Chương 30
Phác Xán Liệt nói năng thật lòng, Biên Bá Hiền không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lập tức giơ chăn lên chặn giữa hai người, che tầm mắt của họ, “Anh… anh mau mặc đồ vào đi.”
“Không được,” Phác Xán Liệt núp sau tấm chăn cười khẽ, “Anh còn chưa thấy của em mà…” Hắn cố ý giở trò lưu manh, kéo dài giọng nhưng không nói là ‘thấy’ cái gì.
“Phác Xán Liệt!” Biên Bá Hiền hiểu ý hắn, ngữ điệu vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.
“Haiz, cứ cảm giác đã bỏ lỡ cái gì ấy, chẳng có sức thay quần áo luôn.” Thanh âm Phác Xán Liệt ngập mùi tiếc nuối.
“Kh-không có,” Biên Bá Hiền lắp ba lắp bắp, “T-tỉnh rượu rồi, c-cái ấy hết nóng rồi…”
“Phải làm sao đây?” Phác Xán Liệt duỗi ngón tay chọt chọt chăn, “Cứ cảm giác đã bỏ lỡ gì đó, cả người mệt mỏi lắm.”
“L-lần sau đi.” Biên Bá Hiền nói xong cũng hối hận, chỉ muốn đào cái hố để chui xuống, mình nói cái qué gì vậy!
Phác Xán Liệt không nhịn được cười thành tiếng, vươn qua lớp chăn vò mái tóc vốn đã rối như cái tổ quạ của Biên Bá Hiền, kế đó lăn một vòng xuống giường, trong giọng nói là niềm sung sướng khó giấu, “Chắc chắn lần sau nha!”
***
Bầu trời dần phất phơ mưa phùn, đan chồng chéo rồi đập lên cửa sổ, quấy nhiễu thế giới rạch ròi bất kham.
Phác Xán Liệt tìm bừa áo thun trắng trong tủ nhà Biên Bá Hiền, tròng vào, ánh mắt mải dính lên cái người vừa bước ra từ phòng tắm.
Tóc Biên Bá Hiền hãy còn nhỏ nước, bị hơi nóng xông quá lâu nên mặt đỏ bừng.
“Để anh để anh.” Phác Xán Liệt vồn vã cướp lấy khăn lông trong tay cậu, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Anh lau cho em.”
“Em tự làm.” Biên Bá Hiền vẫn hơi ngượng ngùng.
“Chuyện cỏn con ấy mà, nhanh nào.” Hắn chẳng đợi người ta phản ứng, không nhiều lời đã nắm cổ tay Biên Bá Hiền kéo vào lòng.
“Về sau cũng muốn lau tóc cho em mỗi ngày.” Tay Phác Xán Liệt vuốt chậm rãi trên đầu cậu, trong giọng điệu là sự dịu dàng khó tả.
“… Bàn sau đi.” Biên Bá Hiền cụp mắt, không dám cân nhắc quá nhiều về chuyện tương lai.
“Ừ, còn nhiều cơ hội.” Phác Xán Liệt không vội, hắn biết mình đã gây ra hàng tá sai lầm, nói những lời khốn kiếp, không thể nào khiến Biên Bá Hiền chấp nhận mình ngay lập tức. Nhưng, hắn tin có một ngày, Biên Bá Hiền sẽ tha thứ cho mình.
Hắn có thể chờ, vô luận là bao lâu.
Tắt máy sấy, Phác Xán Liệt không quên vò đỉnh đầu người kia, tới khi rối mù rồi hắn mới tút tát vuốt lại.
“Đừng xoa đầu em hoài…” Thanh âm Biên Bá Hiền nho nhỏ, tay bất giác sờ tóc mình.
“Dù không sờ cũng không cao lên được nữa.” Phác Xán Liệt rắp tâm trêu cậu.
“Không cho nhắc chiều cao của em!” Biên Bá Hiền dí dí nắm đấm, vờ đánh về phía hắn nhưng chẳng mang theo chút lực nào.
“Á.” Rõ ràng chỉ có xíu lực, lại chọc cho Phác Xán Liệt ré lên.
“Sao vậy?” Biên Bá Hiền lập tức lo lắng.
“Tối qua bất cẩn bị quỷ say cắn, hôm nay còn bị ẻm đánh nữa, đau lắm.”
Tầm mắt Biên Bá Hiền mất tự chủ liếc đến xương quai xanh Phác Xán Liệt, vết cắn ửng đỏ lộ ra phân nửa khỏi cổ áo trắng.
“Khụ,” Cậu ho khẽ, dời đường nhìn một cách mất tự nhiên, “Xin lỗi ạ.”
“Chỉ xin lỗi thôi hả?” Phác Xán Liệt nhướng mày, nhếch khóe miệng nhìn Biên Bá Hiền.
“Chứ sao? Anh đâu phải người hẹp hòi…” Cậu lẩm bẩm, âm lượng càng ngày càng nhỏ.
Phác Xán Liệt làm bộ ấm ức, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Anh hẹp hòi đấy, sao nào?
“Dù gì đã cắn rồi, em bó tay, cũng đâu thể để anh cắn lại đâu.” Biên Bá Hiền chỉ định khách sáo, ai dè đối phương lại không biết xấu hổ mà đồng ý ngay, “Được chứ.”
Quả thực không lường được câu trả lời của hắn, Biên Bá Hiền trợn to mắt, “Cái gì?!”
“Cắn lại á.” Phác Xán Liệt đáp với vẻ mặt hiển nhiên.
“Không được không được không được.” Biên Bá Hiền hốt hoảng khua tay.
“Tại sao không được?”
“Thì không được đó!” Biên Bá Hiền từ chối rất nhanh.
“Thôi vậy.” Giọng Phác Xán Liệt có phần cô đơn, cúi đầu kéo cổ áo, ngón tay chạm nhẹ vào nơi bị cắn, “Đành chụp hình chỗ này thôi, kể với fan tối qua em không nhịn được đã cắn anh.”
“Cái cái cái này càng không được! Sao có thể nói thế!”
Trên xương quai xanh có vết cắn, nhìn thế nào cũng thấy mùi vị mờ ám, huống chi Phác Xán Liệt còn đặc biệt tăng thêm từ hạn định “tối qua”, nào có thể làm người ta không nghĩ bậy?
“Lẽ nào có gì sai?” Phác Xán Liệt chớp chớp mắt với cậu, nét mặt đơn thuần, “Sự thật là em không nhịn được cắn anh mà.”
Sự lưu manh của hắn vượt qua hẳn những gì Biên Bá Hiền tưởng tượng, cậu cắn nghiền môi dưới, nói với Phác Xán Liệt: “Vậy thỏa thuận nha, em để anh cắn lại, anh không được đăng nữa.”
“Được.” Phác Xán Liệt nhìn bạn fan nhỏ nhà mình đang nhắm chặt mắt thấy chết không sợ, cảm thấy buồn cười quá đỗi, bèn ghé tới, “Vậy anh làm nha.”
Hắn từ từ tới gần, tốc độ cực chậm, áp đầu vào hõm cổ Biên Bá Hiền, chẳng làm ra hành động gì mà chỉ nhẹ nhàng hít thở.
“Anh nhanh coi.” Hô hấp ấm áp của Phác Xán Liệt phả qua làn da nhạy cảm, khiến hàng mi Biên Bá Hiền rung rung.
“Đừng vội.” Tông giọng hắn vừa trầm vừa khàn, ghé lại gần hơn chút, một tay chạm vào dái tai Biên Bá Hiền xoa nắn đầy dịu dàng.
“Ưm…” Dưới sự kích thích mãnh liệt, Biên Bá Hiền khó kiềm nổi rên rỉ thành tiếng, thời điểm cảm nhận được hơi thở dồn dập bởi nụ cười khẽ của Phác Xán Liệt liền hoàn hồn, bịt miệng, toàn thân đều run rẩy.
Phác Xán Liệt hết sức hài lòng đối với phản ứng của cậu, chậm rãi cắn lên da thịt mềm, từ từ ma sát chẳng dùng lực là bao.
Ngón chân Biên Bá Hiền co quắp, gắt gao nghiến răng nhằm tránh phát ra âm thanh.
Phác Xán Liệt nổi ý cố tình trêu ghẹo cậu, khẽ liếm phần thịt giữa hàm răng, tay day dái tai cũng không nặng không nhẹ.
Biên Bá Hiền căng cứng người, sắc mặt đã đỏ thành màu máu, chẳng rõ vì nguyên nhân gì, cứ cảm giác có một ngọn lửa đang đốt cháy tim cậu.
Dường như Phác Xán Liệt chơi đủ rồi, trước thì vừa gặm vừa cắn, sau lại dốc sức mút mát.
Cảm thụ được động tác của hắn, rốt cuộc Biên Bá Hiền cũng kịp phản ứng.
Cắn lại đây á hả? Rõ ràng là đang tạo dấu hôn cho mình mà!
“Phác Xán Liệt,” Biên Bá Hiền cảm tưởng như mình sắp lạc cả giọng, “Đ-được rồi.”
Phác Xán Liệt nhéo dái tai cậu một phen xong mới bịn rịn rời đi.
Cổ cậu đã đỏ lên, bên trên còn sót một giọt nước trong suốt.
Phác Xán Liệt liếm môi, hài lòng nhìn kiệt tác của mình.
“Ừm, không tệ,” Hắn gật gù, “Hai ta coi như huề.”
“Ờ…… không được đăng nhé.” Biên Bá Hiền cúi đầu kéo áo. Cổ áo cậu mặc hơi nhỏ, theo động tác thì vừa khéo có thể che kín vệt đỏ.
“Khoan” Phác Xán Liệt sực nhớ ra gì đó, “Tụi mình selfie đi, điện thoại anh không có hình hai đứa mình.”
“Ừ.” Biên Bá Hiền ngẩn ngơ gật đầu đồng ý.
Phác Xán Liệt nhích người qua, ôm vai cậu rồi mở ứng dụng selfie.
“Cười vui vẻ xem nào.” Phác Xán Liệt chọt chọt má cậu.
Mặt Biên Bá Hiền hồng hồng, nhưng khóe miệng vẫn dần dần giương cao.
“Anh chụp nha.” Tay Phác Xán Liệt dừng ở nút chụp, bản thân nhún nhún vai để lộ vết cắn trên xương quai xanh, sau đó ngón trỏ và ngón giữa của cái tay đang ôm Biên Bá Hiền khẽ khàng kéo cổ áo cậu, khiến cho dấu hôn đo đỏ kia hiển hiện trọn vẹn dưới ống kính.
“OK.”
Động tác của hắn nhanh siêu tốc, Biên Bá Hiền căn bản không chú ý, nhẹ nhàng đáp, “Ừ.”
***
Đến cuối năm, cả hai đều rất bận rộn, còn chưa ăn chung được bữa trưa thì Phác Xán Liệt đã phải chạy đi tham gia hoạt động tiếp theo.
Kết thúc công việc xong ngồi ở trong xe MPV, hắn cười ngu ngắm nghía bức ảnh mình chụp.
Biên Bá Hiền trong hình mặt ửng đỏ, nụ cười dễ thương quá đỗi, màu đỏ nổi bật bên cổ phối với vết cắn trên xương quai xanh Phác Xán Liệt, tạo nên bầu không khí mập mờ ái muội.
Hắn ngân nga, mở Weibo tải tấm hình này lên, không có ghi chú gì, bấm đăng.
Bận bịu suốt một ngày, ít nhiều vẫn hơi mệt mỏi. Phác Xán Liệt khép mi mắt, tay cầm di động chuẩn bị nghỉ ngơi.
***
Trận mưa này rả rích cả ngày, trôi nổi theo ngọn gió rét thấu xương, chẳng có ý định ngừng chân.
Phác Xán Liệt rã rời ngồi phịch xuống ghế sofa, mở điện thoại, quả nhiên thấy mình lại lên hạng nhất hot search như ý nguyện.
Qua nhiều ngày như thế, càng ngày càng nhiều người tiếp nhận mối quan hệ giữa họ, điều này khiến Phác Xán Liệt vui tai vui mắt lắm.
Ý nghĩa mà bức ảnh biểu đạt thì không cần nói cũng biết, hắn chỉ ước bọn họ hãy suy nghĩ nhiều nhiều thêm chút.
“Đây đây đây, là real rồi, hai ảnh đang quen nhau, không trốn tránh nữa.”
“Áaa! Quen rồi quen rồi! OTP của tôi là thật!”
“Mẹ già chấm nước mắt chúc mừng. Từ khi Bá Hiền bắt đầu livestream đã thấy cậu ấy thích Phác Xán Liệt nhường nào, giờ cuối cùng cũng mãn nguyện!”
“Chớ nghĩ nhiều, tập trung vào nhà mình đi, nói không chừng chỉ là… đm, thôi mệt, không viết nữa, kệ tui đi.”
……
Trong khung bình luận vẫn nhiều lời chúc phúc hơn, thấy ngày càng đông người chấp nhận bọn họ, Phác Xán Liệt cảm giác sự mỏi mệt đều được gột rửa.
“Brr…” Di động chợt rung, hắn thấy là Biên Bá Hiền gọi tới, “Ơi?” Chẳng hề do dự, Phác Xán Liệt lập tức bắt máy.
“Sao anh đăng cái hình đó?!”
Nghe thấy giọng Biên Bá Hiền, tựa hồ Phác Xán Liệt cũng có thể tưởng tượng ra được cậu đang giận đến giậm chân, “Vì em đáng yêu quá.”
“Anh nói sẽ không để fan biết em cắn anh mà!”
“Anh đâu có nói là em cắn, tự họ nghĩ vậy mà.” Ngữ điệu Phác Xán Liệt bất đắc dĩ vô vàn, phủi sạch trách nhiệm không còn một mống.
“Bíp ——” Biên Bá Hiền không nói nữa, ngắt máy.
Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc, nhịn không được cười phá lên.
Hiện tại nhất định là Bá Hiền bó tay với mình rồi, muốn ngắm dáng vẻ em ấy ghê.
Chắc chắn là… đáng yêu vô cùng.
“Không được,” Phác Xán Liệt núp sau tấm chăn cười khẽ, “Anh còn chưa thấy của em mà…” Hắn cố ý giở trò lưu manh, kéo dài giọng nhưng không nói là ‘thấy’ cái gì.
“Phác Xán Liệt!” Biên Bá Hiền hiểu ý hắn, ngữ điệu vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.
“Haiz, cứ cảm giác đã bỏ lỡ cái gì ấy, chẳng có sức thay quần áo luôn.” Thanh âm Phác Xán Liệt ngập mùi tiếc nuối.
“Kh-không có,” Biên Bá Hiền lắp ba lắp bắp, “T-tỉnh rượu rồi, c-cái ấy hết nóng rồi…”
“Phải làm sao đây?” Phác Xán Liệt duỗi ngón tay chọt chọt chăn, “Cứ cảm giác đã bỏ lỡ gì đó, cả người mệt mỏi lắm.”
“L-lần sau đi.” Biên Bá Hiền nói xong cũng hối hận, chỉ muốn đào cái hố để chui xuống, mình nói cái qué gì vậy!
Phác Xán Liệt không nhịn được cười thành tiếng, vươn qua lớp chăn vò mái tóc vốn đã rối như cái tổ quạ của Biên Bá Hiền, kế đó lăn một vòng xuống giường, trong giọng nói là niềm sung sướng khó giấu, “Chắc chắn lần sau nha!”
***
Bầu trời dần phất phơ mưa phùn, đan chồng chéo rồi đập lên cửa sổ, quấy nhiễu thế giới rạch ròi bất kham.
Phác Xán Liệt tìm bừa áo thun trắng trong tủ nhà Biên Bá Hiền, tròng vào, ánh mắt mải dính lên cái người vừa bước ra từ phòng tắm.
Tóc Biên Bá Hiền hãy còn nhỏ nước, bị hơi nóng xông quá lâu nên mặt đỏ bừng.
“Để anh để anh.” Phác Xán Liệt vồn vã cướp lấy khăn lông trong tay cậu, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Anh lau cho em.”
“Em tự làm.” Biên Bá Hiền vẫn hơi ngượng ngùng.
“Chuyện cỏn con ấy mà, nhanh nào.” Hắn chẳng đợi người ta phản ứng, không nhiều lời đã nắm cổ tay Biên Bá Hiền kéo vào lòng.
“Về sau cũng muốn lau tóc cho em mỗi ngày.” Tay Phác Xán Liệt vuốt chậm rãi trên đầu cậu, trong giọng điệu là sự dịu dàng khó tả.
“… Bàn sau đi.” Biên Bá Hiền cụp mắt, không dám cân nhắc quá nhiều về chuyện tương lai.
“Ừ, còn nhiều cơ hội.” Phác Xán Liệt không vội, hắn biết mình đã gây ra hàng tá sai lầm, nói những lời khốn kiếp, không thể nào khiến Biên Bá Hiền chấp nhận mình ngay lập tức. Nhưng, hắn tin có một ngày, Biên Bá Hiền sẽ tha thứ cho mình.
Hắn có thể chờ, vô luận là bao lâu.
Tắt máy sấy, Phác Xán Liệt không quên vò đỉnh đầu người kia, tới khi rối mù rồi hắn mới tút tát vuốt lại.
“Đừng xoa đầu em hoài…” Thanh âm Biên Bá Hiền nho nhỏ, tay bất giác sờ tóc mình.
“Dù không sờ cũng không cao lên được nữa.” Phác Xán Liệt rắp tâm trêu cậu.
“Không cho nhắc chiều cao của em!” Biên Bá Hiền dí dí nắm đấm, vờ đánh về phía hắn nhưng chẳng mang theo chút lực nào.
“Á.” Rõ ràng chỉ có xíu lực, lại chọc cho Phác Xán Liệt ré lên.
“Sao vậy?” Biên Bá Hiền lập tức lo lắng.
“Tối qua bất cẩn bị quỷ say cắn, hôm nay còn bị ẻm đánh nữa, đau lắm.”
Tầm mắt Biên Bá Hiền mất tự chủ liếc đến xương quai xanh Phác Xán Liệt, vết cắn ửng đỏ lộ ra phân nửa khỏi cổ áo trắng.
“Khụ,” Cậu ho khẽ, dời đường nhìn một cách mất tự nhiên, “Xin lỗi ạ.”
“Chỉ xin lỗi thôi hả?” Phác Xán Liệt nhướng mày, nhếch khóe miệng nhìn Biên Bá Hiền.
“Chứ sao? Anh đâu phải người hẹp hòi…” Cậu lẩm bẩm, âm lượng càng ngày càng nhỏ.
Phác Xán Liệt làm bộ ấm ức, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Anh hẹp hòi đấy, sao nào?
“Dù gì đã cắn rồi, em bó tay, cũng đâu thể để anh cắn lại đâu.” Biên Bá Hiền chỉ định khách sáo, ai dè đối phương lại không biết xấu hổ mà đồng ý ngay, “Được chứ.”
Quả thực không lường được câu trả lời của hắn, Biên Bá Hiền trợn to mắt, “Cái gì?!”
“Cắn lại á.” Phác Xán Liệt đáp với vẻ mặt hiển nhiên.
“Không được không được không được.” Biên Bá Hiền hốt hoảng khua tay.
“Tại sao không được?”
“Thì không được đó!” Biên Bá Hiền từ chối rất nhanh.
“Thôi vậy.” Giọng Phác Xán Liệt có phần cô đơn, cúi đầu kéo cổ áo, ngón tay chạm nhẹ vào nơi bị cắn, “Đành chụp hình chỗ này thôi, kể với fan tối qua em không nhịn được đã cắn anh.”
“Cái cái cái này càng không được! Sao có thể nói thế!”
Trên xương quai xanh có vết cắn, nhìn thế nào cũng thấy mùi vị mờ ám, huống chi Phác Xán Liệt còn đặc biệt tăng thêm từ hạn định “tối qua”, nào có thể làm người ta không nghĩ bậy?
“Lẽ nào có gì sai?” Phác Xán Liệt chớp chớp mắt với cậu, nét mặt đơn thuần, “Sự thật là em không nhịn được cắn anh mà.”
Sự lưu manh của hắn vượt qua hẳn những gì Biên Bá Hiền tưởng tượng, cậu cắn nghiền môi dưới, nói với Phác Xán Liệt: “Vậy thỏa thuận nha, em để anh cắn lại, anh không được đăng nữa.”
“Được.” Phác Xán Liệt nhìn bạn fan nhỏ nhà mình đang nhắm chặt mắt thấy chết không sợ, cảm thấy buồn cười quá đỗi, bèn ghé tới, “Vậy anh làm nha.”
Hắn từ từ tới gần, tốc độ cực chậm, áp đầu vào hõm cổ Biên Bá Hiền, chẳng làm ra hành động gì mà chỉ nhẹ nhàng hít thở.
“Anh nhanh coi.” Hô hấp ấm áp của Phác Xán Liệt phả qua làn da nhạy cảm, khiến hàng mi Biên Bá Hiền rung rung.
“Đừng vội.” Tông giọng hắn vừa trầm vừa khàn, ghé lại gần hơn chút, một tay chạm vào dái tai Biên Bá Hiền xoa nắn đầy dịu dàng.
“Ưm…” Dưới sự kích thích mãnh liệt, Biên Bá Hiền khó kiềm nổi rên rỉ thành tiếng, thời điểm cảm nhận được hơi thở dồn dập bởi nụ cười khẽ của Phác Xán Liệt liền hoàn hồn, bịt miệng, toàn thân đều run rẩy.
Phác Xán Liệt hết sức hài lòng đối với phản ứng của cậu, chậm rãi cắn lên da thịt mềm, từ từ ma sát chẳng dùng lực là bao.
Ngón chân Biên Bá Hiền co quắp, gắt gao nghiến răng nhằm tránh phát ra âm thanh.
Phác Xán Liệt nổi ý cố tình trêu ghẹo cậu, khẽ liếm phần thịt giữa hàm răng, tay day dái tai cũng không nặng không nhẹ.
Biên Bá Hiền căng cứng người, sắc mặt đã đỏ thành màu máu, chẳng rõ vì nguyên nhân gì, cứ cảm giác có một ngọn lửa đang đốt cháy tim cậu.
Dường như Phác Xán Liệt chơi đủ rồi, trước thì vừa gặm vừa cắn, sau lại dốc sức mút mát.
Cảm thụ được động tác của hắn, rốt cuộc Biên Bá Hiền cũng kịp phản ứng.
Cắn lại đây á hả? Rõ ràng là đang tạo dấu hôn cho mình mà!
“Phác Xán Liệt,” Biên Bá Hiền cảm tưởng như mình sắp lạc cả giọng, “Đ-được rồi.”
Phác Xán Liệt nhéo dái tai cậu một phen xong mới bịn rịn rời đi.
Cổ cậu đã đỏ lên, bên trên còn sót một giọt nước trong suốt.
Phác Xán Liệt liếm môi, hài lòng nhìn kiệt tác của mình.
“Ừm, không tệ,” Hắn gật gù, “Hai ta coi như huề.”
“Ờ…… không được đăng nhé.” Biên Bá Hiền cúi đầu kéo áo. Cổ áo cậu mặc hơi nhỏ, theo động tác thì vừa khéo có thể che kín vệt đỏ.
“Khoan” Phác Xán Liệt sực nhớ ra gì đó, “Tụi mình selfie đi, điện thoại anh không có hình hai đứa mình.”
“Ừ.” Biên Bá Hiền ngẩn ngơ gật đầu đồng ý.
Phác Xán Liệt nhích người qua, ôm vai cậu rồi mở ứng dụng selfie.
“Cười vui vẻ xem nào.” Phác Xán Liệt chọt chọt má cậu.
Mặt Biên Bá Hiền hồng hồng, nhưng khóe miệng vẫn dần dần giương cao.
“Anh chụp nha.” Tay Phác Xán Liệt dừng ở nút chụp, bản thân nhún nhún vai để lộ vết cắn trên xương quai xanh, sau đó ngón trỏ và ngón giữa của cái tay đang ôm Biên Bá Hiền khẽ khàng kéo cổ áo cậu, khiến cho dấu hôn đo đỏ kia hiển hiện trọn vẹn dưới ống kính.
“OK.”
Động tác của hắn nhanh siêu tốc, Biên Bá Hiền căn bản không chú ý, nhẹ nhàng đáp, “Ừ.”
***
Đến cuối năm, cả hai đều rất bận rộn, còn chưa ăn chung được bữa trưa thì Phác Xán Liệt đã phải chạy đi tham gia hoạt động tiếp theo.
Kết thúc công việc xong ngồi ở trong xe MPV, hắn cười ngu ngắm nghía bức ảnh mình chụp.
Biên Bá Hiền trong hình mặt ửng đỏ, nụ cười dễ thương quá đỗi, màu đỏ nổi bật bên cổ phối với vết cắn trên xương quai xanh Phác Xán Liệt, tạo nên bầu không khí mập mờ ái muội.
Hắn ngân nga, mở Weibo tải tấm hình này lên, không có ghi chú gì, bấm đăng.
Bận bịu suốt một ngày, ít nhiều vẫn hơi mệt mỏi. Phác Xán Liệt khép mi mắt, tay cầm di động chuẩn bị nghỉ ngơi.
***
Trận mưa này rả rích cả ngày, trôi nổi theo ngọn gió rét thấu xương, chẳng có ý định ngừng chân.
Phác Xán Liệt rã rời ngồi phịch xuống ghế sofa, mở điện thoại, quả nhiên thấy mình lại lên hạng nhất hot search như ý nguyện.
Qua nhiều ngày như thế, càng ngày càng nhiều người tiếp nhận mối quan hệ giữa họ, điều này khiến Phác Xán Liệt vui tai vui mắt lắm.
Ý nghĩa mà bức ảnh biểu đạt thì không cần nói cũng biết, hắn chỉ ước bọn họ hãy suy nghĩ nhiều nhiều thêm chút.
“Đây đây đây, là real rồi, hai ảnh đang quen nhau, không trốn tránh nữa.”
“Áaa! Quen rồi quen rồi! OTP của tôi là thật!”
“Mẹ già chấm nước mắt chúc mừng. Từ khi Bá Hiền bắt đầu livestream đã thấy cậu ấy thích Phác Xán Liệt nhường nào, giờ cuối cùng cũng mãn nguyện!”
“Chớ nghĩ nhiều, tập trung vào nhà mình đi, nói không chừng chỉ là… đm, thôi mệt, không viết nữa, kệ tui đi.”
……
Trong khung bình luận vẫn nhiều lời chúc phúc hơn, thấy ngày càng đông người chấp nhận bọn họ, Phác Xán Liệt cảm giác sự mỏi mệt đều được gột rửa.
“Brr…” Di động chợt rung, hắn thấy là Biên Bá Hiền gọi tới, “Ơi?” Chẳng hề do dự, Phác Xán Liệt lập tức bắt máy.
“Sao anh đăng cái hình đó?!”
Nghe thấy giọng Biên Bá Hiền, tựa hồ Phác Xán Liệt cũng có thể tưởng tượng ra được cậu đang giận đến giậm chân, “Vì em đáng yêu quá.”
“Anh nói sẽ không để fan biết em cắn anh mà!”
“Anh đâu có nói là em cắn, tự họ nghĩ vậy mà.” Ngữ điệu Phác Xán Liệt bất đắc dĩ vô vàn, phủi sạch trách nhiệm không còn một mống.
“Bíp ——” Biên Bá Hiền không nói nữa, ngắt máy.
Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc, nhịn không được cười phá lên.
Hiện tại nhất định là Bá Hiền bó tay với mình rồi, muốn ngắm dáng vẻ em ấy ghê.
Chắc chắn là… đáng yêu vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất