Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai
Chương 39: Đau lòng
“Bây giờ thì nghe nói đã rơi vào tay cậu Hai nhà họ Cận kia rồi.”
Nghe Vương tổng nói như vậy những người khác cũng thấy có hứng thú, lời ong tiếng ve về cái vị Vương Ngải này thì đều là những điều không tốt, nam hay nữ cũng không câu nệ, vợ cả trong nhà đương nhiên là không bỏ nhưng bên ngoài vẫn chơi bời đều đều, nghe nói hồi trẻ còn chơi bời đến mức chết người, nhưng bối cảnh nhà ông ta vững chắc, người này cũng có đầu óc bản lĩnh lại không nhỏ nếu không đã chẳng đạt được thành tựu như ngày hôm nay, rất nhiều lúc đạo đức của một con người đều không liên quan đến chuyện có tài hay không.
Người có thể khiến cho Vương Ngải chỉ gặp một lần nhưng nhớ mãi không quên thì chắc phải đẹp lắm, lại nghe thấy người này đã rơi vào trong tay Cận Minh Viễn, tiếng cười nhạo dồn dập không thôi, có kẻ còn buông lời nịnh nọt, “Nếu như tổng giám đốc Vương đã thích rồi, cứ dùng chút thủ đoạn với tên nhãi ranh nhà họ Cận đó đi, không phải là được việc rồi sao?”
Cũng không thể trách những kẻ ở đây không màng đến Hạ Đông Minh đang có mặt ở đây, những lão già này ai chẳng là những kẻ tai to mặt lớn lắm tiền nhiều của, cậu Hai nhà họ Cận với bọn họ mà nói chỉ là một thằng phá của không làm được chuyện gì ra hồn mà thôi.
Mà vốn những thằng đàn ông đã tụ lại cùng nhau sẽ thường hay nói đến những vấn đề tế nhị, huống chi những kẻ này đều quyền cao chức trọng rượu vào lời ra, bên cạnh lại còn đàn bà không tránh khỏi bắt đầu nói chuyện có chút không kiêng nể gì ai.
“Đợi đến khi rơi vào tay ông đây xem, để xem ông giỏi hay là thằng oắt kia giỏi?”
Lúc này bên cạnh lại có tiếng người trêu chọc vang lên, “Tổng giám đốc Vương, cậu Cận nhà người ta có tuổi trẻ để so với ông đó nhé.”
“Tuổi trẻ là cái quái gì?”
Mấy người này còn đang tiếp tục chủ đề thô tục thì Hạ Đông Minh ở bên cạnh vừa mới hút thuốc xong, lúc này lại dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn rồi nhẹ nhàng phủi tàn thuốc một cái.
Khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy anh đổ thẳng ly rượu trong tay xuống đầy đầu đầy mặt của Vương Ngải.
Tất cả mọi người trong căn phòng này đều ngẩn cả ra.
Đến những kẻ như bọn họ cũng rất ít khi tự mình ra tay, huống chi là người như Hạ Đông Minh.
Anh lạnh lùng cười một tiếng, nói, “Thật ngại quá tổng giám đốc Vương, tôi lỡ tay.” Sau đó bèn ung dung vỗ tay một cái, nhìn Vương Ngải bằng ánh mắt không chút sợ hãi, tự nhiên lại khiến ông ta đổ mồ hôi lạnh khắp cả người.
Vương Ngải ngược lại cảm thấy chính mình đúng oan uổng, ông ta cũng không phải rất là có ý gì đó với Lục Ninh, thuần túy là vì cậu có mối quan hệ chung công ty với Trình Tuyết nên mới nhớ tới mà thôi, vừa mới nhớ đến là bèn nói cho sướng mồm chứ không hẳn là định thật sự có hành động gì.
Lúc này bị đổ rượu một cái bèn tỉnh cả ra, bỗng nhiên tự hiểu được vì sao Hạ tiên sinh lại làm như vậy. Nếu nói là chán ghét cái miệng không sạch sẽ của những người như bọn họ, trước đây cũng đã từng có lúc như thế này cơ mà. Chỉ có thể nói chuyện này là vì có liên quan đến cái tên nhà họ Cận kia, hoặc là liên quan đến Lục Lục gì đó.
Là cái nào cũng không quan trọng, mà quan trọng là… Cái vị trước mắt này nổi giận rồi.
Người ở đây đều trở nên khiếp sợ vì khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Đông Minh, tất cả đều vội vàng tránh xa một chút dù thậm chí còn không biết được là có chuyện gì đã chọc vào tổ ong vò vẽ của Hạ tiên sinh.
“Hạ tiên sinh…”
Bọn họ chỉ thấy Hạ Đông Minh tóm lấy cổ áo của Vương Ngải, ghé lại gần bên tai của ông ta, cũng không biết là đã nói cái gì, chỉ thấy vị tổng giám đốc tài phiệt này ngày thường ngông cuồng tự đại là thế lúc này mặt mũi lại vàng như màu đất.
Người khác có thể không hiểu, nhưng Vương Ngải thì đã hiểu rất rõ ràng rồi.
Bởi ông ta đã nghe thấy Hạ tiên sinh nói rằng “Lục Ninh là người của tôi.”
Chẳng qua là sáu chữ mà thôi.
Nhưng lại càng giống như tuyên bố chủ quyền giữa những người đàn ông.
Vương Ngải thậm chí ngay cả gan nói chuyện này ra ngoài cũng không có.
Hạ Đông Minh cảm thấy thật xúi quẩy.
Cách nói chuyện dâm dục của Vương Ngải khi nhắc đến Lục Ninh khiến anh tương đối khó chịu.
Giống như cải thảo nhà mình nuôi trắng trẻo sạch sẽ là thế, nhưng lại bị lợn béo bên ngoài dòm ngó vậy.
Hạ kim chủ đến lúc này mới nhớ tới một chuyện.
Cái tên nhóc Lục Ninh ấy, thật ra rất thu hút những kẻ muốn trêu hoa ghẹo nguyệt.
Người này đi theo mình quá lâu rồi, khiến anh suýt nữa cũng đã quên mất.
Nếu như để cậu rời khỏi mình, chỉ sợ sẽ sớm bị những kẻ như thế này ăn sạch sành sanh ngay cả một mẩu xương vụn cũng chẳng còn.
Hạ kim chủ lại nhớ đến khuôn mặt bị sưng lên của cậu, còn có ánh mắt nhìn anh của Lục Ninh.
Giống như là không thể tin nổi, lại giống như đã giấu nhẹm đi thứ gì khác.
Lục Ninh vẫn luôn có một đôi mắt biết nói.
Hạ Đông Minh biết rằng bản thân mình đã thật sự đau lòng.
Khi anh trở về nhà họ Hạ chỉ trông thấy Hạ Manh Manh đang ôm lấy điện thoại, một mặt oán trách hỏi sao cô gọi bao nhiêu cuộc mà anh không nghe máy. Hạ Đông Minh bèn cười một cái, nói rằng đàn ông đi ra ngoài xã giao còn đến lượt phụ nữ quản thúc hay sao.
Sau đó thì anh nghe thấy Hạ Manh Manh nói, “Ninh Ninh chạy rồi.”
Bàn tay đang nắm lấy nắm đấm cửa của Hạ Đông Minh bèn buông lỏng ra, anh quay đầu hỏi ngược lại, “Em nói cái gì?”
“Ninh Ninh mang hết đồ đạc ở đây đi rồi.”
Hạ Manh Manh đáp lại, giọng nói của cô ấy có chút gấp gáp.
Hạ Đông Minh nhàn nhạt nhìn lên căn phòng trên tầng gần như đã trống không.
Đến cùng thì cái tát kia vẫn khiến Lục Ninh tổn thương.
Khi cậu đi khỏi núi Minh Cảnh đã về thẳng căn hộ nhỏ của mình, cuốn tạp chí kinh tế mấy ngày trước vẫn còn được đặt ở mặt bàn trên đó có ba chữ Hạ Đông Minh thực bắt mắt, có điều không có thêm những hình ảnh đi kèm, khi ấy lúc đang đi bộ ven đường cậu đã nhìn thấy, chưa kịp nghĩ ngợi đã vội mua về.
Lục Ninh ném cuốn tạp chí kia vào thùng rác còn giẫm vào hai phát, giống như dưới bàn chân của cậu lúc này là khuôn mặt của người kia vậy, sau khi giẫm xong thì nhớ ra là bản thân tự bỏ tiền mua thế là tiếc rẻ lôi ra.
Lúc này lại có tiếng điện thoại vang lên, Lục Ninh nhìn thấy điện thoại của Hạ Đông Minh gọi đến, cậu không tắt đi cũng không chịu nghe máy.
Bên kia ngược lại còn hiếm khi thấy kiên trì đến thế, tiếng chuông đổ một lúc rất lâu.
Cho đến khi tự tắt.
Ngay sau đó là cuộc gọi đến thứ hai, Lục Ninh lẳng lặng nhìn vẫn không chịu nghe máy.
Để rồi qua nửa tiếng sau, chuông cửa nhà cậu cũng vang lên.
Nghe Vương tổng nói như vậy những người khác cũng thấy có hứng thú, lời ong tiếng ve về cái vị Vương Ngải này thì đều là những điều không tốt, nam hay nữ cũng không câu nệ, vợ cả trong nhà đương nhiên là không bỏ nhưng bên ngoài vẫn chơi bời đều đều, nghe nói hồi trẻ còn chơi bời đến mức chết người, nhưng bối cảnh nhà ông ta vững chắc, người này cũng có đầu óc bản lĩnh lại không nhỏ nếu không đã chẳng đạt được thành tựu như ngày hôm nay, rất nhiều lúc đạo đức của một con người đều không liên quan đến chuyện có tài hay không.
Người có thể khiến cho Vương Ngải chỉ gặp một lần nhưng nhớ mãi không quên thì chắc phải đẹp lắm, lại nghe thấy người này đã rơi vào trong tay Cận Minh Viễn, tiếng cười nhạo dồn dập không thôi, có kẻ còn buông lời nịnh nọt, “Nếu như tổng giám đốc Vương đã thích rồi, cứ dùng chút thủ đoạn với tên nhãi ranh nhà họ Cận đó đi, không phải là được việc rồi sao?”
Cũng không thể trách những kẻ ở đây không màng đến Hạ Đông Minh đang có mặt ở đây, những lão già này ai chẳng là những kẻ tai to mặt lớn lắm tiền nhiều của, cậu Hai nhà họ Cận với bọn họ mà nói chỉ là một thằng phá của không làm được chuyện gì ra hồn mà thôi.
Mà vốn những thằng đàn ông đã tụ lại cùng nhau sẽ thường hay nói đến những vấn đề tế nhị, huống chi những kẻ này đều quyền cao chức trọng rượu vào lời ra, bên cạnh lại còn đàn bà không tránh khỏi bắt đầu nói chuyện có chút không kiêng nể gì ai.
“Đợi đến khi rơi vào tay ông đây xem, để xem ông giỏi hay là thằng oắt kia giỏi?”
Lúc này bên cạnh lại có tiếng người trêu chọc vang lên, “Tổng giám đốc Vương, cậu Cận nhà người ta có tuổi trẻ để so với ông đó nhé.”
“Tuổi trẻ là cái quái gì?”
Mấy người này còn đang tiếp tục chủ đề thô tục thì Hạ Đông Minh ở bên cạnh vừa mới hút thuốc xong, lúc này lại dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn rồi nhẹ nhàng phủi tàn thuốc một cái.
Khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy anh đổ thẳng ly rượu trong tay xuống đầy đầu đầy mặt của Vương Ngải.
Tất cả mọi người trong căn phòng này đều ngẩn cả ra.
Đến những kẻ như bọn họ cũng rất ít khi tự mình ra tay, huống chi là người như Hạ Đông Minh.
Anh lạnh lùng cười một tiếng, nói, “Thật ngại quá tổng giám đốc Vương, tôi lỡ tay.” Sau đó bèn ung dung vỗ tay một cái, nhìn Vương Ngải bằng ánh mắt không chút sợ hãi, tự nhiên lại khiến ông ta đổ mồ hôi lạnh khắp cả người.
Vương Ngải ngược lại cảm thấy chính mình đúng oan uổng, ông ta cũng không phải rất là có ý gì đó với Lục Ninh, thuần túy là vì cậu có mối quan hệ chung công ty với Trình Tuyết nên mới nhớ tới mà thôi, vừa mới nhớ đến là bèn nói cho sướng mồm chứ không hẳn là định thật sự có hành động gì.
Lúc này bị đổ rượu một cái bèn tỉnh cả ra, bỗng nhiên tự hiểu được vì sao Hạ tiên sinh lại làm như vậy. Nếu nói là chán ghét cái miệng không sạch sẽ của những người như bọn họ, trước đây cũng đã từng có lúc như thế này cơ mà. Chỉ có thể nói chuyện này là vì có liên quan đến cái tên nhà họ Cận kia, hoặc là liên quan đến Lục Lục gì đó.
Là cái nào cũng không quan trọng, mà quan trọng là… Cái vị trước mắt này nổi giận rồi.
Người ở đây đều trở nên khiếp sợ vì khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Đông Minh, tất cả đều vội vàng tránh xa một chút dù thậm chí còn không biết được là có chuyện gì đã chọc vào tổ ong vò vẽ của Hạ tiên sinh.
“Hạ tiên sinh…”
Bọn họ chỉ thấy Hạ Đông Minh tóm lấy cổ áo của Vương Ngải, ghé lại gần bên tai của ông ta, cũng không biết là đã nói cái gì, chỉ thấy vị tổng giám đốc tài phiệt này ngày thường ngông cuồng tự đại là thế lúc này mặt mũi lại vàng như màu đất.
Người khác có thể không hiểu, nhưng Vương Ngải thì đã hiểu rất rõ ràng rồi.
Bởi ông ta đã nghe thấy Hạ tiên sinh nói rằng “Lục Ninh là người của tôi.”
Chẳng qua là sáu chữ mà thôi.
Nhưng lại càng giống như tuyên bố chủ quyền giữa những người đàn ông.
Vương Ngải thậm chí ngay cả gan nói chuyện này ra ngoài cũng không có.
Hạ Đông Minh cảm thấy thật xúi quẩy.
Cách nói chuyện dâm dục của Vương Ngải khi nhắc đến Lục Ninh khiến anh tương đối khó chịu.
Giống như cải thảo nhà mình nuôi trắng trẻo sạch sẽ là thế, nhưng lại bị lợn béo bên ngoài dòm ngó vậy.
Hạ kim chủ đến lúc này mới nhớ tới một chuyện.
Cái tên nhóc Lục Ninh ấy, thật ra rất thu hút những kẻ muốn trêu hoa ghẹo nguyệt.
Người này đi theo mình quá lâu rồi, khiến anh suýt nữa cũng đã quên mất.
Nếu như để cậu rời khỏi mình, chỉ sợ sẽ sớm bị những kẻ như thế này ăn sạch sành sanh ngay cả một mẩu xương vụn cũng chẳng còn.
Hạ kim chủ lại nhớ đến khuôn mặt bị sưng lên của cậu, còn có ánh mắt nhìn anh của Lục Ninh.
Giống như là không thể tin nổi, lại giống như đã giấu nhẹm đi thứ gì khác.
Lục Ninh vẫn luôn có một đôi mắt biết nói.
Hạ Đông Minh biết rằng bản thân mình đã thật sự đau lòng.
Khi anh trở về nhà họ Hạ chỉ trông thấy Hạ Manh Manh đang ôm lấy điện thoại, một mặt oán trách hỏi sao cô gọi bao nhiêu cuộc mà anh không nghe máy. Hạ Đông Minh bèn cười một cái, nói rằng đàn ông đi ra ngoài xã giao còn đến lượt phụ nữ quản thúc hay sao.
Sau đó thì anh nghe thấy Hạ Manh Manh nói, “Ninh Ninh chạy rồi.”
Bàn tay đang nắm lấy nắm đấm cửa của Hạ Đông Minh bèn buông lỏng ra, anh quay đầu hỏi ngược lại, “Em nói cái gì?”
“Ninh Ninh mang hết đồ đạc ở đây đi rồi.”
Hạ Manh Manh đáp lại, giọng nói của cô ấy có chút gấp gáp.
Hạ Đông Minh nhàn nhạt nhìn lên căn phòng trên tầng gần như đã trống không.
Đến cùng thì cái tát kia vẫn khiến Lục Ninh tổn thương.
Khi cậu đi khỏi núi Minh Cảnh đã về thẳng căn hộ nhỏ của mình, cuốn tạp chí kinh tế mấy ngày trước vẫn còn được đặt ở mặt bàn trên đó có ba chữ Hạ Đông Minh thực bắt mắt, có điều không có thêm những hình ảnh đi kèm, khi ấy lúc đang đi bộ ven đường cậu đã nhìn thấy, chưa kịp nghĩ ngợi đã vội mua về.
Lục Ninh ném cuốn tạp chí kia vào thùng rác còn giẫm vào hai phát, giống như dưới bàn chân của cậu lúc này là khuôn mặt của người kia vậy, sau khi giẫm xong thì nhớ ra là bản thân tự bỏ tiền mua thế là tiếc rẻ lôi ra.
Lúc này lại có tiếng điện thoại vang lên, Lục Ninh nhìn thấy điện thoại của Hạ Đông Minh gọi đến, cậu không tắt đi cũng không chịu nghe máy.
Bên kia ngược lại còn hiếm khi thấy kiên trì đến thế, tiếng chuông đổ một lúc rất lâu.
Cho đến khi tự tắt.
Ngay sau đó là cuộc gọi đến thứ hai, Lục Ninh lẳng lặng nhìn vẫn không chịu nghe máy.
Để rồi qua nửa tiếng sau, chuông cửa nhà cậu cũng vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất