Chương 65
“Thánh ~ chỉ ~ đến ~”
Một âm thanh cao vút làm tâm trạng hào hứng hưởng thụ bữa trưa của Ngộ Quân Diễm biến mất sạch sẽ. Hắn cực kỳ không tình nguyện buông bát đũa, đứng dậy đi ra cửa ngoài tiếp chỉ, mà nội dung thánh chỉ càng làm hắn thấy tức giận. Hoàng đế bởi vì một giấc mộng hoang đường mà thu hồi thương Ngân Long của hắn. Ngộ Quân Diễm siết chặt nắm tay dưới ống tay áo.
“Vương gia, lần này chúng tiểu nhân tới chính là để mang thương Ngân Long về Đế đô nấu chảy.”
“Ừ, các ngươi chờ ở đây, bổn vương đi lấy thương Ngân Long.”
Ngộ Quân Diễm vô cảm xoay người trở về phòng, Tô Ngọc Hành nhân lúc không người để ý cũng vụng trộm đi theo, thấy Ngộ Quân Diễm mở cửa kho vũ khí, lấy từ trên giá gỗ xuống một cây thương sắc bén, sáng lóa như tuyết.
Tô Ngọc Hành nhìn cây thương, Ngộ Quân Diễm đã lâu ngày không cầm quân đánh giặc mà cây thương không nhiễm một hạt bụi, chứng tỏ thường ngày hắn hay lấy ra chà lau, có thể thấy được ở trong lòng Ngộ Quân Diễm, cây thương này tuyệt đối không chỉ là một loại vũ khí.
Tô Ngọc Hành bước tới, nhìn ngón tay thon dài của Ngộ Quân Diễm vuốt ve từng chiếc vảy của con rồng trên thân thương, nhẹ giọng hỏi: “Đây là thương Ngân Long sao?”
Thật ra Tô Ngọc Hành hiểu rõ câu hỏi của mình không có chút ý nghĩa nào, nhưng y chỉ muốn nói gì đó, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến nặng nề lúc này.
Ngộ Quân Diễm im lặng gật đầu.
“Có thể kể cho ta nghe về cây thương này không?”
Ngộ Quân Diễm nhìn Tô Ngọc Hành thật sâu, rồi rũ mắt, trong mắt tràn ngập hoài niệm cùng không nỡ, nhẹ giọng nói: “Năm đó là lần đầu tiên ta cầm quân, đến phương Nam bình định loạn đảng, trải qua tận nửa năm khổ chiến, quân ta rốt cuộc toàn thắng, cắt được đầu trên cổ thủ lĩnh phản đảng. Sau khi trở về Đế đô, Tiên đế thân phong ta là Thiên Lang tướng quân, sau đó ban thương Ngân Long được rèn từ sắt đen quý hiếm này cho ta.”
Tô Ngọc Hành sáng tỏ, thương Ngân Long không chỉ là phần thưởng của Tiên đế ban cho, mà đối với Ngộ Quân Diễm, chính là phần ký ức hào hùng, khí phách.
“Cẩu hoàng đế thật sự là quá đáng! Chỉ dựa vào một giấc mộng không thật mà cướp thương Ngân Long của ngươi đi.” Tô Ngọc Hành oán trách.
Ngộ Quân Diễm cười lạnh: “Cái gọi là cảnh trong mơ chẳng qua chỉ hư vô mờ mịt, thể hiện nội tâm của y mà thôi. Sao Thiên Lang hiện rồng vàng cũng chỉ là ngụy trang của nỗi sợ ta cướp Long ỷ dưới thân y, nên y cố ý ra oai phủ đầu, làm tiêu tán nhuệ khí của ta.”
“Vậy…” Tô Ngọc Hành do dự một chút rồi hỏi, “Quân Diễm có suy nghĩ này không?”
Ngộ Quân Diễm trầm mặc, bên tai vang lên lời dặn dò của phụ thân trước khi chết: “Quốc thái dân an, dân chúng yên ổn, có thể đảm bảo chuyện này, ai ngồi trên vị trí kia có gì khác nhau chứ, cần gì phải tranh giành, dẫn đến chiến loạn, dân chúng lầm than…”
Hồi lâu, Ngộ Quân Diễm thở dài đáp: “Trừ phi bị ép buộc, nếu không ta không có ý nghĩ đó.”
Tô Ngọc Hành lại nói gì đó, Ngộ Quân Diễm nghe không rõ, hắn chỉ lặng thinh cầm thương Ngân Long đi ra ngoài.
Thương này chỉ dùng để đối đầu với giặc ngoại bang, sao có thể nhuộm máu đồng bào?
Mấy ngày sau đó, Đào Tử cảm thấy rất kỳ lạ, Vương gia bởi vì mất đi thương Ngân Long mà phiền muộn không vui là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng Vương phi thấy người là cười ngây ngô, thấy cam là không cần gì nữa mấy hôm nay lại vô cùng yên tĩnh, tựa như… có tâm sự, thậm chí có thể nhìn ra được nét mệt mỏi.
“Cô nói xem, Vương phi làm sao thế?” Đào Tử vừa phơi chăn đệm vừa hỏi Lý Tử bên cạnh, “Ta cảm thấy mấy hôm nay hình như ngài ấy có tâm sự.”
“Có tâm sự?” Lý Tử cảm thấy có chút khó tin, Vương phi là loại người dù trời có sập xuống cũng coi như chăn mềm, có chuyện gì có thể khiến y buồn rầu được chứ? Vì vậy hài hước nói, “Chắc không phải cam trong phủ hết rồi đấy chứ?”
Đào Tử lại nghiêm túc nói: “Không liên quan gì đến cam cả, trước kia chỉ cần thấy ta đem cam tới là Vương phi lập tức chạy lấy đòi, như sợ ta không cho. Nhưng hai ngày này ta đã bóc sẵn cam, bày trước mặt, ngài ấy còn chẳng thèm liếc nhìn.”
Lý Tử nghe nàng nói như vậy, cũng cảm thấy kỳ lạ: “Vương phi lại không hứng thứ với cam nữa, đúng là chuyện kỳ lạ.”
Đào Tử bĩu môi nói: “Cho nên ta mới thấy khó hiểu. Cô nói xem Vương phi bị làm sao? Không phải là bị bệnh chứ?”
Lý Tử nghĩ nghĩ nói: “Còn một nguyên nhân khác.”
“Nguyên nhân gì?”
“Vương phi nhớ nhà.”
“Nhớ… nhà? Cô nói là Đế đô ấy hả?” Đào Tử nghĩ lời của Lý Tử cũng có lý. Vương phi bởi vì một thánh chỉ của Hoàng thượng mà cô độc xa nhà, từ Đế đô đi đến Dư Châu xa xôi này, không được gặp lại phụ mẫu, dù là một tên ngốc không hiểu chuyện cũng sẽ cảm thấy cô độc và sợ hãi.
“Thật ra… Vương phi cũng rất đáng thương.” Đào Tử buồn bã nói, “Một khi trở thành U An Vương phi, đã đi tới Dư Châu, đời này e rằng ngài ấy không thể trở về Đế đô được nữa rồi, không biết ngài ấy có hiểu được chuyện này hay không.”
“Có lẽ là hiểu.” Lý Tử nói, “Ta nghe người già nói, dù là tên ngốc cũng biết thích, ghét, vui, buồn, chỉ là bọn họ không thể biểu đạt cảm xúc ra như người bình thường mà thôi. Vương phi như thế này rất có thể là biểu hiện của việc nhớ nhà.”
“Vậy cô nói xem, chúng ta nên làm gì để Vương phi vui vẻ đây?”
Lý Tử nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên nói: “Ta nghĩ ra một cách, không biết có được hay không.”
Đào Tử vội vàng hỏi: “Cách gì? Mau nói ta nghe!”
Lý Tử ghé tai Đào Tử nói: “Chúng ta… làm như thế này…”
Trong lúc hai tiểu nha đầu đang líu ríu thảo luận làm thế nào để giúp Tô Ngọc Hành thôi nhớ nhà, y lại đang phấn khởi đi đến phòng của Ngộ Quân Diễm.
“Quân Diễm!”
Tô Ngọc Hành đẩy cửa vào, quấy nhiễu đến Ngộ Quân Diễm đang ngồi thừ người trước bàn, hắn đứng dậy, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tô Ngọc Hành hỏi: “Chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
“Cho ngươi xem một vật.” Tô Ngọc Hành vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một cái bọc.
Lúc này Ngộ Quân Diễm mới chú ý trong ngực y có một cái bọc, hơn nữa nhìn hình dáng có vẻ nặng, cứ bị thò ra, kéo phần áo trước ngực Tô Ngọc Hành xuống, trông có chút buồn cười.
Ngộ Quân Diễm thấy có chút hứng thú, đi tới hỏi: “Vật gì thế?”
Tô Ngọc Hành mở cái bọc ra, bên trong là một miếng sắt màu đen. Mặt Ngộ Quân Diễm biến sắc: “Đây là… sắt đen?”
“Đúng vậy.” Tô Ngọc Hành nói, “Giống hệt loại đúc thương Ngân Long, khó khăn lắm ta mới tìm được đó.”
Ngộ Quân Diễm kinh ngạc nhìn Tô Ngọc Hành, lặp lại: “Khó khăn lắm… ngươi mới tìm được?”
“Đúng vậy.” Tô Ngọc Hành nhìn như có chút ngại ngùng, trốn tránh ánh mắt của Ngộ Quân Diễm, “Kể từ khi thương Ngân Long bị Hoàng đế thu đi nấu chảy, ta thấy ngươi ngày ngày phiền muộn không vui, nên muốn tìm một nguyên liệu tương tự, mời thợ rèn đến rèn cho ngươi một cái giống hệt.”
Ngộ Quân Diễm cảm động, vuốt ve miếng sắt còn nhiễm hơi ấm từ người Tô Ngọc Hành hỏi: “Loại sắt đen này rất khó tìm, ngươi tìm ở đâu?”
“Chợ Quỷ.”
“Chợ Quỷ? Đó là nơi nào? Sao ta lại không biết?”
“Đương nhiên rồi. Nếu đã gọi chợ Quỷ thì sao ban ngày có thể trông thấy được?” Tô Ngọc Hành cười nói, “Thật ra chợ Quỷ có mặt ở rất nhiều nơi, ngay cả Đế đô dưới chân Thiên tử cũng có chợ Quỷ. Chợ này buôn bán không để lộ ra ngoài, đương nhiên cũng không thiếu bảo bối.”
Hai mắt Ngộ Quân Diễm nhấp nháy: “Nói vậy là mấy ngày nay đêm nào ngươi cũng chợ Quỷ tìm mua sắt đen cho ta?”
“Hì hì…” Tô Ngọc Hành lộ ra nụ cười ngây ngô đúng chuẩn, “Ta hi vọng Quân Diễm có thể vui vẻ hơn một chút.”
Ngộ Quân Diễm cảm thấy cổ họng như bị vật gì chặn lại, miệng mở ra nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào, chỉ ngơ ngác nhìn Tô Ngọc Hành, nhìn quầng thâm dưới mắt y vì mấy ngày không được nghỉ ngơi đầy đủ mà đã hiện ra màu thâm nhạt.
“Chúng ta tìm một thợ rèn tay nghề tốt, vậy thì thương Ngân Long của ngươi sẽ trở lại rồi.” Tô Ngọc Hành vỗ vai Ngộ Quân Diễm, hai con mắt cười thành hình bán nguyệt.
Ngộ Quân Diễm theo như lời Tô Ngọc Hành, tìm một thợ rèn lành nghề, nhưng thay đổi bản vẽ thương Ngân Long đưa cho ông ta.
Vài ngày sau, khi thợ rèn giao vũ khí đã được rèn xong xuôi đưa cho Tô Ngọc Hành, phản ứng đầu tiên của y là thợ rèn này làm nhầm rồi, rõ ràng y đặt rèn thương, tại sao lại trở thành đao?
“Không sai, không sai đâu.” Người thợ rèn lấy bản vẽ ra cho Tô Ngọc Hành xem, “Vị công tử kia muốn rèn một cây đao, công tử nhìn xem, tôi dựa theo bản vẽ này mà làm, không hề làm sai.”
Tô Ngọc Hành mang theo một bụng nghi hoặc trở lại Vương phủ, đem đao đưa đến gian phòng của Ngộ Quân Diễm, hỏi hắn: “Thợ rèn nói ngươi sai ông ấy dùng miếng sắt đen kia để đúc thành một cây đao?”
Ngộ Quân Diễm đặt quyển sách trên tay xuống, cười trả lời: “Đúng vậy.”
Tô Ngọc Hành ngạc nhiên nói: “Tại sao?”
Ngộ Quân Diễm nói: “Trên đời này mỗi một vũ khí đều là độc nhất vô nhị, thương Ngân Long chính là thương Ngân Long, nó bị hủy đi rồi, trên đời này không xuất hiện cái thứ hai nữa. Còn thanh đao này…”
Ngộ Quân Diễm đi tới cầm đao, giơ lên trước mặt Tô Ngọc Hành: “Đao này ta làm cho ngươi.”
“Cho ta?”
“Đúng vậy, ta còn có kiếm Hồng Uyên, mà ngươi ngay cả vũ khí phòng thân cũng không có. Thanh đao này ta tặng cho ngươi, mang bên người, đề phòng có lúc dùng đến.”
Tô Ngọc Hành một tay nhận thanh đao, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên đuôi đao, lẩm bẩm hai chữ được khắc trên mặt: “Mộng… Oanh…”
Hai má Ngộ Quân Diễm phiếm hồng, hơi cúi đầu, lại nghe Tô Ngọc Hành không có tim không có phổi hỏi một câu: “Đao này gọi Mộng Oanh sao? Khó đọc chết đi được. Tên này có ý gì?”
Mặt Ngộ Quân Diễm lộ vẻ giận dữ, cắn môi dưới, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Hồn khiên… Mộng Oanh…”
“Ồ, hồn nhớ mộng thương.” Tô Ngọc Hành hiểu ra vỗ đùi, nghiêng đầu hỏi tiếp, “Hồn nhớ mộng thương là có ý gì?”
“Tô! Ngọc! Hành!” Tay phải Ngộ Quân Diễm vung lên cướp lại thanh đao trong tay Tô Ngọc Hành, một tia sáng lóe lên, lưỡi đao đã kề lên cổ y, “Ngươi chớ được nước làm tới!”
“Ha ha…” Tô Ngọc Hành bật cười, cười đến như ánh dương tháng tư, y nhẹ gẩy thanh đao đang kề trên cổ mình ra, bước tới ôm eo hắn, hôn xuống.
Một âm thanh cao vút làm tâm trạng hào hứng hưởng thụ bữa trưa của Ngộ Quân Diễm biến mất sạch sẽ. Hắn cực kỳ không tình nguyện buông bát đũa, đứng dậy đi ra cửa ngoài tiếp chỉ, mà nội dung thánh chỉ càng làm hắn thấy tức giận. Hoàng đế bởi vì một giấc mộng hoang đường mà thu hồi thương Ngân Long của hắn. Ngộ Quân Diễm siết chặt nắm tay dưới ống tay áo.
“Vương gia, lần này chúng tiểu nhân tới chính là để mang thương Ngân Long về Đế đô nấu chảy.”
“Ừ, các ngươi chờ ở đây, bổn vương đi lấy thương Ngân Long.”
Ngộ Quân Diễm vô cảm xoay người trở về phòng, Tô Ngọc Hành nhân lúc không người để ý cũng vụng trộm đi theo, thấy Ngộ Quân Diễm mở cửa kho vũ khí, lấy từ trên giá gỗ xuống một cây thương sắc bén, sáng lóa như tuyết.
Tô Ngọc Hành nhìn cây thương, Ngộ Quân Diễm đã lâu ngày không cầm quân đánh giặc mà cây thương không nhiễm một hạt bụi, chứng tỏ thường ngày hắn hay lấy ra chà lau, có thể thấy được ở trong lòng Ngộ Quân Diễm, cây thương này tuyệt đối không chỉ là một loại vũ khí.
Tô Ngọc Hành bước tới, nhìn ngón tay thon dài của Ngộ Quân Diễm vuốt ve từng chiếc vảy của con rồng trên thân thương, nhẹ giọng hỏi: “Đây là thương Ngân Long sao?”
Thật ra Tô Ngọc Hành hiểu rõ câu hỏi của mình không có chút ý nghĩa nào, nhưng y chỉ muốn nói gì đó, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến nặng nề lúc này.
Ngộ Quân Diễm im lặng gật đầu.
“Có thể kể cho ta nghe về cây thương này không?”
Ngộ Quân Diễm nhìn Tô Ngọc Hành thật sâu, rồi rũ mắt, trong mắt tràn ngập hoài niệm cùng không nỡ, nhẹ giọng nói: “Năm đó là lần đầu tiên ta cầm quân, đến phương Nam bình định loạn đảng, trải qua tận nửa năm khổ chiến, quân ta rốt cuộc toàn thắng, cắt được đầu trên cổ thủ lĩnh phản đảng. Sau khi trở về Đế đô, Tiên đế thân phong ta là Thiên Lang tướng quân, sau đó ban thương Ngân Long được rèn từ sắt đen quý hiếm này cho ta.”
Tô Ngọc Hành sáng tỏ, thương Ngân Long không chỉ là phần thưởng của Tiên đế ban cho, mà đối với Ngộ Quân Diễm, chính là phần ký ức hào hùng, khí phách.
“Cẩu hoàng đế thật sự là quá đáng! Chỉ dựa vào một giấc mộng không thật mà cướp thương Ngân Long của ngươi đi.” Tô Ngọc Hành oán trách.
Ngộ Quân Diễm cười lạnh: “Cái gọi là cảnh trong mơ chẳng qua chỉ hư vô mờ mịt, thể hiện nội tâm của y mà thôi. Sao Thiên Lang hiện rồng vàng cũng chỉ là ngụy trang của nỗi sợ ta cướp Long ỷ dưới thân y, nên y cố ý ra oai phủ đầu, làm tiêu tán nhuệ khí của ta.”
“Vậy…” Tô Ngọc Hành do dự một chút rồi hỏi, “Quân Diễm có suy nghĩ này không?”
Ngộ Quân Diễm trầm mặc, bên tai vang lên lời dặn dò của phụ thân trước khi chết: “Quốc thái dân an, dân chúng yên ổn, có thể đảm bảo chuyện này, ai ngồi trên vị trí kia có gì khác nhau chứ, cần gì phải tranh giành, dẫn đến chiến loạn, dân chúng lầm than…”
Hồi lâu, Ngộ Quân Diễm thở dài đáp: “Trừ phi bị ép buộc, nếu không ta không có ý nghĩ đó.”
Tô Ngọc Hành lại nói gì đó, Ngộ Quân Diễm nghe không rõ, hắn chỉ lặng thinh cầm thương Ngân Long đi ra ngoài.
Thương này chỉ dùng để đối đầu với giặc ngoại bang, sao có thể nhuộm máu đồng bào?
Mấy ngày sau đó, Đào Tử cảm thấy rất kỳ lạ, Vương gia bởi vì mất đi thương Ngân Long mà phiền muộn không vui là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng Vương phi thấy người là cười ngây ngô, thấy cam là không cần gì nữa mấy hôm nay lại vô cùng yên tĩnh, tựa như… có tâm sự, thậm chí có thể nhìn ra được nét mệt mỏi.
“Cô nói xem, Vương phi làm sao thế?” Đào Tử vừa phơi chăn đệm vừa hỏi Lý Tử bên cạnh, “Ta cảm thấy mấy hôm nay hình như ngài ấy có tâm sự.”
“Có tâm sự?” Lý Tử cảm thấy có chút khó tin, Vương phi là loại người dù trời có sập xuống cũng coi như chăn mềm, có chuyện gì có thể khiến y buồn rầu được chứ? Vì vậy hài hước nói, “Chắc không phải cam trong phủ hết rồi đấy chứ?”
Đào Tử lại nghiêm túc nói: “Không liên quan gì đến cam cả, trước kia chỉ cần thấy ta đem cam tới là Vương phi lập tức chạy lấy đòi, như sợ ta không cho. Nhưng hai ngày này ta đã bóc sẵn cam, bày trước mặt, ngài ấy còn chẳng thèm liếc nhìn.”
Lý Tử nghe nàng nói như vậy, cũng cảm thấy kỳ lạ: “Vương phi lại không hứng thứ với cam nữa, đúng là chuyện kỳ lạ.”
Đào Tử bĩu môi nói: “Cho nên ta mới thấy khó hiểu. Cô nói xem Vương phi bị làm sao? Không phải là bị bệnh chứ?”
Lý Tử nghĩ nghĩ nói: “Còn một nguyên nhân khác.”
“Nguyên nhân gì?”
“Vương phi nhớ nhà.”
“Nhớ… nhà? Cô nói là Đế đô ấy hả?” Đào Tử nghĩ lời của Lý Tử cũng có lý. Vương phi bởi vì một thánh chỉ của Hoàng thượng mà cô độc xa nhà, từ Đế đô đi đến Dư Châu xa xôi này, không được gặp lại phụ mẫu, dù là một tên ngốc không hiểu chuyện cũng sẽ cảm thấy cô độc và sợ hãi.
“Thật ra… Vương phi cũng rất đáng thương.” Đào Tử buồn bã nói, “Một khi trở thành U An Vương phi, đã đi tới Dư Châu, đời này e rằng ngài ấy không thể trở về Đế đô được nữa rồi, không biết ngài ấy có hiểu được chuyện này hay không.”
“Có lẽ là hiểu.” Lý Tử nói, “Ta nghe người già nói, dù là tên ngốc cũng biết thích, ghét, vui, buồn, chỉ là bọn họ không thể biểu đạt cảm xúc ra như người bình thường mà thôi. Vương phi như thế này rất có thể là biểu hiện của việc nhớ nhà.”
“Vậy cô nói xem, chúng ta nên làm gì để Vương phi vui vẻ đây?”
Lý Tử nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên nói: “Ta nghĩ ra một cách, không biết có được hay không.”
Đào Tử vội vàng hỏi: “Cách gì? Mau nói ta nghe!”
Lý Tử ghé tai Đào Tử nói: “Chúng ta… làm như thế này…”
Trong lúc hai tiểu nha đầu đang líu ríu thảo luận làm thế nào để giúp Tô Ngọc Hành thôi nhớ nhà, y lại đang phấn khởi đi đến phòng của Ngộ Quân Diễm.
“Quân Diễm!”
Tô Ngọc Hành đẩy cửa vào, quấy nhiễu đến Ngộ Quân Diễm đang ngồi thừ người trước bàn, hắn đứng dậy, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tô Ngọc Hành hỏi: “Chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
“Cho ngươi xem một vật.” Tô Ngọc Hành vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một cái bọc.
Lúc này Ngộ Quân Diễm mới chú ý trong ngực y có một cái bọc, hơn nữa nhìn hình dáng có vẻ nặng, cứ bị thò ra, kéo phần áo trước ngực Tô Ngọc Hành xuống, trông có chút buồn cười.
Ngộ Quân Diễm thấy có chút hứng thú, đi tới hỏi: “Vật gì thế?”
Tô Ngọc Hành mở cái bọc ra, bên trong là một miếng sắt màu đen. Mặt Ngộ Quân Diễm biến sắc: “Đây là… sắt đen?”
“Đúng vậy.” Tô Ngọc Hành nói, “Giống hệt loại đúc thương Ngân Long, khó khăn lắm ta mới tìm được đó.”
Ngộ Quân Diễm kinh ngạc nhìn Tô Ngọc Hành, lặp lại: “Khó khăn lắm… ngươi mới tìm được?”
“Đúng vậy.” Tô Ngọc Hành nhìn như có chút ngại ngùng, trốn tránh ánh mắt của Ngộ Quân Diễm, “Kể từ khi thương Ngân Long bị Hoàng đế thu đi nấu chảy, ta thấy ngươi ngày ngày phiền muộn không vui, nên muốn tìm một nguyên liệu tương tự, mời thợ rèn đến rèn cho ngươi một cái giống hệt.”
Ngộ Quân Diễm cảm động, vuốt ve miếng sắt còn nhiễm hơi ấm từ người Tô Ngọc Hành hỏi: “Loại sắt đen này rất khó tìm, ngươi tìm ở đâu?”
“Chợ Quỷ.”
“Chợ Quỷ? Đó là nơi nào? Sao ta lại không biết?”
“Đương nhiên rồi. Nếu đã gọi chợ Quỷ thì sao ban ngày có thể trông thấy được?” Tô Ngọc Hành cười nói, “Thật ra chợ Quỷ có mặt ở rất nhiều nơi, ngay cả Đế đô dưới chân Thiên tử cũng có chợ Quỷ. Chợ này buôn bán không để lộ ra ngoài, đương nhiên cũng không thiếu bảo bối.”
Hai mắt Ngộ Quân Diễm nhấp nháy: “Nói vậy là mấy ngày nay đêm nào ngươi cũng chợ Quỷ tìm mua sắt đen cho ta?”
“Hì hì…” Tô Ngọc Hành lộ ra nụ cười ngây ngô đúng chuẩn, “Ta hi vọng Quân Diễm có thể vui vẻ hơn một chút.”
Ngộ Quân Diễm cảm thấy cổ họng như bị vật gì chặn lại, miệng mở ra nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào, chỉ ngơ ngác nhìn Tô Ngọc Hành, nhìn quầng thâm dưới mắt y vì mấy ngày không được nghỉ ngơi đầy đủ mà đã hiện ra màu thâm nhạt.
“Chúng ta tìm một thợ rèn tay nghề tốt, vậy thì thương Ngân Long của ngươi sẽ trở lại rồi.” Tô Ngọc Hành vỗ vai Ngộ Quân Diễm, hai con mắt cười thành hình bán nguyệt.
Ngộ Quân Diễm theo như lời Tô Ngọc Hành, tìm một thợ rèn lành nghề, nhưng thay đổi bản vẽ thương Ngân Long đưa cho ông ta.
Vài ngày sau, khi thợ rèn giao vũ khí đã được rèn xong xuôi đưa cho Tô Ngọc Hành, phản ứng đầu tiên của y là thợ rèn này làm nhầm rồi, rõ ràng y đặt rèn thương, tại sao lại trở thành đao?
“Không sai, không sai đâu.” Người thợ rèn lấy bản vẽ ra cho Tô Ngọc Hành xem, “Vị công tử kia muốn rèn một cây đao, công tử nhìn xem, tôi dựa theo bản vẽ này mà làm, không hề làm sai.”
Tô Ngọc Hành mang theo một bụng nghi hoặc trở lại Vương phủ, đem đao đưa đến gian phòng của Ngộ Quân Diễm, hỏi hắn: “Thợ rèn nói ngươi sai ông ấy dùng miếng sắt đen kia để đúc thành một cây đao?”
Ngộ Quân Diễm đặt quyển sách trên tay xuống, cười trả lời: “Đúng vậy.”
Tô Ngọc Hành ngạc nhiên nói: “Tại sao?”
Ngộ Quân Diễm nói: “Trên đời này mỗi một vũ khí đều là độc nhất vô nhị, thương Ngân Long chính là thương Ngân Long, nó bị hủy đi rồi, trên đời này không xuất hiện cái thứ hai nữa. Còn thanh đao này…”
Ngộ Quân Diễm đi tới cầm đao, giơ lên trước mặt Tô Ngọc Hành: “Đao này ta làm cho ngươi.”
“Cho ta?”
“Đúng vậy, ta còn có kiếm Hồng Uyên, mà ngươi ngay cả vũ khí phòng thân cũng không có. Thanh đao này ta tặng cho ngươi, mang bên người, đề phòng có lúc dùng đến.”
Tô Ngọc Hành một tay nhận thanh đao, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên đuôi đao, lẩm bẩm hai chữ được khắc trên mặt: “Mộng… Oanh…”
Hai má Ngộ Quân Diễm phiếm hồng, hơi cúi đầu, lại nghe Tô Ngọc Hành không có tim không có phổi hỏi một câu: “Đao này gọi Mộng Oanh sao? Khó đọc chết đi được. Tên này có ý gì?”
Mặt Ngộ Quân Diễm lộ vẻ giận dữ, cắn môi dưới, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Hồn khiên… Mộng Oanh…”
“Ồ, hồn nhớ mộng thương.” Tô Ngọc Hành hiểu ra vỗ đùi, nghiêng đầu hỏi tiếp, “Hồn nhớ mộng thương là có ý gì?”
“Tô! Ngọc! Hành!” Tay phải Ngộ Quân Diễm vung lên cướp lại thanh đao trong tay Tô Ngọc Hành, một tia sáng lóe lên, lưỡi đao đã kề lên cổ y, “Ngươi chớ được nước làm tới!”
“Ha ha…” Tô Ngọc Hành bật cười, cười đến như ánh dương tháng tư, y nhẹ gẩy thanh đao đang kề trên cổ mình ra, bước tới ôm eo hắn, hôn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất