Chương 51
Khi Chu Bân dẫn Kim Ưng và quân Phi Hổ đến chỗ Ngộ Quân Diễm bị mai phục, quả nhiên đã không thấy bóng dáng người nào nữa. Chu Bân theo lời dặn của Tô Ngọc Hành, thả ong mật ra, đi theo ong mật một hồi, tìm thấy căn nhà gỗ cũ kỹ. Mọi người xông vào, thấy ngoại trừ thi thể của đám áo đen la liệt đầy đất, còn có Ngộ Quân Diễm đang hôn mê và Tô Ngọc Hành canh bên cạnh hắn.
“Vương gia! Vương phi!”
“Chu hộ vệ… Ngươi đến rồi… Hu hu hu…” Tô Ngọc Hành trông thấy Chu Bân đi vào liền bổ nhào vào ngực hắn khóc nấc lên, cực giống một đứa nhỏ chịu uất ức.
Chu Bân đứng chết trân như cọc gỗ, Kim Ưng nhìn nam nhân chừng hai mươi tuổi, lời nói, hành động lại như một đứa trẻ, nhớ vừa rồi Chu Bân gọi y là Vương phi, liền hỏi: “Đây chính là con trai của Tô viện phán mà Hoàng thượng tứ hôn cho Vương gia? Vị này có vấn đề?” Kim Ưng vừa nói vừa sợ Chu Bân không hiểu ý mình mà đưa tay chỉ lên đầu.
Câu hỏi này thật khiến Chu Bân không biết phải trả lời thế nào, Vương phi sai hắn quay về thôn Hồng Diệp cầu cứu Kim tướng quân là người bình thường, sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ ngốc nghếch này rồi. Đương nhiên, nếu đã không phải kẻ ngốc, lại cố tình giả ngốc, nhất định là y có lý do riêng. Chu Bân không trả lời câu hỏi của Kim Ưng mà chỉ Ngộ Quân Diễm đang nằm hôn mê trên đất nói: “Vương gia bị thương rồi, mau tìm đại phu!”
Kim Ưng nhìn đám người áo đen nằm ngổn ngang dưới đất, cúi người định kiểm tra, bị Tô Ngọc Hành hét lên ngăn lại: “Đừng đụng! Vừa rồi có một tên bị co giật, những người khác chạm vào gã, cuối cùng tất cả đều bị co giật, ngã xuống đất, một lúc sau thì không động đậy nữa. Thật đáng sợ!”
Kim Ưng hỏi: “Ý Vương phi là bọn chúng bị trúng độc?”
Tô Ngọc Hành tròn mắt, dáng vẻ không hiểu nhìn chằm chằm Kim Ưng hỏi: “Trúng độc? Trúng độc gì?”
Kim Ưng bất lực, cảm giác đàn gảy tai trâu, đành để thủ hạ đưa Tô Ngọc Hành về nghỉ ngơi trước, còn mình thì đeo một đôi găng tay vải, lục lọi trên người đám áo đen một lượt, đến khi sờ đến eo, đột nhiên cảm nhận được một vật cứng. Kim Ưng vén áo của thi thể lên, lấy ra một tấm thẻ bài to bằng lòng bàn tay, mà chữ khắc trên tấm thẻ bài làm hắn biến sắc.
Ngự Y vệ.
Mặc dù trên đường tới đây hắn đã suy đoán ra được đám người hại Vương gia nhất định có một thế lực rất lớn chống lưng, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy tấm thẻ của Ngự Y vệ, hắn vẫn không sao tin nổi: Hoàng thượng thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
“Tướng quân, bọn họ là ngự Y vệ.” Một binh lính giơ một tấm thẻ tương tự lên nói, “Chúng ta nên làm gì đây?”
Kim Ưng đảo mắt suy tính, ra lệnh: “Thiêu hủy toàn bộ thi thể, rải tro cốt trong núi.”
Tô Ngọc Hành nghe thấy Kim Ưng ra lệnh không khỏi thầm nghĩ: Không hổ là Tướng quân, một chiêu sống không gặp người, chết không thấy xác này rất gọn ghẽ, khiến người khác không nắm được chuôi, mà ngay cả Hoàng đế cũng không thể làm gì.
“Tướng quân, chúng ta đưa Vương gia, Vương phi về thôn Hồng Diệp trị thương sao?”
“Không được! Không thể trở về thôn Hồng Diệp, chỗ đó không biết có tai mắt hay không? Tạm thời đưa Vương gia, Vương phi tới trấn phụ cận trị thương. Chuyện hôm nay tuyệt đối không được nói với bất kỳ người nào khác, rõ chưa?”
“Tuân mệnh!”
Trấn Phương Thảo dưới chân núi Miên, Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành được đưa về một quán trọ tốt nhất, trên trấn có một đại phu tự xưng Trại Hoa Đà, nghe nói y thuật rất cao minh. Kim Ưng mời ông ta đến chữa trị cho Ngộ Quân Diễm, Trại Hoa Đà bắt mạch xong, thoáng nhíu mày, vuốt chòm râu dài đến ngực, luôn miệng cảm thán mấy tiếng ‘kỳ lạ’.
“Sao thế?” Kim Ưng nóng nảy, thấy đại phu rung đùi hồi lâu không nói ra nguyên do, mất kiên nhẫn hỏi, “Đại phu, vị công tử này bị thương có nặng không?”
“Bị thương không nhẹ.” Trại Hoa Đà như đã quen với việc bị người nóng nảy hỏi, tuyệt không để ý đến giọng điệu của Kim Ưng, “Nhưng kỳ lạ là, ngoại thương rất nặng, nhưng lại không hề bị nội thương, bị đánh thế này lại không tổn hại đến phế phủ, cho nên mới nói vết thương trên người vị công tử này thật sự khiến người ta khó hiểu, khó hiểu.”
“Vậy… rốt cuộc có trị khỏi được không?” Kim Ưng nghe nhưng không hiểu một câu nào, lo lắng hỏi. Tô Ngọc Hành ngồi bên cạnh thầm than, không ngờ nơi thôn hoang đất vắng này có ngọa hổ tàng long, có người y thuật cao minh như vậy, mới bắt mạch đã nhận ra được khác thường. Chính vì Tô Ngọc Hành đã truyền nội lực của mình sang cho Ngộ Quân Diễm mới khiến cơ thể hắn xuất hiện hiện tượng kỳ quái đó. Nhưng Tô Ngọc Hành không lo lắng vị lão đại phu kia sẽ nghi ngờ ‘tên ngốc’ là y.
Trại Hoa Đà cười đáp: “Yên tâm, ta viết cho vị công tử này một phương thuốc, đúng giờ uống, mấy ngày nữa là có thể xuống đất đi lại.”
Kim Ưng nghe ông nói vậy, trái tim thấp thỏm mới thả lỏng, vội nói: “Vậy làm phiền đại phu.”
Sau khi đại phi rời đi, Kim Ưng gọi Chu Bân lại hỏi: “Chuyện Vương gia tới thôn Hồng Diệp lần này có những ai biết?”
Chu Bân đáp: “Ngoài sáng có Vương đại nhân và Cốc đại nhân.”
Kim Ưng nhíu mày: “Vậy trong tối thì sao?”
Chu Bân cẩn thận đáp: “Chúng tôi cải trang vào đội ngũ của Vương đại nhân đi đến huyện Trảm Bắc. Lúc ấy Trì đại nhân cũng đồng hành.”
“Trì đại nhân? Tri châu Dư Châu Trì Úy sao?”
“Đúng vậy.”
“Ý của ngươi là có lẽ Trì đại nhân đã phát hiện ra Vương gia, mà y chính là tai mắt mà Hoàng thượng sắp xếp để trông chừng Vương gia?”
“Chu Bân không dám suy đoán bừa bãi!”
“Được rồi, được rồi, ta hiểu.” Kim Ưng nói, “Để tránh bị hoài nghi, ta sẽ dẫn phần lớn người trở lại thôn Hồng Diệp trước, an toàn của Vương gia và Vương phi giao cho ngươi.”
“Chu Bân tuân mệnh!”
Kim Ưng để lại mấy chục binh lính canh chừng quanh quán trọ bảo vệ đám người Ngộ Quân Diễm, còn mình thì dẫn những người còn lại quay về thôn Hồng Diệp.
Chu Bân dựa theo dặn dò của đại phu, đúng giờ đút thuốc cho Ngộ Quân Diễm, nhưng mãi đến tối hắn vẫn không tỉnh, làm Chu Bân vô cùng lo lắng.
“Ngươi ngủ một lát đi.” Tô Ngọc Hành vỗ vỗ Chu Bân đang canh chừng trước cửa gian phòng của Ngộ Quân Diễm, đầu không ngừng đập lên khung cửa, nói, “Nơi này để ta bảo vệ.”
Chu Bân mơ mơ màng màng nói: “Không sao, thần không mệt!”
Tô Ngọc Hành cười nói: “Còn không mệt? Đầu ngươi đập đến đỏ lên rồi kìa. Được rồi, đừng gắng gượng nữa, mau đi ngủ đi, với dáng vẻ này của ngươi cũng không cách nào bảo vệ Vương gia được đâu.”
Chu Bân nghe y nói như vậy, đành phải gật đầu, mơ hồ nói: “Thuộc hạ… cáo lui…”
“Ngươi chú ý dưới chân, đừng để bị ngã.”
Tô Ngọc Hành đưa mắt nhìn Chu Bân đi xa, mới rón rén đi vào gian phòng, đến bên giường Ngộ Quân Diễm, đặt ba ngón tay lên cổ tay hắn, cảm nhận mạch tượng của hắn vững vàng, không có gì đáng ngại, vẫn hôn mê chỉ là do tác dụng của thuốc an thần, nhẹ nhàng đắp kín chăn cho hắn. Tô Ngọc Hành yên lặng ngồi bên giường Ngộ Quân Diễm, hồi tưởng những chuyện đã xảy ra trong căn nhà gỗ, có lúc cảm thấy vô cùng chân thật, có lúc lại cảm thấy mơ hồ như một giấc mộng đẹp làm người ta không dám tin.
Tô Ngọc Hành đang ngồi đó nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên cảm nhận được bàn tay mình đang nắm khẽ động đậy, giật mình nhìn Ngộ Quân Diễm, thấy đôi mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra.
“Vương gia! Vương phi!”
“Chu hộ vệ… Ngươi đến rồi… Hu hu hu…” Tô Ngọc Hành trông thấy Chu Bân đi vào liền bổ nhào vào ngực hắn khóc nấc lên, cực giống một đứa nhỏ chịu uất ức.
Chu Bân đứng chết trân như cọc gỗ, Kim Ưng nhìn nam nhân chừng hai mươi tuổi, lời nói, hành động lại như một đứa trẻ, nhớ vừa rồi Chu Bân gọi y là Vương phi, liền hỏi: “Đây chính là con trai của Tô viện phán mà Hoàng thượng tứ hôn cho Vương gia? Vị này có vấn đề?” Kim Ưng vừa nói vừa sợ Chu Bân không hiểu ý mình mà đưa tay chỉ lên đầu.
Câu hỏi này thật khiến Chu Bân không biết phải trả lời thế nào, Vương phi sai hắn quay về thôn Hồng Diệp cầu cứu Kim tướng quân là người bình thường, sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ ngốc nghếch này rồi. Đương nhiên, nếu đã không phải kẻ ngốc, lại cố tình giả ngốc, nhất định là y có lý do riêng. Chu Bân không trả lời câu hỏi của Kim Ưng mà chỉ Ngộ Quân Diễm đang nằm hôn mê trên đất nói: “Vương gia bị thương rồi, mau tìm đại phu!”
Kim Ưng nhìn đám người áo đen nằm ngổn ngang dưới đất, cúi người định kiểm tra, bị Tô Ngọc Hành hét lên ngăn lại: “Đừng đụng! Vừa rồi có một tên bị co giật, những người khác chạm vào gã, cuối cùng tất cả đều bị co giật, ngã xuống đất, một lúc sau thì không động đậy nữa. Thật đáng sợ!”
Kim Ưng hỏi: “Ý Vương phi là bọn chúng bị trúng độc?”
Tô Ngọc Hành tròn mắt, dáng vẻ không hiểu nhìn chằm chằm Kim Ưng hỏi: “Trúng độc? Trúng độc gì?”
Kim Ưng bất lực, cảm giác đàn gảy tai trâu, đành để thủ hạ đưa Tô Ngọc Hành về nghỉ ngơi trước, còn mình thì đeo một đôi găng tay vải, lục lọi trên người đám áo đen một lượt, đến khi sờ đến eo, đột nhiên cảm nhận được một vật cứng. Kim Ưng vén áo của thi thể lên, lấy ra một tấm thẻ bài to bằng lòng bàn tay, mà chữ khắc trên tấm thẻ bài làm hắn biến sắc.
Ngự Y vệ.
Mặc dù trên đường tới đây hắn đã suy đoán ra được đám người hại Vương gia nhất định có một thế lực rất lớn chống lưng, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy tấm thẻ của Ngự Y vệ, hắn vẫn không sao tin nổi: Hoàng thượng thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
“Tướng quân, bọn họ là ngự Y vệ.” Một binh lính giơ một tấm thẻ tương tự lên nói, “Chúng ta nên làm gì đây?”
Kim Ưng đảo mắt suy tính, ra lệnh: “Thiêu hủy toàn bộ thi thể, rải tro cốt trong núi.”
Tô Ngọc Hành nghe thấy Kim Ưng ra lệnh không khỏi thầm nghĩ: Không hổ là Tướng quân, một chiêu sống không gặp người, chết không thấy xác này rất gọn ghẽ, khiến người khác không nắm được chuôi, mà ngay cả Hoàng đế cũng không thể làm gì.
“Tướng quân, chúng ta đưa Vương gia, Vương phi về thôn Hồng Diệp trị thương sao?”
“Không được! Không thể trở về thôn Hồng Diệp, chỗ đó không biết có tai mắt hay không? Tạm thời đưa Vương gia, Vương phi tới trấn phụ cận trị thương. Chuyện hôm nay tuyệt đối không được nói với bất kỳ người nào khác, rõ chưa?”
“Tuân mệnh!”
Trấn Phương Thảo dưới chân núi Miên, Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành được đưa về một quán trọ tốt nhất, trên trấn có một đại phu tự xưng Trại Hoa Đà, nghe nói y thuật rất cao minh. Kim Ưng mời ông ta đến chữa trị cho Ngộ Quân Diễm, Trại Hoa Đà bắt mạch xong, thoáng nhíu mày, vuốt chòm râu dài đến ngực, luôn miệng cảm thán mấy tiếng ‘kỳ lạ’.
“Sao thế?” Kim Ưng nóng nảy, thấy đại phu rung đùi hồi lâu không nói ra nguyên do, mất kiên nhẫn hỏi, “Đại phu, vị công tử này bị thương có nặng không?”
“Bị thương không nhẹ.” Trại Hoa Đà như đã quen với việc bị người nóng nảy hỏi, tuyệt không để ý đến giọng điệu của Kim Ưng, “Nhưng kỳ lạ là, ngoại thương rất nặng, nhưng lại không hề bị nội thương, bị đánh thế này lại không tổn hại đến phế phủ, cho nên mới nói vết thương trên người vị công tử này thật sự khiến người ta khó hiểu, khó hiểu.”
“Vậy… rốt cuộc có trị khỏi được không?” Kim Ưng nghe nhưng không hiểu một câu nào, lo lắng hỏi. Tô Ngọc Hành ngồi bên cạnh thầm than, không ngờ nơi thôn hoang đất vắng này có ngọa hổ tàng long, có người y thuật cao minh như vậy, mới bắt mạch đã nhận ra được khác thường. Chính vì Tô Ngọc Hành đã truyền nội lực của mình sang cho Ngộ Quân Diễm mới khiến cơ thể hắn xuất hiện hiện tượng kỳ quái đó. Nhưng Tô Ngọc Hành không lo lắng vị lão đại phu kia sẽ nghi ngờ ‘tên ngốc’ là y.
Trại Hoa Đà cười đáp: “Yên tâm, ta viết cho vị công tử này một phương thuốc, đúng giờ uống, mấy ngày nữa là có thể xuống đất đi lại.”
Kim Ưng nghe ông nói vậy, trái tim thấp thỏm mới thả lỏng, vội nói: “Vậy làm phiền đại phu.”
Sau khi đại phi rời đi, Kim Ưng gọi Chu Bân lại hỏi: “Chuyện Vương gia tới thôn Hồng Diệp lần này có những ai biết?”
Chu Bân đáp: “Ngoài sáng có Vương đại nhân và Cốc đại nhân.”
Kim Ưng nhíu mày: “Vậy trong tối thì sao?”
Chu Bân cẩn thận đáp: “Chúng tôi cải trang vào đội ngũ của Vương đại nhân đi đến huyện Trảm Bắc. Lúc ấy Trì đại nhân cũng đồng hành.”
“Trì đại nhân? Tri châu Dư Châu Trì Úy sao?”
“Đúng vậy.”
“Ý của ngươi là có lẽ Trì đại nhân đã phát hiện ra Vương gia, mà y chính là tai mắt mà Hoàng thượng sắp xếp để trông chừng Vương gia?”
“Chu Bân không dám suy đoán bừa bãi!”
“Được rồi, được rồi, ta hiểu.” Kim Ưng nói, “Để tránh bị hoài nghi, ta sẽ dẫn phần lớn người trở lại thôn Hồng Diệp trước, an toàn của Vương gia và Vương phi giao cho ngươi.”
“Chu Bân tuân mệnh!”
Kim Ưng để lại mấy chục binh lính canh chừng quanh quán trọ bảo vệ đám người Ngộ Quân Diễm, còn mình thì dẫn những người còn lại quay về thôn Hồng Diệp.
Chu Bân dựa theo dặn dò của đại phu, đúng giờ đút thuốc cho Ngộ Quân Diễm, nhưng mãi đến tối hắn vẫn không tỉnh, làm Chu Bân vô cùng lo lắng.
“Ngươi ngủ một lát đi.” Tô Ngọc Hành vỗ vỗ Chu Bân đang canh chừng trước cửa gian phòng của Ngộ Quân Diễm, đầu không ngừng đập lên khung cửa, nói, “Nơi này để ta bảo vệ.”
Chu Bân mơ mơ màng màng nói: “Không sao, thần không mệt!”
Tô Ngọc Hành cười nói: “Còn không mệt? Đầu ngươi đập đến đỏ lên rồi kìa. Được rồi, đừng gắng gượng nữa, mau đi ngủ đi, với dáng vẻ này của ngươi cũng không cách nào bảo vệ Vương gia được đâu.”
Chu Bân nghe y nói như vậy, đành phải gật đầu, mơ hồ nói: “Thuộc hạ… cáo lui…”
“Ngươi chú ý dưới chân, đừng để bị ngã.”
Tô Ngọc Hành đưa mắt nhìn Chu Bân đi xa, mới rón rén đi vào gian phòng, đến bên giường Ngộ Quân Diễm, đặt ba ngón tay lên cổ tay hắn, cảm nhận mạch tượng của hắn vững vàng, không có gì đáng ngại, vẫn hôn mê chỉ là do tác dụng của thuốc an thần, nhẹ nhàng đắp kín chăn cho hắn. Tô Ngọc Hành yên lặng ngồi bên giường Ngộ Quân Diễm, hồi tưởng những chuyện đã xảy ra trong căn nhà gỗ, có lúc cảm thấy vô cùng chân thật, có lúc lại cảm thấy mơ hồ như một giấc mộng đẹp làm người ta không dám tin.
Tô Ngọc Hành đang ngồi đó nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên cảm nhận được bàn tay mình đang nắm khẽ động đậy, giật mình nhìn Ngộ Quân Diễm, thấy đôi mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất