Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân
Chương 40
CHƯƠNG 40
Độc giả: Lam nhan gây hoạ.
.
Đỗ Trạch ngồi ở trên nhánh cây, nhìn sững cái hồ phía dưới. Tuy nói cậu đề nghị muốn trò chuyện về nhân sinh, hơn nữa Tu cũng đồng ý, nhưng hiện giờ cậu không biết phải bắt đầu thế nào. Đối với một tên ngốc có rào cản xã giao tám năm, khơi mào một đề tài cùng với dẫn đường cho manh chủ hướng thiện…
.
Xin cho phép tôi làm một vẻ mặt bi thương.
.
Tầm nhìn ở đất nước Tinh Linh vào ban đêm rất cao, hai mặt trăng Đỗ Trạch thấy từ khi xuyên qua tới nay dường như chiếm cả 1/5 bầu trời. Khoảng cách giữa chúng so với lúc Đỗ Trạch nhìn thấy lúc đầu gần hơn rất nhiều, gần như sắp dính vào nhau. Ánh trăng sáng ngời rọi xuống mặt hồ, toàn bộ hồ nước giống như một viên ngọc sáng lấp lánh, cả đất nước Tinh Linh tràn ngập một màn sương sáng kỳ ảo, trong đêm đen có những điểm sáng nhỏ lượn lờ khiến người ta như rơi vào mộng cảnh tuyệt diệu.
.
Cho dù đã nhìn vài đêm rồi, Đỗ Trạch vẫn bị cảnh tượng này bắt mất hồn. Cậu có thể nhìn rõ những đốm sáng nhỏ từ dưới bay lên thật ra là một bào tử phát sáng. Nước cây sinh mệnh không hỗ là bảo vật của Tinh Linh tộc, không chỉ chữa khỏi tật cận thị của cậu, cả bệnh khiếm thính cũng trị luôn. Lúc này cái tai nghe hết pin đang nằm trong túi áo Đỗ Trạch, Đỗ Trạch nhắm mắt lại, cậu có thể nghe được tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc, có thể nghe tiếng vải chà lên vỏ cây xàn xạt.
.
Đỗ Trạch quay đầu nhìn lại, Tu đã đổi xong quần áo và đứng bên cạnh cậu. Lúc này Tinh Linh tóc trắng mặc một trường bào xanh trắng, cổ tay áo thêu hoa văn lá cây màu xám bạc phức tạp, trang sức và đai lưng dài khẽ rủ xuống. Trong bóng đêm, làn da trắng nõn của Tu phủ một vầng sáng mỏng dịu dàng, đây là đặc tính của Tinh Linh tộc thuần khiết, Đỗ Trạch lần đầu tiên phát hiện quá xinh đẹp cũng là hung khí chết người, giống như hiện giờ, tên ngốc nào đó cảm thấy nếu không dứt mắt đi, cậu chắc chắn sẽ bị thiếu không khí mà chết.
.
Vẻ ngoài của Tinh Linh rất phạm tội được chưa! Khó trách mỗi lần Tu dùng hình thái Tinh Linh, dù hắn có lạnh lùng vô tình như thế nào, những người khác bất kể nam nữ đều cọ cọ cọ chạy vèo lên trên, Tinh Linh Tu anh là cái đồ lam nhan gây hoạ!
.
Đỗ Trạch cứng ngắc thu mắt về, cậu cảm thấy nhánh cây hơi run lên, là Tu ngồi xuống bên cạnh cậu. Hai người cùng nhìn về những đốm sáng trôi nổi ở bên kia, bắt đầu trầm mặc.
.
Độc giả đần độn rối rắm muốn nội thương. Rốt cuộc nên triển khai đề tài từ chỗ nào đây? Bắt đầu từ tại sao muốn làm ô nhiễm Tinh Linh tộc ư? Nhưng việc Tu ô nhiễm Tinh Linh tộc ba lần bảy lượt muốn giết hắn thì hoàn toàn không thể dị nghị được. Vậy bắt đầu từ tại sao cả Ariel cũng bị ô nhiễm? Nhưng hiện tại Tu với Ariel không hề có tình cảm gì cả, lúc phóng “vẩn đục” ra tất nhiên cũng sẽ không cố ý buông tha Ariel… Từ từ. Đỗ Trạch cuối cùng cũng tìm ra điểm mâu thuẫn, cậu phát hiện mình hình như lại làm chuyện dư thừa: bởi vì Tu là nhân vật chính, Ariel là nữ chủ, cho nên họ đương nhiên sẽ đến với nhau. Nhưng mà hiện thực lại cho cậu biết, Ariel đối với Tu, nhiều lắm cũng chỉ là một Tinh Linh bình thường? Nhưng trước đó lúc Tu nghe cậu khen Ariel rõ ràng trị tức giận tăng vọt không phải sao?!
.
“Ngươi tức giận sao.” Bỗng, Tu mở miệng. “Vì chuyện ta làm hôm nay?”
.
Đỗ Trạch theo phản xạ lắc đầu, nhưng cậu phát hiện ánh mắt Tu vẫn nhìn thẳng về phía trước, vì thế mới lên tiếng: “Không, tôi chỉ là, hơi giật mình.”
.
Tu không đáp, như yên lặng chờ đợi Đỗ Trạch nói tiếp. Đỗ Trạch tổ chức lại ngôn ngữ một chút, cố gắng biểu đạt một ít suy nghĩ của mình với Tu: “Anh có biết, tôi biết rất nhiều chuyện, dù là quá khứ hay tương lai. Có một chút việc, tôi biết, nhưng tôi không tiếp thu được… Tôi muốn thay đổi nó.”
.
“Có liên quan tới ta?”
.
“Ừ.”
.
Tu tạm dừng một chút, sau đó nói: “Ngươi biết tương lai ta sẽ làm ra chuyện gì đó, nhưng ngươi không hy vọng ta làm vậy, đúng thế không?”
.
Đỗ Trạch cực kỳ khâm phục năng lực thấu hiểu của Tu, có thể từ cái lời nói trừu tượng của cậu mà nắm được trọng điểm, cũng tổng kết được luôn. Một khi đã trao đổi được, Đỗ Trạch phát hiện nói chuyện với Tu hoàn toàn không khó khăn như trong tưởng tượng. “Đúng, tôi đã thay đổi một vài thứ, nhưng kết quả đạt được vẫn giống nhau.”
.
“Ngươi không muốn ta sẽ làm gì trong tương lai.”
.
—— Hủy diệt thế giới.
.
Đỗ Trạch mở miệng, nhưng không thể nói được điều gì, thế lực vô hình đó đã cấm cậu nói ra bốn chữ này. Nếu theo nội dung của《Hỗn huyết》, kết cục cuối cùng chắc chắn là nhân vật chính bị hắc hóa sẽ thỏa mãn nguyện vọng của mình, phá hủy thế giới mà hắn chán ghét. Còn tác giả có thể khiến hắn buông tha hậu cung và em trai hay không thì chưa biết được. Nói như vậy, “hủy diệt thế giới” là mục đích lớn nhất xuyên suốt quyển sách này, cho nên cậu căn bản không thể nói cho Tu biết rằng: tương lai anh có lẽ sẽ hủy diệt thế giới, chúng ta vẫn nên hạ đao thành phật đi!
.
Một khi đã như vậy…
.
“Anh thích, thế giới này không?”
.
Có vẻ như Tu hoàn toàn không ngờ Đỗ Trạch lại hỏi như vậy, hắn trầm mặc một khắc rồi lắc đầu trước ánh mắt chan chứa kỳ vọng của Đỗ Trạch.
.
Manh chủ anh đúng là thành thật đến tan vỡ lòng người… Đỗ Trạch ôm lấy trái tim vỡ tan thành từng mảnh của mình, nghe được Tinh Linh bên cạnh khẽ nói: “Không quan tâm là thích hay không, bởi vì đã sớm vứt bỏ.”
.
Tu không nói rõ là vứt bỏ ai, nhưng Đỗ Trạch hoàn toàn hiểu, câu nói đó như một con dao cùn liên tục cứa qua trái tim, không thấy máu nhưng lại khiến người đau đớn muôn lần.
.
—— Bởi vì thế giới đã vứt bỏ hắn, cho nên hắn chỉ có thể vứt bỏ thế giới.
.
Vì thế nên mới càng ngày càng tuyệt vọng, người này đã không thể nhìn thẳng vào thế giới được nữa, bởi vậy tất cả những gì tốt đẹp ấm áp trên thế giới này đều không lọt được vào mắt hắn. Hắn chỉ nhớ rằng thế giới đã mang đến tổn thương cho hắn như thế nào. Ác tính cứ thế mà tuần hoàn.
.
Đỗ Trạch gắng sức hướng dẫn Tu, cậu rút nhỏ phạm vi lại: “Anh không muốn thứ gì, hoặc người nào đó mà mình thích ư?”
.
Nét mặt bình tĩnh của Tu cuối cùng cũng xuất hiện một chút dao động, Đỗ Trạch nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng: “Những gì anh muốn, anh thích, đều ở trên thế giới này, cho nên anh có thể thử, nhìn thế giới này nhiều hơn.”
.
“Ngươi mong muốn ta thích thế giới này.” Giọng nói của Tu nhàn nhạt không có bất kỳ tình cảm nào, nhưng Đỗ Trạch tự dưng cảm thấy đó là bởi vì tất cả tình cảm đều bị dồn nén vào thật sâu bên dưới vỏ bọc lạnh lùng: “Đây là khát vọng của ngươi đối với ta sao?”
.
“Ừ.”
.
Tu cuối cùng cũng dời mắt khỏi những đốm sáng đang lơ lửng, hắn xoay đầu lại nhìn thẳng vào Đỗ Trạch, không nói gì nhưng cũng không từ chối. Gió thổi qua mái tóc trắng của Tu, Đỗ Trạch nghe được Tinh Linh xinh đẹp kia nói với mình: “Bài hát lần trước, ngươi muốn nghe ta hát lại không?”
.
Bị cặp mắt màu ngọc bích kia chiếu vào, Đỗ Trạch không tự chủ được gật gật đầu, thực ra cậu cũng rất muốn nghe, từ sau lúc ở hồ nước nóng, mỗi khi nhắc tới bài hát đó, Tu sẽ lập tức lảng sang chuyện khác, thế cho nên bài hát kia đã trở thành tàn niệm trong lòng cậu.
.
Đôi môi mỏng của Tu như nhếch lên, hiện lên một nét cười, khiến khuôn mặt tinh xảo dễ nhìn đó lộ một loại ma tính hút hồn người. Hắn vươn tay xoa gáy thanh niên tóc đen bên cạnh, đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ xanh sẫm, một khi con mồi đã sa vào, sẽ không bao giờ có thể thoát được.
.
“Ta không nhìn thấy thế giới này.” Trong con ngươi trong suốt của Tu phản chiếu hình bóng của Đỗ Trạch. “Đỗ Trạch, ta chỉ có thể nhìn thấy ngươi, cho nên thứ mà ta muốn, người mà ta thích đều chỉ có một.”
.
Tu nghiêm túc nhìn Đỗ Trạch, mắt không hề chớp, trong đó tràn ngập tình cảm sâu vô tận.
.
“Ta thích ngươi, ta muốn ngươi.”
.
Đầu óc Đỗ Trạch như văng ra một linh kiện mấu chốt, kẹt cứng.
.
… Chân thành xin lỗi anh, thầy ngữ văn của tiểu sinh đã mất rồi! Cái thích và cái muốn mà anh nói có phải thứ tôi đang nghĩ đến không?! Thật ra manh chủ đang biểu đạt tình hữu nghị lâu dài đúng không!
.
Cho dù Đỗ Trạch cứng mặt chưa nói gì hết, nhưng Tu đã hiểu thấu bản chất của tên ngốc này, thanh âm của hắn không thay đổi, từng chữ từng chữ thốt ra như muốn đập nát vọng tưởng của Đỗ Trạch.
.
“Ta muốn giữ ngươi bên cạnh, muốn hôn ngươi, muốn cởi sạch y phục của ngươi, muốn vuốt ve ngươi, muốn…”
.
Đỗ Trạch bối rối ho lên, cậu cảm thấy nếu mình không ngăn cản, kế tiếp tuyệt đối sẽ càng ngày càng 18+. Dùng cái gương mặt lạnh lùng cấm dục đó nói ra cái lời không biết liêm sỉ này, manh chủ, anh thật vô đối. Mẹ nó tiểu sinh rõ ràng bị dọa muốn tè ra quần nhưng vẫn bị kích thích xém nữa phun máu mũi đó!
.
“Tôi cảm thấy, anh bị lầm chỗ nào rồi.” Đỗ Trạch ôm lấy tam quan đang bị nguy ngập, thật cẩn thận nói: “Những thứ anh vừa nói, chỉ có thể phát sinh giữa nam và nữ.”
.
Đồ đồng nhân văn tàn ác, tiểu sinh muốn cùng mày đồng quy vu tận… Nếu nói Tu bị bẻ cong không phải do mày thì có ma mới tin, đệch! QAQ
.
“Ta chỉ muốn làm ngươi.”
.
Đỗ Trạch hoảng hốt nghe thấy tiếng tam quan vỡ nát, cậu nhét lại linh hồn sắp bắn ra, tiếp tục cố gắng. “Đây là ảo giác, bởi vì tôi luôn ở bên cạnh anh, cho nên khiến anh sinh ra ảo giác, rằng đối tượng thân mật chỉ có tôi.” Đỗ Trạch gắng sức sổ hết tên em gái ra: “Verl, Elise, Heidy, Ariel đều là đối tượng rất tốt, sau này anh sẽ còn gặp được nhiều người nữa.”
.
Cho nên manh chủ à, sao anh có thể vì một ngọn cỏ đuôi chó nhỏ bé mà vứt bỏ toàn bộ vườn hoa viên chứ! Làm gay không có tương lai đâu!
.
Đỗ Trạch cảm thấy cái tay đặt sau gáy cậu đã biến mất, chẳng nhẽ manh chủ đã nghe lọt lời cậu rồi ư?
.
“Họ không phải là ngươi.” Tu rủ mắt nhìn đầu ngón tay mình, nơi đó còn lưu lại chút hơi ấm. “Dù tương lai có bao nhiêu người đi nữa, tất cả bọn họ đều không phải là ngươi.”
.
Không phải người hắn đã gặp khi bị tất cả ruồng bỏ.
.
Không phải người đã hôn môi một vong linh.
.
Không phải người đã nói hắn là kỳ tích.
.
Không phải người đã ôm hắn vào lòng trong màn mưa đen.
.
Không phải người cho rằng tất cả thứ tốt đều là của hắn.
.
Không phải người đã cứu rỗi hắn.
.
Không phải Đỗ Trạch của hắn.
.
“Nếu ngươi cũng từ chối ta.” Tu nói khẽ: “Thế giới này với ta mà nói, cái gì cũng không còn quan trọng.”
.
Nói đây là uy hiếp cũng được, nói hắn đê tiện cũng được, hắn chẳng qua chỉ dùng hết mọi thủ đoạn để giữ người này lại cạnh mình.
.
Sợ hãi mất đi người này, cũng bởi vì khát vọng có được y.
.
“Tôi…” Đỗ Trạch mở miệng, cổ họng thít chặt khiến giọng của cậu hơi kỳ cục: “Để tôi suy nghĩ được không?” Sợ Tu từ chối, Đỗ Trạch nhanh chóng cho thêm một thời hạn: “Một tháng, một tháng đi.”
.
Trong vầng sáng trôi nổi, Tu chăm chú nhìn thanh niên tóc đen mà hắn đã dồn hết tất cả tình cảm vào, nhẹ nhàng gật đầu.
.
“Được.”
.
******
.
******
.
Ngày này tháng sau, hoặc hắn có thể ôm người này vào lòng, hoặc sẽ khóa chặt người này trong ngục tù của hắn?
.
Không chiếm được tình cảm đáp lại, vậy chỉ có thể cướp đoạt thân thể.
.
——【Hộp bí mật】
.
——————————————–
Tác giả có điều muốn nói:
.
Tác giả: Hoãn án tử hình một tháng.
.
Độc giả: Nhân vật chính, anh là đồ lam nhan gây hoạ. QAQ
.
Nhân vật chính: Ta chỉ gây họa với ngươi (sờ).
.
***
.
Đừng giãy dụa Đỗ Tiểu Trạch, Tu đã tấn công thì không ai có thể kháng cự = =+
.
Độc giả: Lam nhan gây hoạ.
.
Đỗ Trạch ngồi ở trên nhánh cây, nhìn sững cái hồ phía dưới. Tuy nói cậu đề nghị muốn trò chuyện về nhân sinh, hơn nữa Tu cũng đồng ý, nhưng hiện giờ cậu không biết phải bắt đầu thế nào. Đối với một tên ngốc có rào cản xã giao tám năm, khơi mào một đề tài cùng với dẫn đường cho manh chủ hướng thiện…
.
Xin cho phép tôi làm một vẻ mặt bi thương.
.
Tầm nhìn ở đất nước Tinh Linh vào ban đêm rất cao, hai mặt trăng Đỗ Trạch thấy từ khi xuyên qua tới nay dường như chiếm cả 1/5 bầu trời. Khoảng cách giữa chúng so với lúc Đỗ Trạch nhìn thấy lúc đầu gần hơn rất nhiều, gần như sắp dính vào nhau. Ánh trăng sáng ngời rọi xuống mặt hồ, toàn bộ hồ nước giống như một viên ngọc sáng lấp lánh, cả đất nước Tinh Linh tràn ngập một màn sương sáng kỳ ảo, trong đêm đen có những điểm sáng nhỏ lượn lờ khiến người ta như rơi vào mộng cảnh tuyệt diệu.
.
Cho dù đã nhìn vài đêm rồi, Đỗ Trạch vẫn bị cảnh tượng này bắt mất hồn. Cậu có thể nhìn rõ những đốm sáng nhỏ từ dưới bay lên thật ra là một bào tử phát sáng. Nước cây sinh mệnh không hỗ là bảo vật của Tinh Linh tộc, không chỉ chữa khỏi tật cận thị của cậu, cả bệnh khiếm thính cũng trị luôn. Lúc này cái tai nghe hết pin đang nằm trong túi áo Đỗ Trạch, Đỗ Trạch nhắm mắt lại, cậu có thể nghe được tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc, có thể nghe tiếng vải chà lên vỏ cây xàn xạt.
.
Đỗ Trạch quay đầu nhìn lại, Tu đã đổi xong quần áo và đứng bên cạnh cậu. Lúc này Tinh Linh tóc trắng mặc một trường bào xanh trắng, cổ tay áo thêu hoa văn lá cây màu xám bạc phức tạp, trang sức và đai lưng dài khẽ rủ xuống. Trong bóng đêm, làn da trắng nõn của Tu phủ một vầng sáng mỏng dịu dàng, đây là đặc tính của Tinh Linh tộc thuần khiết, Đỗ Trạch lần đầu tiên phát hiện quá xinh đẹp cũng là hung khí chết người, giống như hiện giờ, tên ngốc nào đó cảm thấy nếu không dứt mắt đi, cậu chắc chắn sẽ bị thiếu không khí mà chết.
.
Vẻ ngoài của Tinh Linh rất phạm tội được chưa! Khó trách mỗi lần Tu dùng hình thái Tinh Linh, dù hắn có lạnh lùng vô tình như thế nào, những người khác bất kể nam nữ đều cọ cọ cọ chạy vèo lên trên, Tinh Linh Tu anh là cái đồ lam nhan gây hoạ!
.
Đỗ Trạch cứng ngắc thu mắt về, cậu cảm thấy nhánh cây hơi run lên, là Tu ngồi xuống bên cạnh cậu. Hai người cùng nhìn về những đốm sáng trôi nổi ở bên kia, bắt đầu trầm mặc.
.
Độc giả đần độn rối rắm muốn nội thương. Rốt cuộc nên triển khai đề tài từ chỗ nào đây? Bắt đầu từ tại sao muốn làm ô nhiễm Tinh Linh tộc ư? Nhưng việc Tu ô nhiễm Tinh Linh tộc ba lần bảy lượt muốn giết hắn thì hoàn toàn không thể dị nghị được. Vậy bắt đầu từ tại sao cả Ariel cũng bị ô nhiễm? Nhưng hiện tại Tu với Ariel không hề có tình cảm gì cả, lúc phóng “vẩn đục” ra tất nhiên cũng sẽ không cố ý buông tha Ariel… Từ từ. Đỗ Trạch cuối cùng cũng tìm ra điểm mâu thuẫn, cậu phát hiện mình hình như lại làm chuyện dư thừa: bởi vì Tu là nhân vật chính, Ariel là nữ chủ, cho nên họ đương nhiên sẽ đến với nhau. Nhưng mà hiện thực lại cho cậu biết, Ariel đối với Tu, nhiều lắm cũng chỉ là một Tinh Linh bình thường? Nhưng trước đó lúc Tu nghe cậu khen Ariel rõ ràng trị tức giận tăng vọt không phải sao?!
.
“Ngươi tức giận sao.” Bỗng, Tu mở miệng. “Vì chuyện ta làm hôm nay?”
.
Đỗ Trạch theo phản xạ lắc đầu, nhưng cậu phát hiện ánh mắt Tu vẫn nhìn thẳng về phía trước, vì thế mới lên tiếng: “Không, tôi chỉ là, hơi giật mình.”
.
Tu không đáp, như yên lặng chờ đợi Đỗ Trạch nói tiếp. Đỗ Trạch tổ chức lại ngôn ngữ một chút, cố gắng biểu đạt một ít suy nghĩ của mình với Tu: “Anh có biết, tôi biết rất nhiều chuyện, dù là quá khứ hay tương lai. Có một chút việc, tôi biết, nhưng tôi không tiếp thu được… Tôi muốn thay đổi nó.”
.
“Có liên quan tới ta?”
.
“Ừ.”
.
Tu tạm dừng một chút, sau đó nói: “Ngươi biết tương lai ta sẽ làm ra chuyện gì đó, nhưng ngươi không hy vọng ta làm vậy, đúng thế không?”
.
Đỗ Trạch cực kỳ khâm phục năng lực thấu hiểu của Tu, có thể từ cái lời nói trừu tượng của cậu mà nắm được trọng điểm, cũng tổng kết được luôn. Một khi đã trao đổi được, Đỗ Trạch phát hiện nói chuyện với Tu hoàn toàn không khó khăn như trong tưởng tượng. “Đúng, tôi đã thay đổi một vài thứ, nhưng kết quả đạt được vẫn giống nhau.”
.
“Ngươi không muốn ta sẽ làm gì trong tương lai.”
.
—— Hủy diệt thế giới.
.
Đỗ Trạch mở miệng, nhưng không thể nói được điều gì, thế lực vô hình đó đã cấm cậu nói ra bốn chữ này. Nếu theo nội dung của《Hỗn huyết》, kết cục cuối cùng chắc chắn là nhân vật chính bị hắc hóa sẽ thỏa mãn nguyện vọng của mình, phá hủy thế giới mà hắn chán ghét. Còn tác giả có thể khiến hắn buông tha hậu cung và em trai hay không thì chưa biết được. Nói như vậy, “hủy diệt thế giới” là mục đích lớn nhất xuyên suốt quyển sách này, cho nên cậu căn bản không thể nói cho Tu biết rằng: tương lai anh có lẽ sẽ hủy diệt thế giới, chúng ta vẫn nên hạ đao thành phật đi!
.
Một khi đã như vậy…
.
“Anh thích, thế giới này không?”
.
Có vẻ như Tu hoàn toàn không ngờ Đỗ Trạch lại hỏi như vậy, hắn trầm mặc một khắc rồi lắc đầu trước ánh mắt chan chứa kỳ vọng của Đỗ Trạch.
.
Manh chủ anh đúng là thành thật đến tan vỡ lòng người… Đỗ Trạch ôm lấy trái tim vỡ tan thành từng mảnh của mình, nghe được Tinh Linh bên cạnh khẽ nói: “Không quan tâm là thích hay không, bởi vì đã sớm vứt bỏ.”
.
Tu không nói rõ là vứt bỏ ai, nhưng Đỗ Trạch hoàn toàn hiểu, câu nói đó như một con dao cùn liên tục cứa qua trái tim, không thấy máu nhưng lại khiến người đau đớn muôn lần.
.
—— Bởi vì thế giới đã vứt bỏ hắn, cho nên hắn chỉ có thể vứt bỏ thế giới.
.
Vì thế nên mới càng ngày càng tuyệt vọng, người này đã không thể nhìn thẳng vào thế giới được nữa, bởi vậy tất cả những gì tốt đẹp ấm áp trên thế giới này đều không lọt được vào mắt hắn. Hắn chỉ nhớ rằng thế giới đã mang đến tổn thương cho hắn như thế nào. Ác tính cứ thế mà tuần hoàn.
.
Đỗ Trạch gắng sức hướng dẫn Tu, cậu rút nhỏ phạm vi lại: “Anh không muốn thứ gì, hoặc người nào đó mà mình thích ư?”
.
Nét mặt bình tĩnh của Tu cuối cùng cũng xuất hiện một chút dao động, Đỗ Trạch nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng: “Những gì anh muốn, anh thích, đều ở trên thế giới này, cho nên anh có thể thử, nhìn thế giới này nhiều hơn.”
.
“Ngươi mong muốn ta thích thế giới này.” Giọng nói của Tu nhàn nhạt không có bất kỳ tình cảm nào, nhưng Đỗ Trạch tự dưng cảm thấy đó là bởi vì tất cả tình cảm đều bị dồn nén vào thật sâu bên dưới vỏ bọc lạnh lùng: “Đây là khát vọng của ngươi đối với ta sao?”
.
“Ừ.”
.
Tu cuối cùng cũng dời mắt khỏi những đốm sáng đang lơ lửng, hắn xoay đầu lại nhìn thẳng vào Đỗ Trạch, không nói gì nhưng cũng không từ chối. Gió thổi qua mái tóc trắng của Tu, Đỗ Trạch nghe được Tinh Linh xinh đẹp kia nói với mình: “Bài hát lần trước, ngươi muốn nghe ta hát lại không?”
.
Bị cặp mắt màu ngọc bích kia chiếu vào, Đỗ Trạch không tự chủ được gật gật đầu, thực ra cậu cũng rất muốn nghe, từ sau lúc ở hồ nước nóng, mỗi khi nhắc tới bài hát đó, Tu sẽ lập tức lảng sang chuyện khác, thế cho nên bài hát kia đã trở thành tàn niệm trong lòng cậu.
.
Đôi môi mỏng của Tu như nhếch lên, hiện lên một nét cười, khiến khuôn mặt tinh xảo dễ nhìn đó lộ một loại ma tính hút hồn người. Hắn vươn tay xoa gáy thanh niên tóc đen bên cạnh, đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ xanh sẫm, một khi con mồi đã sa vào, sẽ không bao giờ có thể thoát được.
.
“Ta không nhìn thấy thế giới này.” Trong con ngươi trong suốt của Tu phản chiếu hình bóng của Đỗ Trạch. “Đỗ Trạch, ta chỉ có thể nhìn thấy ngươi, cho nên thứ mà ta muốn, người mà ta thích đều chỉ có một.”
.
Tu nghiêm túc nhìn Đỗ Trạch, mắt không hề chớp, trong đó tràn ngập tình cảm sâu vô tận.
.
“Ta thích ngươi, ta muốn ngươi.”
.
Đầu óc Đỗ Trạch như văng ra một linh kiện mấu chốt, kẹt cứng.
.
… Chân thành xin lỗi anh, thầy ngữ văn của tiểu sinh đã mất rồi! Cái thích và cái muốn mà anh nói có phải thứ tôi đang nghĩ đến không?! Thật ra manh chủ đang biểu đạt tình hữu nghị lâu dài đúng không!
.
Cho dù Đỗ Trạch cứng mặt chưa nói gì hết, nhưng Tu đã hiểu thấu bản chất của tên ngốc này, thanh âm của hắn không thay đổi, từng chữ từng chữ thốt ra như muốn đập nát vọng tưởng của Đỗ Trạch.
.
“Ta muốn giữ ngươi bên cạnh, muốn hôn ngươi, muốn cởi sạch y phục của ngươi, muốn vuốt ve ngươi, muốn…”
.
Đỗ Trạch bối rối ho lên, cậu cảm thấy nếu mình không ngăn cản, kế tiếp tuyệt đối sẽ càng ngày càng 18+. Dùng cái gương mặt lạnh lùng cấm dục đó nói ra cái lời không biết liêm sỉ này, manh chủ, anh thật vô đối. Mẹ nó tiểu sinh rõ ràng bị dọa muốn tè ra quần nhưng vẫn bị kích thích xém nữa phun máu mũi đó!
.
“Tôi cảm thấy, anh bị lầm chỗ nào rồi.” Đỗ Trạch ôm lấy tam quan đang bị nguy ngập, thật cẩn thận nói: “Những thứ anh vừa nói, chỉ có thể phát sinh giữa nam và nữ.”
.
Đồ đồng nhân văn tàn ác, tiểu sinh muốn cùng mày đồng quy vu tận… Nếu nói Tu bị bẻ cong không phải do mày thì có ma mới tin, đệch! QAQ
.
“Ta chỉ muốn làm ngươi.”
.
Đỗ Trạch hoảng hốt nghe thấy tiếng tam quan vỡ nát, cậu nhét lại linh hồn sắp bắn ra, tiếp tục cố gắng. “Đây là ảo giác, bởi vì tôi luôn ở bên cạnh anh, cho nên khiến anh sinh ra ảo giác, rằng đối tượng thân mật chỉ có tôi.” Đỗ Trạch gắng sức sổ hết tên em gái ra: “Verl, Elise, Heidy, Ariel đều là đối tượng rất tốt, sau này anh sẽ còn gặp được nhiều người nữa.”
.
Cho nên manh chủ à, sao anh có thể vì một ngọn cỏ đuôi chó nhỏ bé mà vứt bỏ toàn bộ vườn hoa viên chứ! Làm gay không có tương lai đâu!
.
Đỗ Trạch cảm thấy cái tay đặt sau gáy cậu đã biến mất, chẳng nhẽ manh chủ đã nghe lọt lời cậu rồi ư?
.
“Họ không phải là ngươi.” Tu rủ mắt nhìn đầu ngón tay mình, nơi đó còn lưu lại chút hơi ấm. “Dù tương lai có bao nhiêu người đi nữa, tất cả bọn họ đều không phải là ngươi.”
.
Không phải người hắn đã gặp khi bị tất cả ruồng bỏ.
.
Không phải người đã hôn môi một vong linh.
.
Không phải người đã nói hắn là kỳ tích.
.
Không phải người đã ôm hắn vào lòng trong màn mưa đen.
.
Không phải người cho rằng tất cả thứ tốt đều là của hắn.
.
Không phải người đã cứu rỗi hắn.
.
Không phải Đỗ Trạch của hắn.
.
“Nếu ngươi cũng từ chối ta.” Tu nói khẽ: “Thế giới này với ta mà nói, cái gì cũng không còn quan trọng.”
.
Nói đây là uy hiếp cũng được, nói hắn đê tiện cũng được, hắn chẳng qua chỉ dùng hết mọi thủ đoạn để giữ người này lại cạnh mình.
.
Sợ hãi mất đi người này, cũng bởi vì khát vọng có được y.
.
“Tôi…” Đỗ Trạch mở miệng, cổ họng thít chặt khiến giọng của cậu hơi kỳ cục: “Để tôi suy nghĩ được không?” Sợ Tu từ chối, Đỗ Trạch nhanh chóng cho thêm một thời hạn: “Một tháng, một tháng đi.”
.
Trong vầng sáng trôi nổi, Tu chăm chú nhìn thanh niên tóc đen mà hắn đã dồn hết tất cả tình cảm vào, nhẹ nhàng gật đầu.
.
“Được.”
.
******
.
******
.
Ngày này tháng sau, hoặc hắn có thể ôm người này vào lòng, hoặc sẽ khóa chặt người này trong ngục tù của hắn?
.
Không chiếm được tình cảm đáp lại, vậy chỉ có thể cướp đoạt thân thể.
.
——【Hộp bí mật】
.
——————————————–
Tác giả có điều muốn nói:
.
Tác giả: Hoãn án tử hình một tháng.
.
Độc giả: Nhân vật chính, anh là đồ lam nhan gây hoạ. QAQ
.
Nhân vật chính: Ta chỉ gây họa với ngươi (sờ).
.
***
.
Đừng giãy dụa Đỗ Tiểu Trạch, Tu đã tấn công thì không ai có thể kháng cự = =+
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất