Đế Vương

Chương 5: Nắm giữ ấn soái

Trước Sau
“Bệ hạ, trăm triệu không thể ──” các đại thần nghe thấy thế, nhất thời kinh hô một trận, đều nói Kì Huyên là đương kim thiên tử (*), phải lấy long thể làm trọng, vạn lần không thể mạo hiểm.

(*) Bản gốc là 万金之躯 – vạn kim chi khu. Thực sự không hiểu nó có nghĩa gì nên mình đành thay tạm. Mong mọi người giúp đỡ TT^TT

“Đủ rồi!” Kì Huyên nghe mà đầu đau nhức, quát khẽ một tiếng, mặt mày âm trầm, quét qua sắc mặt của chúng đại thần một vòng, mới chậm rãi nói: “Trẫm không thể đi, vậy các ngươi nói xem, ai đi?”

Mấy đại thần ở dưới nháy mắt im lặng, Đại Kì vương triều trước khi Kì Huyên đăng cơ, tuy rằng cũng coi như cường thịnh, thiết kỵ binh cũng coi như dũng mãnh thiện chiến, nhưng phải đến mười năm sau, kẻ khác nghe tin mới sợ mất mật như vậy.

Các lãnh binh tác chiến tốt trong triều, đều được phái ra ngoài phòng thủ biên cương, đây cũng là ý của Kì Huyên, thật không ngờ lịch sử lại thay đổi, đã nhanh chóng giải quyết chiến sự nơi biên quan, liền đem tinh anh đều dùng cả.

Điều ngoài ý muốn này, triều đình cao thấp cũng không người có thể lãnh binh xuất chiến, kỳ thật kiếp trước Kì Huyên sở dĩ ngự giá thân chinh, cũng bởi vì thiết kỵ binh tuy rằng dũng mãnh, nhưng lại thiếu người thủ lĩnh.

Từ xưa có câu, lãnh đạo giỏi, vạn chuyện hảo.

Kì Huyên tại vị mười năm, mấy năm đầu đều phải dựa vào Yến tướng quân thay hắn giành chính quyền, sau vài năm, hắn lúc ấy đã xưng đế vương, tự mình dẫn binh xuất chinh, liên tiếp đánh bại mấy tiểu quốc lân cận, mở rộng bản đồ vương triều Đại Kì.

Đúng là bởi vì Kì Huyên thường xuyên xuất chinh không ở vương thành, mới có thể khiến cho Phàn gia phát triển an toàn, đến mức nổi lên âm mưu soán vị. Hắn không biết kiếp trước, Phàn Trọng khi nào bắt đầu kế hoạch ám sát hắn, hắn cũng không muốn biết, tóm lại là bị phản bội.

Mặc kệ Phàn Trọng quyết định giết mình sớm hay muộn, đối với Kì Huyên mà nói, một đao kia đủ để chặt đứt hai mươi năm cảm tình. Nếu Phàn Trọng lúc ấy có do dự, hay trên mặt có một tia hối hận, Kì Huyên đời này cũng đã không quyết tuyệt đến vậy.

Nhưng không hề có, thời điểm Phàn Trọng đâm một đao kia, hoàn toàn không có chút do dự, ngoan tuyệt lại không lưu tình chút nào, mà biểu tình trên mặt cũng chỉ còn lại dữ tợn cùng niềm hưng phấn khi thành công.

Khi đó Kì Huyên chỉ biết, đối phương thật nghĩ muốn đưa hắn vào chỗ chết, thế cho nên cả đời này được tỉnh lại, hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy đối phương nữa. Cho nên hắn đuổi đối phương ra khỏi cung, nhắm mắt làm ngơ.

Chỉ là không thấy Phàn Trọng, mỗi ngày nhìn thấy phụ thân gã cũng đủ khiến hắn chán ghét, nếu không phải phụ thân gã là trọng thần của Tiên vương, hắn sợ vừa đăng cơ đã xuống tay với Phàn phụ, nếu không ngại các cựu thần khác, hắn đã sớm thay đổi Hữu tướng rồi.

Giờ phút này nhìn thấy Phàn phụ bị hắn làm vỡ cái trán, trên mặt còn dính lá trà, đã quỳ gối còn phải đường hoàng nghe lời, khiến cho trong lòng hắn càng thêm buồn bực.

Tả tướng là người Kì Huyên đề bạt lên, hai năm nay đi theo Kì Huyên, cũng coi như bồi dưỡng được một ít nhãn lực, lúc này thấy Kì Huyên sắc mặt không tốt, liền nhanh chóng lôi kéo triều phục Hữu tướng, ý bảo hắn đừng nhiều lời nữa.

Phàn phụ cho rằng tả tướng muốn tranh quyền với ông ta, rất không vui với sự có mặt của đối phương, hiện tại đối phương ngăn cản mình, ông ta đương nhiên không thèm để ý tới, mắt thấy lửa giận của Kì Huyên bốc càng lúc càng cao, Phàn phụ lại càng tự cho mình là đúng.



Kì Huyên giận tới cực điểm, giận quá hóa cười, ngữ khí lạnh lẽo nói: “Hữu tướng nói đi, đất nước không thể một ngày không vua, nếu như thế, không bằng Hữu tướng thay trẫm phân ưu, lãnh binh xuất chiến, khanh nghĩ như thế nào?”

Phàn phụ nhất thời câm nín, quỳ gối mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Kì Huyên thản nhiên nói: “Như thế nào, Hữu tướng mới vừa rồi không phải nói, vì trẫm, vì Đại Kì vương triều, có thể cúc cung tận tụy, chết thì đã sao?”

Kì Huyên thấy bộ dáng quanh co nói không nên lời của Phàn phụ, chán ghét liếc mắt nhìn ông ta, đối phương thân là trọng thần trước đây, ỷ vào việc đi theo tiên đế nhiều năm, vẫn không cho hắn vào mắt, luôn cho rằng hắn chỉ là thằng nhỏ không ra hồn.

Nếu không phải đã tường tận mọi chuyện, bất động thanh sắc tước quyền ông ta, chỉ sợ là ngày sau lại giẫm lên vết xe đổ. Trước kia hắn không biết, chỉ nghĩ Tể tướng thật sự một lòng vì hắn; cho dù không vì hắn, cũng phải vì vương triều Đại Kì.

Kỳ thật đó đều do hắn khờ dại, hắn trao cho Tể tướng quá nhiều quyền lực cùng tín nhiệm, Tể tướng càng gần vương vị, tự nhiên sẽ sinh ra dã tâm; hơn nữa ở trong mắt Tể tướng, chính hắn có thể thống trị tốt quốc gia, đều là công lao của ông ta cả.

Hắn có thể lý giải vì sao Phàn gia lựa chọn soán vị, dù sao Tể tướng có quyền, Phàn Trọng có binh, thân là vua của một nước như hắn, không ở vương thành, mà lại ở trên chiến trường vạn dặm xa xôi kia.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Cho nên Phàn Trọng chém một đao kia, kết liễu hắn.

Bất quá lý giải là một chuyện, tha thứ lại là một chuyện khác, hắn có thể lý giải dã tâm cùng khát vọngcủa Phàn Trọng, cũng không có nghĩa hắn có thể tha thứ cho việc đối phương phản bội. Hắn là vua, Phàn gia là thần, mặc kệ xuất phát từ lý do gì, dám mơ tưởng đế vị, chính là coi rẻ hoàng gia, khiêu chiến hoàng quyền của hắn.

Kỳ Huyên mị mị mắt, áp chế sát ý đột nhiên sinh ra trong lòng, vài đại thần ở dưới đã cảm thấy uy áp phát ra từ trên long ỷ, ngay sau đó đế vương trẻ tuổi mở miệng nói: “Một ngày, trẫm chỉ cho các ngươi một ngày, ngày mai lâm triều trẫm muốn thấy người ứng tuyển, lui ra đi.”

Vài vị đại thần khấu tạ đế ân, dập đầu cung kính rời khỏi thư phòng. Sau khi ra khỏi thư phòng, mấy người nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ bất đắc dĩ cùng cười khổ, xem ra Hoàng thượng đã quyết tâm ngự giá thân chinh rồi.

Phàn phụ không để ý tới những người khác, thẳng tay phất áo rời đi, Binh bộ Thượng thư hừ lạnh một tiếng, hướng tả tướng cùng Thái úy cáo lui, cũng mang theo Binh bộ Thị lang ly khai, còn lại tả tướng cùng Thái úy hai người còn đứng ngoài thư phòng.

Không lâu sau, nội thị thân cận của Kỳ Huyên đi ra thư phòng, nghênh đón tả tướng cùng Thái úy vào thư phòng, Kì Huyên ban tọa, hai người nơm nớp lo sợ, cung kính tạ ơn ngồi xuống.

“Hai vị ái khanh, trong lòng liệu có đề cử ai không?” Kỳ Huyên thản nhiên mở miệng hỏi, tả tướng cùng Thái úy nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, không có ạ.”

Kỳ Huyên không mở miệng, vẫy lui cung nữ cùng nội thị trong thư phòng, đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại có ba người bọn họ, hắn mới mở miệng nói: “Một trận, Đại Kỳ vương triều tuyệt đối không thể thua, nếu mặc cho quân địch đánh hạ biên thuỳ, uy vọng Đại Kỳ vương triều ta sẽ đi về đâu?”

Tả tướng cùng Thái úy cũng biết đạo lý này, nhưng Kỳ Huyên dù sao cũng là đế vương, vua của một nước lại ngự giá thân chinh, không nói triều đình an ổn, bệ hạ chính là vạn kim chi khu đấy, nếu lỡ chuyện gì xảy ra thì sẽ thế nào?

Huống hồ Kỳ Huyên tuổi còn nhỏ, đăng cơ cũng mới có hai năm, còn chưa có lấy một đứa con nối dõi, chuyến này lại vạn phần hung hiểm, tả tướng cùng Thái úy mới không tán thành. Lại nói, chính bởi vì Kỳ Huyên năm nay vừa mới mười bảy, lại chưa bao giờ kinh qua chiến trường, mới khiến các vị đại thần liều mạng khuyên can như thế.

Tả tướng cùng Thái úy đều là người của Kỳ Huyên, là do hắn dựa vào ký ức mà cẩn thận chọn lựa tâm phúc, hai người đi theo hắn hai năm, chắc chắn sẽ biết năng lực của hắn.



Có đôi khi bọn họ cũng thực nghi hoặc, đế vương rõ ràng chưa từng kinh qua chiến trường, thế nhưng lộ ra khí thế như vậy, đó là một cỗ sát khí tiềm ẩn, như là đã từng trải qua rèn luyện khổ gian.

Đặc biệt khi chỉ có bọn họ, Kỳ Huyên sẽ không cố ý thu liễm khí thế, tả tướng cùng Thái úy biết, đế vương một khi quyết định làm gì, chắc chắn sẽ vô pháp khuyên răn.

Kỳ Huyên lưu hai người lại, muốn đưa triều đình cho bọn họ coi giữ, trong khoảng thời gian hắn rời Vương Thành, phải bảo đảm trong triều an ổn, bằng không hắn bên ngoài đánh nhau cũng vô pháp an bình.

Tả tướng cùng Thái úy được ý chỉ, cung kính tuân mệnh, Kỳ Huyên giao cho bọ họ trọng trách lớn lao này, làm cho bọn họ rất áp lực, nhưng cũng không thể chối từ. Hai năm nay, nếu không phải đế vương tín nhiệm cùng trọng dụng, bọn họ cũng không thể đứng ngang hàng với Hữu tướng như bây giờ.

Bọn họ cũng ít nhiều nhìn ra đến, đế vương cùng Phàn gia xa cách, đang từng bước một làm suy yếu quyền trong tay Hữu tướng. Bởi vì bọn họ gần đế vương nhất, cho nên thấy càng rõ ràng, những người khác đại khái lại vẫn tưởng rằng, đế vương thực tín nhiệm Phàn gia.

Tuy rằng Phàn Trọng bị đuổi ra khỏi cung, nhưng không có nghĩa địa vị của Phàn tướng dao động, liền lập thêm một chức tướng, Phàn tướng không phải là thủ tướng sao? Chỉ có Tả tướng cùng Phàn phụ hai người biết, so ra quyền hạn, Phàn phụ kém Tả tướng rất xa.

Phàn phụ được gọi là Hữu tướng cho dễ nghe thế thôi, kỳ thật thậm chí cả Thái úy có thể cũng có nhiều quyền lực hơn ông ta, ông ta cảm thấy sốt ruột, cũng không có biện pháp, đế vương kia tuy nhỏ nhưng không hề nghe lời ông ta, thêm quan hệ với Phàn Trọng cũng xa cách không bằng trước nữa.

Ông ta từng ở trước mặt đế vương đề cập đến Phàn Trọng, nhưng đều bị đối phương không lạnh không nóng cản trở về, không thấy chính là không thấy. Kỳ Huyên là đế vương, là vua của một nước, đối phương không muốn thấy nhi tử của mình, ông ta không thể ép buộc được.

Vốn định thừa dịp lần này, đem Phàn Trọng đưa đến trong quân, không ngờ một cơ hội mở miệng đều không có, ngay từ đầu đã bị Hoàng thượng lấp miệng, làm hắn không thể tiến cử nhi tử của mình nữa.

Mặc kệ Phàn phụ phiền não thế nào, Kỳ Huyên đã đem hết mọi chuyện giao lại cho Tả tướng cùng Thái úy, đối với năng lực làm việc của hai người, hắn vẫn rất tin tưởng.

Đợi đến khi Tả tướng cùng Thái úy rời khỏi, hắn mỏi mệt thở dài một hơi, người hiện tại có thể sử dụng quá ít, Văn Thần còn có vài người tài ba, thế nhưng võ tướng lại là ít ỏi không có mấy.

Cho nên hắn mới cần Yến Quy, Yến Quy có lòng thành cùng năng lực, là thứ hắn thiếu thốn nhất hiện tại, lại nói hai năm nay hắn lúc nào cũng chú ý Yến Quy, tự nhiên sẽ biết đối phương lãnh binh tác chiến, bày mưu tính kế đều thuộc loại thượng đẳng.

Yến Quy có binh pháp cùng mưu lược rất cao siêu, thật sự là nhân tài trăm năm có một. Đến lúc này, hắn mới vạn phần hối hận, kiếp trước sao lại có thể bỏ qua này một viên Minh Châu như thế? Bất quá chuyện đó sẽ không tái diễn, tài năng như thế không thể lại bỏ qua lần nữa.

Đến ngày lâm triều, Kỳ Huyên quả nhiên quyết định ngự giá thân chinh, trong triều đại bộ phận chúng thần quỳ xuống khuyên can, Tả tướng cùng Thái úy lại dẫn theo quần thần, quỳ xuống nói: “Bệ hạ thánh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Các đại thần vốn đang phản đối nhìn Tả tướng cùng Thái úy đi đầu tỏ thái độ, cảm thấy nháy mắt sáng tỏ, quyết đinh này, không phải Hoàng thượng chỉ mới quyết định, sợ là sớm đã có ý này. Tất cả đều thức thời ngậm miệng, Hoàng thượng đã ra quyết định, sao người khác lại xen vào được.

Ba ngày sau, vị đế vương trẻ tuổi thân choàng chiến bào, thực hiện lễ nghi, tế nha kì, tiếp nhận lễ vật Thái úy cung kính dâng lên, rìu, nhảy lên lưng ngựa, dẫn đầu hơn hai mươi vạn tinh binh, chạy đến biên quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau