Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai
Chương 99: Vinh quang có em, vực thẳm có em
Hạ Thị là ngọn núi lớn đè lên vai Hạ Đông Minh, đó là trách nhiệm không thể đùn đẩy được của anh. Là vinh quang vạn trượng cũng là vực thẳm vạn trượng của anh.
Mà bây giờ Hạ Đông Minh lại nói với cậu.
Từ nay về sau, vinh quang có cậu, vực thẳm cũng có cậu.
Cậu thực sự không quan tâm lắm đến chuyện của Hạ Thị, bởi những thứ đó có nhiều đến thế nào chăng nữa cũng không phải của cậu. Từ đầu đến cuối, chỉ có Hạ Đông Minh mới có thể cho cậu tất cả mọi thứ mà thôi. Anh đã từng cho cậu tuyệt vọng, đau đớn, từng bước từng bước xuống địa ngục, cũng đã từng cho cậu hết thảy những điều tốt đẹp trên đời, nâng đỡ cậu bước lên thiên đường.
Người mà cậu hận tên là Hạ Đông Minh.
Nhưng người mà cậu yêu cũng tên là Hạ Đông Minh.
Ngón tay Lục Ninh khẽ run lên, lông mi dài che khuất để lại một bóng râm.
Hồi lâu sau, Hạ Đông Minh tưởng rằng Lục Ninh sẽ không trả lời, nhưng rốt cuộc cậu cùng lên tiếng, nhưng chỉ hỏi một câu rằng: “Hạ Đông Minh, tôi còn có thể tin tưởng anh một lần nữa không?”
Anh ngẩn ra một lúc, ngón tay bóp chặt lấy điện thoại, đứng thẳng người dậy, trịnh trọng nói: “Lục Ninh, em hãy tin tưởng anh một lần nữa.”
Lục Ninh không phải là một cậu nhóc già mồm, nhưng cậu là một cậu nhóc rất dễ bị lừa, Hạ Đông Minh chướng ngại ma quỷ của cậu, có thế nào cũng không giãy giụa ra được, nhưng lần này cậu sẽ tự biết bảo vệ mình.
“Hạ Đông Minh, tôi sẽ tin tưởng anh một lần cuối.”
Giọng nói khàn khàn của Lục Ninh truyền vào điện thoại, sóng điện từ khiến giọng nói vốn rất hay của cậu có phần méo mó, nhưng Hạ Đông Minh có thể tưởng tượng ra được Lục Ninh ở đầu dây bên kia đang cau mày, vẻ mặt lạnh lùng, sau đó lại dịu đi rồi mới nói ra câu nói kia.
Cái đồ ngốc Lục Ninh này.
Cái đồ ngốc ấy, sau này anh đi đâu mới có thể gặp được.
Hạ Đông Minh bật cười, trong mắt hiện lên vẻ trìu mến, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy xót xa cho một người, xót xa đến tận xương tuỷ.
Anh không biết yêu như thế nào mới là yêu, Hạ Đông Minh chỉ biết rằng, thứ mà mình thích chẳng cần cố gắng gì cũng có thể lấy được, nhưng người mà mình thích nhất thiết phải dốc hết sức lực.
Con người không phải là đồ vật, nếu đau hay bị thương thì sẽ bỏ chạy.
Là anh may mắn, gặp được một kẻ ngốc mới có được chúng ta của sau này.
Bởi nếu như bình thường, Lục Ninh sẽ không bao giờ tha thứ cho anh vì những chuyện khốn nạn mà anh đã làm với cậu, Lục Ninh cả đời này cũng sẽ hận anh đến tận xương tủy, đó là điều Hạ Đông Minh đáng phải gánh chịu.
Đây là sự công nhận rất rõ ràng của chính bản thân anh.
Thế nhưng sau này, Hạ tiên sinh của Hạ Thị đã nâng đỡ cái người ngốc nghếch nhà mình lên đến tận trời, anh cũng không còn che chở mưa gió cho cậu nữa mà anh để người kia đường hoàng đứng bên cạnh mình, cùng nhau bước qua vực thẳm và vinh quang suốt những năm tháng cuộc đời.
Hôm đó Hạ Đông Minh dùng rượu chuốc say Lục Ninh, cậu đã từng nghiêng đầu qua hỏi anh: “Là ngày kỷ niệm đáng nhớ nào sao.” Tuy là đang say nhưng lại hỏi ra được một câu như vậy.
Lúc ấy, Lục Ninh không hề biết rằng mấy chục năm từ nay về sau, cậu và Hạ Đông Minh đã bị trói buộc với nhau bằng một tờ giấy, cả đời này, mỗi một năm bọn họ đều có chung một ngày kỷ niệm.
Ngày đó được gọi là kỷ niệm ngày cưới.
Những trang báo mạng và báo giấy đều lên bài về cùng một sự việc, giống như cả thế giới đang gửi hoa, vỗ tay chúc phúc vậy, cũng có những đợt sóng ngầm thế nhưng hiện tại Lục Ninh đã không còn sợ hãi những thứ này nữa. Mọi người đã đoán già đoán non như vậy, cuối cùng cũng đợi cho đến khi hết thảy đều sáng tỏ rõ ràng.
Mà những chuyện xôn xao ấy đã kết thúc từ sau khi Lục Ninh đăng lại một bài viết ngày hôm sau, đánh dấu cái kết cho mọi chuyện, bắt đầu lại từ đầu.
Bài đăng Lục Ninh đăng lại là từ một tài khoản công khai, nghe có hơi giả trân.
Điều đẹp nhất trên thế giới này, là khi người bạn yêu sẵn sàng trao cho bạn trái tim chân thành của mình.
Lục Ninh bổ sung một câu: “Cảm ơn sự quan tâm và những lời chúc phúc của các bạn.” còn bắn tim một cái.
Hạ tiên sinh nịnh bợ cũng dùng cái nick đóng bụi của mình đăng lại.
Vì vậy, nhiều người lại có thể tin vào tình yêu.
Nhiều người hâm mộ vẫn còn nhớ bức ảnh của Lục Ninh lúc bảo vệ một cô bé ở trên núi, trong bức ảnh đó ngay cả chính cậu cũng còn đáng lo nhưng vẫn cố gắng hết sức bảo vệ cô bé kia. Thực ra có rất nhiều người trở thành fans của cậu là kể từ sau thảm họa đó, bức ảnh kia cũng là bước ngoặt lớn trong đời Lục Ninh, từ đó về sau trên mạng cũng bớt đi khá nhiều người nói xấu cậu.
Lục Ninh là một đứa trẻ tốt bụng trong mắt nhiều người hâm mộ, bọn họ cũng không vì chuyện này mà đi gây hấn khắp nơi, thay vào đó đều là gửi tới cậu những lời chúc phúc. Một số cô gái sẽ rơi nước mắt, nhưng các cô ấy cũng biết rằng Ninh Ninh của mình từ đây về sau sẽ sống rất tốt rất tốt, vậy là đủ rồi.
Dưới Weibo của Hạ tiên sinh đều là những lời nhắn của fans Lục Ninh.
Ninh Ninh giao cho anh nhé, anh hãy chăm sóc cho anh ấy thật tốt.
Huhuhu, anh nhớ phải đối xử tốt với Ninh Ninh đấy.
Con trai tôi giao cho anh, không được đối xử tệ với thằng bé, nếu không ngày nào tôi cũng gửi dao cho anh.
Hạ tiên sinh, anh không được ăn hiếp người ta bằng tài sản của mình đâu đấy?
Dù là người qua đường, nhưng vẫn muốn gửi tới hai người lời chúc phúc.
Anti thành fan có được âm thầm để lại lời nhắn không?
Giọng điệu của nhiều người hâm mộ, giống như một người mẹ già cuối cùng đã gả được con mình đi vậy.
Hạ tiên sinh đọc từng cái một, không khỏi cảm khái, Lục Ninh được người yêu thích như vậy, điều này tốt đến thế nào.
Anh chỉ hận không thể giấu người ở trong nhà, ai cũng không cho nhìn thấy.
Có ý nghĩa đen tối chợt thoáng qua, Hạ tiên sinh khẽ cười, nhưng anh lại càng thích Lục Ninh tỏa sáng dưới ánh mặt trời hơn.
Người như Lục Ninh sinh ra là để tỏa sáng, dưới ánh đèn được mọi người ngưỡng mộ, chứ không phải hạt mầm ở trong góc tối chẳng ai hay biết.
Nơi mà có cậu, còn ai có thể nhìn thấy được người khác.
Vài năm sau, bộ phim thứ ba 《Kiếp Phù Du》hợp tác với đạo diễn Vương Lôi được đề cử tham gia một liên hoan phim ở Paris, khi trong tay cậu ẵm chiếc cúp giành cho nam diễn viên nước ngoài xuất sắc nhất, một số bên truyền thông đã đặt câu hỏi với cậu, Lục Ninh lúc ấy cũng chỉ mỉm cười dù đã nói trôi chảy hai thứ tiếng là tiếng Anh và tiếng Pháp, cậu đã không còn là ngôi sao lưu lượng năm nào mà đã đàng hoàng bước vào cung điện điện ảnh của thế giới như mình hằng ao ước.
Hành trình của cậu tuy gian nan lại khó khăn nhưng Lục Ninh chưa bao giờ mất đi bản sắc, dù cuộc đời đã có lúc muốn quật ngã cậu, nụ cười của Lục Ninh vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Có lẽ đây là lý do người hâm mộ yêu thích Lục Ninh, trên đời này có bao nhiêu người có thể duy trì nguyện vọng ban đầu của mình, trong cái thế giới rực rỡ nhưng cũng đầy góc khuất ấy đây?
Lục Ninh cho phóng viên xem chiếc nhẫn mình đeo trên tay, cậu nói: “Tôi đeo chiếc nhẫn này vì anh ấy yêu tôi.”
Nếu có một ngày không yêu nữa, cậu sẽ tháo nó ra.
Hạ Đông Minh đã có mặt ở đó, khi lễ trao giải được trao trên thảm đỏ. Anh ấy đã bay đến từ trong nước bằng một chuyến bay đặc biệt, sự mệt mỏi cũng không thể che giấu đi được phong độ của anh.
Phóng viên nhìn thấy người đàn ông phương Đông đẹp trai trong chiếc áo khoác đen, đang mỉm cười với những người xung quanh, ánh mắt chan chứa tình cảm.
Đàn ông phương Đông thực ra rất kín đáo, tình cảm có lớn đến mức nào cũng rất ít khi nói ra miệng, thế nhưng người đàn ông này lại dùng chất giọng hay như tiếng đàn Cello của mình, nói với cánh phóng viên bằng tiếng Anh rằng: “Cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ, cho em ấy cơ hội tháo chiếc nhẫn đó ra.”
——Hoàn chính văn——
Mà bây giờ Hạ Đông Minh lại nói với cậu.
Từ nay về sau, vinh quang có cậu, vực thẳm cũng có cậu.
Cậu thực sự không quan tâm lắm đến chuyện của Hạ Thị, bởi những thứ đó có nhiều đến thế nào chăng nữa cũng không phải của cậu. Từ đầu đến cuối, chỉ có Hạ Đông Minh mới có thể cho cậu tất cả mọi thứ mà thôi. Anh đã từng cho cậu tuyệt vọng, đau đớn, từng bước từng bước xuống địa ngục, cũng đã từng cho cậu hết thảy những điều tốt đẹp trên đời, nâng đỡ cậu bước lên thiên đường.
Người mà cậu hận tên là Hạ Đông Minh.
Nhưng người mà cậu yêu cũng tên là Hạ Đông Minh.
Ngón tay Lục Ninh khẽ run lên, lông mi dài che khuất để lại một bóng râm.
Hồi lâu sau, Hạ Đông Minh tưởng rằng Lục Ninh sẽ không trả lời, nhưng rốt cuộc cậu cùng lên tiếng, nhưng chỉ hỏi một câu rằng: “Hạ Đông Minh, tôi còn có thể tin tưởng anh một lần nữa không?”
Anh ngẩn ra một lúc, ngón tay bóp chặt lấy điện thoại, đứng thẳng người dậy, trịnh trọng nói: “Lục Ninh, em hãy tin tưởng anh một lần nữa.”
Lục Ninh không phải là một cậu nhóc già mồm, nhưng cậu là một cậu nhóc rất dễ bị lừa, Hạ Đông Minh chướng ngại ma quỷ của cậu, có thế nào cũng không giãy giụa ra được, nhưng lần này cậu sẽ tự biết bảo vệ mình.
“Hạ Đông Minh, tôi sẽ tin tưởng anh một lần cuối.”
Giọng nói khàn khàn của Lục Ninh truyền vào điện thoại, sóng điện từ khiến giọng nói vốn rất hay của cậu có phần méo mó, nhưng Hạ Đông Minh có thể tưởng tượng ra được Lục Ninh ở đầu dây bên kia đang cau mày, vẻ mặt lạnh lùng, sau đó lại dịu đi rồi mới nói ra câu nói kia.
Cái đồ ngốc Lục Ninh này.
Cái đồ ngốc ấy, sau này anh đi đâu mới có thể gặp được.
Hạ Đông Minh bật cười, trong mắt hiện lên vẻ trìu mến, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy xót xa cho một người, xót xa đến tận xương tuỷ.
Anh không biết yêu như thế nào mới là yêu, Hạ Đông Minh chỉ biết rằng, thứ mà mình thích chẳng cần cố gắng gì cũng có thể lấy được, nhưng người mà mình thích nhất thiết phải dốc hết sức lực.
Con người không phải là đồ vật, nếu đau hay bị thương thì sẽ bỏ chạy.
Là anh may mắn, gặp được một kẻ ngốc mới có được chúng ta của sau này.
Bởi nếu như bình thường, Lục Ninh sẽ không bao giờ tha thứ cho anh vì những chuyện khốn nạn mà anh đã làm với cậu, Lục Ninh cả đời này cũng sẽ hận anh đến tận xương tủy, đó là điều Hạ Đông Minh đáng phải gánh chịu.
Đây là sự công nhận rất rõ ràng của chính bản thân anh.
Thế nhưng sau này, Hạ tiên sinh của Hạ Thị đã nâng đỡ cái người ngốc nghếch nhà mình lên đến tận trời, anh cũng không còn che chở mưa gió cho cậu nữa mà anh để người kia đường hoàng đứng bên cạnh mình, cùng nhau bước qua vực thẳm và vinh quang suốt những năm tháng cuộc đời.
Hôm đó Hạ Đông Minh dùng rượu chuốc say Lục Ninh, cậu đã từng nghiêng đầu qua hỏi anh: “Là ngày kỷ niệm đáng nhớ nào sao.” Tuy là đang say nhưng lại hỏi ra được một câu như vậy.
Lúc ấy, Lục Ninh không hề biết rằng mấy chục năm từ nay về sau, cậu và Hạ Đông Minh đã bị trói buộc với nhau bằng một tờ giấy, cả đời này, mỗi một năm bọn họ đều có chung một ngày kỷ niệm.
Ngày đó được gọi là kỷ niệm ngày cưới.
Những trang báo mạng và báo giấy đều lên bài về cùng một sự việc, giống như cả thế giới đang gửi hoa, vỗ tay chúc phúc vậy, cũng có những đợt sóng ngầm thế nhưng hiện tại Lục Ninh đã không còn sợ hãi những thứ này nữa. Mọi người đã đoán già đoán non như vậy, cuối cùng cũng đợi cho đến khi hết thảy đều sáng tỏ rõ ràng.
Mà những chuyện xôn xao ấy đã kết thúc từ sau khi Lục Ninh đăng lại một bài viết ngày hôm sau, đánh dấu cái kết cho mọi chuyện, bắt đầu lại từ đầu.
Bài đăng Lục Ninh đăng lại là từ một tài khoản công khai, nghe có hơi giả trân.
Điều đẹp nhất trên thế giới này, là khi người bạn yêu sẵn sàng trao cho bạn trái tim chân thành của mình.
Lục Ninh bổ sung một câu: “Cảm ơn sự quan tâm và những lời chúc phúc của các bạn.” còn bắn tim một cái.
Hạ tiên sinh nịnh bợ cũng dùng cái nick đóng bụi của mình đăng lại.
Vì vậy, nhiều người lại có thể tin vào tình yêu.
Nhiều người hâm mộ vẫn còn nhớ bức ảnh của Lục Ninh lúc bảo vệ một cô bé ở trên núi, trong bức ảnh đó ngay cả chính cậu cũng còn đáng lo nhưng vẫn cố gắng hết sức bảo vệ cô bé kia. Thực ra có rất nhiều người trở thành fans của cậu là kể từ sau thảm họa đó, bức ảnh kia cũng là bước ngoặt lớn trong đời Lục Ninh, từ đó về sau trên mạng cũng bớt đi khá nhiều người nói xấu cậu.
Lục Ninh là một đứa trẻ tốt bụng trong mắt nhiều người hâm mộ, bọn họ cũng không vì chuyện này mà đi gây hấn khắp nơi, thay vào đó đều là gửi tới cậu những lời chúc phúc. Một số cô gái sẽ rơi nước mắt, nhưng các cô ấy cũng biết rằng Ninh Ninh của mình từ đây về sau sẽ sống rất tốt rất tốt, vậy là đủ rồi.
Dưới Weibo của Hạ tiên sinh đều là những lời nhắn của fans Lục Ninh.
Ninh Ninh giao cho anh nhé, anh hãy chăm sóc cho anh ấy thật tốt.
Huhuhu, anh nhớ phải đối xử tốt với Ninh Ninh đấy.
Con trai tôi giao cho anh, không được đối xử tệ với thằng bé, nếu không ngày nào tôi cũng gửi dao cho anh.
Hạ tiên sinh, anh không được ăn hiếp người ta bằng tài sản của mình đâu đấy?
Dù là người qua đường, nhưng vẫn muốn gửi tới hai người lời chúc phúc.
Anti thành fan có được âm thầm để lại lời nhắn không?
Giọng điệu của nhiều người hâm mộ, giống như một người mẹ già cuối cùng đã gả được con mình đi vậy.
Hạ tiên sinh đọc từng cái một, không khỏi cảm khái, Lục Ninh được người yêu thích như vậy, điều này tốt đến thế nào.
Anh chỉ hận không thể giấu người ở trong nhà, ai cũng không cho nhìn thấy.
Có ý nghĩa đen tối chợt thoáng qua, Hạ tiên sinh khẽ cười, nhưng anh lại càng thích Lục Ninh tỏa sáng dưới ánh mặt trời hơn.
Người như Lục Ninh sinh ra là để tỏa sáng, dưới ánh đèn được mọi người ngưỡng mộ, chứ không phải hạt mầm ở trong góc tối chẳng ai hay biết.
Nơi mà có cậu, còn ai có thể nhìn thấy được người khác.
Vài năm sau, bộ phim thứ ba 《Kiếp Phù Du》hợp tác với đạo diễn Vương Lôi được đề cử tham gia một liên hoan phim ở Paris, khi trong tay cậu ẵm chiếc cúp giành cho nam diễn viên nước ngoài xuất sắc nhất, một số bên truyền thông đã đặt câu hỏi với cậu, Lục Ninh lúc ấy cũng chỉ mỉm cười dù đã nói trôi chảy hai thứ tiếng là tiếng Anh và tiếng Pháp, cậu đã không còn là ngôi sao lưu lượng năm nào mà đã đàng hoàng bước vào cung điện điện ảnh của thế giới như mình hằng ao ước.
Hành trình của cậu tuy gian nan lại khó khăn nhưng Lục Ninh chưa bao giờ mất đi bản sắc, dù cuộc đời đã có lúc muốn quật ngã cậu, nụ cười của Lục Ninh vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Có lẽ đây là lý do người hâm mộ yêu thích Lục Ninh, trên đời này có bao nhiêu người có thể duy trì nguyện vọng ban đầu của mình, trong cái thế giới rực rỡ nhưng cũng đầy góc khuất ấy đây?
Lục Ninh cho phóng viên xem chiếc nhẫn mình đeo trên tay, cậu nói: “Tôi đeo chiếc nhẫn này vì anh ấy yêu tôi.”
Nếu có một ngày không yêu nữa, cậu sẽ tháo nó ra.
Hạ Đông Minh đã có mặt ở đó, khi lễ trao giải được trao trên thảm đỏ. Anh ấy đã bay đến từ trong nước bằng một chuyến bay đặc biệt, sự mệt mỏi cũng không thể che giấu đi được phong độ của anh.
Phóng viên nhìn thấy người đàn ông phương Đông đẹp trai trong chiếc áo khoác đen, đang mỉm cười với những người xung quanh, ánh mắt chan chứa tình cảm.
Đàn ông phương Đông thực ra rất kín đáo, tình cảm có lớn đến mức nào cũng rất ít khi nói ra miệng, thế nhưng người đàn ông này lại dùng chất giọng hay như tiếng đàn Cello của mình, nói với cánh phóng viên bằng tiếng Anh rằng: “Cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ, cho em ấy cơ hội tháo chiếc nhẫn đó ra.”
——Hoàn chính văn——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất