Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân
Chương 31
CHƯƠNG 31
Nhân vật chính: Ngươi ôm ta, sau đó ngồi lên.
.
Thủ vệ Ma tộc tiếp nhận hai tờ giấy thông hành Tu đưa ra. Xác nhận xong, gã nhìn Đỗ Trạch và chị em Ma tộc phía sau Tu, nói: “Chỉ có thể cho hai người qua.”
.
Tu chỉ chính mình và Đỗ Trạch.”Ta và hắn.”
.
“Chíp chíp.” Tiểu phượng hoàng trên đầu Đỗ Trạch kêu to một tiếng, cho thấy sự tồn tại của mình.
.
Thủ vệ Ma tộc nhìn chằm chằm vào cục lông nhỏ đang run rẩy: “Đây là cái gì? Gà?”
.
Nếu tôi bảo đây là phượng hoàng, anh có tin không?
.
Đỗ Trạch mặt không đổi sắc toát ra sự bất mãn. Lúc thức dậy, Đỗ Trạch phát hiện cục lông đó đã làm tổ trên đầu mình. Tuy tiểu phượng hoàng vẫn run lẩy bẩy, nhưng run rẩy lại run rẩy mãi cũng thành quen, nó dùng móng vuốt nho nhỏ lay lay mái tóc đen của Đỗ Trạch rồi vừa lòng cắm chốt. Mỗi khi Đỗ Trạch muốn bắt nó xuống, tiểu phượng hoàng sẽ cắn tóc Đỗ Trạch không buông.
.
Thủ vệ Ma tộc nhìn chán chê tiểu phượng hoàng rồi không thèm để ý nữa, hắn nhận giấy thông hành và thổi một tràng còi dài. Cánh cửa nặng trịch từ từ được mở ra, một đầm lầy màu đen xuất hiện trước mặt mọi người, trên đầm lầy là một màn sương mỏng, mùi thối rữa nồng nặc bốc lên. Đây là đầm lầy tử vong, nó từng là chiến trường giữa Thiên tộc và Ma tộc, đồng thời cũng là chiến trường của Chu Nho và Vong Linh. Chỉ cần xuyên qua đầm lầy tử vong là có thể tiến vào vùng đất thất lạc.
.
Tu kéo Đỗ Trạch không chút do dự đi qua cổng chính, Đỗ Trạch bất giác quay đầu nhìn lại chị em Ma tộc. Cho dù trước đó đã nói lời từ biệt, Verl vẫn khóc không thành tiếng, Elise đứng một bên dịu dàng ôm lấy tỷ mình. Nhận thấy ánh mắt của Đỗ Trạch, thiếu nữ áo đỏ mỉm cười, giọng nói từ xa truyền lại.
.
“Chúc Tu đại nhân và Đỗ Trạch tiên sinh thuận buồm xuôi gió. Bất cứ lúc nào, chúng ta cũng đều sẽ là người hầu trung thành nhất của các ngài.”
.
Cánh cổng chính nặng nề khép lại, cắt đứt lúm đồng tiền và thanh âm của thiếu nữ.
.
Sau khi đi vào đầm lầy tử vong, mùi hôi thối đó xộc thẳng vào mũi. Tiểu phượng hoàng hắt xì liên tục, lần lớn nhất còn phun ra một ngọn lửa nhỏ, đốt trụi mấy sợi tóc của Đỗ Trạch.
.
Đỗ Trạch: …
.
Tu ngừng lại, hắn niệm khẽ vài chữ. Một cơn gió nhẹ lướt qua, Đỗ Trạch lập tức cảm thấy không khí tươi mát hơn rất nhiều, đây là một ma pháp nhỏ hệ phong rất có ích, ít nhất nó đặc biệt hữu hiệu với mái tóc của tên đần nào đó.
.
“Cẩn thận dưới chân.”
.
Nước bùn màu đen khi dẫm lên như có một lực hút xuống dưới. Tu và Đỗ Trạch đi một lát trên đầm lầy, trong màn sương lờ mờ phía trước bỗng xuất hiện một bóng đen. Tu và Đỗ Trạch dừng bước, nhưng bóng đen đối diện vẫn bị kinh động. Bóng đen đó cao khoảng ba thước, nó xoay người lại, trong sương mù lóe lên hai điểm sáng màu xanh.
.
Tu đứng trước Đỗ Trạch niệm vài câu chú ngữ, một cơn gió ập đến đánh tan làn sương mù, lộ ra toàn bộ cái bóng. Đó là một người máy cao lớn, hai tay vừa to vừa dài, dây xích quấn quanh người, trước ngực trái vẽ một ngôi sao nhỏ, thân thể làm bằng kim loại màu xám đậm, hai điểm sáng màu xanh lúc nãy là mắt của nó.
.
Đỗ Trạch lập tức có ảo giác như đang xuyên đến thế giới khoa học viễn tưởng. Cậu biết người máy trước mặt trong《Hỗn huyết》được gọi là rối máy, là kiệt tác hàng đầu của Chu Nho tộc.
.
Ánh sáng trong mắt rối máy quét qua Tu và Đỗ Trạch, nó phát ra tiếng điện tử: “Tích —— phát hiện sinh mệnh X3; tiến hành xác nhận chủng tộc, tích —— không phải Chu Nho tộc; tiến hành xác nhận phe cánh, tích —— không thể phân biệt; tiến hành xác nhận tổng hợp, tích —— bắt đầu dùng phương án đánh đuổi C, tiến hành truy đuổi sinh mệnh.”
.
Ánh sáng trong mắt con rối lóe lên, nó hướng về phía Đỗ Trạch và Tu, giọng nói vang to.
.
“Cảnh cáo! Hãy rời khỏi nơi này trong vòng 10 giây, nếu không sẽ phát động công kích. 10, 9, 8…”
.
Thấy Tu không định rời đi, Đỗ Trạch lôi kéo Tu. “Muốn đánh hả?”
.
Tu có vẻ hơi ngạc nhiên.”Sao thế?”
.
“Không phải nó nói là…” Nhìn thấy phản ứng của Tu, Đỗ Trạch bỗng có một phỏng đoán bất ổn. “Anh, không hiểu được?”
.
Đỗ Trạch nãy giờ vẫn cho rằng con rối máy đang nói ngôn ngữ thông dụng của đại lục, hiện tại cậu mới nhớ trong《Hỗn huyết》có nói rằng, rối máy sử dụng ngôn ngữ của Chu Nho. Đối với Đỗ Trạch, ngôn ngữ của thế giới này rất xa lạ, cậu chỉ biết mình được một năng lực vô hình nào đó phiên dịch cho mà nghe thôi. Giống như khi một người ngoại quốc đang nói chuyện, nếu có máy phiên dịch thì cậu sẽ hiểu được, nhưng lại không biết đối phương đang nói tiếng Pháp hay tiếng Nga.
.
Tu gật đầu, hỏi: “Nó nói gì?”
.
Đỗ Trạch còn chưa kịp trả lời, số đếm ngược của con rối máy đã chạy tới gần cuối.
.
“… 3, 2, 1, chuyển sang trạng thái tấn công.” Ánh sáng xanh trong mắt con rối máy chuyển thành màu đỏ. “Tiến hành đánh dấu mục tiêu, đã xác định mục tiêu, tích —— bắt đầu đánh đuổi.”
.
Con rối rút dây xích trên người ra rồi từng bước hướng lại.
.
Tu rút kiếm chủ động tiến đánh. Rối máy thấy Tu tiếp cận, hai tay vung lên, sợi xích thô to bắn về phía Tu. Kiếm trong tay Tu chém vào dây xích vang lên một tiếng “keng”, tia lửa bắn ra bốn phía. Đấu khí không màu trên thân kiếm phủ xuống xích sắt sinh ra một lực công phá không thể tưởng tượng nổi, xích sắt của con rối đứt thành từng đoạn và rơi xuống mặt đất.
.
Thế nhưng, dù đã phá hủy xích sắt, Tu vẫn không lui về sau. Hắn nhìn kiếm trong tay, đây là thanh kiếm mua ở thành Agares, cho dù có bổ sung đấu khí, trên thân kiếm vẫn xuất hiện vài vết nứt, điều này đủ để chứng minh cho sức mạnh khủng bố của con rối máy. Nó không quan tâm đến sợi xích đã đứt, mà rút từ trên người ra thêm vài sợi xích nữa, tiếp tục khai triển công kích.
.
Lần này Tu không đỡ xích nữa, hắn niệm vài câu chú văn, gió khẽ thổi bay mái tóc vàng. Tu hơi cong chân, sau đó nhảy bỗng lên đến một độ cao khó tưởng… cứ như là được gió nâng lên. Ánh sáng rọi xuống từ đằng sau thanh niên tóc vàng, bao phủ cả hình dáng con rối máy phía dưới. Hai tay Tu cầm kiếm, đấu khí lan khắp thân kiếm, rồi hung hăng đâm xuống đầu con rối.
.
Thanh kiếm không chịu nổi áp lực nên vỡ nát, đầu con rối cũng bị phá hủy hầu như không còn. Con rối mất đầu khựng lại một chút, sau đó vươn tay muốn bắt lấy Tu đang đứng trên vai mình. Tu suýt nữa đã bị con rối bắt được, hắn nhảy xuống khỏi người nó, thở dốc nhìn nó quơ hai tay. Có vẻ như đầu là bộ phận thu nhận tin tức của nó. Lúc này, con rối không đầu kia đang lòng vòng một chỗ muốn tìm kẻ địch của mình.
.
Muốn kết liễu con rối thì phải phá hủy nguồn năng lượng của nó, nhưng giờ không cần thiết phải hủy diệt nó nữa. Đỗ Trạch và Tu vòng qua con rối kia, tiếp tục đi tới.
.
Ở trên đường, Tu quay lại đoạn đối thoại vừa nãy: “Lúc nãy con rối máy đó nói gì?”
.
Đỗ Trạch nói lại cho Tu những lời vừa nãy của con rối máy, sau khi nghe xong, Tu như suy nghĩ cái gì đó. Dọc đường đi họ lại thấy thêm vài con rối nữa, vì phát hiện đúng lúc cho nên mới tránh được. Nhưng càng đi vào sâu, số lượng con rối cũng từ từ tăng lên, từ 1 – 2 con lên thành 4 – 5 con đồng thời xuất hiện. Phạm vi để họ né tránh càng ngày càng hẹp, thỉnh thoảng họ phải vòng vèo thật lâu mới tránh được đám rối đang tuần tra.
.
Tu và Đỗ Trạch lại đi thêm một đoạn nữa, sau đó họ mơ hồ nghe được tiếng đánh nhau. Gió từ trận chiến quét đi lớp sương mù, xuất hiện trước mặt họ là một con rối máy khổng lồ, nó lớn gấp hai lần so với những con rối lúc trước, ngôi sao trên ngực cũng có đến hai cái. Đang giằng co với con rối máy hai sao là hai tên Ma tộc. Lúc này dáng vẻ họ rất chật vật, mức độ bị thương cũng không giống nhau.
.
Tu suy tư một chút, sau đó để Đỗ Trạch đứng lại chờ mình. Thiên Biến hóa thành hình thái ma đao Phẫn Dục. Tu lắc lắc ma đao không được thuận tay lắm rồi gia nhập chiến cuộc. Dưới sự trợ giúp của Tu, hai Ma tộc rốt cuộc cũng giải quyết được con rối máy khổng lồ kia.
.
Một Ma tộc bị thương tương đối nhẹ đi tới cảm ơn: “Chúng tôi là đội hộ vệ của thành Agares, cảm ơn hai người đã viện trợ.”
.
“Đã có chuyện gì?” Tu liếc về phía con rối: “Tại sao lại có nhiều rối máy đến vậy?”
.
“Chúng tôi cũng đang điều tra nguyên nhân.” Ma tộc kia buồn rầu nhíu mày: “Trong vùng đất thất lạc không biết đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ máy móc kim loại đều bị kích hoạt, gặp người liền công kích… Hai người đã gặp được những con rối một sao phải không?” Hắn khoa tay múa chân một hồi, sau đó chỉ vào con rối máy khổng lồ: “Đây là con rối máy hai sao, thực lực hơn gấp mười lần đám một sao, thuộc trình độ của đại kiếm sư.” Ma tộc còn lại chỉ về phía trước, trong mắt ánh lên vẻ sợ sệt. “Nếu các ngươi tiếp tục đi tới trước, sẽ phát hiện tất cả đều là rối máy hai sao xếp hàng dày đặc.”
.
Nghe vậy, Tu trầm mặc. Hai tên Ma tộc vì đã bị thương nên quyết định trở về. Chờ họ đi rồi, Đỗ Trạch đi đến cạnh Tu, chợt nghe thanh niên tóc vàng khẽ nói: “Ta có ý này… Thử một lần đi.”
.
Năm ngày sau.
.
Đầm lầy tử vong vẫn mịt mù sương, một con rối một sao đang đi loanh quanh không mục đích, bỗng dưng, nó nhìn thấy hai thân ảnh.
.
“Tích —— phát hiện sinh mệnh X3; tiến hành xác định chủng tộc, tích —— phát hiện ra Chu Nho tộc!” Ánh sáng xanh trong mắt con rối không ngừng nháy lên. “Tiến hành xác định thân phận, tích —— không thể tra được, nhận định sơ bộ là người bị thất lạc; tiến hành xác nhận tổng hợp, tích —— bắt đầu dùng phương án bảo vệ A, hộ tống người bị thất lạc trở về ‘quê hương’.”
.
Thân thể cao lớn của con rối máy nặng nề quỳ xuống trước thân ảnh nho nhỏ, vươn tay ra, im lặng chờ đợi sự hồi đáp của chủ nhân. Chu Nho tóc nâu chộp lấy thanh niên tóc đen bên cạnh, ngẩng đầu lên để lộ một đôi mắt màu hổ phách. “Nó nói gì?”
.
Ánh mắt của Đỗ Trạch qua lại giữa con rối máy và Tu một lúc. Dáng người nhỏ nhắn của Chu Nho càng thêm nổi bật trước con rối máy cao hai thước, nhưng chính sự tương phản này lại toát ra một loại rung động khó nói. Cậu hơi gượng gạo nói lại lời của con rối. Tu nghe xong thì nhìn chằm chằm vào bàn tay của con rối trước mặt, sau đó nói với Đỗ Trạch: “Ngươi ôm ta, sau đó ngồi lên.”
.
Đại não Đỗ Trạch nháy mắt đánh ầm một phát: Câu nói này kết hợp với dáng vẻ nhỏ nhắn của manh chủ, quả thực giống hệt một đứa trẻ đang muốn người ta bế.
.
Tên đần nào đó ngơ ngẩn cúi người xuống, vụng về ôm Tu vào lòng. Cánh tay mảnh khảnh của Tu ôm lấy cổ Đỗ Trạch, hắn tựa cằm vào vai Đỗ Trạch, tầm mắt bị vành tai gần trong gang tấc kia hấp dẫn: trông có vẻ rất mềm…
.
Con rối máy ôm Đỗ Trạch đứng dậy. Trong lúc nghiêng ngả, Đỗ Trạch cảm thấy tai mình bị cọ mạnh một cái. Con rối bắt đầu chạy đi, Đỗ Trạch không thể không tóm lấy vai nó để tránh ngã xuống, chỗ bị cọ nóng hừng hực khiến cậu nhịn không được muốn lấy băng làm lạnh.
.
Dọc đường, họ thấy rối máy mang đủ loại kiểu dáng, chúng thấy Tu xong sẽ ngừng lại tức khắc, giống như binh lính đứng nghiêm nhìn họ rời đi. Càng tới gần vùng đất thất lạc, số lượng rối máy càng nhiều hơn, lượng sao trước ngực chúng cũng từ một bay thẳng lên ba cái. Càng về sau lọt vào tầm mắt họ đều là rối máy ba sao. Đỗ Trạch nhìn mà hoảng hồn, nếu không phải Tu chuyển sang hình thái Chu Nho thì kiểu gì họ cũng sẽ chết.
.
Màng ngoài của vùng đất thất lạc càng lúc càng gần, đó là một tầng ngăn cách màu trắng ngà, chỉ cần xuyên qua nó là có thể tiến vào vùng đất thất lạc. Con rối máy không hề dừng lại mà xuyên thẳng vào màng ngăn cách. Đỗ Trạch nhìn khung cảnh quen thuộc đó, dù là lớp đất băng, bầu trời cao thấp hay cột sáng phía xa đều khiến cậu cảm thấy mình như được tái thế.
.
Sau khi tiến vào vùng đất thất lạc, con rối lấy ra một cái đĩa bay và kích hoạt nó. Đĩa bay nhỏ kêu một tiếng rồi bay tới trước dẫn đường, con rối lập tức đuổi theo. Trước đây, Đỗ Trạch thường hay dùng cái từ ngạo kiều để miêu tả vùng đất thất lạc, nhưng nếu nói một cách chính xác, thì vùng đất thất lạc như một ma trận khổng lồ. Đi vòng quanh cột sáng chính là một cách phá giải, tuy nhiên đó cũng không phải là cách duy nhất. Chu Nho tộc đã tìm ra không dưới mười con đường, trong đó đường nhanh nhất chỉ cần một ngày là có thể đến được cột sáng.
.
Khi con rối máy ôm Đỗ Trạch và Tu tiến vào cột sáng, xuất hiện trước mặt họ là Kim Tự Tháp kim loại đang hoàn toàn rộng mở. Nó vẫn duy trì trạng thái bị kích hoạt, đi vào là có thể nhìn thấy mắt không gian khổng lồ. Đĩa bay quay về trên con rối, một tia sáng đỏ chiếu xuống bao phủ mọi người. Đỗ Trạch cảm thấy thân thể xuất hiện cảm giác không trọng lực, họ được đĩa bay dẫn đường tiến vào mắt không gian.
.
Càng tiến gần mắt không gian, ánh sáng đỏ của đĩa bay càng lúc càng lớn, thậm chí chói mắt đến nỗi gần như không thấy rõ thứ gì. Khoảnh khắc tiến vào mắt không gian, có thể là nhờ tia sáng đỏ mà Đỗ Trạch chỉ cảm thấy hơi chóng mặt chứ không hề mất đi ý thức. Khi ánh sáng đỏ quanh họ dần rút đi, Đỗ Trạch thấy được khung cảnh bên ngoài, ngay lập tức bị chấn động dữ dội.
.
—— Cậu ngỡ như mình đã quay về thế kỷ hai mươi mốt.
.
Đây là một thành phố làm bằng sắt thép, màu sắc chủ đạo của nó là màu xám, trên đường đi có thể thấy được những cỗ máy có hình dạng lớn nhỏ khác nhau. Chúng hoặc mất đi năng lượng lẳng lặng nằm trong một góc, hoặc vẫn còn đang hoạt động. Đỗ Trạch ngẩng đầu, cậu không nhìn thấy bầu trời, cả thành phố có vẻ như được xây trong lòng đất hoặc trong một hang động, những quả cầu ánh sáng to nhỏ chiếu rọi thành phố tỏ như ban ngày.
.
Đỗ Trạch biết tên của thành phố này. Trái tim bắt đầu loạn nhịp, cậu loáng thoáng nghe được nội dung chủ đạo của《Hỗn huyết》khẽ thì thầm với mình.
.
Chào mừng đến với… di tích Chu Nho.
.
******
.
******
.
[Thăm dò di tích Chu Nho: nhiệm vụ không cấp bậc. Đi tìm kiếm tài liệu trong di tích Chu Nho, cấp nhiệm vụ và thù lao sẽ được quyết định theo cấp của tài liệu. Người ủy thác: hội đánh thuê.]
.
Người tiếp đón thấy Tu nhìn chằm chằm vào bản thông cáo “Thăm dò di tích Chu Nho”, nàng tốt bụng đề nghị: “Tốt nhất không nên thử nhiệm vụ này, di tích Chu Nho không phải nơi tốt lành gì.”
.
“Nếu sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ, cấp bậc được đánh giá là S.” Mặt Tu vẫn không đổi sắc, hỏi: “Cấp bậc lính đánh thuê của ta có tăng lên không?”
.
“Cấp lính đánh thuê của ngài hiện đang là E, nếu ngài tìm được tài liệu cấp S…” Người tiếp đón suy ngẫm một lát rồi đáp lại: “Cấp lính đánh thuê của ngài có thể tăng lên A.”
.
“Ta nhận.” Không một câu thừa thải, Tu đặt thẳng chứng nhận lính đánh thuê lên bàn.
.
Người tiếp đón còn muốn khuyên bảo một chút, nàng thật sự không nỡ nhìn một sinh linh xinh đẹp như thế đi chịu chết. Nhưng khi người tiếp đón nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của tinh linh này, nàng thở dài một tiếng, bắt đầu tiến hành thụ lý nhiệm vụ.
.
— Trích《Hỗn huyết》
.
——————————————
Tác giả có điều muốn nói:
.
Nhân vật chính (Chu Nho): Ngươi ôm ta, sau đó ngồi lên đi.
.
Độc giả: Ờ.
.
…
.
Nhân vật chính (Ma tộc): Ủa… Không lên hả?
.
Độc giả: … Tổ cha anh! Á —— QAQ
.
Tác giả: Hai người đó phát sinh chuyện gì? Làm sao tôi biết được. ⊙▽⊙
.
Nhân vật chính: Ngươi ôm ta, sau đó ngồi lên.
.
Thủ vệ Ma tộc tiếp nhận hai tờ giấy thông hành Tu đưa ra. Xác nhận xong, gã nhìn Đỗ Trạch và chị em Ma tộc phía sau Tu, nói: “Chỉ có thể cho hai người qua.”
.
Tu chỉ chính mình và Đỗ Trạch.”Ta và hắn.”
.
“Chíp chíp.” Tiểu phượng hoàng trên đầu Đỗ Trạch kêu to một tiếng, cho thấy sự tồn tại của mình.
.
Thủ vệ Ma tộc nhìn chằm chằm vào cục lông nhỏ đang run rẩy: “Đây là cái gì? Gà?”
.
Nếu tôi bảo đây là phượng hoàng, anh có tin không?
.
Đỗ Trạch mặt không đổi sắc toát ra sự bất mãn. Lúc thức dậy, Đỗ Trạch phát hiện cục lông đó đã làm tổ trên đầu mình. Tuy tiểu phượng hoàng vẫn run lẩy bẩy, nhưng run rẩy lại run rẩy mãi cũng thành quen, nó dùng móng vuốt nho nhỏ lay lay mái tóc đen của Đỗ Trạch rồi vừa lòng cắm chốt. Mỗi khi Đỗ Trạch muốn bắt nó xuống, tiểu phượng hoàng sẽ cắn tóc Đỗ Trạch không buông.
.
Thủ vệ Ma tộc nhìn chán chê tiểu phượng hoàng rồi không thèm để ý nữa, hắn nhận giấy thông hành và thổi một tràng còi dài. Cánh cửa nặng trịch từ từ được mở ra, một đầm lầy màu đen xuất hiện trước mặt mọi người, trên đầm lầy là một màn sương mỏng, mùi thối rữa nồng nặc bốc lên. Đây là đầm lầy tử vong, nó từng là chiến trường giữa Thiên tộc và Ma tộc, đồng thời cũng là chiến trường của Chu Nho và Vong Linh. Chỉ cần xuyên qua đầm lầy tử vong là có thể tiến vào vùng đất thất lạc.
.
Tu kéo Đỗ Trạch không chút do dự đi qua cổng chính, Đỗ Trạch bất giác quay đầu nhìn lại chị em Ma tộc. Cho dù trước đó đã nói lời từ biệt, Verl vẫn khóc không thành tiếng, Elise đứng một bên dịu dàng ôm lấy tỷ mình. Nhận thấy ánh mắt của Đỗ Trạch, thiếu nữ áo đỏ mỉm cười, giọng nói từ xa truyền lại.
.
“Chúc Tu đại nhân và Đỗ Trạch tiên sinh thuận buồm xuôi gió. Bất cứ lúc nào, chúng ta cũng đều sẽ là người hầu trung thành nhất của các ngài.”
.
Cánh cổng chính nặng nề khép lại, cắt đứt lúm đồng tiền và thanh âm của thiếu nữ.
.
Sau khi đi vào đầm lầy tử vong, mùi hôi thối đó xộc thẳng vào mũi. Tiểu phượng hoàng hắt xì liên tục, lần lớn nhất còn phun ra một ngọn lửa nhỏ, đốt trụi mấy sợi tóc của Đỗ Trạch.
.
Đỗ Trạch: …
.
Tu ngừng lại, hắn niệm khẽ vài chữ. Một cơn gió nhẹ lướt qua, Đỗ Trạch lập tức cảm thấy không khí tươi mát hơn rất nhiều, đây là một ma pháp nhỏ hệ phong rất có ích, ít nhất nó đặc biệt hữu hiệu với mái tóc của tên đần nào đó.
.
“Cẩn thận dưới chân.”
.
Nước bùn màu đen khi dẫm lên như có một lực hút xuống dưới. Tu và Đỗ Trạch đi một lát trên đầm lầy, trong màn sương lờ mờ phía trước bỗng xuất hiện một bóng đen. Tu và Đỗ Trạch dừng bước, nhưng bóng đen đối diện vẫn bị kinh động. Bóng đen đó cao khoảng ba thước, nó xoay người lại, trong sương mù lóe lên hai điểm sáng màu xanh.
.
Tu đứng trước Đỗ Trạch niệm vài câu chú ngữ, một cơn gió ập đến đánh tan làn sương mù, lộ ra toàn bộ cái bóng. Đó là một người máy cao lớn, hai tay vừa to vừa dài, dây xích quấn quanh người, trước ngực trái vẽ một ngôi sao nhỏ, thân thể làm bằng kim loại màu xám đậm, hai điểm sáng màu xanh lúc nãy là mắt của nó.
.
Đỗ Trạch lập tức có ảo giác như đang xuyên đến thế giới khoa học viễn tưởng. Cậu biết người máy trước mặt trong《Hỗn huyết》được gọi là rối máy, là kiệt tác hàng đầu của Chu Nho tộc.
.
Ánh sáng trong mắt rối máy quét qua Tu và Đỗ Trạch, nó phát ra tiếng điện tử: “Tích —— phát hiện sinh mệnh X3; tiến hành xác nhận chủng tộc, tích —— không phải Chu Nho tộc; tiến hành xác nhận phe cánh, tích —— không thể phân biệt; tiến hành xác nhận tổng hợp, tích —— bắt đầu dùng phương án đánh đuổi C, tiến hành truy đuổi sinh mệnh.”
.
Ánh sáng trong mắt con rối lóe lên, nó hướng về phía Đỗ Trạch và Tu, giọng nói vang to.
.
“Cảnh cáo! Hãy rời khỏi nơi này trong vòng 10 giây, nếu không sẽ phát động công kích. 10, 9, 8…”
.
Thấy Tu không định rời đi, Đỗ Trạch lôi kéo Tu. “Muốn đánh hả?”
.
Tu có vẻ hơi ngạc nhiên.”Sao thế?”
.
“Không phải nó nói là…” Nhìn thấy phản ứng của Tu, Đỗ Trạch bỗng có một phỏng đoán bất ổn. “Anh, không hiểu được?”
.
Đỗ Trạch nãy giờ vẫn cho rằng con rối máy đang nói ngôn ngữ thông dụng của đại lục, hiện tại cậu mới nhớ trong《Hỗn huyết》có nói rằng, rối máy sử dụng ngôn ngữ của Chu Nho. Đối với Đỗ Trạch, ngôn ngữ của thế giới này rất xa lạ, cậu chỉ biết mình được một năng lực vô hình nào đó phiên dịch cho mà nghe thôi. Giống như khi một người ngoại quốc đang nói chuyện, nếu có máy phiên dịch thì cậu sẽ hiểu được, nhưng lại không biết đối phương đang nói tiếng Pháp hay tiếng Nga.
.
Tu gật đầu, hỏi: “Nó nói gì?”
.
Đỗ Trạch còn chưa kịp trả lời, số đếm ngược của con rối máy đã chạy tới gần cuối.
.
“… 3, 2, 1, chuyển sang trạng thái tấn công.” Ánh sáng xanh trong mắt con rối máy chuyển thành màu đỏ. “Tiến hành đánh dấu mục tiêu, đã xác định mục tiêu, tích —— bắt đầu đánh đuổi.”
.
Con rối rút dây xích trên người ra rồi từng bước hướng lại.
.
Tu rút kiếm chủ động tiến đánh. Rối máy thấy Tu tiếp cận, hai tay vung lên, sợi xích thô to bắn về phía Tu. Kiếm trong tay Tu chém vào dây xích vang lên một tiếng “keng”, tia lửa bắn ra bốn phía. Đấu khí không màu trên thân kiếm phủ xuống xích sắt sinh ra một lực công phá không thể tưởng tượng nổi, xích sắt của con rối đứt thành từng đoạn và rơi xuống mặt đất.
.
Thế nhưng, dù đã phá hủy xích sắt, Tu vẫn không lui về sau. Hắn nhìn kiếm trong tay, đây là thanh kiếm mua ở thành Agares, cho dù có bổ sung đấu khí, trên thân kiếm vẫn xuất hiện vài vết nứt, điều này đủ để chứng minh cho sức mạnh khủng bố của con rối máy. Nó không quan tâm đến sợi xích đã đứt, mà rút từ trên người ra thêm vài sợi xích nữa, tiếp tục khai triển công kích.
.
Lần này Tu không đỡ xích nữa, hắn niệm vài câu chú văn, gió khẽ thổi bay mái tóc vàng. Tu hơi cong chân, sau đó nhảy bỗng lên đến một độ cao khó tưởng… cứ như là được gió nâng lên. Ánh sáng rọi xuống từ đằng sau thanh niên tóc vàng, bao phủ cả hình dáng con rối máy phía dưới. Hai tay Tu cầm kiếm, đấu khí lan khắp thân kiếm, rồi hung hăng đâm xuống đầu con rối.
.
Thanh kiếm không chịu nổi áp lực nên vỡ nát, đầu con rối cũng bị phá hủy hầu như không còn. Con rối mất đầu khựng lại một chút, sau đó vươn tay muốn bắt lấy Tu đang đứng trên vai mình. Tu suýt nữa đã bị con rối bắt được, hắn nhảy xuống khỏi người nó, thở dốc nhìn nó quơ hai tay. Có vẻ như đầu là bộ phận thu nhận tin tức của nó. Lúc này, con rối không đầu kia đang lòng vòng một chỗ muốn tìm kẻ địch của mình.
.
Muốn kết liễu con rối thì phải phá hủy nguồn năng lượng của nó, nhưng giờ không cần thiết phải hủy diệt nó nữa. Đỗ Trạch và Tu vòng qua con rối kia, tiếp tục đi tới.
.
Ở trên đường, Tu quay lại đoạn đối thoại vừa nãy: “Lúc nãy con rối máy đó nói gì?”
.
Đỗ Trạch nói lại cho Tu những lời vừa nãy của con rối máy, sau khi nghe xong, Tu như suy nghĩ cái gì đó. Dọc đường đi họ lại thấy thêm vài con rối nữa, vì phát hiện đúng lúc cho nên mới tránh được. Nhưng càng đi vào sâu, số lượng con rối cũng từ từ tăng lên, từ 1 – 2 con lên thành 4 – 5 con đồng thời xuất hiện. Phạm vi để họ né tránh càng ngày càng hẹp, thỉnh thoảng họ phải vòng vèo thật lâu mới tránh được đám rối đang tuần tra.
.
Tu và Đỗ Trạch lại đi thêm một đoạn nữa, sau đó họ mơ hồ nghe được tiếng đánh nhau. Gió từ trận chiến quét đi lớp sương mù, xuất hiện trước mặt họ là một con rối máy khổng lồ, nó lớn gấp hai lần so với những con rối lúc trước, ngôi sao trên ngực cũng có đến hai cái. Đang giằng co với con rối máy hai sao là hai tên Ma tộc. Lúc này dáng vẻ họ rất chật vật, mức độ bị thương cũng không giống nhau.
.
Tu suy tư một chút, sau đó để Đỗ Trạch đứng lại chờ mình. Thiên Biến hóa thành hình thái ma đao Phẫn Dục. Tu lắc lắc ma đao không được thuận tay lắm rồi gia nhập chiến cuộc. Dưới sự trợ giúp của Tu, hai Ma tộc rốt cuộc cũng giải quyết được con rối máy khổng lồ kia.
.
Một Ma tộc bị thương tương đối nhẹ đi tới cảm ơn: “Chúng tôi là đội hộ vệ của thành Agares, cảm ơn hai người đã viện trợ.”
.
“Đã có chuyện gì?” Tu liếc về phía con rối: “Tại sao lại có nhiều rối máy đến vậy?”
.
“Chúng tôi cũng đang điều tra nguyên nhân.” Ma tộc kia buồn rầu nhíu mày: “Trong vùng đất thất lạc không biết đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ máy móc kim loại đều bị kích hoạt, gặp người liền công kích… Hai người đã gặp được những con rối một sao phải không?” Hắn khoa tay múa chân một hồi, sau đó chỉ vào con rối máy khổng lồ: “Đây là con rối máy hai sao, thực lực hơn gấp mười lần đám một sao, thuộc trình độ của đại kiếm sư.” Ma tộc còn lại chỉ về phía trước, trong mắt ánh lên vẻ sợ sệt. “Nếu các ngươi tiếp tục đi tới trước, sẽ phát hiện tất cả đều là rối máy hai sao xếp hàng dày đặc.”
.
Nghe vậy, Tu trầm mặc. Hai tên Ma tộc vì đã bị thương nên quyết định trở về. Chờ họ đi rồi, Đỗ Trạch đi đến cạnh Tu, chợt nghe thanh niên tóc vàng khẽ nói: “Ta có ý này… Thử một lần đi.”
.
Năm ngày sau.
.
Đầm lầy tử vong vẫn mịt mù sương, một con rối một sao đang đi loanh quanh không mục đích, bỗng dưng, nó nhìn thấy hai thân ảnh.
.
“Tích —— phát hiện sinh mệnh X3; tiến hành xác định chủng tộc, tích —— phát hiện ra Chu Nho tộc!” Ánh sáng xanh trong mắt con rối không ngừng nháy lên. “Tiến hành xác định thân phận, tích —— không thể tra được, nhận định sơ bộ là người bị thất lạc; tiến hành xác nhận tổng hợp, tích —— bắt đầu dùng phương án bảo vệ A, hộ tống người bị thất lạc trở về ‘quê hương’.”
.
Thân thể cao lớn của con rối máy nặng nề quỳ xuống trước thân ảnh nho nhỏ, vươn tay ra, im lặng chờ đợi sự hồi đáp của chủ nhân. Chu Nho tóc nâu chộp lấy thanh niên tóc đen bên cạnh, ngẩng đầu lên để lộ một đôi mắt màu hổ phách. “Nó nói gì?”
.
Ánh mắt của Đỗ Trạch qua lại giữa con rối máy và Tu một lúc. Dáng người nhỏ nhắn của Chu Nho càng thêm nổi bật trước con rối máy cao hai thước, nhưng chính sự tương phản này lại toát ra một loại rung động khó nói. Cậu hơi gượng gạo nói lại lời của con rối. Tu nghe xong thì nhìn chằm chằm vào bàn tay của con rối trước mặt, sau đó nói với Đỗ Trạch: “Ngươi ôm ta, sau đó ngồi lên.”
.
Đại não Đỗ Trạch nháy mắt đánh ầm một phát: Câu nói này kết hợp với dáng vẻ nhỏ nhắn của manh chủ, quả thực giống hệt một đứa trẻ đang muốn người ta bế.
.
Tên đần nào đó ngơ ngẩn cúi người xuống, vụng về ôm Tu vào lòng. Cánh tay mảnh khảnh của Tu ôm lấy cổ Đỗ Trạch, hắn tựa cằm vào vai Đỗ Trạch, tầm mắt bị vành tai gần trong gang tấc kia hấp dẫn: trông có vẻ rất mềm…
.
Con rối máy ôm Đỗ Trạch đứng dậy. Trong lúc nghiêng ngả, Đỗ Trạch cảm thấy tai mình bị cọ mạnh một cái. Con rối bắt đầu chạy đi, Đỗ Trạch không thể không tóm lấy vai nó để tránh ngã xuống, chỗ bị cọ nóng hừng hực khiến cậu nhịn không được muốn lấy băng làm lạnh.
.
Dọc đường, họ thấy rối máy mang đủ loại kiểu dáng, chúng thấy Tu xong sẽ ngừng lại tức khắc, giống như binh lính đứng nghiêm nhìn họ rời đi. Càng tới gần vùng đất thất lạc, số lượng rối máy càng nhiều hơn, lượng sao trước ngực chúng cũng từ một bay thẳng lên ba cái. Càng về sau lọt vào tầm mắt họ đều là rối máy ba sao. Đỗ Trạch nhìn mà hoảng hồn, nếu không phải Tu chuyển sang hình thái Chu Nho thì kiểu gì họ cũng sẽ chết.
.
Màng ngoài của vùng đất thất lạc càng lúc càng gần, đó là một tầng ngăn cách màu trắng ngà, chỉ cần xuyên qua nó là có thể tiến vào vùng đất thất lạc. Con rối máy không hề dừng lại mà xuyên thẳng vào màng ngăn cách. Đỗ Trạch nhìn khung cảnh quen thuộc đó, dù là lớp đất băng, bầu trời cao thấp hay cột sáng phía xa đều khiến cậu cảm thấy mình như được tái thế.
.
Sau khi tiến vào vùng đất thất lạc, con rối lấy ra một cái đĩa bay và kích hoạt nó. Đĩa bay nhỏ kêu một tiếng rồi bay tới trước dẫn đường, con rối lập tức đuổi theo. Trước đây, Đỗ Trạch thường hay dùng cái từ ngạo kiều để miêu tả vùng đất thất lạc, nhưng nếu nói một cách chính xác, thì vùng đất thất lạc như một ma trận khổng lồ. Đi vòng quanh cột sáng chính là một cách phá giải, tuy nhiên đó cũng không phải là cách duy nhất. Chu Nho tộc đã tìm ra không dưới mười con đường, trong đó đường nhanh nhất chỉ cần một ngày là có thể đến được cột sáng.
.
Khi con rối máy ôm Đỗ Trạch và Tu tiến vào cột sáng, xuất hiện trước mặt họ là Kim Tự Tháp kim loại đang hoàn toàn rộng mở. Nó vẫn duy trì trạng thái bị kích hoạt, đi vào là có thể nhìn thấy mắt không gian khổng lồ. Đĩa bay quay về trên con rối, một tia sáng đỏ chiếu xuống bao phủ mọi người. Đỗ Trạch cảm thấy thân thể xuất hiện cảm giác không trọng lực, họ được đĩa bay dẫn đường tiến vào mắt không gian.
.
Càng tiến gần mắt không gian, ánh sáng đỏ của đĩa bay càng lúc càng lớn, thậm chí chói mắt đến nỗi gần như không thấy rõ thứ gì. Khoảnh khắc tiến vào mắt không gian, có thể là nhờ tia sáng đỏ mà Đỗ Trạch chỉ cảm thấy hơi chóng mặt chứ không hề mất đi ý thức. Khi ánh sáng đỏ quanh họ dần rút đi, Đỗ Trạch thấy được khung cảnh bên ngoài, ngay lập tức bị chấn động dữ dội.
.
—— Cậu ngỡ như mình đã quay về thế kỷ hai mươi mốt.
.
Đây là một thành phố làm bằng sắt thép, màu sắc chủ đạo của nó là màu xám, trên đường đi có thể thấy được những cỗ máy có hình dạng lớn nhỏ khác nhau. Chúng hoặc mất đi năng lượng lẳng lặng nằm trong một góc, hoặc vẫn còn đang hoạt động. Đỗ Trạch ngẩng đầu, cậu không nhìn thấy bầu trời, cả thành phố có vẻ như được xây trong lòng đất hoặc trong một hang động, những quả cầu ánh sáng to nhỏ chiếu rọi thành phố tỏ như ban ngày.
.
Đỗ Trạch biết tên của thành phố này. Trái tim bắt đầu loạn nhịp, cậu loáng thoáng nghe được nội dung chủ đạo của《Hỗn huyết》khẽ thì thầm với mình.
.
Chào mừng đến với… di tích Chu Nho.
.
******
.
******
.
[Thăm dò di tích Chu Nho: nhiệm vụ không cấp bậc. Đi tìm kiếm tài liệu trong di tích Chu Nho, cấp nhiệm vụ và thù lao sẽ được quyết định theo cấp của tài liệu. Người ủy thác: hội đánh thuê.]
.
Người tiếp đón thấy Tu nhìn chằm chằm vào bản thông cáo “Thăm dò di tích Chu Nho”, nàng tốt bụng đề nghị: “Tốt nhất không nên thử nhiệm vụ này, di tích Chu Nho không phải nơi tốt lành gì.”
.
“Nếu sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ, cấp bậc được đánh giá là S.” Mặt Tu vẫn không đổi sắc, hỏi: “Cấp bậc lính đánh thuê của ta có tăng lên không?”
.
“Cấp lính đánh thuê của ngài hiện đang là E, nếu ngài tìm được tài liệu cấp S…” Người tiếp đón suy ngẫm một lát rồi đáp lại: “Cấp lính đánh thuê của ngài có thể tăng lên A.”
.
“Ta nhận.” Không một câu thừa thải, Tu đặt thẳng chứng nhận lính đánh thuê lên bàn.
.
Người tiếp đón còn muốn khuyên bảo một chút, nàng thật sự không nỡ nhìn một sinh linh xinh đẹp như thế đi chịu chết. Nhưng khi người tiếp đón nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của tinh linh này, nàng thở dài một tiếng, bắt đầu tiến hành thụ lý nhiệm vụ.
.
— Trích《Hỗn huyết》
.
——————————————
Tác giả có điều muốn nói:
.
Nhân vật chính (Chu Nho): Ngươi ôm ta, sau đó ngồi lên đi.
.
Độc giả: Ờ.
.
…
.
Nhân vật chính (Ma tộc): Ủa… Không lên hả?
.
Độc giả: … Tổ cha anh! Á —— QAQ
.
Tác giả: Hai người đó phát sinh chuyện gì? Làm sao tôi biết được. ⊙▽⊙
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất