Chương 126
Tô Ngọc Hành tự mình rửa mặt, trang điểm cho Ngộ Quân Diễm, quyết định cùng hắn tới chỗ Tô Quả để tạ ơn. Ngộ Quân Diễm mặc váy màu đỏ, châu sai lắc lư trên đầu, cảm thấy rất không thoải mái. Nhưng khuôn mặt không chút phấn son vẫn rất khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp tuyệt trần.
“Quân Diễm.” Tô Ngọc Hành nâng cằm Ngộ Quân Diễm lên, trêu chọc, “Nếu ngươi là nữ nhân, chắc chắn sẽ là một mỹ nhân không ai sánh bằng!”
“Lại nói bậy!” Ngộ Quân Diễm tức giận trừng mắt nhìn y, “Ta là nam nhi rắn rỏi!”
Người tuy đẹp, nhưng giọng nói trầm lắng này nhất định sẽ để lộ giới tính của Ngộ Quân Diễm.
“Không ổn rồi.” Tô Ngọc Hành lắc đầu, “Nữ nhân kia nghe ngươi nói sẽ biết ngay ngươi là nam nhân. Ngươi phải học giọng nói nhỏ nhẹ của nữ nhân mới được.”
“Giọng nói nhỏ nhẹ…” Ngộ Quân Diễm nhăn mày, “Giọng của ta suốt hơn hai mươi năm nay đều là thế này, ngươi bảo ta nói nhỏ nhẹ thế nào?”
“Chính là… ôm cổ mà nói.” Tô Ngọc Hành làm mẫu cho Ngộ Quân Diễm, nói, “Như thế này. Ngươi thử xem.”
Ngộ Quân Diễm học theo y, ra vẻ một cô vợ nhỏ chưa trải việc đời, nơm nớp lo sợ, ăn nói khẽ khàng. Nhưng mới nói được mấy câu, Ngộ Quân Diễm đã thở gấp.
Tô Ngọc Hành lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Ngộ Quân Diễm trả lời: “Mệt quá! Nói chuyện kiểu này quá mệt!”
Tô Ngọc Hành cười nói: “Tiểu thư khuê các cũng không dễ dàng đâu.”
Ngộ Quân Diễm tức giận nói: “Lát nữa ta nói ít là được.”
Đối với việc Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm đến đã nằm trong dự đoán của Tô Quả. Nàng ta sai tỳ nữ bưng rượu bánh lên, mắt lạnh nhìn Ngộ Quân Diễm. Đẹp thì đẹp thật, nhưng dáng vẻ khúm núm, cúi thấp đầu ngồi bên cạnh Tô Ngọc Hành, đồ ăn và trái cây bày trên bàn, Tô Ngọc Hành nói ăn, nàng mới dám ăn, nếu y không nói nàng cũng không dám đụng vào. Thỉnh thoảng đáp lại đôi lời, nhưng tiếng nhỏ hơn muỗi kêu, chưa nói hết một câu đã liếc mắt nhìn sắc mặt của Tô Ngọc Hành, như sợ mình nói sai. A Nguyên đứng bên cạnh nhỏ giọng nói với Tô Quả: “Nhìn nữ nhân kia cao lớn vậy mà chẳng có khí thế, nàng ta sợ nam nhân chẳng ra dáng vẻ gì cả.”
Xem ra nữ nhân này chỉ là một người bình thường mà thôi. Tô Quả thầm nghĩ.
Tô Ngọc Hành sợ nói nhiều sai nhiều, Ngộ Quân Diễm sẽ bị lộ, ngồi không bao lâu đã lấy lý do thân thể của Ngộ Quân Diễm không thoải mái, đứng dậy cáo từ.
Tô Quả nheo mắt đánh giá Tô Ngọc Hành một lượt, khẽ cười nói: “Tô phu nhân cứ để A Nguyên đưa về là được rồi. Hôm nay ta cảm thấy hơi đau đầu, muốn phiền Tô tiên sinh bắt mạch.”
Tô Ngọc Hành hơi lo lắng, nhưng không biểu lộ ra. Bàn tay đặt dưới bàn của Ngộ Quân Diễm nhẹ vỗ mu bàn tay của y, ý bảo y nhận lời. Tô Ngọc Hành đành phải nói: “Làm phiền A Nguyên cô nương.”
Ngộ Quân Diễm và A Nguyên rời đi, Tô Quả vén ống tay áo lên, để lộ một đoạn cánh tay trắng ngần. Tô Ngọc Hành đặt ngón tay lên trên mạch của nàng ta, một lát sau nhấc lên, nói: “Thân thể của phu thân không có gì đáng ngại, chỉ là nghỉ ngơi không đủ mới bị đau đầu. Ta sẽ kê cho phu nhân mấy thang thuốc an thần, phu nhân uống hai ngày sẽ khỏi.”
“Vậy sao?” Tô Quả cười khẽ, “Làm phiền Tô tiên sinh.”
“Phu nhân khách khí rồi.” Tô Ngọc Hành rót cho Tô Quả một chén nước, lúc bưng cho Tô Quả thì tay khẽ run, làm nước đổ ra tay nàng ta.
“Xin lỗi! Xin lỗi!” Tô Ngọc Hành vội móc khăn tay của Ngộ Quân Diễm ra, lau nước trên tay Tô Quả. Bức họa trâu hổ đánh nhau hiện ra trước mắt, Tô Ngọc Hành âm thầm quan sát nét mặt của nàng ta. Nhận ta nàng ta liếc mắt nhìn hình vẽ trên tay, Tô Ngọc Hành căng thẳng. Nhưng nàng ta chỉ liếc một cái, rồi rời mắt đi, không nhìn mảnh khăn đến lần thứ hai.
Không phải? Tô Ngọc Hành thầm nghĩ, không phải là tuyến nhân của Nguyên Quốc, Tô Quả này nhận chỉ thị của kẻ nào mà đến Tây Ngõa?
Ra khỏi trướng bồng của Tô Quả, Tô Ngọc Hành vội vã trở về trướng của mình, thấy Ngộ Quân Diễm thì lập tức hỏi: “Ngươi không sao chứ? A Nguyên kia có làm gì ngươi không?”
Ngộ Quân Diễm nhàn nhã uống sữa chua tươi người thảo nguyên tự ủ, cười trả lời: “Một cô gái nhỏ có thể làm gì ta? Nếu nàng ta muốn làm gì ta, thì giờ nữ nhân bên kia đã phải vội phái người tới nhặt xác rồi.”
Nhắc tới Tô Quả, Tô Ngọc Hành nói ra kết luận của mình: “Ta đã đưa bức vẽ trâu hổ đánh nhau của ngươi cho nàng ta nhìn, từ phản ứng của nàng ta, có lẽ không phải là tuyến nhân.”
“Ồ?” Ngộ Quân Diễm mím môi, nghiêm túc nói, “Không phải tuyến nhân thì là ai?”
Tô Ngọc Hành suy nghĩ một lúc: “Hay là… Tô Quả vốn chẳng phải là người của triều đình?”
“Không phải người của triều đình?” Ngộ Quân Diễm có chút khó tin, “Vậy sao nàng ta lại xuất hiện ở tộc Đồ Lộ? Chẳng lẽ nàng thật sự là người của quân vương Tây Ngõa?”
“Ta cũng không rõ.” Tô Ngọc Hành nói, “Ta chỉ suy đoán mà thôi.”
Ngộ Quân Diễm suy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Tô Quả giữ ngươi lại vì chuyện gì?”
Tô Ngọc Hành trả lời: “Bảo ta chẩn bệnh.”
Ngộ Quân Diễm: “Nàng bị bệnh gì?”
Tô Ngọc Hành: “Không có bệnh.”
Ngộ Quân Diễm nhíu mày, trầm giọng nói: “Sợ rằng có bẫy!”
“Chắc chắn là có bẫy, không thì ai đang khỏe mạnh lại muốn uống thuốc đây?” Tô Ngọc Hành cười thoải mái.
“Biết bị lừa ngươi còn cười được?” Ngộ Quân Diễm nhận ra từ trong nụ cười của Tô Ngọc Hành, “Chẳng lẽ Ngọc Hành đã có phòng bị?”
“Không thể nói là phòng bị.” Tô Ngọc Hành đấm đấm vai của mình, cười hì hì nói, “Chỉ là gậy ông đập lưng ông.”
Bởi vì bào thai trong bụng, Ngộ Quân Diễm buồn ngủ từ sớm, để mặc Tô Ngọc Hành đọc sách y, thỉnh thoảng còn cầm bút lên viết mấy chữ. Đến khi phía đông hiện ánh sáng, y mới mang theo cái đầu nặng nề, khẽ khàng nằm xuống bên cạnh Ngộ Quân Diễm.
“Mới ngủ sao?” Mặc dù động tác của Tô Ngọc Hành rất nhẹ, nhưng người cảnh giác như Ngộ Quân Diễm, dù lúc này đang mang thai cũng rất dễ tỉnh.
“Xin lỗi, đánh thức ngươi rồi.” Tô Ngọc Hành rầu rĩ nói.
Ngộ Quân Diễm khẽ lắc đầu, vươn tay ôm lấy Tô Ngọc Hành, cằm cọ cọ lên vai y mấy cái, sau đó phát ra tiếng rên khoan khoái, hô hấp dần đều đặn.
Tô Ngọc Hành thở phào một hơi, cảm nhận được thân nhiệt và nhịp thở đều đặn của Ngộ Quân Diễm bên cạnh, trong lòng dâng lên một cảm giác an tâm, xua đi không ít phiền muộn. Cả đêm nghiên cứu không có kết quả. Trong số dược liệu cần thiết để giải độc, có một vài vị vô cùng hiếm thấy. Thứ thuốc phù hợp không có, cũng tạm thời chưa nghĩ ra được dược liệu thay thế.
Thôi, tạm quên đi, giờ phiền lòng cũng vô ích. Trước tiên nên ngủ một giấc thật ngon, bổ sung thể lực. Nghĩ như vậy, Tô Ngọc Hành nhẹ nhàng cầm lấy tay Ngộ Quân Diễm, dần thiếp đi, tiếng thở hòa cùng hắn.
Ngày hôm sau, từ sớm Tô Ngọc Hành đã đi tìm A Cát, đưa một phương thuốc cho y, nói: “Đưa cho chủ tử của ngươi, bốc thuốc theo phương thuốc này cho tộc trưởng uống, có thể tạm thời ổn định độc của ông ấy.”
“Tô tiên sinh dậy thật sớm.” A Cát vừa ngáp vừa nói, “Nhưng chỉ tạm thời ổn định độc thôi sao? Không có phương thuốc có thể chữa bệnh hoàn toàn?”
“Phương thuốc giải độc hoàn toàn ta cần nghiên cứu thêm.” Tô Ngọc Hành cười khổ, “Nhưng ta sợ sẽ không có cơ hội đó.”
“Hả?” A Cát vuốt mái tóc, “Tiên sinh có ý gì? Không có cơ hội là sao?”
Nụ cười khổ trên mặt Tô Ngọc Hành càng sâu: “Nếu như ta đoán không nhầm, mấy ngày tới ta sẽ gặp phải tai ương lao ngục, đến lúc đó kính xin chủ tử nhà ngươi nói giúp vài lời.”
“Tai ương lao ngục?” A Cát không rõ nguyên do, “Ngươi là người thiếu chủ mời về, trừ phi thiếu chủ ra lệnh, nếu không ai dám bắt ngươi?”
Tô Ngọc Hành nói: “Không phải tất cả người trong tộc Đồ Lộ đều nghe lệnh thiếu chủ.”
“Không nghe lệnh thiếu chủ…” Mặc dù A Cát không quá thông minh nhưng cũng không ngốc. Trong tộc Đồ Lộ, người dám không nghe lệnh của thiếu chủ, có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng nghĩ ra được Tô Ngọc Hành đang ám chỉ ai, “Ý ngươi là tộc trưởng muốn bắt ngươi? Tại sao? Ngươi phạm tội gì?”
“Chuyện này một lời khó nói hết, nhưng ta có thể đảm bảo mình tuyệt đối không làm gì sai, chỉ e kẻ muốn gán tội cho người không sợ không có lý do. Những lời ta nói, hy vọng ngươi có thể chuyển tới thiếu chủ.” Tô Ngọc Hành vỗ vai A Cát, “Ta đi về trước, nếu không sẽ khiến người khác hoài nghi.”
A Cát ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Tô Ngọc Hành, thầm nghĩ, không làm gì sai sao tộc trưởng lại bắt y? Không đúng! Phu nhân cũng có làm gì sai đâu, không phải tộc trưởng còn hạ lệnh giết đấy à? Nghĩ đến đây, A Cát cảm thấy bất an, vội chạy tới trướng bồng của Anh Ba.
“Quân Diễm.” Tô Ngọc Hành nâng cằm Ngộ Quân Diễm lên, trêu chọc, “Nếu ngươi là nữ nhân, chắc chắn sẽ là một mỹ nhân không ai sánh bằng!”
“Lại nói bậy!” Ngộ Quân Diễm tức giận trừng mắt nhìn y, “Ta là nam nhi rắn rỏi!”
Người tuy đẹp, nhưng giọng nói trầm lắng này nhất định sẽ để lộ giới tính của Ngộ Quân Diễm.
“Không ổn rồi.” Tô Ngọc Hành lắc đầu, “Nữ nhân kia nghe ngươi nói sẽ biết ngay ngươi là nam nhân. Ngươi phải học giọng nói nhỏ nhẹ của nữ nhân mới được.”
“Giọng nói nhỏ nhẹ…” Ngộ Quân Diễm nhăn mày, “Giọng của ta suốt hơn hai mươi năm nay đều là thế này, ngươi bảo ta nói nhỏ nhẹ thế nào?”
“Chính là… ôm cổ mà nói.” Tô Ngọc Hành làm mẫu cho Ngộ Quân Diễm, nói, “Như thế này. Ngươi thử xem.”
Ngộ Quân Diễm học theo y, ra vẻ một cô vợ nhỏ chưa trải việc đời, nơm nớp lo sợ, ăn nói khẽ khàng. Nhưng mới nói được mấy câu, Ngộ Quân Diễm đã thở gấp.
Tô Ngọc Hành lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Ngộ Quân Diễm trả lời: “Mệt quá! Nói chuyện kiểu này quá mệt!”
Tô Ngọc Hành cười nói: “Tiểu thư khuê các cũng không dễ dàng đâu.”
Ngộ Quân Diễm tức giận nói: “Lát nữa ta nói ít là được.”
Đối với việc Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm đến đã nằm trong dự đoán của Tô Quả. Nàng ta sai tỳ nữ bưng rượu bánh lên, mắt lạnh nhìn Ngộ Quân Diễm. Đẹp thì đẹp thật, nhưng dáng vẻ khúm núm, cúi thấp đầu ngồi bên cạnh Tô Ngọc Hành, đồ ăn và trái cây bày trên bàn, Tô Ngọc Hành nói ăn, nàng mới dám ăn, nếu y không nói nàng cũng không dám đụng vào. Thỉnh thoảng đáp lại đôi lời, nhưng tiếng nhỏ hơn muỗi kêu, chưa nói hết một câu đã liếc mắt nhìn sắc mặt của Tô Ngọc Hành, như sợ mình nói sai. A Nguyên đứng bên cạnh nhỏ giọng nói với Tô Quả: “Nhìn nữ nhân kia cao lớn vậy mà chẳng có khí thế, nàng ta sợ nam nhân chẳng ra dáng vẻ gì cả.”
Xem ra nữ nhân này chỉ là một người bình thường mà thôi. Tô Quả thầm nghĩ.
Tô Ngọc Hành sợ nói nhiều sai nhiều, Ngộ Quân Diễm sẽ bị lộ, ngồi không bao lâu đã lấy lý do thân thể của Ngộ Quân Diễm không thoải mái, đứng dậy cáo từ.
Tô Quả nheo mắt đánh giá Tô Ngọc Hành một lượt, khẽ cười nói: “Tô phu nhân cứ để A Nguyên đưa về là được rồi. Hôm nay ta cảm thấy hơi đau đầu, muốn phiền Tô tiên sinh bắt mạch.”
Tô Ngọc Hành hơi lo lắng, nhưng không biểu lộ ra. Bàn tay đặt dưới bàn của Ngộ Quân Diễm nhẹ vỗ mu bàn tay của y, ý bảo y nhận lời. Tô Ngọc Hành đành phải nói: “Làm phiền A Nguyên cô nương.”
Ngộ Quân Diễm và A Nguyên rời đi, Tô Quả vén ống tay áo lên, để lộ một đoạn cánh tay trắng ngần. Tô Ngọc Hành đặt ngón tay lên trên mạch của nàng ta, một lát sau nhấc lên, nói: “Thân thể của phu thân không có gì đáng ngại, chỉ là nghỉ ngơi không đủ mới bị đau đầu. Ta sẽ kê cho phu nhân mấy thang thuốc an thần, phu nhân uống hai ngày sẽ khỏi.”
“Vậy sao?” Tô Quả cười khẽ, “Làm phiền Tô tiên sinh.”
“Phu nhân khách khí rồi.” Tô Ngọc Hành rót cho Tô Quả một chén nước, lúc bưng cho Tô Quả thì tay khẽ run, làm nước đổ ra tay nàng ta.
“Xin lỗi! Xin lỗi!” Tô Ngọc Hành vội móc khăn tay của Ngộ Quân Diễm ra, lau nước trên tay Tô Quả. Bức họa trâu hổ đánh nhau hiện ra trước mắt, Tô Ngọc Hành âm thầm quan sát nét mặt của nàng ta. Nhận ta nàng ta liếc mắt nhìn hình vẽ trên tay, Tô Ngọc Hành căng thẳng. Nhưng nàng ta chỉ liếc một cái, rồi rời mắt đi, không nhìn mảnh khăn đến lần thứ hai.
Không phải? Tô Ngọc Hành thầm nghĩ, không phải là tuyến nhân của Nguyên Quốc, Tô Quả này nhận chỉ thị của kẻ nào mà đến Tây Ngõa?
Ra khỏi trướng bồng của Tô Quả, Tô Ngọc Hành vội vã trở về trướng của mình, thấy Ngộ Quân Diễm thì lập tức hỏi: “Ngươi không sao chứ? A Nguyên kia có làm gì ngươi không?”
Ngộ Quân Diễm nhàn nhã uống sữa chua tươi người thảo nguyên tự ủ, cười trả lời: “Một cô gái nhỏ có thể làm gì ta? Nếu nàng ta muốn làm gì ta, thì giờ nữ nhân bên kia đã phải vội phái người tới nhặt xác rồi.”
Nhắc tới Tô Quả, Tô Ngọc Hành nói ra kết luận của mình: “Ta đã đưa bức vẽ trâu hổ đánh nhau của ngươi cho nàng ta nhìn, từ phản ứng của nàng ta, có lẽ không phải là tuyến nhân.”
“Ồ?” Ngộ Quân Diễm mím môi, nghiêm túc nói, “Không phải tuyến nhân thì là ai?”
Tô Ngọc Hành suy nghĩ một lúc: “Hay là… Tô Quả vốn chẳng phải là người của triều đình?”
“Không phải người của triều đình?” Ngộ Quân Diễm có chút khó tin, “Vậy sao nàng ta lại xuất hiện ở tộc Đồ Lộ? Chẳng lẽ nàng thật sự là người của quân vương Tây Ngõa?”
“Ta cũng không rõ.” Tô Ngọc Hành nói, “Ta chỉ suy đoán mà thôi.”
Ngộ Quân Diễm suy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Tô Quả giữ ngươi lại vì chuyện gì?”
Tô Ngọc Hành trả lời: “Bảo ta chẩn bệnh.”
Ngộ Quân Diễm: “Nàng bị bệnh gì?”
Tô Ngọc Hành: “Không có bệnh.”
Ngộ Quân Diễm nhíu mày, trầm giọng nói: “Sợ rằng có bẫy!”
“Chắc chắn là có bẫy, không thì ai đang khỏe mạnh lại muốn uống thuốc đây?” Tô Ngọc Hành cười thoải mái.
“Biết bị lừa ngươi còn cười được?” Ngộ Quân Diễm nhận ra từ trong nụ cười của Tô Ngọc Hành, “Chẳng lẽ Ngọc Hành đã có phòng bị?”
“Không thể nói là phòng bị.” Tô Ngọc Hành đấm đấm vai của mình, cười hì hì nói, “Chỉ là gậy ông đập lưng ông.”
Bởi vì bào thai trong bụng, Ngộ Quân Diễm buồn ngủ từ sớm, để mặc Tô Ngọc Hành đọc sách y, thỉnh thoảng còn cầm bút lên viết mấy chữ. Đến khi phía đông hiện ánh sáng, y mới mang theo cái đầu nặng nề, khẽ khàng nằm xuống bên cạnh Ngộ Quân Diễm.
“Mới ngủ sao?” Mặc dù động tác của Tô Ngọc Hành rất nhẹ, nhưng người cảnh giác như Ngộ Quân Diễm, dù lúc này đang mang thai cũng rất dễ tỉnh.
“Xin lỗi, đánh thức ngươi rồi.” Tô Ngọc Hành rầu rĩ nói.
Ngộ Quân Diễm khẽ lắc đầu, vươn tay ôm lấy Tô Ngọc Hành, cằm cọ cọ lên vai y mấy cái, sau đó phát ra tiếng rên khoan khoái, hô hấp dần đều đặn.
Tô Ngọc Hành thở phào một hơi, cảm nhận được thân nhiệt và nhịp thở đều đặn của Ngộ Quân Diễm bên cạnh, trong lòng dâng lên một cảm giác an tâm, xua đi không ít phiền muộn. Cả đêm nghiên cứu không có kết quả. Trong số dược liệu cần thiết để giải độc, có một vài vị vô cùng hiếm thấy. Thứ thuốc phù hợp không có, cũng tạm thời chưa nghĩ ra được dược liệu thay thế.
Thôi, tạm quên đi, giờ phiền lòng cũng vô ích. Trước tiên nên ngủ một giấc thật ngon, bổ sung thể lực. Nghĩ như vậy, Tô Ngọc Hành nhẹ nhàng cầm lấy tay Ngộ Quân Diễm, dần thiếp đi, tiếng thở hòa cùng hắn.
Ngày hôm sau, từ sớm Tô Ngọc Hành đã đi tìm A Cát, đưa một phương thuốc cho y, nói: “Đưa cho chủ tử của ngươi, bốc thuốc theo phương thuốc này cho tộc trưởng uống, có thể tạm thời ổn định độc của ông ấy.”
“Tô tiên sinh dậy thật sớm.” A Cát vừa ngáp vừa nói, “Nhưng chỉ tạm thời ổn định độc thôi sao? Không có phương thuốc có thể chữa bệnh hoàn toàn?”
“Phương thuốc giải độc hoàn toàn ta cần nghiên cứu thêm.” Tô Ngọc Hành cười khổ, “Nhưng ta sợ sẽ không có cơ hội đó.”
“Hả?” A Cát vuốt mái tóc, “Tiên sinh có ý gì? Không có cơ hội là sao?”
Nụ cười khổ trên mặt Tô Ngọc Hành càng sâu: “Nếu như ta đoán không nhầm, mấy ngày tới ta sẽ gặp phải tai ương lao ngục, đến lúc đó kính xin chủ tử nhà ngươi nói giúp vài lời.”
“Tai ương lao ngục?” A Cát không rõ nguyên do, “Ngươi là người thiếu chủ mời về, trừ phi thiếu chủ ra lệnh, nếu không ai dám bắt ngươi?”
Tô Ngọc Hành nói: “Không phải tất cả người trong tộc Đồ Lộ đều nghe lệnh thiếu chủ.”
“Không nghe lệnh thiếu chủ…” Mặc dù A Cát không quá thông minh nhưng cũng không ngốc. Trong tộc Đồ Lộ, người dám không nghe lệnh của thiếu chủ, có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng nghĩ ra được Tô Ngọc Hành đang ám chỉ ai, “Ý ngươi là tộc trưởng muốn bắt ngươi? Tại sao? Ngươi phạm tội gì?”
“Chuyện này một lời khó nói hết, nhưng ta có thể đảm bảo mình tuyệt đối không làm gì sai, chỉ e kẻ muốn gán tội cho người không sợ không có lý do. Những lời ta nói, hy vọng ngươi có thể chuyển tới thiếu chủ.” Tô Ngọc Hành vỗ vai A Cát, “Ta đi về trước, nếu không sẽ khiến người khác hoài nghi.”
A Cát ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Tô Ngọc Hành, thầm nghĩ, không làm gì sai sao tộc trưởng lại bắt y? Không đúng! Phu nhân cũng có làm gì sai đâu, không phải tộc trưởng còn hạ lệnh giết đấy à? Nghĩ đến đây, A Cát cảm thấy bất an, vội chạy tới trướng bồng của Anh Ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất