Chương 35
Ngộ Quân Diễm đang suy tính nên dùng cách gì để kết thúc bữa tiệc rượu này, đầu gối càng lúc càng đau, hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao Tô Ngọc Hành lại bắt hắn kiêng rượu kỵ cay, thậm chí có chút hối hận vì không nghe lời Tô Ngọc Hành. Lúc này thấy Tô Ngọc Hành tạo cho mình một cái cớ hợp lý như vậy, Ngộ Quân Diễm mỉm cười gật đầu nói: “Kỹ năng múa của phu nhân thật như nhạn bay rồng múa, bổn vương xem đến nhập thần, nghe Vương phi nhắc nhở mới chợt nhận ra thân thể có chút mệt mỏi.”
Sở Sở nghe hắn nói như vậy rõ ràng là không muốn xem nàng múa nữa, đành thuận theo nói: “Vương gia đi đường mệt nhọc, là thần thiếp chưa chu đáo, kính xin Vương gia bảo trọng kim thể, sớm nghỉ ngơi.”
“Được, được, phu nhân thật biết săn sóc.” Ngộ Quân Diễm cười đứng dậy, chậm rãi đi về tẩm cung của mình, những người khác cũng theo địa vị thân phận mà lần lượt rời đi. Ngộ Quân Diễm vừa đóng cửa, cả người liền không chút sức lực trượt xuống, mồ hôi thấm ướt xiêm y, nhớp nháp dính vào thân thể khiến hắn rất không thoải mái. Đùi đau đến chết lặng, dường như không còn là của hắn nữa. Ngộ Quân Diễm đặt tay lên đầu gối, học Tô Ngọc Hành xoa bóp, hy vọng giảm bớt đau đớn. Đúng lúc này, cửa sổ chợt vang lên tiếng động.
Có kẻ xông vào? Ngộ Quân Diễm cảm thấy bất ngờ, hắn cho rằng Sở Sở tuyệt đối sẽ không lớn mật đến mức dám xông vào phòng hắn, như thế chẳng khác nào tự tìm đường chết. Vậy rốt cuộc là kẻ nào lén lén lút lút vào phòng hắn đây?
Ngộ Quân Diễm vận nội lực, khẽ quát một tiếng: “Bọn chuột nhắt còn không mau hiện thân? Ngươi cho rằng hành động lén lút này có thể qua được mắt bổn vương hay sao?”
Một bàn tay trắng nõn đưa lên vén rèm, Tô Ngọc Hành chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, vừa đi vừa nói: “Vương gia, thần đâu có cầm tinh con chuột, sao ngài lại gọi thần là chuột nhắt?”
Y đi đến ngồi xổm trước mặt Ngộ Quân Diễm, nhìn hắn trong lúc chật vật lại vẫn giữ vững khuôn mặt thản nhiên lãnh nhạt, lông mày hơi nhíu lại rồi giãn ra, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh gì, cuối cùng chỉ đứng dậy, vươn tay trước mặt Ngộ Quân Diễm, hỏi: “Có thể đứng dậy không?”
Ngộ Quân Diễm nhìn vẻ mặt vừa rồi của Tô Ngọc Hành, vốn tưởng y sẽ mắng mình một trận, nhưng dường như cố kỵ mình là Vương gia, cuối cùng không mở miệng trách mắng, nhìn bàn tay y chìa tới, do dự một chút cuối cùng vẫn vươn tay nắm lấy.
Cổ tay Tô Ngọc Hành dùng sức kéo Ngộ Quân Diễm dậy, cẩn thận đỡ hắn lên giường, xắn ống quần hắn lên, lấy châm đâm vào mấy huyệt vị quanh đầu gối của hắn, từ đầu đến cuối vẻ mặt nghiêm túc, không hề nói gì.
Ngộ Quân Diễm khẽ ho một tiếng, nhịn đau mở miệng nói: “Ta… không phải cố tình không nghe lời ngươi nói. Ta càng tỏ ra ham rượu háo sắc, Sở Sở sẽ càng cho rằng ta dễ khống chế, Hoàng đế mới càng yên tâm về ta.”
Nghe đến đây, Tô Ngọc Hành mới hiểu, thì ra Ngộ Quân Diễm còn để ý cả những chi tiết nhỏ nhặt này. Mặc dù y đã sớm nhìn ra Ngộ Quân Diễm là tướng tài, nhưng vẫn không khỏi bội phục sự kín kẽ của hắn. Chỉ có điều lấy thân thể của mình ra để trả giá thật có chút ngang ngạnh.
“Sức khỏe là nền tảng của con người.” Tô Ngọc Hành chậm rãi nói, “Nền tảng không vững, phía trên có xây cao tới đâu cũng không tránh khỏi sụp đổ. Thân thể không khỏe, bản lĩnh, mưu kế gì đều chỉ là lời nói suông.”
Ngộ Quân Diễm cố nặn ra nụ cười nói: “Cho nên xây nhà cần thợ khéo, mà bên cạnh bổn vương cũng cần thần y như Vương phi.”
Những lời này của Ngộ Quân Diễm nhận lại cái trừng mắt của Tô Ngọc Hành: “Ta thấy Vương gia không phải cần một thần y, mà cần một thần tiên thì đúng hơn.”
Tô Ngọc Hành cắm cây châm cuối cùng lên đầu gối Ngộ Quân Diễm, đổ một bao thuốc bột vào nước nóng để hòa tan rồi đưa tới bên miệng Ngộ Quân Diễm, nói: “Uống thuốc đi.”
Ngộ Quân Diễm nghe lời uống thuốc, sau đó hào hứng hỏi: “Khinh công của Ngọc Hành không tệ, không biết là học từ vị danh sư nào?”
Tô Ngọc Hành bĩu môi, lạnh nhạt nói: “Nhất cử nhất động của Tô gia không phải Vương gia đã điều tra rõ ràng rồi sao, cần gì phải hỏi ta nữa?”
Ngộ Quân Diễm lại nói: “Chính vì ta biết nhất cử nhất động của gia đình ngươi nên mới cảm thấy khó hiểu. Mặc dù Tô gia có võ sư, nhưng trình độ của đa số đều chỉ ở mức bảo vệ phủ đệ, không rành đối chiến bên ngoài, nhưng dựa theo cách ngươi vào phòng vừa rồi, khinh công nhẹ nhàng, hình như là được danh sư dạy dỗ.”
Ngộ Quân Diễm đang nói đột nhiên vươn tay sờ đùi Tô Ngọc Hành. Nếu muốn khinh công cao minh, ngoại trừ nội lực hùng hậu còn cần tập luyện cho đôi chân. Tập luyện cho đôi chân chính là tập cho chân có được sức bật và sự linh hoạt. Linh hoạt cái đích của khinh công, mà sức bật dựa vào luyện tập tích lũy thành. Cho nên những người có sức bật mạnh đều có một đặc điểm không thể che giấu được, đó chính là đôi chân rắn chắc hơn người thường.
Tô Ngọc Hành đương nhiên đoán ra Ngộ Quân Diễm đang nghĩ gì, thầm trách mình sơ ý, lúc nào cũng lộ nhược điểm để Ngộ Quân Diễm phát giác.
Tô Ngọc Hành điềm nhiên tránh tay của Ngộ Quân Diễm, hờ hững nói: “Được rồi, chân Vương gia đã không còn gì đáng ngại, thần cũng nên về nghỉ ngơi.”
“Nhưng mà châm trên đùi ta còn chưa rút ra.”
“Sáng mai thần sẽ đến rút.”
“Sáng mai?” Ngộ Quân Diễm dở khóc dở cười, “Vương phi muốn nói bổn vương cứ để thế này mà ngủ sao? Nếu như trong đêm ta xoay người đè lên hoặc làm chúng cắm lệch đi thì làm thế nào?”
Tô Ngọc Hành chỉ chỉ xà ngang trên nóc giường nói: “Vương gia có thể dùng dây thừng buộc chân lại rồi quấn dây lên xà ngang, như thế sẽ không sợ xoay người nữa.”
Ngộ Quân Diễm nhíu mày, cười như không cười nói: “Bổn vương lại có một cách đơn giản hơn.”
“Ồ? Thần xin rửa tai lắng nghe.”
“Ngươi đã là phi tử của bổn vương, lúc bổn vương bị bệnh liệt giường cũng nên chịu cực nhọc một chút, ở bên cạnh chăm sóc bổn vương mới đúng lễ nghi quy củ.”
Bị bệnh liệt giường? Tô Ngọc Hành bĩu môi: Tự mình chuốc lấy còn dám nói thế!
“Nếu Vương gia đã nói như vậy, thần đương nhiên phải chăm sóc Vương gia cho tốt.” Tô Ngọc Hành nói xong, tay liền lướt dọc từ đầu gối lên bắp đùi trơn mịn của Ngộ Quân Diễm.
“Ngươi làm gì thế?” Ngộ Quân Diễm theo bản năng muốn cong chân, lại bị Tô Ngọc Hành giữ chặt.
“Vương gia, chớ cử động, nếu châm bị lệch đi, ta thân là Vương phi chăm sóc ngài chẳng phải là không làm tròn chức trách sao?”
Sở Sở nghe hắn nói như vậy rõ ràng là không muốn xem nàng múa nữa, đành thuận theo nói: “Vương gia đi đường mệt nhọc, là thần thiếp chưa chu đáo, kính xin Vương gia bảo trọng kim thể, sớm nghỉ ngơi.”
“Được, được, phu nhân thật biết săn sóc.” Ngộ Quân Diễm cười đứng dậy, chậm rãi đi về tẩm cung của mình, những người khác cũng theo địa vị thân phận mà lần lượt rời đi. Ngộ Quân Diễm vừa đóng cửa, cả người liền không chút sức lực trượt xuống, mồ hôi thấm ướt xiêm y, nhớp nháp dính vào thân thể khiến hắn rất không thoải mái. Đùi đau đến chết lặng, dường như không còn là của hắn nữa. Ngộ Quân Diễm đặt tay lên đầu gối, học Tô Ngọc Hành xoa bóp, hy vọng giảm bớt đau đớn. Đúng lúc này, cửa sổ chợt vang lên tiếng động.
Có kẻ xông vào? Ngộ Quân Diễm cảm thấy bất ngờ, hắn cho rằng Sở Sở tuyệt đối sẽ không lớn mật đến mức dám xông vào phòng hắn, như thế chẳng khác nào tự tìm đường chết. Vậy rốt cuộc là kẻ nào lén lén lút lút vào phòng hắn đây?
Ngộ Quân Diễm vận nội lực, khẽ quát một tiếng: “Bọn chuột nhắt còn không mau hiện thân? Ngươi cho rằng hành động lén lút này có thể qua được mắt bổn vương hay sao?”
Một bàn tay trắng nõn đưa lên vén rèm, Tô Ngọc Hành chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, vừa đi vừa nói: “Vương gia, thần đâu có cầm tinh con chuột, sao ngài lại gọi thần là chuột nhắt?”
Y đi đến ngồi xổm trước mặt Ngộ Quân Diễm, nhìn hắn trong lúc chật vật lại vẫn giữ vững khuôn mặt thản nhiên lãnh nhạt, lông mày hơi nhíu lại rồi giãn ra, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh gì, cuối cùng chỉ đứng dậy, vươn tay trước mặt Ngộ Quân Diễm, hỏi: “Có thể đứng dậy không?”
Ngộ Quân Diễm nhìn vẻ mặt vừa rồi của Tô Ngọc Hành, vốn tưởng y sẽ mắng mình một trận, nhưng dường như cố kỵ mình là Vương gia, cuối cùng không mở miệng trách mắng, nhìn bàn tay y chìa tới, do dự một chút cuối cùng vẫn vươn tay nắm lấy.
Cổ tay Tô Ngọc Hành dùng sức kéo Ngộ Quân Diễm dậy, cẩn thận đỡ hắn lên giường, xắn ống quần hắn lên, lấy châm đâm vào mấy huyệt vị quanh đầu gối của hắn, từ đầu đến cuối vẻ mặt nghiêm túc, không hề nói gì.
Ngộ Quân Diễm khẽ ho một tiếng, nhịn đau mở miệng nói: “Ta… không phải cố tình không nghe lời ngươi nói. Ta càng tỏ ra ham rượu háo sắc, Sở Sở sẽ càng cho rằng ta dễ khống chế, Hoàng đế mới càng yên tâm về ta.”
Nghe đến đây, Tô Ngọc Hành mới hiểu, thì ra Ngộ Quân Diễm còn để ý cả những chi tiết nhỏ nhặt này. Mặc dù y đã sớm nhìn ra Ngộ Quân Diễm là tướng tài, nhưng vẫn không khỏi bội phục sự kín kẽ của hắn. Chỉ có điều lấy thân thể của mình ra để trả giá thật có chút ngang ngạnh.
“Sức khỏe là nền tảng của con người.” Tô Ngọc Hành chậm rãi nói, “Nền tảng không vững, phía trên có xây cao tới đâu cũng không tránh khỏi sụp đổ. Thân thể không khỏe, bản lĩnh, mưu kế gì đều chỉ là lời nói suông.”
Ngộ Quân Diễm cố nặn ra nụ cười nói: “Cho nên xây nhà cần thợ khéo, mà bên cạnh bổn vương cũng cần thần y như Vương phi.”
Những lời này của Ngộ Quân Diễm nhận lại cái trừng mắt của Tô Ngọc Hành: “Ta thấy Vương gia không phải cần một thần y, mà cần một thần tiên thì đúng hơn.”
Tô Ngọc Hành cắm cây châm cuối cùng lên đầu gối Ngộ Quân Diễm, đổ một bao thuốc bột vào nước nóng để hòa tan rồi đưa tới bên miệng Ngộ Quân Diễm, nói: “Uống thuốc đi.”
Ngộ Quân Diễm nghe lời uống thuốc, sau đó hào hứng hỏi: “Khinh công của Ngọc Hành không tệ, không biết là học từ vị danh sư nào?”
Tô Ngọc Hành bĩu môi, lạnh nhạt nói: “Nhất cử nhất động của Tô gia không phải Vương gia đã điều tra rõ ràng rồi sao, cần gì phải hỏi ta nữa?”
Ngộ Quân Diễm lại nói: “Chính vì ta biết nhất cử nhất động của gia đình ngươi nên mới cảm thấy khó hiểu. Mặc dù Tô gia có võ sư, nhưng trình độ của đa số đều chỉ ở mức bảo vệ phủ đệ, không rành đối chiến bên ngoài, nhưng dựa theo cách ngươi vào phòng vừa rồi, khinh công nhẹ nhàng, hình như là được danh sư dạy dỗ.”
Ngộ Quân Diễm đang nói đột nhiên vươn tay sờ đùi Tô Ngọc Hành. Nếu muốn khinh công cao minh, ngoại trừ nội lực hùng hậu còn cần tập luyện cho đôi chân. Tập luyện cho đôi chân chính là tập cho chân có được sức bật và sự linh hoạt. Linh hoạt cái đích của khinh công, mà sức bật dựa vào luyện tập tích lũy thành. Cho nên những người có sức bật mạnh đều có một đặc điểm không thể che giấu được, đó chính là đôi chân rắn chắc hơn người thường.
Tô Ngọc Hành đương nhiên đoán ra Ngộ Quân Diễm đang nghĩ gì, thầm trách mình sơ ý, lúc nào cũng lộ nhược điểm để Ngộ Quân Diễm phát giác.
Tô Ngọc Hành điềm nhiên tránh tay của Ngộ Quân Diễm, hờ hững nói: “Được rồi, chân Vương gia đã không còn gì đáng ngại, thần cũng nên về nghỉ ngơi.”
“Nhưng mà châm trên đùi ta còn chưa rút ra.”
“Sáng mai thần sẽ đến rút.”
“Sáng mai?” Ngộ Quân Diễm dở khóc dở cười, “Vương phi muốn nói bổn vương cứ để thế này mà ngủ sao? Nếu như trong đêm ta xoay người đè lên hoặc làm chúng cắm lệch đi thì làm thế nào?”
Tô Ngọc Hành chỉ chỉ xà ngang trên nóc giường nói: “Vương gia có thể dùng dây thừng buộc chân lại rồi quấn dây lên xà ngang, như thế sẽ không sợ xoay người nữa.”
Ngộ Quân Diễm nhíu mày, cười như không cười nói: “Bổn vương lại có một cách đơn giản hơn.”
“Ồ? Thần xin rửa tai lắng nghe.”
“Ngươi đã là phi tử của bổn vương, lúc bổn vương bị bệnh liệt giường cũng nên chịu cực nhọc một chút, ở bên cạnh chăm sóc bổn vương mới đúng lễ nghi quy củ.”
Bị bệnh liệt giường? Tô Ngọc Hành bĩu môi: Tự mình chuốc lấy còn dám nói thế!
“Nếu Vương gia đã nói như vậy, thần đương nhiên phải chăm sóc Vương gia cho tốt.” Tô Ngọc Hành nói xong, tay liền lướt dọc từ đầu gối lên bắp đùi trơn mịn của Ngộ Quân Diễm.
“Ngươi làm gì thế?” Ngộ Quân Diễm theo bản năng muốn cong chân, lại bị Tô Ngọc Hành giữ chặt.
“Vương gia, chớ cử động, nếu châm bị lệch đi, ta thân là Vương phi chăm sóc ngài chẳng phải là không làm tròn chức trách sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất