Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân
Chương 10
CHƯƠNG 10
Tác giả: Hành lang không-thời gian có thể nhìn thấy tương lai và quá khứ.
.
Nếu một từ có thể dùng để mô tả vùng đất thất lạc thì đó phải là ngạo kiều.
.
Vùng đất thất lạc là một nơi trống trải không có ranh giới, chỉ có một cột sáng khổng lồ đóng vai trò là vật chỉ đường. Người muốn thoát khỏi đó không thể đi về phía cột sáng, cũng không thể quay ngược lại, chỉ có thể nhìn nó từ phía bên trái hoặc phía bên phải rồi đi vòng quanh nó… Đúng là vùng cấm ngạo kiều mà. Với tư duy của một người bình thường thì một là đi tới, hai là lui về sau, ai lại rỗi hơi đi vòng quanh cột sáng chứ. Cho nên hầu hết sinh vật vô tình lạc vào vùng đất thất lạc đều sẽ chết vì kiệt sức, chỉ có Louis – một vong linh bất tử bất diệt mới có thể kiên trì vượt qua. Không những sống sót mà y còn tìm được lối đến đại lục chính diện.
.
Đỗ Trạch và Tu dựa theo cách có trong sổ tay ma thuật đi vòng quanh cột sáng cả tháng trời. Sau khi rời khỏi phạm vi của thần điện, Tu không thể sử dụng ma pháp được nữa. Vì thế họ chỉ có thể dựa vào sức của đôi chân. Hành động chỉ biết đi, đi rồi lại đi khiến Đỗ Trạch ngây ngẩn nhớ lại khoảng thời gian mới xuyên tới《Hỗn huyết》, khi đó cậu căn bản không nghĩ rằng mình sẽ xuyên không, còn quen biết được nhân vật chính.
.
… Sau đó là bị ngược gần chết, ha ha.
.
Tầm mắt của Đỗ Trạch vô tình dời sang người Tu. Mái tóc đen dài của Tu được buộc lại rồi xõa tùy ý trên vai, hé ra khuôn mặt âm u tái nhợt. Trên người hắn chỉ có hai sắc điệu là trắng và đen, trắng thì quá trắng, đen cũng quá đen khiến người ta thấy sợ hãi và không chân thực. Tu đi bên cạnh Đỗ Trạch, không nhanh không chậm duy trì nhịp bước thống nhất với Đỗ Trạch. Khi Đỗ Trạch ngừng lại nghỉ ngơi, Tu cũng sẽ dừng bước theo, trầm mặc đứng bên cạnh chờ đợi.
.
Đỗ Trạch lập tức bị cảm động đánh úp. Ở giai đoạn nhân vật chính bị hắc hóa đến tận chân trời, sự quan tâm này đối với cậu mà nói chính là hào quang thánh mẫu. Cho dù ai đó nói với cậu rằng nhân vật chính không muốn để cậu thấy lưng mình, vì sợ chuột thí nghiệm tốt nhất bỏ chạy thì cậu cũng…
.
Đỗ Trạch im lặng, tại sao cứ mỗi lần cậu giải nghĩa hành vi của nhân vật chính theo hướng hắc hóa thì có vẻ như đó lại là sự thật nhỉ?
.
Tu đột nhiên dừng bước, mấy ngày qua, phù thủy vong linh không phiền hà không mỏi mệt lần đầu tiên chủ động dừng bước. Đỗ Trạch sửng sốt một hồi rồi mới phát hiện họ đã đến gần cột sáng tự lúc nào. Rõ ràng mới đây cột sáng vẫn đang ở rất xa, thế mà chỉ một thoáng, họ đã đối diện với một bức tường ánh sáng khổng lồ kéo thẳng vào trời mây.
.
Dựa theo ghi chép của sổ tay ma thuật, lối ra nằm ngay trong cột sáng. Nếu nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện bức tường ánh sáng đó là do hằng hà sa số điểm sáng tạo thành. Những điểm sáng đó tuy không chói mắt nhưng lại rất dày đặc che đi quang cảnh bên trong bức tường. Người biết được tình tiết câu chuyện là độc giả không hề cảm thấy áp lực mà tiến thẳng tới trước như muốn đi xuyên qua bức tường ánh sáng. Cậu biết nó không hề nguy hiểm, nhưng nhân vật chính không biết gì hết lại nắm cổ cậu lôi về.
.
… Tiểu sinh thật sự là bộ linh trưởng — họ người — loài người chứ không phải là bộ ăn thịt — họ mèo — loài mèo!
.
Đỗ Trạch mặt không đổi sắc ấn tai nghe của mình rồi nói với Tu: “Không hề nguy hiểm.”
.
Tu im lặng nhìn chằm chằm Đỗ Trạch, cái xếch mày kia khiến cho khuôn mặt hắn mang vẻ âm u và nghiền ngẫm. Đỗ Trạch cứng mặt nhìn hắn, lại bắt đầu phát bệnh. Đỗ Trạch cũng rất nhiều lần ảo não buồn bực vì cái tính tình đau trứng của mình. Cậu nghĩ nếu đổi lại là một người bình thường khác xuyên không tới đây, chắc hẳn người đó đã bị khả năng biết trước kịch bản và nhân vật chính làm rối điên lên từ lâu rồi?
.
—— A Trạch là một tên ngốc, thích cười ngây ngô, lời nói ra sẽ làm người ta cười nhạo đến chết.
.
Tay chợt thấy lạnh, Đỗ Trạch lấy lại tinh thần phát hiện cổ mình đã được thả ra, nhưng thay vào đó là cánh tay trái lại bị nắm chặt. Vì động tác của Tu mà quyển đồng nhân Đỗ Trạch kẹp dưới nách trái suýt rớt xuống, cũng may là cậu đã kịp thời tóm được nó. Độc giả đổ mồi hôi lạnh: nếu như nhân vật chính thấy được những pha nóng bỏng mắt của anh ta trong quyển đồng nhân này thì…
.
Hệ thống: chiến hữu【đồng nhân văn】của bạn đã trúng một cú bạo kích,【đồng nhân văn】bại trận.
.
Hệ thống: bạn đã trúng một cú bạo kích, bại trận.
.
… Thật tàn ác.
.
Ánh mắt ảm đạm không ánh sáng của Tu liếc qua cuốn đồng nhân, Đỗ Trạch phản xạ có điều kiện giấu cuốn đồng nhân dưới nách phải, cật lực phóng về phía bức tường ánh sáng. Dưới nguồn sức mạnh ác liệt đó, Tu bất ngờ không kịp phản ứng bị kéo theo vào trong cột sáng.
.
Ánh sáng trong cột sáng thoạt đầu rất chói mắt , sau đó đột nhiên tối sầm lại. Từ cực sáng chuyển đến cực tối chỉ trong nháy mắt, ý thức cũng bị gián đoạn trong lúc đó, Đỗ Trạch phục hồi tinh thần thì phát hiện mình đang đứng giữa một hành lang. Cái hành lang này dài không thấy điểm cuối. Đây là một không gian khép kín, bốn phía hành lang bị bao kín bởi những bức tranh. Đỗ Trạch một mình đứng đó, không thấy bóng dáng Tu đâu cả.
.
Đỗ Trạch có chút bất đắc dĩ, trong《Hỗn huyết》cũng có sự việc này: hành lang nơi cậu đang đứng có tên gọi là“hành lang không-thời gian” . Hành lang không-thời gian là một nơi có thể thấy được quá khứ và tương lai. Những sinh vật xuyên qua cột sáng phải có một tỷ lệ nào đó thì mới có thể bước vào hành lang không-thời gian, Đỗ Trạch không ngờ rằng cậu cũng có thể vào được nơi thần thánh này.
.
Ở《Hỗn huyết》, nhân vật chính có một vầng sáng quanh thân nên mới có thểđi vào hành lang không-thời gian. Sau đó, anh ta sẽ thấy được quá khứ rất quan trọng đối với mình – thân thế của anh ta. Trừ cái này ra, nhân vật chính còn làm một việc trong hành lang không-thời gian. Anh ta để lại một cái hộp sinh mạng ở hành lang không-thời gian. 《Hỗn huyết》đã thiết lập, hành lang không-thời gian có tính chất độc nhất, bất cứ sinh vật nào cũng chỉ có thể tiến vào đây một lần trong đời, hơn nữa chỉ có thể vào hành lang không-thời gian của “bản thân mình”. Đây chẳng phải là nơi thích hợp để giấu đồ nhất à. Từ nay về sau, chỉ cần nhân vật chính ở hình thái vong linh thì không một ai có thể giết chết anh ta. Những kẻ đối địch đã lùng sục khắp nơi nhưng không tìm ra được chiếc hộp sinh mệnh. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân vật chính phản xã hội, phản sinh linh, phản đại lục rồi phun ra một đống máu.
.
Đỗ Trạch hưng phấn xem xét các bức tranh trong hành lang không-thời gian. Tại đây, nhân vật chính thấy được thân thế của mình, vậy còn cậu sẽ thấy được cái gì? Cuộc đời của cậu chăng? Vừa nghĩ đến việc trên bức tranh dị giới sẽ xuất hiện một cái máy tính… thật là xúc động. _(:3″∠)_
.
Tiết tháo của Đỗ Trạch đã offline.
.
Phía trước là tương lai, đằng sau là quá khứ, Đỗ Trạch không chút ngần ngại tiến tới trước.
.
Các bức tranh trong hành lang không-thời gian được sắp xếp theo cách liên hoan về phía xa. Trên bức tranh thứ nhất là một đám sinh vật đang xếp hàng mua vé tàu hỏa… Đỗ Trạch yên lặng ngừng việc phỉ nhổ, bắt đầu quan sát một cách nghiêm túc. Tranh vẽ không trừu tượng, cho nên Đỗ Trạch chỉ có thể hiểu đại khái nội dung mà nó biểu đạt: một con người mang ánh hào quang đứng phía trên một vùng tối, quanh thân người đó có rất nhiều quả cầu ánh sáng. Mỗi chủng tộc xếp thành một đội phía dưới. Đi đầu là Thiên tộc, họ nhận lấy một quả cầu ánh sáng từ người đó.
.
Đỗ Trạch không rõ lắm nên bước sang bức tranh thứ hai, đó là trận chiến giữa một đám điểu nhân… khụ, là một đám Ma tộc và Thiên tộc. Nhân số hơi đối lập, Ma tộc dường như đang chiếm ưu thế. Kế tiếp là bức tranh thứ ba, nó bị chia thành hai phần trên dưới. Nửa dưới là Ma tộc đẫm máu, nửa trên là Thiên tộc cũng thảm hại không kém. Ngoài ra trong tranh còn xuất hiện Tinh Linh tộc, những sinh vật này có đôi tai nhọn và rất xinh đẹp, họ chiếm đa số trong bức tranh thứ hai. Nhìn đến đây, không biết vì sao Đỗ Trạch lại thấy rất quen thuộc. Cậu lại vướng phải cái cảm giác chỉ còn chút xíu nữa thôi là nhớ được chuyện gì đó. Thế là tên ngốc Đỗ Trạch quyết định ném nó ra một góc rồi tiếp tục bước tới.
.
Bức tranh thứ tư là toàn cảnh cuộc chiến vừa kết thúc, khắp ngõ ngách trong bức tranh là hình ảnh đám tinh linh bị đàn áp. Một đoàn xương khô và thây ma bước ra từ trận chiến di chuyển về phía họ. Bức tranh thứ năm thì sặc mùi hiện đại, nơi nào cũng toàn là máy móc. Đỗ Trạch phải nhìn rất kỹ mới thấy được trong đám rối máy to lớn có một vài người lùn, đó là Chu Nho. Họ đang chỉ huy những con rối máy đánh đuổi vong linh.
.
Tới đây, Đỗ Trạch mới hoàn toàn hiểu được: đây chính là thế giới quan của《Hỗn huyết》!
.
Trong lịch sử của《Hỗn huyết》, đại lục trải qua bảy kỷ nguyên. Kỷ nguyên đầu tiên là chiến tranh giữa Thiên tộc và Ma tộc, cuộc chiến luôn ở trạng thái giằng co. Ma tộc với thiên phú“hủy diệt” bắt đầu chiếm ưu thế; cuối cùng, Tinh Linh tộc gia nhập trận chiến, kết đồng minh với Thiên tộc, đánh đuổi Ma tộc tới đại lục phản diện. Tuy Thiên tộc thắng lợi, nhưng họ cũng ở trong tình huống hai bên đều thua thiệt. Vì thế, Tinh Linh tộc nổi dậy, đây là kỷ nguyên thứ hai.
.
Bước sang kỷ nguyên thứ ba, vì trận chiến có một không hai đó kéo dài rất lâu, nên nhiều sinh linh chết đi. Những sinh linh đó chuyển hóa thành vong linh, Vong Linh tộc bắt đầu lớn mạnh. Tinh linh không thể chống lại chiến thuật biển người của vong linh, nên đành phải lùi sâu vào trong rừng rậm rồi bế quan toả cảng. Tiếp đến là kỷ nguyên thứ tư, cũng chính là bức tranh trước mắt Đỗ Trạch đây: đối với vong linh có thể chuyển hóa sinh vật khác thành đồng bạn của mình, rối máy của Chu Nho là khắc tinh lớn nhất. Các Chu Nho đánh bại vong linh rồi thành lập nên một đế quốc cơ giới. Nhưng vào một ngày nọ, các Chu Nho đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, một nền văn minh máy móc cực thịnh đã lụi bại, kỷ nguyên thứ tư chấm dứt.
.
Tiếp đó, Long tộc trở thành chúa tể của kỷ nguyên thứ năm, thế nhưng cũng lại vào một ngày nọ, Long tộc đột nhiên thoái ẩn về Long Đảo, trên đại lục rất ít khi thấy được họ. Lúc này, Thú tộc bắt đầu lớn mạnh, đó là kỷ nguyên thứ sáu. Hiện tại đang là kỷ nguyên thứ bảy, nếu nhìn từ đầu dòng lịch sử sẽ nhận ra rằng, mỗi một kỷ nguyên là một thời kỳ nổi dậy và sụp đổ của một chủng tộc. Chúa tể của kỷ nguyên thứ bảy chính là Nhân tộc: Nhân tộc đánh đuổi Thú tộc tới một vùng đất hoang dã, lập nên ba đế quốc lớn. Nhân vật chính được sinh ra trong một trấn nhỏ của đế quốc Quang Minh.
.
Đỗ Trạch tiếp tục bước tới, quả nhiên, trên bức tranh thứ sáu là những con rồng phương Tây khổng lồ. Chúng đứng trên đỉnh tháp kiên cường, vươn rộng đôi cánh che lấp bầu trời mà gầm vang; chủ thể của bức tranh thứ bảy là các hình thái thú nhân, mà Long tộc chỉ có thể thấy thấp thoáng ở phía chân trời; trên bức tranh thứ tám là hình ảnh thú nhân chạy trốn về phương xa, Nhân tộc thì giơ cao kiếm reo hò.
.
Xem xong tất cả bức tranh, Đỗ Trạch ngộ ra một điều: là vì cậu không phải người của thế giới này nên hành lang không-thời gian mới quyết định phổ cập kiến thức về lịch sử cho cậu à? Đúng là đồ ngu xuẩn ~ quá coi thường fan cuồng này rồi! Cậu thuộc nằm lòng lịch sử《Hỗn huyết》còn hơn cả biết ngày sinh của mình nữa cơ! Quay lại bức tranh ban đầu, Đỗ Trạch đã hiểu ra: đó chẳng phải là văn án của《Hỗn huyết》ư! Cuộc giao dịch giữa Thần Sáng Thế và tám chủng tộc… Từ từ, đó là Thần Sáng Thếá?
.
Đỗ Trạch định quay trở về. Lúc nãy cậu chưa thấy rõ bộ dáng BOSS cuối của《Hỗn huyết》mà, thật không thể tha thứ.
.
Nhưng khi Đỗ Trạch xoay người lại thì phát hiện, hàng lang phía sau cậu đã biến mất, chỉ để lại một vùng hư không, nếu giẫm tới một bước nữa sẽ quay về thế giới đó mất. Không có cơ hội chiêm ngưỡng Thần Sáng Thế, Đỗ Trạch thương tâm muốn chết, cậu đành phải tiếp tục đi tới: khuôn mặt của Thần Sáng Thế không phải muốn nhìn là có thể nhìn đâu, thật sự khóc không ra nước mắt…
.
Nhưng nói thật thì Đỗ Trạch cũng rất tò mò tương lai của bức tranh kế tiếp là gì, khi xem tới khúc nhân vật chính chỉ huy Ma tộc tấn công Thiên tộc thì cậu xuyên không, chủ đề khi đó của《Hỗn huyết》vẫn là“Nhân tộc nổi dậy”. Hơn nữa theo lời tác giả, kỷ nguyên kế tiếp sẽ tới rất nhanh… Muốn xem, muốn xem, muốn xem! Đỗ Trạch rất muốn đạp tường, tưởng xuyên tới thế giới《Hỗn huyết》 sẽ sung sướng hơn một chút, thế nhưng vẫn không có thay đổi gì hết!
.
Trong lúc vô tình lườm trúng cuốn đồng nhân văn, Đỗ Trạch lặng lẽ nuốt máu xuống cổ: tại sao, cùng tiểu sinh xuyên không lại cố tình là mày, Tiểu Đồng?
.
Đồng nhân văn ngỏ ý, đây chắc chắn là chân tình (er).
.
Trong đôi mắt bi thương của Đỗ Trạch, bức tranh thứ chín xuất hiện.
.
******
.
******
.
Ánh sáng trong cột sáng thoạt đầu rất chói mắt, sau đó đột nhiên tối sầm lại. Lúc Tu lấy lại ý thức thì hắn phát hiện mình đang đứng giữa một cái hành lang dài không thấy điểm cuối. Tu hoảng hốt, ghi chép trong sổ tay ma thuật của Louis không có nhắc đến việc này. Hành lang rất vắng vẻ mà Mệnh thì không thấy đâu, sử dụng khế ước để gọi cũng không có phản ứng nào.
.
Đây là… đâu?
.
—— Hành lang không-thời gian ——
.
Dường như có tiếng trả lời vọng lại từ một nơi rất xa.
.
Tu vỗ đầu, ngay lúc nãy, một ý thức nào đó đã xâm nhập vào đầu hắn. Cảm giác quá mãnh liệt, Tu chỉ có thể mặc cho ý thức kia xâm chiếm linh hồn mình. Sau đó Tu biết được cái gì gọi là hành lang không-thời gian — một nơi có thể nhìn thấy tương lai cũng như quá khứ, và chỉ có thể tiến vào một lần duy nhất trong đời.
.
Trước là tương lai, sau là quá khứ, Tu thoáng do dự rồi quay ngược ra sau.
.
Hắn muốn biết mình là cái gì, tại sao lại trở thành hình dáng như vậy. Trong ký ức hắn luôn nghĩ mình là một cô nhi, không ai biết được thân thế của hắn.
.
Bức tranh thứ nhất nhanh chóng xuất hiện trước mắt Tu. Trên bức tranh là một nữ nhân bị che khuất dưới lớp áo choáng. Nàng ta khom lưng đặt một đứa bé dưới bệ cửa một ngôi nhà; xa xa có một nam nhân cũng vận áo choàng đưa lưng về phía đó, dường như là đang canh chừng. Tay hắn khoát lên chuôi kiếm, vết sẹo giao thoa trên mu bàn tay rất rõ ràng.
.
Tu đứng trước bức tranh rất lâu, hắn nhận ra ngôi nhà nọ. Đó là cô nhi viện nơi hắn ở từ lúc còn nhỏ cho đến khi thi đỗ vào trường học ma khí. Như vậy, hai người trong bức tranh đó… là cha mẹ hắn?
.
Tu vô thức bước tới, lúc đến gần, hắn mới thấy hai người trong tranh đều có vẻ rất mệt mỏi. Dù bị áo choàng che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những giọt nước bên khóe mắt nữ nhân đó, ngoài ra còn có một đường vân màu bạc. Tu bất giác vươn tay muốn đẩy áo choàng ra để có thể thấy rõ hình dáng của họ. Khi đầu ngón tay đụng vào bức tường lạnh băng, hắn mới nhận ra, trước mắt mình chỉ là một bức tranh, chỉ là… quá khứ.
.
Tu nhìn hai người trong tranh lần cuối rồi dứt khoát xoay người.
.
Bức tranh thứ hai dài gấp đôi bức tranh thứ nhất và được chia thành hai phần: nửa phải là một gian phòng nguy nga tráng lệ, một bán tinh linh với những chiếc vảy bạc trên khuôn mặt đang ngồi trên giường, vẻ mặt trìu mến nhìn đứa bé trong lòng. Đứng bên cạnh là một nam tử với thân hình cao lớn. Vì y đứng sau nên không thể thấy rõ mặt, nhưng đôi cánh dị chủng lại hiện ra rất rõ ràng — một bên là cánh dơi của Ma tộc, một bên là cánh chim của Thiên tộc. Nửa trái là trên một thảo nguyên, một nữ thú nhân tai mèo đang gắng sức ôm chặt một Chu Nho có làn da tái nhợt, mà Chu Nho đó thì mang vẻ mặt bối rối bế một đứa bé như sợ bị rơi khỏi tay. Họ ngồi trên thảo nguyên, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
.
Tu nhìn chằm chằm hai đứa bé trong bức tranh: đứa bé đang nhắm mắt ngủ bên phải trông rất quen, đường vân màu bạc bên khóe mắt cũng vô cùng thân thuộc; đứa bé bên trái thì quơ quào hai tay lên không, trên mu bàn tay có một vết sẹo giao thoa.
.
Lần đầu tiên Tu có cảm giác hít thở không thông. Một phỏng đoán rất kinh khủng được hình thành trong đầu hắn. Hắn bước nhanh như bị thứ gì đó đuổi bắt và đứng lại trước bức tranh thứ ba.
.
Bức tranh thứ ba cũng nói về một cặp nam nữ ôm đứa bé, nó có chiều dài gấp đôi bức tranh trước, được chia làm bốn phần: phần thứ nhất là Ma tộc và Thiên tộc, đứa bé cuộn mình trong tay những người có đôi cánh dị chủng. Phần thứ hai là Tinh Linh tộc và Long tộc, đứa bé nằm trên lưng rồng, những chiếc vảy bạc phát ra ánh sáng. Phần thứ ba là Thú tộc và Nhân tộc, đứa bé run rẩy cọ vào mặt một miêu nữ. Phần cuối cùng chỉ có hai sinh vật, dường như đang làm một nghi thức nào đó. Một người Chu Nho nằm chính giữa trận pháp, có một phù thủy vong linh đứng cạnh đó, tay cầm cuốn sổ ma thuật ghi chép.
.
Tu nhìn chằm chằm sổ tay ma thuật mà phù thủy đang cầm. Hắn lấy Thiên Biến ra, bấy giờ hắn mới phát hiện ngón tay của mình đang run lẩy bẩy. Thiên Biến lập tức hóa thành sổ tay ma thuật. Tu nhìn hình dạng hai cuốn sổ tay trông giống hệt nhau rồi cúi thấp đầu, không thể ngăn được sự run rẩy của bản thân.
.
Hắn rốt cuộc —— là cái gì?
.
— Trích《Hỗn huyết》
.
—————————————–
Tác giả có điều muốn nói:
.
Tác giả: hành lang không-thời gian có thể nhìn thấy tương lai.
.
Nhân vật chính (tiến vào hành lang không-thời gian → Bức tranh thứ nhất: hình thái Nhân tộc đẩy ngã độc giả → Bức tranh thứ hai: hình thái Thú tộc đẩy ngã độc giả → Bức tranh thứ ba: hình thái Ma tộc đẩy ngã độc giả →… Bức cuối cùng: “Lời khuyên: nhanh nhanh hành lạc”): … Thiên Biến, hóa thành sổ tay ma thuật. (yên lặng ghi chép)
.
Độc giả (tiến vào hành lang không-thời gian → Bức tranh thứ nhất: bị hình thái Nhân tộc của nhân vật chính áp → Bức tranh thứ hai: bị hình thái Thú tộc của nhân vật chính áp → Bức tranh thứ ba: bị hình thái Ma tộc của nhân vật chính áp →… Bức cuối cùng: “Lời khuyên: . . . Cam chịu đi” ): … Nhất định là cách thức mình bước vào đã không đúng!
.
Tác giả: Hành lang không-thời gian có thể nhìn thấy tương lai và quá khứ.
.
Nếu một từ có thể dùng để mô tả vùng đất thất lạc thì đó phải là ngạo kiều.
.
Vùng đất thất lạc là một nơi trống trải không có ranh giới, chỉ có một cột sáng khổng lồ đóng vai trò là vật chỉ đường. Người muốn thoát khỏi đó không thể đi về phía cột sáng, cũng không thể quay ngược lại, chỉ có thể nhìn nó từ phía bên trái hoặc phía bên phải rồi đi vòng quanh nó… Đúng là vùng cấm ngạo kiều mà. Với tư duy của một người bình thường thì một là đi tới, hai là lui về sau, ai lại rỗi hơi đi vòng quanh cột sáng chứ. Cho nên hầu hết sinh vật vô tình lạc vào vùng đất thất lạc đều sẽ chết vì kiệt sức, chỉ có Louis – một vong linh bất tử bất diệt mới có thể kiên trì vượt qua. Không những sống sót mà y còn tìm được lối đến đại lục chính diện.
.
Đỗ Trạch và Tu dựa theo cách có trong sổ tay ma thuật đi vòng quanh cột sáng cả tháng trời. Sau khi rời khỏi phạm vi của thần điện, Tu không thể sử dụng ma pháp được nữa. Vì thế họ chỉ có thể dựa vào sức của đôi chân. Hành động chỉ biết đi, đi rồi lại đi khiến Đỗ Trạch ngây ngẩn nhớ lại khoảng thời gian mới xuyên tới《Hỗn huyết》, khi đó cậu căn bản không nghĩ rằng mình sẽ xuyên không, còn quen biết được nhân vật chính.
.
… Sau đó là bị ngược gần chết, ha ha.
.
Tầm mắt của Đỗ Trạch vô tình dời sang người Tu. Mái tóc đen dài của Tu được buộc lại rồi xõa tùy ý trên vai, hé ra khuôn mặt âm u tái nhợt. Trên người hắn chỉ có hai sắc điệu là trắng và đen, trắng thì quá trắng, đen cũng quá đen khiến người ta thấy sợ hãi và không chân thực. Tu đi bên cạnh Đỗ Trạch, không nhanh không chậm duy trì nhịp bước thống nhất với Đỗ Trạch. Khi Đỗ Trạch ngừng lại nghỉ ngơi, Tu cũng sẽ dừng bước theo, trầm mặc đứng bên cạnh chờ đợi.
.
Đỗ Trạch lập tức bị cảm động đánh úp. Ở giai đoạn nhân vật chính bị hắc hóa đến tận chân trời, sự quan tâm này đối với cậu mà nói chính là hào quang thánh mẫu. Cho dù ai đó nói với cậu rằng nhân vật chính không muốn để cậu thấy lưng mình, vì sợ chuột thí nghiệm tốt nhất bỏ chạy thì cậu cũng…
.
Đỗ Trạch im lặng, tại sao cứ mỗi lần cậu giải nghĩa hành vi của nhân vật chính theo hướng hắc hóa thì có vẻ như đó lại là sự thật nhỉ?
.
Tu đột nhiên dừng bước, mấy ngày qua, phù thủy vong linh không phiền hà không mỏi mệt lần đầu tiên chủ động dừng bước. Đỗ Trạch sửng sốt một hồi rồi mới phát hiện họ đã đến gần cột sáng tự lúc nào. Rõ ràng mới đây cột sáng vẫn đang ở rất xa, thế mà chỉ một thoáng, họ đã đối diện với một bức tường ánh sáng khổng lồ kéo thẳng vào trời mây.
.
Dựa theo ghi chép của sổ tay ma thuật, lối ra nằm ngay trong cột sáng. Nếu nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện bức tường ánh sáng đó là do hằng hà sa số điểm sáng tạo thành. Những điểm sáng đó tuy không chói mắt nhưng lại rất dày đặc che đi quang cảnh bên trong bức tường. Người biết được tình tiết câu chuyện là độc giả không hề cảm thấy áp lực mà tiến thẳng tới trước như muốn đi xuyên qua bức tường ánh sáng. Cậu biết nó không hề nguy hiểm, nhưng nhân vật chính không biết gì hết lại nắm cổ cậu lôi về.
.
… Tiểu sinh thật sự là bộ linh trưởng — họ người — loài người chứ không phải là bộ ăn thịt — họ mèo — loài mèo!
.
Đỗ Trạch mặt không đổi sắc ấn tai nghe của mình rồi nói với Tu: “Không hề nguy hiểm.”
.
Tu im lặng nhìn chằm chằm Đỗ Trạch, cái xếch mày kia khiến cho khuôn mặt hắn mang vẻ âm u và nghiền ngẫm. Đỗ Trạch cứng mặt nhìn hắn, lại bắt đầu phát bệnh. Đỗ Trạch cũng rất nhiều lần ảo não buồn bực vì cái tính tình đau trứng của mình. Cậu nghĩ nếu đổi lại là một người bình thường khác xuyên không tới đây, chắc hẳn người đó đã bị khả năng biết trước kịch bản và nhân vật chính làm rối điên lên từ lâu rồi?
.
—— A Trạch là một tên ngốc, thích cười ngây ngô, lời nói ra sẽ làm người ta cười nhạo đến chết.
.
Tay chợt thấy lạnh, Đỗ Trạch lấy lại tinh thần phát hiện cổ mình đã được thả ra, nhưng thay vào đó là cánh tay trái lại bị nắm chặt. Vì động tác của Tu mà quyển đồng nhân Đỗ Trạch kẹp dưới nách trái suýt rớt xuống, cũng may là cậu đã kịp thời tóm được nó. Độc giả đổ mồi hôi lạnh: nếu như nhân vật chính thấy được những pha nóng bỏng mắt của anh ta trong quyển đồng nhân này thì…
.
Hệ thống: chiến hữu【đồng nhân văn】của bạn đã trúng một cú bạo kích,【đồng nhân văn】bại trận.
.
Hệ thống: bạn đã trúng một cú bạo kích, bại trận.
.
… Thật tàn ác.
.
Ánh mắt ảm đạm không ánh sáng của Tu liếc qua cuốn đồng nhân, Đỗ Trạch phản xạ có điều kiện giấu cuốn đồng nhân dưới nách phải, cật lực phóng về phía bức tường ánh sáng. Dưới nguồn sức mạnh ác liệt đó, Tu bất ngờ không kịp phản ứng bị kéo theo vào trong cột sáng.
.
Ánh sáng trong cột sáng thoạt đầu rất chói mắt , sau đó đột nhiên tối sầm lại. Từ cực sáng chuyển đến cực tối chỉ trong nháy mắt, ý thức cũng bị gián đoạn trong lúc đó, Đỗ Trạch phục hồi tinh thần thì phát hiện mình đang đứng giữa một hành lang. Cái hành lang này dài không thấy điểm cuối. Đây là một không gian khép kín, bốn phía hành lang bị bao kín bởi những bức tranh. Đỗ Trạch một mình đứng đó, không thấy bóng dáng Tu đâu cả.
.
Đỗ Trạch có chút bất đắc dĩ, trong《Hỗn huyết》cũng có sự việc này: hành lang nơi cậu đang đứng có tên gọi là“hành lang không-thời gian” . Hành lang không-thời gian là một nơi có thể thấy được quá khứ và tương lai. Những sinh vật xuyên qua cột sáng phải có một tỷ lệ nào đó thì mới có thể bước vào hành lang không-thời gian, Đỗ Trạch không ngờ rằng cậu cũng có thể vào được nơi thần thánh này.
.
Ở《Hỗn huyết》, nhân vật chính có một vầng sáng quanh thân nên mới có thểđi vào hành lang không-thời gian. Sau đó, anh ta sẽ thấy được quá khứ rất quan trọng đối với mình – thân thế của anh ta. Trừ cái này ra, nhân vật chính còn làm một việc trong hành lang không-thời gian. Anh ta để lại một cái hộp sinh mạng ở hành lang không-thời gian. 《Hỗn huyết》đã thiết lập, hành lang không-thời gian có tính chất độc nhất, bất cứ sinh vật nào cũng chỉ có thể tiến vào đây một lần trong đời, hơn nữa chỉ có thể vào hành lang không-thời gian của “bản thân mình”. Đây chẳng phải là nơi thích hợp để giấu đồ nhất à. Từ nay về sau, chỉ cần nhân vật chính ở hình thái vong linh thì không một ai có thể giết chết anh ta. Những kẻ đối địch đã lùng sục khắp nơi nhưng không tìm ra được chiếc hộp sinh mệnh. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân vật chính phản xã hội, phản sinh linh, phản đại lục rồi phun ra một đống máu.
.
Đỗ Trạch hưng phấn xem xét các bức tranh trong hành lang không-thời gian. Tại đây, nhân vật chính thấy được thân thế của mình, vậy còn cậu sẽ thấy được cái gì? Cuộc đời của cậu chăng? Vừa nghĩ đến việc trên bức tranh dị giới sẽ xuất hiện một cái máy tính… thật là xúc động. _(:3″∠)_
.
Tiết tháo của Đỗ Trạch đã offline.
.
Phía trước là tương lai, đằng sau là quá khứ, Đỗ Trạch không chút ngần ngại tiến tới trước.
.
Các bức tranh trong hành lang không-thời gian được sắp xếp theo cách liên hoan về phía xa. Trên bức tranh thứ nhất là một đám sinh vật đang xếp hàng mua vé tàu hỏa… Đỗ Trạch yên lặng ngừng việc phỉ nhổ, bắt đầu quan sát một cách nghiêm túc. Tranh vẽ không trừu tượng, cho nên Đỗ Trạch chỉ có thể hiểu đại khái nội dung mà nó biểu đạt: một con người mang ánh hào quang đứng phía trên một vùng tối, quanh thân người đó có rất nhiều quả cầu ánh sáng. Mỗi chủng tộc xếp thành một đội phía dưới. Đi đầu là Thiên tộc, họ nhận lấy một quả cầu ánh sáng từ người đó.
.
Đỗ Trạch không rõ lắm nên bước sang bức tranh thứ hai, đó là trận chiến giữa một đám điểu nhân… khụ, là một đám Ma tộc và Thiên tộc. Nhân số hơi đối lập, Ma tộc dường như đang chiếm ưu thế. Kế tiếp là bức tranh thứ ba, nó bị chia thành hai phần trên dưới. Nửa dưới là Ma tộc đẫm máu, nửa trên là Thiên tộc cũng thảm hại không kém. Ngoài ra trong tranh còn xuất hiện Tinh Linh tộc, những sinh vật này có đôi tai nhọn và rất xinh đẹp, họ chiếm đa số trong bức tranh thứ hai. Nhìn đến đây, không biết vì sao Đỗ Trạch lại thấy rất quen thuộc. Cậu lại vướng phải cái cảm giác chỉ còn chút xíu nữa thôi là nhớ được chuyện gì đó. Thế là tên ngốc Đỗ Trạch quyết định ném nó ra một góc rồi tiếp tục bước tới.
.
Bức tranh thứ tư là toàn cảnh cuộc chiến vừa kết thúc, khắp ngõ ngách trong bức tranh là hình ảnh đám tinh linh bị đàn áp. Một đoàn xương khô và thây ma bước ra từ trận chiến di chuyển về phía họ. Bức tranh thứ năm thì sặc mùi hiện đại, nơi nào cũng toàn là máy móc. Đỗ Trạch phải nhìn rất kỹ mới thấy được trong đám rối máy to lớn có một vài người lùn, đó là Chu Nho. Họ đang chỉ huy những con rối máy đánh đuổi vong linh.
.
Tới đây, Đỗ Trạch mới hoàn toàn hiểu được: đây chính là thế giới quan của《Hỗn huyết》!
.
Trong lịch sử của《Hỗn huyết》, đại lục trải qua bảy kỷ nguyên. Kỷ nguyên đầu tiên là chiến tranh giữa Thiên tộc và Ma tộc, cuộc chiến luôn ở trạng thái giằng co. Ma tộc với thiên phú“hủy diệt” bắt đầu chiếm ưu thế; cuối cùng, Tinh Linh tộc gia nhập trận chiến, kết đồng minh với Thiên tộc, đánh đuổi Ma tộc tới đại lục phản diện. Tuy Thiên tộc thắng lợi, nhưng họ cũng ở trong tình huống hai bên đều thua thiệt. Vì thế, Tinh Linh tộc nổi dậy, đây là kỷ nguyên thứ hai.
.
Bước sang kỷ nguyên thứ ba, vì trận chiến có một không hai đó kéo dài rất lâu, nên nhiều sinh linh chết đi. Những sinh linh đó chuyển hóa thành vong linh, Vong Linh tộc bắt đầu lớn mạnh. Tinh linh không thể chống lại chiến thuật biển người của vong linh, nên đành phải lùi sâu vào trong rừng rậm rồi bế quan toả cảng. Tiếp đến là kỷ nguyên thứ tư, cũng chính là bức tranh trước mắt Đỗ Trạch đây: đối với vong linh có thể chuyển hóa sinh vật khác thành đồng bạn của mình, rối máy của Chu Nho là khắc tinh lớn nhất. Các Chu Nho đánh bại vong linh rồi thành lập nên một đế quốc cơ giới. Nhưng vào một ngày nọ, các Chu Nho đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, một nền văn minh máy móc cực thịnh đã lụi bại, kỷ nguyên thứ tư chấm dứt.
.
Tiếp đó, Long tộc trở thành chúa tể của kỷ nguyên thứ năm, thế nhưng cũng lại vào một ngày nọ, Long tộc đột nhiên thoái ẩn về Long Đảo, trên đại lục rất ít khi thấy được họ. Lúc này, Thú tộc bắt đầu lớn mạnh, đó là kỷ nguyên thứ sáu. Hiện tại đang là kỷ nguyên thứ bảy, nếu nhìn từ đầu dòng lịch sử sẽ nhận ra rằng, mỗi một kỷ nguyên là một thời kỳ nổi dậy và sụp đổ của một chủng tộc. Chúa tể của kỷ nguyên thứ bảy chính là Nhân tộc: Nhân tộc đánh đuổi Thú tộc tới một vùng đất hoang dã, lập nên ba đế quốc lớn. Nhân vật chính được sinh ra trong một trấn nhỏ của đế quốc Quang Minh.
.
Đỗ Trạch tiếp tục bước tới, quả nhiên, trên bức tranh thứ sáu là những con rồng phương Tây khổng lồ. Chúng đứng trên đỉnh tháp kiên cường, vươn rộng đôi cánh che lấp bầu trời mà gầm vang; chủ thể của bức tranh thứ bảy là các hình thái thú nhân, mà Long tộc chỉ có thể thấy thấp thoáng ở phía chân trời; trên bức tranh thứ tám là hình ảnh thú nhân chạy trốn về phương xa, Nhân tộc thì giơ cao kiếm reo hò.
.
Xem xong tất cả bức tranh, Đỗ Trạch ngộ ra một điều: là vì cậu không phải người của thế giới này nên hành lang không-thời gian mới quyết định phổ cập kiến thức về lịch sử cho cậu à? Đúng là đồ ngu xuẩn ~ quá coi thường fan cuồng này rồi! Cậu thuộc nằm lòng lịch sử《Hỗn huyết》còn hơn cả biết ngày sinh của mình nữa cơ! Quay lại bức tranh ban đầu, Đỗ Trạch đã hiểu ra: đó chẳng phải là văn án của《Hỗn huyết》ư! Cuộc giao dịch giữa Thần Sáng Thế và tám chủng tộc… Từ từ, đó là Thần Sáng Thếá?
.
Đỗ Trạch định quay trở về. Lúc nãy cậu chưa thấy rõ bộ dáng BOSS cuối của《Hỗn huyết》mà, thật không thể tha thứ.
.
Nhưng khi Đỗ Trạch xoay người lại thì phát hiện, hàng lang phía sau cậu đã biến mất, chỉ để lại một vùng hư không, nếu giẫm tới một bước nữa sẽ quay về thế giới đó mất. Không có cơ hội chiêm ngưỡng Thần Sáng Thế, Đỗ Trạch thương tâm muốn chết, cậu đành phải tiếp tục đi tới: khuôn mặt của Thần Sáng Thế không phải muốn nhìn là có thể nhìn đâu, thật sự khóc không ra nước mắt…
.
Nhưng nói thật thì Đỗ Trạch cũng rất tò mò tương lai của bức tranh kế tiếp là gì, khi xem tới khúc nhân vật chính chỉ huy Ma tộc tấn công Thiên tộc thì cậu xuyên không, chủ đề khi đó của《Hỗn huyết》vẫn là“Nhân tộc nổi dậy”. Hơn nữa theo lời tác giả, kỷ nguyên kế tiếp sẽ tới rất nhanh… Muốn xem, muốn xem, muốn xem! Đỗ Trạch rất muốn đạp tường, tưởng xuyên tới thế giới《Hỗn huyết》 sẽ sung sướng hơn một chút, thế nhưng vẫn không có thay đổi gì hết!
.
Trong lúc vô tình lườm trúng cuốn đồng nhân văn, Đỗ Trạch lặng lẽ nuốt máu xuống cổ: tại sao, cùng tiểu sinh xuyên không lại cố tình là mày, Tiểu Đồng?
.
Đồng nhân văn ngỏ ý, đây chắc chắn là chân tình (er).
.
Trong đôi mắt bi thương của Đỗ Trạch, bức tranh thứ chín xuất hiện.
.
******
.
******
.
Ánh sáng trong cột sáng thoạt đầu rất chói mắt, sau đó đột nhiên tối sầm lại. Lúc Tu lấy lại ý thức thì hắn phát hiện mình đang đứng giữa một cái hành lang dài không thấy điểm cuối. Tu hoảng hốt, ghi chép trong sổ tay ma thuật của Louis không có nhắc đến việc này. Hành lang rất vắng vẻ mà Mệnh thì không thấy đâu, sử dụng khế ước để gọi cũng không có phản ứng nào.
.
Đây là… đâu?
.
—— Hành lang không-thời gian ——
.
Dường như có tiếng trả lời vọng lại từ một nơi rất xa.
.
Tu vỗ đầu, ngay lúc nãy, một ý thức nào đó đã xâm nhập vào đầu hắn. Cảm giác quá mãnh liệt, Tu chỉ có thể mặc cho ý thức kia xâm chiếm linh hồn mình. Sau đó Tu biết được cái gì gọi là hành lang không-thời gian — một nơi có thể nhìn thấy tương lai cũng như quá khứ, và chỉ có thể tiến vào một lần duy nhất trong đời.
.
Trước là tương lai, sau là quá khứ, Tu thoáng do dự rồi quay ngược ra sau.
.
Hắn muốn biết mình là cái gì, tại sao lại trở thành hình dáng như vậy. Trong ký ức hắn luôn nghĩ mình là một cô nhi, không ai biết được thân thế của hắn.
.
Bức tranh thứ nhất nhanh chóng xuất hiện trước mắt Tu. Trên bức tranh là một nữ nhân bị che khuất dưới lớp áo choáng. Nàng ta khom lưng đặt một đứa bé dưới bệ cửa một ngôi nhà; xa xa có một nam nhân cũng vận áo choàng đưa lưng về phía đó, dường như là đang canh chừng. Tay hắn khoát lên chuôi kiếm, vết sẹo giao thoa trên mu bàn tay rất rõ ràng.
.
Tu đứng trước bức tranh rất lâu, hắn nhận ra ngôi nhà nọ. Đó là cô nhi viện nơi hắn ở từ lúc còn nhỏ cho đến khi thi đỗ vào trường học ma khí. Như vậy, hai người trong bức tranh đó… là cha mẹ hắn?
.
Tu vô thức bước tới, lúc đến gần, hắn mới thấy hai người trong tranh đều có vẻ rất mệt mỏi. Dù bị áo choàng che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những giọt nước bên khóe mắt nữ nhân đó, ngoài ra còn có một đường vân màu bạc. Tu bất giác vươn tay muốn đẩy áo choàng ra để có thể thấy rõ hình dáng của họ. Khi đầu ngón tay đụng vào bức tường lạnh băng, hắn mới nhận ra, trước mắt mình chỉ là một bức tranh, chỉ là… quá khứ.
.
Tu nhìn hai người trong tranh lần cuối rồi dứt khoát xoay người.
.
Bức tranh thứ hai dài gấp đôi bức tranh thứ nhất và được chia thành hai phần: nửa phải là một gian phòng nguy nga tráng lệ, một bán tinh linh với những chiếc vảy bạc trên khuôn mặt đang ngồi trên giường, vẻ mặt trìu mến nhìn đứa bé trong lòng. Đứng bên cạnh là một nam tử với thân hình cao lớn. Vì y đứng sau nên không thể thấy rõ mặt, nhưng đôi cánh dị chủng lại hiện ra rất rõ ràng — một bên là cánh dơi của Ma tộc, một bên là cánh chim của Thiên tộc. Nửa trái là trên một thảo nguyên, một nữ thú nhân tai mèo đang gắng sức ôm chặt một Chu Nho có làn da tái nhợt, mà Chu Nho đó thì mang vẻ mặt bối rối bế một đứa bé như sợ bị rơi khỏi tay. Họ ngồi trên thảo nguyên, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
.
Tu nhìn chằm chằm hai đứa bé trong bức tranh: đứa bé đang nhắm mắt ngủ bên phải trông rất quen, đường vân màu bạc bên khóe mắt cũng vô cùng thân thuộc; đứa bé bên trái thì quơ quào hai tay lên không, trên mu bàn tay có một vết sẹo giao thoa.
.
Lần đầu tiên Tu có cảm giác hít thở không thông. Một phỏng đoán rất kinh khủng được hình thành trong đầu hắn. Hắn bước nhanh như bị thứ gì đó đuổi bắt và đứng lại trước bức tranh thứ ba.
.
Bức tranh thứ ba cũng nói về một cặp nam nữ ôm đứa bé, nó có chiều dài gấp đôi bức tranh trước, được chia làm bốn phần: phần thứ nhất là Ma tộc và Thiên tộc, đứa bé cuộn mình trong tay những người có đôi cánh dị chủng. Phần thứ hai là Tinh Linh tộc và Long tộc, đứa bé nằm trên lưng rồng, những chiếc vảy bạc phát ra ánh sáng. Phần thứ ba là Thú tộc và Nhân tộc, đứa bé run rẩy cọ vào mặt một miêu nữ. Phần cuối cùng chỉ có hai sinh vật, dường như đang làm một nghi thức nào đó. Một người Chu Nho nằm chính giữa trận pháp, có một phù thủy vong linh đứng cạnh đó, tay cầm cuốn sổ ma thuật ghi chép.
.
Tu nhìn chằm chằm sổ tay ma thuật mà phù thủy đang cầm. Hắn lấy Thiên Biến ra, bấy giờ hắn mới phát hiện ngón tay của mình đang run lẩy bẩy. Thiên Biến lập tức hóa thành sổ tay ma thuật. Tu nhìn hình dạng hai cuốn sổ tay trông giống hệt nhau rồi cúi thấp đầu, không thể ngăn được sự run rẩy của bản thân.
.
Hắn rốt cuộc —— là cái gì?
.
— Trích《Hỗn huyết》
.
—————————————–
Tác giả có điều muốn nói:
.
Tác giả: hành lang không-thời gian có thể nhìn thấy tương lai.
.
Nhân vật chính (tiến vào hành lang không-thời gian → Bức tranh thứ nhất: hình thái Nhân tộc đẩy ngã độc giả → Bức tranh thứ hai: hình thái Thú tộc đẩy ngã độc giả → Bức tranh thứ ba: hình thái Ma tộc đẩy ngã độc giả →… Bức cuối cùng: “Lời khuyên: nhanh nhanh hành lạc”): … Thiên Biến, hóa thành sổ tay ma thuật. (yên lặng ghi chép)
.
Độc giả (tiến vào hành lang không-thời gian → Bức tranh thứ nhất: bị hình thái Nhân tộc của nhân vật chính áp → Bức tranh thứ hai: bị hình thái Thú tộc của nhân vật chính áp → Bức tranh thứ ba: bị hình thái Ma tộc của nhân vật chính áp →… Bức cuối cùng: “Lời khuyên: . . . Cam chịu đi” ): … Nhất định là cách thức mình bước vào đã không đúng!
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất