách rút kiếm tui cũng không có [khóc lớn.jpg]
— Tính cách không tốt không vượt qua nổi đã nói đâu? Tui khinh! Tổng giám đốc Thẩm là cục cưng đáng yêu nhất trên thế giới! Không cho phép phản bác!!!
— Nếu như bạn trai tui được một nửa như tổng giám đốc Thẩm thì tui sẽ kết hôn với ảnh ngay hiu hiu hiu hiu.
— Ha ha ha fan CP rất thỏa mãn.
— Ảnh đế Lương là người thắng cuộc, tui chịu thua.
…
Người xem vừa quay lại rất khó hiểu, xôn xao hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người đều điên cuồng đập đường hay kêu rên thất tình, không có ai trả lời vấn đề của họ.
Với thái độ tích cực tự mình động thủ cơm no áo ấm, fans giàu có nhiệt tình lấy một chiếc điện thoại khác xem phát lại.
Ban đầu, đúng là hai vợ chồng đã ngủ cùng nhau như Tôn Duệ nhìn thấy, nhưng ảnh đế Lương chỉ ngủ chưa đầy mười phút đã tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh táo lại, cậu cúi đầu nhìn sang tổng giám đốc Thẩm đang ngủ hơi chu miệng lên, đầu tiên là không nhịn được cười, giơ tay bóp miệng tổng giám đốc Thẩm thành mỏ vịt, rồi nhích sang lén hôn lên cái mỏ vịt ấy, sau đó ngẩng đầu nghiền ngẫm cả buổi.
Nhưng một lúc sau, dường như cậu vẫn không thỏa mãn, lại cúi đầu xuống nhưng không làm gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, sâu sắc và dịu dàng, nhìn đến mức người xem cũng say đắm.
Nhưng ngay sau đó, tổng giám đốc Thẩm đang ngủ khẽ nhíu mày, trong cổ họng phát ra một tiếng rên yếu ớt, dường như sắp tỉnh lại, ảnh đế Lương thấy vậy lập tức dựa vào tổng giám đốc Thẩm nhắm mắt lại, khẽ há miệng và điều chỉnh nhịp thở đều đều.
Khi tổng giám đốc Thẩm mở mắt ra thì thấy chồng mình đang ngủ say, dáng vẻ sét đánh cũng không dậy được.
Người xem bị sốc bởi hành động của cậu, dù biết tổng giám đốc Thẩm không nhìn thấy nhưng vẫn điên cuồng bình luận “Ảnh đang giả vờ ngủ đấy”, “Ông hoàng bẫy rập lại bắt đầu lập bẫy”, chỉ sợ tổng giám đốc Thẩm bị ảnh đế Lương lừa gạt.
Tuy nhiên, phản ứng của tổng giám đốc Thẩm lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, khi anh nhìn thấy Lương Trung Tuyền như vậy thì lập tức cảm thấy buồn cười.
Ban đầu mọi người còn cho rằng tổng giám đốc Thẩm chỉ thấy cậu đáng yêu, vội vàng dùng thiết bị khác để lưu giữ khoảnh khắc hiếm có này, và rồi sau khi tổng giám đốc Thẩm thu lại nụ cười ngắn ngủi, khẽ mấp máy môi nói với Lương Trung Tuyền, người tinh mắt có thể nhìn ra anh nói: “Lại giả vờ ngủ.”
Người xem:??? Tổng giám đốc Thẩm biết cậu đang giả vờ ngủ?
Có người đoán ảnh đế Lương giả vờ rồi sẽ bị đánh, đã nhập sẵn mấy chữ “ha ha ha lật xe” ở khung bình luận chỉ đợi enter, thế nhưng lại không ngờ, tổng giám đốc Thẩm lại vả mặt người xem, dùng động tác cúi đầu như ảnh đế Lương vừa rồi hôn khẽ lên môi đối phương một cái, sau đó, nhìn chằm chằm vào lông mi của ảnh đế Lương một lúc lâu, giơ tay phác họa nhưng không hề chạm vào cậu.
Trong máy quay, ảnh đế Lương được hôn một cái thì khẽ nhếch khóe miệng, cử động nũng nịu, ổng giám đốc Thẩm giơ tay ôm bả vai cậu đề phòng cậu bị tụt xuống, một lúc lâu sau, dường như đang nghĩ đến điều gì, vẻ mặt trầm tĩnh và dịu dàng của tổng giám đốc Thẩm lập tức biến mất, hoang mang nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đối diện với người xem sau máy quay.
Mặc dù khuôn viên tổng giám đốc Thẩm không hề có cảm xúc gì, nhưng hiển nhiên mọi người đã nhìn thấy sự bàng hoàng và hối hận trong con ngươi run rẩy của anh, có điều làm cũng đã làm rồi, còn có thể làm sao đây?
Vì vậy, tổng giám đốc Thẩm xấu hổ gấp bội lập tức ngồi thẳng người, quay đầu ra ngoài cửa sổ, bắt đầu tức giận với chính mình, mà ảnh đế Lương không ở trong tầm mắt của anh chỉ ngậm miệng lại, bắt đầu cười thầm, cười xong còn diễu võ dương oai liếc mắt nhìn máy quay đang nhắm thẳng vào mình, đối diện với người xem giống như tổng giám đốc Thẩm vừa rồi.
Vẻ mặt ấy rất giống nữ phụ ác độc giả nai trong phim cung đấu, làm ầm với các tỷ muội khác, chớp mắt lại nũng nịu giả vờ đáng thương với hoàng thượng, cuối cùng được hoàng đế xót thương dắt tay đi, rồi tiện thể quay đầu lại khoe khoang với đám tỷ muội.
Cái kiểu muốn ăn đòn kia, ngay cả fans chân chính sáu bảy năm của cậu cũng không thể chịu nổi, đều đang kêu gào muốn xông vào màn hình dạy thần tượng cách làm người.
Mà người xem xem lại phát sóng trực tiếp lúc này: Ảnh đế Lương quá nham hiểm! Quá nham hiểm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất