Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân

Chương 66

Trước Sau
CHƯƠNG 66

Hình dạng thần tháp trong truyện

.

Nhân vật chính: Em đang nghĩ gì?

.

Đỗ Trạch tắm rửa xong, bước ra thì thấy Tu ngồi bên giường. Ma tộc đó tựa vào cột giường, một chân gác lên giường, một chân thả lỏng tự do, tay phải hắn đặt trên đầu gối, tay còn lại thì cầm một lọ thuốc màu tím nhạt mà ngắm nghía, thân lọ trong suốt được ánh trăng phủ lên một vầng sáng trông rất đẹp mắt.

.

Thấy Đỗ Trạch bước ra, Tu cong khóe môi, nói gì đó: “… … ”

.

Đỗ Trạch không nghe được gì, nhưng thấy khẩu hình miệng quen thuộc phát âm câu nói “Lại đây” thường dùng. Độc giả ngốc ngốc nghe lời bước qua phía manh chủ nhà mình, khi tới bên giường, Đỗ Trạch nhìn lọ thuốc trong tay Tu, có chút khó hiểu hỏi: “Đây là, cái gì?”

.

Tu vươn tay, kéo Đỗ Trạch đang không đề phòng lên giường rồi đè người xuống. Ma tộc đó chống trên thân Đỗ Trạch, mái tóc đen dài trơn như tơ lụa trượt xuống, xúc cảm lạnh lẽo dán lên ngực Đỗ Trạch. Tu cầm lọ thuốc, vươn ngón trỏ viết câu trả lời lên người Đỗ Trạch.

.

[Em sẽ biết nhanh thôi.]

.

Ánh trăng sáng ngời buông xuống, đôi mắt tím sẫm của Tu càng thêm sáng. Đỗ Trạch nhìn đôi ngươi dựng thẳng tinh tế đó, chẳng biết sao lại có cảm giác nguy hiểm kề cận. Nhưng cậu còn chưa kịp làm gì đã thấy Tu cắn nắp bình rút ra, nước thuốc tím nhạt gặp không khí thì lập tức hóa đặc, một mùi thơm ngát tỏa ra từ chiếc lọ, lượn lờ trong không khí. Mùi hương này khiến người ta thả lỏng cơ thể, Đỗ Trạch vô thức nhũn người ra.

.

Lúc ý thức quay lại, một ngón tay của Tu đã vào bên trong. Đỗ Trạch hơi nhíu mày, cậu tuyệt đối không đau đớn, nhưng cứ quái dị thế nào ấy, thứ mỡ trơn dính đang được Tu dùng đầu ngón tay đẩy vào trong người cậu. Đỗ Trạch có thể cảm nhận được thứ mỡ đông đặc đó nhanh chóng hóa lỏng vì nhiệt độ của cơ thể, trơn ướt chảy ra thuận tiện cho Tu đưa đẩy ngón tay.

.

Đỗ Trạch nhìn chòng chọc thứ thuốc mỡ tím nhạt, ánh mắt ngay khi chuyển sang Tu chợt đầy kinh hoàng. Tu tiến tới hôn lên môi Đỗ Trạch, thỏa mãn đưa lưỡi vào dò xét, như có như không cuốn vòng quanh lưỡi Đỗ Trạch, bàn tay nhàn rỗi viết chữ lên người cậu.

.

[Ta lấy của Heidy một ít thuốc mỡ, sau này sẽ không tổn thương em.]

.

Bởi vì lượng thông tin quá lớn, CPU của tên ngốc nào đó cháy đen, cậu nhớ lại ánh mắt của Heidy với mình, sau đó nhớ lại vẻ mặt kỳ lạ của những người khác, sau đó… dẹp sau đó đi…

.

Dưới sự phụ trợ của thuốc, ngón tay Tu dễ dàng tiến vào, từ một ngón nay lại tăng thêm ba ngón. Theo đưa đẩy của Tu, phần lớn chất lỏng láu cá đó bị vẽ loạn lên nội vách mềm yếu, thỉnh thoảng nó lại chảy ra và Tu sẽ đẩy càng nhiều thuốc mỡ vào trong. Đỗ Trạch trừng lớn hai mắt, môi cậu bị Tu chặn lại, hô hấp dồn dập. Thuốc mỡ hòa tan trong cơ thể cậu, tan mãi tan mãi, như hòa tan vào máu thịt. Người cậu bắt đầu nóng lên tựa như xăng dầu bị đốt cháy.

.

Cơn ngứa ngáy mãnh liệt truyền đến từ hậu huyệt, cơ thể như lò lửa cháy hừng hực, nhiệt độ tăng cao mà dưỡng khí lại cung ứng không kịp. Đỗ Trạch thở dốc kịch liệt, cậu nhận ra điều bất thường nên định đẩy Tu ra, nhưng cánh tay khoát lên người Tu lại nửa như muốn đẩy nửa như muốn đối phương xâm nhập vào sâu hơn. Đầu lưỡi Tu mải mê chuyển động trong khoang miệng cậu, sau đó mô phỏng động tác mập hợp chuyển động mấy cái. Kích thích đó khiến Đỗ Trạch nhịn không được phải nhắm nghiền mắt, giọng mũi mềm mại mơ hồ phát ra.

.

“Ưm…”

.

Khi hai người tách ra, một sợi chỉ bạc kéo dài ánh lên sắc xanh dưới ánh trăng. Tu nhìn Đỗ Trạch đang thở dốc dưới thân mình, cặp mắt tím sáng lên. Hắn nở một nụ cười cực mê hoặc và rút ngón tay ra, ngón tay phủ lớp chất lỏng trong suốt di chuyển trên cơ thể ươn ướt của Đỗ Trạch.

.

[Thuốc của mị ma, luôn có vài tác dụng phụ gia đặc biệt.]

.

… Khỉ! Lần đầu tiên Đỗ Trạch có một khao khát được bùng nổ, dục vọng của cậu đã đứng thẳng từ lâu. Khi ngón tay Tu vừa rời khỏi đã mang lại cho cậu kích thích mãnh liệt, nhưng sau kích thích lại là một khoảng không vô tận. Lúc này, Tu lại bắt đầu viết chữ một cách chậm chạp, dù nó cho cơ thể một chút kích thích, nhưng vẫn gãi không đúng chỗ ngứa.

.

Đỗ Trạch ngọ ngoạy một hồi lâu, sau đó nghiêng thân đi, nhịn không được phải dùng tay tự an ủi dục vọng của mình. Đỗ Trạch không hay biết, trong lúc cậu làm thế, tên Ma tộc đè trên người mình chợt thở hắt một hơi như sắp mất kiềm chế, trong đôi mắt đã chuyển sang màu tím sẫm bấy giờ toàn bộ là dục vọng xâm chiếm mạnh mẽ.

.

Lần trước, hắn đã từ chối lời cầu hoan của mị ma ngay tại đây, nghĩ tới người này rồi đạt cao trào, khát vọng đến mức muốn điên lên. Bây giờ, người này lại nằm dưới thân hắn mà không hề có chút đề phòng, bảo sao hắn lại không thể muốn nhiều hơn được chứ?

.

—— Hôn y, ôm ấp y, vuốt ve y, sau đó khinh bạc y.

.

Ngay khi Đỗ Trạch sắp bắn, đỉnh phân thân bỗng bị Tu đè lại. Dục vọng không thể giải thoát làm toàn thân Đỗ Trạch như bị bó buộc. Cậu há miệng thở phì phò, đôi tay run rẩy muốn vặn bung sự kìm hãm của Tu.

.

“Buông, buông ra.”

.

“Em đang nghĩ đến ai?” Tu nhấc hông Đỗ Trạch lên để cậu tựa vào ngực mình rồi thủ thỉ bên tai cậu. Hắn biết Đỗ Trạch sẽ không nghe được, thế nên lại dùng tay viết lên cơ thể Đỗ Trạch.

.

Đỗ Trạch thở hổn hển không ngừng, dục vọng mãnh liệt khiến tư duy của cậu suy giảm trầm trọng, tay Tu di chuyển trên người cậu viết câu gì đó, Đỗ Trạch run rẩy đọc ra ý nghĩ của Tu.

.

—— Em nghĩ tới ai khi đạt cao trào?

.

Mồ hôi đọng nơi thái dương Đỗ Trạch trượt qua khóe mi hệt như nước mắt. Đỗ Trạch thật sự cũng gần khóc vì bị Tu ức hiếp, Tu vẫn đè lối ra của cậu, không có được câu trả lời sẽ không chịu buông tay. Hắn còn ác ý cọ lên vành tai mẫn cảm nhất của cậu, ngón tay đặt trên người cậu thay vì nói là đang viết chữ thì lại giống như khiêu khích hơn. Lồng ngực Đỗ Trạch phập phồng kịch liệt, tim cậu như muốn trào ra khỏi miệng. Cho dù có tủi hổ thế nào, Đỗ Trạch bị ức hiếp vẫn nhịn không được phải thốt ra.

.

“… Là, là anh…”

.



Tu suồng sã áp sát lưng Đỗ Trạch, hừ nhẹ một âm: “Hửm?”

.

“… Tôi nghĩ… tới anh…”

.

Ma tộc mỉm cười, hắn tán thưởng hôn lên vành tai Đỗ Trạch, cuối cùng nơi lỏng tay ra.

.

“Bé ngoan.”

.

Dục vọng được giải phóng làm đầu óc Đỗ Trạch trống rỗng, người cậu nhũn ra, yếu ớt không muốn nhúc nhích. Thế nhưng tên ngốc lại đau khổ khi phát hiện rằng, cho dù đã phát tiết một lần, sự khô nóng trong người cậu không hề giảm, nhất là nơi bị vẽ loạn một phần lớn thuốc mỡ. Đỗ Trạch nhịn không được co rút lại một chút, để hậu huyết mình bớt đi cảm giác hư không.

.

Tu mau chóng nhận ra điều này, ngón tay hắn đặt nơi cửa huyệt hơi thít chặt. Lúc này, nhờ có thuốc mỡ làm trơn, tiểu huyệt ươn ướt tương đối mềm mại. Tu nhìn chất lỏng trong suốt từ bên trong chảy ra nhuộm ướt đầu ngón tay mình, cặp mắt tím nhéo lại vì sung sướng.

.

Trực giác Đỗ Trạch cảm thấy nguy hiểm, cậu nhích cơ thể khô nóng muốn né ra khỏi ngực Tu. Tu phát hiện ra ý đồ của Đỗ Trạch, hắn đẩy ngón tay vào trong cậu, tìm được một vị trí bắt đầu khuấy động. Thắt lưng Đỗ Trạch thoáng chốc nhuyễn xuống, cơ thể vốn đã mẫn cảm vì tác dụng của thuốc mỡ không thể thừa nhận kích thích lớn như vậy. Khoái cảm lan tỏa từ phần xương cụt kích thích nước mắt chảy ra khỏi khóe mi Đỗ Trạch, dục vọng đã phát tiết được một lần lại run rẩy dựng lên.

.

Khi ngón tay đưa đẩy làm Đỗ Trạch lên cao trào, Tu lại ngón rút tay ra. Hắn đè ép xung quanh cửa huyệt, chỉ đâm nhẹ chứ không vào sâu bên trong. Thấy Đỗ Trạch không biết là bi phẫn hay tủi thân liếc qua, Tu liếm khóe mắt ươn ướt của Đỗ Trạch, xảo quyệt viết: [Muốn ta tiến vào không?]

.

WTF… Đỗ Trạch nhắm mắt, gật đầu cam chịu và không giãy dụa nữa.

.

Tu cong môi, hắn nâng một chân Đỗ Trạch lên, cắm dục vọng nóng như lửa của mình vào trong cậu. Dưới tác dụng của thuốc mỡ, Tu không tốn nhiều công sức lấp đầy Đỗ Trạch. Hậu huyệt hoàn mỹ vừa trơn vừa mềm tiếp nhận dục vọng của hắn, vách tường nóng ẩm mềm mại co dãn. Ma tộc thoải mái khẽ rên một tiếng, phần hông mạnh mẽ bắt đầu chuyển động.

.

Kích thước của phân thân dù sao cũng khác với ngón tay, cho dù có dược vật phụ trợ, Đỗ Trạch vẫn cảm thấy đau đớn ngay lúc mới tiến vào, cậu bất giác nắm chặt ra giường dưới thân, phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn. Theo sự đưa đẩy của Tu, cảm giác đau đã biến mất, tính khí thô to ma xát trong cơ thể mang đến cơn tê dại cực hạn. Đỗ Trạch vô lực thở hổn hển, cậu nhắm mắt, ngửa đầu như không thể thừa nhận thứ khoái cảm này.

.

Tu vươn tay bóp cằm Đỗ Trạch, ngón tay vói vào miệng cậu với ý đồ kẹp lấy chiếc lưỡi trơn mềm. Đỗ Trạch nức nở, nước bọt tràn ra khỏi khóe môi không thể khép lại. Tu từng chút từng chút liếm sạch chúng, thân dưới vừa rút ra gần hết lại dùng sức đâm mạnh vào trong Đỗ Trạch.

.

Vách tường bị cọ xát liên tục sinh ra kích thích, Đỗ Trạch thoải mái suýt khóc lên, ngay cả mái tóc dài đang dán lên người cậu cũng khiến cậu thoải mái vô cùng. Đỗ Trạch thoát ra những tiếng rên rỉ hỗn loạn bằng giọng mũi đặc biệt, âm cuối hơi cất cao nhuốm một vẻ mỹ lệ ướt át. Hai người dây dưa với nhau hàng giờ. Sau nhiều lần mập hợp kịch liệt, Đỗ Trạch bắt đầu chịu không nổi. Cậu nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ đã sắp bò lên đỉnh, thở hổn hển nói với người phía sau: “Nên, nên nghỉ ngơi… Ngày mai… còn phải, leo tháp… Ưm…!”

.

Đỗ Trạch thở dốc một tiếng, dòng chất lỏng cực nóng lại một lần nữa lấp đầy hậu huyệt. Cậu không hề hay biết giọng nói lúc này của cậu có bao nhiêu khàn khàn *** loạn, vừa nghe đã biết là bị người ta yêu thương quá độ. Tu hất mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi ra sau, hắn rút khỏi cơ thể Đỗ Trạch, dùng ngón tay thong thả đè lại cửa huyệt đang chảy dịch thể, dường như vẫn còn chưa thoả mãn.

.

Ánh trăng chiếu thẳng góc vào cửa sổ, hai mặt trăng hợp làm một bấy giờ đã bò lên điểm cao nhất. Tu nhìn Đỗ Trạch nằm trong ngực mình đã khôi phục lại như ban đầu, đống hỗn độn trên người biến mất. Đỗ Trạch cảm thấy Tu tựa đầu lên vai mình, hơi thở ẩm ướt phả ra như đang nói chuyện. Tên ngốc kéo tai nghe mang lên, câu nói đầu tiên nghe được là…

.

“Thật muốn để em ngậm lấy thứ đó của ta ngủ một đêm.”

.

Đỗ Trạch yên lặng tháo tai nghe xuống, vờ như chưa nghe thấy gì. Lưng cậu dán vào ngực Tu, có thể cảm nhận được ***g ngực Tu run lên, tựa như đang cười nhẹ.

.

Tu ôm lấy tên ngốc nhà mình, hôn lên phân thân tai mềm mại của đối phương, không làm thêm hành động nào nữa.

.

“Ngủ ngon.”

.

Ngày hôm sau, Đỗ Trạch vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Heidy. Mị ma đó nhìn Đỗ Trạch “lông tóc vô thương”, có vẻ hơi giật mình.

.

Heidy mân mê đôi môi đỏ mọng, rủ rỉ: “Hắn không dùng sao?”

.

Khi đã hiểu ra, khuôn mặt Đỗ Trạch cứng đờ, cậu căm tức lườm tòng phạm và thủ phạm đang đứng phía sau, sau đó không thèm quay đầu mà đi thẳng đến nhà ăn. Tên ngốc bị nội thương đến hộc máu, nỗi đau về thuốc mỡ tối hôm qua và khả năng hoàn tác không bao giờ có thể kể hết.

.

Heidy nhìn thanh niên tóc đen lạnh lùng bỏ đi, rồi nhìn nét mặt tươi sáng của vị cùng tộc. “Y… giận?”

.

“Chỉ thẹn thùng mà thôi.” Tu nói, hắn như nhớ lại điều gì đó nên cười rất sung sướng, cặp mắt tím thêm phần rạng rỡ dưới ánh nắng.

.

Đây thật sự là một câu chuyện đau thương.

.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Heidy dẫn mọi người đến trước khu đông của thành Agares. Đỗ Trạch lại được gặp nơi mấu chốt của Agares, so với lần trước phải nghiêm khắc kiểm tra giấy thông hành mới được phép qua, lúc này cánh cửa ở nơi mấu chốt rộng mở, liếc mắt một cái là có thể thấy đầm lầy tử vong ngay trước mắt, không gây trở ngại cho bắt cứ sinh linh nào.

.

Tu mang theo Đỗ Trạch, dẫn đầu tiến vào đầm lầy tử vong. Hiện giờ, đầm lầy tử vong không còn phù hợp với cái danh tử vong nữa, vô số sinh linh hội tụ trên đầm lầy, nhân khí thịnh vượng thậm chí còn xua tan màn sương mù nơi đây, để cho người có thể thấy tường tận vùng đất thất lạc ở phương xa cùng với tòa thần tháp đó. Dọc đường đi, Đỗ Trạch thấy rất nhiều sinh linh, họ trò chuyện với nhau, dường như đang tụ tập thành một tiểu đội, trong đó phần lớn đều có năm người. Một vài người muốn đến gần, nhưng khi thấy quân đoàn sấm sét bước đều nhịp sau lưng Tu, họ đều tự giác dừng bước, không còn dám thử dụ dỗ đội ngũ vừa thấy đã biết không phải thứ vừa này.

.

Ở đây ngoại trừ những sinh linh tụ tập để leo tháp, không thiếu các hàng rong, thậm chí còn có cả những quán rượu được bày dựng thô sơ. Những kẻ đó rõ ràng là vì sinh ý nên mới đến đây. Đỗ Trạch im lặng quan sát một quán nhỏ, chủ nhân đống hàng hóa buông quyển sách trong tay, cười rất đáng đánh với họ.

.

“Ta còn đang nghĩ không biết bao giờ các hạ mới đến.” Dan cười khì, quán của y vẫn đặt đầy những chiếc rương lớn nhỏ: “Thần tháp rất nguy hiểm, các hạ không tới chỗ của ta chọn một trang bị phòng thân sao?”



.

“Không có hứng thú.”

.

“Ấy, ấy, đừng vội đi.” Thấy Tu dẫn người đi, Dan buồn bực la lên từ đằng sau: “Chỗ ta có một thông tin, chắc chắn các hạ sẽ rất cần nó.”

.

Tu dừng bước, nhìn Dan chạy vụt tới, sạp hàng của thương nhân áo xanh tự động đóng gói rồi bay lên, lắc lư trôi theo sau chủ nhân. Dan tới trước người Tu, ánh mắt y đảo quanh Tu và John đang đứng cạnh, sau đó vươn tay xòe ra năm ngón tay.

.

“Các hạ khi tiến vào tầng một không cần mang nhiều kẻ đi theo, tối đa là năm người thôi, nếu nhiều hơn nữa, thần tháp sẽ tăng độ khó lên. Nghe nói có một tướng quân mời cả một sư đoàn binh lính đến leo tháp, kết quả ngay khi vào cửa tầng một, toàn quân bị diệt.” Dan nói tiếp. “Tuy nhiên, qua tầng một rồi sẽ không còn hạn chế, các hạ có thể tự do mời chào kẻ đi theo, nhưng điều kiện tiên quyết là, các ngươi phải gặp được nhau.”

.

Tuy tên Dan chết tiệt luôn nghiêng theo chiều gió, nhưng trong giao dịch, lời nói của y vẫn có độ tin cậy nhất định. Đỗ Trạch âm thầm nể phục hệ thống làm càn của thần tháp, điều đó được đặt ra hòng ngăn chặn một vài người muốn dùng chiến thuật biển người để qua cửa. Chị em Ma tộc và Ariel có chút lo âu nhìn Tu, trong đội ngũ này, trừ Đỗ Trạch ra, thực lực của họ là yếu nhất.

.

Dan hành lễ với Tu. “Thế nào, các hạ có hài lòng với thông tin của ta không?”

.

“Ngươi muốn cái giá gì?”

.

Nghe Tu nói thế, Dan khoa trương lắc đầu. “Các hạ quá lời rồi, đều là khách hàng quý, đây là món quà nhỏ của bổn ***, miễn phí.”

.

Đỗ Trạch hoàn toàn không tin tên Dan chết tiệt này lương thiện đột xuất, chỉ mới một chốc mà lại tốt bụng đến thế. Tu híp mắt, dường như cũng có suy nghĩ tương tự. Thấy thế, Dan trưng ra một biểu tình thất bại.

.

“Ây nha nha, danh dự của ta đầy nguy hiểm đến thế sao?”

.

Dan nghiêng đầu nhìn thần tháp cách đó không xa, khoảnh khắc đó, không ai nhìn ra được cảm xúc của ma thần này.

.

“Nếu hỏi ai là người đầu tiên lên được tòa tháp.” Dan quay đầu lại nhìn Tu chằm chằm, đây là lần đầu tiên ánh mắt y đứng đắn như thế. “Ta cho rằng người đó chính là ngươi.”

.

—— Đây là tháp của ngươi, quy tắc đã dựng nó lên vì ngươi.

.

Sau khi nghiên cứu máu và thấy người này trưởng thành, y như phát hiện ra vài thứ khó lường.

.

Người trước mắt đây, đã định là sẽ trở thành thần tối cao.

.

“—— Cho nên, các ngươi coi như ta đang đầu tư cũng được.”

.

Trước khi mọi người kịp nhận ra, cơ thể Dan biến mất vào hư không, sạp hàng luôn theo sau y cũng không còn bóng dáng.

.

“Người đó là ai?” Heidy đặt ra nghi vấn.

.

Một tên ma thần nhàm chán. Đỗ Trạch lặng lẽ trả lời trong lòng, cậu chưa từng biết động cơ và suy nghĩ của Dan là gì, như là bạn bè, nhưng lại không cách nào tin tưởng y hoàn toàn.

.

“Hắn có vẻ là một ma thần.” Verl nói, nàng lo sợ nhìn Tu: “Bây giờ… làm sao đây?”

.

Sau khi biết thông tin từ Dan, việc mang theo đại đội leo tháp hiển nhiên không thể thực hiện được. Tu có vẻ chẳng quan tâm gì mấy, đối với hắn mà nói, chỉ cần có tên ngốc nhà mình ở cạnh là đủ rồi. Bởi vậy, Tu nhìn lướt qua, bảo Rachel giải tán quân đoàn sấm sét, tạo thành tiểu đội sáu người để leo tháp. Quân đoàn sấm sét có tố chất cực cao, nhanh chóng phân chia đội ngũ cũng như chọn ra một tiểu đội trưởng. Đỗ Trạch tính toán, John là rối máy không chiếm nhân số, More, Ariel, Verl, Elise, cộng thêm cậu vừa đủ năm người. Rachel đành phải gia nhập tiểu đội sấm sét, tạm thời chia lìa Tu.

.

Trải qua khúc nhạc đệm Dan, mọi người tiếp tục tiến tới thần tháp. Vượt qua đầm lầy tử vong là đến được vùng đất thất lạc. Lúc này vùng đất thất lạc hoàn toàn không còn dáng vẻ như khi Đỗ Trạch mới đến thế giới này nữa, lớp màng ngăn cách nó và bên ngoài đã bị phá vỡ, từng lớp mặt đất tinh thể băng bên trong thì vỡ vụn, không còn khung cảnh bầu trời lên xuống kỳ dị, cũng không còn trận pháp khiến người ta khốn đốn. Họ chỉ cần một chút thời gian đã tới được trung tâm vùng đất thất lạc.

.

Cột sáng khổng lồ đã biến mất, thứ chiếm cứ không gian rộng lớn chính là một tòa tháp đen hùng vĩ. Vẻ ngoài của nó trông như là tháp thông thiên Babylon trong truyền thuyết, từng tầng từng tầng chồng chất lên nhau như một chiếc bánh ngọt nhiều tầng, nước sơn trên thân tháp bóng loáng như mực ngọc chi chít những đường vân và ký hiệu xám bạc, chỉ trong một thoáng phản quang mới có thể thấy được. Nó đứng sừng sững ở đó, khí thế tôn kính dày đặc, cao to bệ vệ như một vị thần. Đỗ Trạch nhìn tòa tháp đen thui đó, tim đập nhanh hơn, không rõ là khẩn trương hay hưng phấn.

.

Dưới thần tháp không có cửa, rất nhiều sinh linh kết bè kết phái nơi chân tháp, ngay khi chạm vào thần tháp, bóng dáng họ biến mất, xác nhận đã tiến vào thần tháp. Đỗ Trạch ngước lên nhìn, tuy thần tháp luôn cho cảm giác cao vô tận, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ có thể thấy rõ toàn cảnh, giống như chỉ cần bay lên một chút là có thể đến đỉnh. Lúc Đỗ Trạch nghĩ vậy, cậu thấy một người giương cánh bay lên đỉnh tháp, dường như cũng có suy nghĩ tương tự Đỗ Trạch.

.

Dưới cái nhìn chăm chú của Đỗ Trạch, kẻ đó bay chậm dần lại, như có một thứ áp lực vô hình đè nén gã. Đến một độ cao nhất định, gã không thể bay lên được nữa, như bị một vách ngăn không khí cản lại. Biểu tình gã bỗng trở nên hoảng sợ, đôi cánh và cơ thể gã bắt đầu vặn vẹo, trông như bị một bàn tay khổng lồ vô hình nắm chặt hai điểm đầu và chân, vặn xoắn như một chiếc bánh quẩy. Đỗ Trạch còn loáng thoáng nghe được tiếng xương gãy vụn của gã. “Rắc rắc”, cơ thể đẫm máu của gã xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống từ trên cao và nện mạnh lên đất không còn động đậy nữa.

.

Mọi người chỉ im lặng nhìn, thần tháp lại nói cho họ rằng, không được dùng phương pháp đầu cơ trục lợi. Heidy đè lại mái tóc quăn xõa tung trong gió, đôi mắt xinh đẹp nhìn đoàn người Tu. “Hẹn gặp lại.” Mị ma đưa ra lời chúc phúc của mình. “Ta chờ mọi người chiến thắng trở về.”

.

Tu cong môi, hắn ôm Đỗ Trạch trong vòng tay, giương đôi cánh dơi bay tới chân tháp nơi tầng trời thấp, những người khác nhao nhao theo sau. Heidy nhìn theo bóng dáng mọi người bị thần tháp cắn nuốt, trong khoảnh khắc đó, không biết là do ảo giác hay sao mà nàng như nghe được tiếng rên mãn nguyện phát ra từ thần tháp.

.

Như là chờ được mục tiêu mơ ước đã lâu.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau