Chương 52
Ngộ Quân Diễm mở mắt, hình ảnh trước mắt trùng điệp đan xen rồi dần rõ ràng, đầu óc trống rỗng như đã lãng quên chuyện gì đó, chỉ nhớ mình bị đám người áo đen kia quất roi lên người, nhưng sau đó thì sao? Bây giờ hắn đang ở đâu?
Lắc lắc cần cổ cứng ngắc, Ngộ Quân Diễm thấy bên giường có một người… Là Tô Ngọc Hành.
Cùng với khuôn mặt Tô Ngọc Hành càng lúc càng rõ, rất nhiều chuyện như thủy triều mạnh mẽ tràn vào trong óc của Ngộ Quân Diễm: răng môi giao hòa, thân thể quấn nhau, từng cảnh tượng hiện lên rõ ràng trước mắt.
“Quân Diễm, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh… Á!”
Một tiếng thét vang lên, Tô Ngọc Hành trơ mắt nhìn Ngộ Quân Diễm vừa tỉnh dậy liền lao lên người mình, đẩy mình ngã xuống đất.
Ngộ Quân Diễm hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm Tô Ngọc Hành, ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống y. Hai tay hắn siết cổ y, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Ngọc Hành! Ngươi dám thừa dịp làm chuyện khốn nạn đó! Ngươi đã làm gì ta?”
Tô Ngọc Hành không sao thở nổi, giãy dụa nói đứt quãng: “Quân… Khụ…khụ… Quân Diễm ngươi… chớ kích động… Nghe… nghe ta giải thích…”
“Được, ta cho ngươi một cơ hội. Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu không hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi!”
“Ngươi… ngươi làm ta không thở được… Ta… nói thế nào…” Mặt Tô Ngọc Hành đã chuyển thành màu gan heo, tỏ vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể tắc thở mà chết, “Mau buông tay… Ta sắp bị ngươi bóp chết rồi!”
Ngộ Quân Diễm mặc dù không có ý định buông tay, nhưng dù sao hắn cũng bị thương mới tỉnh, lại nhất thời tức giận mà dùng hết sức, căn bản không duy trì được bao lâu. Quả nhiên, rất nhanh sau đó, Ngộ Quân Diễm cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người không còn chút sức lực, vết thương trên người cũng thi nhau phát đau, khuôn mặt Tô Ngọc Hành trước mắt vốn đang rõ ràng lại dần mơ hồ không rõ.
“Khụ…khụ! Khụ…khụ khụ!”
Tô Ngọc Hành cảm nhận được lực trên cổ mình đột ngột không còn nữa, vội vàng mở lớn miệng hút không khí như người suýt chết đuối, y tưởng đây là vì Ngộ Quân Diễm đã chịu nghe mình giải thích, nhưng khi thấy Ngộ Quân Diễm hai tay chống đất, mắt nhắm mày nhíu thì y mới biết là không phải như mình nghĩ.
“Quân Diễm, ngươi sao vậy?”
“Đừng đụng vào ta!” Ngay khi Tô Ngọc Hành vươn tay chạm vào bờ vai mình, Ngộ Quân Diễm đã lạnh lùng quát mà ngăn lại, nhưng thân thể hắn như đã trút hết chút sức lực cuối cùng, tựa như lá rơi mà ngã xuống bên cạnh Tô Ngọc Hành.
“Thương thế của ngươi rất nặng, cần nằm trên giường nghỉ ngơi!” Trong giọng nói của Tô Ngọc Hành lộ ra sự uy nghiêm không thể kháng cự của thầy thuốc. Lúc này y cũng không thèm quan tâm ý kiến của Ngộ Quân Diễm, tự mình bế hắn lên giường, “Mấy vết thương trên người ngươi đã lại bị nứt ra rồi, chớ cử động mạnh.”
Ngộ Quân Diễm nâng tay phải lên che mắt, hồi lâu mới chậm rãi hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Ngọc Hành thở dài một hơi, kể lại toàn bộ chuyện Ngộ Quân Diễm đã hạ thuốc gì, mình giết đám áo đen thế nào, lại giải độc cho hắn ra sao.
Ngộ Quân Diễm nghe xong ban đầu im lặng, sau đó quay người, đưa lưng về phía Tô Ngọc Hành, tiếp tục im lặng. Bầu không khí trong phòng bị đè nén, yên tĩnh vô cùng, bị nỗi bất an bao phủ.
Tô Ngọc Hành cảm thấy mình nên nói gì đó để giảm bớt bầu không khí này: “Quân Diễm… Chuyện đó… Chuyện đó… Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!”
“Nhảm nhí! Ai cần ngươi chịu trách nhiệm!”
“Ta… Ý của ta là từ nay về sau ta sẽ quan tâm ngươi, yêu thương ngươi, sẽ… sẽ cả đời đều đối xử tốt với ngươi! Ngươi hãy tin tưởng ta!”
Ngộ Quân Diễm trừng mắt nhìn Tô Ngọc Hành, tức giận nói: “Chuyện này còn có ai biết? Nếu đã không ai biết, ngươi dựa vào đâu mà nói ta tin tưởng ngươi?”
“Chuyện này…” Tô Ngọc Hành nhất thời nghẹn họng, suy nghĩ một chút lại nói, “Vậy ta và ngươi cùng chứng kiến. Dù sao, con người sống đến trăm tuổi, từ giờ đến khi đó, ta có đối xử tốt với ngươi hay không, ngươi đương nhiên biết được.”
“Nói nhảm!” Ngộ Quân Diễm đang muốn tiếp tục mắng, đột nhiên chau mày, không nói không rằng lấy tay xoa ngực.
“Sao thế? Đau lắm hả?” Tô Ngọc Hành đặt tay lên ngực Ngộ Quân Diễm, xoa bóp mấy huyệt, Ngộ Quân Diễm lập tức cảm thấy đau đớn trên ngực giảm bớt.
Tô Ngọc Hành hỏi: “Sao? Có đỡ hơn không?”
Ngộ Quân Diễm nghiêng đầu, không trả lời, cũng không mắng y nữa.
Tô Ngọc Hành cảm nhận được thái độ của hắn có thay đổi, vui mừng, cười hì hì nói: “Quân Diễm, ngươi đói bụng không? Ở đây có cháo, ta lấy đến cho ngươi ăn.”
Ngộ Quân Diễm vốn muốn nói không đói bụng, nhưng lúc hắn nghe thấy chữ ‘cháo’, dạ dày lập tức réo vang. Tô Ngọc Hành vội đứng dậy, bưng một bát cháo còn bốc hơi nóng tới. Đỡ Ngộ Quân Diễm ngồi thẳng người dậy, lại tránh bàn tay muốn nhận lấy bát cháo hắn duỗi tới: “Ta đút cho ngươi, ngươi há miệng là được.”
Ngộ Quân Diễm vốn không cảm thấy mình yếu ớt đến mức việc nhỏ như ăn cháo cũng cần người hầu hạ, nhưng dường như muốn nghiệm chứng lời Tô Ngọc Hành mới nói, hắn nghe lời, làm một đại thiếu gia há miệng chờ cơm.
Tô Ngọc Hành múc một muỗng cháo, đưa lên miệng thôi, lại dùng môi kiểm tra độ nóng, rồi mới yên tâm đưa muỗng cháo tới bên miệng Ngộ Quân Diễm, cười nói: “Nào, há miệng.”
Ngộ Quân Diễm rất nghe lời ăn từng miếng, từng miếng, hết lòng hưởng thụ cảm giác được người chăm sóc đã lâu không có, cảm giác này thực sự khiến người ta không kìm lòng được mà ỷ lại.
“Ngon không? Ha ha, dính vào khóe miệng rồi.” Tô Ngọc Hành cười, đưa tay muốn lau cháo dính trên khóe miệng Ngộ Quân Diễm, nhưng tay mới giơ ra được một nửa đột nhiên dừng lại, do dự một lúc, Tô Ngọc Hành nghiêng người, đưa lưỡi liếm.
Thân thể Ngộ Quân Diễm cứng đờ, nhưng vẫn tỏ vẻ trấn tĩnh hỏi: “Làm gì thế?”
“Hôn ngươi đó.” Tô Ngọc Hành híp mắt, lộ ra nụ cười ngây ngô.
“Hôn ta… làm gì?” Ngộ Quân Diễm vẫn ra vẻ trấn định, lại không biết hai đóa hồng vân đã hiện lên trên gò má mình, mà bởi vì khuôn mặt hắn lúc này đang tái nhợt lại càng thêm rõ ràng.
“Hì hì hì.” Tô Ngọc Hành nhếch môi, lộ ra hai hàm răng trắng noãn chỉnh tề, nụ cười ngây ngô hồn nhiên đạt tiêu chuẩn của một tên ngốc. Nếu không phải đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, Ngộ Quân Diễm thật sự tin người đang cười đến vui vẻ trước mặt này là một tên ngốc chân chính.
“Bởi vì… thích ngươi!”
Lắc lắc cần cổ cứng ngắc, Ngộ Quân Diễm thấy bên giường có một người… Là Tô Ngọc Hành.
Cùng với khuôn mặt Tô Ngọc Hành càng lúc càng rõ, rất nhiều chuyện như thủy triều mạnh mẽ tràn vào trong óc của Ngộ Quân Diễm: răng môi giao hòa, thân thể quấn nhau, từng cảnh tượng hiện lên rõ ràng trước mắt.
“Quân Diễm, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh… Á!”
Một tiếng thét vang lên, Tô Ngọc Hành trơ mắt nhìn Ngộ Quân Diễm vừa tỉnh dậy liền lao lên người mình, đẩy mình ngã xuống đất.
Ngộ Quân Diễm hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm Tô Ngọc Hành, ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống y. Hai tay hắn siết cổ y, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Ngọc Hành! Ngươi dám thừa dịp làm chuyện khốn nạn đó! Ngươi đã làm gì ta?”
Tô Ngọc Hành không sao thở nổi, giãy dụa nói đứt quãng: “Quân… Khụ…khụ… Quân Diễm ngươi… chớ kích động… Nghe… nghe ta giải thích…”
“Được, ta cho ngươi một cơ hội. Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu không hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi!”
“Ngươi… ngươi làm ta không thở được… Ta… nói thế nào…” Mặt Tô Ngọc Hành đã chuyển thành màu gan heo, tỏ vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể tắc thở mà chết, “Mau buông tay… Ta sắp bị ngươi bóp chết rồi!”
Ngộ Quân Diễm mặc dù không có ý định buông tay, nhưng dù sao hắn cũng bị thương mới tỉnh, lại nhất thời tức giận mà dùng hết sức, căn bản không duy trì được bao lâu. Quả nhiên, rất nhanh sau đó, Ngộ Quân Diễm cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người không còn chút sức lực, vết thương trên người cũng thi nhau phát đau, khuôn mặt Tô Ngọc Hành trước mắt vốn đang rõ ràng lại dần mơ hồ không rõ.
“Khụ…khụ! Khụ…khụ khụ!”
Tô Ngọc Hành cảm nhận được lực trên cổ mình đột ngột không còn nữa, vội vàng mở lớn miệng hút không khí như người suýt chết đuối, y tưởng đây là vì Ngộ Quân Diễm đã chịu nghe mình giải thích, nhưng khi thấy Ngộ Quân Diễm hai tay chống đất, mắt nhắm mày nhíu thì y mới biết là không phải như mình nghĩ.
“Quân Diễm, ngươi sao vậy?”
“Đừng đụng vào ta!” Ngay khi Tô Ngọc Hành vươn tay chạm vào bờ vai mình, Ngộ Quân Diễm đã lạnh lùng quát mà ngăn lại, nhưng thân thể hắn như đã trút hết chút sức lực cuối cùng, tựa như lá rơi mà ngã xuống bên cạnh Tô Ngọc Hành.
“Thương thế của ngươi rất nặng, cần nằm trên giường nghỉ ngơi!” Trong giọng nói của Tô Ngọc Hành lộ ra sự uy nghiêm không thể kháng cự của thầy thuốc. Lúc này y cũng không thèm quan tâm ý kiến của Ngộ Quân Diễm, tự mình bế hắn lên giường, “Mấy vết thương trên người ngươi đã lại bị nứt ra rồi, chớ cử động mạnh.”
Ngộ Quân Diễm nâng tay phải lên che mắt, hồi lâu mới chậm rãi hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Ngọc Hành thở dài một hơi, kể lại toàn bộ chuyện Ngộ Quân Diễm đã hạ thuốc gì, mình giết đám áo đen thế nào, lại giải độc cho hắn ra sao.
Ngộ Quân Diễm nghe xong ban đầu im lặng, sau đó quay người, đưa lưng về phía Tô Ngọc Hành, tiếp tục im lặng. Bầu không khí trong phòng bị đè nén, yên tĩnh vô cùng, bị nỗi bất an bao phủ.
Tô Ngọc Hành cảm thấy mình nên nói gì đó để giảm bớt bầu không khí này: “Quân Diễm… Chuyện đó… Chuyện đó… Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!”
“Nhảm nhí! Ai cần ngươi chịu trách nhiệm!”
“Ta… Ý của ta là từ nay về sau ta sẽ quan tâm ngươi, yêu thương ngươi, sẽ… sẽ cả đời đều đối xử tốt với ngươi! Ngươi hãy tin tưởng ta!”
Ngộ Quân Diễm trừng mắt nhìn Tô Ngọc Hành, tức giận nói: “Chuyện này còn có ai biết? Nếu đã không ai biết, ngươi dựa vào đâu mà nói ta tin tưởng ngươi?”
“Chuyện này…” Tô Ngọc Hành nhất thời nghẹn họng, suy nghĩ một chút lại nói, “Vậy ta và ngươi cùng chứng kiến. Dù sao, con người sống đến trăm tuổi, từ giờ đến khi đó, ta có đối xử tốt với ngươi hay không, ngươi đương nhiên biết được.”
“Nói nhảm!” Ngộ Quân Diễm đang muốn tiếp tục mắng, đột nhiên chau mày, không nói không rằng lấy tay xoa ngực.
“Sao thế? Đau lắm hả?” Tô Ngọc Hành đặt tay lên ngực Ngộ Quân Diễm, xoa bóp mấy huyệt, Ngộ Quân Diễm lập tức cảm thấy đau đớn trên ngực giảm bớt.
Tô Ngọc Hành hỏi: “Sao? Có đỡ hơn không?”
Ngộ Quân Diễm nghiêng đầu, không trả lời, cũng không mắng y nữa.
Tô Ngọc Hành cảm nhận được thái độ của hắn có thay đổi, vui mừng, cười hì hì nói: “Quân Diễm, ngươi đói bụng không? Ở đây có cháo, ta lấy đến cho ngươi ăn.”
Ngộ Quân Diễm vốn muốn nói không đói bụng, nhưng lúc hắn nghe thấy chữ ‘cháo’, dạ dày lập tức réo vang. Tô Ngọc Hành vội đứng dậy, bưng một bát cháo còn bốc hơi nóng tới. Đỡ Ngộ Quân Diễm ngồi thẳng người dậy, lại tránh bàn tay muốn nhận lấy bát cháo hắn duỗi tới: “Ta đút cho ngươi, ngươi há miệng là được.”
Ngộ Quân Diễm vốn không cảm thấy mình yếu ớt đến mức việc nhỏ như ăn cháo cũng cần người hầu hạ, nhưng dường như muốn nghiệm chứng lời Tô Ngọc Hành mới nói, hắn nghe lời, làm một đại thiếu gia há miệng chờ cơm.
Tô Ngọc Hành múc một muỗng cháo, đưa lên miệng thôi, lại dùng môi kiểm tra độ nóng, rồi mới yên tâm đưa muỗng cháo tới bên miệng Ngộ Quân Diễm, cười nói: “Nào, há miệng.”
Ngộ Quân Diễm rất nghe lời ăn từng miếng, từng miếng, hết lòng hưởng thụ cảm giác được người chăm sóc đã lâu không có, cảm giác này thực sự khiến người ta không kìm lòng được mà ỷ lại.
“Ngon không? Ha ha, dính vào khóe miệng rồi.” Tô Ngọc Hành cười, đưa tay muốn lau cháo dính trên khóe miệng Ngộ Quân Diễm, nhưng tay mới giơ ra được một nửa đột nhiên dừng lại, do dự một lúc, Tô Ngọc Hành nghiêng người, đưa lưỡi liếm.
Thân thể Ngộ Quân Diễm cứng đờ, nhưng vẫn tỏ vẻ trấn tĩnh hỏi: “Làm gì thế?”
“Hôn ngươi đó.” Tô Ngọc Hành híp mắt, lộ ra nụ cười ngây ngô.
“Hôn ta… làm gì?” Ngộ Quân Diễm vẫn ra vẻ trấn định, lại không biết hai đóa hồng vân đã hiện lên trên gò má mình, mà bởi vì khuôn mặt hắn lúc này đang tái nhợt lại càng thêm rõ ràng.
“Hì hì hì.” Tô Ngọc Hành nhếch môi, lộ ra hai hàm răng trắng noãn chỉnh tề, nụ cười ngây ngô hồn nhiên đạt tiêu chuẩn của một tên ngốc. Nếu không phải đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, Ngộ Quân Diễm thật sự tin người đang cười đến vui vẻ trước mặt này là một tên ngốc chân chính.
“Bởi vì… thích ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất