Chương 98
Buổi tối, phần lớn người trong Thú tộc đều không thể ngủ nổi, mười mấy thanh niên trai tráng luân phiên nhau phụ trách gác đêm phòng ngừa dã thú tập kích.
Thần Thức Thượng Khả cũng ở lại trong doanh địa, canh gác cùng bọn họ. Cậu lảng vảng bên ngoài lều Tima con gái tộc trưởng, cô bé 12-13 tuổi này đang nhắm mắt nằn trên giường, nhỏ giọng cầu nguyện, khẩn cầu thần linh phù hộ tộc nhân của mình.
Theo lời cầu nguyện của cô, Thượng Khả cảm thấy có một cỗ lực lượng chậm rãi tiến về phía mình, nhỏ bé mà thuần tịnh, tựa mật ong pha loãng.
Đúng lúc này, bên cạnh doanh địa đột nhiên truyền đến vài tiếng kèn dồn dập, trong nháy mắt đánh thức mọi người khỏi giấc mộng. Nhóm thanh niên tráng hán nhanh nhẹn cầm lấy vũ khí, hỗn loạn tập trung lại, mà người già trẻ nhỏ và phụ nữ thì ở lại trong lều trại, bất an chờ đợi nguy hiểm đi qua, hoặc là cái chết buông xuống.
Bọn họ không thể tham chiến, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện bình an cho tộc nhân. Người cầu nguyện dần dần tăng lên, lực lượng tiến vào cơ thể Thượng Khả cũng càng ngày càng nhiều, Linh Hải vốn khô cạn rốt cục có chút hơi nước.
"Gràooo --" Một tiếng thú gầm phá tan màn đêm yên tĩnh, khoa trương tuyên cáo nó (chúng nó) đã đến.
Tộc nhân Thú tộc tay cầm vũ khí, nghiêm chỉnh chờ đợi. Nhưng khi bọn họ thấy từng con Huyết Lang mang đôi mắt đầy sát khí từ trong bụi rậm đi ra thì trên mặt đã không còn chút máu.
Hai mươi mấy con Huyết Lang, dùng ánh mắt đỏ lòm, hưng phấn nhìn chằm chằm con mồi trước mắt.
Thú tộc hiện giờ có hơn hai trăm người, trong đó gần một nửa đều là người già phụ nữ và trẻ em. Nếu liều chết với hai mươi mấy con Huyết Lang, tuy không đến mức diệt tộc nhưng cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Tộc nhân Thú tộc vẻ mặt nghiêm túc nắm chặt vũ khí trong tay, chuẩn bị nghênh đón trận ác chiến sắp tới. Một tiếng sói tru vang lên, Huyết Lang hưng phấn cong lưng vận sức chuẩn bị hành động.
Đang lúc hai bên như ngòi nổ sắp cháy hết, một bóng sáng từ trên trời giáng xuống, ở chỗ đất trống giữa Huyết Lang và nhân loại ngưng tụ thành một bóng dáng mờ ảo.
Dáng người to lớn, trên mặt mang một cái mặt nạ dữ tợn, trên tay cầm chùy, mái tóc trong suốt phất phơ, bên hông như có một ngọn lửa xanh đang thiêu đốt, rắc một lớp huỳnh quang lên khung cảnh xung quanh.
Huyết Lang vốn hung ác nhưng vì sự xuất hiện của người nọ mà phát ra tiếng gầm nhẹ bất an, buồn bực đi qua đi lại tại chỗ.
Bên Thú tộc thì kinh hỉ (kinh ngạc + vui vẻ) đan xen, bóng người trước mắt rõ ràng là hóa thân của một vị thần linh nào đó. Nhưng thần linh của bọn họ hơn một trăm năm trước đã bị huỷ hoàn toàn rồi, sửa chữa lại tượng thần khó khăn vô cùng, bọn họ thử rất nhiều lần nhưng đều thất bại. Cho đến giờ vẫn không có thần linh thuộc về mình, trở thành bộ tộc bị Thần vứt bỏ, đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ không được các tộc khác tiếp nhận.
Hình thái vị thần linh trước mắt khác hoàn toàn với vị thần mà bọn họ vốn thờ phụng, loại phong cách "cổ xưa" mà hào phóng này chí ít cũng phải ngược dòng về một ngàn năm trước kia...
Lần tụ hình này, Thượng Khả đã đánh cược hết cả số Thần Lực mà cậu tích góp được mấy ngày nay, muốn phô trương thanh thế lấy thần uy đi dọa bầy sói, lại muốn xuất hiện thật hoa lệ trước mặt tộc nhân Thú tộc. Có thể nói là đập nồi dìm thuyền, chỉ cho phép thành công không thể thất bại!
Nhưng mà đàn Huyết Lang này không biết điều, chưa từ bỏ ý định, liên tục gào rống lên với cậu.
Hơn một nghìn năm trước Tà Thần chính là sự tồn tại trâu bò tượng trưng cho họa loạn thiên hạ, hiện giờ ngay cả Huyết Lang nho nhỏ cũng không doạ nổi. Đúng là thần linh sa sút còn không bằng con cún!
Mắt thấy Huyết Lang ngu xuẩn đang rục rịch muốn khiêu chiến thần uy, Thượng Khả ngưng tụ chút sức mạnh cuối cùng, giơ cây búa trong tay, lấy tư thế cực kỳ phong tao ném tới chỗ chúng.
Cây búa mang theo uy thế lẫm liệt gào thét bay vào bầy sói, nở ra từng đóa hoa máu.
Huyết Lang bị dọa sợ, tru lên vài tiếng rồi hoảng hốt chạy trốn, trong chớp mắt đã chìm vào bóng đêm.
Tuy nói tạo hình cây búa của cậu có chút xấu, nhưng hiệu quả đe doạ cũng không tồi nha.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng hoan hô. Thượng Khả đang muốn quay đầu lại bày ra một kiểu pose thiệt là đẹp zai, ghi dấu lịch sử gặp mặt với các tín đồ tương lai, ai ngờ chưa kịp cử động, thân thể đã vỡ tan như vụn pha lê, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Tộc nhân Thú tộc còn đang hò reo, hoàn toàn không ý thức được vị Thần uy vũ vừa rồi chỉ mới ném cái búa thôi mà đã thoát lực.
Thần thức của Thượng Khả bị ép về tượng thần, lại rơi vào trạng thái đói khát linh lực.
"Vừa rồi là Thần gì nhỉ?" Sau khi mọi người trong Thú tộc thoát khỏi nguy hiểm thì sôi nổi suy đoán thân phận Thượng Khả.
"Hình như đã gặp ở đâu đó?"
"Tôi cũng thấy rất quen, đặc biệt là cây búa kia."
Đang lúc mọi người không ngừng suy đoán thì một cô gái mở miệng nói: "Chính là vị thần trong ngôi miếu đổ nát trên đỉnh núi, tên là "Onus"."
Tên của Tà Thần Visnus được khắc lên cây búa, nhưng vì hình dạng chữ thời cổ và hiện tại khác nhau nên bọn họ nhận lầm là "Onus".
Người mở lời chính là Tima con gái tộc trưởng, sau đó lại có mấy đứa trẻ con phụ họa nói: "Chính là Thần Onus."
Tộc trưởng có hơi khó hiểu: "Chúng ta không phải là tín đồ Thần Onus, vì sao ngài ấy lại giúp chúng ta?"
"Bởi vì tụi con có thờ phụng ngài ấy nha." Một đứa bé kiêu ngạo nói, "Mỗi lần hái được sơn quả tụi con đều dâng cho Thần Onus."
Mọi người đều kinh ngạc, chỉ vì mấy đứa nhỏ thờ phụng và vài sơn quả không đáng tiền mà vị thần linh kia nguyện ý ra tay tương trợ? Lúc trước thấy tòa thần miếu rách nát này bọn họ đều nghĩ đây là vị Thần linh lực nhỏ yếu nào đó, không thể phù hộ người thờ phụng nên bị ném bỏ ở vùng núi hoang dã.
Nhưng tình huống vừa rồi có vẻ không phải như thế. Vị Thần này có thể dễ dàng đuổi dã thú đi, ít nhất cũng đạt tới tiêu chuẩn Thần trung tầng, hơn nữa vị Thần này khẳng định có đủ sức chiến đấu nhất định.
Thần linh có phân chia mạnh yếu và thuộc tính. Có vài vị Thần không có sức chiến đấu, ví dụ như Thần Mùa Màng, Thần Bếp, Thần Nghệ Thuật...v.v. Ở một đại lục hỗn loạn như vậy những Thần linh có liên quan tới chiến đấu là được hoan nghênh nhất, bọn họ mạnh mẽ, dũng cảm, có tinh thần khai phá, có thể trao lực lượng cho người thờ phụng mình, khiến bọn họ từng bước phát triển lớn mạnh. Trong đó đế tộc Iris thờ Chiến Thần là ví dụ tốt nhất.
Một vị Thần Chiến Đấu chỉ vì mấy đứa con nít thờ phụng mà nguyện ý hao phí thần lực bảo vệ bọn họ, sao lại bị người thờ phụng vứt bỏ? Giải thích duy nhất chính là, những người thờ phụng đó toàn bộ đều hi sinh trong tai họa lớn hoặc trong chiến đấu.
Nghĩ đến đây, mọi người trong Thú tộc đều cảm thấy âu sầu. Bọn họ mất đi thần linh, mà vị thần linh nọ lại mất đi người thờ phụng. Bọn họ gặp nhau, tựa như một loại vận mệnh kỳ diệu.
Không mất quá nhiều thời gian thương lượng, tộc nhân Thú tộc đã quyết định coi Thần Onus như thần linh của bọn họ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, tộc trưởng mang theo tộc nhân tới tòa miếu đổ nát, bắt đầu quét tước lau dọn và sửa chữa, cử vài thanh niên cường tráng nhất trong tộc phụ trách lau tượng thần.
Thượng Khả tỏ vẻ rất vừa lòng với điều này. Chỉ là thân thể bị mấy nam nhân cọ qua cọ lại, cảm giác có chú kỳ quái. Đặc biệt là bộ phận dưới váy da thú, không biết bọn họ có cố ý hay không mà lau đặc biệt cẩn thận.
Một người trong đó nói: "Hùng phong Thần Chiến Đấu rất anh vĩ, hôm nay vừa nhìn, quả thật không giống người thường."
Nói xong, còn dùng tay vẽ phác thảo lại.
Thượng Khả: Buông móng vuốt của cưng ra ngay, nếu không anh đây sẽ không khách khí.
Mặc váy da thú bất tiện ở chỗ hoàn toàn không che được "dương", lúc nào cũng có thể bị một vài nhân loại vô tri ăn đậu hũ.
Móng vuốt này còn chưa rời đi, lại có một móng vuốt khác vươn tới: "Để tôi thử xem!"
Thử cái lông! Sờ soạng thứ hùng vĩ của anh đây nhiều thế, mấy tên chíp bông các cưng không thấy tự ti sao?!
"Nam Mộc, Khâu Tiếu, hai người làm gì vậy?" Tộc trưởng giận dữ trừng mắt quát hai thanh niên đang gây rối tượng thần kia, "Tôn trọng một chút cho tôi, thần linh há lại để cho hai người khinh nhờn?"
Hai người Nam Mộc và Khâu Tiếu nhìn nhau, rụt rụt cổ, rốt cục không dám hồ nháo nữa, thành thành thật thật lau tượng thần.
Nhưng đã chậm, bị ăn đậu hủ trắng trợn như vậy Thượng Khả quyết định trả đũa. Tà Thần chính là thần nguyền rủa và giết chóc, lấy lực lượng của cậu bây giờ, mặc dù không có sức chiến đấu, nhưng mấy cái nguyền rủa nho nhỏ vẫn có thể làm được.
Ví dụ như làm bọn họ vồ ếch hay đập đầu chẳng hạn.
Chỉ nghe vài tiếng "ai ya", hai người Nam Mộc và Khâu Tiếu, một người thì té khỏi cái bàn đang đứng, một người thì đụng đầu vào vách tường phía sau tượng thần.
Những người khác thấy thế, đồng loạt cười to.
Tộc trưởng mắng: "Đây là cảnh cáo của thần linh tới hai người, xem hai người sau này còn dám bất kính với ngài ấy không!"
Mọi người theo bản năng nhìn về phía tượng thần, sau đó tất cả đều sững sờ, tiếng cười cũng dần biến mất.
Chỉ thấy trên bệ đá, Thần Onus ngồi ngay ngắn, mặt nạ trên mặt dữ tợn mà uy mãnh, cây búa bị lộn ngược ở bên cạnh, một bàn tay đặt trên cán gỗ, tay kia thì đặt trên đùi. Trên cổ là một dây đeo răng thú có hình dạng khác nhau đại biểu sự vũ dũng của chủ nhân, thân hình to lớn tràn ngập sức mạnh.
"Thần Onus, tộc trưởng Thú tộc Thú Ngộ dẫn dắt toàn bộ tộc nhân khẩn cầu phù hộ từ ngài." Tộc trưởng dẫn đầu cúi lạy, thành kính đại lễ với tượng thần.
Những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống, vẻ mặt kính nể.
"Từ nay về sau, toàn Thú tộc sẽ trở thành người thờ phụng trung thành của ngài, dâng lên tín ngưỡng thành kính nhất của chúng con tới ngài."
Dưới sự thờ phụng của tộc nhân Thú tộc, Thượng Khả cảm giác một dòng lực lượng thuần hậu dồi dào tràn vào thức hải, phảng phất như sống lại lần nữa.
Thú tộc lần lượt lễ bái theo cổ lễ với cậu, mỗi lễ bái, ánh sáng trên người tượng thần lại dày hơn, khi bọn họ hoàn tất bảy lễ bái, tượng thần phủ bụi hơn một nghìn năm cuối cùng có thể triển lộ phong thái trước mắt người đời. Sắc đồng sáng bóng phảng phất như ánh sáng của Thần, bao phủ lấy mọi người trong miếu thờ.
Tại tòa miếu thờ rách nát này, một tộc dân cực khổ tro bụi đầy người kí kết khế ước với Tà Thần viễn cổ, từ nay về sau sống nương tựa vào nhau, vinh nhục cùng hưởng.
Những ngày tiếp theo, Thượng Khả đều có thể nhận được một ít Thần Lực từ tộc nhân Thú tộc, tuy không nhiều nhưng lại rất thuần túy. Vì không phụ sự thờ phụng của bọn họ, Thượng Khả rất tận chức tận trách bảo vệ người thợ phụng, giúp bọn họ không bị dã thú quấy rối, an an ổn ổn định cư ở đây.
Đồng thời, cậu dần tích góp Thần Lực để ứng phó với những nguy hiểm trong tương lại không thể lường trước được.
Thần Thức Thượng Khả cũng ở lại trong doanh địa, canh gác cùng bọn họ. Cậu lảng vảng bên ngoài lều Tima con gái tộc trưởng, cô bé 12-13 tuổi này đang nhắm mắt nằn trên giường, nhỏ giọng cầu nguyện, khẩn cầu thần linh phù hộ tộc nhân của mình.
Theo lời cầu nguyện của cô, Thượng Khả cảm thấy có một cỗ lực lượng chậm rãi tiến về phía mình, nhỏ bé mà thuần tịnh, tựa mật ong pha loãng.
Đúng lúc này, bên cạnh doanh địa đột nhiên truyền đến vài tiếng kèn dồn dập, trong nháy mắt đánh thức mọi người khỏi giấc mộng. Nhóm thanh niên tráng hán nhanh nhẹn cầm lấy vũ khí, hỗn loạn tập trung lại, mà người già trẻ nhỏ và phụ nữ thì ở lại trong lều trại, bất an chờ đợi nguy hiểm đi qua, hoặc là cái chết buông xuống.
Bọn họ không thể tham chiến, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện bình an cho tộc nhân. Người cầu nguyện dần dần tăng lên, lực lượng tiến vào cơ thể Thượng Khả cũng càng ngày càng nhiều, Linh Hải vốn khô cạn rốt cục có chút hơi nước.
"Gràooo --" Một tiếng thú gầm phá tan màn đêm yên tĩnh, khoa trương tuyên cáo nó (chúng nó) đã đến.
Tộc nhân Thú tộc tay cầm vũ khí, nghiêm chỉnh chờ đợi. Nhưng khi bọn họ thấy từng con Huyết Lang mang đôi mắt đầy sát khí từ trong bụi rậm đi ra thì trên mặt đã không còn chút máu.
Hai mươi mấy con Huyết Lang, dùng ánh mắt đỏ lòm, hưng phấn nhìn chằm chằm con mồi trước mắt.
Thú tộc hiện giờ có hơn hai trăm người, trong đó gần một nửa đều là người già phụ nữ và trẻ em. Nếu liều chết với hai mươi mấy con Huyết Lang, tuy không đến mức diệt tộc nhưng cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Tộc nhân Thú tộc vẻ mặt nghiêm túc nắm chặt vũ khí trong tay, chuẩn bị nghênh đón trận ác chiến sắp tới. Một tiếng sói tru vang lên, Huyết Lang hưng phấn cong lưng vận sức chuẩn bị hành động.
Đang lúc hai bên như ngòi nổ sắp cháy hết, một bóng sáng từ trên trời giáng xuống, ở chỗ đất trống giữa Huyết Lang và nhân loại ngưng tụ thành một bóng dáng mờ ảo.
Dáng người to lớn, trên mặt mang một cái mặt nạ dữ tợn, trên tay cầm chùy, mái tóc trong suốt phất phơ, bên hông như có một ngọn lửa xanh đang thiêu đốt, rắc một lớp huỳnh quang lên khung cảnh xung quanh.
Huyết Lang vốn hung ác nhưng vì sự xuất hiện của người nọ mà phát ra tiếng gầm nhẹ bất an, buồn bực đi qua đi lại tại chỗ.
Bên Thú tộc thì kinh hỉ (kinh ngạc + vui vẻ) đan xen, bóng người trước mắt rõ ràng là hóa thân của một vị thần linh nào đó. Nhưng thần linh của bọn họ hơn một trăm năm trước đã bị huỷ hoàn toàn rồi, sửa chữa lại tượng thần khó khăn vô cùng, bọn họ thử rất nhiều lần nhưng đều thất bại. Cho đến giờ vẫn không có thần linh thuộc về mình, trở thành bộ tộc bị Thần vứt bỏ, đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ không được các tộc khác tiếp nhận.
Hình thái vị thần linh trước mắt khác hoàn toàn với vị thần mà bọn họ vốn thờ phụng, loại phong cách "cổ xưa" mà hào phóng này chí ít cũng phải ngược dòng về một ngàn năm trước kia...
Lần tụ hình này, Thượng Khả đã đánh cược hết cả số Thần Lực mà cậu tích góp được mấy ngày nay, muốn phô trương thanh thế lấy thần uy đi dọa bầy sói, lại muốn xuất hiện thật hoa lệ trước mặt tộc nhân Thú tộc. Có thể nói là đập nồi dìm thuyền, chỉ cho phép thành công không thể thất bại!
Nhưng mà đàn Huyết Lang này không biết điều, chưa từ bỏ ý định, liên tục gào rống lên với cậu.
Hơn một nghìn năm trước Tà Thần chính là sự tồn tại trâu bò tượng trưng cho họa loạn thiên hạ, hiện giờ ngay cả Huyết Lang nho nhỏ cũng không doạ nổi. Đúng là thần linh sa sút còn không bằng con cún!
Mắt thấy Huyết Lang ngu xuẩn đang rục rịch muốn khiêu chiến thần uy, Thượng Khả ngưng tụ chút sức mạnh cuối cùng, giơ cây búa trong tay, lấy tư thế cực kỳ phong tao ném tới chỗ chúng.
Cây búa mang theo uy thế lẫm liệt gào thét bay vào bầy sói, nở ra từng đóa hoa máu.
Huyết Lang bị dọa sợ, tru lên vài tiếng rồi hoảng hốt chạy trốn, trong chớp mắt đã chìm vào bóng đêm.
Tuy nói tạo hình cây búa của cậu có chút xấu, nhưng hiệu quả đe doạ cũng không tồi nha.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng hoan hô. Thượng Khả đang muốn quay đầu lại bày ra một kiểu pose thiệt là đẹp zai, ghi dấu lịch sử gặp mặt với các tín đồ tương lai, ai ngờ chưa kịp cử động, thân thể đã vỡ tan như vụn pha lê, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Tộc nhân Thú tộc còn đang hò reo, hoàn toàn không ý thức được vị Thần uy vũ vừa rồi chỉ mới ném cái búa thôi mà đã thoát lực.
Thần thức của Thượng Khả bị ép về tượng thần, lại rơi vào trạng thái đói khát linh lực.
"Vừa rồi là Thần gì nhỉ?" Sau khi mọi người trong Thú tộc thoát khỏi nguy hiểm thì sôi nổi suy đoán thân phận Thượng Khả.
"Hình như đã gặp ở đâu đó?"
"Tôi cũng thấy rất quen, đặc biệt là cây búa kia."
Đang lúc mọi người không ngừng suy đoán thì một cô gái mở miệng nói: "Chính là vị thần trong ngôi miếu đổ nát trên đỉnh núi, tên là "Onus"."
Tên của Tà Thần Visnus được khắc lên cây búa, nhưng vì hình dạng chữ thời cổ và hiện tại khác nhau nên bọn họ nhận lầm là "Onus".
Người mở lời chính là Tima con gái tộc trưởng, sau đó lại có mấy đứa trẻ con phụ họa nói: "Chính là Thần Onus."
Tộc trưởng có hơi khó hiểu: "Chúng ta không phải là tín đồ Thần Onus, vì sao ngài ấy lại giúp chúng ta?"
"Bởi vì tụi con có thờ phụng ngài ấy nha." Một đứa bé kiêu ngạo nói, "Mỗi lần hái được sơn quả tụi con đều dâng cho Thần Onus."
Mọi người đều kinh ngạc, chỉ vì mấy đứa nhỏ thờ phụng và vài sơn quả không đáng tiền mà vị thần linh kia nguyện ý ra tay tương trợ? Lúc trước thấy tòa thần miếu rách nát này bọn họ đều nghĩ đây là vị Thần linh lực nhỏ yếu nào đó, không thể phù hộ người thờ phụng nên bị ném bỏ ở vùng núi hoang dã.
Nhưng tình huống vừa rồi có vẻ không phải như thế. Vị Thần này có thể dễ dàng đuổi dã thú đi, ít nhất cũng đạt tới tiêu chuẩn Thần trung tầng, hơn nữa vị Thần này khẳng định có đủ sức chiến đấu nhất định.
Thần linh có phân chia mạnh yếu và thuộc tính. Có vài vị Thần không có sức chiến đấu, ví dụ như Thần Mùa Màng, Thần Bếp, Thần Nghệ Thuật...v.v. Ở một đại lục hỗn loạn như vậy những Thần linh có liên quan tới chiến đấu là được hoan nghênh nhất, bọn họ mạnh mẽ, dũng cảm, có tinh thần khai phá, có thể trao lực lượng cho người thờ phụng mình, khiến bọn họ từng bước phát triển lớn mạnh. Trong đó đế tộc Iris thờ Chiến Thần là ví dụ tốt nhất.
Một vị Thần Chiến Đấu chỉ vì mấy đứa con nít thờ phụng mà nguyện ý hao phí thần lực bảo vệ bọn họ, sao lại bị người thờ phụng vứt bỏ? Giải thích duy nhất chính là, những người thờ phụng đó toàn bộ đều hi sinh trong tai họa lớn hoặc trong chiến đấu.
Nghĩ đến đây, mọi người trong Thú tộc đều cảm thấy âu sầu. Bọn họ mất đi thần linh, mà vị thần linh nọ lại mất đi người thờ phụng. Bọn họ gặp nhau, tựa như một loại vận mệnh kỳ diệu.
Không mất quá nhiều thời gian thương lượng, tộc nhân Thú tộc đã quyết định coi Thần Onus như thần linh của bọn họ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, tộc trưởng mang theo tộc nhân tới tòa miếu đổ nát, bắt đầu quét tước lau dọn và sửa chữa, cử vài thanh niên cường tráng nhất trong tộc phụ trách lau tượng thần.
Thượng Khả tỏ vẻ rất vừa lòng với điều này. Chỉ là thân thể bị mấy nam nhân cọ qua cọ lại, cảm giác có chú kỳ quái. Đặc biệt là bộ phận dưới váy da thú, không biết bọn họ có cố ý hay không mà lau đặc biệt cẩn thận.
Một người trong đó nói: "Hùng phong Thần Chiến Đấu rất anh vĩ, hôm nay vừa nhìn, quả thật không giống người thường."
Nói xong, còn dùng tay vẽ phác thảo lại.
Thượng Khả: Buông móng vuốt của cưng ra ngay, nếu không anh đây sẽ không khách khí.
Mặc váy da thú bất tiện ở chỗ hoàn toàn không che được "dương", lúc nào cũng có thể bị một vài nhân loại vô tri ăn đậu hũ.
Móng vuốt này còn chưa rời đi, lại có một móng vuốt khác vươn tới: "Để tôi thử xem!"
Thử cái lông! Sờ soạng thứ hùng vĩ của anh đây nhiều thế, mấy tên chíp bông các cưng không thấy tự ti sao?!
"Nam Mộc, Khâu Tiếu, hai người làm gì vậy?" Tộc trưởng giận dữ trừng mắt quát hai thanh niên đang gây rối tượng thần kia, "Tôn trọng một chút cho tôi, thần linh há lại để cho hai người khinh nhờn?"
Hai người Nam Mộc và Khâu Tiếu nhìn nhau, rụt rụt cổ, rốt cục không dám hồ nháo nữa, thành thành thật thật lau tượng thần.
Nhưng đã chậm, bị ăn đậu hủ trắng trợn như vậy Thượng Khả quyết định trả đũa. Tà Thần chính là thần nguyền rủa và giết chóc, lấy lực lượng của cậu bây giờ, mặc dù không có sức chiến đấu, nhưng mấy cái nguyền rủa nho nhỏ vẫn có thể làm được.
Ví dụ như làm bọn họ vồ ếch hay đập đầu chẳng hạn.
Chỉ nghe vài tiếng "ai ya", hai người Nam Mộc và Khâu Tiếu, một người thì té khỏi cái bàn đang đứng, một người thì đụng đầu vào vách tường phía sau tượng thần.
Những người khác thấy thế, đồng loạt cười to.
Tộc trưởng mắng: "Đây là cảnh cáo của thần linh tới hai người, xem hai người sau này còn dám bất kính với ngài ấy không!"
Mọi người theo bản năng nhìn về phía tượng thần, sau đó tất cả đều sững sờ, tiếng cười cũng dần biến mất.
Chỉ thấy trên bệ đá, Thần Onus ngồi ngay ngắn, mặt nạ trên mặt dữ tợn mà uy mãnh, cây búa bị lộn ngược ở bên cạnh, một bàn tay đặt trên cán gỗ, tay kia thì đặt trên đùi. Trên cổ là một dây đeo răng thú có hình dạng khác nhau đại biểu sự vũ dũng của chủ nhân, thân hình to lớn tràn ngập sức mạnh.
"Thần Onus, tộc trưởng Thú tộc Thú Ngộ dẫn dắt toàn bộ tộc nhân khẩn cầu phù hộ từ ngài." Tộc trưởng dẫn đầu cúi lạy, thành kính đại lễ với tượng thần.
Những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống, vẻ mặt kính nể.
"Từ nay về sau, toàn Thú tộc sẽ trở thành người thờ phụng trung thành của ngài, dâng lên tín ngưỡng thành kính nhất của chúng con tới ngài."
Dưới sự thờ phụng của tộc nhân Thú tộc, Thượng Khả cảm giác một dòng lực lượng thuần hậu dồi dào tràn vào thức hải, phảng phất như sống lại lần nữa.
Thú tộc lần lượt lễ bái theo cổ lễ với cậu, mỗi lễ bái, ánh sáng trên người tượng thần lại dày hơn, khi bọn họ hoàn tất bảy lễ bái, tượng thần phủ bụi hơn một nghìn năm cuối cùng có thể triển lộ phong thái trước mắt người đời. Sắc đồng sáng bóng phảng phất như ánh sáng của Thần, bao phủ lấy mọi người trong miếu thờ.
Tại tòa miếu thờ rách nát này, một tộc dân cực khổ tro bụi đầy người kí kết khế ước với Tà Thần viễn cổ, từ nay về sau sống nương tựa vào nhau, vinh nhục cùng hưởng.
Những ngày tiếp theo, Thượng Khả đều có thể nhận được một ít Thần Lực từ tộc nhân Thú tộc, tuy không nhiều nhưng lại rất thuần túy. Vì không phụ sự thờ phụng của bọn họ, Thượng Khả rất tận chức tận trách bảo vệ người thợ phụng, giúp bọn họ không bị dã thú quấy rối, an an ổn ổn định cư ở đây.
Đồng thời, cậu dần tích góp Thần Lực để ứng phó với những nguy hiểm trong tương lại không thể lường trước được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất