Chương 138
“Tô Ngọc Hành!” Ngộ Quân Diễm cầm ấm trà, ném mạnh xuống mặt đất, vỡ nát, “Ngươi! A…”
Bụng đột nhiên đau dữ dội làm hai chân Ngộ Quân Diễm mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống sàn.
Đau… Đau quá…
Đau đớn dữ dội nhanh chóng lan ra toàn thân Ngộ Quân Diễm, đến cả hô hấp cũng như bị ngừng lại. Hắn túm lấy góc bàn, chậm rãi ngồi xuống ghế dựa, an ủi thai nhi đang náo động trong bụng, muốn gọi Tô Ngọc Hành, do dự mấy lần lại không lên tiếng. Đợi đau đớn giảm bớt, hắn định đứng lên, tới giường nằm nghỉ, nào ngờ vừa đứng dậy chợt thấy trời đất quay cuồng tựa như mặt đất đang chao đảo, chân như giẫm lên bông vải, mềm nhũn không chút sức lực. Lảo đảo, một bên đầu gối của Ngộ Quân Diễm khuỵu xuống đất.
“Ưm!” Một tiếng rên nhỏ vụn buột tràn ra miệng, hai tay Ngộ Quân Diễm ôm bụng, mồ hôi nhỏ xuống đất, bắn lên góc áo của hắn. Ngộ Quân Diễm cảm thấy bản thân lúc này cực kỳ chật vật.
“Ngay cả ngươi cũng giúp y chọc ta?” Ngộ Quân Diễm cúi đầu nhìn bụng tròn vo của mình, giận dữ mắng, “Y hối hận vì gả cho ta làm Vương phi, ngươi cũng hối hận vì đầu thai vào bụng ta sao?”
Đứa nhỏ trong bụng bị hắn quở trách, thân thể lật qua lật lại tỏ ý bất mãn. Ngộ Quân Diễm không còn sức để nói nữa, cắn răng nhẫn nhịn đau đớn, lại đưa tay túm lấy mép giường, lần mò di chuyển. Hắn đương nhiên không hoài nghi Tô Ngọc Hành có mưu đồ gì, chỉ giận tầm mắt của y quá thiển cận. Nhân từ với đám người man Tây Ngõa khác nào nuôi hổ gây họa. Mặc dù chiến tranh tất có hy sinh, nhưng cơ nghiệp ngàn thu của triều đại nào lại không dùng vô số hy sinh để đổi lấy. Đạo lý đơn giản như vậy, sao y lại không chịu hiểu?
*
Tô Ngọc Hành hờn dỗi, đi lang thang bên ngoài một hồi, trong lòng rất hối hận. Hối hận vì biết Ngộ Quân Diễm sắp sinh, vậy mà y còn nói những lời chống đối hắn, chọc giận hắn. Đồng thời lại thấy thoải mái. Chính kiến của y và Ngộ Quân Diễm không hợp, y đã nhận thấy từ lâu, chỉ là y vẫn luôn trốn tránh, không dám đối mặt. Lần khắc khẩu này sớm muộn rồi cũng sẽ xảy ra, chỉ là từ nay về sau, y biết đối mặt với Ngộ Quân Diễm thế nào đây? Hai người liệu còn có thể ở bên nhau như trước?
Tô Ngọc Hành xoa trán đau nhức quay về phòng. Dù thế nào y cũng nên nhận lỗi trước đã. Hắn cũng là Vương gia, sao có thể hạ mình?
Nhẹ nhàng gõ cửa, Tô Ngọc Hành nhỏ giọng hỏi: “Quân Diễm, ngươi ngủ chưa?”
Không có người trả lời.
“Quân Diễm, vừa rồi là ta sai, ngươi đừng giận.”
Vẫn không có người trả lời.
“Quân Diễm?” Tô Ngọc Hành áp lỗ tai lên cánh cửa. Trong phòng không có bất cứ âm thanh nào cả, yên tĩnh đến làm cho người bất an.
“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành đá mở cửa phòng, bên trong ngoại trừ một ấm trà vỡ vụn nằm dưới sàn, đến cả một bóng người cũng không thấy.
Quân Diễm đi đâu rồi? Tô Ngọc Hành buồn bực. Chợt nghe thấy tiếng ngựa hí vang lên từ dãy nhà phía sau. Thầm nghĩ không ổn, vội vàng chạy tới, quả nhiên trong chuồng thiếu mất một con ngựa.
“Thật là! Thân thể như vậy sao có thể cưỡi ngựa?” Tô Ngọc Hành thầm mắng một tiếng, kéo một con ngựa ra, tung người lên, đuổi theo.
Ngộ Quân Diễm đi đâu? Với sự thấu hiểu của Tô Ngọc Hành, hơn phân nửa là hắn trở về quân doanh. Chuyện thực chứng minh y đoán không sai, bởi vì y vừa vào quân doanh đã bị mấy binh sĩ thân tín của Ngộ Quân Diễm vây lấy.
“Các ngươi có ý gì?” Tô Ngọc Hành nhìn đám binh sĩ vây thành vòng tròn xung quanh mình, hỏi.
“Chúng thần phụng mệnh Vương gia, chờ Vương phi ở đây.” Một người trong đó trả lời.
“Vương gia?” Tô Ngọc Hành đoán ra được ý của hắn, cười khổ, “Hắn ra lệnh gì?”
“Lệnh chúng thần bảo vệ Vương phi an toàn.”
“Bảo vệ ta an toàn?” Tô Ngọc Hành cười to, “Nói thật dễ nghe. Nói thẳng ra là muốn giam lỏng ta!”
Đám binh lính im lặng.
Tô Ngọc Hành lại hỏi: “Vương gia đâu?”
Một binh sĩ nhỏ tuổi hơn thành thật trả lời: “Vương gia đã rời quân doanh…”
Bị thủ lĩnh trừng mắt, binh lính kia lập tức im miệng, không dám nói nữa.
“Rời quân doanh…” Tô Ngọc Hành thầm than không hay rồi, kéo dây cương, lạnh lùng hỏi, “Nếu ta nhất quyết chạy đi thì sao?”
Binh lính dẫn đầu mặt không đổi sắc: “Vậy thì ngài chỉ có thể giẫm lên thi thể của chúng tôi!”
Ngộ Quân Diễm, Phúc Vương gia, ngươi quả nhiên mưu kế thâm sâu! Lại dùng tính mạng của những binh lính này uy hiếp ta. Đến cả dân chúng Tây Ngõa ta còn không nỡ sát hại, sao có thể ra tay với đồng bào của mình đây? Chiêu này của ngươi hay lắm!
Tô Ngọc Hành nản lòng, y biết, Ngộ Quân Diễm hiểu y không muốn làm tổn thương người vô tội, chỉ đành bó tay chịu trói. Nhưng một khi Ngộ Quân Diễm tấn công đại hãn Tây Ngõa, hai nước sẽ không thể nào chung sống hòa bình được nữa.
“Đắc tội!” Tô Ngọc Hành nói khẽ, bật người lên lưng ngựa, tay vung lên, bột phấn màu trắng từ trong ống tay áo vung ra. Bột phấn bay trong không khí, binh lính sau khi hít vào lập tức ngã xuống đất, ngất đi. Đây là mê dược tác dụng mạnh Tô Ngọc Hành mới điều chế ra trong thời gian ở quán trọ, không ngờ lần đầu tiên dùng lại là với người của mình.
Tô Ngọc Hành dùng sức quất mông ngựa một cái, ngựa bị đau hí vang, chạy đi.
*
Anh Ba ngồi trên lưng ngựa, theo phụ thân đi tới tiếp giáp giữa hai nước. Hắn biết hôm nay phụ thân hắn sẽ làm một việc lớn, việc có thể giúp tộc nhân có cuộc sống không còn chiến loạn, cho nên trời vừa sáng hắn đã tỉnh giấc, rửa mặt, chải đầu, thay y phục. Hắn muốn dùng trạng thái tốt nhất đi gặp người mà phụ thân nói là rất vĩ đại.
“Phụ thân, chúng ta đi gặp Vương gia của Nguyên Quốc sao?” Anh Ba không kìm được hiếu kỳ, hỏi, “Nghe nói vị Vương gia này đánh trận rất giỏi?”
“Con từng nghe nói đến Thiên Lang chưa?” Áo Sách hỏi.
“Đương nhiên là rồi!” Anh Ba gật đầu, “Nghe nói ngài ấy là chiến thần Nguyên Quốc, rất dũng mãnh.”
“Hắn chính là vị Vương gia kia.”
“Hóa ra là ngài ấy!” Anh Ba hưng phấn mở to hai mắt, “Thật tốt quá! Con sắp được nhìn thấy dũng sĩ Nguyên Quốc!”
Hai cha con vừa đi vừa nói, đột nhiên có một con ngựa từ ven đường vọt ra, kỵ binh Tây Ngõa cho là có thích khách, lập tức giương cung tên, định bắn tới người ngồi trên lưng ngựa. Nhưng đến khi Anh Ba nhìn rõ tướng mạo người nọ, thì ra chính là Tô Ngọc Hành.
“Tiên sinh!” Anh Ba hô lớn, “Dừng lại! Mau hạ cung tên xuống!”
Kỵ binh Tây Ngõa thấy Anh Ba ra lệnh, tuy không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn nghe lời mà hạ cung tên xuống.
Chợt thấy người nọ vọt tới.
“Đại hãn không thể đi!”
Anh Ba không ngờ câu đầu tiên Tô Ngọc Hành nói ra lại là câu này, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Ngươi là ai?” Áo Sách lanh lùng nhìn nam nhân lạ mặt mặc trang phục Nguyên Quốc, cảnh giác hỏi.
“Phụ thân, đây chính là Tô tiên sinh giải độc cho người mà con từng nói.”
“Thì ra là Tô tiên sinh.” Áo Sách gần như không có chút ký ức gì về thời gian mình trúng độc, thậm chí là trong khoảng thời gian bình phục, cho nên ông ta không có bất cứ ấn tượng gì về vị đại phu đã giải độc cho mình, chỉ từ những lời Anh Ba kể lại mà biết người nọ họ Tô.
Áo Sách hỏi: “Vừa rồi Tô tiên sinh nói ta không thể đi là có ý gì?”
Tô Ngọc Hành không trả lời câu hỏi của ông, mà nói: “Đại hãn, ta có một yêu cầu quá đáng.”
“Mời Tô tiên sinh nói.”
“Ta muốn thay đại hãn đi nghị hòa.”
Bụng đột nhiên đau dữ dội làm hai chân Ngộ Quân Diễm mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống sàn.
Đau… Đau quá…
Đau đớn dữ dội nhanh chóng lan ra toàn thân Ngộ Quân Diễm, đến cả hô hấp cũng như bị ngừng lại. Hắn túm lấy góc bàn, chậm rãi ngồi xuống ghế dựa, an ủi thai nhi đang náo động trong bụng, muốn gọi Tô Ngọc Hành, do dự mấy lần lại không lên tiếng. Đợi đau đớn giảm bớt, hắn định đứng lên, tới giường nằm nghỉ, nào ngờ vừa đứng dậy chợt thấy trời đất quay cuồng tựa như mặt đất đang chao đảo, chân như giẫm lên bông vải, mềm nhũn không chút sức lực. Lảo đảo, một bên đầu gối của Ngộ Quân Diễm khuỵu xuống đất.
“Ưm!” Một tiếng rên nhỏ vụn buột tràn ra miệng, hai tay Ngộ Quân Diễm ôm bụng, mồ hôi nhỏ xuống đất, bắn lên góc áo của hắn. Ngộ Quân Diễm cảm thấy bản thân lúc này cực kỳ chật vật.
“Ngay cả ngươi cũng giúp y chọc ta?” Ngộ Quân Diễm cúi đầu nhìn bụng tròn vo của mình, giận dữ mắng, “Y hối hận vì gả cho ta làm Vương phi, ngươi cũng hối hận vì đầu thai vào bụng ta sao?”
Đứa nhỏ trong bụng bị hắn quở trách, thân thể lật qua lật lại tỏ ý bất mãn. Ngộ Quân Diễm không còn sức để nói nữa, cắn răng nhẫn nhịn đau đớn, lại đưa tay túm lấy mép giường, lần mò di chuyển. Hắn đương nhiên không hoài nghi Tô Ngọc Hành có mưu đồ gì, chỉ giận tầm mắt của y quá thiển cận. Nhân từ với đám người man Tây Ngõa khác nào nuôi hổ gây họa. Mặc dù chiến tranh tất có hy sinh, nhưng cơ nghiệp ngàn thu của triều đại nào lại không dùng vô số hy sinh để đổi lấy. Đạo lý đơn giản như vậy, sao y lại không chịu hiểu?
*
Tô Ngọc Hành hờn dỗi, đi lang thang bên ngoài một hồi, trong lòng rất hối hận. Hối hận vì biết Ngộ Quân Diễm sắp sinh, vậy mà y còn nói những lời chống đối hắn, chọc giận hắn. Đồng thời lại thấy thoải mái. Chính kiến của y và Ngộ Quân Diễm không hợp, y đã nhận thấy từ lâu, chỉ là y vẫn luôn trốn tránh, không dám đối mặt. Lần khắc khẩu này sớm muộn rồi cũng sẽ xảy ra, chỉ là từ nay về sau, y biết đối mặt với Ngộ Quân Diễm thế nào đây? Hai người liệu còn có thể ở bên nhau như trước?
Tô Ngọc Hành xoa trán đau nhức quay về phòng. Dù thế nào y cũng nên nhận lỗi trước đã. Hắn cũng là Vương gia, sao có thể hạ mình?
Nhẹ nhàng gõ cửa, Tô Ngọc Hành nhỏ giọng hỏi: “Quân Diễm, ngươi ngủ chưa?”
Không có người trả lời.
“Quân Diễm, vừa rồi là ta sai, ngươi đừng giận.”
Vẫn không có người trả lời.
“Quân Diễm?” Tô Ngọc Hành áp lỗ tai lên cánh cửa. Trong phòng không có bất cứ âm thanh nào cả, yên tĩnh đến làm cho người bất an.
“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành đá mở cửa phòng, bên trong ngoại trừ một ấm trà vỡ vụn nằm dưới sàn, đến cả một bóng người cũng không thấy.
Quân Diễm đi đâu rồi? Tô Ngọc Hành buồn bực. Chợt nghe thấy tiếng ngựa hí vang lên từ dãy nhà phía sau. Thầm nghĩ không ổn, vội vàng chạy tới, quả nhiên trong chuồng thiếu mất một con ngựa.
“Thật là! Thân thể như vậy sao có thể cưỡi ngựa?” Tô Ngọc Hành thầm mắng một tiếng, kéo một con ngựa ra, tung người lên, đuổi theo.
Ngộ Quân Diễm đi đâu? Với sự thấu hiểu của Tô Ngọc Hành, hơn phân nửa là hắn trở về quân doanh. Chuyện thực chứng minh y đoán không sai, bởi vì y vừa vào quân doanh đã bị mấy binh sĩ thân tín của Ngộ Quân Diễm vây lấy.
“Các ngươi có ý gì?” Tô Ngọc Hành nhìn đám binh sĩ vây thành vòng tròn xung quanh mình, hỏi.
“Chúng thần phụng mệnh Vương gia, chờ Vương phi ở đây.” Một người trong đó trả lời.
“Vương gia?” Tô Ngọc Hành đoán ra được ý của hắn, cười khổ, “Hắn ra lệnh gì?”
“Lệnh chúng thần bảo vệ Vương phi an toàn.”
“Bảo vệ ta an toàn?” Tô Ngọc Hành cười to, “Nói thật dễ nghe. Nói thẳng ra là muốn giam lỏng ta!”
Đám binh lính im lặng.
Tô Ngọc Hành lại hỏi: “Vương gia đâu?”
Một binh sĩ nhỏ tuổi hơn thành thật trả lời: “Vương gia đã rời quân doanh…”
Bị thủ lĩnh trừng mắt, binh lính kia lập tức im miệng, không dám nói nữa.
“Rời quân doanh…” Tô Ngọc Hành thầm than không hay rồi, kéo dây cương, lạnh lùng hỏi, “Nếu ta nhất quyết chạy đi thì sao?”
Binh lính dẫn đầu mặt không đổi sắc: “Vậy thì ngài chỉ có thể giẫm lên thi thể của chúng tôi!”
Ngộ Quân Diễm, Phúc Vương gia, ngươi quả nhiên mưu kế thâm sâu! Lại dùng tính mạng của những binh lính này uy hiếp ta. Đến cả dân chúng Tây Ngõa ta còn không nỡ sát hại, sao có thể ra tay với đồng bào của mình đây? Chiêu này của ngươi hay lắm!
Tô Ngọc Hành nản lòng, y biết, Ngộ Quân Diễm hiểu y không muốn làm tổn thương người vô tội, chỉ đành bó tay chịu trói. Nhưng một khi Ngộ Quân Diễm tấn công đại hãn Tây Ngõa, hai nước sẽ không thể nào chung sống hòa bình được nữa.
“Đắc tội!” Tô Ngọc Hành nói khẽ, bật người lên lưng ngựa, tay vung lên, bột phấn màu trắng từ trong ống tay áo vung ra. Bột phấn bay trong không khí, binh lính sau khi hít vào lập tức ngã xuống đất, ngất đi. Đây là mê dược tác dụng mạnh Tô Ngọc Hành mới điều chế ra trong thời gian ở quán trọ, không ngờ lần đầu tiên dùng lại là với người của mình.
Tô Ngọc Hành dùng sức quất mông ngựa một cái, ngựa bị đau hí vang, chạy đi.
*
Anh Ba ngồi trên lưng ngựa, theo phụ thân đi tới tiếp giáp giữa hai nước. Hắn biết hôm nay phụ thân hắn sẽ làm một việc lớn, việc có thể giúp tộc nhân có cuộc sống không còn chiến loạn, cho nên trời vừa sáng hắn đã tỉnh giấc, rửa mặt, chải đầu, thay y phục. Hắn muốn dùng trạng thái tốt nhất đi gặp người mà phụ thân nói là rất vĩ đại.
“Phụ thân, chúng ta đi gặp Vương gia của Nguyên Quốc sao?” Anh Ba không kìm được hiếu kỳ, hỏi, “Nghe nói vị Vương gia này đánh trận rất giỏi?”
“Con từng nghe nói đến Thiên Lang chưa?” Áo Sách hỏi.
“Đương nhiên là rồi!” Anh Ba gật đầu, “Nghe nói ngài ấy là chiến thần Nguyên Quốc, rất dũng mãnh.”
“Hắn chính là vị Vương gia kia.”
“Hóa ra là ngài ấy!” Anh Ba hưng phấn mở to hai mắt, “Thật tốt quá! Con sắp được nhìn thấy dũng sĩ Nguyên Quốc!”
Hai cha con vừa đi vừa nói, đột nhiên có một con ngựa từ ven đường vọt ra, kỵ binh Tây Ngõa cho là có thích khách, lập tức giương cung tên, định bắn tới người ngồi trên lưng ngựa. Nhưng đến khi Anh Ba nhìn rõ tướng mạo người nọ, thì ra chính là Tô Ngọc Hành.
“Tiên sinh!” Anh Ba hô lớn, “Dừng lại! Mau hạ cung tên xuống!”
Kỵ binh Tây Ngõa thấy Anh Ba ra lệnh, tuy không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn nghe lời mà hạ cung tên xuống.
Chợt thấy người nọ vọt tới.
“Đại hãn không thể đi!”
Anh Ba không ngờ câu đầu tiên Tô Ngọc Hành nói ra lại là câu này, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Ngươi là ai?” Áo Sách lanh lùng nhìn nam nhân lạ mặt mặc trang phục Nguyên Quốc, cảnh giác hỏi.
“Phụ thân, đây chính là Tô tiên sinh giải độc cho người mà con từng nói.”
“Thì ra là Tô tiên sinh.” Áo Sách gần như không có chút ký ức gì về thời gian mình trúng độc, thậm chí là trong khoảng thời gian bình phục, cho nên ông ta không có bất cứ ấn tượng gì về vị đại phu đã giải độc cho mình, chỉ từ những lời Anh Ba kể lại mà biết người nọ họ Tô.
Áo Sách hỏi: “Vừa rồi Tô tiên sinh nói ta không thể đi là có ý gì?”
Tô Ngọc Hành không trả lời câu hỏi của ông, mà nói: “Đại hãn, ta có một yêu cầu quá đáng.”
“Mời Tô tiên sinh nói.”
“Ta muốn thay đại hãn đi nghị hòa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất